Vay nóng Tinvay

Truyện:Xem Ra Anh Rất Có Tiền - Chương 33

Xem Ra Anh Rất Có Tiền
Hiện có 60 chương (chưa hoàn)
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-60 )

Siêu sale Lazada


Ngày hôm sau, sau khi ở trong nhà ăn cơm trưa nghỉ ngơi sơ, Giang Cảnh Xuyên mang Tô Yên ra cửa chuẩn bị đến sân bay, bởi vì muốn đi hải đảo nghỉ ngơi, Giang Cảnh Xuyên đặc biệt kiểm tra nhiệt độ, thế nhưng so với thành phố A còn muốn nóng hơn, Tô Yên bây giờ cũng hiểu được phối hợp quần áo, hôm nay mặc một váy xanh lá ngắn, thiết kế vintage, nổi bật lên làn da tuyết trắng, mang kính mát ngày hôm qua mua, làm người ta vừa nhìn liền biết là đi nghỉ phép, mang tới một luồng mát lạnh cho cái mùa hè nóng bức này.

Từ đêm qua đến bây giờ Tô Yên đều rất kích động, không thể trách cô, dù sao nghiêm khắc mà nói, đời trước thêm đời này cô đều chưa từng xa nhà, Giang Cảnh Xuyên nhìn cô có sức sống như vậy, thừa dịp khi tài xế không chú ý, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhìn hôm nay em có tinh thần như vậy, sớm biết thế đêm qua không buông tha em."

Nói Giang Cảnh Xuyên vừa mới khai bao không lâu cũng không quá đáng, mỗi ngày ôm vợ, tóm lại nghĩ muốn thân mật tiếp xúc liều chết triền miên, nhưng cũng may hắn là người biết tiết chế, nghĩ tới hôm nay phải ngồi máy bay, tối hôm qua nằm trên giường cũng không có làm gì, hôn vài cái là ngủ.

Lúc này Tô Yên vừa nghe lời này thẹn quá hóa giận, hung hăng ngắt thịt mềm trên eo hắn một chút, thấp giọng cắn răng nói: "Không được nói!"

Kỳ thật Tô Yên cũng không quá muốn đắp nặn hình tượng ôn nhu, ngẫu nhiên đùa giỡn chút tính tình mới bình thường một chút, bây giờ ở bên Giang Cảnh Xuyên, cũng sẽ làm bộ làm tịch nhao nhao, nếu không phải động tranh cãi ầm ĩ thật sự cũng là chất xúc tác tình cảm.

Giang Cảnh Xuyên chỉ là lộ ra mỉm cười phi thường có nội hàm, từ sau khi người này cùng Tô Yên quen thuộc, giống như lộ ra bộ mặt thật, cũng không lại che giấu.

Hôm nay là thời gian làm việc, cũng không phải mùa du lịch, cho nên lúc này một đường đi sân bay thông suốt, không có đến một tiếng là đến.

Tô Yên đứng ở trong sân bay, chỉ cảm thấy một đôi mắt đều không đủ nhìn, cô vẫn là lần đầu tiên tới đây, tuy rằng trước đó cũng thấy qua ở trong TV, nhưng lúc này vẫn là cảm thấy nhìn gì đều hiếm lạ, đi theo phía sau Giang Cảnh Xuyên làm thủ tục đăng ký, lại đem hành lý gửi vận chuyển, cho dù trong lòng có thật nhiều nghi vấn, Tô Yên vẫn là nhịn xuống không có hỏi ra, vốn là nguyên thân trước kia cũng từng đi du lịch, khẳng định là cô ấy từng ngồi máy bay, lúc này nếu hỏi một vài vấn đề làm người ta cảm thấy buồn cười thì không hay.

Sau khi qua kiểm tra an ninh, Giang Cảnh Xuyên dắt tay Tô Yên ngồi tại phòng đợi máy bay, người không tính rất nhiều, chẳng qua Tô Yên vừa mới ngồi xuống điện thoại di động liền vang lên.

Cô từ trong túi cầm điện thoại ra vừa nhìn màn hình điện thoại, nhướng mày, nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, "Là em gái Lục tiên sinh."

Nói xong sau đó cô liền nhận, còn chưa nói lời nào, âm thanh đầu bên kia hưng phấn dị thường truyền tới, "Chị Tô! Chị còn nhớ em không? Em là Giai Doanh, Lục Giai Doanh, lần trước đã gặp, là bạn học của Tinh Tinh."

"Nhớ rõ, chị có lưu số, cho hỏi có chuyện gì sao?" Kỳ thật Tô Yên còn rất thích cô bé nhỏ này, ngây thơ hoạt bát, tất cả tâm tư đều viết ở trên mặt, người đơn giản như vậy không có mấy người không thích.

Trước kia bạn học của Tô Yên từng đánh giá cô như vầy, khi thượng đế tạo ra cô, nhất định là dụng tâm.

Mặt thì không nói, cơ hồ không có tì vết, làn da lại trắng, thân hình không tính cao gầy, nhưng cũng không thấp, tối thiểu bảo trì trên trục bình quân, người như vậy chắc hẳn phải là bình hoa ngực to não quả nho mới đúng, nhưng IQ của Tô Yên vẫn là cao, cũng không có kéo chân sau khuôn mặt đó, quan trọng nhất là, âm thanh của Tô Yên thật hết sức mềm, ngay cả mắng người đều giống như là đang làm nũng, mềm mại, ôn nhu, giống như đều không bỏ được lớn tiếng nói chuyện với người khác.

Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói điện thoại, chỉ cảm thấy yêu cô đều yêu không đủ, bởi vì mẹ nhà mình giáo dục thành công, kỳ thật Giang Cảnh Xuyên không có tưởng tượng qua tình nhân trong mộng nên là như thế nào, lúc đó nằm mơ đều là mơ thấy câu chữ cùng công thức, đừng nói là phụ nữ, cả sinh vật giống cái đều rất ít liên tưởng đến, sau khi cùng Tô Yên xác định tâm ý của nhau, hắn bắt đầu tin tưởng một câu nói đã từng thấy trên một quyển sách trong thư viện, chính là trên đời này nhất định sẽ xuất hiện một người được đong đo tạo ra vì mình.

Bây giờ hắn tin tưởng, Tô Yên chính là người đó của hắn.

Lục Giai Doanh gọi tới cú điện thoại này chính là hẹn Tô Yên ngày mai ăn cơm, vốn là ba Lục mẹ Lục không có tâm tư khác, chẳng qua vào lúc người một nhà ăn cơm, Lục Giai Doanh thuận miệng nói một câu Tô Yên là chị dâu của bạn học Giang Tinh Tinh, ba Lục mẹ Lục quan tâm con gái, lo lắng cô sẽ bị lừa, Lục Dạng chỉ đành giải thích nói Tô Yên là bà xã của Giang Cảnh Xuyên, lời ngầm chính là người ta không thèm lừa ngươi, Lục Dạng nói chưa dứt lời, vừa nói ra tâm tư thân thích Lục gia cũng linh hoạt lên, mọi người đều biết tình cảnh Lục Dạng bây giờ không thể nói quá tốt, nhiều trợ lực cũng tốt, thế là ba Lục mẹ Lục có tâm tư muốn giúp cháu, bắt đầu thôi thúc con gái gọi điện thoại cho Tô Yên mời cô ấy ăn cơm.

Sau khi Tô Yên nghe được mục đích, trên mặt còn mang mỉm cười, nói khẽ: "Giai Doanh, thật ngại a, gần đây chị đều không có thời gian, bây giờ đang cùng ông xã chị ở trong sân bay đấy, bằng không chờ sau khi chị về chị lại liên hệ với em?"

Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên xưng hô gọi hắn là ông xã chị, thể xác và tinh thần đều vui sướng một mảng lớn.

Bản thân Lục Giai Doanh vẫn là thiếu nữ, vừa nghe lời này cũng không thấy thất vọng, trái lại hưng trí bừng bừng hỏi: "Đi chơi à? Đi đâu chơi?"

Cô rất thích Tô Yên, cũng vui vẻ được cùng Tô Yên tán gẫu thêm.

"Chị cũng không biết đó là nơi nào, ông xã chị nói, đó là một hải đảo." Đây là linh hoạt cẩn thận của Tô Yên, khi Giang Cảnh Xuyên ở đây, nhất định muốn lôi hắn ra ngoài tăng thêm cảm giác tồn tại, nói như vậy, Giang Cảnh Xuyên sẽ cảm thấy cô lưu ý hắn, bằng không còn đề cập hắn làm gì?

"Thật tốt a, em cũng muốn đi chơi, bất quá bây giờ không có thời gian, đúng rồi, chị Tô, em tìm thấy một việc làm thêm, dạy nhóm con nít khiêu vũ, tiền lương còn tính là ổn, chờ em cầm được khoản tiền lương đầu tiên liền mời chị ăn cơm!" Lục Giai Doanh cùng Tô Yên tán gẫu điện thoại quá nhập tâm, không chút nào chú ý đến mặt anh họ nhà mình suy sụp.

Tô Yên bị cô gái nhỏ này đùa cười, nhưng trong lòng có địa phương mơ hồ có chút mất mát.

Cô có chút đáng tiếc, có chút tiếc nuối, nếu như là cô sinh ra tại thời đại hòa bình này thì tốt, mọi người đều là bình đẳng, cô có thể sẽ có một gia đình ấm áp, có thể sẽ giống như Lục Giai Doanh.

Thẳng thắn mà nói, trong lòng Tô Yên cũng hâm mộ phụ nữ ở đây tay làm hàm nhai, vì cuộc sống nỗ lực giao tranh, nhưng cô đã không sống qua cuộc sống như vậy, trong lòng hâm mộ là một chuyện, nhưng quan niệm nào đó trong xương đã thâm căn cố đế, giống như lúc còn khuê các, cô cũng có tâm giao quan hệ không tệ, còn nhớ kỹ bé gái đó đỏ mặt nói với cô, rất thích thư sinh trong thoại bản, cái này phỏng chừng chính là lời nói tư mật nhất của tâm giao.

Cuối cùng thì sao, bé gái đó gả cho con trai đại tướng quân, cuộc sống trôi qua không tính rất hạnh phúc, nhưng cũng không kém, lúc gặp mặt lần nữa, đứa bé gái ngượng ngùng nói thích thư sinh đó đã sớm không còn.

Trong lòng Tô Yên rất rõ ràng, cô sẽ trở thành vợ phi thường không tệ, cũng sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên cầm sắt hòa minh, nhưng nếu thật để cô như phụ nữ ở đây, ra ngoài làm việc, cô nhất định là nhân viên kém cỏi nhất.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên cúi thấp đầu cũng không biết đang nghĩ gì, Giang Cảnh Xuyên lôi kéo tay cô, hỏi: "Là vì để bay mất một bữa tiệc lớn nên đáng tiếc sao?"

Em gái Lục Dạng gọi điện thoại tới khẳng định là hẹn cô ăn cơm, Giang Cảnh Xuyên có thể đoán được.

Tô Yên chậm rãi lắc đầu, "Cũng không phải, ôi chao, không có gì."

"Không muốn nói thì không nói, bất quá chúng ta lập tức phải lên máy bay đi du lịch, không cần nghĩ chút chuyện không vui vẻ đó." Nhìn ra được Tô Yên cũng không muốn nói, Giang Cảnh Xuyên cũng không miễn cưỡng cô, mỗi người đều có bí mật không nguyện nói.

Nhìn mặt Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên cảm thấy mình còn thật là không bệnh **, không sao cả, không nói cái khác, cô muốn ra ngoài làm việc sao? Không muốn, không cần nhiều, sống yên ổn cuộc sống bây giờ là tốt rồi.

Bên này sau khi Lục Giai Doanh cúp điện thoại, mới phát hiện anh họ ở một bên, cô thè lưỡi, nhỏ giọng nói: "Anh, chị Tô nói khoảng thời gian này chỉ không có thời gian, chỉ cùng ông xã chỉ bây giờ đang ở sân bay, muốn đi nghỉ phép."

Lục Dạng cũng đoán được, trong lòng có chút mất mát, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, hắn đứng dậy cài cổ tay áo áo vest, cúi đầu nói: "Biết rồi, vậy thì chờ cô ấy trở lại lại nói chuyện mời ăn cơm đi, em có phải muốn đi làm hay không, vừa vặn anh đưa em đi."

"Kia! Anh, anh tốt quá!"

Ngồi trên xe, Lục Dạng nhìn như là đang nghiêm túc lái xe, suy nghĩ lại bay bổng xa xăm, hắn rất không hiểu được vì sao mình sẽ mong đợi nhìn thấy Tô Yên, cuối cùng hắn thành công tránh đi đáp án cả chính hắn đều không dám đụng chạm, cảm thấy mình thuần túy là muốn cùng Giang Cảnh Xuyên làm tốt quan hệ cho nên mới có chút vội vã.

Cái đáp án này làm hắn rất vừa lòng, thế là hắn liền nghĩ như vậy.

Lục Giai Doanh ngồi ở trên ghế lái phụ, sau khi chơi điện thoại di động một lát cảm thấy nhàm chán, tò mò hỏi: "Anh, tuổi anh cũng không nhỏ, thế nào còn không tìm bạn gái vậy?"

"Aizzz, biết nói chuyện không? Cái gì gọi là tuổi không nhỏ?" Lục Dạng giả vờ giận.

"Em có nói sai sao, anh, năm nay anh đều hai mươi tám, lập tức hai mươi chín, không nói gấp kết hôn, nhưng thế nào đều không có bạn gái?" Lục Giai Doanh nghĩ đến loại khả năng nào đó, không khỏi che miệng kinh ngạc nói: "Anh, anh sẽ không phải là... Anh, anh yên tâm! Em sẽ không kỳ thị anh!"

Vừa vặn đang chờ đèn đỏ, Lục Dạng nâng tay lên gõ đầu cô một cái, "Cả ngày em đều đang nghĩ cái quỷ gì vậy?"

"Vậy anh nói đi, tại sao không có bạn gái? Khi nào tìm chị dâu cho em."

Lục Dạng cũng bắt đầu đang nghĩ vấn đề này, hắn tự nhiên là từng có bạn gái, cũng đã từng sống một cuộc sống hành vi phóng đãng, chỉ là sống mơ mơ màng màng quá nhàm chán, chờ sau khi hắn chuyên tâm bắt đầu làm sự nghiệp, thật giống như đối với phương diện này không còn hứng thú gì, đương nhiên, khi áp lực rất lớn, cũng từng tìm phụ nữ buông lỏng, chỉ là nghiêm khắc nói tới, nhiều năm như vậy, còn không có một người chân chính vào lòng hắn.

"Kỳ thật yêu cầu của em đối với chị dâu cũng không cao, đối tốt với anh là được, nếu như có thể giống như chị Tô như thế thì càng tốt hơn."

Một câu nói vô tâm này của Lục Giai Doanh, lại chọc được tinh thần Lục Dạng động động.

Sau khi phục hồi tinh thần lại tự giễu cười một tiếng, "Anh nào đâu có vận khí tốt như vậy."

Xác thực, trước giờ hắn đều không may mắn.

Bên này, Tô Yên ngồi trên máy bay, cô cùng Giang Cảnh Xuyên dĩ nhiên ngồi là khoang hạng nhất, hai người kề cùng một chỗ, Giang Cảnh Xuyên để cô ngồi cạnh cửa sổ.

Tô Yên lúc này rốt cuộc khống chế không nổi lòng hiếu kỳ của mình, trái nhìn xem, phải nhìn xem, lại thường thường hướng ngoài cửa sổ nhìn, chỉ cảm thấy tất cả đều hiếm lạ không thôi.

Cô vẫn là biết cái này đợi lát nữa là muốn bay lên trời.

Trước kia hồi nhỏ bà vú cũng đã từng mang cô đi thả diều, lúc đó cô rất ngây thơ hỏi, về sau có thể mua cái diều lớn một chút hay không, để cô ở trên đám mây lăn qua lăn lại.

Khi đó bà vú nói cô là đứa nhỏ ngốc, con người làm sao có thể bay lên trời.

Bà vú, con lập tức là có thể thấy đám mây.

Giang Cảnh Xuyên nhìn cô nhích tới nhích lui, cũng không ngăn cản cô, "Quả nhiên mang em đi ra ngoài chơi là đúng, nhìn em đều vui rất nhiều, về sau anh tranh thủ hàng năm đều mang em đi chơi mấy chuyến."

Hàng năm đều đi chơi? Tô Yên vui không kềm được, chỉ cảm thấy càng thêm thích Giang Cảnh Xuyên, kéo tay hắn, tựa vào đầu vai hắn, "Ừ, được được được, em rất thích."

Giọng nói của cô giống như là đứa nhỏ đạt được đồ yêu thích, loại thỏa mãn đó làm trong lòng Giang Cảnh Xuyên tràn đầy, cằm hắn chống trên đầu cô, phát ra âm thanh trầm thấp có lực, "Thích là tốt, anh cũng thích."

Từ trước đến nay chưa từng mong đợi đi du lịch, lần này hắn cũng hi vọng máy bay có thể mau bay lên, mau đáp xuống.

Giọng nữ trong radio ngọt ngào vang lên, nhắc nhở máy bay lập tức chuẩn bị cất cánh.

Khi cách mặt đất càng ngày càng xa, Tô Yên suýt nữa hét ầm lêm, biết bay lên trời là một chuyện, nhưng bây giờ khi nhìn mình cách mặt đất càng ngày càng xa, Tô Yên vẫn là không thể tránh khỏi sợ hãi.

Một tia ý thức cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, cũng có một vài phán đoán vô biên.

Nếu như máy bay rơi xuống làm sao bây giờ?

Vì sao nó sẽ bay, có một dây rất thô rất thô cột nó bay hay không?

Tại sao mấy người này đều không sợ?

Cô vô thức nắm chắc tay Giang Cảnh Xuyên, cho dù cô cực lực che giấu sợ hãi của mình, Giang Cảnh Xuyên vẫn là nhìn ra, không khỏi cũng khẩn trương hỏi: "Có phải không thoải mái ở đâu hay không? Có nặng hay không?"

Tô Yên lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, rất thành thực vùi đầu ở cổ hắn, nghẹn tiếng nói: "Em có chút sợ."

Thời điểm này, cô không cần che giấu.

Cô chính là sợ hãi.

Giang Cảnh Xuyên bị hành động này của cô làm cho dở khóc dở cười, chỉ có thể khẽ ngửa đầu cười cười, vươn tay xoa xoa đầu cô, "Có gì phải sợ, như vậy đi, anh trò chuyện với em."

"Nói cái gì?" Tô Yên cũng biết đây là biện pháp tốt, trước khi chờ cô có thể hơi chút thích ứng, tốt nhất di chuyển lực chú ý.

"Em muốn nói cái gì thì anh cùng em tán gẫu cái đó." Bởi vì không phải mùa thịnh vượng, khoang hạng nhất cũng không có bao nhiêu người, cho dù nói chuyện cũng không có vẻ đột ngột và không có tố chất.

Tô Yên dựa vào bờ vai hắn nỗ lực nghĩ một chút, "Trước kia anh từng có bạn gái sao?"

Trong lòng Giang Cảnh Xuyên lộp bộp một chút, nên tới vẫn là tới, vấn đề này tới cùng là trả lời hay là không trả lời đây, quá khó, hắn không biết.

"Nói đi." Tô Yên đẩy hắn một cái.

Chỉ biểu hiện này của Giang Cảnh Xuyên, còn có tuổi tác của hắn, trước đó nếu hắn không có bạn gái, cô đều không tin, kỳ thật đối với tình sử của hắn cô cũng không phải cảm thấy hứng thú như vậy, chỉ là lúc này cũng không có gì hay để tán gẫu.

Giang Cảnh Xuyên chỉ có thể kiên trì gật đầu, "Có, chỉ có một người."

Không biết đối với phụ nữ mà nói, câu trả lời này cũng không tốt, chỉ có một người là có ý gì, có phải có nghĩa là người phụ nữ đó là đặc biệt? Là duy nhất?

Vốn Tô Yên đều không để ý, vừa nghe lời này cũng thẳng người lên, ý cười trên mặt cũng thu liễm.

Giang Cảnh Xuyên vừa nhìn trận này, liền biết không ổn, nhưng hắn đều không biết mình làm sai cái gì, chỉ có thể lúng túng nói: "Sao vậy?"

Cho dù khi nào, người cũ đều là khu vực làm người ta chột dạ.

Nếu như Giang Cảnh Xuyên thoải mái hào phóng, Tô Yên còn không đến mức bực bội, vẻ mặt hắn cẩn thận dè dặt như vậy, làm người ta nhìn một trận hỏa vô danh dâng lên.

Tô Yên khẽ cắn răng nói: "Cô ấy đẹp không?"

Giang Cảnh Xuyên lúc này cũng hiểu được, phỏng chừng là cô uống dấm, trong lòng hắn bật cười không thôi, hắn không biết người khác là như thế nào, chí ít với hắn mà nói, chia tay là để xuống, cũng sẽ không ở trong lòng nổi lên gợn sóng, càng huống chi hắn đối với tiền nhiệm cũng không có tình cảm sâu, ở trong lòng hắn công tác chuẩn bị một chút, nói: "Còn không tệ."

Đây là lời nói thật, cho dù bây giờ nghĩ tới tướng mạo tiền nhiệm có chút mơ hồ, nhưng nhớ mang máng là một cô gái xinh đẹp.

