Truyện:Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Chương 026

Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Trọn bộ 200 chương
Chương 026
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


'Cô mua thì cô tự đi mà mặc, tôi không mặc, ' anh không tiếng động kháng nghị, muốn anh mặc thứ đó, không bằng cho anh một cái bao bố, bao tải cho rồi.

"Được rồi tôi sẽ lấy cái này." Lạc Tuyết cầm bộ quần áo trong tay giao cho nhân viên cửa hàng, sao đó lại xem xem những thứ khác, rất nhiều đồ em bé cô nhìn đều muốn mua, bất quá phải để lần sau, cô phải để dành một ít tiền mới có thể mua được.

"Quý khách, con trai cô thật đặc biệt..." Nữ nhân viên cửa hàng rốt cục nhịn không được nói một câu.

'Điêu, xấu thì nói xấu, có cái gì đặc biệt ', Đường Mặc Vũ đem mặt mình tựa vào vai Lạc Tuyết, khóe môi không khỏi nhấp một chút.

Lạc Tuyết chỉ cười, cô hiểu cô gái ấy muốn nói gì, cô chỉ cúi đầu nhìn đứa bé trên vai mình, sau đó lắc nhẹ đầu, "Không đâu, bé cũng giống như những đứa trẻ bình trường khác thôi, chỉ là hơi ít nói." Nói xong, cô vỗ nhẹ một chút vai Đường Mặc Vũ, người khác nói như thế nào cô đều không quan tâm. Tiểu Vũ tuy không dễ thương như những đứa bé khác, nhưng so với chúng bé ngoan hơn rất nhiều.

Mà Đường Mặc Vũ không khỏi nheo hai mắt, cái cô gái kia cứ len lén nhìn anh, mấy người này thật rảnh rỗi, anh đẹp xấu, liên quan gì đến họ, cũng đâu có phải bán thịt heo, nhìn nhìn lựa lựa, thấy xấu thì đừng nhìn, đã nhìn còn bình phẩm, hết việc làm à.

Lạc Tuyết cầm lấy bộ quần áo, ôm Đường Mặc Vũ đi ra ngoài, trên tay cô chính là bộ quần áo mà Đường Mặc Vũ ghét nhất, trên bụng có con gấu.

"Chúng ta về nhà đi, Tiểu Vũ." Lạc Tuyết lết một chân, từng bước đi về phía trước, rất nhiều người đi qua nhìn cô, không chỉ vì cái chân tàn tật của cô, mà còn vì đứa bé xấu xí trong lòng cô.

Đường Mặc Vũ buồn bực đem mặt mình dán lên vai Lạc Tuyết, không muốn người ta nhìn thấy mặt anh, đột nhiên, anh thấy một quầy báo, trang nhất trên tờ báo sáng chính là tên anh.

Anh vươn tay hướng về phía tờ báo chụp lấy.

Lạc Tuyết dừng lại bước chân, nhìn hướng tay Đường Mặc Vũ: "Con muốn cái này sao?" Cô hỏi Đường Mặc Vũ, Đường Mặc Vũ khẽ gật đầu, lần đầu tiên bé đối với lời cô nói có đáp lại.

"Được, mẹ mua cho con." Lạc Tuyết cười híp hai mắt, cô không phát hiện kì lạ khi thấy một đứa bé nhỏ như vậy mà hiểu và trả lời mình, trong lòng cô cứ cho rằng thằng bé chỉ là thông minh mà thôi, cô không hề hay biết cái loại thông minh này là được tích luỹ 26 năm sống trên đời.

Cô mua tờ báo kia, đưa cho Đường Mặc Vũ, đem cho bé làm đồ chơi. Người bán báo nhìn thấy Đường Mặc Vũ, giật mình, cũng như người khác tỏ ra ngạc nhiên khi thấy một khuôn mặt xấu xí như vậy.

Đúng là rất xấu.

Bây giờ anh ra sao, còn sống hay đã chết ....

*****

Trong phòng yên tĩnh, Lạc Tuyết đã đi ra ngoài, có lẽ là lại đi lượm ve chai đi, Đường Mặc Vũ mở hai mắt, nhìn chằm chằm tớ báo trong tay rất lâu.

Anh lật từng trang cho đến trang báo có tên anh, nội dung chiếm hết một mặt báo.

"Con trai độc nhất của ngài Thị Trưởng, Đường Mặc Vũ, người gặp tai nạn nghiêm trọng cách đây vài ngày, theo thông tin mới nhận, bác sĩ đã xác định anh rơi vào trạng thái hôn mê sâu, theo y học gọi là tình trạng người thực vật. Điều đó cũng đồng nghĩa hôn lễ của Đường Mặc Vũ và Bạch Nặc bị huỷ bỏ, hiện tại không có tin gì từ phía cô dâu."

"Đường Mặc Vũ, 28 tuổi, một tay sáng lập công ty khoa học kỹ thuật, là con trai Thị trưởng Đường Thượng Nguyên, cháu trai Lục quân tướng quân, sự việc phát sinh khiến nhiều ngườì cảm thấy nuối tiếc cho anh..." Bên dưới còn viết vài tin gì đó, nhưng anh không hứng thú đọc tiếp.

Trên mặt báo còn có hình cha và mẹ anh, gương mặt cha anh không hề lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong mắt ánh lên thật nhiều chua sót, mẹ anh khóc không thành tiếng, còn ông nội anh bệnh tim tái phát, hiện tại không rõ thế nào. Anh nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt tờ báo, xé chúng thành những mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi trong nhà.

Hảo, tốt lắm.. Thật sự tốt lắm.. rơi vào hôn mê, người thực vật, anh đột nhiên nở nụ cười, thật là thú vị, anh rõ ràng còn sống sờ sờ ở đây, vậy mà không thể nói cho ai. Nói như thế nào đây? nói hiện anh sống trong một thân thể khác, một cái bé con sao?

Một cái bé con, còn lại là một cái bé con xấu tới cực điểm.

Ba, Mẹ.. Còn có Bạch Nặc..

Cửa bị đẩy ra, một mùi hương của đất bay vào, Lạc Tuyết chậm rãi đi vào, nhìn cô có vẽ rất mệt mỏi, một chân tàn tật kia luôn kéo lê phía sau cô, khiến cô bước đi cao thấp càng khó khăn hơn.

Cô nhìn giấy vụn khắp nhà, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa rồi còn khen Tiểu Vũ ngoan, ai dè cũng là một tiểu quỷ nghịch ngợm, bất quá như vậy cũng tốt, bé lúc nào cũng tĩnh lặng còn khiến cô lo lắng hơn.

Cô đi đến bên cạnh bé, cẩn thận dặm lại cái chăn « Tiểu Vũ của mẹ sao vậy? có gì làm con không vui sao? ». Ngoài ý muốn, cô tựa hồ cảm giác được tâm trạng bé hình như không vui, hơn nữa có vẻ còn rất tức giận.

Đường Mặc Vũ hơi mở ra hai mắt, anh xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía Lạc Tuyết, anh lúc này không có tâm trạng tán dóc với cô, cũng không muốn gặp cô, còn cả cái mùi hôi của rác trên người cô nữa.

Anh muốn về nhà...

Một đôi tay đặt ở trên người anh, nhẹ nhàng vỗ, "Tiểu Vũ, không phải sợ, mẹ ở đây con cảm thấy cô đơn sao, còn mẹ mà, mẹ sẽ ở bên Tiểu Vũ, mẹ sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua áo mới, giày mới cho con, cho con đến trường nữa..." Lạc Tuyết thì thào nói, cô đã quyết tâm, sẽ phải cô gắng hơn nữa, nhặt thệt nhiều rác, để có thể đổi thật nhiều tiền để cho Tiểu Vũ được đi học. Cô nhìn chân mình, trước đây bác sĩ đã từng nói, nếu chịu phẩu thuật, chân cô có khả năng lại đi được bình thường, nhưng cô tình nguyện buông tha cho cái khả năng kia để làm một chuyện ý nghĩa khác, đó là Tiểu Vũ, cô sẽ chăm sóc thật tốt cho bé, cho bé một cuộc sống như những đứa trẻ khác.

*****

Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ vào lòng mình, tay vuốt ve mặt bé, "Mẹ sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho mặt của con, sau này con sẽ giống như mọi người, mẹ chịu nhiều khinh bỉ xem thường, nên mẹ hiểu cảm giác khó nhịu nhường nào, cho nên mẹ nhất định không để con giống như mẹ, mẹ sẽ khiến con thật xinh đẹp." Nàng cọ cọ trán mình lên trán Đường Mặc Vũ, Đường Mặc Vũ mở hai mắt, nhấp một chút phiến môi,

Vẫn là cô tự giúp mình trước đi.. tôi tự có cách.. anh nhìn gương mặt tươi cười trước mặt, tâm có chút kì quái, vì sao cô ta lúc nào cũng có thể cười cười như thế, cô có vẻ bị người ta xem thường mỗi ngày, cuối cùng thì sao, cô ta vẫn sống như không hề có chuyện gì, còn sống thật vui vẻ, chẳng sợ nghèo chẵng sợ khổ.

Bất tri bất giác, gương mặt tươi cười này, làm tâm trạng anh hơi tốt lên một chút, cái tư tưởng muốn giết người vừa rồi, chậm rãi phai nhạt, thậm chí biến mất.

Đèn điện chiếu sáng nhàn nhạt trong phòng, tuy đồ vật trong nhà hết thảy đã cũ hoặc hư hỏng, nhưng cô cảm thấy ấm áp. đối với một cô gái tay trắng tay như cô mà nói, đứa bé chình là tài sản của nàng, tuy đứa bé không phải nàng sinh ra thật.

............................

Đường Mặc Vũ nhìn chằm chằm quần áo trên người, trên gương mặt không một chút vui vẻ.

"Tiểu Vũ, con mặc bộ này trông rất đẹp nha, " sau một hồi vất vả Lạc Tuyết cuối cùng cũng mặc được bộ đồ mới vào cho Đường Mặc Vũ bất chấp anh giãy dụa, sao đó còn ngồi ngắm anh gần nữa giờ, miệng luôn tươi cười khen đẹp.

Đẹp? đùa à?

Lớn chừng này anh con chưa gặp được cái cô gái nào ngu ngốc như cô đâu.

Tuyệt đối không đẹp, thật xấu, ngây thơ, nhất là con gấu trên ngực kia, thật xin lỗi tôi xưa giờ đêu không thích xem phim hoạt hình, lúc nhỏ không thích, lớn lên càng không thích, nên thỉnh cô, làm ơn ít treo mấy thứ này lên người tôi.

Thật muốn xé nó, anh đến là phát điên.

Đèn điện đột nhiên vụt tắt, tay anh dừng lại giữa không trung. Hay lắm, cúp điện, đêm nay họ phải ngồi ngốc trong cái xó tối thui này rồi, đúng lúc anh đang rất ghét bóng tối nữa.

"Tiểu Vũ, không phải sợ, có mẹ ở đây." Lạc Tuyết đụng đến bên giường, nhẹ nhàng vỗ lên ngực Đường Mặc Vũ.

Có cô thì làm được gì, Đường Mặc Vũ không khỏi phiết một chút miệng mình, loại sự tình này luôn là việc của đàn ông, nếu anh ngày xưa thì tốt rồi, còn cô.. aizz, anh chẵng ôm hi vọng gì. nhắm mắt lại ngủ, đêm tối thế này chỉ làm được nhiêu đó chuyện.

Bên tai truyền đến tiếng nói của Lạc Tuyết, có điều anh không quan tâm, ngủ chính là ngủ a...

Anh lại mở ra hai mắt, đèn điện lại sáng trờ lại rồi..

Anh xoay người thấy được Lạc Tuyết đang ở đứng ở trên cái ghế nhỏ, tay đang cầm túttuavit, nhìm chằm chằm vào sợi dây điện.

Cô, Cô có phải là con gái không vâỵ???

Lạc Tuyết cẩn thận leo xuống khỏi cái ghế, vì một chân không tốt nên cô thật cẩn thận. nếu có gì không tốt, cô hẳn sẽ chết đói a.

"Nga, là cầu chì bị đứt." Nàng lầm bầm lầu bầu nói xong, buông cái túttuavit trong tay, sau đó lại ngồi bên mép giường, cúi xuống nhìn Đường Mặc Vũ đang trợn trừng hai mắt. tay cô nghịch ngợm nắm nắm cái mũi Đường Mặc Vũ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-200)