← Ch.126 | Ch.128 → |
Lục Tử Viễn chính thức ở trong Đỗ gia, hơn nữa còn đi theo Ninh Noãn Dương như hình với bóng, bất cứ lúc nào Đỗ Ngự Đình ôm hôn Ninh Noãn Dương đều ló đầu ra, Đỗ Ngự Đình đã nín giận đầy bụng không có chỗ nào phát ra.
Này không, sáng sớm Đỗ Ngự Đình thật vất vả mới có cơ hội ngăn vợ thân yêu ở vách tường, chơi trò hôn hôn sờ sờ.
"Cục cưng, chỉ hôn một cái, một cái là được rồi." Đỗ đại thiếu bắt đầu đè ép người ở bên tường, vểnh môi tới gần cô, "Chỉ muốn một cái là được rồi!"
Miệng một cái.
Cổ một cái.
Sau đó lại là......
"Anh nói chỉ hôn một cái!" Hai tay của Ninh Noãn Dương gắt gao ngăn lồng ngực của người đàn ông không ngừng đến gần, bị hô hấp nóng rực của anh làm cho cả người có cái gì đó không đúng.
"Chỉ có một cái mà." Đỗ Ngự Đình cong môi cười, cực kỳ yêu thích bộ dáng tiểu bạch thỏ này của cô, "Mỗi một chỗ hôn một cái." Anh cười xấu xa cầm lấy ngón tay mềm mại của cô, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn.
Này giống như món ăn ngon nhất trên thế giới, lưỡi của anh nóng mềm mại, tỉ mỉ quấn quanh đầu ngón tay của cô, vẻ mặt dịu dàng.
"Không cần, sẽ bị người khác nhìn thấy." Bị cảm giác kỳ lạ làm cho trái tim đập loạn, Ninh Noãn Dương khẽ kháng nghị: "Không cần." Cô còn nhớ rõ Lục Tử Viễn và hai tiểu quỷ còn ở nhà, ngộ nhỡ bị nhìn thấy cô nên giải thích như thế nào.
"Sẽ không, bây giờ còn sớm như vậy." Đỗ Ngự Đình làm sao chịu dễ dàng bỏ qua tiểu dê béo dâng tới miệng như vậy, đương nhiên là trực tiếp áp dụng thủ đoạn cưỡng chế, chặn miệng của cô, hai tay không ngừng lôi kéo quần áo cản trở.
"Không muốn ——"
"Đỗ thiếu nhã hứng thật tốt!" Một giọng nói như ma quỷ nguyền rủa truyền đến.
Đỗ Ngự Đình ngừng lại, thiếu chút nữa làm ra tật xấu nào đó, "Anh ——" Anh lúng túng giơ tay lên, mặc quần áo cho cô, bản thân thì đứng che trước mặt của cô, "Mắc mớ gì tới anh? Đây là vợ của tôi, đang ở trong nhà của tôi!"
Ninh Noãn Dương ngượng đỏ mặt, chôn mặt trong ngực của Đỗ Ngự Đình, hoàn toàn không dám ngẩng đầu, đều do anh, đã nói không nên ở chỗ này. Bây giờ thì tốt rồi, bị Lục Tử Viễn nhìn thấy, rất xấu hổ nha!
"Dĩ nhiên là không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn nói với Đỗ thiếu, sáng sớm đừng ở chỗ này diễn cảnh cung xuân, hành lang này bất cứ khi nào cũng có người giúp việc đi qua, anh dĩ nhiên không bận tâm người ta sẽ nhìn thấy, nhưng mà anh nên chú ý Noãn Noãn một chút!" Lục Tử Viễn cười như không cười, so với năm năm trước, anh ta ít đi vẻ ôn hòa và nhiều thêm vẻ lưu manh.
Anh ta cười, rõ ràng còn chưa tới đáy mắt, hai tay nắm chặt thành quyền để ở trong túi quần, rõ ràng là cố thuyết phục mình hết lần này tới lần khác, lần này tới đây chẳng qua là muốn xem cô sống có tốt hay không. Nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, trái tim của anh đau đến chết đi sống lại.
Lông mi dày khẽ cụp xuống, che giấu cảm xúc ở đáy mắt, anh hài hước cười nói: "Nếu như cảm thấy thời gian buổi tối không đủ, hai người có thể trở về phòng tha hồ tận hưởng, Tiểu Đậu Sa và Tiểu Duệ giao cho tôi là được rồi, nói thế nào bọn họ cũng gọi tôi một tiếng ba."
Vừa nghe lời này, Đỗ Ngự Đình liền nổi trận lôi đình, giận dữ hét lên: "Lục Tử Viễn, Tiểu Đậu Sa và Tiểu Duệ là con của tôi, không cho bọn họ gọi anh là ba."
"Ba Lục ——"
"Ba Lục ——"
"Éc?"
Hai tiểu quỷ mặc áo ngủ đạp dép nhung, uể oải nhào vào ngực của Lục Tử Viễn, "Ba Lục, ôm!"
"Được, ba Lục ôm!" Lục Tử Viễn cười đắc ý, khom lưng ôm lấy hai tiểu quỷ làm cho người ta thương yêu.
"Moa ~"
"Moa ~"
Hai người mỗi người một nụ hôn, hôn đến trên mặt của Lục Tử Viễn đều là nước miếng.
"Không được gọi anh ta là ba Lục." Đỗ Ngự Đình bị chọc tức, nổi giận đùng đùng bước tới, một tay cướp lấy hai đứa trẻ, gắt gao kẹp chặt ở trong ngực, tức giận nói: "Ba mới là ba của các con!"
Đỗ Vũ Sa ngẩn người hồi lâu, cảm nhận được ba bỗng nhiên tức giận, bị dọa đến oa oa khóc lên, còn hét lên: "Ba hư, ba xấu, con không thích ba, con muốn ba Lục, ba Lục, ba mau tới cứu con.... ." Đỗ Vũ Sa giơ cánh tay mập mạp liều mạng bắt lung tung về phía Lục Tử Viễn.
"Ba Lục, con thích ba, ba mau tới cứu con...." Đỗ Vũ Sa khóc đến thương tâm, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thảm.
Đỗ Thần Duệ cũng bị hù dọa, mặc dù trước kia ba không để ý tới bé, nhưng mà chưa từng tức giận như vậy, lập tức bé cũng không nhịn được khóc lên: "Mẹ, con muốn mẹ...."
Mặc cho hai đứa trẻ giãy dụa như thế nào, cánh tay của Đỗ Ngự Đình vẫn siết chặt bọn họ, hoàn toàn không thể thoát ra.
"Anh làm gì vậy?" Ninh Noãn Dương cũng sợ đến ngây người, đợi tới khi hoàn hồn, cô bước tới muốn cướp lấy hai đứa trẻ từ trong ngực của Đỗ Ngự Đình, bất đắc dĩ sức lực không lớn bằng anh, "Anh mau buông tay ra, anh hù dọa Sa Sa và Tiểu Duệ rồi, anh làm gì vậy?"
Đỗ Ngự Đình tức điên, lúc nghe được hai đứa trẻ nói không thích ba, muốn ba Lục, anh liền tức điên, "Không buông."
"Đỗ Ngự Đình, anh mau buông tay ra, anh điên rồi, Sa Sa và Tiểu Duệ cũng là con của anh, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?" Ninh Noãn Dương vừa đấm vừa đánh, ngay cả Lục Tử Viễn cũng bước tới giúp một tay, ngoại trừ kéo hai đứa trẻ đang khóc lớn ra, không có bất cứ hiệu quả nào.
Ninh Noãn Dương nóng nảy, giơ tay lên, "Chát ——" Một bạt tay hung hăng đánh lên mặt của Đỗ Ngự Đình.
Tiếng tát thanh thúy vang lên, gương mặt truyền đến sự đau đớn, Đỗ Ngự Đình sửng sốt, để hai đứa trẻ xuống. Nhìn chằm chằm Ninh Noãn Dương và Lục Tử Viễn hồi lâu, cười lạnh nói: "Được lắm, các người rất tốt, bây giờ các người thành người một nhà, tôi trở thành người ngoài."
Chuyện anh lo lắng cuối cùng cũng trở thành sự thật, hai đứa trẻ tuyệt không thân thiết với anh, ngược lại thân thiết với Lục Tử Viễn như vậy, không giống với người ngoài chút nào.
"Anh đang nói gì vậy? Đỗ Ngự Đình, rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Ninh Noãn Dương không hiểu, rõ ràng mới vừa rồi anh dịu dàng như nước, tại sao mới chớp mặt lại thay đổi rồi, "Đình ——" Cô đưa tay muốn nắm lấy tay của anh, lại bị anh né tránh.
"Ninh Noãn Dương!" Lần này, anh gọi cả họ lẫn tên của cô, lạnh lùng nói: "Bây giờ em chỉ có một lựa chọn, để cho anh ta đi, sau này người một nhà chúng ta sống vui vẻ, nếu không liền đưa hai đứa bé này đi, sau này cả đời em cũng đừng nghĩ tới việc gặp bọn nó."
"Oa, con không muốn không nhìn thấy mẹ ——" Hai tiểu quỷ vừa nghe, liền khóc lớn hơn.
Từ khi ra đời Đỗ Vũ Sa đã được Ninh Noãn Dương mang theo bên người, làm sao có thể tách ra khỏi cô.
Còn Đỗ Thần Duệ thật vất vả mới hưởng thụ tình thương của mẹ, càng không muốn tác ra khỏi mẹ.
Sắc mặt của Ninh Noãn Dương bỗng nhiên trở nên tái nhợt, cô tức giận hét lên: "Đỗ Ngự Đình, rốt cuộc là anh đang làm gì vậy? Không giải thích, tại sao lại bắt em lựa chọn? Sa Sa và Tiểu Duệ cũng là con của em, tại sao em không thể gặp bọn nó?"
"Vậy em để cho anh ta đi, sau này không bao giờ được phép gặp anh ta." Đầu ngón tay của Đỗ Ngự Đình chỉ Lục Tử Viễn, lời của hai đứa trẻ không phải là nguyên nhân làm cho anh tức giận, anh chẳng qua là để ý sự xuất hiện của Lục Tử Viễn, và những chuyện làm cho anh lo lắng đến không ngủ được.
"Được, tôi đi là được rồi, sau này tôi sẽ cố gắng bảo đảm không chạm mặt Noãn Noãn, nhưng mà không phải bảo đảm tuyệt đối." Lục Tử Viễn bất đắc dĩ cười khổ, nhìn Ninh Noãn Dương: "Xin lỗi, vì anh đã làm cho hai người cãi nhau, chăm sóc tốt bản thân mình." Anh không ngừng nhìn cô, anh muốn mang cô đi, nhưng mà hình như là không thể nào.
"Không được! Anh không thể đi." Ninh Noãn Dương vội vàng kéo tay của Lục Tử Viễn, nói: "A Viễn là khách của nhà chúng ta, anh ấy là con nuôi của ba, anh không thể đuổi anh ấy đi như vậy."
Đỗ Ngự Đình không nói gì, tầm mắt rơi vào cánh tay đang kéo chặt của hai người.
Cô lại chủ động nắm tay của Lục Tử Viễn.
"Ninh Noãn Dương, em giỏi lắm!" Đỗ Ngự Đình gật đầu cười lạnh, hét lên: "Vệ sĩ, cút đến đây cho tôi."
"Thiếu gia!"
"Mang hai tiểu quỷ này vứt xuống biển làm mồi cho cá!" Anh đưa tay chỉ hai tiểu quỷ đang đứng bên cạnh.
"Thiếu gia, đây.... ." Trên trán của vệ sĩ chảy xuống mồ hôi lạnh, nhìn mặt đen của thiếu gia nhà mình còn hơn cả Bao Công, không dám cãi lệnh, lại không dám thi hành. Bây giờ thiếu gia nhà anh chỉ đang nổi giận mà thôi, đợi tới khi nhớ lại không phải là sẽ cầm dao xử anh sao?
"Nhanh lên, không nghe lời của tôi nói phải không?" Đỗ Ngự Đình tức điên là, lại nói ra lời mất hết lý trí.
"Anh dám?" Ánh mắt của Ninh Noãn Dương rưng rưng, hai tay ôm chặt hai tiểu quỷ, "Nếu anh dám làm vậy, em cũng nhảy xuống biển cùng bọn nó."
"Em?" Đỗ Ngự Đình chán nản, hồi lâu phất tay: "Mang đi cho tôi!"
"Dạ." Lần này, vệ sĩ không chút do dự, trực tiếp ôm lấy tiểu thiếu gia, tiểu thư, dù sao thiếu gia chỉ nói mang đi, không có nói mang đi đâu.
"Tiểu.... ."
"Thiếu phu nhân, xin yên tâm!" Vệ sĩ ra hiệu, ôm lấy hai tiểu quỷ, xoay người rời đi.
............. .
Bên trong công ty D. S, tất cả nhân viên đều cảm thấy hôm nay boss của mình vô cùng kinh khủng, hơn cả thời kì mãn kinh của bà cụ làm cho người ta đoán không ra.
"Trên cổ của cậu là đầu heo sao?"
Bên trong phòng làm việc, một phần tài liệu bay thẳng tới người của ngành quản lý, quản lý đáng thương không dám nhúc nhích, rốt cuộc là hôm nay boss nhà anh làm sao vậy? Uống lộn thuốc hay là ăn thuốc nổ?
Đỗ Ngự Đình tiếp tục mắng: "Tôi nói rồi, lợi nhuận tháng này phải chiếm 50% hiệu suất tiêu thụ."
"Nhưng mà tháng này là mùa ế hàng...." Quản lý khẽ giải thích.
"Mùa ế hàng?" Đỗ Ngự Đình nguy hiểm híp mắt, "Mùa ế hàng là do tôi tạo thành sao?" Anh đưa tay chỉ mình.
"Không phải." Quản lý lắc đầu.
"Không phải do tôi tạo thành, vậy cậu nói với tôi có ích gì?" Đỗ Ngự Đình vỗ mạnh lên bàn, tức giận hét lên: "50%, có nghe thấy không?"
"Dạ."
"Tổng giám đốc, cà phê của anh." Một trợ lý mới tới dè dặt bưng ly cà phê mới pha đặt lên bàn làm việc, vẻ mặt mê luyến nhìn ông chủ của mình. Đãi ngộ của nhân viên D. S cực kỳ tốt, cô mất rất nhiều thời gian mới vào được đây, không nghĩ tới ngay cả Tổng giám đốc lại đẹp trai như vậy.
Đỗ Ngự Đình chỉ uống một ngụm, liền lập tức phun ra: "Phù ——"
"Đây là cà phê gì vậy? Tại sao lại khó uống như vậy? Rốt cuộc cô có thể pha cà phê không? Nếu không thể pha liền cút cho tôi." Đỗ Ngự Đình đẩy ly cà phê trên bàn, đưa tay kéo kéo cà vạt trên cổ.
"Tổng, Tổng giám đốc.... ." Trợ lý nhỏ lắp bắp vẻ mặt như đưa đám, "Cà phê này, cà phê...." Rõ ràng là ngày hôm qua Tổng giám đốc còn khen cô pha cà phê ngon, hôm nay rõ ràng là cô pha như ngày hôm qua, không thể nào làm sai.
"Nhanh chóng đi pha lại lần nữa." Đỗ Ngự Đình vỗ bàn một cái, dọa đến trợ lý nhỏ chạy trối chết. Huhu, boss đại nhân thật là khủng khiếp, cô không bao giờ muốn đi vào nữa, cô muốn đưa đơn từ chức.
"Ăn hại, một đám ăn hại ——" Một cước hung hăng đá ngã sọt rác, Đỗ Ngự Đình nhắm mắt dựa vào ghế.
← Ch. 126 | Ch. 128 → |