Đại kết cục
← Ch.129 |
Một năm sau.
"Đỗ Ngự Đình, cái tên tiểu tử thúi này." Một ông chú tóc hoa râm ăn mặc trào lưu nắm lấy quần áo của Đỗ Ngự Đình, hung dữ hét lên: "Không phải nói lúc Noãn Noãn sinh phải gọi điện thoại cho ba sao?" Ông muốn là người đầu tiên nhìn thấy cháu ngoại nha!
"Ba, con đã thông báo cho ba trước một tuần rồi." Đỗ Ngự Đình có chút bất đắc dĩ.
"Thông báo thì thông báo rồi, ba nói ngày mười lăm nha!" Lãnh Giang hét lớn hơn, hét xong lại bắt đầu ăn vạ: "Mặc kệ, năm sau hai người lại sinh thêm một đứa."
"Ba, con vẫn là nên đưa ba đi xem Hạo Hạo trước." Đỗ Ngự Đình trốn tránh nói sang chuyện khác, ngày mười lăm, ngày mười bốn, cái vấn đề này anh có thể khống chế sao?
Nhắc tới bảo bảo, nụ cười trên khuôn mặt lại hoàn toàn không giấu được.
Bảo bảo đặc biệt đáng yêu, mập mạp, lại rất ngoan. Quan trọng nhất là tên tiểu tử này rất giống Noãn Noãn, đặc biệt là ánh mắt, nếu như là con gái thì tốt hơn.
Mặc kệ không sao, có lời nói của ba vợ đại nhân, sang năm anh lại cố gắng nữa là được.
Tiểu Vũ Sa và Tiểu Duệ lập tức sẽ tốt nghiệp nhà trẻ, chờ bọn họ lên tiểu học, cũng không cần ngày ngày đi đưa đón bọn họ đi học, anh liền có nhiều thời gian dính lấy Noãn Noãn.
............. .
"Noãn Noãn, chúc mừng, lại sinh một đứa con trai mập mạp." Lãnh Nhiên ngồi trên ghế cạnh mép giường, vẻ mặt mừng rỡ trêu chọc đứa bé bên cạnh cô, "Anh lại muốn làm ba rồi." Tay mập mập, chân mập mập, thật không nhịn được muốn ôm hôn một cái.
"A Viễn ——" Ninh Noãn Dương nhìn anh muốn nói rồi lại thôi, "Tử Huyên là một cô gái tốt, anh cũng không còn trẻ, nên suy tính một chút.... ."
"Haha, anh biết rồi, chỉ bằng anh còn sợ không tìm được vợ sao?" Lục Tử Viễn cười cười.
Ninh Noãn Dương lắc đầu, mỗi lần nói đến vấn đề này, A Viễn luôn phản ánh như vậy, Tử Huyên thật sự là rất tốt, "Tại sao anh không thể thử tiếp xúc với Tử Huyên, tìm hiểu đấy!" Nếu như bọn họ ở bên nhau, nhất định là sẽ rất hạnh phúc.
Nghe vậy, Lục Tử Viễn ngẩng đầu, đáy mắt ưu thương, anh khẽ nói: "Trong lòng anh đã đầy từ lâu rồi, cũng không thể chứa thêm người nào nữa. Nếu như không phải là cái người trong lòng anh, anh tình nguyện cô đơn cả quãng đời còn lại." Cô gái có tốt hơn, cũng không phải là Y Y, anh có thể xem Nhậm Tử Huyên là bạn là em gái, nhưng không có cách nào trở thành một đôi."
"Anh vẫn không thể quên được cô ấy sao?" Ninh Noãn Dương đưa tay vuốt ve cánh tay bé nhỏ của bảo bảo, có chút lo lắng nhìn Lục Tử Viễn, "Lăng Y Y đã chết nhiều năm như vậy."
"Anh biết, nhưng mà anh vẫn không thể quên được cô ấy." Lục Tử Viễn cười yếu ớt lắc đầu, từ trong túi móc ra một miếng ngọc bội nho nhỏ, "Anh đã mang cái này nhiều năm rồi, không phải là đồ quý hiếm gì, cho bảo bảo làm kỷ niệm đi!" Anh đặt ngọc bội màu đỏ vào tay của cô, miếng ngọc bội này là cô đã đưa cho anh trước đây, bây giờ đại khái là không cần dùng tới nữa, giữ lại cũng chỉ tăng thêm bi thương.
"Kỷ niệm? Anh muốn đi đâu à?" Ninh Noãn Dương không hiểu.
"Muốn tùy tiện đi ra ngoài một chút, đi qua mấy chỗ muốn đi nhưng vẫn chưa kịp đi." Lục Tử Viễn si ngốc nhìn chằm chằm cô, lại nhìn thêm một chút, nhìn thêm một chút, khắc sâu dáng vẻ của cô vào trong đáy lòng. Sau này, đại khái sẽ không thể nhìn thấy cô nữa. Cô không cần anh nữa, chỉ cần biết rằng cô vẫn hạnh phúc, anh cũng thỏa mãn rồi.
"Anh chơi mệt rồi sẽ trở lại, có được không?" Ninh Noãn Dương không hiểu, tại sao nhìn ánh mắt của Lục Tử Viễn, lòng của cô cũng bi thương theo, "Ba, anh hai, còn có bảo bảo sẽ rất nhớ anh."
"Còn em?"
"Em?" Ninh Noãn Dương lắp bắp nhìn anh, "Dĩ nhiên là em cũng nhớ anh, anh là con nuôi của ba, cũng là anh của em, dĩ nhiên là em cũng nhớ anh, anh A Viễn."
Anh A Viễn!
Trong mắt của Lục Tử Viễn lộ ra một chút rung động, nhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại nghe tiếng gọi quen thuộc, "Anh sẽ trở lại." Lục Tử Viễn khẽ cười, lần này, lại rất ưu thương.
"Hạo Hạo, cậu nhỏ tới thăm con." Cửa bị mở ra, Ngôn Cẩn Phong xông thẳng vào, ôm lấy đứa trẻ trên giường: "Thật đáng yêu, thật ngoan, cũng không khóc ——"
Ai ngờ, đứa trẻ bị hành động nhiệt tình thái quá của Ngôn Cẩn Phong hù dọa, khóc lớn: "Oa ——" Bé ngửa thân thể nho nhỏ, khóc đến khuôn mặt đỏ bừng.
"Đúng là không nể tình." Ngôn Cẩn Phong suy sụp xụ mặt, xoay người nhìn Uông Sunny, "Sunny, ngày mai chúng ta cũng sinh một đứa để chơi đi." Bọn họ đã kết hôn được một năm rồi, cũng nên sinh bảo bảo rồi.
"Không sinh, muốn sinh anh tự sinh." Uông Sunny quay mặt, cô mới không thèm sinh! Cô còn muốn chơi nhiều thêm một chút.
"Hạo Hạo, không khóc, đợi lát nữa cậu nhỏ đi mua kẹo cho con ăn, nếu không ăn gà nướng cũng được, không không không, tôm hùm nhỏ, hay là búp bê barbie, chỉ cần con không khóc là được." Ngôn Cẩn Phong luống cuống tay chân ôm lấy đứa trẻ bị anh chọc tới khóc, không biết nên như thế nào mới tốt, chỉ kém là chính mình chưa khóc theo.
Bốn năm trước Ngôn Cẩn Phong cũng bị Lãnh Giang thu làm con nuôi, bây giờ anh chính là cậu nhỏ của Hạo Hạo.
"Noãn Noãn." Cửa bị đẩy ra, Đỗ Ngự Đình vừa nhìn thấy con trai của mình đang khóc, kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì? Có phải là đói bụng rồi hay không? Hay là ướt tả rồi?" Anh dùng tư thế chuyên nghiệp nhận lấy đứa trẻ từ trong tay của Ngôn Cẩn Phong, kiểm tra: "Không có ướt tả?"
