← Ch.199 | Ch.201 → |
Đưa cho thầy của tiểu tướng công, đó là bật trên và sư trưởng, nên làm.
Đưa cho Mạc Thanh Lăng cũng được, dù sao cũng là bằng hữu tốt hiếm thấy của tiểu tướng công.
Nhưng những người khác muốn, vậy thì thôi đi.
Bạch Hủ mở miệng, đúng lúc nàng có thể mượn chuyện này ngăn cản, cũng từ chối những người khác.
Bạch Hủ: "..." Hẹp hòi.
Quả nhiên có người cũng muốn mở miệng lấy một phần, thấy Bạch Hủ bị từ chối, cũng chỉ có thể nuốt vào cổ họng.
Bằng hữu cùng trường của Tiêu Hàn Tranh càng hâm mộ hắn hơn.
Vốn dĩ còn có người cảm thấy không đáng giá thay cho Tiêu Hàn Tranh vì cưới một nử tử nông thôn, lúc trước ở huyện học còn có người khinh bỉ tức phụ của hắn là thôn cô, sau khi bị hắn trừng trị một trận, cũng không có nữa.
Có người còn cảm thấy Tiêu Hàn Tranh chuyện nhỏ nói thành to, nhưng lúc này cảm thấy có một tức phụ thú vị như vậy cũng không tệ.
Hơn nữa khí chất dung mạo, cử chỉ tự nhiên hào phóng lại ưu nhã của Thời Khanh Lạc thật không giống như một thôn cô.
Nếu lại nuôi dưỡng cho mập lên một chút, sau này đi ra ngoài đứng chung một chỗ với các thiếu thư thế gia, tuyệt đối không thua kém chỗ nào.
Sau khi tiệc rượu giải tán, Tiêu Hàn Tranh tự mình đưa thầy trở về huyện thành.
Mạc Thanh Lăng cũng đi theo về.
Các thôn dân vô cùng cảm kích phu thê Thời Khanh Lạc, sau khi ăn xong, tự động ở lại giúp đỡ dọn dẹp và rửa chén.
Nhà mới Tiêu gia, cùng với gạch lát, sàn gỗ, ghế salon, bồn cầu, xí giấy, nhà tắm đều được truyền ra ngoài.
Trừ những chuyện này, con ngỗng đen vừa hung hãn lại thông minh hiểu tính người Tiêu gia dùng trông nhà kia, cũng được truyền ra ngoài một cách thần bí.
Sau đó có không ít người còn muốn đến Tiêu gia, chẳng qua đều bị Tiêu Hàn Tranh cản lại.
Buổi tối hôm đó, Tiêu mẫu, Tiêu tiểu muội và Nhị lang, vui vẻ trở về phòng của mình.
Tiêu Hàn Tranh và tiểu tức phụ cũng trở về phòng ngủ mới của mình.
Phòng ngủ rất lớn, có tủ quần áo theo kiểu cửa đẩy kéo, bàn trang điểm còn có một kệ sách.
Quan trọng là chính giữa đặc một cái giường gỗ thật lớn, còn được Thời Khanh Lạc để cho người làm ra đệm giường vừa dày vừa mềm đặt lên trên.
Lúc này Thời Khanh Lạc tắm xong tóc đã khô rồi, mặc quần áo ngủ nằm trên giường, ôm gối ôm lớn, một bộ dạng thật thoải mái.
Tiêu Hàn Tranh cũng mặc quần áo ngủ lên giường: "Vui vẻ như vậy?"
Thời Khanh Lạc ôm lấy cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái: "Đó là tất nhiên, đây chính là nhà của chúng ta, chẳng lẽ huynh không vui vẻ?"
Trong mắt Tiêu Hàn Tranh càng sâu thẳm, mặc cho nàng ôm cổ mình: "Ta cũng rất vui."
Hắn đè xúc động muốn ăn tiểu tức phụ vào trong bụng: "Chờ sau khi ta thi đậu rồi, chúng ta lại làm một tiệc cưới thành thân bù nhé?"
Lúc tiểu tức phụ gả vào, hắn vẫn còn đang hôn mê.
Mặc dù ngày thành thân tỉnh lại, nhưng không có cách nào xuống giường được, cho nên bọn họ cũng không có bái lạy thiên địa.
Như vậy rất không giống thành thân, trong lòng hắn cảm thấy tiếc nuối.
Với lại cũng muốn cho tiểu tức phụ cái tốt nhất, cho nên thi đậu rồi tổ chức, tương đối thích hợp.
Đời người có ba chuyện vui lớn: Tha hương gặp cố nhân, đêm động phòng hoa chút, đề danh kim bảng.
Hắn có thể đồng thời thực hiện hai chuyện phía sau.
Thời Khanh Lạc còn không biết, tiểu tướng công đã suy nghĩ làm thế nào để ăn mình.
Trước kia nàng cũng chỉ tham lam sắc đẹp của Tiêu Hàn Tranh, với tình huống trong nhà hắn đơn giản, lúc này mới gả đến.
Cho nên lúc đó cũng không xem trọng tiệc cưới bái đường thành thân gì đó, chỉ có suy nghĩ, nếu sống không được thì hòa ly.
Bây giờ rất thích Tiêu Hàn Tranh, muốn làm một đôi phu thê thật sự với hắn.
Nghe hắn nói như vậy, tất nhiên là vô cùng vui mừng, lại hôn mạnh lên mặt của hắn một cái: "Được nha!"
Nàng chính là một nữ tử bình thường, tướng công muốn lãng mạng tổ chức hôn lễ bù đắp, tất nhiên nàng vô cùng vui vẻ.
Hôm nay bận rộn cả một ngày, Thời Khanh Lạc cũng mệt mỏi.
Dân dần ôm gối ôm chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Hàn Tranh cảm thấy cái gối ôm lớn này thật chướng mắt.
Vì vậy rút gối ôm trong lòng tiểu tức phụ ra, ném tới cuối giường.
Thổi tắt nến, ôm lấy tiểu tức phụ thơm tho mềm mại vào ngực, một đêm say giấc.
Ngày hôm sau Tiêu Hàn Tranh không đi huyện học, lão sư và Hầu lão gia tử cho hắn nghỉ hai ngày.
Người một nhà mới vừa ăn sáng xong, mấy chiếc xe ngựa đã đến cửa Tiêu gia.
Gã sai vặt đánh xe cung kính mở cửa xe ngựa.
"Ngũ gia, đến Tiêu gia rồi."
Phỉ Dục Triết đi ra khỏi xe ngựa, sau khi nhảy xuống xe, lại đỡ một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi xuống.
Đại ca của hắn ta lớn hơn hắn ta mười mấy tuổi, cho nên hắn ta cũng chỉ lớn hơn cháu trai mấy tuổi.
Tiếp đó trên chiếc xe ngựa thứ hai, đi xuống một nam tử trẻ tuổi cầm quạt xếp mặc cẩm y nhìn qua rất phong lưu tiêu sái.
Lương Hữu Tiêu mở quạt xếp ra, nhìn đại viện và nhà gạch ngói xanh trước mặt: "Trái lại viện tử này rất hợp rất khu rừng trúc này, không tệ."
Sau đó mấy nha hoàn của hắn ta cũng đi xuống từ xe ngựa phía sau.
Phỉ Dục Triết có chút nhức đầu: "Ngươi đi theo thì đi theo, vào Tiêu gia đừng có bắt bẻ khắp nên, nói bậy bạ."
Đây là bằng hữu tốt của hắn ta, cũng là công tử thế gia nổi danh phong lưu ở kinh thành.
Gần đây ở kinh thành làm chút chuyện, sợ bị trưởng bối trong nhà đánh gãy chân, biết hắn ta muốn dẫn cháu trai đến nơi này xem bệnh, dây dưa liều c. h. ế. t muốn đi theo.
Hắn ta thật sự bị làm phiền không có cách nào, mới đồng ý dẫn theo.
Ai biết người này còn mang theo mấy nha hoàn cùng đi, còn kéo theo hai xe ngựa chở đồ dùng ăn mặc, làm cho hắn ta có chút hối hận.
Bình thường người này thích nhất chính là hưởng thụ, còn thích ăn uống vui đùa hơn hắn ta, còn có tật xấu bắt bẻ và cái miệng rất độc.
Hắn ta thật sự sợ ở nông thôn, tên này bắt bẻ cái này bắt bẻ cái kia, miệng lại rất độc địa, đắc tội với Tiêu Hàn Tranh, sao cháu trai hắn ta có thể chữa bệnh được đây?
← Ch. 199 | Ch. 201 → |