← Ch.20 | Ch.22 → |
Bàn ăn đặt một chiếc khăn ăn màu bạc, trên đó có một bát cháo và một ly nước trắng, bên cạnh bát, đũa và thìa xếp ngay ngắn, còn có khăn tay in hoa văn.
Sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn đã biết người làm đặt rất nhiều tâm tư vào đó.
Mộc Mộc đi đến trước bàn, mở nắp bát, cháo bên trong còn nghi ngút khói, mùi gạo bay lên thơm nức.
Sự lo lắng làm lòng bàn tay cô lạnh toát. Trác Siêu Nhiên đối với cô tốt quá, tấm chân tình này, làm sao cô đành lòng giẫm lên.
Thấy Mộc Mộc cầm bát thất thần, Trác Siêu Việt đi tới, hai tay đặt trên mặt bàn, tiến gần đến, đối mặt, nhìn thấy đôi mắt cô thâm xì sưng lên.
"Tối hôm qua không ngủ được sao?" Ý cười của hắn tràn đầy mỉa mai ám muội, "Aiz, anh trai tôi cũng thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc."
Mộc Mộc buông nhẹ tay, chiếc bát rơi trên bàn, cháo bắn ra, cô cuống quýt đưa tay lên thổi. Không nghĩ, hắn lại tới gần cô thêm một ít, môi dường như sắp chạm vào trán cô."Nếu cô không chịu nổi có thể xin anh ấy... À, tôi quên mất, cô không nói được."
Tay cô không tự động run lên, xô vào chiếc bát, cháo ở bên trong đổ tung tóe trên mặt bàn màu đen.
Nhìn chất lỏng màu trắng trên mặt ban, Mộc Mộc không khỏi nhớ đến một đêm kia, cô bị hắn làm cho cả người không còn chút sức lực, ngay cả thở cũng không nổi, cô cầm lấy cánh tay, cầu hắn: "Đừng... Em xin anh, nhẹ một chút, xin anh..."
Một giọt mồ hôi rơi xuống ngực cô, hắn nhìn môi cô, dường như nghe hiểu những điều cô nói, "Em xin anh sao?"
Môi cô bị cắn đến mức sưng đỏ, cuống cuồng gật đầu.
Hắn nhíu mày, cười đến đáng ghét, "Muốn nhanh hơn?"
Cô liều mạng lắc đầu, nhanh hơn một chút chắc cô không thể sống.
"À, muốn từ từ?"
Cô vội vàng gật đầu.
"Được rồi, chúng ta sẽ... từ từ... chấm dứt..."
Không thể phát ra tiếng, cô oán hận cắn răng, hung hăng trừng hắn, trong lòng âm thầm thề nếu sau này có thể nói, nhất định phải mắng hắn ngàn vạn lần: "Đáng ghét, hạ lưu, vô liêm sỉ..."
Nghĩ đến đó, lại nhìn người đàn ông vẻ mặt ác ý trước mắt, nụ cười của hắn cùng với nụ cười trong ký ức của cô hoàn toàn trùng hợp, không một chút sai lệch.
Cô luôn luôn do dự bồi hồi, lúc này lại có một cảm giác mãnh liệt - Trác Siêu Việt mới là người đàn ông hôm đó, người đàn ông cô luôn luôn tìm kiếm... Mà Trác Siêu Nhiên, cô không dám nghĩ, trong đầu rối rắm.
Cô run run nắm lấy ống tay áo hắn, ngẩng đầu lên, ý cười khó đoán trên môi hắn mơ hồ trước mắt.
Dù thế nào cô cũng muốn biết, rốt cuộc ai mới là người cô muốn tìm.
Cô cố gắng mở miệng, rất muốn, rất muốn hỏi: Là anh sao? Người đàn ông tối hôm đó, là anh sao?
Hắn thản nhiên nhìn cô, thản nhiên rút ống tay áo bị cô kéo lấy, thản nhiên mỉm cười: "Có việc gì sao? Chị dâu..."
Tâm trí rối bời, cô nhìn xung quanh, muốn tìm giấy bút.
"Không cần viết, những gì cô nói, tôi xem có thể hiểu."
Nếu không phải hắn nhắc tới, cô đã quên lời Trác Siêu Nhiên nói, Trác Siêu Việt học khẩu ngữ. Vì phần vì sao hắn học khẩu ngữ, cô cũng không dám nghĩ xa.
Cô cố gắng bình tĩnh, thử thăm dò hỏi, "Anh còn nhớ rõ em không?"
Hắn nhìn môi cô, thật lâu, thật lâu.
Cô nghĩ hắn không hiểu, lặp lại một lần."Anh nhớ rõ em không? Chúng ta đã từng gặp mặt."
Hắn lắc đầu, "Tôi không nhớ rõ lắm."
"Bốn năm trước, anh có từng đi bar Lạc Nhật không?" Cô chậm rãi nói xong, đã rất lâu chưa có một loại cảm giác như vậy, giống như mình có thể nói chuyện, có thể giao tiếp với người khác bằng thanh âm, cảm giác đã lâu không có này làm cho trái tim cô không khỏi đau đớn.
Hắn lại lắc đầu, "Tôi đi quán bar rất nhiều, không nhớ rõ được."
"Vậy anh có nhớ từng có cô gái mượn anh năm vạn đồng? Ngày đó mưa rơi rất lớn..."
Hắn nhìn cô, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng, "Vì sao muốn hỏi điều này?"
"Em..."
Tay hắn vươn đến, nắm lấy cằm cô, vẻ mặt tùy tiện ngả ngớn."Nếu tôi nói cho cô, tôi còn nhớ, cô gái đó còn vì vậy mà cùng với tôi suốt một đêm... Cho dù tôi muốn cô ta làm gì cô ta cũng không từ chối, cho nên, chúng ta đã thử qua... rất nhiều tư thế..."
Hắn dừng một chút, vừa lòng thưởng thức khuôn mặt trắng bệch của cô."Tôi trả lời như vậy, có phải trong lòng cô dễ chịu lắm không?"
...
Mộc Mộc nghĩ bản thân mình đã trải qua rất nhiều đả kích, sớm đã cứng như kim cương, cho dù chuyện gì cũng có thể bình tĩnh mà chấp nhận, đau khổ thế nào cũng vẫn có thể nhẫn nại. Nhưng mà giây phút này cô mới biết, con vần tạo hóa luôn có cách làm cho cô ngày càng không thể đối mặt với sự thật phũ phàng mà đấng tạo hóa nhào nặn ra.
Nụ cười của hắn trước mặt cô biến hóa, trở nên độc ác, trở nên tàn nhẫn. Đây là người đàn ông bốn năm cô chờ đợi, bốn năm mong ngóng ngày gặp lại, bốn năm hy vọng xuất hiện kỳ tích.
Giấc mơ đẹp trong phút chốc bị hắn xé thành hai nửa. Một Trác Siêu Nhiên chu đáo dịu dàng, một Trác Siêu Việt lạnh lùng đáng sợ, rốt cuộc đâu mới là giấc mơ đẹp, đâu là ác mộng của cô?
Sớm biết có kết quả thế này, cô thà rằng hắn quên cô đi, quên hoàn toàn không chút nào còn sót lại.
Giống như Trác Siêu Nhiên vậy, giơ tay hờ hững làm quen cũng tốt, cô ít nhất còn có thể thừa nhận sự thật...
Trác Siêu Việt đi đến trước cô, hai tay hai bên người chống lên bàn, nhốt cô giữa bàn ăn và mình.
"Chị dâu, cô yên tâm..." Trác Siêu Việt cười ngày càng lạnh."Tôi sẽ không nói cho anh trai tôi biết, bạn gái anh ấy từng vì năm vạn đồng mà theo tôi lên giường... Bởi vì, nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ không còn muốn cô. Một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, tôi sẽ không tàn nhẫn như vậy với cô đâu..."
Mộc Mộc bị bộ dáng đáng sợ của hắn làm cho hoảng loạn, cố gắng lui về phía sau, lại quên rằng phía sau là bàn, thắt lưng va mạnh vào góc, chiếc bàn rung lên, bát rơi xuống đất, vỡ vụn thành những mảnh nhỏ, giống như cô...
Cô nhìn những mảnh vỡ sắc bén, có một ý nghĩ trỗi dậy, dùng những mảnh vỡ đó cắt đứt cổ tay mình, để cho máu tươi làm ướt đẫm người hắn.
Chết như vậy có phải hay không còn giữ được một chút tự trọng, có phải hay không có thể chấm dứt những chuỗi ngày dài bị vận mệnh trêu đùa? Có phải hay không không còn bị Trác Siêu Việt châm chọc khiêu khích? Có phải hay không không còn phải nhìn thấy khuôn mặt thất vọng tràn trề của Trác Siêu Nhiên?
Nếu thật như vậy, cô nguyện chấm dứt tất cả.
Sự đau đớn trên lưng làm cô tỉnh táo lại, dứt bỏ ý niệm trong đầu.
Cô vịn bàn đứng vững, ngẩng đầu, nhìn thẳng Trác Siêu Việt.
"Anh có thể tàn nhẫn... nói những lời này trước mặt anh trai anh. Nếu vậy, em có thể nói cho anh ấy, em nhận sai người, thực ra, người em luôn luôn tìm kiếm... là anh..."
Hắn nhìn chằm chằm môi cô, biểu tình trên mặt ngày càng cứng ngắc.
"Từ sau khi ra tù, mỗi một người đàn ông đi qua trước mắt em đều phải đứng lại nhìn kĩ dáng vẻ của họ. Em nghĩ khuôn mặt của người đàn ông đêm hôm đó đã khắc vào lòng em, chỉ cần người đó xuất hiện, nhất định em nhận ra được... Nhưng tại sao không ai nói cho em biết, trên thế giới này có hai người khuôn mặt giống nhau như đúc?"
Nụ cười mỉa mai trên mặt Trác Siêu Việt tắt dần, ánh mắt dừng ở môi cô ngày càng thâm trầm, tựa như vực sâu không đáy, đem cô nuốt vào đó.
Gió thổi bay chiếc rèm xanh nhạt không tiếng động, vài bông hoa hồng trắng rơi xuống.
Ánh mắt hắn nhìn Mộc Mộc ngày càng nóng, tựa như đêm mưa hôm đó, ánh mắt khi cô được hắn hôn.
Cô nghĩ môi hắn sẽ rơi xuống, đặt lên môi cô...
Cô có chút sợ hãi, bởi trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt khác cũng giống như vậy, còn có giọng nói dịu dàng tối qua của anh, anh nói: "Sau này em có anh, anh sẽ không để cho em chịu tủi thân..."
Đó là Trác Siêu Nhiên, là bạn trai cô, là anh trai của hắn.
Không cho cô cơ hội từ chối, Trác Siêu Việt lui về phía sau, giữ khoảng cách đủ xa, "Cô cho rằng chúng tôi giống nhau sao?"
Cô gật đầu, "Khuôn mặt hai người giống nhau như đúc."
"Cô cho rằng chính nhân quân tử như anh ấy sẽ đi "Lạc Nhật" uống rượu mua vui?"
Khóe miệng hắn nhếch lên, ý cười vô lại một lần nữa xuất hiện trên mặt. Mộc Mộc rốt cuộc đã hiểu biểu hiện này của hắn, đó không phải là cười, đó là hắn che giấu nỗi chua xót đang dậy lên trong lòng.
"Cô cho rằng anh ấy sẽ tùy tiện bỏ ra năm vạn đồng đưa một cô gái đến bãi tắm qua đêm? Tôi cùng anh ấy là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ khi ở cùng anh ấy cô chưa bao giờ hoài nghi?"
"Là em sai, là em hồ đồ, vừa nhìn thấy mặt anh ấy, em..."
Hắn cứt đứt sự giải thích yếu ớt của cô, "Cô không hiểu tôi, hoặc cô hy vọng anh ấy mới chính là người cô muốn tìm?"
Đây mới chính là đáp án đau đớn nhất.
Mộc Mộc đối với Trác Siêu Việt nhất kiến chung tình, yêu đủ điên cuồng, cũng yêu đủ tuyệt vọng, tình yêu này sáng lạn như khói sương, đẹp đẽ lung linh mà ngắn ngủi mờ ảo.
Những năm gần đây, nói cô yêu hắn, không bằng nói cô yêu một người tình trong mộng. Cô đem những lớp áo mộng ảo khoác lên hắn, cứ như vậy trong ảo tưởng chờ mong.
Ngay cả tên hắn cô cũng không biết, nói gì đến cá tính, nhân phẩm, cuộc sống của hắn. Đến tột cùng Trác Siêu Việt là người đàn ông như thế nào, cô hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu bọn họ thực sự đã từng yêu nhau, đã từng ở chung, làm sao cô có thể nhận sai.
Hơn nữa, cô không thể phủ nhận, khi cô gặp Trác Siêu Nhiên, một người đàn ông dịu dàng tao nhã, rộng lượng bao dung, có trách nhiệm, lại chân thành đối với cô như vậy, cùng với hắn trong giấc mộng của cô không hẹn mà hợp, giống như cô đã có được thứ mình muốn nhất, hạnh phúc đến nỗi gạt bỏ mọi ý nghi ngờ.
Thấy Mộc Mộc cam chịu, Trác Siêu Việt cuối cùng không nói lên lời, quay sang, nhìn ngoài cửa sổ, "Mọi việc đã qua, truy cứu ai đúng ai sai cũng không có ích gì. Dù sao cô cũng đã qua lại với anh trai tôi, không bằng đâm lao thì phải theo lao đi."
"Nhưng là em vì anh..."
"Đều quên hết đi, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
Quên chuyện xảy ra bốn năm trước, đâm lao thì phải theo lao, cùng với Trác Siêu Nhiên qua lại?
Đề nghị này nghe ra thật tốt lắm, Trác Siêu Nhiên sẽ không biết cô gái trong lòng anh từng cùng em trai mình phát sinh tình một đêm, cô cũng có thể tiếp tục hưởng thụ sự che chở ấm áp mà cô khát vọng đã lâu.
Nhưng Trác Siêu Nhiên thật sẽ vĩnh viễn không biết cô nhận sai người sao? Nếu có một ngày anh biết, cảm tưởng sẽ thế nào?
Cô muốn một vòng tay ấm áp che chở? Nếu là vậy, Kiều Nghi Kiệt sớm đã có thể cho cô.
Cái cô thực sự muốn, là người đàn ông cô đơn trong quán bar Lạc Nhật, là người đàn ông đồng ý cho cô năm vạn đồng nhưng không cần cơ thể cô, là người đàn ông muốn cô đem tên mình viết trong lòng bàn tay hắn, là người đàn ông hôn cô trong đêm mưa rào, cho cô thống khổ nhưng vẫn cam tâm.
Cô yêu hắn, tình yêu này vốn đã thâm căn cố đế trong đáy lòng, cho dù người đàn ông này là ai, cho dù hắn thế nào, cô đều chấp nhận.
Một câu quên đi là có thể gạt bỏ tất cả sao?
"Em quên không được..." Cô hỏi: "Anh có thể quên không?"
Hắn nhìn cô, nụ cười lạnh như băng, biểu tình cứng rắn mà thâm trầm.
Không cần ngôn ngữ, cô đã hiểu ý của hắn, hắn có thể quên
Thế giới lại đem cô đẩy vào bóng tối lạnh như băng, cô nhắm mắt lại, nước mặt rốt cuộc không khống chế được.
Không phải không đoán trước kết cục này, không phải là không cam tâm tình nguyện, kỳ thật cô đã sớm biết, hắn sẽ không chấp nhận cô, chỉ là trong lòng hiểu được là một chuyện, thực sự bị hắn cự tuyệt, lại là một chuyện khác.
Cô bỗng nhiên thấy rất lạnh, giống như cả thế giới chìm trong mùa đông, không khí đều bị đóng băng, ngay cả nước mắt rơi xuống cũng buốt giá.
Nước mắt phụ nữ, luôn là vũ khí tốt nhất đối với đàn ông. Đối với đàn ông mà nói, dù trái tim có cứng rắn đến đâu, có kiên định thế nào, cũng khó có thể vượt qua nổi nước mắt phụ nữ.
"Bởi vì anh trai anh, đúng không? Nếu em không phải là bạn gái anh ấy, anh sẽ chấp nhận em sao?" Cô không có ý gì, chỉ muốn biết đáp án.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |