Tôi là ai?
← Ch.074 | Ch.076 → |
" Nhưng." Diệp nhàn cũng vừa ngẫm lại: " Con bị bệnh đã lâu, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, yên tâm đi, ở công ty em họ con đã giúp con xử lý rồi, gần đây ba con ra ngoài khảo sát chắc không trở về thời gian đây đâu, ông nội cũng đi nghỉ dưỡng, nơi này chỉ có hai chúng ta, con cứ nghỉ ngơi vài ngày đi nhé." Diệp nhà vỗ bả vai con, trong nhà không có hai người đàn ông nghiêm khắc kia, đường mặc vũ có thể ở nhà thoải mái một thời gian dài rồi.
" Vâng." Đường mặc vũ đáp nhẹ, tiếp tục ăn món trứng, rồi đưa mắt nhìn về phía trước có chút thất thần, không biết là nghĩ muốn cái gì?
Trong một căn phòng được bố trí rất đẹp, có chút ánh sáng nhỏ chiếu từ cửa sổ vào, một người phụ nữ đang nằm trên giường nhẹ nhàng động đậy lông mi. Cửa vừa mở ra, người giúp việc trong nhà nhìn cô một cách khó hiểu, sau đó mới đi đến cạnh cửa sổ, kéo bức màn lên, rồi nhìn chằm chằm người đang nằm hôn mê kia.
" Hmmm..." Ngón tay người nằm trên giường tóm lấy chút gì đó, nhưng không tóm được cái gì cả..
" Cô hai..." Người giúp việc cẩn thận gọi một tiếng.
Cô gái không thoải mái nhăn mày nhăn mặt, sau đó mới mở hai mắt lên, trên trần nhà màu lam, có chiếc đèn trần thủy tinh xinh xắn, trên vách tường được bao phủ bởi màu tím lan tươi mát, bức màn lụa treo trên cửa sổ khiến cho gian phòng càng thêm đẹp.
" Cô Hai à..." Người giúp việc thấy cô tỉnh lại, mới đi tới: " Cô Hai, cô không sao chứ?"
Mà cô ấy lại nhìn người giúp việc một cách khó hiểu, sau đó đặt tay lên đỉnh đầu mình, khẽ nhíu mày, nơi này rất đau, nhưng sao cô lại quấn băng vải thế này.
" Cô Hai, cô Hai..." Người giúp việc không ngừng vung vẫy tay trước mặt cô, không biết lần này cô thức dậy thật hay giả.
" Cô là ai?" Cô mở miệng, nghe thấy giọng mình có chút khàn, mà cô khó hiểu nhìn người giúp việc trước mặt mình, cô không biết cô ấy.
" Cô hai, cô nói gì cơ, con là Tiểu Phương đây mà." Cô giúp việc đặt tay ở trên đầu cô, thấy hai mắt vẫn mê mang, cô ấy có gì đó không đúng.
" Cô là Tiểu Phương." Cô giúp việc lặp lại cái tên Tiểu Phương, mà Tiểu Phương không ngừng gật đầu, đúng đúng, cô là Tiểu Phương.
" Đúng vậy, cô Hai ơi, con tên là Tiểu Phương, cô nhìn con đi, con là Tiểu Phương." Tiểu Phương chỉ vào mặt mình để muốn cô ấy nhìn cho rõ ràng, không biết có phải não cô Hai bị đụng phải hay không nên có chút u mê.
Nhưng, cô Hai này vẫn mê mang hai mắt.
" Tôi là ai?"
Trong phòng khách thật lớn, cô nhìn đôi vợ chồng trung niên ở trước mặt mình khó hiểu, vị bác sĩ không ngừng đem cô vê qua vê lại, trong mắt vẫn mơ màng, như một đứa trẻ sơ sinh, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Nhân sinh của cô giống như mảnh giấy trắng, sạch sẽ không có chút ấn tượng nào.
Cô là ai, tên của cô gọi là gì, còn bọn họ là ai?
" Cô có nhớ tên mình là gì không?" Bác sĩ cúi đầu hỏi, trên mặt nở nụ cười cực kì ấm, không làm cho người ta cảm giác sợ hãi, bác sĩ không có bức ép cô, chỉ hỏi nhẹ cô, nhưng cô vẫn rất căng thẳng bởi vì trong đầu cô trống rỗng.
Cô lắc đầu ... quên rồi.
" Thế bọn họ là ai?" Bác sĩ chỉ đôi vợ chồng trung tuổi ngồi đối diện, bọn họ cũng rất căng thẳng nhìn cô, nhưng không biết vì sao, cô cảm thấy trong mắt người phụ nữ kia, có xen lẫn sự lạnh lùng và khinh thường.
Cô lắc đầu, không nhớ rõ.
"Còn cô này?" Bác sĩ chỉ vào Tiểu Phương đang đứng cách đó không xa.
" Tiểu Phương." Môi cô nhẹ mấp máy, nói ra cái tên Tiểu Phương.
" Nhìn thì bình thường, chỉ mất trí nhớ thôi." Bác sĩ bắt đầu đứng dậy, nở nụ cười thật có lỗi với cặp vợ chồng trung tuổi kia: " Cô ấy đã quên, nhưng trí khôn vẫn không chịu ảnh hưởng, cho nên các người có thể yên tâm."
" Bác sĩ, con gái tôi khi nào mới có thể khôi phục?" Bà chủ vội vàng đứng lên, xem ra hết sức lo lắng, cực kì giống người mẹ yêu thương con gái, nhưng vừa nãy ngồi cạnh cô lại nháy mắt mấy cái, rõ ràng nãy có lạnh lùng mà.
Cô.... Nhìn lầm rồi sao?
" Cái này, tôi không rõ lắm." Bác sĩ lắc đầu: " Khả năng sẽ nhanh, có khả năng sẽ chậm, có người mấy tháng là có thể khôi phục, mà có người cả đời sẽ không..." Bác sĩ nói không hề nặng nề, là có nhiều hi vọng cũng có chút hi vọng, hơi chút thất vọng.
Trong gương là một gương mặt xa lạ, tay sờ lên mặt, nhẹ nhàng an ủi, vì sao vẫn là cảm giác xa lạ này, khuôn mặt này là mặt cô sao? Nhưng, vì sao chút cảm giác quen thuộc nào cô cũng không cảm nhận được. Cô khẽ chạm lên trán, nơi này, có nhiều băng gạc nhất.
Tiểu Phương nói, đầu cô bị va chạm, cho nên quên chuyện trước kia, kể cả bản thân mình, nhưng cô va chạm thế nào nhỉ? Tiểu Phương nói không nên lời, nói chỉ có mình cô biết, nhưng cô quên hết rồi còn đâu.
Bọn họ gọi cô là Lý Ngôn Hi, nhưng ngoại trừ xa lạ cô vẫn thấy xa lạ, cô nhìn bốn phía, đến cạnh cửa sổ, bất ngờ, cô muốn dừng cước bộ, nhìn chân mình.
" Cô Hai, cô làm sao vậy?" Tiểu Phương nhìn động tác lạ lùng của cô chủ mình." Cô hai ơi, chân cô không thoải mái à?" Tiểu Phương thấy rất kì lạ, cô Hai bị sao vậy? Từ lúc tỉnh lại là thấy lạ rồi, nhưng ngẫm lại, bây giờ bản thân mình cũng không biết là ai, lạ lùng là phải.
" Chân của tôi tốt." Cô đi tiếp vài bước, rất tốt, hơn nữa là một đôi chân rất đẹp, vừa thẳng vừa dàu, dáng người rất chuẩn tuy nhiên vóc dáng không quá cao, khiến cho cô có cảm giác không chân thân, không chỉ có thân phận, ngay cả cơ thể này cũng thế.
" Cô Hai ơi, chân của cô vẫn tốt mà." Tiểu Phương đi qua, để cho cô chủ ngồi ở trên giường: " Cô Hai này, bây giờ cô không được tùy tiện cử động, chỉ cần cô nghỉ ngơi thật tốt là được, sẽ nhớ lại chuyện trước kia rất nhanh." Tiểu Phương cho rằng cô chỉ không quen bây giờ mất trí nhớ, cho nên mới an ủi.
" Tiểu Phương, trước kia tôi là người như thế nào?" Cô ôm lấy hai chân mình, cằm đặt trên đầu gối.
Tiểu Phương suy nghĩ, cười nói: " Tiểu Phương là người rất tốt, tính tình cũng được, đối với kẻ hầu người hạ cũng tốt, tốt hơn cô cả nhiều." Tiểu Phương phát hiện mình nhiều lời, sau đó cười gượng một tiếng: " Dù sao trước kia cô hai là một người rất tốt."
" Mẹ tôi... Bà ấy đối với tôi ... tốt không?" Cô ngẩng đầu lên, lại hỏi Tiểu Phương, cô luôn có cảm giác người mẹ kia rất lạ nhưng không biết lạ ở đâu
← Ch. 074 | Ch. 076 → |