Vay nóng Tinvay

Truyện:Xem Ra Anh Rất Có Tiền - Chương 32

Xem Ra Anh Rất Có Tiền
Hiện có 60 chương (chưa hoàn)
Chương 32
0.00
(0 votes)


Chương (1-60 )

Siêu sale Shopee


Giang Cảnh Xuyên một lần nữa trở lại Giang thị, tâm tình lại không cách nào bình tĩnh trở lại.

Đối với chút chuyện giữa Trầm Bồi Nhiên cùng Tô Yên, kỳ thật hắn không quá nguyện ý nghĩ tới, đặc biệt là sau khi cùng Tô Yên phát sinh tình cảm, nhưng không có nghĩa là hắn không nhìn ra vấn đề giữa hai người này ở chỗ nào.

Hắn là thương nhân, lúc đối mặt hành vi của Tô Yên mấy ngày nay, cũng từng nghĩ tới nguyên nhân cô thay đổi là xuất phát từ đâu, vấn đề này không thể không đi suy nghĩ sâu xa.

Có khi, có thể làm người ngoài quan sát có thể thấy càng rõ ràng một vài vấn đề tồn tại, trong lúc cùng Trầm Bồi Nhiên nói chuyện, hắn phát hiện, Trầm Bồi Nhiên không phải như hắn nghĩ không yêu Tô Yên, chỉ là tuổi vẫn còn quá trẻ, không có người nào ngay từ đầu liền hiểu được yêu một người là như thế nào, hiển nhiên Trầm Bồi Nhiên còn ở vào giai đoạn như vậy.

Loại thời điểm như vậy, càng là bởi vì yêu, mới càng dễ dàng buông tay.

Bản thân Trầm Bồi Nhiên cũng rõ ràng, hắn cứ lại chấp nhất như vậy, đối với Tô Yên mà nói là một loại thương tổn, bất quá Giang Cảnh Xuyên cảm thấy mình vẫn là phải cảm ơn Trầm Bồi Nhiên không hiểu chuyện, cùng với tuổi trẻ khí thịnh, nếu như Trầm Bồi Nhiên ôn nhu săn sóc, là người yêu hiểu chuyện, vậy hắn mới phải lo lắng.

Ở trong lòng Giang Cảnh Xuyên, kỳ thật ở một vài phương diện, hắn là coi Tô Yên như con nít mà đối đãi, đứa bé sai lầm là có thể được tha thứ, càng huống chi đoạn tình cảm này giữa Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên còn không thể nói là sai lầm, dù sao đoạn hôn nhân này vốn chính là bị ép, trước khi kết hôn, tình cảm giữa cô cùng Trầm Bồi Nhiên cũng đã rất sâu.

Giang Cảnh Xuyên cũng đồng dạng yêu cầu người yêu trung thành, nhưng loại trung thành này là xây dựng trên điều kiện tiên quyết là song phương đều đạt tới nhận thức chung hơn nữa đối với lẫn nhau đều có tình cảm.

Giống như trước kia hắn không cần yêu cầu Tô Yên yêu hắn, đối với hắn một lòng một dạ, bây giờ bắt đầu yêu cầu, bởi vì chính hắn cũng sẽ làm được.

Giang Cảnh Xuyên tin tưởng, Trầm Bồi Nhiên hẳn là sẽ không lại cứ cố chấp, từ biểu hiện cuối cùng của hắn ta liền có thể nhìn ra, nghĩ tới đây Giang Cảnh Xuyên cuối cùng cảm thấy thư thái, dù sao ba ngày bốn bữa bà xã cứ nhắc tới người đàn ông khác thật sự là quá bực bội.

Hắn sẽ không phủ nhận Trầm Bồi Nhiên tồn tại, cũng sẽ không phủ nhận tình cảm quá khứ của hắn ta cùng Tô Yên, chỉ là từ nay về sau, trong thế giới tình yêu của cô, lãnh địa này, chỉ có thể hắn tới đặt chân.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Cảnh Xuyên rung một chút, nhắc nhở có tin nhắn WeChat, hắn mở ra nhìn, là Tô Yên gửi tới.

【 Thời tiết hôm nay thật tốt 】

Hắn cười nhẹ một tiếng, cúi đầu nghiêm túc trả lời WeChat.

Trong nỗ lực của Tô Yên, bây giờ cô đã học được ở trên messenger cùng người tiến hành trao đổi đơn giản, khoảng thời gian này công việc của cô thật lu bù lên, mỗi ngày có phim truyền hình muốn theo dõi, còn muốn chơi điện thoại di động, đã có thể đoán trước được về sau cô sẽ biến thành một thiếu nữ nghiện net.

Ảnh avatar WeChat của nguyên thân là một con thỏ cảnh sát cúi gằm đầu, lỗ tai buông thõng, nhìn phi thường dễ thương.

Giang Cảnh Xuyên phi thường có tâm cơ đem ảnh avatar của mình ảnh đổi thành một con hồ ly.

【 Ừ, ngày mai anh rảnh, có muốn ra dạo phố ăn cơm hay không? 】

Tô Yên thật là yêu chết loại sinh hoạt bây giờ, mỗi ngày đều coi phim truyền hình phi thường có ý tứ, ở trên điện thoại di động cùng người ta tán gẫu đều rất có ý tứ, càng đừng nói hai ngày nữa cô cùng Giang Cảnh Xuyên rời khỏi nhà đi chơi, cô nâng điện thoại di động ở trên giường lăn hai vòng, cuối cùng trong emoji WeChat tìm emoticon hôn nhẹ, gửi vài cái hôn nhẹ qua cho Giang Cảnh Xuyên.

Không đầy một lát, tin của Giang Cảnh Xuyên lại tới.

【 Anh không cần ảo, anh muốn thật. 】

Thật? Thật!

Tô Yên đỏ mặt gửi một đống emoticon béo phệ qua, liền không tiếp tục phản ứng Giang Cảnh Xuyên.

Đang cùng Tần Huyên tán gẫu, con bé lại gửi tới một tấm hình, Tô Yên đều không biết nên nói cái gì cho phải, cái hình ảnh này thật... Làm người ta không nói gì được nha.

Là một người xem ra vẻ mặt rất khoa trương, trong tay không biết cầm cái gì, dưới hình ảnh có một hàng chữ —— cho ông đây gói điều cay.

Lúc đó Tô Yên còn không biết thế giới này có một thứ gọi là emoticon.

Cô mười phần khiêm tốn nhắn trả lời: "Điều cay là cái gì? Em muốn ăn sao?"

Tần Huyên đang trong giờ học, khi nhận được tin WeChat này, thiếu chút nữa không cười ra tiếng, nghẹn đến mặt đều đỏ, bà chị của cô làm cô bị sặc một hồi a.

Không có lời gì để nói, hoặc giả bị nghẹn đến không biết nói gì, gửi cái emoticon qua là có thể giảm bớt lúng túng.

Ngay sau đó, Tô Yên nhận được một tấm hình đàn ông đôi mắt đang soi, phía dưới vẫn là một hàng chữ —— ngươi đã thành công hấp dẫn chú ý của ta.

Tô Yên thật hết sức muốn nói Tần Huyên không cần lại gửi cái này cho cô, nhưng lại cảm thấy như vậy rất không lễ phép, chỉ đành không tán gẫu cùng con bé.

Cùng lúc đó, Trầm Bồi Nhiên trở lại công ty, đi toilet rửa mặt, hắn nhìn vào mình trong gương, chỉ cảm thấy phi thường chật vật, cùng hăng hái nửa năm trước hoàn toàn bất đồng, tại sao hắn sẽ biến thành cái bộ dạng này đâu?

Rất nhiều chuyện bây giờ hắn đã nghĩ rõ ràng, không có cần thiết lại xoắn xuýt, Trầm Bồi Nhiên sửa sang tóc một chút, lái xe đi tổng công ty Trầm gia, còn không có đến phòng làm việc của ba Trầm, liền thấy người anh cùng cha khác mẹ đó của hắn đi ra, hai người vừa đối mắt, đều là lễ phép cười cười, trong lòng tới cùng đang nghĩ gì chỉ có tự mình biết.

Ba Trầm vẫn tương đối thích đứa con trai nhỏ, thấy Trầm Bồi Nhiên tới, liền vui tươi hớn hở nói: "Con ăn cơm rồi chưa? Chưa có ăn liền cùng ăn đi."

"Ba, con không phải tới tìm ba ăn cơm, con muốn nói với ba một chút quyết định của con." Vẻ mặt Trầm Bồi Nhiên quá mức nghiêm túc, làm ba Trầm đều sửng sốt.

"Con muốn mấy ngày nữa ra nước ngoài tu nghiệp, hiện chuyện của công ty phiền ba hỗ trợ giải quyết một chút." Trầm Bồi Nhiên cúi đầu, trầm giọng nói.

Đúng, hắn đã nghĩ rõ ràng, tình yêu cùng sự nghiệp, lúc nào cũng muốn đạt được, bây giờ hắn đã thành chuyện phiền lòng của Tô Yên, hắn đã quyết định buông tay, hắn không muốn lại dây dưa quá nhiều, chỉ nghĩ thông suốt bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Cho đến giờ phút này, Trầm Bồi Nhiên mới hiểu được, thì ra nếu như thật thích một người, là hi vọng cô hạnh phúc, dù cho người cho cô hạnh phúc đã không còn là hắn.

Hắn không cho phép mình lưu lại, bởi vì hắn sợ hắn nhịn không được, sợ có một ngày sẽ bởi vì ghen tị đi phá hoại hạnh phúc của cô, cho nên hắn phải rời xa, phải cưỡng chế bắt đầu cuộc sống mới.

Ba Trầm biến sắc, không có nghĩ đến con trai sẽ nói việc này, ông trầm mặc phút chốc, hỏi: "Nửa năm trước đưa con ra nước ngoài, không có mấy tháng con lại tự mình chạy về, lần này là nghiêm túc sao?"

Ông hiểu rất rõ con trai mình, lúc trước ầm ĩ muốn ra nước ngoài, nói trắng ra chính là bị tổn thương muốn ra ngoài giải sầu, bây giờ nếu lại nháo như vậy nữa, ông phải cân nhắc một chút, về sau Trầm gia tới cùng có thể giao cho đứa con trai này hay không.

Anh hùng cũng có tình cảm nam nữ, nhưng nếu vì tình cảm nam nữ trễ nãi chuyện lớn, đó là tình thánh, không phải là anh hùng.

Trầm Bồi Nhiên trịnh trọng gật đầu, "Ba, lần này là con nghiêm túc, hi vọng ba có thể cho con thời gian hai năm, con sẽ chứng minh mình."

