← Ch.007 | Ch.009 → |
Trong ghế lô, mấy chục người, Đường Tiêu Mễ dưới sự hướng dẫn của Nguyệt Như, phế đi n tế bào não, cẩn thận nhớ lại, rốt cuộc đại khái mơ hồ cùng mọi người gặp mặt, sau một buổi cơm, Đường Tiêu Mễ cảm thấy bản thân như muốn rời ra từng mảnh.
Nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, thế nhưng đám người này cũng không có ý định tan cuộc. ở đó hồi tưởng lại quá khứ, mặc sức suy nghĩ tương lai, trên dưới 5000 năm, từ Trung Mỹ, Anh, Pháp, Nhật, Hàn, Từ Bắc Đại đến Thanh Hoa, lại từ Havard đến Cambridge, bái quái có mặt khắp mọi nơi, Đường Tiêu Mễ muốn chen miệng vào một câu cũng không lọt
Trừ Nguyệt Như thỉnh thoảng chú ý đến cô, phần lớn thời gian đều làm 1 người ngồi ở đó, Đường Tiêu Mễ thầm nghĩ, lần sau sống chết cũng sẽ ko đến đây. Cô ở trong đám người này có thể nói gì đây? Thời điểm thi tốt nghiệp cấp 3 điểm ko cao, thi đậu vào trường đại học tạm được, thi tốt nghiệp cũng khá ổn, công việc đâu?. Chỉ ở một tiệm nhỏ, còn đám người kia hoặc là đi lên từ con đường làm quan (học vấn) hai là trở thành tinh anh IT, tùy tiện chỉ ra 1 người cũng là người kiệt xuất, cô cùng đám người kia có tiếng nói chung sao?
Phó Thụy Dương bất luận lúc nào cũng là tiêu điểm của mọi người, nhìn bề ngoài anh ta có vẻ lạnh lung, nhưng giao tiếp không tồi, những người bên cạnh anh ta cũng rất phong độ, gia thế nhìn qua cũng rất tốt, không kém đám người Lâm Vĩ Ba. Đường Tiêu Mễ không tự chủ được đem đám người Phó Thụy Dương so với đám người Dương Sơ Nhất.
Sau khi chào Nguyệt Như, Đường Tiêu Mễ len lén chạy ra bên ngoài, vào phòng rửa tay, dùng sức khoát nước lên mặt mới cảm thấy thanh tỉnh một chút, cả người chao đảo, đang thầm nghĩ không biết viện lý do gì nói với Nguyệt Như để mình rời khỏi.
Chỗ rễ thang lầu cạnh bao sương (phòng được bao) thấy 1 bóng dáng quen thuộc, xuyên thấu qua thủy tinh có thể nhìn thấy cô gái đang bị 5 6 người chuốc rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì uống rượu mà đỏ bừng. Đường Tiêu Mễ không muốn quản, cô ấy đã là người trưởng thành, biết bản thân mình đang làm cái gì, bản thân phải có trách nhiệm với mình, Tiêu Mễ tự nói với mình như vậy, sau đó sải bước bỏ đi
Thời điểm đến trước cửa phòng của mình, lại thầm mắng mình ko có lập trường, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lâm Vĩ Ba, cô biết Dương Sơ Nhất để cho anh ta phái người đi theo mình, nếu như lần này ra mặt, nhất định phải có những người đó giúp.
Xoay người đi về phía căn phòng lúc nãy, nhìn thấy cô ta rất khổ sở, nhưng lại không có biện pháp rời khỏi, Đường Tiêu Mễ đẩy cửa ra, bên trong lập tức yên tĩnh. 7 8 người khoảng 20 tuổi nhìn chằm chằm Đường Tiêu Mễ, Đường Tiêu Mễ cũng không quan tâm bọn họ, từ trên cao nhìn xuống cô gái nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa. Trần Tuyết híp mắt nhìn rõ rang người đến, rượu nhất thời tỉnh hơn phân nửa, giống như rất giật mình, có chút lắp bắp nói:
"Chị, ...... chị..... em, .... Em...."
Đường Tiêu Mễ theo bản năng nhíu mày một cái: "Cô họ Trần, tôi họ đường."
Trần Tuyết không nói thêm gì nữa, chỉ là điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Tiêu Mễ
"Chao ôi, đều là người nhà cả à?. Đã đến đây rồi thì uống với chúng tôi một ly đi"
Thanh niên tóc vàng đang muốn động tay động chân thì cảm thấy tay mình bị đôi tay lớn kẹp lại, càng giãy dụa càng đau. Đường Tiêu Mễ chỉ 3 người vừa rồi chuốc rượu Trần Tuyết:
"Dạy dỗ cho tốt"
Đường Tiêu Mễ biết mấy người trước mắt là ai, cho nên cũng ko khách sáo
"Còn có cô ấy, mang khỏi nơi này"
Lần này chi Trần Tuyết, suy nghĩ một chút rồi giao phó với mấy người trước mặt
"Lý Phong, quay lại hỏi xem, ai dẫn cô ấy vào chỗ này, tự gánh lấy hậu quả"
Đường Tiêu Mễ đi khỏi phòng, thì chống lại cặp mắt tràn ngập nụ cười của Phó Thụy Dương, Đường Tiêu Mễ vô ý tìm tòi nghiên cứu hàm ý trong nụ cười đó, chỉ là có chút lo lắng, bộ dạng ngang ngược của mình mới vừa rồi ko biết hắn nghĩ sao, chỉ là cô ko quan tâm nhiều như vậy, Trần Tuyết trong cái bộ dạng kia, cô không thể làm như mình không thấy
"Chi..."
Không biết từ lúc nào Trần Tuyết đã nắm ống tay áo của cô rồi, Đường Tiêu Mễ lười phải truy cứu chuyện cô ta gọi mình là chị, có chút hối hận vì chuyện vừa rồi. Tại sao mình lại muốn xen vào chuyện của cô ta chứ?
"Oa, rất đẹp trai nha"
Trần Tuyết tựa như đã quen với thái độ của Đường Tiêu Mễ, lực chú ý đã dời sang trên người Phó Thụy Dương, Tiêu Mễ chú ý mặc dù trên mặt Phó Thụy Dương đang cười, nhưng ánh mắt không hề có nhiệt độ, biết anh ta nhất định không thích bộ dạng này của Trần Tuyết
"Mang cô ấy đi"
Thở dài, Đường Tiêu Mễ tiếp tục nói với Lý Phong:
"Khổ thân các anh, sau khi trở về tôi sẽ thuyết phục Sơ Nhất cho các anh ai về nhà nấy"
"Chị, em không muốn trở về, ba sẽ tức giận"
Trần Tuyết rốt cuộc lấy lại tinh thần, Đường Tiêu Mễ cảm thấy mình hôm nay tới đây chính là sai lầm, đầu muốn nổ tung, không để ý đến Trần Tuyết nữa, huống chi bên cạnh còn có Phó Thụy Dương, Đường Tiêu Mễ quay đầu, cơ hồ là chạy trối chết.
"Đường Tiêu Mễ, chị vì sao còn muốn trở về?"
Thanh âm của Trần cơ hồ là là kêu ra, mang theo hơi rượu, có chút phát tiết càn rỡ. Tiêu Mễ lấy lại tinh thần, giống như phim ảnh quay chậm, chậm rãi xoay người, từ từ quay đầu lại, Trần Tuyết lảo đảo đi đến trước mặt Tiêu Mễ, có chút khiếp đảm lại sợ quật cường ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mễ:
"Đường Tiêu Mễ, chị rất chán ghét tôi phải không?. Chị xinh đẹp, nhưng tôi cũng ko kém"
Tiêu Mễ cũng ko nói gì, nhưng theo bản năng nhìn về phía Phó Thụy Dương, ngược sang, trên mặt như một bong ma, không thấy được vẻ mặt, Tiêu Mễ thu hồi tầm mắt, làm thủ hiệu, khiến cho người của Lâm Vĩ Ba không nên đi tới, sau đó cam chịu số phận nhìn Trần Tuyết, xem cô ta còn muôn nói gì nữa
Trần Tuyết dựa lưng vào tường, rõ rang thấy được tác dụng của rượu đã trào lên, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt có chút mê ly:
"Chị học bằng tôi sao?. Chỉ là một ngôi trường tầm trung, làm nghề gì?. Ai biết ở thành phố H chị đã làm gì?"
Nấc cục một cái, Trần Tuyết tiếp tục nói" Chị ko phải ỷ mình là cháu gái của Đường Kiếm sao?"
Lý Phong vừa nhìn, này làm sao được, sao có thể đắc tội với tiểu tổ tông này, vội vàng tiến lên, kéo Trần Tuyết, Đường Tiêu Mễ lắc đầu 1 cái, giọng nói cũng rất kiên quyết:
"Lý Phong, anh cứ để cho cô ta nói tiếp"
Đoàn người cứ cứng tại một choc, Trần Tuyết lúc này rượu trong người dâng trào, không để ý nhiều như vậy: "Lúc trước mẹ tôi muốn cùng ba kết hôn, điều kiện của ba chỉ có 1, đó là tôi ko được bước vào Đường gia, nhưng rồi sao, hiện tại thế nào?"
Nói tới chỗ này, Trần Tuyết cười khanh khách:
"Bây giờ tôi cũng gọi ông ấy là ba rồi, biệt thự tử sam kia, cũng có phòng của tôi rồi"
"Đường Tiêu Mễ, tại sao chị lại trở về?. Hả?. Tại sao chị lại có người ba tốt, còn ba của tôi lại là một con ma cờ bạc?. À?" Thanh âm của Trần Tuyết trở nên bén nhọn
"Tôi cũng muốn đến đại viện nhìn xem, ba của chị hiện tại cũng là ba của tôi rồi. Nhưng, Đường Kiếm lão già kia. Hắn để cho người gác cổng ngăn cản tôi lại, tất cả cũng là vì chị."
Trần Tuyết căm hận nói:
"Ba nghe nói chị đã trở về, vốn là muốn đi Mĩ công tác, sau đó lại vội vàng trở về, tại sao tất cả mọi người đều muốn lấy lòng chị?"
Đường Tiêu Mễ không biết trong lòng Trần Tuyết lại chất chứa nhiều điều như vậy, cô ghét Trần Tuyết, ghét mẹ của cô ta, ghét cô ta gọi ba mình là ba thân thiết như vậy, ghét chính mình tự bỏ đi trong khi 3 người bọn họ vui vẻ hòa thuận như vậy, lại không biết thì ra Trần Tuyết cũng là người ghen tị như vậy
"Bốp"
Trên mặt Trần Tuyết bị giáng xuống một cái tát, là bàn tay của Tiêu Mễ
← Ch. 007 | Ch. 009 → |