Nụ hôn
← Ch.116 | Ch.118 → |
"Anh làm gì?" Hạ Tuyết tức giận đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt đôi tay của nàng đem ra sau lưng nàng, ôm lấy nàng, đè trước cửa thang máy......
Hạ Tuyết tức giận đến đỏ mặt, xoay người, đôi tay bất đắc dĩ bị hắn kiềm thật chặt sau người, nàng nặng nề thở dài một hơi, người xoay qua xoay lại, nàng không vùng vẫy nữa, cam chịu nhìn hắn nói: "Anh thật là động vật họ mèo, ham mê chơi đùa như vậy!"
Nàng biết hắn cố ý, hắn không cho phép phản kháng lại hắn......
"Vậy cô cảm thấy tôi giống loại động vật họ mèo kia?" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn nàng hỏi.
"Anh là con báo nhỏ! Lúc con báo vồ mồi, thì ẩn núp chỗ nào đó không nhúc nhích, thậm chí để cho đối phương xem nhẹ sự tồn tại của nó, sau đó nó nhân cơ hội vồ một cái phải trúng!" Hạ Tuyết ở sát bên nhìn hắn nói ...
Hàn Văn Hạo nhìn nàng lạnh lùng cười chế giễu, không nói lời nào, cúi mặt xuống, cái mũi cao thẳng, chạm nhẹ vào cái mũi mềm mại của nàng, hơi thở ấm áp, có chút mập mờ, làm cho nàng nhồn nhột, ngứa ngáy...... Thậm chí nàng còn cảm thấy hai tay hắn kiềm chặt tay của nàng ở phía sau thắt lưng, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, một loại khiêu khích sâu kín, nàng nặng nề thở ra, cam chịu nói: "Tôi không đi...... Tôi không đi được chưa? Tôi đáp ứng anh, tôi từ chức ... Tôi từ chức được chưa ....."
Hàn Văn Hạo cúi nhìn kỹ hai tròng mắt trong veo của Hạ Tuyết, sau đó mắt nheo lại, nhìn đôi môi mềm mại của nàng, sâu kín nói: "Cô là người sắp chết, tại sao không nghỉ ngơi cho tốt? Vất vả làm việc như vậy, là vì cái gì? Có thể vì mấy đồng tiền sao?"
Hạ Tuyết cắn môi dưới, không lên tiếng, chỉ là cảm giác được lồng ngực rắn chắc của hắn, nóng hổi thiêu đốt người nàng nóng lên, đoán chừng đầu óc cũng nóng theo, cho nên nàng phải tiếp tục nói: "Sống được một ngày thì một ngày, tới thế giới này, không phải để sống thật tốt sao?"
"Cô sắp chết, Văn Vũ làm sao bây giờ?" Hàn Văn Hạo đè chặt Hạ Tuyết, bá đạo hỏi.
"Cái gì làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết không rõ hỏi hắn!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhíu lại, nhìn kỹ ánh mắt trong suốt của Hạ Tuyết, lạnh lùng nói: "Nếu Văn Vũ động tình với cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Chậc!" Hạ Tuyết không có tâm tư để ý đến người nhàm chán này, nàng quay đầu đi chỗ khác nói: "Bệnh thần kinh!"
Hàn Văn Hạo nhìn kỹ Hạ Tuyết nói: "Cô dám nói, cô đối với hắn không có tâm tư?"
Hạ Tuyết tức giận quay đầu, trừng Hàn Văn Hạo hét lên: "Ở trong mắt anh, tôi không phải là con kiến sao?"
Hàn Văn Hạo hơi chút nghi hoặc nhìn nàng......
"Nhìn thấy đàn ông giống như thấy đường, muốn bò lên sao? Anh có thể đừng lúc nào cũng xem tôi giống như mấy cô gái kia được không? Tôi thật sự không nghĩ gì, tôi cũng không có tâm tư kia!!"
Sau khi Hạ Tuyết hét lên xong, đột nhiên cảm giác thang máy đinh một tiếng mở ra, hai người đang tựa vào cửa thang máy, cho nên cửa vừa mở ra, hai người không kịp phản ứng nên cùng ngã ra bên ngoài......"Ầm" một tiếng, Hàn Văn Hạo bổ nhào vào trên người Hạ Tuyết, môi mình dán lên môi Hạ Tuyết......
Hạ Tuyết trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo trước mặt, hai tròng mắt cũng trừng lên như mắt con báo nhỏ, nhìn nàng chòng chọc, mặt nàng đỏ lên, mím chặt môi muốn đẩy ra hắn, ai biết Hàn Văn Hạo lại lập tức mút xuống môi Hạ Tuyết, hai tay bưng mặt nàng, nặng nề hôn lên môi của nàng......
← Ch. 116 | Ch. 118 → |