Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 39

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


NGhe xong lời oan ức của THẢO QUYẾT MINH.

Bối Phong thì ủ rũ cúi đầu không biết nói sao, còn ba mẹ cô thì đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý.

Cô con gái cưng của họ do được chiều chuộng bao bọc từ nhỏ, nên tính tình không giống ai... Thơ ngây qúa mức cho phép, đã thế còn ngang bướng, khó bảo luôn muốn mọi người làm theo ý mình.

Cứ nghĩ sau khi đi học xa nhà, lấy chồng thì cô sẽ thay đổi mà trưởng thành hơn.

Nhưng có vẻ bản tính ham chơi vẫn không hề thay đổi... Chỉ biết nghĩ cái trước mắt mà không chịu nghĩ hậu qủa về sau...

Cũng may có con rể yêu thương, quan tâm, chăm sóc nên họ cũng yên tâm phần nào...

Nhưng thật sự nhìn cô con gái cưng ngày trước trắng trẻo hồng hào, ngây thơ trong sáng, vô tư yêu đời, giờ xanh xao yếu đuối, khuôn mặt luôn phảng phất một nỗi buồn, lo sợ, tuy đôi mắt đó vẫn trong sáng phẳng lặng nhưng trong đáy mắt đã có chút gợn sóng...

Nhìn người con gái mà mình yêu thương bây giờ xảy ra như vậy cha mẹ nào mà chẳng đau ... Họ bỗng nhiên do dự không biết giao cô cho anh như vậy là đúng hay sai nữa.

Tuy biết rằng anh luôn quan tâm, chăm sóc, yêu thương, cố gắng bảo vệ cô thật tốt ... Nhưng sự cố vẫn xảy ra, sai lầm vẫn còn nhiều, và con gái họ vẫn gặp nguy hiểm...

Càng nghĩ họ càng lo lắng cho tính mạng của con gái mình, ai biết đâu một ngày nào đó họ lại phải nhận được tin con gái họ lại xảy ra chuyện, và nguy hiểm đến tính mạng... Và con rể họ lại không phải thần thánh không thể cứu được vợ mình...

Đầu óc họ như vỡ tung, chẳng lẽ họ ép cô lấy chồng là sai sao?

Nhưng họ cũng không phủ nhận tình cảm và sự cố gắng của con rể dành cho con gái mình.

Chẳng lẽ đây là số phận hay sao?

Chẳng ai có thể vô tư vô lo vô nghĩ yêu đời mà hưởng cuộc sống này mãi được... Mong sao qua lần này con gái họ sẽ trưởng thành hơn ...

Không khí chìm trong ngột ngạt đến khó tả, mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ của mình.

Bối Phong dường như hiểu được ba mẹ vợ đang nghĩ gì, đôi mắt anh buồn xa xăm, sự hối lỗi hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng...

Chỉ có Quyết Minh là có vẻ thỏa mãn nhất, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bất lực của anh thì không hiểu sao cô thấy buồn cô cùng, bờ vai hiên ngang giờ cũng rũ xuống nói lên tâm trạng của chủ nhân nó... Chưa bao giờ Quyết Minh thấy anh như vậy, tự nhiên cô thấy trái tim quặn lại, cô không muốn anh như vậy đâu, không muốn chút nào!

Nếu anh không muốn cô đi chơi thì cô sẽ nghe lời không đi chơi nữa, không cãi lời anh nữa, không giận hờn kiếm cớ gây sự với anh nữa...

Nhất là khi đôi mắt đó đang lạc vào xa xăm nơi nào đó mà không hề liếc nhìn cô một lần, thì Quyết Minh như muốn òa khóc, cô thấy trống trải vô cùng.

cô sợ nhưng không biết mình sợ cái gì.

Cô muốn! Muốn được ở trong lòng anh, dựa vào vai anh, muốn làm cái gì đó giúp anh không như thế nữa?

Thật sự hình ảnh kia không hợp với anh chút nào? Cô không muốn thật sự không muốn?

Chắc chắn không phải do cô mà, không phải đâu!!!

- Huhuhu...

Quyết Minh sợ hãi xen lẫn lo lẫn lo lắng lắc mạnh đầu, đôi mắt cô không biết từ khi nào đã đẫm lệ.

Tiếng khóc của Quyết Minh khiến ba người còn lại giật mình ... Vội ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh đã hoảng hốt khi thấy cô ngồi trên giường ôm chăn khóc nức nở...

- Quyết Minh!

Thấy Quyết Minh như vậy, lòng Bối Phong đau lắm, không do dự anh vội vàng đi đến bên cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Lạ là vợ yêu của anh không hề đẩy anh ra, thậm chí còn ôm chặt lấy anh khóc thút thít... Làm anh bất ngờ vô cùng, cứ nghĩ cô sẽ lại mắng chửi rồi đẩy anh ra chứ?

Không ngờ.... Đôi môi Bối Phong khẽ nở nụ cười hạnh phúc, anh khẽ đưa tay vuốt tóc cô như vỗ về, ánh mắt dịu dàng trầm ấm nhìn cô chan chứa yêu thương ...

- Anh xin lỗi!

Là do anh không tốt!

Anh sai rồi!

- Hic...

- Thôi mà!

Ngoan không khóc nữa nào!

Khóc xấu lắm đó!

- Hứ... Hức...

- Mà sao tự nhiên em lại khóc thế?

- ....

- Hử?

- Không biết!

Hức...

- thôi đừng giận anh nữa nhé!

Cũng chỉ vì anh lo cho em thôi mà...

- Anh này!

- Anh đây!

- Hôm nay... Anh thật lạ!

-????

Anh xin lỗi!

Lần sau anh sẽ không mắng em nữa!

- Không phải!

Vừa rồi anh ngồi trên ghế đó... Anh sao thê?

-???

Anh làm sao?

- Không biết!

Em không thích anh như thế đâu!

Em sợ!

-???

- Và ... buồn nữa??

Nghe cô nói một hơi, đầu tiên anh hơi khó hiểu, nhưng rồi lại thoáng mỉm cười Hạnh phúc... Vợ anh biết quan tâm đến anh rồi!

*****

BỐI PHONG còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của bản thân.

Thì lưng anh bị tay ai đó chọc chọc vào, khiến anh bất ngờ thoát ra khỏi niềm hạnh phúc giản đơn mà quay lại với thực tế... Cô vợ nhõng nhẽo của anh làm gì có chuyện để anh yên thân sớm thế.

- Anh!

*nũng nịu*

- Gì em?

- Anh thương em không?

(mắt chớp chớp)

- Thương!

- Em buồn anh có buồn không?

*phụng phịu*

- Buồn! Rất buồn!

(nghi ngờ)

- Thật không?

(hí hửng)

- Thật!

Anh gật đầu nhíu mày nhìn cô.

Không hiểu cô định làm trò gì nữa.

Cái đầu nhỏ bé kia đang có âm mưu gì đây.

Định dùng mỹ nhân kế với anh ư?

Biết là vậy sao anh vẫn muốn đổ nhỉ?

Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Bối Phong Khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình, anh nhẹ nhàng ngắm nhìn cô vợ đáng yêu đang trầm tư của mình trong lòng cảm thấy rộn ràng vô cùng... Lại tò mò muốn biết thật ra ý định của cô là gì??

Quyết Minh thấy Bối Phong ngẩn ngơ nhìn mình ra chiều đắc ý lắm.

Không do dự cô vào mục đích chính luôn

- Anh ơi! Em ở đây buồn lắm!

- uh!

- Em cũng khỏe nhiều rồi!

- Uh!

(nhíu mày)

- Anh cho em về nha anh!

- Hửm!

(khó chịu)

- Em muốn xuất viện!

Em muốn về nhà!

Ở đây buồn lắm!

Em cũng khỏe nhiều rồi!

Anh cho em về nhà nha anh!

Nha nha nha!

Vừa nói cô vừa lay lay tay anh, cố gắng nũng nịu để tảng băng mặt tỉnh bơ kia hồi tâm chuyển ý cho cô về nhà.

Tuy về nhà cũng buồn, nhưng ở đây còn chán hơn, ngủ lại không ngon nữa, anh thì cứ vắng mặt liên tục để cô phải nhìn mấy tảng băng mà anh phái đến nản vô cùng.

Suy đi tính lại về nhà vẫn thích hơn.

*****

CHƯƠNG 117

BỐI PHONG còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của bản thân.

Thì lưng anh bị tay ai đó chọc chọc vào, khiến anh bất ngờ thoát ra khỏi niềm hạnh phúc giản đơn mà quay lại với thực tế... Cô vợ nhõng nhẽo của anh làm gì có chuyện để anh yên thân sớm thế.

- Anh!

*nũng nịu*

- Gì em?

- Anh thương em không? (mắt chớp chớp)

- Thương!

- Em buồn anh có buồn không? *phụng phịu*

- Buồn! Rất buồn! (nghi ngờ)

- Thật không? (hí hửng)

- Thật!

Anh gật đầu nhíu mày nhìn cô. Không hiểu cô định làm trò gì nữa. Cái đầu nhỏ bé kia đang có âm mưu gì đây. Định dùng mỹ nhân kế với anh ư?

Biết là vậy sao anh vẫn muốn đổ nhỉ? Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

Bối Phong Khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình, anh nhẹ nhàng ngắm nhìn cô vợ đáng yêu đang trầm tư của mình trong lòng cảm thấy rộn ràng vô cùng... Lại tò mò muốn biết thật ra ý định của cô là gì??

Quyết Minh thấy Bối Phong ngẩn ngơ nhìn mình ra chiều đắc ý lắm.

Không do dự cô vào mục đích chính luôn

- Anh ơi! Em ở đây buồn lắm!

- uh!

- Em cũng khỏe nhiều rồi!

- Uh! (nhíu mày)

- Anh cho em về nha anh!

- Hửm! (khó chịu)

- Em muốn xuất viện! Em muốn về nhà! Ở đây buồn lắm! Em cũng khỏe nhiều rồi! Anh cho em về nhà nha anh! Nha nha nha!

Vừa nói cô vừa lay lay tay anh, cố gắng nũng nịu để tảng băng mặt tỉnh bơ kia hồi tâm chuyển ý cho cô về nhà.

Tuy về nhà cũng buồn, nhưng ở đây còn chán hơn, ngủ lại không ngon nữa, anh thì cứ vắng mặt liên tục để cô phải nhìn mấy tảng băng mà anh phái đến nản vô cùng. Suy đi tính lại về nhà vẫn thích hơn.

- Đi đi mà anh! Chiều em lần này đi! Em muốn về nhà! Cho em về đi mà! Anh! Anh!

Bị Quyết Minh giằng kéo Bối Phong không thể suy nghĩ được gì. Cứ mỗi lần muốn gì là cô lại dùng cách này làm khó anh.

- Em bỏ anh ra đã, để anh suy nghĩ...

- Còn suy nghĩ gì nữa cho em về nhà đi mà... Em hứa em sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh, anh nói gì em nghe hết...

- Thật không?

- Thật!

Quyết Minh nhìn anh gật đầu cái rụp. Như khẳng định lời mình nói là đúng. Nhìn hành động đó của cô, lòng anh mềm dịu đi rất nhiều. Nếu cô cứ mãi thế này thì tốt qúa!

Nhìn con gái và con rể ôm nhau tình tứ, hai khán giả bất đắc dĩ vừa mừng vừa lo.

Mừng vì thấy 2 người không còn giận hờn nhau nữa.

Con gái họ cũng biết dùng mỹ nhân kế để mê hoặc chồng rồi đó.

Vậy mà trước đây còn dám đứng trước mặt họ tuyên bố là sẽ không yêu, không lấy chồng, rồi con rể là người thế này thế kia, có bao nhiêu thứ xấu xa trên đời nó đều ném lên người con rể...

Giờ thì thế kia?

Muốn nó làm gì nó cũng làm! Đứa con gái bướng bỉnh của họ trở lên ngoan ngoãn nghe lời từ bao giờ vậy nhỉ?

Nhưng mà nhìn con rể có vẻ đang bị trúng độc hồ ly thế kia, đang dần mất đi sự tỉnh táo khiến họ chẳng yên tâm chút nào?

Dù sao con gái họ vốn dĩ từ nhỏ đã rất yếu không được như người bình thường, nên Nói là khỏe nhưng có khỏe đâu... Nằm viện để bác sĩ, y tá chăm sóc chăm sóc thì không muốn.

Chắc bản tính ham chơi nên mới đòi về nhà đây mà. Họ không chấp nhận cho cô về nhà đâu.

Con rể đi làm suốt, không có ở nhà thì kiểu gì con gái họ cũng mặc sức tung hoành không chịu giữ gìn sức khỏe... Hậu qủa rất khó lường...

Càng nghĩ họ càng thấy lo, mà càng thấy lo thì âm mưu của Quyết Minh càng dễ tan tành nếu cô không có đồng minh.

- Không Được về! Sức khỏe con vẫn còn yếu nên ở lại đi!

Ba cô nghiêm túc lên tiếng xen vào giữa đôi vợ chồng khiến cả hai đều giật mình nhớ ra sự hiện diện của hai người.

Đã thế mẹ cô còn bồi thêm

- Đúng! Không thể được!

- Ba! Mẹ!

Quyết Minh nhìn ba mẹ mình mà muốn rớt nước mắt.

Lời họ nói như sấm bên tai làm tan nát ước mơ của cô. Tự nhiên cô thấy bất lực vô cùng. Đối phó với mình anh đã đủ mệt rồi, giờ còn thêm hai đối thủ nặng ký này nữa... Cô một thân một mình, liễu yếu đào tơ sao đủ sức đấu lại họ chứ.

Cuội đời thật lắm bất công. Cô chỉ muốn về nhà thôi mà. Ước mơ qúa giản dị mà sao lại khó thành hiện thực thế này.

Không được! Cô không thể để mình thua cuộc được! Rất định cô phải chiến thắng họ.

Trước tiên phải cố gắng tiêu diệt anh trước. Nếu thu phục được anh, cô sẽ có đồng minh. Anh sẽ giúp cô. Cô không tin hai vợ chồng trẻ trung, năng động lại thua đôi vợ chồng trung niên sắp già yếu đến nơi rồi kia... Nhất định cô phải thắng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)