Vay nóng Tima

Truyện:Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Chương 076

Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Trọn bộ 200 chương
Chương 076
Người đàn ông lạnh lùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

Siêu sale Lazada


" Cô Hai nói bà chủ..." Tiểu Phương nhẹ nhàng cắn môi, rồi mới ngồi xổm xuống.

" Cô Hai, bây giờ cô không nhớ cái gì cả, nhưng cô nhất định phải nhớ rằng, trong cái nhà này, bà chủ giống như ông chủ cũng là ba cô còn nghiêm khắc hơn."

" Mẹ cô qua đời từ sớm, bà chủ bây giờ, người mà cô hai gọi là mẹ không phải mẹ đẻ của cô, bà ấy là mẹ ruột của cô cả."

Lý Ngôn Hy chớp hai mắt, cô vẫn không rõ lắm. Cô ấy nói, mẹ Lý Ngôn Hi qua đời đã lâu, người mẹ bây giờ không phải mẹ ruột cô, thế còn chị cô từ đâu tới.

" Aiz, cô Hai ơi.." Tiểu Phương vô lực, cô tóm lấy tóc mình, chỉ muốn đem nhổ sạch tóc đi thôi: "Cô là con gái của ông chủ, khi bà chủ gả cho ông chủ đã có cô Cả, đó là con của chồng trước." Cô nói trắng ra như vậy, cô hai vẫn không rõ sao.

Bác sĩ nói, cô hai bị mất trí nhớ, mà không phải đầu óc bị va chạm có vấn đề. Cho nên, nếu không rõ ràng, bọn cô không biết phải nói gì mới tốt.

Lý Ngôn Hi gật đầu một cái, cô hiểu rồi....

" Có phải mẹ không thích tôi?" Cô nói ra ý nghĩ của mình, vì khi đó trên mặt của mẹ rất lạnh lùng, mà Tiểu Phương vội vàng che miệng của cô lại: " Cô Hai, lời này không thể nói lung tung, bà chủ rất hung dữ đó." Tiểu Phương nói xong, cẩn thận nhìn bốn phía, đến khi nhìn không thấy ai đi vào, mới thả lỏng người.

Quả nhiên bà ấy không thích mình, Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng chớp mi, cô hiểu rồi, hóa ra lúc đó cô không nhìn nhầm.

" Cô hai, mấy người này đều như vậy, bà chủ đương nhiên sẽ đối xử cô cả tốt hơn, dù sao cũng là con ruột mà, Tiểu Phương cảm thấy chuyện này cực kì bình thường."

" Thế còn ba tôi?" Cô nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng bên ngoài, đúng là khiến lòng cô trùng xuống, cô không biết tương lai mình sẽ đi đến đâu, cũng không biết bản thân đi đâu để tìm.

Cô chưa từng có, cũng không có... tương lai.

" Ông chủ, đối xử cô cả và cô hai như nhau, nhưng cô hai này,  tính cách của cô yếu đuối quá, không có biểu hiện như cô cả,  thỉnh thoảng một câu thích cũng không dám nói ra, nhưng cô cả lại có gan lớn hơn, biết nịnh ông chủ vui vẻ." Tiểu Phương thông cảm nhìn Lý Ngôn Hi một cái, cô hai được sống như thế này cũng là kì tích, rõ ràng là con gái ruột, nhưng so với trong cái nhà này, địa vị của cô chỉ cao hơn Tiểu Phương một chút.

Lý Ngôn Hi cũng không nói gì thêm, cô rụt người lại, trong đầu vẫn trống rỗng, một chút kí ức cũng không có. Mà tất cả đối với cô, đều xa lạ.

Trên con đường lớn, một chiếc xe dừng lại, từ bên trong xe bước a là người đàn ông mặc tây trang màu sẫm phẳng phiu, một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao ráo trên dưới 185cm gì đấy, từng động tác đều để lộ anh sinh ra đã là người cao quý.

Đột nhiên anh dừng chân, cúi người nhặt chai nước rỗng từ mặt đất, ném vào thùng rác bên cạnh.

Anh...có rất nhiều cô gái thích, không chỉ có bộ dạng đẹp trai, mà anh còn có khí chất rất tốt, nhưng người đàn ông chỉ thoáng chỉ thản nhiên nhìn phía trước, đi vào trong cửa hàng bách hóa đối diện, thậm chí còn có rất nhiều phụ nữ đi theo không nỡ rời xa anh.

Nhưng mặt người đàn ông đó vẫn bình tĩnh, một tay đút trong túi áo, tiếp tục bước đi.

Rất lạng lùng, tuy biết rõ sẽ thất bại nhưng những thứ này sẽ không khiến các cô gái muốn tìm hiểu trái tim anh, nhìn ăn mặc của anh là biết, anh nhất định rất tài giỏi, đương nhiên những thứ này sẽ khiến các cô gái như con thiêu thân lao vào lửa, cứ tiến lên, mà mặc kệ số phận có đốt thành tro hay không.

Mà thủ đoạn thật sự của các cô gái đó không thể so sánh được.

" Tôi xin lỗi." Trong tay một cô gái có nước uống bị đổ ra, cứ đổ xuống bộ quần áo đắt tiền của người đàn ông.

" Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi giúp anh lau nó nhé." Cô gái đó vội vàng vươn tay ra, định lau sạch sẽ, nhưng động tác của người đàn ông lại rất nhanh, trực tiếp tránh tay cô.

Cô gái có chút hổ thẹn: " Tiên sinh, quần áo của anh bị tôi làm dơ, tôi giúp anh giặt ha?" Tuy câu này có chút cũ, nhưng đó cũng là lý do quang minh chính đại chứ.

" Không cần." Người đàn ông mấp máy miệng. Chuyển hướng nhìn sang phía khác. Anh nhìn xuống áo ngực đã bị ướt, giữa đôi mắt thoáng hiện một nét không kiên nhẫn.

Thật là ... ầm ĩ...

" Tiên sinh, tôi làm dơ quần áo của anh mà, cho dù anh không cần tôi giặt nhưng tôi muốn phụ.." Cô gái đó nói đông nói tây, đôi mắt kia cứ nhìn chằm chằm đàn ông, giống như muốn cắn một cái,

" Không cần." Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, nhưng cô kia cứ kéo quần áo anh, căn bản không hiểu cự tuyệt là gì.

" Tiên sinh.." Cô kia chưa nói xong, ánh mắt đã đỏ lên, như là bị người khác ăn hiếp, ngay cả người bên cạnh cũng đến xem náo nhiệt, mà bây giờ còn không biết ai ăn hiếp ai.

" Tiên sinh à..." Cô kia ngẩng mặt lên, đôi đồng tử đen láy chỉ cần khẽ chớp chớp là muốn khóc. Mà người đàn ông thêm sức nhấp môi mỏng, anh để tay vào túi áo, sau đó ngừng lại, lúc cô kia thấy tay đặt ở lồng ngực, trong mắt nhất thời hiện vẻ vui sướng, trong thời điểm cần thiết, nhất định da mặt phải dày, còn bây giờ, mặt mũi là gì, danh dự là gì, tất cả ngượng ngừng đều bỏ đi, nữ theo đuổi nam cũng không phải chuyện mất mặt, cô đắc ý.

Người đàn ông lấy chiếc ví da trong túi áo mình, sau đó mở ra, rút một tập tiền màu đỏ.

" Cái này cho cô, cô không cần giặt quần áo của tôi, tôi có thể đưa cho cô chứ? Đừng quấy rầy tôi nữa, tôi bận lắm." Xem như câu này nói nhiều hơn một câu rồi, mặt cô ta biến đổi nhanh, lập tức biến từ đắc ý thành ngu ngơ, làm sao vậy, rõ ràng vừa rồi anh ta còn ....

Người đàn ông ném tiền bạc vào mặt cô ta, sau đó xoay người rời khỏi đó, mà cô ta không còn đuổi theo nữa, người đàn ông đi về phía trước, chợt nghe tiếng của phụ nữa khóc, nếu là người khác thì chắc thương hoa tiếc ngọc, nhưng nếu anh là thì còn lâu, bởi trái tim anh đã chết rồi.

Anh mở cửa phòng, thấy có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sôpha, hai chân anh vắt lên bàn ngoe nguẩy, làm bộ dáng lười nhác.

Anh đứng ở cửa, người kia mắt to mắt nhỏ: " Mặc Vũ này, cậu đừng lạnh lùng thế chứ, đó cũng là người đẹp mà, cậu cũng đâu cần làm cô ấy mất mặt." Thiệu Khải mới dừng ngoe nguầy, vừa rồi anh được tận mắt chứng kiến chuyện đó, nên có thể dùng để tán dóc đường mặc vũ.

" Cô ta phiền quá." Đường mặc vũ ngồi cạnh, dáng tao nhã vô cùng, vắt hai chân lên, cho dù là động tác phổ cập, nhưng nếu là anh làm thì khiến người ta thưởng thức cái đẹp nói không nên lời, có thể làm cho nữ giới thét chói tai, để cho nam giới ghen tị, anh hoàn toàn khiến cho nữ giới điên cuồng, nhưng anh lại không thích.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-200)