← Ch.048 | Ch.050 → |
Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Cho đến lúc trời tờ mờ sáng, Nguyễn Tiểu Ly mới thu tay. Nàng thu thập dụng cụ luyện đan sạch sẽ rồi cởi áo đi ngủ. Nàng phải ngủ bù một lát, bởi không bao lâu sau sẽ có người đến gọi nàng.
Quả nhiên, trời vừa sáng tỏđã có đệ tử đến mời nàng đi tiền điện nghị sự.
Nghị sự?
Chi bằng nói là mời nàng đến để chịu đựng người ta khinh thường và nhục nhã còn hơn.
Nguyễn Tiểu Ly đã quen với những chuyện thế này. Nàng thay một chiếc váy chiết eo màu trắng, bên ngoài khoác thêm một cái áo dày có thêu hoa nhài trắng muốt và nhỏ xinh ở tay áo. Mái tóc dài được buộc lên một cách tùy tiện.
Lúc ra cửa, nàng suy nghĩ một hồi rồi mang thêm một chiếc áo choàng lông chồn trắng tinh. Tên đệ tử tới mời trông thấy nàng ăn mặc dày cộm như thế thì lập tức khinh thường.
Vào mùa đông, đám đệ tử bọn họ chỉ cần mặc thêm một lớp áo so với mùa hè mà thôi. Còn Nguyễn Ly uổng công là người có tiên thân mà đến khả năng chống lạnh cũng không có. Tiên thân này thật sự quá kém cỏi rồi.
Đến đại điện, Nguyễn Tiểu Ly thu áo choàng vào túi trữ vật. Vừa mới tiến vào trong, nàng liền cảm nhận được một bầu không khí vô cùng trầm trọng.
Triệu trưởng lão ngã ngồi trên ghế, trông như đã già đi trăm tuổi chỉ trong chớp mắt.
Trên mặt đất có một thi thể đang đắp vải trắng.
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt, nàng thong thả bưng trà nóng lên uống.
"Chưởng môn, nếu lại không bắt được tên hung thủ kia nữa, chỉ sợ Vân Tiên Tông chúng ta sẽ bị hủy trong tay người nọ mất." Triệu trưởng lão run rẩy nói.
Trịnh Đạo Lẫm nghe ông ta nói như thế tức thời không vui. Tuy rằng hung thủ kia cực kỳ kiêu ngạo, đã nhiều năm rồi mà bọn họ vẫn không tóm được, nhưng tiên tông của ông to lớn như vậy sao có thể bị hủy trong tay một tên tiểu nhân chỉ biết núp trong bóng tối được cơ chứ?
Hừ, bọn họ xem ông đây là gì?
Tuy trong lòng không vui, nhưng Trịnh Đạo Lẫm cũng không nhịn được mà thầm oán... Nhiều năm như vậy rồi, bọn họ vẫn chưa bắt được kẻ kia.
"Năm nay, tên hung thủ kia đã ra tay liên tiếp vài lần, giống như hắn đang vội vàng muốn làm chuyện gì đó. Trong khoảng thời gian này, mọi người cần cảnh giác nhiều hơn, có lẽ hắn sẽ chui đầu vào lưới." Trịnh Đạo Lẫm nói.
Những năm trước, kẻ kia mỗi năm chỉ sát hại một đệ tử, thế mà lần này chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn đã giết liên tục mấy người. Mọi người đều cảm thấy không đúng.
Các trưởng lão khác đều nghe thấy có lý, chỉ riêng Triệu trưởng lão là không đồng ý.
"Chui đầu vào lưới? Chờ đến lúc hắn chui đầu vào lưới thì đã có thêm nhiều đệ tử chết đi. Chưởng môn, chúng ta phải chủ động xuất kích."
Trịnh Đạo Lẫm không thích nhất chính là bị người ta bác bỏ điều mình nói, ông ta không vui nói: "Chủ động xuất kích? Được, vậy việc này giao cho Triệu trưởng lão ông đấy. Tự mình giải quyết mối thù của cháu gái thì càng thêm hả giận. Nếu tìm được hung thủ kia thì ta sẽ tùy ý để Triệu trưởng lão xử lý."
Chủ động xuất kích? Rõ ràng là bọn họ vẫn luôn chủ động xuất kích điều tra hung thủ đó thôi, nhưng căn bản là tra không ra.
Lão già này chỉ giỏi nói miệng, vậy thì để lão tự mình đi bắt hung thủ đi.
Triệu trưởng lão vẫn chưa biết mình đã chọc chưởng môn không vui, nhưng vẫn phải nghĩa vô phản cố (*) mà tiếp nhận việc này.
(*) nghĩa vô phản cố: vì việc nghĩa mà không tiếc thân mình.
Tự tìm hung thủ thì tự tìm thôi, đứa cháu gái đáng yêu và ngoan ngoãn của ông cứ thế chết thảm trong tay hắn. Nếu ông còn không tìm được tên hung thủ đó thì những ngày tháng sau này của ông sẽ khó mà an lòng!
Những người trong đại điện lại sôi nổi thảo luận về chi tiết vụ án tối qua. Bách Lý Diêm Khể kiểm tra thi thể, sau đó báo cáo lại cho bọn họ.
Nguyễn Tiểu Ly không nói một lời nào từ lúc bước vào, biểu cảm duy nhất trong toàn bộ quá trình là khi Trịnh Đạo Lẫm cùng Triệu trưởng lão đối thoại, ánh mắt của nàng hiện lên một ít châm chọc.
Chờ nghị sự kết thúc, Nguyễn Tiểu Ly lập tức đứng dậy bỏ đi. Hôm nay, cháu gái ruột của Triệu trưởng lão đã chết, trong lòng đám người này đều cất giấu những ý nghĩ xấu xa nên không ai chú ý đến Nguyễn Tiểu Ly. Cả một buổi, Nguyễn Tiểu Ly quả thật giống như người vô hình. Trong cả đại điện cũng chỉ có một mình Bách Lý Diêm Khể chú ý nàng.
Sau khi trở về, Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục luyện đan. Tiểu Ác đã nhìn ra quyết tâm muốn giết chưởng môn của nàng.
"Tiểu Ly, thời điểm cô bị nam chính giết, nếu cô sợ đau thì cứ nói với ta một tiếng, ta có thể giúp cô che chắn cảm giác đau."
← Ch. 048 | Ch. 050 → |