← Ch.08 | Ch.10 → |
Tối hôm sau, lúc Giang Lãm còn đang dạy một học viên khác thì Tiêu Kiều đã đến. Bởi vì mỗi phút mỗi giây ở nhà đều quá gian nan, chi bằng cứ tới phòng tập trước.
Cô cũng không lên tiếng mà yên lặng xem anh dạy học viên khác.
Tuy rằng đối phương là một người trên dưới 30 tuổi, Giang Lãm luôn duy trì khoảng cách với người ta, nhưng cô luôn cảm thấy anh sẽ nói chuyện với người ta bằng giọng điệu khi nói chuyện với mình, trong lòng chua loét.
[Không được không được, không được nhìn nữa. ]
Nhanh chóng nói với tiếp tân, "Xin chào, tôi là Tiêu Kiều, tôi tới phòng VIP chờ huấn luyện viên Giang Lãm trước, nếu anh ấy có hỏi thì cô nói lại giúp tôi nhé."
"Được ạ." Cô tiếp tân nhìn vẻ mặt rối rắm của Tiêu Kiều, thầm nghĩ, "Cô gái này bị táo bón à?"
Vào phòng VIP, thảm yoga đã được trải, nhưng cô cảm thấy không đủ, lại trải thêm ba lớp nữa rồi nằm lên trên.
Bản chất của Tiêu Kiều chính là như vậy, có thể ngồi thì chắc chắn sẽ không đứng, có thể nằm chắc chắn sẽ không ngồi, có thể ngủ chắc chắn sẽ không tỉnh.
-
Lúc Giang Lãm biết được bạn gái mình đã tới được một lúc, hơn nữa còn đang chờ mình trong phòng VIP, đầu anh bắt đầu tưởng tượng ra xem, cô nhóc thích diễn này định nghênh đón mình như thế nào.
Cho nên, chờ tới lúc anh mở cửa không thấy động tĩnh gì vẫn giật mình một lúc, nhìn kỹ mới thấy, thì ra cô ngủ mất rồi.
Có lẽ là vì mặc ít nên hơi lạnh, trong lúc ngủ, cô bất giác đưa hai tay ôm ngực, nằm nghiêng người nhìn về phía cửa, hai chân co lại, cả người cuộn lại như con tôm đã được nấu chín.
Không có vải dệt gì che đậy, vòng eo hoàn toàn lộ ra, rơi vào mắt Giang Lãm cứ như ánh sáng trong bóng tối, không thể nào không chú ý tới.
Anh cứ như con thiêu thân bay về nơi có ánh sáng, như bị ma quỷ mê hoặc, anh dang rộng hai chân ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay nóng bỏng bao trùm lên phần giữa bra và quần tập.
Làn da dưới lòng bàn tay lạnh lẽo, giống như suy nghĩ của anh, tinh tế bóng loáng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác tuyệt khỏi bàn.
Mà trong lúc ngủ, cơ thể Tiêu Kiều vốn đang lạnh lẽo đột nhiên trở nên ấm áp, cô dịch lại gần nơi ấm áp theo bản năng, bởi vì Giang Lãm tách hai chân ra nên đầu cô ngày càng ghé sát nơi giữa hai chân anh, cho dù đã nằm trên ba cái đệm nhưng bản năng khiến cô không thể chú ý nhiều tới vậy.
Cho nên, giây tiếp theo Giang Lãm mới phát hiện, đầu cô đã nằm ở giữa hai chân mình.
Đỉnh đầu cô chạm vào đùi anh, hơi thở phả vào quần thể thao, còn có thể thấy vải quần khẽ động.
Nói thật, điểm mấu chốt của anh không có cảm giác kỳ lạ nào cả, nhưng khuôn mặt cô gái mình thích ở giữa hai chân của mình, miệng nhỏ chu lên cách nơi đó cực gần, chỉ thấy quần anh cách miệng cô ngày càng gần hơn.
Giang Lãm cũng không phải Liễu Hạ Huệ, chờ tới lúc Tiêu Kiều sắp tỉnh, thân dưới của anh đã cứng rắn.
Tiêu Kiều còn chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu, vươn tay tìm điện thoại theo bản năng, không ngờ lại sờ vào thứ cứng rắn ở trên đỉnh đầu.
Không để ý mà tiếp tục mò mẫm, mãi cho tới khi bị anh nắm tay, đặt lên môi hôn một cái, cô mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
Không nhắc tới cảnh tượng bạo lực máu me tiếp theo, dù sao thì một trong hai người cũng tức tới đỏ mặt đuổi đánh người còn lại, đối phương còn phải lo cho đôi chân của mình chưa kịp khép lại, né tránh từng cú đánh giống như mát xa.