Hôm nay là lần đầu tiên hắn cùng Giang Cảnh Xuyên chính diện giao phong, hắn rơi vào thảm bại, lại tâm phục khẩu phục, nhưng là, để hắn quyết định buông tay không phải do tiền tài quyền thế của Giang Cảnh Xuyên, mà là một câu đó —— trước kia cô ấy sống có tốt hay không tôi không biết, nhưng bây giờ về sau cô ấy sẽ sống hết sức tốt.

Một câu này có thể so với lời thề, so với anh yêu em còn trang trọng hơn nhiều.

Lời nói này nhìn như đơn giản, nhưng hắn nói không nên lời, cũng không có sức lực nói ra miệng, đã như vậy, hắn dựa vào cái gì mà không buông tay?

Đời này bỏ qua cô là một chuyện ăn năn lớn trong đời người, nhưng vì về sau không lưu lại tiếc nuối, hắn cũng nhất định phải trưởng thành lên.

Đời người chính là như vậy, thích đùa giỡn người ta, làm người ta tại tuổi bất lực nhất hay là không hiểu yêu nhất, gặp gỡ một người muốn bảo hộ cả đời, nhất định là thất bại

Ừ, thật tốt, trên đời này còn có người có thể bảo hộ cô hiểu cô, vậy là đủ.

Ba Trầm suy nghĩ phút chốc, mỉm cười gật đầu: "Có thể, cho con thời gian hai năm, hi vọng con không cần lại hao phí lòng tin của ba."

Ra khỏi cao ốc, Trầm Bồi Nhiên đứng ở dưới ánh mặt trời, một chút cũng không cảm giác được nóng bức, hắn ngẩng đầu, bị ánh nắng đâm vào mắt đều mở không ra, hắn cầm điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Yên, lại tại một khắc thông máy đó, nhanh chóng cắt đứt, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, cũng không cần tạm biệt, cứ như vậy đi.

Biệt thự Giang gia, Tô Yên vừa mới ăn trưa xong, đang làm tổ ở trên ghế sofa ăn hoa quả, quản gia ra ngoài mua đồ, người giúp việc khác cũng không ở trong biệt thự, đang lúc cô mở ti vi chuẩn bị theo dõi phim, dì Vương thần sắc trang trọng tới, vẻ mặt miễn bàn có bao nhiêu ngưng trọng, bây giờ Tô Yên cũng rất tin cậy dì Vương, vừa nhìn bộ dạng bà thế này, vội vàng để cái nĩa xuống, hỏi: "Sao vậy?"

Dì Vương sắc mặt phức tạp nhìn Tô Yên một cái, trù trừ một chút, nói: "Phu nhân, cô cùng tiên sinh đang tránh thai sao?"

Tô Yên sững sờ một hồi lâu, không biết tới cùng là nên thành thực trả lời hay không.

Dì Vương vừa nhìn vẻ mặt này của cô cũng hiểu được, "Phu nhân cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói cho bà, nếu cô tin tôi, liền nói cho tôi tới cùng là chủ ý của cô, hay là chủ ý của tiên sinh."

Tô Yên tin tưởng dì Vương là đứng về phía bên mình, mấy ngày nay nay hành động việc làm của dì Vương đã biểu hiện rất rõ ràng, cô suy nghĩ một chút nói: "Là chủ ý của tôi, tiên sinh cũng đồng ý."

Dì Vương thở phào nhẹ nhõm, nếu như là chủ ý của tiên sinh, vậy không sao.

"Phu nhân, đều là phụ nữ, cô có thể nói cho tôi, vì sao không muốn đứa nhỏ không?" Về bản chất dì Vương là phụ nữ trung niên nhiệt tình, bây giờ vợ chồng son không muốn đứa nhỏ, khẳng định là bà hiếu kỳ, thêm vào gần đây cùng Tô Yên quan hệ thay đổi không tệ, cũng dám tăng thêm can đảm hỏi nhiều mấy câu.

Tô Yên cầm lấy cái nĩa tiếp tục ăn trái cây, giọng nói phi thường tự nhiên, "Tuổi tôi lại không lớn, lại nói, sinh đứa nhỏ rất đau."

Lời giải thích này làm dì Vương tin tưởng và nghe theo, dù sao theo ý bà, tuổi Tô Yên so với con cái bà còn nhỏ hơn đâu, thiếu nữ tuổi còn nhỏ ai muốn sớm làm mẹ như vậy a, lý do thứ hai liền càng thêm chân thật, không muốn sinh đứa nhỏ chính là bởi vì sợ đau, trong hai lý do này đều cùng tình cảm vợ chồng không có quan hệ gì, dì Vương trong lòng khoan khoái rất nhiều, vui vẻ nói: "Nhưng tóm lại là phải sinh, sinh sớm, thân hình dễ dàng khôi phục."

"Trước mắt còn không muốn." Tô Yên lắc đầu, có thể kéo một ngày là một ngày, đây chính là ý nghĩ trước mắt của cô.

Dì Vương thăm dò nhìn thoáng qua, kéo Tô Yên về phòng ngủ, chờ sau khi cửa đóng, bà mới yên tâm to gan mở miệng, "Phu nhân suy nghĩ của cô là đúng."

Vốn Tô Yên còn lọt vào sương mù, vừa nghe lời này của dì Vương liền càng là không hiểu ra sao, dì Vương không phải vẫn hi vọng cô nhanh chóng sinh đứa bé đứng vững gót chân tại Giang gia sao? Tại sao lúc này lại nói lời nói như vậy?

"Sau khi kết hôn, có thời gian nửa năm cô cùng tiên sinh đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vẫn là khoảng thời gian này tình cảm mới chậm rãi tốt lên, cái này mới bao lâu a, muốn đứa nhỏ muộn chút tương đối tốt, tối thiểu nhất cũng phải chờ đến sau khi tình cảm ổn định, phu nhân, lời tôi nói đó là lời thô nhưng ý không thô, này đàn ông đi, đa số là không thể quản chính mình, phu nhân nếu cô mang thai, tối thiểu mấy tháng tiên sinh đều không thể thân cận, trong lúc này nếu không có phụ nữ khác còn may, nhưng cô cũng biết, thân phận tiên sinh như vậy, nhiều phụ nữ tới đưa lên cửa, khoảng thời gian phụ nữ mang thai này là dễ dàng xảy ra chuyện nhất."

Dì Vương nói chuyện máy hát liền mở ra, "Tôi nói với cô việc này, cô nghe một chút là được, đừng nói ra, tôi tại Giang gia ngây ngốc nhiều năm như vậy, tình cảm ba mẹ chồng cô tốt hay không? Nhưng đoạn thời gian mẹ chồng cô mang thai tiên sinh, cũng là thiếu chút liền xảy ra chuyện, khi đó Giang gia có cái nữ giúp việc mới tới, bề ngoài không kém, dáng người cũng được, vừa nhìn thấy mẹ chồng cô mang thai, tâm tư liền linh hoạt lên, việc này nếu không phải là mẹ chồng cô phát hiện, chuyện này tới cùng là như thế nào có ai biết đâu?"

Tô Yên nghe lời này cả người đều đứng hình, không có nghĩ đến ba chồng mẹ chồng nhà mình còn có việc này a.

Xem ra dì Vương biết bát quái rất nhiều, về sau đào móc thêm mới được.

Cô không quá tin tưởng ba chồng sẽ phản bội mẹ chồng, dù sao cho đến bây giờ, đều là vợ chồng nhiều năm như vậy, ba chồng thấy mẹ chồng vẫn là một bộ dạng si mê, chỉ là dì Vương nói cũng không phải không đúng, có lỗ trống thì gió mới vào, xem ra khi mẹ chồng mang thai, xác thực là phát sinh qua chuyện như vậy.

Thấy Tô Yên kinh ngạc, dì Vương vừa lòng, tiếp tục nói tiếp: "Phu nhân quyết định của cô là chính xác, cô cùng tiên sinh đang nóng hổi đâu, khoảng thời gian này xác thực không phải thời cơ muốn đứa nhỏ, cô cùng tiên sinh tuổi đều còn trẻ cũng không gấp, chờ tình cảm càng thêm ổn định sau đó muốn đứa nhỏ sẽ càng tốt, bất quá thời gian kéo lâu cũng không tốt, nếu là người bình thường, kết hôn một hai năm không cần đứa nhỏ ba mẹ chồng đều không có ý kiến đâu, phu nhân, ở Giang gia chân chính gấp muốn đứa nhỏ không phải ba mẹ chồng cô, mà là bà cùng ông, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Tô Yên cũng phát hiện, kỳ thật ba chồng mẹ chồng nhà mình căn bản không thích quan tâm bọn họ, hai người bình thường đi du lịch ân ái còn không kịp, ở đâu có tâm tư quan tâm bọn họ, người chân chính gấp bốn thế đồng đường là hai lão Giang gia.

Đương nhiên cái này cũng là có thể lý giải, dù sao con người thôi, lớn tuổi liền thích nhìn trong nhà vô cùng náo nhiệt.

"Dì Vương, dì nói tôi nên làm sao bây giờ? Chí ít trong vòng nửa năm tôi đều không muốn đứa nhỏ."

Tô Yên biết, kỳ thật dì Vương chỉ ra tinh túy, một phương diện cô xác thực là bài xích trách nhiệm muốn gánh vác đứa nhỏ, phương diện khác cũng là bởi vì tình cảm cùng Giang Cảnh Xuyên còn không đủ ổn định không đủ sâu, bây giờ muốn đứa nhỏ quá nguy hiểm, cho dù Giang Cảnh Xuyên có trách nhiệm bao nhiêu, nhưng thật phát sinh ngoài ý muốn gì đó, ai lại nói rõ ràng được?

Dì Vương suy nghĩ một chút, nói: "Bà cùng ông đều thương cô, chuyện này kỳ thật còn dễ giải quyết, bất quá, tôi nhận thấy để tiên sinh ra mặt tương đối tốt."

Lời này nói tương đối uyển chuyển, nhưng Tô Yên nghe hiểu được, chính là để Giang Cảnh Xuyên cõng cái nồi này.

Trên thực tế, cũng vẫn đều là Giang Cảnh Xuyên đang cõng nồi.

Tô Yên gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Dì Vương liếc Tô Yên một cái, ra vẻ lơ đãng nói: "Kỳ thật phu nhân, nếu cô gả là nhà người bình thường, cô muốn khi nào sinh đứa nhỏ đều có thể, chỉ là cô ngàn vạn lần không cần có tâm tư tính một ngày kéo một ngày, tôi là người từng trải, giữa vợ chồng, nói trắng ra đều là một dạng, hai người cùng một chỗ cũng sẽ có khi chán, nếu như nói yêu đương, chán thì thôi, sau khi kết hôn, nếu như thân thể song phương đều không có vấn đề gì, có đứa bé tình cảm sẽ càng tốt một chút."

Tô Yên biết dì Vương nói không phải không có lý, tình cảm thích hợp, thời gian thích hợp, Giang Cảnh Xuyên cũng không phải theo trào lưu thu nhập gấp đôi, không con cái (DINK), cũng không có chướng ngại sinh sản, tự nhiên là muốn làm ba, một khi giữa hắn và cô có đứa nhỏ, quan hệ cũng càng thêm ổn định một chút.

"Tôi biết." Tô Yên gật đầu.

Xác thực, trong lòng chính cô cũng rõ ràng, không thể thật kéo dài tới năm năm sau, đến lúc đó rau cúc vàng đều nguội lạnh, chỉ là lại cho cô một chút thời gian đi, để cô càng có dũng khí đi nghênh đón đứa nhỏ của mình.

"Trước khi mang thai có một đoạn thời gian chuẩn bị mang thai rất dài, phu nhân, nếu cô nguyện ý, bây giờ tôi có thể giúp cô cùng tiên sinh chỉ định kế hoạch ẩm thực mới, bảo đảm đến lúc đó bảo bảo sinh ra khẳng định kiện kiện khang khang." Dì Vương tại Giang gia ở nhiều năm như vậy, cũng biết Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên tối đa cũng chỉ có thể kéo hơn nửa năm, thời gian hơn nửa năm lấy ra điều dưỡng thân thể hai bên là thích hợp nhất.

Tô Yên chần chờ gật đầu.

"Phu nhân, cô đừng nghĩ sinh đứa nhỏ đau như vậy, kỳ thật mười tháng hoài thai, chờ khi sinh, tình cảm cô cùng đứa nhỏ không phải sâu bình thường, hơn nữa, cô tưởng tượng, tiểu bảo bảo dễ thương lắm a, làm mẹ đều là vĩ đại, nhìn bảo bảo liền sẽ cảm thấy đau đều là đáng giá, về sau bảo bảo cũng là người thân nhất của cô."

Cô cảm thấy dì Vương quá thích hợp đàm phán, không phải sao, bây giờ cô đều có chút dao động.

Thấy Tô Yên là thật nghe lọt, dì Vương vừa lòng xuống lầu, tại Giang gia ngây ngốc nhiều năm như vậy, tư tưởng của dì Vương cũng không phải cổ hủ cũ kỹ, bà cũng không phải cảm thấy phụ nữ còn giống như thời cổ sinh đứa bé như thế liền ổn định, chỉ là hào môn cùng nhà người bình thường dù sao cũng không giống nhau, cả ngày lướt tin tức bà cũng biết, con dâu nhà nào đang liên tiếp muốn sinh đứa con trai, sinh một đứa còn không đủ, sinh hai đứa mới được.

Chẳng lẽ tố chất người ta không được sao? Chẳng lẽ giác ngộ người ta còn dừng lại tại Thanh Triều sao?

Không phải, là thân bất do kỷ.

Đây chính là một mặt tối tàn khốc, đứa nhỏ không phải là căn bản lập thân, cũng không phải nói sinh con trai liền gối cao không lo, nhưng, không sinh đứa nhỏ còn có thể dừng chân, lại có mấy người đâu?

Buổi tối khi Giang Cảnh Xuyên trở về, liền phát hiện tâm tình Tô Yên có chút không đúng lắm, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ là Trầm Bồi Nhiên lại nháo cái gì? Không thể đi.

Sau khi ăn cơm xong giống như thường ngày ra cửa tản bộ, Giang Cảnh Xuyên hỏi: "Em sao vậy? Là phát sinh chuyện gì sao?"

Tô Yên kéo tay hắn, thở dài: "Em đang nghĩ một chuyện rất nghiêm túc rất thâm ảo."

Giang Cảnh Xuyên bị thái độ này của cô đùa cười, "Nói nghe một chút, chúng ta cùng nhau thảo luận cái vấn đề nghiêm túc mà thâm ảo này."

"Cảnh Xuyên, nếu như ông nội, bà nội thúc giục chúng ta sinh đứa nhỏ làm sao bây giờ?" Trong lòng Tô Yên là rất mâu thuẫn, cô biết rõ mình là tránh không khỏi, cũng biết mình trước sau gì cũng sẽ cùng Giang Cảnh Xuyên sinh đứa nhỏ, nhưng cô chính là cảm thấy, ngày này tới muộn so với tới sớm thì tốt hơn.

"Tiểu Yên, anh vẫn là câu nói đó, anh sẽ không miễn cưỡng em." Giang Cảnh Xuyên dừng lại, đứng trước mặt Tô Yên, khẽ xoay người, sờ sờ mặt cô, cười nói: "Bình thường em đều rất thông minh, thế nào đến loại chuyện này liền đần như vậy? Ông nội, bà nội chúng ta là muốn hiếu thuận cùng tôn trọng, nhưng tuyệt đối không thể mù quáng, mù quáng hiếu thuận so với bất hiếu càng đáng sợ, muốn trong phạm vi tiếp nhận của chính chúng ta có thể gánh vác mong đợi của bọn họ, tin tưởng anh, ông nội, bà nội cũng không phải người không hiểu chuyện."

Tô Yên bĩu môi, "Anh còn nói như vậy, khi đó không phải cũng không muốn cưới em sao? Thế nào liền không có đứng vững trước áp lực?"

Giọng nói cô rất mềm, giống như là đang làm nũng, đương nhiên cái này cũng là nghi ngờ của cô, trong ấn tượng của cô, Giang Cảnh Xuyên là người rất có chủ kiến, chỉ cần là hắn không muốn làm, không có người có thể miễn cưỡng hắn, đã như vậy, vì sao lúc trước muốn tiếp nhận đoạn hôn nhân cũng không hợp tâm ý hắn thế này đâu?

"Hỏi rất hay." Giang Cảnh Xuyên giống như là dỗ đứa bé sờ sờ đầu cô, "Trên thực tế, khi kết hôn, anh cũng không có tự tin có thể cùng em kinh doanh tốt đoạn hôn nhân này, cái này có thể nói là một ván bài, anh là bị ép, nhưng không phải bị ông nội, bà nội ép."

"Nói vậy là sao?" Tô Yên truy vấn nói.

"Khi anh biết ông nội, bà nội anh có ý nghĩ này, thương giới đều truyền ra, vòng giao tiếp nhà em cũng đều biết em muốn gả vào Giang gia, sau đó anh cũng cho người đi thăm dò qua, tất cả người quen biết bên cạnh em đều biết em muốn gả cho anh, xin lỗi, khi đó anh cũng không biết em cũng là không muốn, anh nhầm cho rằng em đối với đoạn hôn nhân này là tiếp nhận, không thể không nói ông nội, bà nội anh thật quá nóng vội, cũng hiểu rất rõ anh, tin tức đều đã bị thả ra, mà anh cũng không có bạn gái, trong loại tình huống này, em cảm thấy anh là tiếp nhận hay là không tiếp nhận?"

"Nói tiếp nhận, anh còn có một nửa khả năng sẽ cùng em có một đoạn hôn nhân tương đối mỹ mãn, nói không tiếp nhận, nếu như em nhất thời bi phẫn, để xảy ra chuyện gì đó thì làm sao bây giờ? Cho dù đã là thời đại mới, nhưng thanh danh một cô gái vẫn là rất quan trọng."

Giang Cảnh Xuyên không có nói là, hắn sở dĩ không có tra được quan hệ Trầm Bồi Nhiên cùng cô, đại khái là bị người Tô gia cùng người Tần gia liên kết bịt kín, khi đó hắn cũng không có phí công phu đi thăm dò, thăm dò không ra là bình thường.

Chỉ là việc này không cần thiết cùng Tô Yên nói, chỉ biết làm trong lòng cô càng thêm không thoải mái thôi.

Khi đó hắn cũng là cân nhắc mấy buổi tối mới quyết định, khi đó hắn là muốn cùng Tô Yên sống tốt cuộc sống, nhưng cũng đồng thời làm ý định xấu nhất, nếu như bọn họ cũng không thích hợp, cô muốn ly hôn, hắn cũng sẽ ưu đãi cô.

Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng có thể nói là ngũ vị lẫn lộn.

"Được rồi." Giang Cảnh Xuyên đứng thẳng lên, mỉm cười với cô, "Cho nên, đoạn hôn nhân này ngay từ đầu không phải anh muốn, vậy anh cũng không hi vọng trong vấn đề sinh đứa nhỏ đều không thể theo tâm ý em, Tiểu Yên, việc này, anh nghe em. Em thích làm gì thì làm là được."

"Anh thật là dốc hết sức biểu hiện là anh tốt với em." Tô Yên nắm chặt nắm tay nhỏ nện hắn một chút.

Thật là quá có tâm cơ!

Giang Cảnh Xuyên ra vẻ bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, "Khi biết em không muốn tiếp nhận đoạn hôn nhân này, hơn nữa đã có người trong lòng, anh thật là hối hận, còn cảm giác kiếp trước của mình là thấy quỷ, từ đó về sau anh liền quyết định, về sau mặc kệ như thế nào, dù cho người trong nhà anh cùng nhau bức bách, anh cũng tuyệt đối không miễn cưỡng mình làm chuyện mình không thích làm."

Dưới trời chiều, Giang Cảnh Xuyên giống như trên người phủ một tầng ánh vàng, cả người lấp lánh phát sáng như vậy, "Bây giờ cũng vậy, cho dù là ai, đều không thể bức bách anh cùng em làm chuyện không muốn làm."

Hắn hối hận sao?

Đương nhiên là hối hận, bởi vì hắn không cẩn thận, bởi vì hắn gặp quỷ giả dối, đoạn hôn nhân này lừa thảm hai người, về sau tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào miễn cưỡng hắn, cho dù là chí thân của hắn.

Tô Yên suy nghĩ một chút kiễng chân lên, trên môi Giang Cảnh Xuyên hôn một cái, sau đó đôi tay ôm cần cổ hắn, thấp giọng nói: "Cám ơn anh."

Câu cám ơn này là thật lòng.

Bởi vì lời nói của Giang Cảnh Xuyên, cô quyết định, cô sẽ sinh một đứa bé, ừ, cô sẽ tận lực nâng lên dũng khí.

Ngày hôm sau Giang Cảnh Xuyên xác thực không có đi công ty, đã mua xong vé máy bay xế chiều ngày mai, hắn lo lắng Tô Yên không quen ẩm thực địa phương, liền quyết định mang cô ra ngoài thoải mái ăn ngon, lại mua một vài nhu yếu phẩm, bởi vì có vài thứ trên đảo có thể cũng không có bán.

Trước kia khi Giang Cảnh Xuyên đi công tác, mấy thứ này đều là trợ lý chuẩn bị, sau khi hai người ăn cơm xong, đến một trung tâm thương mại phụ cận, Giang Cảnh Xuyên mang Tô Yên vào trong quầy chuyên bán kính mát, "Em muốn mua kính mát hay không?"

Nhân viên thu ngân đã sớm kích động không thôi, giá cả kính mát giống như vậy, bình thường nhiều người nhìn, người mua ít càng thêm ít, đại đa số người ta đều cảm thấy tiêu nhiều tiền mua một cặp kính mát hoàn toàn không đáng, cho nên doanh số của cô thật sự không tính là tốt, lúc này quan sát cách ăn mặc của những người này, liền biết tuyệt đối là người có tiền, xem ra hôm nay là có làm ăn.

Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên chọn một cặp kính mát, nhân viên thu ngân cầm ra cho Tô Yên mang thử.

Sau khi Tô Yên mang vốn cho là trời sắp tối, không có nghĩ đến thế nhưng còn nhìn thấy, hơn nữa đôi mắt cũng thoải mái rất nhiều, cô lại nhìn về phía mình trong gương, nhất thời vui vẻ, lôi kéo Giang Cảnh Xuyên nói:"Anh nhìn em có giống như cái biểu tượng mặt tròn nhỏ hay không?"

Cái icon vẻ mặt khốc cùng đắc ý, mặt tròn nhỏ mang kính râm oai cực kỳ.

Hai cái icon này cũng là biểu tượng Tô Yên thích gửi nhất.

Giang Cảnh Xuyên cười sờ sờ đầu cô, "Còn thật rất giống, mặt tròn nhỏ, có thích hay không? Thích liền mua đi."

Tô Yên gật đầu, "Em thích."

Giang Cảnh Xuyên đôi mắt đều không chớp một chút, liền đem thẻ đưa cho nhân viên thu ngân đi cà.

Nhân viên thu ngân vừa cầm đến thẻ cũng đứng hình, cô vốn cho là người này chỉ là có tiền mà thôi...

Tô Yên không muốn lấy kính mát xuống, cô cảm thấy mang cái này quá oai.

"Mặt tròn nhỏ, muốn mua kem chống nắng hay không?" Trước kia Giang Cảnh Xuyên cũng không có từng cẩn thận như vậy, lúc này là hắn đặc biệt search trên Internet, mới biết phải chuẩn bị những cái nào, trên bàn trang điểm của Tô Yên cũng có kem chống nắng, bất quá bọn họ muốn ở trên hải đảo ngây ngốc một tuần lễ, phỏng chừng là không đủ dùng, cho nên kem chống nắng cũng xếp vào trong danh sách mua sắm.

"Mua!"

Shopping nha! Cái gì đều muốn mua!

Sau khi mua kem chống nắng, đi ra quầy chuyên doanh, liền thấy tiệm kem, Tô Yên liền không chuyển động chân.

Trước kia khi cùng Giang Tinh Tinh dạo, hai người chính là ăn kem, cho đến bây giờ Tô Yên đều quên không được cái hương vị, ngọt ngào, lạnh buốt, thoải mái cực đó.

Vừa nhìn vẻ mặt này của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên liền hiểu được, tiến lên một bước, tay khoát lên lên vai cô, thấp giọng hỏi: "Muốn ăn?"

"Dạ."

"Em có mang thẻ không?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.

Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên rất không giải thích được, cô theo hắn đi ra ngoài mang ví tiền gì a, thế là lắc lắc đầu, "Không có mang ví tiền."

Ngón tay Giang Cảnh Xuyên chỉ mặt mình, chững chạc đàng hoàng nói: "Em hôn anh một cái, anh mua cho em."

Vốn Giang Cảnh Xuyên là muốn chỉ miệng mình, nhưng nghĩ tới đây là nơi công cộng, vẫn là muốn nghi ngại tâm tình nhóm chó độc thân một chút.

Tối hôm qua cô chủ động hôn hắn mùi vị thật sự quá tuyệt, hắn còn muốn thử một chút.

"... Em không ăn." Tại nơi công chúng làm chuyện đó thật sự vượt qua phạm vi Tô Yên có thể tiếp nhận, cô mặt không chút thay đổi nói.

"Xác định sao? Để anh nhìn xem, có vị hương thảo, có vị khoai môn, đúng rồi, còn có ô mai chuối tiêu, em thật không ăn sao?"

"... Không ăn." Lần sau chính cô mua, tuyệt đối không cho hắn cơ hội chiếm tiện nghi.

Giang Cảnh Xuyên dùng giọng phi thường tiếc nuối nói: "Vậy tốt, em không ăn anh ăn, anh đi mua mấy viên." Nói liền muốn bước chân dài ra đi vào trong tiệm.

Tô Yên không thể tin nhìn hắn, một phen kéo hắn, "Anh người này thế nào lại như vậy a!"

Không mua cho cô thì thôi, tự mình mua cho mình ăn, cố ý mê hoặc cô? Đây là người sao?

"Anh như thế nào?" Giang Cảnh Xuyên một mặt vô tội, "Anh muốn ăn kem, làm sai cái gì?"

... Quả thực bị đánh bại, Tô Yên không có biện pháp, kiễng chân lên trên mặt hắn hôn một cái thật nhanh, Giang Cảnh Xuyên lúc này mới vừa lòng, dắt tay cô vào tiệm kem.

Hai người đều không có phát hiện đến nơi không xa có người đang nhìn một màn này.

Trầm Bồi Nhiên là đi ra ngoài cùng mẹ cùng nhau dạo phố, hắn lập tức chuẩn bị xuất ngoại, về sau thời gian cùng ba mẹ chỉ biết càng ngày càng ít, mẹ Trầm đi toilet, hắn liền đứng ở bên ngoài chờ bà, vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Yên, cho dù cô mang kính râm, hắn vẫn là một cái liền nhận ra cô.

Hắn cảm thấy đôi mắt có chút xót.

Lúc Tô Yên cùng hắn cùng một chỗ, trước giờ đều không có lộ ra qua một mặt như vậy, không biết vì sao, hắn nhìn một màn này cũng không thấy phẫn nộ, cũng không tức giận, trừ một chút đau lòng, càng nhiều là thoải mái.

Thật tốt a, giữa lúc hắn bất tri bất giác mất đi cô, cô đã tìm được người càng thêm thích hợp cô.

Cho dù ra sao, nguyện vọng năm hai mươi tuổi đó của hắn đều thành thật, đó chính là cô đạt được hạnh phúc.

"Nhìn gì vậy." Mẹ Trầm đi ra ngoài, thấy con trai đang nhìn một chỗ ngẩn người, không khỏi nghi ngờ hỏi.

Trầm Bồi Nhiên quay đầu cười cười, "Không có gì, lập tức sẽ đi, muốn nhìn thêm vài lần."

Trong tiệm kem, Giang Cảnh Xuyên cho Tô Yên mỗi khẩu vị đều mua một viên, cô đang thỏa mãn ăn, Giang Cảnh Xuyên liền nhìn cô ăn.

"Anh không ăn sao?" Tô Yên hỏi.

Giang Cảnh Xuyên mỉm cười trả lời: "Quá đắt, anh ăn không nổi."

"Phốc!" Tô Yên thiếu chút phun ra ngoài, thật sự là Giang Cảnh Xuyên nói lời này quá có cảm giác không thích hợp.

"Vậy em liền thưởng anh một muỗng đi." Tô Yên đem muỗng nhỏ đưa tới bờ môi Giang Cảnh Xuyên, ra hiệu hắn mở rộng miệng.

Hai người không đầy một lát liền đem kem ăn sạch, vừa nhìn thời gian cách cơm chiều còn sớm, thêm vào Tô Yên hiển nhiên còn không có mua tận hứng, Giang Cảnh Xuyên chỉ có thể cùng cô tiếp tục dạo phố.

Vốn là đi ra ngoài là mua nhu yếu phẩm du lịch, kết quả mua váy mua giày, nhu yếu phẩm khác chỉ mua kính mát cùng kem chống nắng.

"Còn cần mua gì?" Tô Yên tiếp lấy danh sách mua sắm Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị, từng cái đọc ra, "Dép xỏ ngón? Cái này cần mua sao? Hộp thuốc, cái này không cần, trong nhà có, mang theo là được, a... Áo tắm?"

"Anh nhìn tủ quần áo của em, không có phát hiện áo tắm, cũng không biết em ném ở đâu, bằng không lại mua một lần nữa đi, anh cũng muốn mua quần bơi, đến lúc bơi lội phải mặc."

Bơi lội? Sẽ không phải là cái cô nghĩ đi?

Tô Yên cực kỳ hoảng sợ, "Phải xuống nước sao?"

Giang Cảnh Xuyên nhìn cô một cái, "Đi đảo đương nhiên phải bơi lội, đúng rồi, đến lúc đó còn có lướt sóng, nghe nói rất có ý tứ."

"Em không biết a." Cô nào đâu biết cái đó, trước kia ở trong cung tối đa cũng chỉ là ở trong ao suối nước nóng ngâm một chút, cô căn bản không biết chơi nước.

Giang Cảnh Xuyên không biết nghĩ đến cái gì, cười hai tiếng, vẻ mặt thật sự rất đáng để người nghiền ngẫm, "Không biết, vậy vừa vặn a, anh có thể dạy em."

Kỳ thật Tô Yên cũng có chút động lòng, khi ở trong cung, mỗi khi đến hè, tuy rằng khối băng của cô lúc nào cũng nhiều nhất, nhưng vậy cũng không đủ, mỗi lần khi tản bộ tại hoa viên, cô đều hận không thể ngâm ở trong nước, trong phim truyền hình cô cũng thấy có người bơi lội, nhìn xác thực là rất có ý tứ.

"Vậy đi mua áo tắm đi."

Làm lúc Giang Cảnh Xuyên mang Tô Yên đến cửa hàng áo tắm cô liền hối hận.

Cô thế nhưng quên mấy người đó khi bơi lội cơ hồ không có mặc quần áo!

Giang Cảnh Xuyên lúc này phi thường tự giác chọn áo tắm cho Tô Yên.

Tô Yên đều không nhìn, đứng ở một bên, đôi mắt nhìn về phía mặt đất, chính là không nhìn áo tắm, cảm thấy toàn thân khó chịu cực.

Chẳng bao lâu, Giang Cảnh Xuyên lấy ra hai bộ áo tắm, một bộ là bikini màu đỏ, bên ngoài choàng áo khoác màu trắng, một bộ là áo tắm một mảnh bảo thủ.

Ánh mắt Giang Cảnh Xuyên không tệ, chọn màu sắc đều là rất tôn màu da Tô Yên.

Tô Yên vừa nhìn hai bộ áo tắm này, mặt đều đỏ, ánh mắt né tránh không thôi, chính là không nói chuyện.

Giọng nói Giang Cảnh Xuyên tự nhiên như thảo luận thời tiết, "Bộ này, là chỉ khi có hai người chúng ta mặc."

Hắn cầm là một bộ bikini đó.

"Bộ này, là lúc có người khác mặc." Ngón tay hắn chỉ áo tắm một mảnh bảo thủ.

Tô Yên: "..."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-60 )