Không giống nhau
← Ch.028 | Ch.030 → |
Nghĩ tới hai người từng trải qua một đêm triền miên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên xuất hiện ửng hồng mê người, cô ngượng ngùng nhắm mắt lại.
Cô vô thức xiết chặt hông của Lăng Khắc Cốt, cũng không có ý thức được đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận như mật đào của mình đang dán lên phần ngực để trần của Lăng Khắc Cốt, cô đơn thuần như vậy ngược lại lại càng hấp dẫn làm cho người ta điên cuồng.
Thân thể Lăng Khắc Cốt căng thẳng như cung đã lên dây, không để cho mình mất khống chế, anh lên tiếng: "Bé con."
"Hả?" Hi Nguyên kinh ngạc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn ba.
"Lần sau không cho mặc cái thứ lộ liễu như thế này nữa." Gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt nói xong liếc sang bên, kéo một cái khăn tắm, trực tiếp che kín toàn bộ thân thể của cô bé lại, không để cho vẻ đẹp của cô hiện ra ở trước mắt nhiều du khách như vậy.
Lộ liễu?
Đôi mắt đẹp của Hi Nguyên trợn thật lớn, bộ đồ bơi này của cô đã rất bảo thủ rồi, cái gì nên che đều đã che lại hết rồi, Lăng Khắc Cốt lại vẫn nói lộ liễu: "Ba, người tình số 38 của ba ăn mặc so với bé con còn lộ liễu hơn nhiều, có thể đủ để xuất hiện trên tạp chí Playboy rồi."
Hi Nguyên không cam lòng hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Lăng Khắc Cốt ở nước Mĩ mười tháng chưa từng dứt scandal, ngoài scandal chưa bao giờ dứt giữa anh và Tưởng Lệ Văn ra, cô còn thấy trên các tạp chí anh mang theo phụ nữ với đủ loại màu da đi tham gia tiệc xã giao. Mà Vi An được tạp chí gọi là người tình thứ 38 của anh lại vô cùng hấp dẫn xinh đẹp cùng nổi tiếng. Cô cũng không hiểu anh vì sao lại coi trọng một thứ bình hoa như vậy, người đàn bà kia ngoại trừ ngực lớn hơn cô ra thì có cái gì được coi là xinh đẹp hơn cô chứ?
"Những thứ phụ nữ kia chỉ là những kẻ bỏ đi, với bé con không hề giống nhau." Lăng Khắc Cốt vừa đem khăn tắm túm lại ở trước ngực Hi Nguyên, vừa lãnh khốc trả lời. Giống như những người đàn bà kia cũng chỉ là bình hoa anh dùng để xã giao với thế giới và truyền thông, anh căn bản không quan tâm.
"Thật?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lập tức nở một nụ cười xán lạn, ý tứ của Lăng Khắc Cốt nghĩa là cô là đặc biệt, những người phụ nữ khác đều không quan trọng sao? Trong lòng cô mới vừa rồi còn bị ghen tỵ lấp đầy lập tức đầy ánh mặt trời.
Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái, nhìn thấy nụ cười sáng lạn kia của Hi Nguyên thì trong đầu lại đảo qua lo lắng lúc vừa rồi.
Hi Nguyên cười thoát tục như vậy, sung sướng như một đứa nhỏ, vô tà mà xinh đẹp. Nhất là hai lúm đồng tiền nhàn nhạt kia, thời điểm cười lên, nở rộ bên khóe môi mềm mại của cô, lại khiến cho anh quên hô hấp.
Anh chịu ảnh hưởng của bé con càng ngày càng nghiêm trọng, đây không phải là hiện tượng tốt.
Vẻ mặt rạng ngời của Băng Nhi lại chợt xuất hiện trước mặt của anh, anh chợt lắc lắc đầu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Nhi đuổi đi. Hôm nay không cần nhớ tới Băng Nhi, anh muốn được ở cùng bé con thôi.
Ôm lấy Hi Nguyên, đặt cô vào con thuyền nhỏ bằng cao su đã chuẩn bị xong, anh dùng hai cánh tay vây lấy cô ở trong ngực: "Nắm chặt."
Hi Nguyên không có bắt lấy tay vịn của thuyền cao su, ngược lại lệch ra ôm lấy hông của Lăng Khắc Cốt: "Bé con muốn ba ôm mới có cảm giác an toàn."
"Thật là trẻ con." Lăng Khắc Cốt cười yếu ớt lắc đầu, hai cánh tay lại dùng sức ôm chặt, giờ khắc này da thịt kề nhau khiến cho da tay anh như bị phỏng, gương mặt tuấn tú của anh hiện lên một tầng đỏ ửng thật mỏng.
Hi Nguyên dính ở trong ngự ba, lắng nghe nhịp tim trầm ổn kia, tim của cô cũng theo đó mà nảy lên.
Khi bọn họ ở độ cao 26 thước từ trên trời lao xuống phía dưới, Hi Nguyên thét lên nắm chặt cánh tay Lăng Khắc Cốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn.
Hai cánh tay Lăng Khắc Cốt chỉ ôm thật chặt, phòng Hi Nguyên từ trong ngực của anh té xuống.
Sóng nước khổng lồ đánh úp đến, làm cho hai người đều ướt nhẹp.
Hi Nguyên vuốt nước trên mặt nhìn Lăng Khắc Cốt, vài lọn tóc xõa xuống cái trán cao rộng, thế nhưng lại hấp dẫn đến khiến trái tim cô nhảy loạn. Vừa nghĩ tới anh hấp dẫn như vậy bị người phụ nữ khác đoạt lấy, lòng của cô liền níu chặt, đau đến phát run. Cô muốn anh chỉ thuộc về một mình cô.
Không chút suy nghĩ, Hi Nguyên liền ôm lấy Lăng Khắc Cốt, giữa sóng nước hôn lên môi Lăng Khắc Cốt. Cô hôn lên va phải hàm răng của Lăng Khắc Cốt, đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại.
Cô đột nhiên hôn khiến Lăng Khắc Cốt sửng sốt, có mất mấy giây, anh giống như tượng đá để mặc cho Hi Nguyên ở trên môi anh làm loạn. Đột nhiên một tia sáng không dễ bị người phát giác lóe lên xẹt qua tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt, trong nháy mắt liền biến mất. Anh nhanh chóng ôm lấy Hi Nguyên, lưu loát nhảy vào trong hồ nước.
Khi hồ nước bao lấy toàn bộ cơ thể hai người thì con thuyền cao su nhỏ mới vừa rồi còn chở hai người liền bị đạn bắn thủng lỗ chỗ.
Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt sắc bén bắn tới trên bờ, một đám hộ vệ lập tức chia làm hai đường, một đường nhanh chóng ngăn cản trước mặt Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, tạo thành một bức tường người không cách nào đột phá, một đường khác thì lập tức dùng tốc độ như tia chớp đuổi theo về phía đám người.
Du khách còn đang ngơ ngác, thậm chí còn không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra. Chỉ biết là tổng giám đốc của Ưng Đế Quốc cùng con gái anh ta ngồi "Dòng nước xiết" không cẩn thận rơi vào trong hồ nước, muốn đi xem náo nhiệt rồi lại sợ một hàng hộ vệ giống như hung thần ác sát đứng kia mà không dám tiến lên trước.
"Ba?" Hi Nguyên ngơ ngác nhìn Lăng Khắc Cốt đang chặt chẽ ôm cô vào ngực, là có người muốn giết cô, hay là muốn giết Lăng Khắc Cốt? Vừa nghĩ tới ý nghĩ phía sau, cô bị dọa sợ đến toàn thân lạnh lẽo.
Cô không cần Lăng Khắc Cốt gặp chuyện không may!
Một loại sợ hãi về khả năng sẽ mất đi Lăng Khắc Cốt tràn ngập lòng cô, để cho thân thể nhỏ bé của cô run lẩy bẩy.
"Đừng sợ! Có ta!" Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên, ở dưới sự bảo vệ của hộ vệ nhanh chóng rút lui.
Đôi con người đen láy như hai đầm nước sâu thẳm âm ngoan nheo lại, nhìn về phía nơi xa.
Mặc kệ đối phương là muốn giết anh, hay là muốn giết bé con của anh, kết quả chỉ có một, đó chính là chết!
Ở trên thế giới này, vẫn chưa có người nào có thể sau khi đã trêu chọc anh, còn hoàn hảo mà sống tốt.
Một nam ký giả giơ máy chụp hình lên đang muốn chụp hình, Lăng Khắc Cốt chỉ liếc mắt một cái, hộ vệ liền đi lên đoạt lấy máy chụp hình của đối phương, nhìn chằm chằm đối phương đầy đe dọa: "Dám trêu vào tổng giám đốc của Ưng Đế Quốc, anh cứ thử xem!"
Nói xong, không chút lưu tình ném cái máy ảnh một cái nát vụn, sau đó đem một xấp tiền mặt ném tới trên mặt đối phương, liền đầu cũng không quay lại cùng nhóm vệ si kia che chở Lăng Khắc Cốt rời đi.
Ký giả bị hộ vệ kia hù sợ, liền một câu oán hận cũng không dám nói. Chờ Lăng Khắc Cốt bọn họ biến mất không thấy gì nữa, hắn mới dám ngồi xổm người xuống, vẻ mặt đưa đám nhặt Digital Camera bị ném hỏng lên: "Hình của tôi! Bài phỏng vấn của tôi! Tư liệu của tôi...... Tất cả đều bị hủy sạch rồi!"
......
Ở lầu hai của lâu đài Tinh Nguyệt có một thư phòng, thư phòng này trừ Lăng Khắc Cốt, không cho bất luận kẻ nào tùy ý ra vào, ngay cả với Hi Nguyên thì đó cũng là một nơi bị cấm tới gần. Thư phòng này có cả một mặt vách tường gắn đầy màn hình, Lăng Khắc Cốt chỉ cần ngồi ở trước bàn, là có thể thấy tình huống của tất cả các chi nhánh ở khắp mọi nơi trên thế giới, cũng có thể nắm giữ tin tình báo mới nhất trên thế giới, bởi vì Internet của anh trải rộng toàn cầu, xâm nhập vào được cả hai giới hắc, bạch.
Mặt bàn làm việc khổng lồ được đặc biệt chế tác từ một khối đá Hòa Điền nguyên khối thượng đẳng tạo thành, ở trong đêm tối phát ra ánh sáng nhu hòa mà lộng lẫy, vì sự hiện đại hóa này mà thư phòng tăng thêm một loại vẻ đẹp đầy chất phương Đông.
Lăng Khắc Cốt giống như một pho tượng đá đứng bất động trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng hỏi hộ vệ sau lưng: "Người nào?"
"Đối phương uống thuốc độc tự vẫn rồi." Hộ vệ cảm nhận được một thân lạnh lẽo này của Lăng Khắc Cốt, nhìn anh có chút chần chờ.
"Tra ra thân phận chưa?" Lăng Khắc Cốt bất mãn xoay người, lãnh khốc nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
"Vẫn đang tra. Chỉ biết là đối phương từng là cận vệ của Dã Lang."
"Dã Lang?" Giọng nói của Lăng Khắc Cốt đầy khiếp sợ, nhưng rất nhanh dùng một giọng điệu âm lãnh ra lệnh cho đối phương, "Trong một tuần tiêu diệt toàn bộ tàn quân của Dã Lang cho tôi, nhất là Miêu Đầu Ưng! Giết không tha! Nhớ không cho phép lưu lại dù chỉ một người sống.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |