← Ch.11 | Ch.13 → |
7
Khách đến rất đông, tiệc ngắm hoa quả thật náo nhiệt. An Ngữ Như lẫn trong đám đông, gương mặt tỏ ra không quan tâm, thậm chí còn có phần lười biếng.
Phụ thân đặc biệt tìm đến vài nam tử trẻ tuổi, dung mạo đoan chính, gia cảnh khá giả để mắt đến nàng ta, lại còn căn dặn mẫu thân giới thiệu cho bọn họ.
Phụ thân cẩn thận, mẫu thân hết lòng, nhưng An Ngữ Như lại không hề để tâm.
Mẫu thân dù có bất mãn từ lần trước, vẫn giữ kiên nhẫn giới thiệu cho nàng, nhưng nàng ta lại tỏ vẻ hờ hững, khiến mẫu thân chỉ có thể nén bực tức vì đang trong lúc đông đúc.
Mặc dù hờ hững, ánh mắt của An Ngữ Như vẫn thỉnh thoảng liếc về phía cửa.
Ta theo hướng nhìn của nàng, và quả nhiên, chẳng mấy chốc Tề Vương xuất hiện.
Sắc mặt của mẫu thân khó coi hẳn, còn An Ngữ Như thì hớn hở bước tới nghênh đón.
"Điện hạ đến muộn thế này, thiếp còn tưởng ngài sẽ không tới nữa!"
Giọng nàng ta ngọt ngào đến mức khiến ta rợn cả người.
Tề Vương cũng chẳng ngại ngần gì, vươn tay dài, thản nhiên kéo nàng ta vào lòng:
"Nàng là người mà bản vương quan tâm nhất, việc của nàng sao bản vương có thể mặc kệ được?"
"Thiếp biết mà, điện hạ đối xử với thiếp là tốt nhất."
Sắc mặt mẫu thân càng thêm u ám, mục đích của yến hội hôm nay có mặt không ít người đoán biết được, hành động của Tề Vương chẳng khác nào là tát vào mặt Tướng phủ.
Đám đông bắt đầu bàn tán rì rầm, phần lớn là nói An Ngữ Như không biết giữ gìn, chẳng chút e dè, thiếu đoan chính.
Hiệu quả đúng như ta dự liệu. Nhưng hiện tại, An Ngữ Như vẫn đội cái danh là nghĩa nữ của Tướng phủ, nên tai tiếng nàng ta gây ra cũng là bôi nhọ danh dự của phủ.
Hai người họ tình tứ, nhưng mẫu thân không thể chịu được nữa, sắc mặt lạnh lùng, nói nặng nề:
"Hôm nay là Tướng phủ mở tiệc, xin điện hạ giữ lễ một chút."
Tề Vương chưa kịp mở miệng, An Ngữ Như đã làm ra bộ dáng yếu đuối sợ hãi, chắp tay lên trước ngực:
"Điện hạ, phu nhân muốn ép thiếp phải gả chồng! Thiếp chỉ là một cô nhi, phận bèo bọt, không nơi nương tựa, may mắn được điện hạ chiếu cố, mong điện hạ làm chủ cho thiếp!"
Câu nói này như một quả b. o. m nổ tung!
Chốn quan lại thế gia vốn nhiều thị phi, chỉ một câu nói của An Ngữ Như đã khiến người ta dễ dàng nghi ngờ rằng phụ thân mang nàng ta về phủ có dụng ý khác. Nếu không khéo, phụ thân còn có thể bị đồn đoán là kết bè kết đảng.
Nghe xong lời của nàng, Tề Vương trầm giọng nhìn mẫu thân:
"Phu nhân, dù An Ngữ Như là nghĩa nữ của quý phủ, nhưng nàng đã mất cha mẹ, không nơi nương tựa đã là quá đáng thương rồi, sao phu nhân còn ép nàng phải gả chồng?"
"Tần phủ chúng ta chưa từng làm vậy, chẳng lẽ điện hạ chỉ nghe một lời từ một phía mà đã tin sao?"
An Ngữ Như nghe vậy thì tỏ vẻ sợ hãi, rúc vào lòng Tề Vương, như thể nàng ta đang bị mẫu thân dọa cho sợ.
Mẫu thân nhìn dáng vẻ của nàng, giận đến nỗi không nói thành lời, giơ tay lên chỉ mà cũng không thể thốt nên lời.
Ta vội bước tới, đỡ mẫu thân ngồi xuống, rót một chén trà đưa bà uống để bà hạ hỏa:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Mẫu thân bớt giận."
Ta dìu mẫu thân ngồi xuống, rồi quay lại hành lễ với Tề Vương:
"Điện hạ tôn quý, hôm nay đến chơi, nếu có gì tiếp đón chưa chu toàn, xin Tướng phủ tạ lỗi với ngài."
"Tử Cầm muội muội khách khí rồi, muội lễ phép chu toàn, bản vương chỉ là xét chuyện nào ra chuyện đó, chứ không hề có ý trách móc gì đâu."
Tề Vương cất giọng khách khí, nhìn ta bằng ánh mắt có chút tình cảm khiến ta ghê tởm.
"Nếu vậy, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, mong điện hạ bỏ quá cho nếu có chỗ thất lễ."
"Muội cứ nói."
"Xin hỏi điện hạ, có chứng kiến tận mắt mẫu thân ta ép An tỷ gả chồng không?"
Tề Vương bị hỏi bất ngờ, đành im lặng.
Ta quay lại nhìn mọi người xung quanh:
"Xin hỏi các vị, có ai từng thấy mẫu thân ta ép An tỷ gả chồng chưa?"
Một lúc sau, một vị phu nhân lên tiếng:
"Chưa từng, mục đích yến hội vốn dĩ là để kết giao bạn mới, An cô nương trên danh nghĩa là nghĩa nữ của Tướng phủ, phu nhân giới thiệu là điều hoàn toàn bình thường."
Câu này khiến nhiều người gật gù đồng tình.
"Nếu vậy..."
Ta quay lại nhìn thẳng vào Tề Vương:
"Điện hạ chưa từng thấy mẫu thân ta ép An tỷ gả chồng, mọi người cũng không ai thấy, vậy mà chỉ dựa vào lời nói từ một phía đã quy tội, không có chứng cứ, lại nghiêm trách mẫu thân ta. Chẳng phải nên cho Tướng phủ một lời giải thích sao?"
Tề Vương không ngờ một câu nói vô ý của mình lại gây ra phiền phức lớn đến vậy, đành ngậm ngùi không biết phải nói gì.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |