Truyện:Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em - Chương 12

Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em
Hiện có 18 chương (chưa hoàn)
Chương 12
Chính thức có SM
0.00
(0 votes)


Chương (1-18 )

"Cái con ԁ●â●m phụ, mày ở trong lòng tao mà còn dám nghĩ đến thằng khác!" Lương Nhược Tuấn nhếch môi mỏng, ngữ điệu độc ác tàn bạo.

Cái con đàn bà này, đã chỉ còn cái mã thôi không ra làm sao hết còn không chịu phối hợp. Mỗi lần người anh em của anh ta tiến vào cứ như vào một căn nhà vườn rộng rãi, bốn bên gió lùa từng cơn. CMN. Đàn ông l·à·Ⓜ️ 𝐭ìⓝ·♓ thằng nào chịu được như vậy chứ?

"Chẳng lẽ cô đã quên tôi ghét nhất hạng người vô dụng!" Hắn trừng phạt, mỗi một lần ⓧ·â·Ⓜ️ ռ𝖍ậ·ρ đều vào sâu như vậy, cô gần như muốn ngất xỉu.

"A... S·ướ·ⓝ·g quá... Rất thoải mái... Aaa...."

Lương Nhược Tuấn nhếch mép khinh bỉ.

Tưởng cô ta sẽ đau đớn xin tha thứ. Ai ngờ... Thật là con đàn bà ⓓâ.Ⓜ️ đã.𝓃.ℊ.

"𝒮ư-ớ𝖓-ⓖ này... Tao cho mày 𝖘·ướ𝐧·ⓖ này..."

Gằn mạnh, động tác của anh ta càng thêm dùng sức, như dã thú phẫn nộ muốn đem cô ɢı_ế_t ⓒ*𝐡ế*ⓣ.

🎋ⓗ𝖔á·𝒾 𝐜·ả·m mãnh liệt không ngừng từ dưới bụng lan khắp toàn thân, khiêu khích cô nhịn không được phát ra từng tiếng ⓡ_ê_п г_ỉ.

Trước bộ dáng 𝖉-â-m đã-n-ⓖ đầy thô tục của Băng Tuyền, ánh mắt Lương Nhược Tuấn đầy chán ghét cùng khinh thường. Con đàn bà này trèo 👢ê_n 🌀_❗ườռ_🌀 cha con bọn họ đã 7 năm. 7 năm qua, từng tấc thịt da đã bị họ chơi chán. Trước bàn dân thiên hạ cô ta luôn bày ra hình tượng thục nữ chính chuyên, nhưng những người đàn ông từng cùng cô ta đều biết, Băng Tuyền giờ đây không phài là con kênh xanh xanh mà là kênh Nhiêu Lộc - Thị Nghè những năm 1990* ô nhiễm đục ngầu rồi, nào còn trắng trong thuần khiết như vẻ bề ngoài nữa.

*: Trong những năm 1980, cùng với sự mở rộng của TPHCM, dân cư bắt đầu tụ tập về khu vực ven kênh Nhiêu Lộc - Thị Nghè xây dựng nơi cư trú, dòng kênh bắt đầu bị xâm lấn và ô nhiễm bởi rác, nước thải sinh hoạt.

Đến những năm 1990 thì kênh Nhiêu Lộc - Thị Nghè đã biến thành dòng kênh đen kịt với biệt hiệu là "dòng kênh bẩn nhất Sài Gòn", nước trong kênh hầu như không chảy được vì rác, ven bờ nhếch nhác với những căn nhà tạm bợ. Mỗi khi mưa xuống rác nổi lềnh bềnh khắp các khu hẻm ven kênh...

Một gương mặt xinh đẹp thoáng hiện qua trong óc. Cô gái đó có gương mặt cũng thuần khiết nhưng lại không giả tạo như Băng Tuyền. Cô gái đó công chúa hàng thật gái thật nhưng chưa bao giờ làm ra vẻ ta đây như Băng Tuyền.

Anh vẫn thường thấy cô ấy len lén núp một góc theo dõi thằng bạn cùng lớp Đại Học với anh. Đôi mắt ngưỡng mộ, trong đó lấp lánh thứ hào quang si mê cuồng dại.

Tại sao? Tại sao e chỉ nhìn nó, chưa bao giờ em quay lại nhìn anh. Anh có gì thua cái thằng nhóc họ Thiên đó? Nó là công tử, anh cũng là cậu ấm. Nó tài giỏi, đẹp trai, anh cũng đẹp trai, tài giỏi. Fan nữ bám đuôi anh nhiều vô số. Còn nó, hình như chỉ có một mình em ngốc chạy theo đuôi mà thôi.

Bảo Châu, em thật ngốc!

Lương Nhược Tuấn bất ngờ đứng dậy. Băng Tuyền cảm thấy côn th*t của anh muốn trượt ra khỏi người mình bèn 𝖐-ẹ-𝓅 c𝖍-ặ-✝️ không cho anh rời đi.

"Đừng! Đừng đi ra! Em chỉ muốn cái của anh đi vào bên trong em." Băng Tuyền vừa nói vừa giãy dụa, chủ động nâng eo lên chạm tới vật nóng kia.

Lương Nhược Tuấn nhẫn tâm kéo cánh tay Băng Tuyền đang vòng qua cổ mình, để cô không còn chút sức lực nào nằm trên giường, cứ như vậy rút 🅿️-♓â-𝖓 𝖙𝒽-â-ռ ra.

Cái thứ "gió lùa qua cửa sổ" đó anh ta không thèm!

Băng Tuyền không còn cảm nhận được cây gậy th*t có thể làm cho cô 𝐤𝖍.ο.á.❗ ⅼ.ạ.𝒸 nữa, không nhịn được khóc thành tiếng:

""Anh trai... Băng Băng muốn..."

Cô vừa nói, vừa vặn vẹo cái 𝖒ô·𝓃·🌀, ánh mắt đói khát nhìn côn th*t sẫm màu bóng bẩy vì d*m thủy trong suốt kia.

Lương Nhược Tuấn nhìn thấy ánh mắt đói khát của cô ta lại càng tởm lợm, anh làm ra vẻ ta đây điếc đặc, đứng dậy.

"Đừng đi... Đừng đi mà... Em... Em..." - Băng Tuyền thấy Lương Nhược Tuấn muốn bước đi, quýnh quíu té xuống đất.

Cô ta lồm cồm bò dậy, vội vàng dùng sức ôm chân anh, vừa khóc vừa nói "Cầu anh chơi 𝖈*ⓗế*𝐭 cái con ⓓ_â_m đãռ_🌀 em đi... Cầu anh..."

Lương Nhược Tuấn nhếch mép, "Thật là con đàn bà ◗â-ɱ đ-ãп-ɢ. Một ngày không bị đàn ông làm là chịu không nổi mà!"

"Đúng... đúng em chính là con đàn bà 𝖉â_ɱ đ_ã_𝓃_🌀... Cầu anh chơi 🌜●𝒽ế●🌴 cái con ◗●â●〽️ đãп●🌀 em đi... Cầu anh..."

Lương Nhược Tuấn ngồi xuống đất, người anh em ngạo nghễ cứ thế đối diện với tầm mắt Băng Tuyền.

"Thích bị anh trai chơi đến vậy sao?" giọng nói tràn ngập khinh thường vang lên.

Dù sao bọn họ trên danh nghĩa là anh em. Cô ta lại dám bò 𝖑ê_ռ 🌀_𝐢_ư_ờn_🌀 anh, quả thật chẳng khác gì ⅼ0●ạ●ռ ⅼ⛎●â●𝖓.

Băng Tuyền nhìn thấy người anh em của anh, nhất thời không thể rời mắt khỏi nó. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc khó hiểu. Nhìn lỗ nhỏ trên đầu côn th*t có một chất lỏng màu trắng trong veo, cô nhịn không được nuốt nước miếng, le lưỡi 🦵.❗ế.〽️ l𝒾·ế·𝖒 đầu côn th*t như 👢*i*ế*m nước ép.

"Thích... 𝐃·â·ⓜ huyệt của em thèm được anh trai chơi lắm."

"Tốt... Vậy thì em gái... Tới đây........." Anh ta làm ra tư thế mời.

Lương Nhược Tuấn thô bạo đẩy Băng Tuyền ngã sóng soài ra sàn nhà, bên dưới â-m h-ộ ư*ớ*✞ á*† không ngừng rỉ ra d*m thủy, có thể thấy hai cánh hoa đang co giật mời mọc.

Anh vòng qua người cô, đi ra phía sau.

Băng Tuyền biết ý, dùng tư thế chó bò*, mái tóc dài mượt mà quét xuống mặt đất vô cùng 𝖉â·ɱ đã·ⓝ·ℊ, cặp 〽️*ô*𝓃*ɢ tròn trĩnh vểnh lên cao hết cỡ, không ngừng lắc lư mời chào cự vật của tên đàn ông phía sau đến chơi cô.

*: tức là hai chân hai tay chống xuống đất, đầu cúi gằm xuống như con chó chuẩn bị bò đi. Mình không biết thuật ngữ của tư thế này. Ai biết thì chỉ mình nhé.

"Hahaha đúng là em gái tốt... rất biết nghe lời... Cha... Chú.. Hai người thấy Băng Băng của chúng ta ngoan chưa ..........." Lương Nhược Tuấn nhìn hai người đàn ông đang ngồi trên giường, cười như điên dại, vừa cười vừa chôn dương v*t vào trong hoa phòng mê người kia.

Anh căm hận con đàn bà d●â●〽️ đã𝐧●🌀 trước mặt. Sao cô ta có thể lấy thân phận của em gái yêu quý quá cố của anh ra làm bậy làm bạ.

Không, em gái Băng Băng của anh nếu còn sống đến bây giờ chắc chắn rất ngoan, không như cô ta, lăng loàn, xảo trá.

"Thật là thoải mái... A... A... Nga a... A a a a a... Nga nha... A a a a.... Chơi em....... đừng dừng lại tiếp tục chơi ta...... Nha............ thật thoải mái." Băng Tuyền không ngừng uốn éo toàn thân run lên theo từng cú nắc của Lương Nhược Tuấn.

Hạ thể của anh như mưa rền gió dữ vậy đ·ú·✝️ vào t●à●𝓃 🅿️𝐡●á không ngừng hậu huyệt ướ.𝐭 á.t của cô. Thủy triều bắn ra tung tóe, bụng người đàn ông cùng chảo ăng ten to kềnh của người phụ nữ va chạm tạo những tiến "Ba ba ba ba ba ba ba ba" không ngừng.

"Ông chủ" vẫn ngồi yên trên giường, còn Lương Nhược Minh không biết từ lúc nào đã đứng tựa cửa sổ, trầm ngâm hút thuốc.

Tứ chi chống đất, Băng Tuyền nhếch cặp 𝖒ôп_ℊ hoàn mỹ đầy đặn của mình lên, sung 💲ướ𝐧·🌀 đón nhận Lương Nhược Tuấn thô lỗ từ phía sau, 𝖙·♓·â·ⓝ ✝️𝒽·ể vặn vẹo càng dữ dội, tích cực phối hợp thế tiến công như chẻ tre* của cự vật đang không ngừng †-à-ⓝ 𝖕-𝒽-á hoa phòng của mình, bộ 𝐧𝖌_ự_🌜 đầy đặn không ngừng chuyển động nhảy múa 🅓â●ɱ đ●ãռ●ℊ vô cùng.

*thế chẻ tre: đây là thành ngữ thuần Việt, chỉ thế dồn dập và dễ dàng (được ví dễ như chẻ thanh tre)

Lương Nhược Tuấn dùng sức thao hậu huyệt của Băng Tuyền, lực đạo càng lúc càng mạnh, bàn tay thỉnh thoảng vỗ mạnh lên cặp 𝐦ôⓝ_🌀 phì nhiêu trắng noãn của cô.

Phút chốc trên cặp 〽️·ôn·ɢ trắng ngần xuất hiện đầy những dấu tay hồng hồng.

Mỗi khi Lương Nhược Tuấn vỗ một cái, Băng Tuyền sẽ ◗.â.ⓜ đ.ã.𝖓.ℊ rê.𝓃 ⓡ.ỉ lên một tiếng, bờ ɱ_ôⓝ_🌀 không ngừng giãy giụa lắc lư, cực lực lấy lòng người đàn ông phía sau, hy vọng anh càng dùng sức thao mình kịch liệt.

"Được rồi bảo bối chúng ta đến bên giường tiếp tục chơi tiếp...... Còn phải chăm sóc hai người lớn nữa mà..."

"Ưm.........dù sao mấy người chúng ta trên giường chăm sóc nhau vẫn tốt hơn......." Băng Tuyền e thẹn nói

"Có thế chứ... Chúng ta sẽ l.ê.п ⓖⓘư.ờ.ⓝ.ɢ tiếp tục hầu hạ hai người lớn nhưng anh trai chưa từng nói là sẽ đưa em gái đến giường mà, em gái à, lần này em phải tự đi rồi ...."

Nói dứt lời anh ta nắm lấy đôi chân ngọc thon gọn hoàn mỹ của Băng Tuyền kéo mạnh về trước đồng thời đem cự vật cắm lút cán vào sâu trong â.ⓜ 𝖍.ộ cô.

"Ưm.........Nha.......... C𝐡ế*✞ mất nha........ Sâu quá! Nga....."

"Bò đến bên giường nào........ nhếch ɱô-𝓃-𝖌 cao lên....... Hahahaha thật thoái mái......hahaha..."

Trong phòng, Băng Tuyền tay chống đẩy nặng nề bò tới bên giường tựa như một đầu chó cái, phía sau Lương Nhược Tuấn càng điên cuồng 𝖗●ú●🌴 𝓇●🅰️ đú_† vào.

Phải biết phòng Tổng thống rất rộng, anh ta lại còn cố tình bắt cô ta đi đường vòng, kết cục con đường đến giường của bọn họ kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ.

"Ưm........ Nhẹ chút..... Anh cứ tiến vào sâu như vậy em rất khó đi... Ahn... Đừng tức giận... Em đi... em đi là được chứ gì..... Ahhhh..."

"Bốp.............. Nói nhiều quá... Tao nói dùng tư thế đó chơi mày thì dùng tư thế đó Không làm được thì biến... tao gọi đứa khác......" Lương Nhược Tuấn tức giận vỗ mạnh một phát lên cặp ⓜ●ô●п●🌀 trắng ngần của cô.

"A... A a a... Nha... A... Không cần... A a a... Thật sâu....... A...Tiếp tục... Anh trai thật xấu.... chỉ toàn khi dễ em gái thôi... A.... Nữa nha..... Ừm... Chỉ cần anh trai thích em gái sẽ cho anh.... Anh trai thích làm như thế nào thì làm như thế.... Muốn chơi Băng Băng như thế nào cũng... được... Chỉ có anh trai mới thỏa mãn Băng Băng ..... A Sâu quá nha..... A.... Dội tận hoa tâm của Băng Băng rồi.... Nha......."

Giữa hai chân Băng Tuyền lênh láng nước, hai cánh hoa không ngừng rung động, ái dịch ngọt ngào không ngừng rỉ ra như suối.

"Băng Băng, no chưa, còn muốn ăn côn th*t của cha và chú nữa không?" Đợi Băng Tuyền bò đến bên giường, Lương Nhược Minh dùng còng tay trói cô ta lại.

"Tiểu huyệt của con giờ bự quá rồi... Đàn ông bình thường vẫn còn dư chỗ... Hôm nay cha đích thân chuẩn bị cho con thứ hợp với của con nhất, nhé!"

Ông ta 𝖗-ú-т ⓡ-𝒶 một dương cụ bằng điện, bôi một lớp thuốc mỡ lên đó.

"Thế nào? Cái này đã đủ lớn chưa?"

Nhìn vật thô to bằng kim loại, kích cỡ bằng trái dưa leo* lập tức trong huyệt Băng Tuyền liền dâng lên cảm giác trỗng rỗng cùng ngứa ngáy, dưới ɱô𝐧-𝖌 nước chảy ào ạt như đồng ruộng vừa tưới nước đang chờ được gậy th*t của đàn ông lấp đầy.

*: dưa leo thông thường, chứ không phải dưa leo đèo nhé các bác. Dưa leo thường cũng rất bự đó, cỡ bắp tay con nít 4-5 tuổi

Tầm bậy. Bây giờ gậy th*t của đàn ông nào vừa với Amazon* của cô? Chỉ có cái thứ s-𝖊-✖️toy trước mặt này mà thôi.

*Amazon là rừng nhiệt đới lớn nhất thế giới với diện tích 4, 9 triệu km2, rộng hơn nửa lãnh thổ của Mỹ và gần bằng Australia.

Cô chưa bao giờ khát vọng thứ dương v*t giả kia mạnh mẽ nhập vào ✞𝒽-â-п т𝖍-ể mình như lúc này, trước sau trái phải giáp công, dùng sức г.ú.✞ г.𝒶 đâ-Ⓜ️ 𝖛à-🅾️ chơi cô đi, chà đạp hai nhũ hương trước n·ℊự·ⓒ cô đi, dùng sức gặm cắn hai nụ hoa cô đi.

Bụng dưới căng nhức từng cơn, cả người đều bị nhấn chìm trong dụ_🌜 ν_ọп_g.

"Có muốn hay không?" Giọng nói ԁ●ụ ◗●ỗ êm tai của nam nhân như yêu tinh ⓓ-ụ 🅓-ỗ người, dụ người rơi vào bẫy.

"Muốn, rất muốn" Lý trí của đại minh tinh Băng Tuyền đã sớm chìm ngập trong d.ụ.ⓒ ✅ọ.ռ.ɢ, ⓜôп●𝐠 cô vặn vẹo muốn bao trùm vào dương v*t đang ở ngoài cửa huyệt.

"Chậc, thật là con đàn bà ԁâ·ɱ đ·ã𝓃·🌀 đói khát, thích bị đàn ông chơi đùa..."

Lương Nhược Minh cúi người xuống, lấy ngón tay tách mật huyệt non nớt ẩm ướt ra, một phát mạnh mẽ, đem dương cụ giả nhét vào tiểu huyệt có tầng tầng lớp lớp mị thịt mê người đang chen chúc.

"Ô ô... A..."

Nước mắt cô chảy dài trên má. Có cảm giác như hạ thân đang bị xé rách, khiến cô cong người lên. Tiểu huyệt nhỏ bé thống khổ mở rộng.

"Mới vào được phân nửa đã có thể khiến tiểu huyệt của con gái phát điên, đúng là 𝐭●𝖍●â●ռ ✞𝖍●ể trời sinh ◗·â·𝐦 đ·ã·ռ·ℊ".

Môi mỏng nói ra lời 🅓*â*𝖒 mỵ vô tình.

Lương Nhược Tuấn cùng "ông chủ" liếc hạ thân Băng Tuyền hàm chứa nửa thanh şⓔ●×toy thô to, cánh hoa nở nang sưng đỏ, tràn ra một tia dịch trắng, cảnh sắc mê người càng 𝖐í·c·ⓗ †·♓·í·🌜·♓ nhục dục trong bọn họ cuộn trào.

Lương Nhược Tuấn cười ⓠ_u_ỷ quyệt.

"Thỏa mãn không? Đây là sản phẩm đựơc đặt hàng nhiều nhất trên mạng đấy. Tôi biết nó rất hợp với em mà, em gái d_â_𝐦 đãn_🌀 của tôi."

Hắn ác ý ấn vào công tắc của dương cụ điện.

Băng Tuyền cuồng loạn la lên, tóc đen rũ rượi, bộ dạng xinh đẹp 𝖉_â_m mị. Nam căn thô đen bẳng kim loại đang ong ong xoay tròn, một chút một chút hướng nơi sâu nhất của hoa huy*t, cật lực ma sát.

Quá κí·𝒸·♓ †·𝐡·í↪️·𝒽 rồi!!!

💰𝐞●xtoy bị bôi thuốc mỡ, không ngừng ⓗ⛎п.𝖌 ⓗăⓝ.🌀 cọ vào vách tường, âm đ*o của cô chảy ra mật nước trong suốt, khiến cho dương cụ càng dễ dàng ❌â●〽️ п●𝐡ậ●ⓟ.

Không bao lâu, dương cụ thô to ngăm đen hoàn toàn chôn nhập trong mật huyệt của Tiểu Mị, chỉ còn nghe tiếng "on gong" tán thưởng, đóa hoa giữa hai chân Băng Tuyền khẽ run, kiều diễm ướ*𝐭 á*т. Chốc chốc lại chảy xuống d*m thủy thấm ướt gra giường.

Dần dần, hai má Băng Tuyền trở nên ửng hồng, ♓●ơ●ⓘ 𝐭●𝐡●ở 🅓●ồ●n 𝖉ậ●ρ, 𝓇-ê-п г-ỉ không ngừng, tại nơi mẫn cảm nhất của cô, thứ đồ chơi kia không ngừng ma sát, khiến toàn bộ thần kinh cô đều cảm nhận 🎋𝐡ο*á*𝖎 ⓒả*𝐦 điên người.

Lương Nhược Minh ngồi trước mặt Băng Tuyền, nâng 𝖕𝒽_â_ռ ⓣ_h_â_ռ bên dưới đang sung huyết căng to lên, đưa đến gần gương mặt V-line*, dùng đầu ⓜú●𝐭 nhẹ nhàng đánh lên.

* Những người có gương mặt này đa phần đều do phẫu thuật thẩm mỹ

Lương Nhược Minh nhìn khuôn mặt bị dương v*t đánh đến hồng cùng ánh mắt mê ly toan cáo với thiên hạ ta đây thích bị ngược của ɱ●ỹ ռ●ữ, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc "Được đằng chân lân đằng đầu", càng muốn khi dễ cô ta nhiều hơn.

"Trên người con còn nhiều chỗ bỏ không. Có muốn hay không?" Lương Nhược Minh chuyển kiên đĩnh đến mép miệng Băng Tuyền, 🅓.ụ ◗.ỗ.

Không đợi người đàn ông nói hết câu, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở ra, ngậm vào nơi đó của ông ta.

"A..."- Lương Nhược Minh không ngờ cô ta gấp gáp như vậy, thoải mái thở ra.

Ông ta bắt đầu dao động nhẹ nhàng bên trong miệng cô.

Băng Tuyền dùng lưỡi nhỏ chạm đến từng nơi trên 𝓅ⓗâ·ⓝ 🌴♓·â·ռ của ông ta, cô đảo quanh đỉnh mẫn cảm, lưỡi đâ.ɱ nhẹ vào lỗ nhỏ trên đỉnh, nơi đó chảy ra một ít dịch trắng. Một tay cô bóp nhẹ chiếc túi căng phồng bên dưới của ông ta. Một tay cô chạm lên 𝖓ɢ·ự·𝒸 mình. Tự tạo ra một tư thế đẹp mắt nhất.

"Ông chủ" nhìn cô nãy giờ, chỉ lắc đầu. Xem ra dùng hàng tươi mới vẫn tốt hơn. Hàng cũ chưa cần biết chất lượng thế nào, nhưng nhìn bộ dáng tởm lợm thế này, có cảm giác mình đang bị lợi dụng thì đúng hơn.

Trên đời này không có thằng đàn ông nào ngu bỏ tiền ra để phục vụ người khác.

Bên kia, Lương Nhược Minh một tay giữ đầu cô, bên dưới dao động nhanh dần trong miệng cô.

Cảm giác miệng cô thật ấm nóng, cái lưỡi nhỏ kia cũng thật tinh xảo. Ồng ta ra vào ngày một nhanh. Băng Tuyền cảm giác miệng mình chịu không nổi, lão già này cứ làm mạnh như vậy, cô bắt đầu có cảm giác buồn nôn.

"Ư... Ưm... a..." Băng Tuyền khó chịu nhíu mày.

Lương Nhược Minh vẫn tiếp tục ra vào miệng cô.

"Băng Băng giỏi quá... miệng nhỏ thật đáng yêu..." Ít ra cô ta vẫn còn chút công dụng.

Lương Nhược Minh giữ lấy đầu cô liên tục tiến đến tiến đi. Mỗi lần nơi đó đi vào đều chạm đến cổ họng cô.

Lương Nhược Minh ra vào ngày một nhanh, cuối cùng trong miệng cô bắn ra.

Tïп-𝒽 𝒹-ị𝒸-𝖍 nồng đậm lại đặc đến đáng sợ bên trong miệng, cô không kịp phản ứng, từng giọt chảy ra bên khóe miệng cô. Anh sau khi ⓡú-т 𝖗-🅰️, một chút còn vẩy lên gương mặt cô, rồi chảy xuống n🌀ự_🌜.

"Ưm..."- Băng Tuyền dùng lưỡi 🦵_ı_ế_𝖒 qua khóe miệng, tay cô chạm lên bầu 𝖓●gự●ⓒ dính đầy 🌴❗n·𝐡 𝖉ị·c·𝖍 của Lương Nhược Minh.

Cô xoa lên ռɢ-ự-𝖈 mình, rồi lại đưa tay lên miệng 👢ı·ế·ɱ đi. Cả quá trình cô đều nhìn Lương Nhược Tuấn bằng cặp mắt thèm khát.

"Ông chủ" hất hàm ra hiệu cho Lương Nhược Tuấn, anh ta biết ý, hai người cùng sải bước đến.

"Trò chơi một chọi một đã kết thúc, giờ chúng ta chơi vòng tay kết đoàn thôi."

Giọng nói 𝐝â·𝐦 đãⓝ·𝐠 của người đàn ông đáng tuổi cha chú cô ta vang lên.

Băng Tuyền gật đầu sung ⓢướп*ɢ.

Một màn 1 vs 4 tiếp diễn, một người phụ nữ cùng ba người đàn ông và một cái 💲ⓔ*𝐱toy. Trong căn phòng xa hoa, tiếng r-ê-п ⓡ-ỉ 🅓â*ⓜ đ*ã*ⓝ*ⓖ kéo dài liên tục khiến người nghe kinh tởm.

Chương (1-18 )