Cục cưng không thấy đâu
← Ch.043 | Ch.045 → |
" Con muốn xem?" Lạc Tuyết không bát trong tay ra, hỏi Đường Mặc Vũ một tiếng. Anh gật đầu, xem như là trả lời câu hỏi của cô. Lạc Tuyết nháy mắt, không cảm thấy bất thường khi nghĩ đứa trẻ bé tuổi có thể nghe hiểu được cô nói gì. Cô chạy ra mở TV, kênh tin tức phát tin thị tưởng lại làm công trình gì đó, lại là chiêu để tiêu tiền, lại là tham gia lễ mừng linh tinh gì đó ...
Lạc Tuyết ngồi bên giường, ôm lấy Đường Mặc Vũ. Cùng ngồi xem với Đường Mặc Vũ: " Kia là thị trưởng, ông ấy rất tốt, năm ngoái, ông ấy còn cho mẹ vài thứ đấy!" Lạc Tuyết nói, còn lấy tay vò đầu thằng bé. Lẩm bẩm: " Nghe nói, nhà ông ấy xảy ra chuyện, hi vọng mọi chuyện tốt đẹp."
Người tốt như vậy, chắc hẳn sẽ hạnh phúc, không phải nói rằng người tốt cả đời bình an sao? Tiểu Vũ nói đúng không, bọn sẽ sẽ tốt thôi ..."
Đường Mặc Vũ nghiêm túc nhìn, ánh mắt đột nhiên nhíu lại, trong TV nhìn Đường Thượng Nguyên già đi rất nhiều. Có vài sợi tóc trắng, trên mặt thêm mấy cái nếp nhăn, ông ấy không biết tự tạo cho mình biết bao nhiêu thương hại, mà loại thương hại này, khiến gia đình bọn họ trở nên thương tâm.
" Ba ba ..." Anh hơi giật môi, nhưng không phát thanh âm.
" Tiểu Vũ, con đang nói cái gì đấy?" Lạc Tuyết ôm lấy Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ lại đang mấp máy môi, một bộ dáng lạnh lùng.
" Ah, mẹ quên mất, lúc này con chưa nói được, mẹ muốn biết, chừng nào con mới biết gọi mẹ là mẹ đây nhỉ?" Lạc Tuyết hỏi chờ mong, cô chờ câu gọi tiếng mẹ không biết bao lâu rồi, khi nào mới có thể nghe được ...
Nằm mơ đi! Đường mặc Vũ chán ghét nhìn cô một cái, cô đừng hi vọng nữa, anh không có khả năng gọi một tiếng mẹ, cả đời này sẽ không. Lạc Tuyết không hiểu ánh mắt trẻ nhỏ lúc này. Không thể nào, sao cô cứ có cảm giác bộ dáng Tiểu Vũ khinh thường cô, bất đắc dĩ nhường cô như vậy, cô nhặt được đứa trẻ kì quái quá!
Mặt trời bên ngoài đã chiếu nắng nóng rát, khiến người hoa mắt, trên đường rất ít có người đi lại, cô gái này bật ô lên che nắng, sợ bị say nắng.
Lạc Tuyết tìm một chỗ râm mát, mới đặt Đường Mặc Vũ lên ghế, cô nhẹ nhàng vỗ về: " Tiểu Vũ, ngồi đây đi, mẹ ra bên kia nhặt ít đồ." Nói xong, cô xoay người đi nhặt cái chai, từng cái từng cái một cho vào bao, thỉnh thoảng lại tự lau mồ hôi trên trán. Một khuôn mặt đen hồng.
Đường Mặc Vũ ngồi nghỉ ngơi ở ghế, có chút buồn ngủ, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời không có một đám mây, trời nóng như này, liệu có mưa không? Thật ra anh không muốn trời mưa chút nào, bởi vì mặc kệ trời mưa gió thế nào, cô gái kia vẫn sẽ đi nhặt rác, cô đã khổ cực lắm rồi , sống vất vả hơn 20 năm, anh chưa tiếp xúc cuộc sống này bao giờ. Nhưng, lúc này xem ra, nếu như bên cạnh một người như vậy, kì thật cũng không sai.
Anh hơi nheo hai mắt, cơ thể thay đổi, thể lực cũng thay đổi, rõ ràng không được như xưa. Mà có một bóng người len lén tiếp cận bọn họ, một đôi tay bỗng nhiên vươn ra, không chỉ có Đường Mặc Vũ không phát hiện, ngay cả Lạc Tuyết cũng không phát hiện ra.
Được rồi, Lạc Tuyết đem gói to vác ở sau lưng mình, lại lau mồ hôi trên mặt, có thể đi rồi.
" Tiểu Vũ, chúng ta có thể về nhà rồi ..." Cô xoay người, cả người sửng sốt... Tiểu Vũ ...... Tiểu Vũ của cô đâu rồi.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |