Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Chương 129

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Hiện có 130 chương (chưa hoàn)
Chương 129
0.00
(0 votes)


Chương (1-130 )

Siêu sale Shopee


"Anh sai rồi, anh sẽ tự kiểm điểm lỗi lầm của bản thân mình, lần sau không dám tái phạm nữa: Anh sai rồi, không nên hét to với chủ nhà: Anh sai rồi, không nên nổi giận lung tung." Đỗ đại thiếu liên tục sắp xếp câu từ, viết một bản kiểm điểm có tiếng có vần, làm cho người ta tấm tắc khen ngợi.

Ninh Noãn Dương ngồi trên ghế sô pha, nhàn nhã ăn nho tươi, phun da, nghe xong bản kiểm điểm của Đỗ Ngự Đình, mở to mắt: "Sai rồi thì hết chuyện sao? Em nói cho anh biết, không có dễ như vậy."

"Vợ, Noãn Noãn, bảo bối, cục cưng, anh biết sai rồi, anh không nên không nghe lời của em." Lúc này Đỗ đại thiếu đang bày ra vẻ mặt nịnh nọt đứng trong phòng khách, cầm bản kiểm điểm, đứng theo quy củ, không dám lười biếng.

Đọc bản kiểm điểm còn chưa tính, nhưng mà tại sao Lục Tử Viễn lại ngồi nghe ở bên cạnh, mặt mũi của anh bỏ ở đâu? Đưa mắt nhìn vẻ mặt hơi không vui của bà xã đại nhân, anh vội vàng vỗ ngực bày tỏ sự quyết tâm: "Từ nay về sau, Đỗ Ngự Đình anh tuyệt đối sẽ nghe theo lệnh của Ninh Noãn Dương, sai đâu đánh đó, mỗi một câu nói, mỗi một chữ đều ghi nhớ trong lòng, mỗi một chuyện, đều nghe theo sự sắp xếp...."

Chờ anh đọc xong, trong phòng khách không có bất kỳ âm thanh nào.

Ngược lại quản gia đứng ở một bên đồng tình nhìn vẻ mặt đau khổ của thiếu gia nhà mình, tính tình của lão gia vốn ôn hòa, đặc biệt là rất nghe lời phu nhân. Đến thiếu gia, tính tình của thiếu gia cứng rắn hơn lão gia nhiều, nhưng mà tại sao vẫn nghe lời thiếu phu nhân như vậy? Chẳng lẽ, chuyện này còn di truyền sao?

"Bà xã đại nhân, bản kiểm điểm của anh đã xong rồi." Đỗ đại thiếu bày ra vẻ mặt tươi cười, khẽ nhắc nhở, anh có phải là có thể ngồi xuống rồi không?

"Chờ ——" Ninh Noãn Dương nở một nụ cười xán lạn, đưa tay chỉ nho trên bàn, "Chờ em ăn xong cái này."

"Không sao, anh có thể chờ, bao lâu anh cũng có thể chờ." Đỗ Ngự Đình vội vàng cúi đầu khom lưng, dù sao nho trên bàn còn dư lại không tới mấy trái, nhiều nhất thì hai phút là giải quyết xong.

"Vậy anh nên từ từ chờ." Ninh Noãn Dương lộ ra nụ cười gian, sau lưng giúp việc nữ bưng một chậu nho để lên bàn: "Thiếu phu nhân, mười xe nho cô vừa mới mua đang trên đường tới đây."

Mười xe?

Đỗ Ngự Đình choáng váng, "Vợ, cái này không phải là không còn đường thương lượng sao?" Chờ cô ăn xong mười xe nho, đoán chừng anh sẽ thành hóa thạch.

"Lúc anh cho người đưa Sa Sa và Tiểu Duệ đi, em có đường thương lượng không?" Lông mày của Ninh Noãn Dương dựng lên, trên mặt rõ ràng là không vui. Lẩm bẩm, dám làm trái ý của cô, không cho anh sống tốt.

Vừa nghĩ tới anh cứng rắn đưa Sa Sa và Tiểu Duệ đi, cô liền rất tức giận, rất tức giận.

"Anh đã cho người đi đón Sa Sa và Tiểu Duệ." Anh chẳng qua là đưa Sa Sa và Tiểu Duệ tới một căn biệt thự khác, cho người giúp việc chăm sóc.

"Mẹ ——"

"Mẹ ——"

Hai bóng dáng nho nhỏ xông tới từ ngoài cửa.

"Ba Lục ——"

"Ba Lục ——"

Đỗ Ngự Đình u oán nhìn con trai con gái của mình, tại sao bọn họ không thèm nhìn người ba ruột này, mà trực tiếp nhào vào người của Lục Tử Viễn kia. Anh rất ghen tỵ, rất ghen tỵ!

"Sa Sa, Tiểu Duệ!" Ninh Noãn Dương trái ôm phải ấp một đôi trai gái.

Nụ cười của Lục Tử Viễn lại có mấy phần miễn cưỡng, anh thiếu chút nữa quên mất, bọn họ mới là người một nhà, ba Lục này chỉ là người ngoài mà thôi! Noãn Noãn, anh chỉ muốn nhìn em hạnh phúc mà thôi, về hạnh phúc của mình, trở nên không quan trọng!

Nhớ đoạn thời gian ở Lãnh gia, Lãnh lão gia đề nghị với anh, muốn gả Noãn Noãn cho anh, chỉ cần anh có thể tiếp nhận Sa Sa. Có gì không thể tiếp nhận Sa Sa, anh cầu còn không được. Nhưng mà chờ anh tỉnh táo lại, suy nghĩ, lại phát hiện hạnh phúc của cô đã sớm không phải là anh, mà là Đỗ Ngự Đình.

Cho nên, dù là từng phút từng giây nhịn loại đau khổ đến tê liệt, anh cũng muốn cô trở lại bên cạnh Đỗ Ngự Đình, anh cũng muốn cô sống tốt!

"Sa Sa, Tiểu Duệ, các con nói xem, chúng ta có nên tha thứ cho ba không?" Ninh Noãn Dương khom lưng hỏi hai tiểu quỷ, thật ra thì cô biết, lúc đó Đỗ Ngự Đình chỉ là tức quá, cũng không thật sự mang hai tiểu quỷ này đi.

"Không nên ¬ ——" Hai tiểu quỷ cùng nhau lắc đầu. Ai bảo ba hư như vậy, còn muốn vứt bọn họ xuống biển làm mồi cho cá, thật là không thể tha thứ!

"Ba...." Gương mặt tuấn tú trở nên suy sụp, Đỗ đại thiếu khẽ nói: "Sa Sa, đợi lát nữa ba đưa con đi mua búp bê barbie mới nhất, Tiểu Duệ, ba đưa con đi mua súng mới." Hối lộ, nhất định hữu dụng với đứa trẻ.

"Được!" Tiểu quỷ thấy vật sáng mắt, quả nhiên liền gật đầu, một người kéo một cánh tay của Ninh Noãn Dương, "Mẹ, ba thật tốt, con thích ba nhất."

"Con cũng thích ba nhất."

Ninh Noãn Dương bị quấn lấy có chút dở khóc dở cười, thì ra là hối lộ bọn họ lại dễ như vậy!

Được rồi, nếu đã đọc bản kiểm điểm, đã nói bảo đảm, vậy thì tha thứ cho anh vậy!

"Thôi, lần này không so đo với anh nữa!"

Vừa nghe lời này, Đỗ Ngự Đình giống như nhận được một đại xá, thiếu chút nữa nhảy lên: "Vợ là tốt nhất!"

"Ba, súng!"

"Ba, búp bê barbie!"

Trong một quán cà phê, hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau.

"Ninh tiểu thư, xin lỗi, mạo muội mời cô ra ngoài ngồi một chút." Nhan Gia hiển nhiên là ăn mặc tỉ mỉ, váy, tóc xoăn, giày cao gót, cách ăn mặc rất thục nữ.