Bây giờ anh đã là vú em siêu cấp, pha sữa, thay tả, những chuyện này không còn gì để nói.
Lúc thấy mặt con trai có vết hôn hồng hồng, anh mở to mắt nhìn Ngôn Cẩn Phong: "Tiểu tử cậu ngứa da rồi có đúng không? Dám hôn con của tôi!"
"Xùy, có cái gì đặc biệt hơn người, cùng lắm ngày mai tôi sinh một đứa để cho anh hôn lại." Ngôn Cẩn Phong khinh thường, tay lại lặng lẽ vuốt khuôn mặt của đứa trẻ, cục cưng, để cho cậu nhỏ sờ, thật là quá đáng yêu!
"Hạo Hạo, tới đây, để ông ngoại ôm!" Lãnh Giang ôm cháu ngoại của mình, cao hứng tới không biết làm thế nào mới tốt.
"Anh ra ngoài một lát, tôi có việc muốn nói với anh." Lục Tử Viễn đứng dậy, nhìn Đỗ Ngự Đình.
Hai người đàn ông rất ăn ý, một trước một sau đi ra ngoài.
"Chúc mừng anh lại làm ba." Tựa vào tường, Lục Tử Viễn cười khổ.
"Cám ơn, chúc mừng anh lại làm ba nuôi." Đỗ Ngự Đình ngoài cười nhưng trong không cười nói, trong lòng anh đã có suy nghĩ, anh sẽ không ngừng cố gắng, sang năm, năm sau, hàng năm đều phải sinh, sinh cho đến khi con đầy phòng.
"Tôi lập tức sẽ đi, lần này, có lẽ sẽ không trở lại nữa." Giọng nói của Lục Tử Viễn rất khẽ, anh không muốn đi. Nhưng mà nếu anh không đi, mỗi ngày nhìn cô, anh sợ nội tâm của mình không nhịn được khát vọng, sẽ trở thành một tiểu nhân hèn hạ. Anh không thể trở thành người như vậy, cho nên anh nhất định rời đi.
"Đi là tốt, tránh cho tôi ngày ngày không yên lòng. Này, có thời gian thì trở về xem một chút, phòng của anh giữ lại cho anh." Đỗ Ngự Đình không biết nói lời ngon ngọt, càng không thể nói với Lục Tử Viễn, "Dù sao anh cũng là con nuôi của ba vợ, cũng coi như là anh vợ của tôi, đúng không!"
"Dĩ nhiên." Lục Tử Viễn gật đầu, nhìn Đỗ Ngự Đình, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Tốt nhất là anh nên đối xử tốt với Noãn Noãn, nếu như anh dám làm cho cô ấy chịu ủy khuất, tôi nhất định sẽ trở về mang cô ấy đi, mang đi tới chỗ anh không thể tìm thấy."
"Tôi sẽ không để cho anh có cơ hội này." Bước tới đón lấy ánh mắt của Lục Tử Viễn, Đỗ Ngự Đình tràn đầy tự tin, nói đùa, làm sao anh có thể đối xử không tốt với Noãn Noãn. Bây giờ ở cái nhà này, Noãn Noãn chính là lão đại, bọn họ chỉ là một đám nhỏ thi hành mệnh lệnh, lúc nào anh cũng sợ chọc cô mất hứng, sợ cô trực tiếp đuổi anh ra ngoài!
"Vậy thì tốt!" Lục Tử Viễn gật đầu, "Tôi đi trước!" Anh vỗ vai của Đỗ Ngự Đình, xoay người rời đi.
............. .
"Chỗ này rất đẹp nha!" Ninh Noãn Dương cầm tấm hình trong tay, hét lên.
Những tấm hình này, đều được Lục Tử Viễn chụp lại lúc đi du ngoạn, phần lớn chỉ là một chút cảnh sắc và khí hậu, bây giờ anh đã là bậc thầy chụp ảnh nổi tiếng trên thế giới, hàng năm đều tổ chức triển lãm ảnh ở khắp nơi trên thế giới.
"Có cái gì đẹp?" Đỗ Ngự Đình không phục, "Nếu như em thích, anh cũng đi chụp!" Vừa nghe Noãn Noãn khen Lục Tử Viễn, Đỗ Ngự Đình có chút muốn nổi giận, không phải chỉ là mấy tấm hình thôi sao? Ngày mai anh cũng sẽ đi chụp, nói không chừng còn chụp đẹp hơn Lục Tử Viễn.
"Ba, mẹ!" Hai tiểu quỷ đầu đầy mồ hôi chạy vào, "Nóng quá!"
"Uống nước!" Ninh Noãn Dương đưa ly nước trái cây đã chuẩn bị ở trên bàn, "Nghỉ ngơi một chút lại đi làm bài tập."
"Không được, hôm nay nhất định phải làm xong bài tập rồi mới được nghỉ ngơi." Đỗ Ngự Đình phản đối, từ trước tới nay anh luôn chú ý điều dưỡng thói quen của con cái, "Làm việc không thể kéo dài."
"Biết rồi, ba." Đỗ Vũ Sa và Đỗ Thần Duệ đeo cặp sách, nhanh chóng chạy trốn lên lầu.
"Chúng ta có phải là nên đi đón Hạo Hạo rồi không?" Ninh Noãn Dương nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là bốn giờ, Hạo Hạo vừa mới đi nhà trẻ không bao lâu, mỗi ngày cô đều đặc biệt đi đón sớm một chút, sợ con trai không quen đợi ở nhà trẻ.
"Để cho tài xế đi đón nó." Đỗ Ngự Đình ôm chặt cô, rõ ràng không muốn nhúc nhích. Mỗi ngày anh đều chỉ có một ít cơ hội một mình ở bên cạnh cô, ban ngày anh phải tới công ty, sau khi tan làm, ba tiểu quỷ đều ở nhà, đặc biệt là Hạo Hạo, lúc nào cũng quấn lấy Noãn Noãn.
"Nhưng mà...." Ninh Noãn Dương không yên lòng.
"Chúng ta xem tivi, không phải em nói gần đây có một bộ phim rất hay sao?" Đỗ Ngự Đình mở tivi, chuyển vài kênh, chính là cái này!
"Bậc thầy chụp ảnh nổi tiếng trên thế giới tiên sinh Lục Tử Viễn bây giờ đang tổ chức triển lãm ảnh ở Anh Quốc, bây giờ chúng ta đi xem hiện trường."
Màn hình tivi lóe lên, ngay sau đó xuất hiện một ít hình ảnh.
"A Viễn, anh mau nhìn kìa, là A Viễn!" Ninh Noãn Dương kích động chỉ bóng dáng hơi gầy trên màn hình tivi, thúc giục: "Anh mau nhìn kìa, A Viễn vẫn đẹp trai như cũ, ôi!"
Trên tivi, Lục Tử Viễn mặc áo khoác vải nỉ thật dày, đeo gọng kính màu đen, cười khẽ.
Anh vẫn không thay đổi, tính tình vẫn ôn hòa như cũ, chẳng qua là vẫn độc thân như cũ.
"Có cái gì đẹp để xem?" Đỗ Ngự Đình mất hứng, tắt tivi, "Chúng ta đi đón Hạo Hạo đi! Anh sợ nó sẽ khóc ở nhà trẻ."
"Nhưng mà.... ."
"Nhanh lên một chút, đợi lát nữa con trai sẽ khóc mất." Đỗ Ngự Đình vội vàng kéo Ninh Noãn Dương đứng dậy, chạy ra ngoài.
Có con trai thật tốt, chuyện gì cũng có thể đẩy lên người của con trai, năm nay nhất định phải sinh thêm một đứa, sang năm cũng muốn!
Hoàn.
← Ch. 129 |