Nước trái cây
← Ch.117 | Ch.119 → |
Ưm...." Hạ Tuyết vừa định mở miệng quát to, lại bị Hàn Văn Hạo nhân cơ hội, giống như bị niệm ma chú, cái lưỡi của hắn xông vào trong khoang miệng của nàng, mút cái lưỡi ngọt lịm của nàng, mạnh mẽ, bá đạo cùng nàng dây dưa......
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, người cũng nóng lên, tay nàng vỗ vỗ vào vai của hắn, thậm chí kéo tây phục của hắn...... Có thể là vì nàng phản kháng nhưng hành động tràn ngập mập mờ, hấp dẫn, làm cho Hàn Văn Hạo càng điên cuồng hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, thậm trong đầu hắn nhớ tới hình ảnh hôm nay nàng đứng trên mặt hồ băng xoay vòng, khuôn mặt mê người, trong cảnh tuyết bay, nàng cười lên, tươi sáng, động lòng người.... . Thanh xuân và sức sống giấu ở thân thể nàng, tỏa ra sự duyên dáng...... Hai tay của hắn đột nhiên dò xuống, ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng, để cho thân thể của nàng sát thân thể hắn, lại cuồng nhiệt hôn......
Hạ Tuyết cảm thấy hắn thật sự vô cùng bá đạo, bá đạo đến nụ hôn kia, nàng cũng biết hắn thích nàng, hắn nhất định thích nàng, nàng lại mệt mỏi, mệt mỏi quá, mệt đến mức thở nặng nề, đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay đặt trên lồng ngực của hắn đã thả lỏng, buông xuống bên cạnh, lòng bàn tay thậm chí mềm mại mở ra, cam chịu, cam chịu thôi ... nụ hôn của hắn vẫn còn tiếp tục, thậm chí hơi thở gấp gáp, mạnh mẽ, bá đạo, Hạ Tuyết nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống...
Dường như hắn cảm giác được nàng thương tâm, đột nhiên chậm rãi mở hai mắt, vừa vặn nhìn thấy hai mắt Hạ Tuyết nhắm lại, nước mắt nhỏ giọt xuống, lông mi thật dài thấm nước mắt, nhìn rất quyến rũ, ánh mắt của hắn lại lạnh, dừng lại nụ hôn, tỉnh táo nghĩ đến vừa rồi trước khi lên xe, hắn đã hứa với nàng cái gì, hơi ngẩng người nhìn nàng......
Hạ Tuyết sửng sốt, mở hai mắt đẫm lệ nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú, nghi hoặc, không biết vì cái gì, trong lòng nàng cảm thấy nặng nề, đau xót, nước mắt tiếp tục tuôn ra, từng giọt, từng giọt rớt xuống đất......
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn chòng chọc nước mắt nàng......
Hạ Tuyết từ từ tức giận, thậm chí vươn tay ra, một bên rơi lệ, một bên đánh đấm bờ vai của hắn, liều mạng đánh, vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi khóc nói: "Sinh nhật cũng không làm cho người ta dễ chịu! Tức chết người đi được!! mỗi ngày đều khi dễ tôi!! Tôi và anh cùng một chỗ, gặp một lần là có chuyện!! Lần trước bị fan Dạ Thiên Thiên cắt tóc của tôi, anh không biết tôi khóc đến bao lâu, tôi và anh kiếp trước là oan gia sao!"
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn nàng......
"Tôi và anh, rốt cuộc có thù oán gì? Tôi giết cả nhà anh sao? Tôi nhiều lắm chỉ mắng 18 đời tổ tông anh mà thôi, tôi giết cả nhà anh sao? Giày vò tôi như vậy! Không phải anh cũng có bạn gái sao, sao lại trêu chọc tôi, tôi biết những kẻ có tiền suy nghĩ cái gì, tôi không có tiền, không nhà cửa, không cha mẹ, chỉ có em trai, người không đáng giá tiền bạc, hơi mê chơi một chút, tôi thật sự mệt chết rồi! Tôi hối hận tại sao muốn cùng anh đi lên nhà!! Anh gạt người! Anh khi dễ người!!" Hạ Tuyết nói xong, lại khóc lên ...
Hàn Văn Hạo có phần hết chỗ nói rồi...... Nhìn người này......
Hạ Tuyết tiếp tục khóc rống, càng khóc càng lớn tiếng......
Hàn Văn Hạo đột nhiên đứng dậy, trực tiếp xoay người hướng phòng khách đi đến, vừa đi vừa nói: "Đứng lên cho tôi! Tùy tiện chọn một phòng ngủ!"
Hạ Tuyết vừa khóc vừa mở to hai mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà thấy ngọn đèn màu xanh nhấp nháy, nàng sửng sốt, nàng nhớ vừa rồi nàng và Hàn Văn Hạo chỉ ở ngoài thang máy, nàng lại giật mình nín khóc, nhìn hai bên phòng khách sang trọng thật lớn, suy nghĩ: "Tại sao nàng lại ở trong nhà hắn rồi? Xuyên qua sao?" Nàng sửng sốt, quay đầu, lại nhìn thấy cửa thang máy ngay tại bên cạnh mình, nàng "a" một tiếng, kêu lên: "Thang máy này vừa mở ra là nhà anh sao??? Anh cũng quá khoa trương đi?"
Hàn Văn Hạo mở cửa phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một ly nước trái cây, đi xuống bậc thang dưới ánh đèn màu xanh nhấp nháy, tới bên người Hạ Tuyết, nhìn người này đang nằm trên mặt đất, ngây ngốc, hắn lạnh lùng kêu: "Nước trái cây!"
"Không uống!" Nàng vẫn nằm thoải mái trên thảm lông, nhìn phòng khách quá sang trọng, nơi nào cũng thiết kế hiện đại và cá tính, cái đèn màu xanh trang trí trên trần nhà, cửa sổ cao sát sàn nhà, ghế sô pha màu bạc, bên cạnh có một con báo nhỏ nhìn rất sống động......
Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh vặn mở nắp bình, ngẩng đầu, đưa lên miệng uống một ngụm nước trái cây, sau đó nhanh chóng cúi người xuống, nhắm ngay cái miệng đang há to khoa trương kêu lên của Hạ Tuyết......
"Ưm......" Hạ Tuyết đầu tiên là chống cự, lại đột nhiên ánh mắt từ từ chậm lại, hai tay nắm chặt bờ vai rắn chắc của hắn, cảm giác Hàn Văn Hạo đang hé mở đôi môi, cho nước trái cây thơm ngon rót vào cái miệng đang khát khô của nàng, nhất thời cảm thấy thấm giọng, thoải mái.... .
← Ch. 117 | Ch. 119 → |