Truyện:Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao? - Chương 40 (cuối)

Vợ Ngốc Ah! Em Trốn Được Tôi Sao?
Trọn bộ 40 chương
Chương 40 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


CHƯƠNG 118

Nghĩ là làm, Quyết Minh chưng ra bộ mặt xụ xuống, đôi mắt đen lánh, to tròn giờ ướt sũng nước, nhẹ nhàng ngẩng mặt nhìn anh miệng méo mó... Bộ mặt thảm thương, oan ức, giận hờn đó khiến Bối Phong chao đảo.

Đang suy nghĩ lời ba mẹ vợ nói, mà anh khá do dự, vì anh thấy họ nói đúng, lúc này cũng không nên chiều theo ý Quyết Minh, sức khỏe của cô là quan trọng nhất.

Sợ về nhà, anh đi vắng lại không có ai để ý đến cô.

Lúc đó cô lại mặc sức tung hoành rồi ảnh hưởng đến sức khỏe thì anh biết nói sao với ba mẹ đây.

Nhưng nhìn thấy bộ mặt kia thì anh biết phải làm sao để cưỡng lại bây giờ.

Dường như nhìn thấy được nét do dự trong mắt anh.

Quyết Minh như thừa thắng xông lên.

Ôm chặt lấy cổ Bối Phong, cô như chú mèo con cuộn tròn trong lòng anh, thỏ thẻ nũng nịu

- Ông xã ah! Em không muốn ở lại đây đâu!

Ở đây buồn lắm, cô đơn vô cùng...

-....

- Anh cho em về nha anh!

Đừng nghe lời ba mẹ nói!

Em hứa sẽ thật ngoan, anh đi làm em sẽ đi cùng, không thì ở nhà đợi anh cũng được.

- Có được không?

*nghi ngờ*

- Anh không tin em!

Em lớn rồi! Nói là sẽ làm, không lừa dối anh đâu mà sợ!

- Hử??? Lớn rồi!

- (gật gật)

- Thế hành động khi nãy là đúng hay sai?

- Hành động nào cơ?

(mắt chớp chớp)

- À~ không có gì?

Dường như đoán được cô muốn tránh né câu hỏi của mình. Anh cũng thuận theo coi như không có chuyện gì xảy ra.

Và chuyện kia cũng coi như chưa từng được nhắc tới, đỡ phải khó xử.

Nhưng trời Không chiều lòng người.

Mọi khi Quyết Minh ngốc nghếch dễ sợ, và cũng có thể hiểu mà vờ như không hiểu.

Hôm nay bỗng nhiên nắm bắt tình hình nhanh nhạy.

Biết anh cố ý tảng lờ mong muốn của mình.

Tuy thật sự không muốn nhắc lại chuyện kia.

Nhưng cô cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, thiệt hơn... Thà chịu thiệt một chút, nhưng được cái lợi to lớn, cô cũng phải vui vẻ đánh đổi.

Nghĩ đến đó khuôn mặt Quyết Minh từ tủi hờn, chuyển sang ăn năn, hối lỗi.

- Chuyện đó... Em xin lỗi!

Em biết mình sai rồi!

- Hử? Chuyện gì?

*****

- Yeah! Con yêu Ba mẹ nhất!

Haha

QUYẾT MINH nhảy lên vì sung sướng khi thấy cha mẹ đã đồng ý.

Cô biết ngay mà, chỉ cần cô dụ được anh, là anh chắc chắn sẽ khuyên bảo được Cha mẹ.

Ai bảo họ còn qúy anh như con rể vàng, nhiều lúc cô còn cảm thấy cha mẹ qúy anh hơn cô.

Cứ như anh mới là con ruột của họ, còn cô thì là con dâu.

Qua bao nhiêu ngày ấm ức giờ mới được vận dụng tí.

Qúa đúng như cô suy đoán, lời anh nói có trọng lượng hơn cô nhiều.

Nhưng không sao! Để ăn mừng chiến thắng. Cho anh xếp trên cô cũng được, miễn sao anh giúp cô thắng lợi trở về... Hahaha

Quyết Minh mừng rỡ nhảy xuống giường rồi chui tọt vào nhà tắm với tốc độ chóng mặt khiến mọi người trong phòng chỉ biết ngây người nhìn theo vì bất ngờ.

Mẹ cô là người tỉnh mộng đầu tiên, bà đi vội về phía phòng tắm, đưa tay gõ nhẹ lên cửa phòng hỏi nhỏ.

- Quyết Minh! Con làm gì thế?

- Con đi tắm!

- Tắm???

- Vâng! Mọi người đợi con một lát rồi mình cùng về nha.

- À...

- Hay thôi không tắm nữa.

Để con thay đồ rồi mình về nha!

Nhanh thôi!

Hahaha

- Trời! Không phải vội thế đâu!

Giờ cũng tối rồi!

Hay để....

CẠCH

- Hahaha... Con xong rồi nè!

Nhanh không?

Giờ mình về thôi!

Hjhj

Nói rồi Quyết Minh phấn khởi tung tăng bước ra cửa phòng. Trong sự im lặng và khó hiểu của mọi người.

Mãi đến khi cô mở cửa phòng rồi quay lại.

Mới thấy mọi người vẫn ngồi im tại chỗ và không có ý định rời khỏi Bạn đang đọc truyện Độc quyền tại San Truyen:

- Mọi người sao thế?

Về nhà thôi!

Ba mẹ, anh ngồi đó làm gì nữa!

Mau về thôi!

- Quyết Minh à!

Giờ tối rồi... Để mai đi!

Cha cô chầm chậm nói ra những lời mà ông biết con gái ông sẽ chẳng thích nghe chút nào.

Và ông biết sau khi ông khó khăn nói ra câu đó, thì chắc chắn họ lại phải hứng chịu một đợt sóng mới từ con gái ông.

Qủa đúng không sai như sét đánh ngang tai khi nghe những lời từ cha mình.

Cô hoảng hốt hết nhìn người cha đáng kính, người mẹ hiền dịu, rồi lo lắng nhìn đồng minh của mình...

- không! Con không ở lại đâu!

Con muốn về nhà ngay cơ!

- Để mai kiểm tra tất cả lại một lần nữa!

Nếu con không sao thì mới có thể xuất viện được

- Nhưng con đã khỏe rồi mà!

Đâu cần kiểm tra gì nữa!

- Vẫn nên kiểm tra lại xem thế nào, như thế Ba mẹ mới yên tâm được!

Ba cô nói như chắn chắn, khuôn mặt ông từ nhu hòa chuyển sang nghiêm khắc hẳn đi, khiến Quyết Minh không biết phải làm sao nữa.

Bình thường Cha rất thương yêu, chiều chuộng cô, nhưng một khi đã nghiêm túc quyết định một việc gì đó, ông trở lên rất nghiêm khắc, mỗi lấy thấy Cha như vậy Quyết Minh đều phải ngoan ngoãn nghe lời mà không dám phản ứng lại.

Lo lắng quay sang phía Mẹ, mong sao bà có thể giúp đỡ mình, nhưng mẹ cô cũng chỉ nhìn cô với ánh mắt bất lực, nhẹ nhàng lắc rồi.

Biết cánh tay trái đắc lắc đã rút lui không giúp được mình.

Quyết Minh không do dự lao thẳng đến cánh tay còn lại.

cô biết anh thương cô lắm! Anh nhất định không lỡ để cô chịu khổ đâu.

Anh là người duy nhất lúc này có thể giúp đỡ cô, cho dù trông anh có vẻ trầm tư đến lạ, nhưng cô cũng quyết ép anh giúp cô đến cùng.

- Ông xã ah!

Hjx! Em không ở đây đâu!

Em muốn về nhà cơ!

Huhu

Bối Phong biết kiểu gì cô cũng tìm đến anh làm loạn, lên phải tập chung suy nghĩ cách ứng phó.

Nhưng ai ngờ đâu trong lúc anh đang vận công dồn hết IQ thu về một chỗ, thì cô đã ra tay qúa nhanh khiến anh như chao đảo, khí huyết bất hòa, nếu không phải nội công thâm hậu thì anh sớm bị tẩu hỏa nhập ma với chiêu " Mỹ nhân kế" này rồi!

Khổ một lỗi chiêu này cô đã dùng với anh rất nhiều rồi, mà sao anh vẫn chưa nghĩ ra cách hóa giải nó.

Lần nào anh cũng thua cuộc, lần này không biết thắng thua thế nào nữa.

Nhưng vòng tay nhỏ bé này chỉ cần ôm lấy anh, bắt anh phải nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp nũng nịu nhưng ngấn lệ, đôi mắt đó cứ nhìn anh chằm chằm như khẩn thiết, ưu buồn... Thử hỏi làm sao anh chịu được bây giờ.

Chỉ có một cách duy nhất để thoát khỏi chiêu đòn nguy hiểm này.

Đó là đẩy cô ra, và quay lưng lại không thấy gì hết, không nghe gì hết... Nhưng sao anh có thể làm vậy với cô vợ nhỏ bé mà anh yêu hết lòng được chứ.

Làm vậy với cô, thà anh tự giết mình đi cho rồi.

Khẽ thở dài cho sự bất lực của mình.

Anh nín thở hít một hơi rồi nhẹ nhàng lên tiếng

- Ngoan nào! Giờ tối rồi cũng không làm được giấy xuất viện nữa!

Để mai kiểm tra lại xong, anh đi làm giấy cho em một thể

*****

Bạch Bối Phong sau khi khuyên nhủ một hồi mà ai đó vẫn không chịu nghe.

Anh đành nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt cô vợ khó bảo ra tối hậu thư

- Giờ anh cho em hai sự lựa chọn.

Một là ngoan ngoãn đi ngủ, mai kiểm tra tổng thể lại một lần nữa nếu khỏe mạnh bình thường thì xuất viện.

Hai là làm theo lời bác sĩ nói... ở lại thêm một tuần nữa.

- Hix.

Quyết Minh tức giận nhìn ông xã của mình, rồi lại quay sang ba mẹ như cầu cứu.

Nhưng đáp lại cô cũng chỉ là ánh mắt hờ hững theo kiểu " còn ngồi đó nhìn gì nữa, mau đi ngủ đi".

Rồi hai người cũng tự giác đi về để đôi vợ chồng trẻ có không khí riêng tư.

Nhìn Ba mẹ vui vẻ ra vẻ bỏ mình ở lại mà cô muốn ứa nước mắt.

Không còn cách nào khác cô giận hờn nằm xuống chùm chăn kín đầu.

Không khí im lặng hẳn đi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hức hức của cô, và tiếng thở dài bất đắc dĩ của ai kia.

Bỗng nhiên phần nệm sau lưng cô trùng xuống, một vòng tay nhẹ nhàng ấm áp ôm lấy Quyết Minh vào lòng.

Cô hờn giận đẩy ra, thì giọng nói anh ngọt ngào chan chứa yêu thương kề bên tai

- Vợ yêu đừng giận!

Chịu khó hết đêm nay rồi mai mình về nhà...

- Nhưng một đêm trôi qua dài lắm!

Em không đợi được!

- Ở trong lòng anh thời gian trôi lâu đến vậy sao?

- Ơ! Không!

Quyết Minh giật mình nhìn vào khuôn mặt thoáng buồn của ai kia.

Cô không muốn chút nào?

Sao cô lại thấy buồn thế này?

Sao cô lại không nhớ ra anh là tâm trí cô, chỉ cần có anh ở bên thì cho dù ở đâu cũng sẽ là thiên đường.

Vì ở đó cô sẽ được yêu thương, chăm sóc, bảo vệ, che chở mãi mãi...

Bối Phong thấy tiếng thở đều nhè nhẹ của người trong lòng mình thì mỉm cười lắc đầu chào thua.

Vừa còn ra sức gào khóc giờ đã ngủ ngon lành rồi.

Chắc do vợ anh khóc nhiều nên mệt ngủ thiếp đi đây mà.

Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô rồi thì thầm

- Vợ ngốc ah! Anh yêu Em!

Nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho cả hai, rồi anh cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ an bình.

...

Sáng sớm hôm sau khi Bối Phong còn đang ngủ đã bị ai đó ép dậy, rồi bắt đưa cô đi khám.

Anh khá bất ngờ nhưng cũng hiểu vì sao vợ anh vội vàng như thế.

Do sự hợp tác khá nhiệt tình của cô vợ khó bảo.

Các kết qủa kiểm tra, xét nghiệm đã được làm xong.

Sức khỏe cô hoàn toàn bình phục và được xuất viện trong sự hân hoan, niềm vui phơi phơi của nhân vật chính.

Chưa bao giờ anh thấy cô cười nhiều như vậy.

Không hiểu sao nhìn thấy nụ cười hạnh phúc đó lòng anh bỗng đau nhói.

Tất cả đều là nỗi của anh.

Nếu như anh quan tâm đến cô nhiều hơn, thì cô vợ bé nhỏ của anh đâu phải ở lại nơi này gặm nhấm nỗi đau, đứa con xấu số của hai người cũng không bị mất đi.

Chiếc xe dừng trước căn biệt thự màu trắng.

Ngoài sân là một đoàn gia nhân xếp thành hai hàng chào đón nữ chủ nhân của họ trở về.

Quyết Minh bước xuống xe, mỉm cười chào mọi người.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lòng cô thanh thản đến lạ kỳ.

- Bà xã! Mình vào trong nhà thôi!

Khẽ quay sang mỉm cười gật đầu, cô đưa tay vòng qua tay anh rồi cùng anh bước vào nhà.

Đây là chốn bình yên, là nơi thiên đường hạnh phúc của cô.

Ở bên anh cô không sợ gì hết, mọi khó khăn, đau khổ đã qua rồi.

Từ này cô sẽ cố gắng thay đổi, sẽ không bướng bỉnh cố chấp nữa, cô biết trong thời gian qua anh đã buồn phiền, đau khổ rất nhiều.

Khi cô đau buồn, cô có thể dựa vào anh, trút bao bực tức lên anh.

Còn anh một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường tuy vậy cũng không phải không có lúc yếu lòng.

Cô biết lúc đó anh cũng rất cần một bờ vai, một vòng tay để dựa vào.

Cho nên cô luôn ao ước và mong muốn sẽ là chỗ dựa, là hậu phương vững chắc của anh, là chốn bình yên bên người mà cô yêu nhất.

- Vợ yêu! Chào mừng em về nhà!

Đang suy nghĩ mông lung, giọng nói của anh dịu dàng bên tai, khiến Quyết Minh thoát khỏi suy nghĩ bản thân mà trở về với thực tại.

Trước mặt cô là khuôn mặt hạnh phúc của người cô yêu, trên tay anh là một bó hồng nhung rất lớn, cô đoán là 101 bông... Quyết Minh hạnh phúc ôm lấy bó hoa rồi hôn nhẹ lên má anh trước mặt bao người.

Khuôn mặt cô thoáng hồng rạng rỡ.

- Vợ! Anh hứa sẽ không bao giờ để em chịu khổ nữa.

Mọi sóng gió đã qua rồi!

Mình sẽ mãi hạnh phúc em nhé!

- Em Yêu Anh!

Chỉ một câu nói của cô, cũng khiến tim anh loạn nhịp. Hạnh phúc ngập tràn.

Tình yêu này mãi bền lâu tới ngàn kiếp.

THE END

Crypto.com Exchange

Chương (1-40)