Thế giới 4
← Ch.139 | Ch.141 → |
"Ưm..." Giang Từ Vãn bật ra một tiếng kháng nghị mơ hồ.
Nhưng trong mắt Thẩm Mộ Hành, phản kháng này chẳng khác gì mèo con vung vuốt, hoàn toàn không tạo thành uy h**p.
Hắn khẽ cười, ♓ơ●ⓘ ✝️h●ở n●ó𝓃●ⓖ гự●ⓒ xen lẫn tiếng cười phả lên khóe môi cô: "Nghe lời, đừng trốn."
Đầu lưỡi hắn cạy ra hàm răng mà cô đang cắn chặt.
Nụ h·ô·n này hoàn toàn khác đêm đó lúc mất khống chế.
Lần này, Thẩm Mộ Hành giống như một thợ săn thuần thục, tinh chuẩn khống chế từng phản ứng của cô.
Lực đạo vừa đủ, gãi đúng chỗ ngứa. Lúc thì ngậm lấy môi dưới 𝖗-𝐮-𝐧 r-ẩ-ⓨ của cô mà nhẹ m*t, lúc thì cọ qua khóe môi hơi sưng đỏ.
Giang Từ Vãn cảm thấy bản thân sắp bị 𝐡ô·𝓃 đến mức khó thở, 𝐭𝒽â·п 𝖙·𝒽·ể vì thiếu oxy mà mềm nhũn, chỉ có thể vô lực dựa cả người vào hắn.
Ban đầu cô vẫn cho rằng đêm hôm đó Thẩm Mộ Hành chỉ vì say rượu mới trở nên khó đối phó đến vậy. Không ngờ, khi tỉnh táo hắn còn quá mức hơn đến nỗi cô hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Cô chỉ có thể bị động mà để hắn bá đạo đoạt lấy.
Không biết qua bao lâu...
Chờ đến khi Thẩm Mộ Hành cuối cùng buông cô ra, môi Giang Từ Vãn đã sưng đỏ, bóng loáng nước, tràn ngập ánh sáng ái muội.
"Ngoan..." Hắn vẫn ôm cô trong lòng, giọng nói thấp nhẹ như an ủi.
Giang Từ Vãn 𝖙𝒽·ở ℊ·ấ·𝖕, trong xoang mũi toàn là hương vị trên người hắn.
Chân cô mềm nhũn, gần như toàn bộ dựa vào cánh tay đang ôm chặt bên hông mới có thể chống đỡ 🌴𝐡â.п ✝️.𝖍.ể.
Thẩm Mộ Hành khẽ vỗ lưng cô, lòng bàn tay nóng rực xuyên qua lớp áo mỏng khiến cô run lên.
"Thế nào, choáng sao?" Giọng hắn mang theo ý cười.
"Anh thật quá đáng." Giang Từ Vãn п●ℊự●𝒸 phập phồng, cố gắng khiến giọng nói mình nghe có vẻ trấn tĩnh.
Cô vươn tay đẩy hắn nhưng lại bị Thẩm Mộ Hành thuận thế nắm lấy cổ tay, kéo cô sát lại hơn.
"Ừ, là anh không đúng." Thẩm Mộ Hành cúi đầu, không hề phản bác lời trách móc của cô, "Cái này cho em."
Trong tay Giang Từ Vãn đột nhiên bị nhét vào một chiếc thẻ đen mạ vàng.
Thẩm Mộ Hành lại cố ý ghé sát bên tai cô thì thầm mật mã.
Rõ ràng trong phòng ngoài họ ra chẳng có ai nhưng hắn vẫn nhất định kề sát như thế.
"Em muốn mua gì cũng được." Hắn bổ sung một câu.
Giang Từ Vãn chớp mắt. Đương nhiên cô biết hạn mức của chiếc thẻ này lớn đến mức nào, e là có thể quét sạch cả trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố A.
Quả thật là một cám dỗ quá lớn.
"Em..." Giang Từ Vãn vốn nên từ chối ngay, nhưng lại có chút luyến tiếc. Ngón tay nắm chặt rồi lại thả, cuối cùng vẫn không dứt khoát mà chỉ nói: "Em còn chưa đáp ứng anh, anh đưa thẻ cũng vô dụng."
Cô nghiêm túc nhìn thẳng hắn: "Anh phải theo đuổi em một thời gian, qua được khảo nghiệm của em. Nếu biểu hiện tốt, em mới đồng ý làm bạn gái anh. Em chỉ có yêu cầu này thôi. Anh đồng ý thì tiếp tục, không đồng ý thì coi như tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì..."
Thẩm Mộ Hành nhướng mày, sau một thoáng do dự liền đáp: "Được."
Hắn bỗng s_ï_ế_𝐭 🌜_♓_ặ_т cánh tay, kéo cô vào lòng mình.
"Nhưng em cũng phải đảm bảo, trong thời gian anh theo đuổi em, em không được quá ɢ·ầ·𝐧 ℊ·ũ·ⓘ với nam nhân khác. Không được để mấy kẻ thừa thãi chen vào, ảnh hưởng đến việc bồi dưỡng tình cảm của chúng ta."
Không khí trong phòng càng thêm nóng rực.
Giang Từ Vãn cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ trong ⓝ*🌀ự*𝐜 hắn như cố tình muốn quấy loạn tiết tấu của cô.
"Có thể." Giang Từ Vãn thả lỏng giọng điệu, "Nhưng anh không được hạn chế tự do của em và cũng không thể tùy tiện chạm vào em."
Hắn buông cánh tay nơi hông cô, đổi thành nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen.
"Không thành vấn đề, về sau nghe em."
Sáng hôm sau.
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào nhà ăn khách sạn.
Giang Từ Vãn ngáp dài, còn chưa tỉnh ngủ. Nếu không phải vì bụng đói, cô chắc còn muốn nằm thêm.
Khóe mắt liếc thấy người đàn ông ngồi đối diện đang thong thả thưởng thức bò bít tết. Tay cầm dao nĩa bạc, động tác ưu nhã đến mức gần như hoàn mỹ, từng cử chỉ đều mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
Hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đôi mắt long lanh và khóe môi hơi cong của cô, liền mỉm cười ôn nhu: "Há miệng."
Thẩm Mộ Hành dùng dao nĩa cắt một miếng thịt thấm sốt, đưa đến bên môi cô.
Giang Từ Vãn nhìn chằm chằm bàn tay hắn, vô cớ nhớ tới nụ 𝒽ô*𝓃 đêm qua đến mức khó thở kia.
Do dự một lát, cô mới há miệng cắn lấy.
"Hương vị thế nào?" Thẩm Mộ Hành ánh mắt vẫn khóa chặt cô.
Cô vừa nhai vừa hơi ngẩng cằm, bộ dáng lại thoáng đáng yêu.
Hắn vươn tay cầm khăn ăn, nhẹ nhàng lau đi vết sốt nơi khóe môi cô.
"Cũng tạm." Giang Từ Vãn quay mặt đi, cắt một miếng nhỏ khác cho vào miệng.
Chẳng bao lâu, Thẩm Mộ Hành đã cắt xong hết phần bò bít tết rồi đẩy cả đĩa đến trước mặt cô:
"Ăn đi."
Hắn đặt dao nĩa xuống, nâng ly cà phê nhấp một ngụm.
"Ăn nhiều một chút." Ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt nhỏ và bàn tay ⓜ-ả-п-ⓗ 🎋-ⓗả-n-♓ của cô, nhịn không được thốt ra.
Trước đây hắn không chú ý kỹ, chỉ biết cô thích ăn vặt, trong túi lúc nào cũng đầy đồ ăn lặt vặt kỳ lạ.
Hôm nay quan sát mới thấy, cô quả thật chỉ là ham ăn vặt. Lúc ngồi ăn nghiêm túc thì chậm rãi, mãi chẳng hết bao nhiêu.
Khó trách gầy đến thế.
Thói quen này không ổn, cần phải sửa, hoặc có người giá·〽️ 𝖘·á·ⓣ.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Giang Từ Vãn liền dựng thẳng cằm: "Em ăn bao nhiêu là quyền của em, anh đừng xen vào! Đây là thái độ của người đang theo đuổi sao?"
Nói xong, cô cố ý cắt một miếng thịt bỏ vào miệng.
Thịt mềm tan nơi đầu lưỡi, hương tiêu đen hòa cùng nước thịt đậm đà, quả thật mỹ vị.
Thẩm Mộ Hành: "Anh không có mắng em."
"Có!" Giang Từ Vãn khí thế càng mạnh, "Anh chẳng hề dịu dàng, lại còn cãi nhau với em."
Thẩm Mộ Hành bất đắc dĩ cười khẽ, biết rõ cô đang cố tình gây sự. Giọng hắn hiếm hoi mang theo sự nhân nhượng: "Được rồi, anh biết rồi. Sau này sẽ không hung dữ với em nữa."
Chính mình ăn không nghiêm túc còn lý sự, cô đúng là giỏi ngụy biện.
Hắn lại nhấp một ngụm cà phê.
"Anh lát nữa có việc. Chiều sẽ đưa em đi chơi. Giờ ăn xong thì về phòng ngủ bù, đừng chạy lung tung."
"Ừm." Giang Từ Vãn khẽ đáp, cúi đầu uống ngụm nước chanh.
Đúng lúc này, di động rung lên là tin nhắn WeChat từ Lâm Vũ Khâm.
Ánh mắt Thẩm Mộ Hành gần như ngay lập tức khóa chặt màn hình nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.
Giang Từ Vãn mở WeChat, theo thói quen nhấn phát giọng nói. Hoàn toàn quên sáng nay cô đã bật âm lượng điện thoại rất to.
Giọng nói trong trẻo của Lâm Vũ Khâm vang lên giữa nhà ăn, mang theo rõ ràng quan tâm cùng ✞●♓â●n m●ậ●t:
"Vãn Vãn, hôm nay khi nào rảnh ra ngoài? Đi cùng mình mua ít quần áo đi. Giờ mình vẫn mặc bộ đồ ngủ lần trước cậu chọn, phải đổi vài cái mới rồi."
← Ch. 139 | Ch. 141 → |