Truyện:Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh - Chương 028

Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Trọn bộ 108 chương
Chương 028
Có muốn một cái nữa hay không
0.00
(0 votes)


Chương (1-108)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đi ra ngoài! Không nên ép tôi giết cô!" Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt tà ác sắc bén như đao nheo lại, đầy uy hiếp nhìn về phía Tưởng Lệ Văn.

Bởi vì Hi Nguyên bất thường, anh không có thời gian đi để ý tới Tưởng Lệ Văn, nhưng là cô ta gây họa, sẽ phải tiếp nhận trừng phạt, anh tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ!

"Đi ra ngoài thì đi ra ngoài, không phải chỉ là một cái nha đầu xấu xí sao? Tất yếu phải coi trọng như vậy?" Tưởng Lệ Văn không cam lòng xoay người, vừa đi vừa quở trách.

Ngân Báo mặt lo lắng đứng ở cửa, mặt tuấn mỹ cũng lộ ra ý lạnh ngoan tuyệt.

Tưởng Lệ Văn lắc cái eo xinh đẹp của mình, muốn lướt qua bên cạnh Ngân Báo, nhưng không ngờ bị anh hung hăng tát cho một tát, thiếu chút nữa đánh rụng răng cửa của cô ta, gương mặt diễm lệ lập tức sưng lên như cái bánh bao.

Cô ta kinh ngạc che mặt bị đánh sưng, nhìn về phía người đàn ông đang đứng đó: "Ngân Báo, anh đánh tôi?"

"Đây là tôi vì bé con mà đánh!" Ngân Báo không hề hài hước cùng nghịch ngợm nữa, lạnh lùng nói.

"Anh có quyền gì? Cho dù muốn ra tay cũng là Khắc Cốt ra tay, không đến phiên anh!" Mặt của Tưởng Lệ văn có vẻ hết sức dữ tợn.

Mặt Lăng Khắc Cốt lạnh lùng hướng đến chỗ Tưởng Lệ Văn, không cho cô ta có cơ hội phản ứng, hung hăng ở trên má kia của cô ta vung lên một chưởng, sau đó tà ác cười lạnh: "Một bạt tai này có đủ hay không? Có muốn thêm nữa hay không?"

"Anh?! Lăng Khắc Cốt, tôi hận anh! Tôi hận anh!" Tưởng Lệ Văn căm tức rống to. Hình tượng luôn luôn hoàn mỹ của cô ta ở trước mặt Lăng Khắc Cốt biến mất hầu như không còn, trở nên dữ tợn mà xấu xí.

Từng câu "Tôi hận anh" của Tưởng Lệ Văn mang theo hận ý truyền vào đại não của Hi Nguyên, cô đột nhiên mở ra một đôi con người đẹp như hồ nước tĩnh lặng, nhìn về phía Lăng Khắc Cốt.

"Ba hận bé con...... Ba hận bé con.... . Ba hận bé con......" Hi Nguyên đột nhiên níu chặt cổ áo của Lăng Khắc Cốt, không ngừng nỉ non, trong mắt cuồng loạn khiến Lăng Khắc Cốt đau lòng.

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt khẩn trương nhìn mặt của Hi Nguyên, sợ mình sinh ra ảo giác. Nhiều ngày như vậy, đây là câu nói đầu tiên bé con thốt ra.

Cặp mắt như phủ sương mù của Hi Nguyên đột nhiên bắt đầu rơi lệ, nước mắt tràn ngập ra ngoài cũng khống chế không nổi nữa: "Ba, không cho hận bé con!"

"Được! Ba không hận!" Lăng Khắc Cốt run rẩy lau gò má của Hi Nguyên, anh mừng như điên nhìn Hi Nguyên, cũng không dám đụng chạm cô, sợ vừa đụng cô liền biến mất.

"Ba không cho lừa gạt bé con! Bé con tâm tính thiện lương sẽ đau!" Hi Nguyên rưng rưng ngưng mắt nhìn gương mặt của Lăng Khắc Cốt, gương mặt tuấn tú này, cả ngày lẫn đêm hành hạ tâm yếu ớt của cô.

"Ba bảo đảm!" Lăng Khắc Cốt trịnh trọng gật đầu một cái, trong tròng mắt đen thâm thúy thành khẩn vô cùng.

"Ba!" Hi nguyên rốt cuộc nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, thật chặt ôm lấy anh, ở trong lòng anh khổ sở, hoàn toàn phát tiết đau lòng mấy ngày nay.

Giờ khắc này, cô tựa như đang ở trong ngày mùa đông rét lạnh thấy ánh mặt trời sáng rỡ, trong lòng lập tức bị hạnh phúc cùng ngọt ngào chiếm cứ.

Hai người ôm lấy nhau thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên chôn thật sâu ở trước ngực Lăng Khắc Cốt, khóe môi như vầng trăng non khẽ cong cong, hoàn mỹ khiến người ta động lòng. Mà Lăng Khắc Cốt chỉ là nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu của Hi Nguyên, nhẹ nhàng êm ái giống như sợ sẽ làm tổn thương đến cô.

Ngân Báo kéo Tưởng Lệ Văn ra khỏi phòng ngủ của Lăng Khắc Cốt, ném cô ta ra hoa viên: "Đừng đến phá hư lão đại và bé con nữa!"

"Anh thật là một Thánh Nhân!" Tưởng Lệ Văn nhếch nhác bò dậy, cười lạnh đầy châm chọc.

"Cô cho rằng ai ai cũng giống như cô? Khuôn mặt thiên sứ, lòng dạ rắn rết? Lệ Văn, cô căn bản không hiểu chân lý của chữ yêu. Yêu một người không cần đáp lại, chỉ cần cô ấy sống vui vẻ, sống hạnh phúc, tôi sẽ còn vui vẻ hạnh phúc hơn cô ấy." Ngân Báo nói xong, liền bỏ lại Tưởng Lệ Văn trở lại tòa lâu đài.

Ngồi ở phòng khách trống trải, trong mắt của Ngân Báo có loại mất mác nhàn nhạt, tinh thần chán nản.

Cảm giác đau lòng có lẽ chỉ có chính anh mới có thể thể nghiệm một cách chân thực nhất. Nhưng anh không hối hận, bởi vì anh hiểu bé con yêu Lăng Khắc Cốt tới cỡ nào, chỉ có lão đại mới có thể cho bé con hạnh phúc mà cô bé muốn.

Anh sẽ luôn ở bên người cô, cho cô hạnh phúc mà cô muốn.

Tình yêu của anh đối với cô, liền trở thành bí mật vĩnh viễn trong lòng anh thôi.

Đột nhiên một bàn tay dùng sức vỗ vào trên bả vai của anh, Ngân Báo kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy khuôn mặt tươi cười của Sơn Miêu, anh ta quỷ mị nháy mắt với Ngân Báo: "Cậu nói xem, lão đại có thể đem con bé ăn hết hay không?"

"Tôi cũng không phải là con giun trong bụng lão đại, muốn biết cậu tự mình lên lầu xem đi?" Ngân Báo bĩu môi, lưu loát hất tay Sơn Miêu ra.

Sơn Miêu xảo trá cười xấu xa: "Tôi đâu có thèm làm đao phủ phá hư hạnh phúc của người khác."

"Hi vọng lão đại lần này có thể chân chánh buông ra thù hận trong lòng, cho bé con một tình yêu chân chính." Ngân Báo sâu kín than thở.

Năm đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lăng Khắc Cốt bởi vì Băng Nhi chết đi mà thiếu chút nữa hỏng mất, cũng tận mắt thấy cậu ấy nhanh chóng hồi phục, lấy tốc độ nhanh như tia chớp thâu tóm địa bàn của Dã Lang. Cũng tự mình cùng hắn......

Hình ảnh máu tanh đó lại lần nữa tiến vào trong đầu Ngân Báo, còn nhớ rõ năm đó, Lăng Khắc Cốt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lại xinh đẹp của Hi Nguyên té nhào vào trên thi thể của Dã Lang thì câu ta vốn định bóp chết cô bé, nhưng không có ra tay được. Cậu ta đem cô vứt bỏ trên đường cái đủ mọi loại người phức tạp qua lại, rồi lại không bỏ được để mà rời đi. Cậu ấy đứng ở góc đường xa xa, lặng lẽ quan sát Hi Nguyên non nớt nằm ở ghế tre lạnh lẽo, hai tay giữ chặt đầu, chân phải nâng lên lại để xuống, để xuống lại nâng lên, lặp lại do dự hồi lâu, rốt cuộc không đành lòng nhìn Hi Nguyên lưu lạc nơi đầu đường mà dẫn cô trở về.

Bốn người huynh đệ bọn họ tự mình ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt chịu đựng qua thời điểm thống khổ nhất, cũng cảm nhận được mâu thuẫn cùng giãy giụa trong lòng cậu ấy. Mấy người bọn họ cũng thật sâu cảm nhận được Lăng Khắc Cốt ở trong lòng Hi Nguyên không giống với những người khác, duy nhất không hiểu, sợ rằng chỉ có một mình Lăng Khắc Cốt.

"Cậu có thấy lão đại hôn bé con hay không?" Sơn Miêu như tên trộm va một phát bả vào vai Ngân Báo, đôi mắt hoa đào hưng phấn xấu xa nheo lại.

"Cậu cho rằng người khác cũng đều giống như cậu sao? Có sở thích rình coi trộm?" Ngân Báo hung hăng đạp Sơn Miêu một cước, rời đi trong tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của anh ta.

"Tôi? Thích rình coi trộm? Ngân Báo thối! Cậu trở lại giải thích cho tôi!" Sơn Miêu vừa nhảy xếch, vừa nhe răng nhếch miệng kêu gào.

*****

Ở khu vui chơi của Tinh Nguyệt, du khách như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt. Ở trong đám người như nước thủy triều, có một đôi bích nhân làm cho người ta không rời mắt được.

Hi Nguyên 15 tuổi cả người tản ra hơi thở thanh xuân, da thịt trong suốt giống như ngọc, trắng nõn mịn màng, hai tròng mắt trong vắt đen láy như bảo thạch, cái nũi tinh nghịch, cái miệng nhỏ nhắn quật cường, lông mày thanh tú tạo thành một Hi Nguyên đặc biệt. Cô là độc nhất vô nhị, tiểu công chúa của lâu đài Tinh Nguyệt.

Mặc quần Gucci cực ngắn trắng tinh, Hi Nguyên đem đôi bắp chân thon dài thẳng tắp tận tình hiện ra ở trước mặt du khách, đùi đẹp như ngọc phơi bày như vậy làm cho người ta muốn phạm tội, hấp dẫn vô số ánh mắt người. Dưới chân cô xỏ một đôi giày trắng tinh, cầm trên tay một túi xách nhỏ LV khảm crystal số lượng có hạn trên toàn cầu.

Hi Nguyên như vậy đứng trong đám người đã trở thành một cảnh đẹp tốt ngắm, mà người đàn ông lôi kéo cô càng làm cho người ta kinh ngạc. Hai người đi cùng một chỗ tựa như một đôi tình lữ, chỉ là trên khuôn mặt người đàn ông không có nụ cười.

Lăng Khắc Cốt 29 tuổi lộ ra sức quyến rũ trí mạng, gương mặt tuấn tú hòa trộn giữa sự lãnh mị cùng thành thục căng thẳng, lại hấp dẫn người như vậy. Lăng Khắc Cốt mặc một cái áo sơ mi màu xanh dương hơi trầm, nút áo phía trên mở ra hai nút, lộ ra lồng ngực màu cổ đồng, phía dưới là một cái quần dài màu đen, đem hai chân thon dài hoàn mỹ của anh bao lại, hấp dẫn đến khiến cho người ta muốn phạm tội. Trên người anh tản ra khí lạnh cũng không thể làm cho những cô gái đi ngang qua nhượng bộ mà lui binh, tất cả đều nhao nhao muốn thử nghĩ dẹp bỏ Hi Nguyên, trở thành người phụ nữ bên cạnh anh.

"Ba, con muốn ngất rồi." Hi Nguyên làm nũng tựa vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện một tầng mồ hôi thật mỏng, hai gò má vẫn bởi vì mới vừa vận động kịch liệt sinh ra đỏ ửng.

"Ai bảo con cứ nhất định chơi xe điện đụng? Đụng đến đầu váng mắt hoa là đáng đời!" âm thanh Lăng Khắc Cốt mặc dù có chút nghiêm nghị, nhưng tròng mắt đen của anh lại chảy xuôi dịu dàng không tự chủ được, ngón trỏ thật dài nhẹ một chút điểm lên mũi thon của Hi Nguyên, môi mỏng nhếch lên cong cong như vầng trăng non, nụ cười nhàn nhạt ma mị hấp dẫn ánh mắt Hi Nguyên.

"Ba đều không cùng chơi với bé con." Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng nhỏ hồng hồng, u oán nhìn gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt.

Thời gian gần đây Lăng Khắc Cốt đối đãi khiến cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhưng sao giấc mộng này lại chân thực đến như thế. Anh không còn xa cách né tránh cô nữa, ngày ngày luôn ở bên cạnh cô, đến cả chuyện của công ty cũng không thèm để ý tới, giao tất cả cho bốn người bọn Thanh Long, chú Sơn Miêu ngày ngày gọi điện thoại oán trách, kêu cô khuyên ba đi làm.

Cô mới không thèm để ý tới chú Sơn Miêu, khiến cho bọn họ gấp muốn chết đi được.

"Đồ chơi của trẻ con, một mình bé con điên khùng là tốt rồi, không cần thêm ba vào nữa." Lăng Khắc Cốt đeo kính mắt lên, giấu đi ánh mắt nhếch nhác của mình.

Hi Nguyên mười lăm tuổi đẹp khiến cho người ta động lòng, lúc cô dựa vào trong ngực anh càng lộ ra vẻ quyến rũ mê người của nữ giới. Khi tay nhỏ bé của Hi Nguyên đặt lên ngực anh thì tim anh nẩy lên loạn nhịp, đây là cảm giác gì? Nhiều năm như vậy, tim của anh như mặt nước phẳng lặng, chưa từng mất đi khống chế.

Cô là con gái nuôi của anh, là bé con của anh.

Lúng túng căng thẳng hiện lên trên gương mặt lãnh khốc, Lăng Khắc Cốt tự nhắc nhở mình.

"Không được! Ba nhất định phải chơi cùng với bé con!" Hi Nguyên phùng hai gò má xinh đẹp lên, ngang ngược kéo cánh tay Lăng Khắc Cốt, lôi anh chạy về hướng "Dòng nước xiết".

Lăng Khắc Cốt bị buộc phải đuổi theo Hi Nguyên, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ba, ba phải cùng chơi đùa với bé con." Chỉ vào một nới khá cao, Hi Nguyên hưng phấn nói, "Lần trước chú Ngân Báo mang bé con tới, chú ấy chỉ mải chú ý đến hình tượng phong lưu của mình, không trông nom bé con, bé con thiếu chút nữa rớt xuống."

Vừa nghe lời Hi Nguyên nói, thân thể Lăng Khắc Cốt lập tức cứng đờ, một khắc nghe tới Hi Nguyên thiếu chút nữa rớt xuống kia, tim của anh run rẩy, tuy chỉ là thoáng run rẩy, nhưng cũng khiến cho anh khiếp sợ. Ngân Báo chăm sóc bé con như vậy đó sao? Lại khiến cho cô xảy ra nguy hiểm! Sau khi trở về anh nhất định phải hung hăng phê bình anh ta một trận.

"Bé con, lúc không có ai ở bên cạnh không cho phép chơi "Dòng nước xiết!" Lăng Khắc Cốt bá đạo kéo tay Hi Nguyên, chủ động dẫn cô đi về phía cửa vào.

Khi người bán vé thấy Tổng giám đốc đại nhân cùng tiểu công chúa Hi Nguyên tới, lập tức cung kính gật đầu với anh.

Lăng Khắc Cốt liếc mắt một cái, lập tức từ phía sau anh có mấy người áo đen đi tới, bọn họ ngăn lại toàn bộ đám người trong hồ nước, chỉ còn lại Lăng Khắc Cốt và cô gái duy nhất là Hi Nguyên.

Khi Hi Nguyên thay xong đồ bơi xuất hiện tại trước mặt Lăng Khắc Cốt thì đôi con ngươi tĩnh mịch kia bỗng chốc nheo lại. Lúc nào thì bé con của anh đã trổ mã thành một cô gái nhỏ mê người như vậy rồi hả?

Bé con của anh mặc một bộ đồ bơi hai mảnh màu vàng nhạt, vòng qua cổ với cái nơ hình con bướm thắt lại ở bên hông. Phần ngực tuy không phải là rất lớn nhưng lại tản mát ra hởi thở thiếu nữ, rất tròn mà đáng yêu. Phần bụng để trần bóng loáng mịn màng, eo nhỏ nhắn mềm mại không đầy nắm tay. Mà phần da thịt lộ ra bên ngoài đồ bơi của cô, lại có những dấu vết mập mờ không rõ ràng.

Đó là cái gì?

Gương mặt tuấn lãng của Lăng Khắc Cốt bỗng chốc biến sắc, tròng mắt đen như mực băng lãnh, như ác ma đầy uy hiếp, lộ ra lạnh lẽo muốn giết người. Nhưng Hi Nguyên cũng không có phát hiện biến hóa của Lăng Khắc Cốt, ngược lại rất là chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt thật tuấn tú tốt nhìn, cực đẹp.

"Ba rất đẹp trai!" Hi Nguyên cười ngọt ngào nhào vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, thân thể nhỏ nhắn dán chặt vào lồng ngực để trần của anh. thân thể Lăng Khắc Cốt là tuyệt nhất trong những người đàn ông mà cô đã gặp, thân thể bền chắc có lực không có một chút thịt dư thừa nào, cho dù trước ngực có một vết sẹo dài cũng không phá hư sự hoàn mỹ của anh, ngược lại khiến cho anh trông càng MEN hơn.

Đây là người đàn ông của cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-108)