Chờ tới khi hai người thật sự bình tĩnh lại bắt đầu tập luyện cũng đã là hai mươi phút sau.
-
"Chúng ta luyện tay trước nhé, nâng tạ tay."
Tiêu Kiều cầm tạ tay nặng 1. 5 kg, lúc này không biết Giang Lãm lấy hai đồng xu ở đâu ra, đặt lên xương quai xanh của cô.
"Lúc luyện tạ tay cần phải duy trì cơ thể bất động, chỉ dùng sức ở cánh tay."
Bị hai đồng xu chế trụ, nửa người trên của Tiêu Kiều cứng đờ, "Rơi thì phải làm sao bây giờ?"
"Rơi ư? Rơi một lần thì em hôn anh một cái."
"Huấn luyện viên à, đây là quấy rối tình dục đấy." Tiêu Kiều tức giận lườm anh một cái.
"Vừa rồi anh cũng có nói là em quấy rối anh đâu. Nhưng mà bởi vì đạo đức nghề nghiệp, chúng ta sẽ giữ lại tới lúc tan làm rồi hôn."
"Quay lòng bàn tay xuống dưới, cánh tay giơ lên cao, đúng rồi, bắt đầu, 1..."
Còn chưa đếm xong số 1, đồng xu đã rơi xuống, Giang Lãm nhặt lên rồi lại đặt nó trên xương quai xanh của cô.
Nham hiểm nói với cô, "Một cái nhé."
Tiếp theo, không biết xui xẻo thế nào, Tiêu Kiều làm rơi mấy lần liền.
"Có phải anh cố ý không thế! Làm gì có cách nào giữ cho đồng xu không rơi được chứ?"
"Để anh làm mẫu cho em coi." Nói rồi, Giang Lãm đặt đồng xu lên vai mình, nâng tạ bao nhiêu lần cũng không rơi, lần này Tiêu Kiều không còn gì để nói.
Cô ngây thơ không hề hay biết, đây là do vai anh rộng.
Chờ tới lần tập luyện cuối cùng của buổi tối, tiếng đồng xu kêu leng ka leng keng lại không hề xuất hiện, nguyên nhân là do nó rơi vào trong áo ngực của cô, bị lưới áo chặn lại, mắc kẹt ở giữa ngực.
"Huấn luyện viên có muốn tự tay lấy không? Thương lượng chút đi, giảm hai nụ hôn?"
"Đồng ý!"
Tiêu Kiều nhắm mắt ưỡn ngực để anh có thể nhìn cho rõ ràng.
Giang Lãm bước lên một bước, vươn ngón trỏ, trượt xuống dọc theo khe ngực.
Ngón tay thon dài bị bầu ngực đè ép, khẽ động một cái, bộ ngực mềm mại lại lay động khiến lòng anh cũng rung động theo.
"Một ngón tay không lấy ra được đâu." Anh cố ý nói cho Tiêu Kiều nghe. Sau đó nhét hai ngón, ba ngón, thậm chí là bốn ngón vào trong áo cô.
Tiêu Kiều đỏ mặt mở mắt, giọng nói cũng có thêm vẻ quyến rũ, "Anh đừng có mà được nước làm tới, đừng..."
Ngay lúc cô chưa nói xong, ngón tay thứ năm đã xuất hiện bên trong áo ngực. Cả bàn tay chụp lại, hoàn toàn bao bọc lấy vú phải.
Mọi cảm giác của cơ thể đều tập trung tại nơi này, dường như anh cố ý, không ngừng xoa nắn, miệng còn lẩm bẩm, "Sao lại không lấy được thế nhỉ?"
Tiêu Kiều đỏ mặt đè bàn tay đang làm loạn của anh lại, trừng mắt không có vẻ uy hiếp chút nào, "Mau lên."
Cuối cùng, Giang Lãm vẫn chưa đã thèm lấy đồng xu ra.
Động tác này dường như còn có hiệu quả hơn tất cả bài tập khác, cơ thể Tiêu Kiều như bị đun nóng, cả người đỏ hồng.
Giang Lãm cầm lấy đồng xu nóng hầm hập, "Vừa rồi em đã làm rơi 15 lần, bớt đi 2 nụ hôn, chúng ta còn 13 nụ hôn nữa đấy, bạn gái à, chuẩn bị cho tốt nhé."
← Ch. 08 | Ch. 10 → |