Anh không yêu em thì yêu ai?! (hạ)
← Ch.10 | Ch.12 → |
"Ngoan, em có thể làm được mà, vợ yêu."
"Vợ phải làm gì bây giờ, chồng..."- giọng cô mềm mại, ngọt ngào đến không ngờ, tay mơn trớn cơ bụng rắn chắc của anh.
"Cứ làm theo những gì khi nãy anh đã chỉ em" Bàn tay to thăm dò vào khe mông, vuốt ve, còn cố ý rút ra chạm vào, lực đạo vô cùng nhẹ. Dục vọng nóng bỏng của anh thẳng đứng trước mặt cô, chọc chọc vào chỗ nhạy cảm phía dưới, sau trước giáp công, không ngừng khiêu khích cô mau hành động.
Chỉ chốc lát sau, Vạn Bảo Châu ngửa đầu rên lên một tiếng đầy mị hoặc, hơi thở bắt đầu dồn dập.
"Anh đừng nghịch! Em nhanh là được mà!"
Vạn Bảo Châu mắc cỡ quay đầu đi.
Thiên Tống hài lòng rút ngón tay dính đầy nước ra rồi đưa nó tới bên môi Vạn Bảo Châu.
"Cái này là em nói đó nha!"
"Anh..."
Vạn Bảo Châu quay mặt lại, gương mặt cô đỏ hồng.
Vạn Bảo Châu nhớ lại những lời Thiên Tống đã nói, cô vươn tay trái đang run lẩy bẩy, đỡ lấy côn th*t của anh, nhìn nó tím ngắt nổi đầy gân xanh, cô hơi sợ hãi nuốt nước miếng, rồi lại đỏ mặt ngước nhìn lên, đón nhận ánh mắt khích lệ của chồng, mở hai chân ra, hít một hơi thật sâu, sau đó mới nâng cao mông, nhắm quy đầu thô to kia vào ngay tiểu huyệt của mình, xuyên qua lớp cỏ dại chậm rãi cắm vào.
Thiên Tống nhìn nơi riêng tư ướt đầm đìa của cô từng chút từng chút ăn chính mình vào trong, quả là một cảnh tượng dâm mị. Anh bất giác cảm thấy hưng phấn, hai tay gắt gao ôm lấy eo nhỏ của Vạn Bảo Châu, dùng sức động mông một cái, cả côn th*t của anh đều sáp nhập vào trong u huyệt ướt mềm của cô đến tận gốc.
"Thích không?"
Đột ngột bị anh cắm sâu vào trong, đùi Vạn Bảo Châu nháy mắt nhũn ra, ngồi phịch xuống. Cô bị chọc vào thật sâu bên trong, phía dưới của cô giờ đã hóa thành một bãi nước ướt đẫm, cả người đều bủn rủn, có thể nghe thấy lời của anh đã quá lắm rồi, làm gì còn tinh lực đáp lại câu hỏi của chứ?
Thiên Tống vẫn không chịu buông tha, anh vỗ "bốp bốp" hai cái vào mông cô vợ nhỏ, hai tay lay động cặp mông lên xuống để côn th*t của mình ra vào trong cơ thể của cô, dùng lời nói trêu chọc cô:
"Hỏi em đó! Vợ yêu! Thích không? Chủ động như vậy có thích không?" Anh chạm lên ngực cô, ấn nhẹ lên nụ hoa hồng trên đó.
Vạn Bảo Châu bị anh hỏi mặt đỏ tới mang tai, đôi tay yếu đuối vịn lấy hai bên eo của anh, móng tay cắt tỉa chỉnh tề cắm lõm vào thật sâu trong phần thịt gần nơi bẹ sườn anh, kích thích tột độ nên hô hấp cũng đứt quãng thở hổn hển, rên rỉ:
"Thích... Rất thích... Sâu quá... Rất chặt... A a..."
Vạn Bảo Châu vừa kêu rên, vừa vặn vẹo, lay động cái mông bị vỗ có hơi hồng hồng. Bị anh dùng côn th*t chọc sâu vào trong thật nhanh, vách tường thịt bên trong không chịu được co thắt lại, kẹp chặt lấy cái vật có hình nấm kia, hai cánh hoa khi đóng khi mở theo động tác rút ra cắm vào của côn th*t. Cô hoàn toàn say mê chìm đắm trong sự sung sướng của tình ái.
Bởi vì Vạn Bảo Châu lay động thân thể mãnh liệt, càng khiến cho tiểu huyệt chặt chẽ của cô bị côn th*t đỏ tím của Thiên Tống nhồi đầy, mật thủy chảy ra ngoài theo động tác ra vào của côn th*t, nhỏ vài giọt trên hai quả cầu thịt của anh.
Lúc Vạn Bảo Châu ngồi xuống bọc lấy phân thân của anh, Thiên Tống cũng dùng sức thúc thân dưới lên chọc sâu vào người cô, hai người lên xuống xuống lên, làm cho hai đùi Vạn Bảo Châu run lên, mật thủy văng ra tung tóe theo những cú va đập dữ dội, những ngón chân cũng không chịu nỗi sung sướng kịch liệt co quắp lại.
Chỗ giao hợp của hai người phát ra tiếng "phịch phịch", càng kích thích Thiên Tống thúc mông lên trên, vật cứng thô to vừa hung hăng vừa cấp tốc chọc vào trong người Vạn Bảo Châu.
"Ưm... ưm... A... Chậm... chậm chút..."
Vạn Bảo Châu bị cắm đến mức không thở nổi, cả người lơ lơ lửng lửng muốn bay ra ngoài. Hai chân cô run rẩy kẹp chặt bắp đùi anh, vách tường thịt bên trong bất giác cũng co thắt hết mức, nuốt toàn bộ người anh em Thiên Tống vào trong hoa huy*t của mình.
Mật thủy trong u huyệt càng ra càng nhiều, mỗi lần côn th*t Thiên Tống sáp nhập vào trong tiểu huyệt non nớt của cô ma sát kịch liệt đều phát ra âm thanh "Chậc chậc chậc..." mê người.
"A.. A... Quá sâu rồi... Nhanh quá..."
Vạn Bảo Châu tê liệt gục đầu xuống, dù đã cố gắng hết sức, đến lúc này không thể khống chế mình rên rỉ, hai chân miết trên bụng anh, các ngón chân vô lực co quắp lại, khoái cảm xông lên tầng tầng trí não làm cô lạc vào sương mù, không tìm được lối ra.
Thấy động tác của cô vợ bé bỏng ngồi trên người mình, Thiên Tống kích động cực điểm, không nói không rằng gia tăng lực tấn công ở eo. côn th*t anh giống như máy máy khoan bê tông nạp đầy điện, mỗi lần cắm vào càng ác liệt hơn, càng nhanh hơn.
Tư thế cưỡi ngựa này khiến bụng cô căng quá, hơn nữa Thiên Tống càng lúc càng dùng sức, càng lúc ra vào càng nhanh. Hai cánh hoa thịt ở giữa đùi từng chút từng chút chịu đựng côn th*t to lớn kia càng thúc càng cao. Thân thể cô dưới động tác mãnh liệt của anh nhanh chóng co giật, cô có cảm giác mình sắp chịu không nổi nữa. Cuối cùng hoa huy*t bị cắm đến mức co thắt liên tục, từng đợt cực khoái ập đến khiến cho Vạn Bảo Châu tiết thân một lần, lại một lần, hoa dịch nóng hổi xuất ra tưới lên côn th*t của Thiên Tống. Vật cứng nóng hầm hập kia càng không ngừng chọc sâu hơn, mạnh hơn vào hoa tâm cô.
Từ thở nhẹ đến thở gấp, rồi từ thở gấp đến thở dồn dập, toàn bộ cơ thể Vạn Bảo Châu từ từ xụi lơ trong ngực chồng, sau đó là nằm dài trên người anh.
"A..."- Vạn Bảo Châu yên bình nằm trên người Thiên Tống, cô đặt lên môi anh nụ hôn nồng cháy.
Sau đó cô nhắm mắt lại, cảm giác thật tốt đẹp.
Trong lúc cô đạt tới cao trào, anh cũng làm một cuộc chạy nước rút, không ngừng đâm sâu vào điểm mẫn cảm của cô. Tuy ngất đi, nhưng cơ thể cô không ngừng co rút vẫn theo bản năng hút chặt anh.
Gầm nhẹ một tiếng, anh bên trong cô mà xuất ra toàn bộ chất lỏng nóng bỏng, thậm chí còn nhiều hơn khi nãy.
"Vợ ngốc à, anh yêu em." - Thiên Tống ôm cô, hôn lên môi hồng quyến rũ của Vạn Bảo Châu.
Giọng nói trầm ấm gợi cảm thì thầm bên tai Vạn Bảo Châu, không chút dục vọng, chỉ có yêu thương.
Đáng tiếc người nào đó nằm trên người anh đã đi vào mộng đẹp, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, thật chặt, không chịu buông ra, không thể nghe anh nói, nếu không thì cô có thể đã hưng phấn đến nhảy dựng lên.
*****
Bóng đêm rực rỡ, ánh trăng mát rượi như nước, làn gió dịu mát, trăng hình lưỡi liềm, đẹp đẽ nơi cửa sổ, lụa mỏng nhẹ nhàng, ánh trăng sáng xuyên thấu qua màn che thủy tinh dừng lại ở nơi có bóng hình của một đôi nam nữ gắn bó chặt chẽ với nhau.
Thiên Tống nằm trên chiếc giường lớn, đôi mắt sáng của anh ngây ra nhìn chằm chằm trần nhà, trên gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối......
Tại sao Băng Tuyền lại ra tay với Bảo Châu?
Không thể nào là vì yêu sinh ghen tỵ! Không ai hiểu Lương Nhược Băng hơn anh. Hồi tưởng lại quá khứ, ngày trước cô ta trăm phương ngàn kế giả mạo tiểu Châu Châu, chỉ muốn dựa vào thế lực nhà họ Thiên, lấy hình tượng đôi tình nhân vạn người hâm mộ - kiều nữ xinh đẹp tài năng con nhà gia giáo cặp kè cùng đại gia trẻ tuổi giàu có tạo nên ánh hào quang rực rỡ bao bọc cô ta.
Sau đó nhà họ Thiên thất thế, cô ta đá anh còn nhanh hơn trái banh.
Cô ta tránh anh như một thứ ôn dịch. Trong một tháng trời, anh như một thằng điên, mỗi ngày gọi cho cô ta cả chục cuộc điện thoại nhưng điện thoại luôn ở chế độ bận. Bận gì? Anh thừa biết dùng cô ta chức năng chặn cuộc gọi.
Người chủ động cài chức năng chặn cuộc gọi, chỉ có đối phương không gọi được nhưng trên điện thoại chắc chắn vẫn hiển thị lại thông tin người gọi đến! Anh chờ cô ta sẽ gọi lại cho anh, nhưng anh đợi cô đợi đến hoa cũng đã tàn.
Anh cũng có tôn nghiêm của anh. Anh thừa sức mua một điện thoại khác, mua cả chục cái sim ép cô nhận điện thoại của anh. Nhưng anh biết, thứ khó giữ lại nhất là lòng người đã đổi thay...
Chỉ là, điều làm anh khó chấp nhận nhất chính là tiểu Châu Châu của anh, tiểu Châu Châu luôn nhìn anh bằng cặp mắt to tròn ngưỡng mộ, sao có thể thay đổi thành như thế?
Ngày cuối cùng trong kỳ hạn anh đặt ra cho bản thân chính là ngày kết hôn của anh và Vạn Bảo Châu.
Thiên Tống nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô vợ nhỏ nhắm nghiền hai mắt, mặt khi ngủ say giống y như mèo con ngoan ngoãn. Cái cô bé ngốc này, không ngờ cô ấy ngốc đến nỗi cầm tờ giao kèo của hai người bọn họ đến trước cửa nhà tài phiệt Lương Nhược Minh, nằng nặc đòi gặp tiểu thư Lương Nhược Băng. (Nhưng 2 cô không gặp nhau. Chuyện này sau này Thiên Tống mới biết). Trong tờ hợp đồng có ghi rõ, sau khi hai người hết hôn một năm, sẽ ly hôn, sẽ trao cho anh 50% Vạn thị.
Ngay trước buổi lễ kết hôn, nếu anh không ngu xuẩn đến yêu cầu Băng Tuyền bỏ trốn theo anh, lại tình cờ nghe được cô ta cùng hai tình nhân là cha và anh trên danh nghĩa của cô ta bàn bạc, anh thật không ngờ người mình yêu ba năm, tuy rằng người anh yêu thật sự không phải cô ta, nhung anh tự xét ba năm qua đối với cô ta không bạc, sao cô ta lại có thể nhẫn tâm với anh ta như thế?
Qua chuyện này, anh cay đắng nhận ra, có một loại người, cho dù bạn có đối xử tốt với cô cỡ nào, cô ta cũng sẽ không đối xử với bạn bằng tấm chân tình.
Cố gắng hết mực đến cuối cùng phát hiện ra, từ đầu đến cuối mình chỉ là mỏ vàng cho cô ta lợi dụng.
Khi một vài chuyện qua đi, mới nhận ra bản thân ngu ngốc đến nhường nào.
Thật may... Tiểu Châu Châu của anh vẫn không thay đổi...
Trong mắt hiện lên nhu tình, Thiên Tống hôn lên trán cô vợ nhỏ một cái, cẩn thận đắp lại chăn cho cô, sau đó mới nhẹ xuống giường, lấy chiếc điện thoại di động đang nằm trên đầu giường, dò tim một số điện thoại đã từ rất lâu mình không muốn liên lạc, ấn phím call.
*****
Bầu không khí dâm dục ô uế vương vãi trong phòng Tổng thống*.
*: Thuật ngữ "Phòng Tổng thống" được khởi xướng tại Mỹ, trong nhiệm kỳ của tổng thống Woodrow Wilson (1913-1921). Nguyên do là vì mỗi chuyến đi công vụ của ông đều yêu cầu khách sạn phải đáp ứng rất nhiều tiêu chuẩn khắt khe.
Ngày nay, cái tên "Phòng Tổng thống" được sử dụng để chỉ những căn phòng sang trọng, đắt tiền bậc nhất của khách sạn. Và quan trọng nhất, những căn phòng này phải rất rộng, thường là trên 200m vuông.
"A... Ưm... Hưm... Mạnh lên... Nhanh lên... Cha... Ông chủ! A... A ... Hưm.... Hưm... !"
Người con gái vểnh cao mông nửa quỳ nửa ngồi trên giường, hoa viên thần bí của cô bị một con quái vật đen thùi xấu xí dùng lực điên cuồng chiếm giữ.
Phía sau, cúc hoa của cô bị người đàn ông khác tách ra, cưỡng ép đoá hoa cúc nở rộ tiếp nhận vật tượng trưng phái nam không ngừng càn quét.
"Ahhhhhh........ Ư............. thỏa mái nga....... mau mau chơi chết Băng Băng đi.........Ahh... cha... thật thoải mái........ đúng rồi chơi nát cả hai lỗ của Băng Băng đi........ Ahhhhhh..... Ư...... Ahhhh... cha... ông chủ... Băng Băng lại ra nữa rồi...... oa...... thật thoải mái..."
Băng Tuyền mơ mơ hồ hồ rên rỉ, cao trào liên tục. Cô chủ động nâng cao mông phối hợp hai cự vật đang cùng lúc tàn phá mật huyệt trước sau của mình
Bàn tay cô ta cũng không rảnh rỗi, một tay vuốt ve đại côn th*t của người đàn ông trẻ tuổi đứng một bên, tay kia dùng sức nắm lấy nhũ hoa của bản thân, hung hăng véo nụ hoa phấn hồng, trong lòng điên cuồng: hai lão già này rệu rã như thế mà còn làm mình sướng phát điên, công phu trên giường của thiếu gia tập đoàn Lương thị cũng là hạng nhất, tưởng tượng đến viễn cảnh một lát nữa thôi sẽ được anh trai Lương Nhược Tuấn làm, cả người cô sướng rơn, huyết mạch trong máu hừng hực dâng trào, phía dưới càng tiết ra nhiều hơn.
Băng Tuyền dâm đãng liếc Lương Nhược Tuấn đang đứng nghiêng trước mặt mình, thật sự rất mong chờ đến khi anh ta ra trận.
Lương Nhược Minh rướn mình lên, hai tay cố định đầu Băng Tuyền, vừa chậm rãi ra vào mật huyệt của cô vừa điên cuồng dày xéo đôi môi mỹ nữ.
Mật huyệt cùng cúc hoa của Băng Tuyền bị chơi điên cuồng, toàn thân vô lực. Đầu lưỡi trong vô thức quấn lấy lưỡi của Lương Nhược Minh, đôi mắt đẹp lờ đờ như người nghiện thuốc, cặp mông hơi nhếch lên cao phối hợp hai con quái vật ra vào bên trong cơ thể mình
Nước bọt của Băng Tuyền chảy dài xuống khoé miệng, tiếng rên rỉ dâm đãng bật ra không ngừng.
"AAA........ sâu quá........... rách rách..... Cha... Ông chủ... chơi con đi.... chơi nát tử cung và mật huyệt của con đi ......... AAAA... Sướng quá..."
"Bốp ........ Bốp..... Cái con dâm phụ này... mày còn chưa hầu hạ tao, ai cho mày chết hả? Lương Nhược Tuấn đang đứng một bên hưởng thụ Băng Tuyền dùng tay phục vụ mình, bị âm thanh cùng hành động dâm đãng của cô ta kích thích, dục hoả càng căng nóng, anh ta trượt tiểu Nhược Tuấn ra khỏi tay Băng Tuyền, hai bàn tay luân phiên đánh gương mặt trắng nõn mịn màng đang đung đưa điên cuồng:
"Mày, con tiện nhân dâm đãng, là con chó cái tao và cha tao nuôi, mày có tư cách gì đòi chết trên giường cha con tao. Mày muốn chết lắm phải không? Được, tao đánh cho mày chết!" Âm thanh rít gào, lực giáng xuống hai gò má Băng Tuyền mạnh hơn, tần suất không ngơi nghỉ.
"Ahhhhhh........... anh hai... van anh... đánh em nữa đi... cha... đâm con thật sâu vào........ đâm sâu vào nha........ Ahhhhhhhh...... Đúng vậy con chính là một dâm phụ mà........ Ai..... ai cũng có thể làm chồng......... Hahahahahahahahaha" Băng Tuyền cười dâm đãng, mông cô ta vẫn nhấp nhô lên xuống, mật huyệt lúc này chảy ra một vũng lớn dịch thể dính dấp óng ánh. Dịch thể càng lúc càng nhiều, trong thoáng chốc đã làm ướt cả âm bộ. Điều này càng cổ vũ hai người đàn ông tấn công mãnh liệt hơn.
Băng Tuyền nửa quỳ nửa ngồi trên giường thân hình không ngừng lắc lư qua lại như trẻ con đang cưỡi ngựa vòng xoay*, gương mặt cô ta nhiễm tầng sương mờ dục vọng.
Đằng sau lưng cô ta, "ông chủ" bắt đầu dùng tốc độ kinh người tiến công mạnh mẽ cúc hoa của cô, đâm thẳng đến trực tràng của cô.
Cảm giác quá sung sướng, Băng Tuyền không ngừng reo hò
"A... a... ư.... đúng rồi đó..." Toàn thân Băng Tuyền run lên, hàng mi đang nhíu chặt tức thì giãn ra. Cô vội vàng lắc lư theo nhịp điệu hai côn thịt, trên mặt nở nụ cười thoả mãn.
"Em chỉ yêu những bữa tiệc, cứ thích nơi hào nhoáng. Làm cho biết bao kẻ chìm trong mê muội."
Đây là bài Mê Hồn Kế (OST Hoàng Tử Ếch)*, Băng Tuyền đã cắt và ghép lại, cài làm nhạc chuông cho điện thoại mình.
"Anh ta rốt cuộc có biết cái gì gọi là thức thời hay không?! Khi nãy gọi cả chục cuộc không bắt máy, giờ lại bám nhây phá đám người khác" Tâm tình người phụ nữ vô cùng ác liệt gầm thét ra tiếng.
Phải biết cô ta vốn là hoa tàn nhụy rữa, thân thể sau những tháng năm điên cuồng phóng túng đã không còn khít chặt như xưa, mỗi một lần hoan ái rất lâu sau mới lấy được cảm hứng.
Cô ta không giống Vạn Bảo Châu. Bây giờ không cần màn dạo đầu cũng có thể chứa tương đương của ba người.
"Cứ mỗi giây trôi qua tôi vẫn đắm chìm. Sự ngọt ngào của em đã làm tôi lạc lối rồi. Số phận đã định khiến tôi chẳng thể nhận ra trò lừa em yêu tôi. Tôi đã chẳng thể nào thoát khỏi em vì đã yêu em mất rồi." Tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên.
"Chúng ta đừng để ý đến... Cha... ông chủ... anh trai, tiếp tục, đừng có ngừng." Băng Tuyền nhíu nhíu mày, quyết định không để ý tới cuộc gọi phá đám.
Tiếng chuông điện thoại reo không ngừng nghỉ, có vẻ đầu dây bên kia quyết ý bắt đối phương nhận máy kì được mới thôi.
Động tác ba người đàn ông dừng lại, ba cặp mắt hướng về phía điện thoại, đồng loạt quay lại, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, trên gương mặt mỗi người đều có chất chứa nhiều băn khoăn.
Lương Nhược Minh, Lương Nhược Tuấn: Tại sao thằng đó gọi vào giờ này? Khẳng định điện thoại kêu con ả lê ki ma đó vào khách sạn nào gần đó rổi. MN. Mấy hôm họ không ở Nhật, cái đồ đê tiện không biết xấu hổ này khẳng định đã lén lút cắm vài cái sừng lên đầu thái tuế?
Đúng là lê ki ma Andes ở Nam Mỹ. Bên ngoài xinh đẹp, nhưng bên trong bở hết cả rồi. CMN. Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ này. Nếu không phải cô ta còn giá trị lợi dụng thì hai cha con mình đã đá cô ta ra ngoài như đá một chiếc giày rách rồi.
"Ông chủ" nhíu mày. Đã gần 3h sáng. Bây giờ chắc chắn nó đang nằm kế bên cái con ngu đần đó. Nó không phải là loại người nằm bên vợ mà gọi cho người tình cũ. Nếu không nó đã không chống đối "người đó" ra mặt.
Băng Tuyền: Tại sao anh ta gọi vào giờ này? Như vậy... Đơn thuần là có chuyện gì? Hay là...
Anh ta cố tình phá đám?
Anh ta rắp tâm đâm bị thóc chọc bị gạo!
Một ý nghĩ loé lên trong óc cả 4 người: Rốt cuộc anh ta đã biết những điều gì?
"Đừng nghe, cha, anh, cho em...." Phát hiện cha và anh trai dùng ánh mắt bắt gian tại giường nhìn chòng chọc vào mình, còn "ông chủ" thì vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ có nên nghe điện thoại hay không, Băng Tuyền càng gấp gáp thúc giục, mơ hồ sợ hãi.
Lời nói của Băng Tuyền kéo hồn ba người đàn ông đang ngây ngốc về. Lương Nhược Minh và "ông chủ" bất thình lình rút ra, khiến nơi kết hợp của Băng Tuyền và hai người rời khỏi nhau, bỏ mặc cô vì không thoả mãn, nằm xụi lơ xuống giường.
Lương Nhược Tuấn cầm điện thoại đến trước mặt Lương Nhược Băng, giọng nói lạnh băng "Nghe!"
Ba người đàn ông ngồi xuống giường im lặng quan sát.
Đầu dây bên kia, Thiên Tống cực kỳ có phong độ "A lô!" một tiếng.
"Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không, gần 3h sáng rồi đó, anh rảnh quá không có việc gì làm thì đi mà dày vò con vợ ngu ngốc của anh. Mẹ kiếp. Anh làm như chỉ có hai vợ chồng nhà anh sinh hoạt vậy, còn người ta... e hèm... anh không ngủ cũng phải để người khác ngủ chứ hả!"
Hú hồn. Suýt tý là nói hớ, lộ nhược điểm cho anh ta bắt lấy rồi.
Người ta là vợ chồng, đêm hôm là chuyện bình thường, còn mình vẫn chưa lấy chồng, lạng quạng một tý là bị khép vào tội gái hư ngay.
"Cô không nhắc nhở thì tôi cũng quên mất, việc cô biết hai vợ chồng tôi đang sinh hoạt mà vẫn quấy rầy. Lương tiểu thư, cô đã nói thì tôi cũng xin nói thẳng, làm người cần nên biết giới hạn mình ở đâu. Cô cũng không muốn cha và anh trai cô biết cô đã làm gì với mấy tay đạo diễn ở phim trường chứ?" Vừa nói vừa liếc về phía cô vợ nhỏ vẫn đang ngủ say bên cạnh, thấy tấm chăn mỏng trên người cô bởi vì anh ngồi dậy mà tuột xuống tới hông rồi, Thiên Tống kéo chăn đắp lại cho cô.
"Kiếp trước tôi mắc nợ anh chắc. Anh điên vừa vừa thôi chứ. Đầu anh có bị thấm nước nhũn não hết không vậy, anh còn dám nói anh không vô sỉ sao, anh muốn phủ nhận à? Anh dám phủ nhận? Anh cứ thử phủ nhận một câu thử xem!" Đầu dây bên kia điên cuồng gào thét, anh phải đặt điện thoại cách thật xa, vậy mà âm thanh vọng ra vẫn thật rõ ràng
"Ừm..." Giọng nói chua ngoa như muốn đâm rách màng nhĩ người ta, cho dù Thiên Tống đã nhanh tay chỉnh volume xuống mức thấp nhất, Vạn Bảo Châu cũng bị giật mình, chân mày hơi cau lại, cô trở mình một cái, hai bàn tay nhỏ bé vô ý thức trèo lên đầu vai của Thiên Tống, khuôn mặt nhỏ nhắn càng dựa sát vào lồng ngực của anh, còn mè nheo cạ tới cạ lui giống như một con mèo con yêu kiều vậy.
Cô mệt mỏi.
Tròng mắt đen khó nén sự dịu dàng yêu thương mà ngắm nhìn cô, Thiên Tống âu yếm nhìn gương mặt của Vạn Bảo Châu, hôn lên trán cô một cái, rồi mới cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, dỗ dành:
"Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây
Lòng anh mơ với quạt này
Trăm con chim mộng về bay đầu giường
Ngủ đi em mộng bình thường
Ru em sẵn tiếng thùy dương mất bờ
Cây dài bóng xế ngẫn ngơ
Hồn em đã chín mấy mùa thương đau
Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi"
*: Lời bài hát Ngậm Ngùi
Đầu dây bên kia, Băng Tuyền ngỡ ngàng. Quen nhau 3 năm, cô không hề biết anh hát hay như thế.
Băng Tuyền đi đến bên bàn, chán nản ngã ngồi trên ghế, trong đôi mắt xinh đẹp hiển hiện nỗi đau đớn như có cái gì đó bị nghiền nát, cảm giác chua xót dâng trào, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm phía trước, bên tai không ngừng vang lên những lời hát trầm ấm của anh.
"Cây dài bóng xế ngẩn ngơ
Hồn em đã chín mấy mùa thương đau
Tay anh em hãy tựa đầu
Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi"
Trái tim tưởng chỉ có cảm giác với kim tiền sao giờ lại đau đớn vì một người đàn ông.
Lại còn là một người đàn ông từng bị mình vứt bỏ.
Nhưng đau quá! Đau đớn như bị lăng trì*, như bị dao cắt!!!
*: Lăng trì là một trong số những án tử nặng nề nhất trong thời phong kiến Trung Quốc. Lăng trì được xem là cực hình man rợ nhất với mức độ tàn bạo không gì sánh nổi. Nạn nhân sẽ bị xẻo hàng ngàn miếng thịt trên người, chịu đau đớn cực hạn trước khi cái chết ập đến.
Sự căm tức và đố kị tràn ngập trong mắt Băng Tuyền, bàn tay cũng nắm lại thật chặt.
Thiên Tống, anh quá thiên vị, lúc chúng ta ở bên nhau, không thấy anh quan tâm tôi như thế.
Trong ba năm qua, anh vẫn đối xử tốt với cô, cô muốn gì anh cũng chiều, thậm chí khi cô nài anh mua cho cô túi xách 1001 Nights Diamond Purse" của House of Mouawad với giá 3, 8 triệu USD* anh không ngần ngại mua ngay.
*: Túi "1001 Nights Diamond Purse" của House of Mouawad hình trái tim này được đính 4. 517 viên kim cương tổng cộng 381, 92 carat. Các thợ thủ công lành nghề phải mất tới 8. 800 giờ đồng hồ để hoàn thành chiếc túi tinh xảo này.
Người ngoài nhìn vào đều ganh tỵ với cô vì có bạn trai đại gia yêu chiều, nhưng chỉ có cô biết, ẩn sâu trong sự yêu thương đó là lạnh lùng xa cách.
Anh trước nay luôn lý trí, tuy anh chiều chuộng cô vật chất nhưng trước việc đối nhân xử thế của cô, anh luôn công tâm. Còn nhớ, có lần cô và bạn diễn tranh cãi, xảy ra mâu thuẫn, anh vẫn rất bình tĩnh tìm hiểu ngọn ngành.
Sau đó thì sao nữa nhỉ? Đúng rồi, anh điều tra ra người gây sự là cô, anh đã rất uyển chuyển, phân tích đúng sai với cô. Còn cô, dưới áp lực của anh, phải ngoan ngoãn đi xin lỗi cô gái kia.
Tuy rằng anh vẫn bảo vệ cô, chuyện cô ầm ĩ không tiết lộ ra ngoài, nhưng sau chuyện này, cô biết, anh vĩnh viễn luôn lý trí như thế.
Cô cho rằng anh đối với ai cũng sẽ như vậy! Tuy cô là bạn gái anh nhưng cũng không ngoại lệ.
Nhưng thì ra anh không phải mù quáng trong tình yêu, mà anh chỉ không muốn mù quáng vì Băng Tuyền cô thôi!
Đối với cô, anh lạnh lùng lý trí biết bao nhiêu, đối với Vạn Bảo Châu lại hết mực dịu dàng, tình yêu của anh dành cho cô ấy đã vượt quá từ "cưng chiều em vô pháp vô thiên" để hình dung!
Anh dung túng cô ta như là lẽ đương nhiên, anh tin tưởng cô ta vô điều kiện, anh che chở cô ta theo bản năng.
"Cô chuyển máy cho người giựt dây phía sau cô. Nói với ông ta tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông ta" Sau khi dỗ Vạn Bảo Châu ngủ lại, Thiên Tống cầm điện thoại lên, anh rất bình tĩnh, trong giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng.
"A!......" Lập tức truyền đến một tiếng kêu khẽ, tiếp theo là tiếng thở gấp của cô ta, lẩm bẩm một câu, "Anh đừng như vậy......"
Băng Tuyền phát giác giữa hai chân mình có một vật cứng, tiếp theo là nhanh chóng lắp đầy.
Cô ta lập tức dạng chân thật lớn.
Lương Nhược Tuấn không chút do dự sau khi tiến vào liền cuồng dã mãnh liệt vận động, đói khát như dã thú, không ngừng tiến công xâm lược.
"Mạnh... mạnh nữa nha... Thật thoải mái!"
"Này! Cô còn nghe chứ?"
"A... A..."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng vật gì đó rơi xuống đất, sau đó là tiếng rên rỉ hối thúc của người phụ nữ cùng âm thanh khàn đục của người đàn ông, nghe ra có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi, còn có.... là tiếng hai thân thể va chạm.
Thiên Tống đoán được tình hình đầu bên kia, thảo nào cô ta cáu kỉnh với anh, ra là anh "vô tình nhưng cố ý" chơi cô ta một vố.
Cảm giác mình giống như mấy nhân vật thằng đàn ông nhỏ mọn trong phim truyền hình, mặt của anh bất giác nóng lên, "Được rồi, khi khác nói sau."
Sau đó vội vàng tắt điện thoại.
*****
"Nói, rốt cục cô đã tiết lộ sơ hở gì để anh ta bắt thóp, hả?" Lương Nhược Tuấn tăng nhanh tốc độ chạy nước rút.
"A......" Băng Tuyền bị anh ta điên cuồng ra vào như thế, thở gấp liên tục, rên rỉ, dù cho khe cô có to cỡ nào cũng đau đớn không chịu nổi, nhưng nét mặt cô lại lộ rõ hưởng thụ và khoái cảm,
"Không có... Không có mà... Nha.... . Anh trai... Nữa đi... Em muốn nhiều hơn, nhiều hơn......"
Thân thể dâm đãng cong lên chủ động nghênh đón mỗi một lần tiến sâu vào của anh ta, ra sức đong đưa bờ mông, bộ ngực cao ngất dán vào thân thể anh ta, ép anh ta rót nhiệt nóng vào thân thể mình càng nhiều hơn......
Trong mông lung của khoái cảm, Băng Tuyền nghĩ, thái độ của Thiên Tống thật lạ. Cho dù biết cô là đồ giả mạo, nhưng anh không thể chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi yêu thương cái cô tiểu thư bánh bèo kia đến mức độ "Trừ ta ra còn có ai sẽ vì nàng mà đau lòng"*, hận không thể hái sao và ánh trăng trên trời xuống cho cô ta?
Không lẽ... Vạn Bảo Châu.... cô ta mới chính là... hàng thật?
*: Câu kinh điển trong Nịnh Vương - Tác giả: Trạm Lộ
← Ch. 10 | Ch. 12 → |