"Nếu biết mạo muội thì không nên mời tôi ra ngoài." Ninh Noãn Dương nói một câu thiếu chút nữa làm cho Nhan Gia nghẹn chết, cô cười cười, nói: "Còn nữa, phiền cô gọi tôi là Đỗ thiếu phu nhân, cám ơn!"

"Cô ——" Khuôn mặt của Nhan Gia biến sắc, thám tử điều tra đã cho cô ta một phần tài liệu, Ninh Noãn Dương không phải là một người phụ nữ nhát như chuột, nhưng mà bây giờ tình hình trước mắt không phải như vậy. Xem ra cô ta còn phải phí thời gian, "Tôi gọi cô là Ninh tiểu thư là được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi! Tôi hy vọng cô có thể rời khỏi Đỗ đại ca, cô không hợp với anh ấy!"

"Vậy xin hỏi, người nào hợp với anh ấy?" Quả nhiên là đoán không sai, Nhan Gia ra đây chính là mơ ước tên khốn nhà cô.

"Đương nhiên là...." Nhan Gia vốn muốn nói là mình, nhưng mà suy nghĩ một chút lại cảm thấy không tốt lắm, vì vậy khéo léo nói: "Đương nhiên là một người phụ nữ có thể giúp anh ấy trong công việc sẽ hợp với anh ấy!"

"Nhan tiểu thư có chọn ra người thích hợp chưa? Hoặc là nói, cô cảm thấy mình có thể đảm nhận vị trí Đỗ thiếu phu nhân?"

Nhan Gia bị vạch trần, sắc mặt lúng túng, cô ta cầm ly cà phê, cương quyết nói: "Đương nhiên tôi là lựa chọn thích hợp nhất, từ sau khi tốt nghiệp tôi đã làm ở công ty của mình, quen thuộc hoạt động của công ty, có thể đảm nhiệm bất kỳ công việc nào ở công ty." Nhan Gia cao ngạo hất cằm lên.

"Nhan tiểu thư quả thật là rất ưu tú." Ninh Noãn Dương mím môi vào ly cà phê, cười nói: "Vậy tôi lấy thân phận Đỗ thiếu phu nhân mời Nhan tiểu thư tới D. S đảm nhiệm quản lý quan hệ xã hội!"

"Cô ——" Nhan Gia nổi giận, hai tay nặng nề vỗ bàn một cái: "Ninh Noãn Dương, cô không cần uổng công chiếm lấy vị trí Đỗ thiếu phu nhân, cô hoàn toàn không thể trợ giúp công việc cho Đỗ đại ca!"

Cà phê trên bàn, bắn ra từ trong ly.

"Cô ****, hét cái gì mà hét?" Ninh Noãn Dương nổi giận, cũng vỗ bàn một cái, ánh mắt lạnh lùng, "Cẩn thận *** ** ** hôm nay không còn mạng để trở về!"

"Cô ——" Nhan Gia muốn trả lời một cái mỉa mai, lại phát hiện sau ót có thêm một thứ, "Súng, súng......" Cô ta lắp bắp nhìn Ninh Noãn Dương, tại sao trong tài liệu không có dữ kiện lớn như vậy, người phụ nữ này, tại sao có thể có súng? Còn có, Noãn Noãn không nhát gan và dịu dàng, rõ ràng là dáng vẻ của đại ca xã hội đen.

"Không muốn chết thì nói chuyện với tôi nhỏ tiếng một chút." Ninh Noãn Dương hung tợn uy hiếp, súng này là năm năm trước Đỗ Ngự Đình đưa cho cô phòng thân. Sau này cô cùng anh hai đi thi hành một ít nhiệm vụ, cho nên uy hiếp người chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

"Tôi biết, biết rồi!" Nhan Gia gật đầu liên tục.

"Bảo bối, uy hiếp người khác là không đúng nha!" Người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen bước chân ưu nhã đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh Ninh Noãn Dương.

"Đỗ đại ca, thiếu phu nhân cô ấy, cô ấy cầm súng chỉa vào người của em, muốn giết em, cô ấy thật đáng sợ, thật đáng sợ." Vừa thấy Đỗ Ngự Đình tới, Nhan Gia lập tức bắt đầu đáng thương kể lể, hai mắt rưng rưng, vai run run, thật là đáng thương!

"Câm miệng ——" Sắc mặt của Ninh Noãn Dương trầm xuống, nặng nề đập khẩu súng trong tay lên bàn, cô rất muốn bước tới cho Nhan Gia một cái tát, không diễn cô ta sẽ chết sao!

"Đỗ đại ca, anh xem, anh xem cô ấy lại muốn giết em." Nhan Gia điềm đạm đáng yêu khóc thút thít.

"Bảo bối, như vậy là không đúng." Đỗ Ngự Đình khẽ khuyên: "Em xem bộ dạng của Nhan tiểu thư mảnh mai như vậy, một cô gái xinh đẹp như vậy, đối xử với cô ấy dịu dàng một chút. Không nên động thủ, dùng tài hùng biện là được rồi."

"Đỗ đại ca...." Nhan Gia nức nở, trong lòng mừng thầm, Đỗ đại ca thấy bộ dáng của Ninh Noãn Dương như vậy, nhất định sẽ sinh lòng chán nản với Ninh Noãn Dương.

"Nên dịu dàng như thế nào? Chồng ơi, anh tới làm mẫu một lần đi." Ninh Noãn Dương ngoài cười trong không cười nhìn chồng của mình.

"Nhìn này, nên như vậy!" Đỗ Ngự Đình ném ánh mắt quyến rũ cho Nhan Gia, làm cho Nhan Gia chết mê chết mệt, "Vệ sĩ!"

"Thiếu gia ——"

"Thủy Vân Gian còn thiếu một người, dẫn Nhan tiểu thư đi tìm quản lý Vu báo danh."

"Dạ."

"Ơ?" Nhan Gia mở to miệng, Đỗ đại ca tới đây không phải là để ôm cô ta, lau nước mắt cho cô ta sao? Thủy Vân Gian, cô ta bỗng nhiên nhớ tới Thủy Vân Gian là chỗ nào, "Đỗ đại ca.... ."

Đỗ Ngự Đình phất tay một cái.

"Nhan tiểu thư, mời ——" Vệ sĩ kéo Nhan Gia đi ra ngoài.

"Này, anh đối xử với con gái người ta như vậy sao!" Ninh Noãn Dương đưa tay vỗ người đàn ông bên cạnh, "Làm như vậy là không đúng."

"Không dọa cô ta một chút, để cho cô ta biết khó mà lui, lần sau cô ta lại tới tìm em thì làm sao bây giờ?" Đỗ Ngự Đình không yên tâm nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, anh quá bận. Đã phòng xong tất cả đàn ông bên cạnh cô, lại phải đề phòng những người phụ nữ kia, anh hận không thể tìm một cái đảo hoang đưa cô lên đó sống mới được.

"Em nhìn qua rất giống người sợ phiền phức sao?"

"Không giống!"

"Chồng ơi, nói cho anh biết một chuyện." Ninh Noãn Dương cười thảm, thấy thế Đỗ Ngự Đình bị dọa sợ đến hết hồn hết vía, "Là chuyện tốt, anh đừng khẩn trương."

"Không khẩn trương, anh không khẩn trương, một chút cũng không khẩn trương." Đỗ Ngự Đình liên tục lắc đầu, trên trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, không khẩn trương mới là lạ.

"Ba gọi điện thoại cho em, ba muốn tới đây xem một chút."

"Bao ~ Giờ?" Đâu chỉ là khẩn trương, chân của Đỗ Ngự Đình cũng muốn nhũn ra.

"Bây giờ chắc là đã tới sân bay, ba chờ anh tới đón!"

"Chạy mau ——" Ninh Noãn Dương nói xong, Đỗ Ngự Đình kinh hãi, vội vàng kéo cô, chạy ra ngoài.

Xong rồi, xong rồi, anh để cho ba vợ đại nhân phải chờ đợi, anh chết một vạn lần cũng không đủ!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-130 )