Giang Cảnh Xuyên rất cơ trí vội vàng bổ sung một câu, "Không có đẹp như em."

Đương nhiên cái này cũng không phải vuốt mông ngựa, là lời thật, bây giờ trong lòng Giang Cảnh Xuyên, không có người nào đẹp so được với cô vợ của hắn.

Câu trả lời này miễn cưỡng qua cửa, Tô Yên cũng hăng hái lên, ngẫu nhiên uống dấm đàn ông cũng rất hưởng thụ, cô lại ngoan ngoãn dựa vào bờ vai hắn, thưởng thức tay hắn, lại hỏi: "Vậy vì sao hai người chia tay vậy?"

Giữa tình nhân bởi vì tiền nhiệm mà cãi nhau là kiêng kỵ, nhưng đề cập một chút như vậy, sau đó làm bộ làm tịch ăn dấm nhỏ, vẫn là rất không tệ.

Giang Cảnh Xuyên nghiêm túc nhớ lại, trả lời: "Không phải là cô ấy sai, vấn đề là tại anh."

Kỳ thật sau khi chia tay một đoạn thời gian rất dài, Giang Cảnh Xuyên đều vẫn cảm thấy có lỗi, còn cảm thấy mình cô phụ tâm ý một cô gái, hắn không có trân quý, ở tuổi còn không hiểu được yêu, phụ lòng cô, cho dù không yêu cô, cũng là có lỗi.

"Như thế nào?"

"Lúc đó bởi vì một vài nguyên nhân u mê hồ đồ mà quen, kỳ thật đều không có chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng vẫn coi cô ấy như bạn bè mà đối đãi, khi đó bận rộn hạng mục, cũng không có quen bao lâu, thời gian chân chính ở cùng cô ấy đều có thể đếm được, có thể cô ấy cũng chịu không nổi, liền chia tay." Đến vào tuổi của hắn, xem như ngộ ra một đạo lý, đàn ông cho dù bận rộn hay không, chỉ cần để cô ấy ở trong lòng, dù cho có bận rộn, cũng sẽ gắng sức rút ra thời gian cùng cô ấy ăn cơm du lịch, giống như hắn đối với Tô Yên bây giờ.

Những năm đó khi ở nước ngoài, tuy rằng cũng bận rộn, nhưng cũng không đến mức nói không có thời gian, chỉ là một khi rảnh, hắn chỉ muốn ở trong nhà trọ đọc sách, chỗ nào đều không đi, bây giờ nghĩ lại, không có bận rộn hay không bận rộn, chỉ có để ý hay không để ý.

Tô Yên như có điều suy nghĩ gật đầu, "Vậy xác thực là anh không đúng, bây giờ thì sao, cô ấy như thế nào?"

Giang Cảnh Xuyên than thở một hơi, "Sau đó thì không có liên lạc, chỉ là sau đó khi cùng bạn học email lui tới, người khác nói với anh, cô ấy đã kết hôn, gả cho một người da trắng, tiểu gia hỏa ngoại quốc đó theo đuổi cô ấy thời gian rất lâu. Bây giờ nghĩ chắc sống cũng không tệ đi."

Tình yêu chính là người trước trồng cây người sau hái quả.

Giang Cảnh Xuyên biến thành bây giờ như vậy, cùng mẹ hắn dạy bảo có liên quan, nhưng cũng không thoát khỏi kinh nghiệm tiền nhiệm.

"Cho nên a, mỗi người đều có quá khứ, quá khứ cũng không phải lấy ra quên đi, chỉ cần trong lòng nhớ kỹ là được, không cần tận lực quên, nhưng cũng không cần để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại cùng tương lai là được." Lời này của Giang Cảnh Xuyên là có ngụ ý, Tô Yên biết, hắn là muốn cô không cần bởi vì Trầm Bồi Nhiên có áp lực quá lớn.

Đồng thời cũng đang nói cho cô, phải trân trọng người trước mắt.

"Anh không cần quên, nhưng anh cũng không cần nghĩ tới." Tô Yên cố ý nói trêu chọc cười, làm nũng nói: "Chỉ có thể nghĩ tới em."

Kỳ thật đối với Tô Yên uống dấm, Giang Cảnh Xuyên là rất thích, cô uống dấm, mới có nghĩa là cô để ý, nếu như cô quá mức rộng lượng, hắn mới phải hoảng hốt.

"Hi vọng người nào đó lấy mình làm gương mới đúng." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười.

"Vậy là phải, bây giờ em trừ có thể thấy anh, còn có thể thấy ai?" Tô Yên đối với chân đạp hai thuyền một chút hứng thú đều không có, nếu như ngày nào đó thật phát sinh biến hóa lớn nghiêng trời lệch đất gì, cô cùng Giang Cảnh Xuyên phải tan, cô đều là cùng Giang Cảnh Xuyên triệt để cắt đứt sau đó mới sẽ phát triển một đoạn tiếp theo.

Con người nha, chỉ có đứng ở trên cùng một thuyền mới là vững chắc nhất.

Chân đạp hai thuyền khả năng lớn nhất chính là chật vật rớt vào trong nước.

Loại chuyện cưỡi lừa tìm ngựa này ở trong tình cảm là không thể thực hiện được, đừng cho rằng lừa cùng ngựa là trời sinh ngu dốt, Tô Yên chưa bao giờ coi đàn ông như đứa ngốc.

Chuẩn xác mà nói, đừng coi bất kỳ người nào như đứa ngốc, kết quả là, rất có khả năng mình mới là đứa ngốc nhất.

"Ngoan." Đối với lời này của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên là cực kỳ hưởng thụ.

Sau khi tán gẫu chuyện tiền nhiệm lại từng người bảo đảm xong, Tô Yên cũng thích ứng sự thật giờ phút này cô đang ở trong không trung, cô bắt đầu nằm bò ở trên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, chỉ có một cái cảm thụ, đó chính là rung động, ở trong tầng mây nhìn phía dưới, hết thảy đều đẹp như vậy, bầu trời xanh thẳm như vậy, Tô Yên hận mình bây giờ không thể ở trên đám mây giống như kẹo đường lăn qua lăn lại, mặc kệ nói thế nào, cuối cùng cô cũng hoàn thành một nguyện vọng lúc nhỏ, đó chính là bay lên trời.

Giang Cảnh Xuyên đeo bịt mắt, đang kéo chăn ngủ bù.

Sau khi Tô Yên nhìn đủ phong cảnh, xoay người lại, cũng học bộ dạng hắn, đem chăn đắp kín, nghiêng đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên, cô nhịn không được vươn tay ấn ấn lỗ mũi hắn, khi vừa mới muốn thu hồi tay, bị hắn chặt chẽ bắt lấy sau đó mười ngón tay đan chặt.

"Đừng quậy, đi ngủ."

Tô Yên bĩu môi, nhưng cũng không lại làm loạn, ngoan ngoãn dựa vào, chẳng bao lâu cũng mơ mơ màng màng ngủ.

Mười ngón tay đan chặt đó cũng không có buông ra.

Máy bay tiếp đất, Giang Cảnh Xuyên kéo hai cái vali, Tô Yên đi theo bên cạnh hắn, vừa ra sân bay, liền cảm thấy một cổ sóng nhiệt đánh úp tới, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, một người trẻ tuổi làn da đen thui đi xuống, một bên tháo kính mát một bên cùng Giang Cảnh Xuyên nói: "Là Giang Cảnh Xuyên Giang tiên sinh phải không? Robin tiên sinh bảo tôi tới đón hai người."

"Ừ, phiền cậu." Giang Cảnh Xuyên giúp đem hành lý để ở trong cốp phía sau, Tô Yên không dám một mình lên xe trước, ở một bên đợi, chờ Giang Cảnh Xuyên xong việc, mới theo hắn lên xe.

Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên giải thích nói: "Robin chính là bạn bè anh quen biết ở nước ngoài, chỗ lát nữa chúng ta đến là biệt thự của hắn."

Sau khi nói xong, Giang Cảnh Xuyên lại cùng chàng trai trẻ nói: "Phiền cậu, trời nóng như vậy còn phải tới đón chúng tôi."

Tô Yên phát hiện, Giang Cảnh Xuyên là người phi thường có lễ phép, khi cùng nhau đi ăn ngoài, đối với người phục vụ cũng muốn lễ phép nói cám ơn, người như vậy lúc nào cũng làm cho người ta thích.

Cũng bởi vì lời này của Giang Cảnh Xuyên, chàng trai trẻ nhiệt tình rất nhiều, "Chính là hôm nay đặc biệt nóng, ngày mai thì bắt đầu thoải mái."

"Đây là phu nhân của tôi." Giang Cảnh Xuyên gật đầu, cùng chàng trai trẻ giới thiệu, một hành động kia là đem chàng trai trẻ cũng làm thành bạn bè bình đẳng, mà không phải người tài xế tới đón.

Chàng trai trẻ quay đầu hướng Tô Yên cười một tiếng, "Chào cô, có thể gọi tôi là Leo."

Trong trò chuyện được biết, Leo vẫn là học sinh, lợi dụng ngày nghỉ ra ngoài làm thêm, vốn làn da còn rất trắng, mấy ngày nay bận rộn, cứ thế phơi nắng thành người Phi Châu.

Giang Cảnh Xuyên ghi ở trong lòng, sau khi đến biệt thự, cho Leo một chút tiền trà nước, ngay từ đầu Leo còn cảm thấy ngại ngùng không chịu thu, bởi vì hắn đã nhận tiền công, Giang Cảnh Xuyên còn rất thích hắn thành thật, nói tiếp theo nếu như muốn vào nội thành, thì sẽ gọi điện thoại thuê hắn làm tài xế tạm thời, trong lòng Leo rất vui, bởi vì đôi vợ chồng trẻ tuổi này ra tay rất hào phóng, hắn thích khách như vậy.

Biệt thự của Robin gần bờ biển, lúc này tuy rằng nóng bức, nhưng gió biển thổi trên thân người, cuối cùng tản đi một chút bực bội.

Đi vào biệt thự, phát hiện đã được người quét tước sạch sẽ bóng loáng, trong tủ lạnh có hoa quả tươi, thậm chí còn có một chút rau dưa cùng thực phẩm dùng lò vi ba, hiển nhiên là Robin cho người đi chuẩn bị tốt.

"Bạn bè anh thật không tệ." Tô Yên đánh giá phòng, khăn trải giường gì đều đổi mới, nằm ở trên giường, cô cảm khái một câu.

Bạn bè thân thiết như vậy, thật không nhiều.

Giang Cảnh Xuyên không nói lời nào, chỉ là bấm số điện thoại, dùng tiếng Anh nói chuyện, Tô Yên đoán, hắn là gọi cho người gọi là Robin cảm ơn.

Tuy rằng đã ngủ ở trên máy bay, nhưng lúc này hai người đều mệt mỏi, tắm rửa một cái sau đó chuẩn bị thiếp đi một lát, chờ chạng vạng mặt trời xuống núi đi ra ngoài kiếm ăn.

Một giấc này trực tiếp ngủ đến trời tối, khi tỉnh dậy hai người đều đói, Giang Cảnh Xuyên tìm bản đồ Leo để lại cho bọn họ, tìm một vòng sau đó nói với Tô Yên: "Vùng phụ cận có chợ đêm, bằng không chúng ta qua đó ăn đi?"

Tô Yên tự nhiên là không có ý kiến gì, hai người ra cửa, quả nhiên mặt trời xuống núi sau đó nhiệt độ liền hạ, lúc này lại là cạnh bờ biển, giờ phút này gió biển thổi, một chút đều không nóng, ngủ qua một giấc sảng khoái tinh thần, Giang Cảnh Xuyên mở hướng dẫn ra, hai người nhàn nhã đi ở trên đường nhỏ, nơi này vốn là cư dân rất nhiều, có người cả một đời đều chưa từng ra hải đảo, cũng có một vài người bên ngoài ở lại nơi này làm sự nghiệp du lịch, mỗi người đều rất nhiệt tình, đi ở trên đường đụng phải sẽ cười chào hỏi.

Tô Yên nhìn phong cảnh nơi này thật sự rất tuyệt, gần đây cũng học được post lên vòng bè bạn, liền để Giang Cảnh Xuyên đi tới trước mấy bước, cô ở phía sau, chụp một tấm hình bóng lưng Giang Cảnh Xuyên, kỹ thuật chụp ảnh của Tô Yên dĩ nhiên là không thể mong đợi, bất quá một tấm này chụp hết sức tốt.

Cô cúi đầu post vòng bè bạn, không có phát hiện ra Giang Cảnh Xuyên cũng đang cầm điện thoại chụp cô.

Vòng bè bạn của Tô Yên là như vầy —— ở đây rất đẹp

Bọn người Tần Huyên cùng Giang Tinh Tinh chỉ dám bình loạn bỉ ổi ở vòng bè bạn của Tô Yên, thấy Giang Cảnh Xuyên post, đều rất muốn châm chọc một chút, nhưng đều không dám, chỉ có thể yên lặng like một cái.

Trong vòng bè bạn của Giang Cảnh Xuyên có không ít người, khi mọi người buổi tối đi ra xã giao, lướt đến vòng bè bạn như vậy liền ào ào tỏ vẻ choáng.

Vì sao vậy? Bởi vì bọn họ có dự cảm không hay, đây là lần đầu Giang Cảnh Xuyên post lên vòng bè bạn, về sau người này sẽ không phải là đi lên con đường khoe vợ một đi không trở lại chứ?

Bọn họ không cần ăn đồ ăn cho chó! Không cần!

Tùy Thịnh cùng Giang Cảnh Xuyên quan hệ tốt, hoàn toàn yên tâm to gan bắt đầu châm chọc, có thể nói là nói ra tiếng lòng mọi người.

- một cước đá bay chén đồ ăn cho chó này, đề nghị ngươi go die

Hai người đến chợ đêm, tìm một cửa tiệm nhỏ chuẩn bị ăn cơm chiều, mấy người ở đây không tính nhiều cũng không tính ít, ông chủ là dân bản xứ, không biết tiếng Trung, Giang Cảnh Xuyên dùng tiếng Anh thành thạo chọn món ăn sau đó chuẩn bị cùng Tô Yên ngồi xuống, đúng lúc này, hai cô gái cũng ở trước sạp chọn món ăn, có thể là có chút khẩn trương, nói cũng không được rõ ràng, nói chuyện cũng là lắp ba lắp bắp, ông chủ nghe không hiểu, ba người đều rất cấp bách, khi hai cô gái đang nói không rõ ràng cũng phát ra hai câu tiếng Trung, Giang Cảnh Xuyên cũng nhìn không được, liền đối với ông chủ nói yêu cầu của các cô, sau đó hắn đối với hai cô gái nói: "Đã nói với ông ta yêu cầu của hai người."

Nhóm con gái rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cô gái tóc ngắn trong đó sau khi nhìn rõ ràng hình dạng của Giang Cảnh Xuyên, đôi mắt đều dời không được.

Giang Cảnh Xuyên hướng các cô lễ phép gật đầu, sau đó ôm lấy Tô Yên đi vào trong tiệm.

Cô gái tóc dài đẩy đẩy cô gái tóc ngắn, hiếu kỳ nói: "Cậu sao vậy?"

Cô gái tóc ngắn che lồng ngực, một mặt kích động, "Tớ giống như... Giống như gặp được tình yêu đích thực."

"Cậu sẽ không phải nói là người vừa rồi đi, hắn đã có bạn gái, cậu không có thấy sao?" Cô gái tóc dài cảm thấy rất buồn cười, nhưng lại sợ bạn tốt thật rơi vào, liền bắt đầu giội nước lã.

Cô gái tóc ngắn thờ ơ như không, nói: "Kết hôn đều có thể ly hôn, cái này tính là gì, dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực mới là chân lý, không nói nữa, đi, chúng ta theo bọn họ giành bàn, tớ bảo đảm, rất nhanh là có thể có được số điện thoại của anh ta."

Làm lúc hai cô gái này đứng trước bàn của bọn họ, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đều có chút nghi ngờ, bởi vì vị trí trong cửa tiệm còn rất nhiều.

"Chúng tôi có thể ngồi ở đây không?" Cô gái tóc ngắn ngọt ngào cười nói, không chờ Giang Cảnh Xuyên trả lời, kéo bạn tốt ngồi xuống, cô ngồi đối diện Giang Cảnh Xuyên, dư quang liếc qua Tô Yên, khi đó liền giật mình, cũng không còn sức lực gì, lại nhìn xem Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cảm thấy thế nào đều không thể để hắn bay mất, chỉ có thể không ngừng ở trong lòng bơm hơi cho mình.

Xinh đẹp thì thế nào, nhìn nhiều cũng sẽ ngán.

Cô gái tóc dài đại khái cảm thấy phi thường khó xử, cũng không nói chuyện, cúi đầu không ngừng uống nước trái cây.

Cô gái tóc ngắn muốn dùng hết thảy biện pháp cùng Giang Cảnh Xuyên kéo đề tài, "Vừa rồi cám ơn anh nha, em còn có người bạn, nhưng bạn ấy không chịu ra ngoài, cho nên chỉ có hai chúng em gà mờ đi ra ngoài, nếu không có anh, phỏng chừng cơm chiều đều không ăn được, cám ơn nha."

Người đàn ông đối diện cô thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm a, vai rộng eo hẹp, nhìn ra tối thiểu nhất cũng một thước tám trở lên, tướng mạo thượng đẳng, mấu chốt nhất là toàn thân trên dưới phát ra khí chất làm người ta mê muội không thôi.

Cô không thể để bay mất người như vậy, tuyệt đối không thể.

Giờ phút này trên mặt Giang Cảnh Xuyên đã không giống đầy mặt tươi cười như vừa rồi, hắn thu liễm ý cười, lễ phép xa cách nói: "Không khách khí."

"Làm sao khẩu ngữ của anh tuyệt như vậy? Ôi chao, nếu em có một nửa của anh thật tốt, đi đâu đều không cần sợ." Cô gái tóc ngắn một tay chống cằm, sùng bái nhìn Giang Cảnh Xuyên, không chút nào che giấu hảo cảm của mình.

Tô Yên ngược lại cảm thấy cô gái này rất buồn cười, tuổi còn nhỏ liền mắt có tật, thế nhưng không có thấy cô ở một bên, trắng trợn táo bạo cám dỗ Giang Cảnh Xuyên như vậy, là rất tự tin, hay là quá tự tin?

Giang Cảnh Xuyên chỉ là ừ một tiếng, nhìn về phía Tô Yên, thấp giọng hỏi: "Đói không? Rất nhanh là có thể ăn cơm."

Cô gái tóc ngắn lúc này mới chú ý đến Giang Cảnh Xuyên mang nhẫn cưới, nhất thời cũng không tiếp tục nói chuyện.

"Còn tốt. Không tính rất đói."

Không qua bao lâu, món ăn của bốn người đều lên, cô gái tóc ngắn cùng cô gái tóc dài tán gẫu chuyện của các cô, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đều không có thói quen lúc ăn cơm nói chuyện tán gẫu, cho nên tốc độ ăn cơm so với hai cô gái nhanh rất nhiều, khi sắp ăn xong, cô gái tóc ngắn đột nhiên hỏi: "Các người cũng là tới du lịch sao?"

Thông minh của cô đã trở lại, không phải hỏi Giang Cảnh Xuyên, mà là Tô Yên.

Tô Yên biết cô gái này ôm tâm tư gì, nhưng cũng không có nghĩ tới làm người ta xuống đài không được, cười gật đầu, "Ừ, du lịch tuần trăng mật."

Trên mặt cô gái tóc ngắn có chút không nhịn được, thấy nhẫn cưới còn đang an ủi mình đó có thể là nhẫn tình nhân, bây giờ nghe Tô Yên nói như vậy, trong lòng thật lạnh thật lạnh, cô nhìn thoáng qua Giang Cảnh Xuyên, chỉ cảm thấy cho dù cùng người như vậy có tình duyên mờ ảo cũng không phụ đụng phải tình yêu đích thực, thế là khẽ cắn răng nói: "Chúng tôi cũng là tới du lịch, không bằng chúng ta kết bạn đi?"

Tô Yên ngẩn ra, cô gái này tại sao lại như vậy a?

Lời còn không có nói ra miệng, Giang Cảnh Xuyên đã không nhanh không chậm cắt đứt cô, mỉm cười nói: "Thật ngại, chúng tôi tới đây một đoạn thời gian, sáng mai bay về nước."

Ý tứ chính là nói không thể kết bạn.

Tô Yên trong lòng nghẹn cười, cảm thấy Giang Cảnh Xuyên quả thực cơ trí, gợi cảm không chịu được.

"Vậy..." Lát nữa cùng nhau uống một ly a, cô gái tóc ngắn còn muốn nói một câu.

Trong lòng cô gái tóc ngắn đang nghĩ gì, Giang Cảnh Xuyên hết sức rõ ràng, hắn rất phiền người như vậy, nếu như không biết đối phương có bạn đồng hành về tình còn có thể tha thứ, nhưng biết rõ hắn đã kết hôn, mà vợ hắn thì ở bên cạnh, loại hành vi này không phải to gan và thẳng thắn.

Giang Cảnh Xuyên lại không kiên nhẫn nghe, dắt Tô Yên, lễ phép cùng cô gái tóc dài gật đầu, sau đó nói: "Chúng tôi đi trước, các cô từ từ dùng."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-60 )