← Ch.188 | Ch.190 → |
Một màn này chẳng những người xem ngây người, ngay cả Cát Xuân Như cũng sửng sốt, trong nháy mắt không biết nên làm thế nào bây giờ.
Trong lòng nàng ta chỉ còn một suy nghĩ, xong rồi!
Lão thái bà tự tát mình, chẳng những hóa giải sạch lời nói lúc trước của nàng ta, còn hướng mũi dùi lên người nàng ta.
Nơi này nhiều người như vậy, truyền ra bên ngoài chính là, đứa con dâu nàng ta ép bà bà đến mức để bà bà phải tát mình xin lỗi nàng ta.
Lão thái bà c. h. ế. t tiệt này là muốn huỷ hoại thanh danh tỷ đệ nàng ta, quá ác độc.
Ngô thị là người thông minh, thấy lão thái thái còn muốn giả vờ tiếp, lập tức đi lên ôm lấy tay bà bà.
"Nương, người đừng đánh nữa, chúng ta sẽ đau lòng."
Nàng ta cũng là kẻ tàn nhẫn, trở tay đánh mình một bạt tai, "Ta đánh thay cho nương, cái tát này là ta xin lỗi tướng quân phu nhân."
Vương thị là người không có đầu óc, nhưng được cái giỏi hùa theo.
Tướng công của bà ta vừa rồi bị tiểu súc sinh kia đánh, bà ta đau lòng.
Nếu tự tát vài cái có thể đối phó hai người tỷ đệ này, bà ta cũng có thể.
Vì thế chạy đến ôm lấy một cái tay khác của lão thái thái, khóc lóc nói: "Nương, đều là ta sai."
"Nương muốn ta nói chuyện thật tốt với tướng quân phu nhân, để nàng ta biết tức phụ trong thôn đều không thể chống đối lại bà bà, nhưng ta lại không nhịn được tát nàng ta một cái."
"Ta xin lỗi tướng quân phu nhân." Vương thị cũng cho mình một tát.
Con ngươi Ngô thị lóe lóe, liền giả bộ đi đến đỡ lão thái thái, thò lại gần nói khẽ với Vương thị nói: "Đi quỳ đến chỗ nàng ta."
Ở trong thôn Vương thị và Ngô thị thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, nhưng cũng có lúc ăn ý, hiện tại chính là thời điểm cả hai nhất trí đối ngoại.
Vốn dĩ Vương thị chính là người không biết xấu hổ, chỉ cần có ích lợi, quỳ với em dâu cũng không có gì.
Để xem tỷ đệ kia bị bà ta quỳ trước mặt, có giảm thọ hay không.
Vì thế Vương thị buông tay lão thái thái, đột nhiên vọt tới trước người Cát Xuân Như, quỳ gối trước mặt đối phương.
Còn giơ tay cho chính mình hai cái tát, "Tướng quân phu nhân, đều là ta sai, ngươi không nên trách nương."
"Muốn đánh muốn giết, các ngươi đều cứ tính lên người ta, cũng đừng đánh tướng công của ta."
Cát Xuân Như hoàn toàn không nghĩ tới ba người nhà cũ sẽ làm đến như vậy, nàng ta vốn không ngờ những thôn phụ ngu không ai bằng trong thôn này sẽ phản kích được như thế.
Lúc này sắc mặt nàng ta tái nhợt, có chút run rẩy.
Những người này đang cố gắng hủy hoại hoàn toàn thanh danh nàng ta.
Bà bà khóc lóc đánh vào miệng xin lỗi, chị em dâu cũng tự tát mình, còn quỳ trước mặt nàng ta.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, nàng ta còn làm người như thế nào!
Cát Xuân Nghĩa thấy những người này đổi trắng thay đen, chẳng những khi dễ tỷ tỷ mình, đã vậy còn chạy tới quỳ, hắn ta không nhịn được trầm mặt nói: "Các ngươi đừng có quá đáng!"
Cát Xuân Như lập tức bóp chặt cánh tay hắn ta, "A Nghĩa, việc này là đệ không đúng, đệ xin lỗi đám người nương và đại ca đi."
Đúng là tính tình của đệ đệ nàng ta có chút xúc động, nếu chuyện còn tiếp diễn như vậy, chẳng những thanh danh của nàng ta mất, cả đệ đệ cũng sẽ bị hủy hoại.
Sau này nàng ta phải dạy lại đệ đệ mới được.
Cát Xuân Như vội vàng đi đỡ Vương thị dậy.
"Đại tẩu, ta không trách ngươi, các ngươi hiểu lầm rồi."
Vương thị né tránh tay nàng ta, "Tướng quân phu nhân, ta biết ngươi không thích chúng ta."
"Người trong thôn chúng ta tính tình thẳng thắn, nếu ngươi không muốn chúng ta tiếp tục ở lại phủ tướng quân, ngươi cứ nói một tiếng, chúng ta lập tức thu thập tay nải đi ăn xin hồi thôn."
Nhiều lần thấy bà bà và Ngô thị diễn kịch, hơn nữa nàng ta còn nghe Thời Khanh Lạc dạy, nên kỹ thuật diễn của Vương thị cũng có chút bùng nổ.
Cát Xuân Như thật là muốn điên rồi.
Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả Vương thị ngu xuẩn nhất cũng thông minh lên.
Nàng ta thật sự kéo không nổi Vương thị đứng dậy, hết cách chỉ có thể khóc lóc chạy tới trước mặt lão thái thái quỳ xuống.
"Nương, người hiểu lầm rồi, từ khi người tới kinh thành, ta mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm......"
Nàng ta muốn kể hết thảy những chuyện lão thái thái bắt nàng ta hầu hạ trong khoảng thời gian này.
Lời còn chưa dứt, Tiêu lão thái đột nhiên khóc lớn, "Ngươi mới là người hiểu lầm ta, ngươi chính là tướng quân phu nhân, mà ta chỉ là lão lão thái thái trong thôn, sao có thể bắt ngươi quỳ chứ."
"Ta nhường cho ngươi, phủ tướng quân này bọn ta không ở nữa được không?"
"Chỉ cầu xin đừng để cho đệ đệ ngươi g. i. ế. c nhi tử và tôn tử ta."
Bà ta không ngốc, vừa nghe con hồ ly này nói, lập tức biết đối phương muốn nói chuyện hầu hạ.
Sao bà ta có thể để đối phương nói xong.
Vì thế làm giống Thời Khanh Lạc dạy, so với nàng ta càng bạch liên hoa.
Trước kia bà ta không hay khóc, nhưng sau khi tới nơi này phát hiện khóc và kêu oan, thật sự là một loại thủ đoạn phản kích rất tốt.
Cát Xuân Như đang nói bị lão thái thái cắt ngang đột ngột, nàng ta thực sự tức muốn hộc máu.
Hận không thể lập tức đánh g. i. ế. c hết những người này.
Trong đầu nàng ta cũng không biết làm cách nào để phá giải chuyện này, bởi vì bọn họ đang dùng thủ đoạn mà nàng ta trước kia am hiểu nhất...
Thời Khanh Lạc trước đây đã xem qua không ít phim truyền hình và tiểu thuyết bạch liên hoa.
Cho nên nàng dạy đám người lão thái thái, muốn đối phó bạch liên hoa chính mình cũng phải bạch liên, làm cho bạch liên hoa thật không còn đường đi.
Quả nhiên, hiệu quả không ngoài dự đoán, rất tốt.
← Ch. 188 | Ch. 190 → |