Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch - Chương 043

Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch
Trọn bộ 200 chương
Chương 043
Cô gái ngốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-200)

Siêu sale Lazada


" Tôi không biết, vì bên trong có nhiều tiền lắm ..." Gã nhìn thoáng qua bên trong bóp tiền, cũng biết số lượng tiền không ít.

" Được, các người theo tôi về trụ sở." Cảnh sát xoay người, nói với Lạc Tuyết.

Lạc Tuyết gật đầu một cái, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đi. Mà gã kia cứ chi chi ngô ngô nửa ngày, cuối cùng mới bày mặt xám tro đi theo bọn họ, đi lên, hung hăng trừng mắt Đường Mặc Vũ. Đồ quái dị, nếu không do nó, số tiền này đã sớm đến tay gã, cũng không cần đi theo cục cảnh sát.

Trong cục cảnh sát, Lạc Tuyết cầm cái cốc bón nước cho Đường Mặc Vũ. Hiện tại Đường Mặc Vũ cự tuyệt dùng bình uống, khi phát hiện bản thân có thể dùng cốc liền tuyệt đối không nhìn lại cái bình sữa đó, mà Lạc Tuyết cũng kệ, dù sao cô sớm biết đứa trẻ này không phải người bình thường.

Cô ngẩng đầu nhìn, gã đang bị cảnh sát thẩm vấn.

" Bóp tiền này của anh?" Vị cảnh sát khác hỏi một tiếng, mà cuối cùng gã kia thừa nhận: " Không phải." Gã đã bị hỏi câu đó đến mệt rồi.

" Vậy vì sao anh nói đây là của anh?" Vị cảnh sát đó buông bút trong tay, nhìn chằm chằm người đàn ông bày mặt khó coi.

" Là cái cô kia hỏi bóp tiền có phải của tôi không, tôi thấy cô ấy ngốc cho nên ...." Gã không nói thêm gì nữa, Lạc Tuyết chớp mắt mình, cô ngốc như vậy sao? Đường Mặc Vũ gật đầu một cái, gã kia nói dối đó, cô còn ngốc hơn nhiều.

Lạc Tuyết xấu hổ, quả nhiên cô dễ tin người khác.

" Tốt lắm, tất cả đều rõ ràng." Vị cảnh sát xuất chứng minh thư trong bóp tiền ra, chắc là của người đã mất.

" Thưa cô ..." Cảnh sát nhìn Lạc Tuyết ngồi một bên, nhìn cô cười: " Cô không cần nôn nóng, chuyện này không liên quan đến cô, tôi muốn nói cho cô một tiếng, về sau cẩn thận, cô trả lại của cô là đúng, nhưng cũng phải cẩn thận người có tâm địa xấu."

" Lạc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu: " Tôi biết." Cô ôm Đường Mặc Vũ đứng lên, nhìn thoáng qua gã kia.

Một kẻ lừa đảo. Cô đi qua, dùng chút lực, hung hăng dẫm chân gã kia một cái.

" Á, chân tôi ..." Đường Mặc Vũ buông lỏng tay, phịch một tiếng, cái cốc trực tiếp nện trên mặt gã, lại là tiếng thét chói tai, gã kia ôm mặt, thật là ... đã không trộm được còn bị đánh. Thằng nhỏ kia vừa xấu người xấu cả nết, chắc chắn là quái vật.

Đường Mặc Vũ vỗ tay hoan hô, đem mặt tựa vào vai Lạc Tuyết. Lần này có lợi cho gã, nếu là trước đây, gã không chỉ bị đau thế đâu.

Mấy vị cảnh sát kia tự làm việc của mình, nhìn thấy cũng giả bộ không thấy, rất nhanh sau đó, người mất bóp tiền thật sự đã đến. Cho nên, tên lừa đảo này, chỉ cần không bị đánh phọt máu, gã không có chuyện gì.

*****

" Thưa cô, lát nữa người mất của sẽ đến, cô có muốn ngồi chờ một lát không?" Cảnh sát đột nhiên gọi Lạc Tuyết lại, cô phải biết rằng số tiền cô nhặt được không nhỏ. Nếu người mất của đến, kiểu gì cũng tặng quà cái gì đó. Người tốt như cô giờ quá ít.

" Không cần, tôi phải về nhà, tôi tin tưởng các anh." Lạc Tuyết khoát tay, căn bản không hề nghĩ tới sẽ đòi thù lao linh tinh...

" Tôi đã nói rồi, cô kia quá ngốc..." Gã bị đánh sưng mặt lại không khỏi mở miệng, nếu là gã, nếu là gã thì sẽ lấy luôn ví tiền đó."

" Cô ấy ngốc, cậu là kẻ lừa đảo, cậu cho rằng cậu thông minh chắc?" Cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn gã.

"Thông minh có ích lợi gì, có tiền mới quan trọng." Gã không phục, quả nhiên là một đứa ngốc.

" Không có ích lợi gì nhưng thứ đó vĩnh viễn không phải là của cậu." Cảnh sát dứng trước mặt gã đong đưa ví tiền." Bởi vì cái này là do cô ấy nhặt được." Một câu nói khiến gã kia á khẩu không trả lời được.

Đường Mặc Vũ kéo quần áo Lạc Tuyết, vô vị quan sát mọi chuyện, cô đúng là con ngốc, nhưng vì ngốc nên mới có anh ở đây.

" Chúng ta đi thôi." Lạc Tuyết cũng không dể ý những lời này, dù sao cô ngốc vẫn vui vẻ, không thẹn với lương tâm là được.

Ngọn đèn sáng dịu, bóng dáng bọn họ kéo rất dài, Lạc Tuyết ôm Đường Mặc Vũ đi về phía trước, ngẫu nhiên cô nhìn về phía hai bên đường,  ánh đèn đường chiếu sáng rực 1 cửa tiệm, đột nhiên cô đứng trước cửa tiệm đó.

" Đẹp quá." Cô ngẩng đầu nhìn, trong quầy là một bộ đồ nữ rất model, một chiếc đầm tím nhạt được mặc trên manocanh càng thêm đẹp." Bộ này ở trong này để rất lâu, chưa thấy ai mua, chắc giá rất cao." Ngón tay cô chỉ vào bên trong quầy, mắt hơi ướt át. Cô không có tiền mua, chỉ có thể nhìn.

Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng phiết môi, à, trong tiệm này, nếu anh nói không sai thì Bạch Nặc toàn mặc đồ ở đây. Đương nhiên, những bộ đồ đó đều bị Bạch Nặc mặc 2 3 lần là ném đi không thương tiếc.

Mà cô gái này, đối với bộ này lại chảy nước miếng.

Tôi sẽ tặng cô một bộ, Đường Mặc Vũ hơi mấp máy môi, tự hứa hẹn bản thân.

Không, tôi sẽ mua tặng cô 10 bộ.

Cũng chỉ là hứa hẹn sau này, bởi hiện tại anh không có khả năng mua được.

*****

Đúng rồi, Lạc Tuyết lấy trong túi một ít tiền lẻ, đi vào một quán rong, sắc mặt Đường Mặc Vũ đen cực điểm.

" Tiểu Vũ, mẹ mua này, con thích không?" Lạc Tuyết cầm kẹo mút trong tay không ngừng đưa đẩy, muốn đút cho Đường Mặc Vũ nhưng anh không chịu ăn, đừng có dùng đồ ngọt trẻ con đó cho anh ăn, từ trước nay anh toàn ăn đồ không có đường đó.

" Tiểu Vũ." Lạc Tuyết quyết không chịu thua, cứ đưa kẹo mút trước mặt anh, anh cũng không ăn, Đường Mặc Vũ không khỏi nheo hai mắt mình, sau đó chán nản cầm kẹo mút, thử cắn 1 ít. Ngọt quá. Cứ thử ăn một lần vậy, anh thật chẳng muốn nghe cô gái này cứ suốt ngày gọi như đọc kinh ấy. Đường nhiên, anh lại càng không muốn thừa nhận, bản thân mình không muốn nhìn thấy bộ dạng cô ấy thất bại, như vậy lại khiến anh phiền phức. Mà anh cũng chịu đủ tính cô này rồi, tự dưng khiến anh ảnh hưởng tính cách lúc nào không biết.

Anh tự cao tự đại, anh cuồng vọng, toàn bộ tất cả đều bị cô này quét đi sạch sẽ. Trước đây ba anh nói anh rất tự đại là bởi vì cả đời anh sống trong nhung lụa tiền tài, chưa chịu khổ cái gì, từng ngày từng ngày cuộc sống của anh trải qua đều là tài phú, trước kia anh không hiểu cho lắm, nhưng giờ đã sáng tỏ.

Chuyện đang trải qua quá mức thảm thiết.

Đường Mặc Vũ tự cầm thìa trứng gà lên ăn, quả nhiên thấy cơ thể lớn hơn trước, ít nhất anh có thể làm chuyện anh muốn làm.

" Tiểu Vũ, con ngày càng thông minh đó nha!" Lạc Tuyết bưng bát, xoa đầu Đường Mặc Vũ, lấy thìa ăn cơm.

Vốn anh cũng rất thông mình rồi, Đường Mặc Vũ liếc cô, sau đó để thìa trong bát, được rồi, tự mình ăn xong giờ nằm xuống, nhìn Lạc Tuyết ăn cơm, rồi đổ hết thức ăn thừa cho cô.

" Tiểu Vũ, lãng phí đồ ăn là không đúng." Cô giáo huấn anh.

Vớ vẩn, cái gì mà kêu lãng phí, cô không cần ăn à? Đường Mặc Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cô, vì sao anh không ăn tiếp, không phải muốn cho cô một nửa sao? Gã kia nói đúng, cô là con ngốc. Anh làm một việc rõ ràng như thế mà cô vẫn không nhìn ra sao?

Nhưng có lẽ, chỉ có cô mới nhìn anh là đứa trẻ bình thường khác, với bộ dáng bây giờ của anh, trước không cần nói diện mạo, chỉ tính cách thôi cũng đủ khiến họ nói là quái vật.

Anh nhắm mắt lại, nhìn thoáng qua TV, sau đó ngồi dậy, mắt trừng lên.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-200)