← Ch.125 | Ch.127 → |
Mặt trời vừa mới ló rạng, Đỗ Ngự Đình đã thức dậy từ lâu.
"Vợ ơi!" Anh đẩy người đang ngủ bên cạnh, nói nhỏ: "Chúng ta mau thức dậy đi!"
"Làm gì, còn rất sớm!" Ninh Noãn Dương hơi mở mắt, liếc nhìn căn phòng không quá sáng.
"Chúng ta đi ra ngoài du lịch." Đỗ Ngự Đình vừa nói vừa đứng dậy, hôm nay anh nhất định phải mang Noãn Noãn cách xa tầm mắt của Lãnh Nhiên, nếu không anh sẽ tức chết, thừa dịp sáng sớm Lãnh Nhiên chưa rời giường, nhanh chóng đi, giao hai tiểu quỷ cho Lãnh Nhiên là được rồi.
Ninh Noãn Dương bất đắc dĩ bị bắt rời giường, đợi hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, quản gia bước tới đưa một phong thư: "Thiếu gia, đây là của Lãnh thiếu gia để lại cho anh."
"Cho tôi?" Trong mắt của Đỗ Ngự Đình tràn đầy vẻ đề phòng, nhận lấy phong thư, "Anh ấy đâu?" Cùng ở dưới một mái nhà, còn chơi trò viết thư.
"Lãnh thiếu gia đã đi từ sớm." Quản gia cung kính nói.
"Đi?" Đỗ Ngự Đình buồn bực, anh còn tưởng rằng hôm nay Lãnh Nhiên sẽ tiếp tục chỉnh anh? Xem xem nội dung của phong thư này là gì.
"Như thế nào? Anh ấy nói gì?" Ninh Noãn Dương nằm ở một bên tay của Đỗ Ngự Đình, nửa mở mắt, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ.
Đỗ Ngự Đình vừa xem thư vừa cắn răng nghiến lợi, trong thư nói, tối hôm qua hợp đồng kia là giả, quà của ba vợ đại nhân cho anh là cổ phần công ty ở Âu Mỹ. Sau đó Lãnh Nhiên còn nói, làm anh vợ, Đỗ Ngự Đình gọi anh ta một tiếng anh, anh cũng có một phần quà muốn cho bọn họ, đó chính là ——
Hôm nay Lục Tử Viễn xuống máy bay, đại khái là tầm 10 giờ sẽ tới nhà anh.
"Rốt cuộc là anh ấy đã nói gì?" Ninh Noãn Dương tò mò hỏi.
Đỗ Ngự Đình ngẩng mặt nở nụ cười dịu dàng, bàn tay vuốt ve đầu của cô, nói: "Không nói gì, chẳng qua chỉ là lời hỏi thăm, anh lên lầu lấy chìa khóa xe, sau đó chúng ta đi ra ngoài." Xoay người, anh đằng đằng sát khí vò tờ giấy trong tay thành hình tròn, chạy thẳng tới thư phòng, gọi điện thoại cho Lãnh Nhiên, trực tiếp hỏi: "Tại sao Lục Tử Viễn lại tới đây?"
"Thái độ, chú ý thái độ của cậu, bây giờ cậu đang nói chuyện với ai?" Lãnh Nhiên chậm rãi nói, trong giọng nói còn mang theo ý cười, "Đúng rồi, còn quên chưa nói với cậu, bây giờ A Viễn là con nuôi của ba tôi, con nuôi còn thân hơn đứa con ruột là tôi đây, nếu như thất lễ với cậu ấy, hậu quả...... Chậc chậc."
Đỗ Ngự Đình cắn răng, muốn trực tiếp tóm lấy Lãnh Nhiên ở trong điện thoại: "Tại sao anh ta lại biết nhà của em ở đâu?"
"Tôi nói."
"Anh ——"
"Ai kêu cậu ngày hôm qua không đưa tôi đi Thủy Vân Gian." Giọng nói của Lãnh Nhiên cực kỳ vô tội, "Bái bai, tôi bận rồi!"
"Tút tút......" Đỗ Ngự Đình nhìn điện thoại hồi lâu, lúc này mới nhớ tới lời của Lãnh Nhiên, Lục Tử Viễn muốn tới đây. Anh lấy lại tinh thần, lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, "Quản gia ——"
"Thiếu gia, anh có gì phân phó?" Trên trán của quản gia đổ đầy mồ hôi, chạy chậm tới.
"Đi thả 10 con chó Ngao tôi nuôi ở cửa, thả thêm 10 con chó Bull ở ngoài cửa, sáng hôm nay nhớ đừng cho bọn nó ăn bữa sáng." Đỗ Ngự Đình lộ ra hàm răng trắng sáng, nở nụ cười u ám, anh muốn ngăn tất cả địch ở ngoài cửa.
Ăn sáng xong, Đỗ Ngự Đình ưu nhã lau khóe miệng, nhìn con trai con gái nói: "Tiểu Duệ, Tiểu Đậu Sa, hôm nay ba mẹ muốn ra ngoài chơi, các con ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời của quản gia, có biết không?"
"Nhưng mà ba, tối hôm qua ba Lục gọi điện thoại cho cậu, nói là hôm nay sẽ tới đây đó." Đỗ Vũ Sa bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn ba của mình, nói tiếp: "Con còn nghe ông ngoại nói, muốn ba Lục yên tâm tới đây, nếu như không vào nhà được, ông ngoại sẽ tự thân xuất mã."
Tự thân xuất mã? Đây coi như là đang uy hiếp sao?
Trên trán của Đỗ đại thiếu chảy xuống một giọt mồ hôi.
"Thật không? A Viễn sẽ tới đây sao?" Trên mặt của Ninh Noãn Dương lộ ra sự vui vẻ, xem ra quan hệ với Lục Tử Viễn không phải là nhỏ.
Trong lòng của Đỗ Ngự Đình nhất thời có vị chua bốc lên.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa kịch liệt.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu ——"
Tiếng sủa liên tục, rất kịch liệt.
"Tiểu Đậu Sa, Tiểu Duệ, các con có ở nhà không?" Trong sân, mơ hồ nghe được giọng nói của người đàn ông ở bên ngoài.
"Oa —— Là ba Lục đó!" Đỗ Vũ Sa đứng dậy, bỏ lại sữa tươi ở trong tay, kéo Đỗ Thần Duệ, "Tiểu Duệ, đi, ba Lục tới rồi!"
Ngoài cửa, Lục Tử Viễn mặc áo khoác màu xanh quân đội, da đầu tê dại nhìn toàn bộ chó trong sân đang sủa điên cuồng, xem ra Đỗ Ngự Đình vì muốn ngăn anh vào cửa, tốn không ít tâm tư!
"Ba Lục, ba Lục!" Đỗ Vũ Sa vui vẻ vỗ tay hét lên: "Con rất nhớ ba!"
"Haha! Tiểu Đậu Sa, ba Lục cũng nhớ con!" Lục Tử Viễn cười xán lạn.
Đỗ Ngự Đình nhàn nhã ngồi ở trong sân, hai chân bắt chéo, "tốt bụng" nhắc nhở: "Những con chó này vẫn chưa ăn sáng!"
"A Viễn!" Ninh Noãn Dương vẫy tay với Lục Tử Viễn.
"Noãn Noãn, em chờ một chút, anh sẽ nhanh chóng đi vào." Lục Tử Viễn cười nhẹ nhàng, giống như không để những con chó dữ vào trong mắt.
"A Viễn, anh cẩn thận một chút."
"Không được gọi anh ta như vậy, không được cười với anh ta." Đỗ Ngự Đình ôm lấy người đang cười xán lạn ở bên cạnh, lại cắn răng nhìn hai tiểu quỷ, thầm mắng một tiếng: "Vật nhỏ!" Cũng không nghĩ xem ai mới là ba ruột, cư nhiên lại gọi một người ngoài là ba, hơn nữa người ngoài này còn là tình địch của anh.
"Ba Lục, ba nhanh chóng đi vào đi!" Đỗ Vũ Sa mong đợi nhìn Lục Tử Viễn đang đứng ở ngoài cửa, "Sa Sa rất nhớ ba, rất nhớ, rất nhớ!"
"Đỗ Vũ Sa, con tới đây cho ba!" Đỗ Ngự Đình bỗng nhiên hét lên.
Đỗ Vũ Sa ngẩn người hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng, "Oa —— Ba dữ quá, con không thích ba, ba Lục, ba nhanh chóng tới cứu con.... ."
"Tại sao anh lại hung dữ với con?" Ninh Noãn Dương đau lòng, tránh thoát tay của Đỗ Ngự Đình, ôm lấy Sa Sa, dụ dỗ: "Sa Sa, đừng khóc, ba Lục sẽ lập tức đi vào."
"Anh.... ." Đỗ Ngự Đình còn muốn giải thích, lại bị Ninh Noãn Dương trừng một cái, lập tức ngoan ngoãn không lên tiếng.
"Sa Sa, đừng khóc, ba Lục có mang quà tới cho con." Lục Tử Viễn vừa dụ dỗ Đỗ Vũ Sa, vừa xem xét địa hình xung quanh, chắc chắn không thể đi vào bằng cửa chính, nhiều chó Ngao và chó Bull như vậy thế nào cũng ăn tươi nuốt sống anh, cho dù thân thủ anh có khá hơn nữa, tay không cũng không thể đánh bại nhiều con chó dữ như vậy, anh không muốn chôn thây vào bụng của con chó.
Một sợi dây thừng thô dài, có năm cái móng câu bằng sắt ở mỗi đầu, "Cũng đủ rồi!" Lục Tử Viễn lẩm bẩm, móc một đầu lưỡi câu vào cửa, một đầu còn lại quăng tới cửa sổ ở lầu hai, dùng sức kéo, xác định đã móc lưỡi câu xong.
"Này, anh......" Đỗ Ngự Đình còn chưa kịp nói gì.
Chỉ thấy Lục Tử Viễn nhanh nhẹn leo lên cửa, hai cánh tay mở ra giữ thăng bằng, vững vàng đi tới cửa sổ ở lầu hai.
"Oa, ba Lục giỏi quá, giỏi quá!" Đỗ Vũ Sa vỗ tay, khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng.
"Đúng vậy, ba Lục giỏi quá!" Đỗ Thần Duệ kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt khâm phục, người có công phu trong ti vi đều giống như ba Lục, bây giờ từ ba Lục này trở thành ánh sáng rực rỡ trong lòng của bé, còn mạnh hơn ba nhiều.
"Không được kêu." Đỗ Ngự Đình trầm mặc, tại sao anh lại quên mất chuyện này.
Bên trong nhà, Lục Tử Viễn đã nhàn nhã ngồi ở ghế sô pha.
"Ba Lục ——"
"Ba Lục ——"
Hai tiểu quỷ chạy thẳng tới Lục Tử Viễn, còn thân thiết hơn cả ba ruột là Đỗ Ngự Đình.
"Tiểu Đậu Sa, Tiểu Duệ!" Lục Tử Viễn một tay ôm một đứa, hôn đứa này lại hôn đứa kia, trong lòng cực kỳ xúc động, nếu như lúc đầu không xảy ra chuyện kia, vậy hôm nay, ba của hai tiểu quỷ này chính là anh, chẳng qua là......
Cái gì cũng có thể quay lại, duy nhất chỉ có thời gian.
"Ba Lục mang quà cho các con." Lục Tử Viễn xoay người lấy quà trong túi xách, ban đầu anh kiên trì phải làm ba nuôi của Tiểu Đậu Sa, có lẽ là vì đền bù cho anh, ông ngoại của Tiểu Đậu Sa nhận anh làm con nuôi, hơn nữa còn để cho Tiểu Đậu Sa gọi anh là ba Lục, coi như chỉ là như vậy, coi như là kêu ba còn cộng thêm họ, anh vẫn cảm thấy thỏa mãn như cũ.
"Tiểu Đậu Sa, đây là của con." Lục Tử Viễn cầm cái hộp quấn nơ bướm màu hồng đưa cho Đỗ Vũ Sa, "Là búp bê barbie mới nhất." Tiểu Đậu Sa rất thích búp bên barbie, mỗi lần ra bản mới, anh đều mua cho bé.
"Cám ơn ba Lục!" Đỗ Vũ Sa tặng một nụ hôn ngọt ngào.
"Tiểu Duệ, đây là của con." Lục Tử Viễn lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen bình thường, "Mở ra xem xem."
Đỗ Thần Duệ do dự từ từ mở ra, trong nháy mắt lại sợ đến ngây người, "Oa, súng ——" Là một khẩu súng lục nhỏ màu đen, rất đẹp!
"Đây là súng thật, ba Lục sẽ ở đây một thời gian ngắn, có thời gian sẽ dạy Tiểu Duệ dùng súng, có được không?" Lục Tử Viễn dịu dàng vuốt ve đầu nhỏ của Đỗ Thần Duệ, ban đầu lúc Tiểu Duệ sinh ra đã tách ra khỏi Noãn Noãn, mặc dù không phải là con ruột của anh, nhưng mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh vẫn cảm thấy Tiểu Duệ có chút thua thiệt. Nếu có thể, anh tình nguyện cố gắng đền bù.
"Ba Lục thật tốt, thật tốt!" Đỗ Thần Duệ vui vẻ lộ ra vẻ mặt tươi như hoa.
"Tiểu Duệ, tới đây!" Đỗ đại thiếu bỗng nhiên âm trầm lên tiếng.
Mặc dù có mẹ ở đây, nhưng giọng nói của ba âm trầm như vậy, Đỗ Thần Duệ không dám do dự, vội vàng chạy tới, "Ba, ba kêu con?" Ở trong lòng của bé, uy nghiêm của ba vẫn còn rất cao.
"Lần sau ba dạy con dùng súng." Đỗ Ngự Đình mất hừng nhìn con trai con gái của mình dính lấy Lục Tử Viễn như vậy.
"Éc.... ." Đỗ Thần Duệ cúi đầu, không nói gì, nhưng trên mặt viết rõ "con không muốn", chẳng qua là bé không dám nói. Trước kia mẹ chưa trở về, mỗi ngày ba đều ở công ty, bận rộn đến không có thời gian trở về nhà. Bây giờ mẹ đã trở về, ba càng bận rộn hơn, mỗi ngày ngoại trừ tới công ty, thời gian còn lại đều ở cùng với mẹ, làm gì còn dư thời gian dạy bé dùng súng.
"Tiểu Duệ, để cho ba Lục dạy con, có được không?" Ninh Noãn Dương bước tới, ôm lấy Tiểu Duệ, đặt vào trong ngực của Lục Tử Viễn, "A Viễn, vậy thì làm phiền anh."
Có mẹ làm hậu thuẫn mạnh mẽ, Đỗ Thần Duệ dĩ nhiên không còn kiêng kỵ uy nghiêm của ba, gọi thẳng: "Ba Lục tốt nhất, ba Lục tốt nhất!"
Sắc mặt của Đỗ Ngự Đình từ xanh biến thành đen, từ đen thành hồng, từ hồng thành tím, cực kỳ giống đèn nê ông phát sáng vào ban đêm.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |