← Ch.198 | Ch.200 → |
Nhắc đến thợ mộc, hắn thuê hai cha con Tiêu gia trong thôn về làm gia cụ.
Hắn giúp người cha bị bệnh kê nửa tháng thuốc, cơ thể người cha đã hồi phục.
Sau đó người cha chủ động đến Tiêu gia xin được làm việc, hắn và tiểu nương tử phát hiện đối phương lại là thợ thủ công truyền thừa, hệ thống học tập toàn diện, tay nghề thì khỏi phải nói rồi.
Thế là đã thu nhận hai phụ tử họ, đồng thời bao ăn bao ở.
Bây giờ đang ở nhà cũ của bọn họ, về sau sẽ là thợ thủ công của Tiêu gia.
Hầu lão gia tử cũng không khách khí với học sinh của mình: "Được, ta rất thích chiếc sô pha này."
Ông già rồi, ngày ngày ngồi ghế cứng, đột nhiên ngồi sô pha mềm mại rất dễ chịu cũng rất thích.
Mạc Thanh Lăng cũng có ý định mời thợ của Tiêu gia, giúp mình làm một cái sô pha.
Bạch Hủ cũng nhịn không được nghĩ đến, nhưng hắn nghĩ đến chính là có cơ hội làm ăn.
Trong lòng nghĩ, hay là Bạch gia xây một xưởng mộc chuyên làm về gia cụ.
Tiếp đến cả đoàn người họ đi xem phòng tiếp khách với thư phòng.
Cả hai phòng đều lót sàn gỗ, đều có sô pha, nhưng mà lại là một phong cách khác.
Phòng tiếp khách còn có một bàn trà được điêu khắc từ rễ cây, trên bàn để dụng cụ pha trà.
Còn làm một tủ trà để trưng bày.
Thời Khanh Lạc để Tiêu Hàn Tranh trạm khắc một cái bình gỗ để cắm hoa tu-lip, còn có hoa cúc mới nở với nhiều màu sắc tươi đẹp được trồng trong hộp gỗ hình vuông.
Bên ngoài hộp vuông còn khắc hoa văn trang trí.
Trên sô pha còn làm mấy cái gối dựa lớn, dựa người lên rất thoải mái, uống một ngụm trà, thật làm cho người không tự chủ mà thư thả thoải mái.
Tiêu Hàn Tranh còn đốt nhang đàn hương mà Thời Khanh Lạc đặc biệt chế ra, mùi hương thơm của gỗ.
Cho người ta cảm giác dễ chịu thoải mái không nói nên lời.
Hầu lão gia tử cười hỏi: "Đây là nương tử người bố trí sao?"
Mới nhìn đã thấy không giống với phong cách của học sinh của ông.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Không sai, đây đều là tự tay nương tử bố trí."
Hắn cũng là lần đầu tiên thấy phong cách kiểu này, nhưng cũng thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hầu lão gia tử gật đầu, "Nhà có hiền thê, ngươi chính là người có phúc."
Đối với thê tử của tiểu học sinh, ông có tìm hiểu qua.
Càng tìm hiểu, càng cảm thấy nữ tử này không tầm thường.
Mạc Thanh Lăng cười nói: "Đúng, ta cũng có chút ngưỡng mộ Cẩn Du."
Hắn ta sớm đã thành thân, nhưng sau thành thân hai năm thê tử vì khó sinh mà một xác hai mạng.
Tuy phu thê hắn ta tương kính như tân, nhưng thê tử vì khó sinh mà ra đi, hắn ta cũng rất buồn.
Cho nên tới huyện Nam Khê làm tri huyện, ngoại trừ việc mỏ sắt, cũng là để bình tâm.
Nhìn Tiêu Hàn Tranh với Thời Khanh Lạc, hắn ta đúng thật là có chút ngưỡng mộ.
Đối với việc bọn họ khen tiểu tức phụ, trong mắt Tiêu Hàn Tranh tràn ngập ý cười, phóng khoáng thừa nhận, "Cưới được nương tử, đúng là ta có phúc."
Mấy người họ ngồi uống trà, lại tham quan thư phòng, phòng ăn, nhà bếp, phòng ngủ, nhà vệ sinh với cả phòng tắm.
Phát hiện nhà mới của Tiêu gia không những xây đẹp, mà còn có không ít chỗ rất đặc biệt.
Đặc biệt là nhà vệ sinh với phòng tắm.
Nhà vệ sinh vậy mà lắp một cái bồn cầu làm bằng sứ trắng, khi dùng xong nhà vệ sinh, chỉ cần ấn một nút đóng mở ở đằng sau, là nước sẽ tự động chảy ra dội đi, vừa sạch sẽ vừa vệ sinh.
Với cả Tiêu gia không phải dùng xí trù, mà dùng một loại giấy mềm.
Điều này làm bọn họ cảm thấy tò mò, còn đặc biệt hỏi có thể mua ở đâu, có mắc không.
Đây là thành quả nghiên cứu mấy tháng trời của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc, cuối cùng cũng có thể làm ra giấy vệ sinh với chi phí thấp nhất.
Không trắng như giấy vệ sinh của thời hiện đại, có chút màu vàng đất, nhưng dùng rất tốt.
Tiêu Hàn Tranh nói đây là bọn hắn tự làm ra, tặng mỗi người một ít.
Sau đó đối với phòng tắm của Tiêu gia, bọn họ cũng ngạc nhiên hiếu kì.
Trên đỉnh có một thùng nước, nước sau khi được đun nóng thì đổ vào trong, dùng một thứ đồ gọi là vòi hoa sen, vặn nút đóng mở là có thể tắm.
Còn cả tủ quần áo cửa trượt ở phòng ngủ, bọn họ cũng là chưa thấy qua.
Thiết kế như vậy, không những đẹp, mà còn không chiếm không gian như tủ cửa mở khác.
Cũng không biết là thê tử của Tiêu Hàn Tranh làm cách nào mà nghĩ ra được, sao lại thông minh như vậy?
Bạch Hủ mắt nhìn mà ham, có một số lời ngượng ngùng không dám nói ra.
Dẫu sao thì khi trước Thời Khanh Lạc có nói khi làm nhà mới sẽ để hắn ta kinh ngạc, hắn ta lúc đó còn xì mũi coi thường, bây giờ không nhịn được mà thích thú ngưỡng mộ.
Bạch Hủ đang suy nghĩ.
Ở một bên Thời Khanh Lạc thấy bộ dạng này của hắn ta, cười hỏi một câu: "Mặt đau không?"
Bạch Hủ: "..." Sao không chung sống tốt với nhau, cứ chọt trúng chỗ đau như vậy.
Chẳng qua hảo nam không đấu với nữ, hắn ta mặt dày cười nói: "Những gia cụ trong nhà của ngươi, còn có đồ trong nhà xí nhà tắm đều cho ta một phần?"
Thời Khanh Lạc liếc mắt nhìn hắn ta: "Nghĩ đẹp nhỉ."
Nàng và tiểu tướng công vất vả lắm mới làm ra, còn chưa bắt đầu hưởng thụ đâu.
Tên này muốn, từ từ chờ đi.
Lại nói nàng cũng không muốn đưa tặng tùy tiện.
← Ch. 198 | Ch. 200 → |