Vay nóng Homecredit

Truyện:Xin Chào, Con Mèo Của Tôi! - Chương 007

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!
Trọn bộ 191 chương
Chương 007
0.00
(0 votes)


Chương (1-191)

Siêu sale Shopee


Đường gia.

Sau khi ăn xong, Đường Kiếm lôi kéo tay của Đường Tiêu Mễ tới thư phòng:

"Nha đầu a, ông nội cũng đã cho cháu thời gian 6 năm rồi, nên trở về thôi"

Đôi mày thanh tú của Đường Tiêu Mễ khẽ nhíu lại: "Ông nội, Đường gia không phải còn có chú 2 sao?"

"Chú của cháu đến bây giờ còn chưa nghiêm chỉnh, đã 40 tuổi rồi mà còn chưa có vợ, ông còn có thể trông cậy vào nó?"

Giọng của Đường Kiếm hơi lớn, Đường Tiêu Mễ cúi đầu không nói, Đường Kiếm biết không thể nóng vội:

"Tiêu Mễ, chú 2 cháu mặc dù không kết hôn, nhưng vẫn đối xử với con như con ruột của mình, nó bây giờ ở Tuyền Lâm, còn không phải đặt nền móng vì cháu sao?. Ông cũng không ép cháu, lúc nào con muốn trở về, Tuyền Lâm sẽ là của cháu, chắc cháu chưa biết, Kiến Quân đã đem tất cả cổ phần sang tên cho cháu rồi"

Đường Tiêu Mễ trong lúc nhất thời kinh ngạc: "Chú 2.... Chú.... Ông nội, cháu không muốn"

"Tiêu Mễ a, ông nội đã già rồi"

Đường Kiếm hít sâu một hơi:

"Cháu đó, rất hiểu chuyện, ông nội chỉ là lo lắng tính tình của con..."

Đường Kiếm thật có chút yêu thương cô, so với ai, ông hiểu rõ những năm qua, cô cháu gái này đã sống như thế nào. Đường Tiêu Mễ cố nén không để cho nước mắt mình trào ra, xót xa nói:

"Thật xin lỗi, ông nội, thật xin lỗi ..."

Tiêu Mễ à, chuyện khác ông nội đều nhường cháu, cháu không muốn vào Tuyền Lâm cũng không sao, nhưng cháu phải đồng ý với ông 1 chuyện"

Đường Kiếm nhìn cháu gái lệ rơi đầy mặt, chưa bao giờ nghiêm túc. Đường Tiêu Mễ gật đầu

"Ông nội có lựa chọn cho cháu một người con trai, nhân phẩm, tướng mạo, năng lực, gia cảnh đều hạng nhất.."

"Ông nội .... Ông...."

Đường Tiêu Mễ cảm thấy hôm nay giống như đang nằm mơ, ông nội nói những lời này, cô hoàn toàn ko có biện pháp tiêu hoa. Đường Kiếm khoát, khoát tay, không nói gì nữa, nếu ko phải là ....

Tiêu Mễ nhà mình cho ai ông cũng đều luyến tiếc, tiện nghi cho tiểu tử kia, Đường Kiếm hận hận nghĩ, nhưng không thể làm gì khác hơn.

...

Việc này qua đi, cũng không đề cập lại, Đường Tiêu Mễ cũng không nhớ những chuyện vô vị như vậy, năm ngày ba bữa lại đến chỗ ông ngoại ăn chực, sau đó lại tìm ông nội làm nũng, cùng 3 người Dương Sơ Nhất ra ngoài ngắm người đẹp, chờ Triệu Vi và Nguyệt Như rảnh rỗi lại rủ bọn họ đi dạo phố, ăn ngon, cuộc sống như vậy thật đáng hưởng thụ

Đường Tiêu Mễ cảm thấy mình ngây ngất, cũng không nghĩ muốn trở về thành phố H, thành phố N rất tốt nha, mặc dù vẫn cảm thấy thiếu thiếu một thứ.

Nháy mắt, đã sắp hết năm, Nguyệt Như cơ hồ ngày nào cũng như gió thổi bên tai của Tiêu Mễ, bảo cô đến Tiểu Cao họp mặt bạn cũ, không thể trách Nguyệt Như cô dài dòng, Đường Tiêu Mễ là loại người nào a, khác không được, bản lĩnh trốn là hạng nhất. Loại tụ họp như thế này, mỗi lần đều có bản lĩnh viện lyd do không đi, Nguyệt Như lại tìm không ra lý do để nói cô ấy, cho nên lần này nói gì thì nói cũng không bỏ qua cho cô ấy.

Đường Tiêu Mễ nhìn tin nhắn di động một chút, tin nhắn đòi mạng của Nguyệt Như lại tới nữa rồi. Haiz. Cô đành chấp nhận ra khỏi cửa thôi. Buổi tối còn phải đến chỗ ông ngoại. Cưỡi xe đạp lảo đảo đến khách sạn cũng đã trễ nửa giờ rồi, Đường Tiêu Mễ dẫu môi, thật không thể trách cô a!, xe quá nhiều, cô lại không dám đạp nhanh, nhìn điện thoại di động một chút, ông trời a!. Bây giờ nếu không vào, có thể bị giết chết không ta?.

Trong nhất thời, Đường Tiêu Mễ rối rắm vô cùng, cơ hồ là dùng tốc độ tên lửa để bay đến đó, dừng lại, bình phục hô hấp, đẩy cửa ra, một đống khuôn mặt xa lạ. Đường Tiêu Mễ cảm thấy mặt mình như bị đốt cháy, vội vàng hạ thấp người mà nói xin lỗi:

"Xin lỗi, các người cứ tiếp tục đi" Nói xong xoay người đóng cửa lại

"Tiêu Mễ"

Thanh âm của Nguyệt Như vang lên, Tiêu Mễ ngẩng đầu lên, người ngồi trong góc phòng không phải là Nguyệt Như thì có thể là ai. Chẳng trách mới vừa rồi mình không thấy

Đường Tiêu Mễ cảm thấy có chút bối rối, tuy nói là bạn học Tiểu Cao, nhưng cô cũng thật không biết mấy người. Điều này làm cô đứng ngồi ko yên, Nguyệt Như cũng không quản nhiều như vậy, lôi kéo Đường Tiêu Mễ vào ngồi bên cạnh mình

Một nhóm người đứng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tiêu Mễ ko có nói lời nào, lưng còn đeo túi lớn không chịu buông xuồn, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn nhúm nhúm nhưng đáng yêu ko nói nên lời. Tiểu Cao là trường trung học trọng điểm tốt nhất, người tốt nghiệp ra đều là nhân trung long phượng. Nhìn cô cùng với Nguyệt Như như hình với bóng, ấn tượng đại khái trong trí nhớ của bọn họ là một nữ sinh trầm mặc, mấy năm nay không ngờ trổ mã động lòng người như thế

"Tiêu Mễ, đây là Phó học trưởng"

Nguyệt Như cũng không để ý đến ánh mắt như lang như hổ muốn nuốt người của đám người đó, lôi kéo Tiêu Mễ nói chuyện ko ngừng

Đường Tiêu Mễ cả kinh trong lòng, theo phương hướng ngón tay của Nguyệt Như, ko phải Phó Thụy Dương thì là ai, trong bụng có chút buồn rầu, biết Nguyệt Như tích cực như vậy, nhất định sẽ có hắn, tình hình lần trước ở Kim Ưng còn sờ sờ trước mắt, bên cạnh anh ta còn mấy người, con mắt mỉm cười tìm tòi nghiên cứu quan sát cô

Nhắm mắt, Đường Tiêu Mễ tự nhiên, thanh thản:

"Chào học trưởng"

Chào hỏi xong, không nhìn Phó Thụy Dương nữa, người này so với trước kia, ko biết còn lợi hại hơn bao nhiêu lần, ko biết vì sao a!. Ở hắn có một cỗ áp lực khiến nàng không thở nổi

Phó Thụy Dương gật đầu 1 cái, cũng không nói lời nào, chỉ là, thản nhiên lay động ly rượu trong tay, Đường Tiêu Mễ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút mờ mờ ảo ảo thất vọng

"Tiêu Mễ, cậu chừng nào thì đi, mẹ tớ đều bảo tớ không mang cậu về" Nguyệt Như nũng nịu nhìn Đường Tiêu Mễ 1 cái

"Này, đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, trai đẹp bên kia đâu rồi, phóng điện với tới cũng vô dụng"

Hai người hi hi ha ha với nhau, cười rộn ràng


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-191)