← Ch.187 | Ch.189 → |
Nghe được lời của Tiêu lão thái thái vừa nói xong, cùng với khuôn mặt tràn đầy xanh tím của đám Tiêu lão đại.
Người vây xem đều mồm năm miệng mười bàn tán.
"Thế này cũng quá kỳ cục, con dâu chống đối bà bà, đã vậy đệ đệ còn đả thương huynh đệ của trượng phu."
"Trước kia thấy Cát Xuân Nghĩa, không ngờ người này nhân mô cẩu dạng, nhân phẩm lại tệ như vậy."
"Đúng vậy, từ khi dọn vào phủ tướng quân, đệ đệ muội muội của tướng quân phu nhân đều dọn vào cùng ở, ngược lại cha nương huynh đệ của Tiêu tướng quân vẫn phải ở trong thôn nhỏ."
"Tiêu tướng quân còn đặc biệt chiếu cố đệ đệ của thê tử này, phí công nuôi dưỡng lâu như vậy, hồi báo chính là cha nương mình bị khi dễ, ẩu đả với huynh đệ của mình?"
"Đúng là xui xẻo, nuôi ra được đồ vô ơn!"
"Chỉ nghe nói chăm sóc đệ đệ muội muội của mình, rất ít nghe nói chăm lo cho cả đệ đệ muội muội thê tử, Tiêu tướng quân này cũng hành xử khác người, người nhà thê tử vậy mà cũng không tự giác."
Hàng xóm xung quanh ở đây, đối với chuyện nhà phủ tướng quân phủ, vẫn có chút ít hiểu biết.
Lúc trước thấy Cát Xuân Nghĩa cũng không tệ lắm, hắn ta cũng rất có chí lớn nên được Tiêu tướng quân an bài đưa đến học tại thư viện kinh thành, cưỡi ngựa b. ắ. n cung, phương diện nào đều đặc biệt xuất chúng.
Nghe nói sang năm còn muốn tham gia thi Võ Trạng Nguyên.
Nếu thi đậu Võ Trạng Nguyên, lại đi quân doanh rèn luyện một phen, thêm quan hệ của Tiêu tướng quân, lại ở kinh thành làm việc, sau này dù tiến vào Binh Bộ hay Hình Bộ đều rất tốt, tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Cũng bởi vậy, đã có một ít hộ gia đình nhìn trúng Cát Xuân Nghĩa, muốn cho hắn ta làm con rể.
Nhưng hiện tại việc này vừa xảy ra đã cho thấy nhân phẩm của hắn ta có vấn đề.
Làm việc quá bốc đồng, không tôn kính còn dám ẩu đả trưởng bối, cũng quá bạo lực.
Nếu gả về rồi, về sau hắn ta cũng đánh thê tử của mình thì làm sao bây giờ?
Có mấy người nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Đừng nhìn Tiêu lão thái thái hơn 50 tuổi, nhưng tinh thần của bà ta vẫn rất tốt, lỗ tai cũng nghe rất rõ.
Tất nhiên sẽ nghe thấy.
Trong lòng bà ta rất tức giận, đứa súc sinh lão nhị đó đúng là đồ không ra gì. Thà đi nâng đỡ đệ đệ của con hồ ly tinh kia, cũng không nghĩ đến giúp đỡ huynh đệ và tôn tử trong nhà.
Còn thi Võ Trạng Nguyên, thi xong đi quân doanh rèn luyện trở về là coi như làm quan kinh thành.
Chuyện tốt như vậy, vốn dĩ nên dành cho tôn tử bà ta, người còn sống sờ sờ mà để cho tiểu súc sinh kia chiếm lấy.
Lão thái thái bực tức không thôi, lần này là thật sự đau lòng, khóc lóc càng thảm thiết.
"Ông trời ơi, sao mệnh của ta lại khổ như thế này chứ."
"Ta không muốn sống nữa, sống chi mà để tiểu bối nó khi dễ ta."
"Tức phụ lão đại đâu, ngươi đi tìm cho ta sợi dây thừng lại đây, hôm nay ta sẽ treo cổ c. h. ế. t ở chỗ này."
Cát Xuân Như mới vừa dẫn đệ đệ đi ra, liền nghe được những lời này của lão thái thái.
Hơn nữa người bốn phía đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, ai đó còn nói lời khắc nghiệt.
Đặc biệt là nói đệ đệ nàng ta làm việc theo cảm tính, nào là đồ vô ơn, rồi thì bất kính với trưởng bối.
Nàng ta tức đến suýt ngất xỉu.
Lão thái bà c. h. ế. t tiệt này hoàn toàn nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, rõ ràng người bên bà ta đánh mình trước, đệ đệ nàng ta mới ra hỗ trợ.
Nhưng đối phương là bà bà, thân phận bà bà đã chiếm ưu thế đạo đức. Nàng ta cũng mặc kệ sưng đỏ trên mặt, khóc lóc đi ra ngoài.
"Nương, vừa rồi đệ đệ của ta cũng là do thấy đại tẩu tát ta một cái, đệ ấy cho rằng ta bị người khi dễ nên lúc nãy mới tiến lên giúp đỡ, đệ đệ không phải cố ý đâu."
Trước tiên nàng ta chỉ ra trọng điểm bị đại tẩu tát một cái.
Sức lực Vương thị lớn, trên mặt nàng ta vẫn còn sưng đỏ, đây là chứng cứ rõ ràng nhất.
Quả nhiên, người vây xem ở đây thấy thế đều ngẩn người.
Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình?
Tiêu lão thái vừa nghe thấy lời nàng ta nói, liền biết con hồ ly tinh này muốn giở trò rồi.
Nếu đổi thành ở trong phủ tướng quân, bà ta nhất định sẽ không nhịn được mà mắng chửi.
Nhưng nhớ tới lời căn dặn của Thời Khanh Lạc, vẫn nhịn xuống.
Thời Khanh Lạc nói, để đối phó với bạch liên hoa như Cát Xuân Như, vậy phải bạch liên hơn cả nàng ta, bằng không tuyệt đối sẽ bị đối phương xoay chuyển chiều gió.
Bà ta vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy sự tức giận cùng hận ý trong mắt Cát Xuân Nghĩa.
Thấy thế lửa giận trong lòng bà ta càng thêm bùng cháy, bà ta còn chưa hận đâu, vậy mà tiểu súc sinh kia còn dám hận bà ta.
Xem bà ta dạy dỗ súc sinh này như thế nào.
Bà ta nước mắt ràn rụa, thê thê lương lương nói: "Lúc nãy ngươi chỉ tay vào người bà bà này, một miệng nói muốn dạy dỗ ta, còn mắng ta là kẻ hại phủ tướng quân."
"Ta bảo dâu cả dạy ngươi làm con dâu như thế nào, nào có nghĩ đến dâu cả lại sẽ bị ngươi chọc điên, rồi đánh ngươi."
Đột nhiên, bà ta giơ tay vả vào miệng mình một cái, "Thực xin lỗi, bà già này thay con dâu cả xin lỗi tướng quân phu nhân."
Cái vả này đánh không nhẹ, ở đây mọi người đều nghe được tiếng vang.
Thời Khanh Lạc nói, hai đứa súc sinh này đặc biệt tàn nhẫn, muốn đấu với bọn họ, phải xem ai tàn nhẫn hơn ai.
Vì muốn chứng minh con hồ ly tinh này không hiếu thuận, chứng minh đứa tiểu súc sinh kia không đúng, bà ta chỉ có cách trước tiên tàn nhẫn với chính mình.
Nói xong lại nâng tay lên, tát bên mặt kia một cái.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |