Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 06

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 06
Sơn động kỳ ngộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Âu Dương Sùng Hoa dựa vào cây gậy chống tiếp tục đi xuống phía dưới núi, nhưng càng đi xuống dưới, sẽ cảm thấy nhiệt độ càng thấp, giống như là đang từ ấm áp mùa xuân thoáng cái đã đến cuối mùa thu, quần áo mùa xuân mặc trên người bây giờ xem ra có chút đơn bạc.

Âu Dương Sùng Hoa kéo lại vạt áo trước, tiếp tục đi về phía trước.

Dừng ở chân núi, nàng ngẩng đầu lên xem xét, rừng cây rậm rạp che khuất tầm mắt, ngay cả sắc trời cũng giống như đã âm u đi rất nhiều.

Đi thêm một đoạn đã tới chân núi, nhiệt độ thì càng lúc càng thấp, gió thổi mạnh vào làm cho Âu Dương Sùng Hoa không khỏi run rẩy một chút.

Tiếp tục như vậy mình nhất định sẽ bị chết cóng ở dưới núi.

Âu Dương Sùng Hoa nghĩ, nhìn quanh bốn phía, đáy núi giống như một cái ống tròn, không có đường ra.

Đối mặt với hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Âu Dương Sùng Hoa tạm thời không đi tiếp mà xem xét tình hình.

Âu Dương Sùng Hoa quyết định đi về hướng bên cạnh, dọc theo rừng cây dày đặc, đi lên phía trước

Đầu tiên muốn tìm một chỗ dừng chân, sau đó lại nghĩ biện pháp.

Xuyên qua lá cây le lói một vài tia ánh mặt trời, Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ trong đó thấy được một cái sơn động, trong đầu thầm vui vẻ, xem ra đã tìm được chỗ dừng chân.

Đi chưa được bao lâu thì Âu Dương Sùng Hoa tới gần sơn động thì một trận Cuồng Phong nổi lên, nàng đừng nói là đứng vững chân được, mà ngay cả muốn tìm nơi tránh gió cũng không có, chưa được một lát đã bị trận quái phong đẩy vào trong sơn động

"Á!" Âu Dương Sùng Hoa cả người từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, đau đớn toàn thân, làm cho nàng nhíu chặt lông mày.

"Này lão quái vật, không dùng sức cũng làm cho nó thành ra như vậy, như thế rất tốt, đã năm mươi năm nay lại xuất hiện một tiểu oa nhi, ngươi phải cho ta giết chết." Một thanh âm sắc bén vang lên từ khoảng không đen kịt trong sơn động.

"Nếu như vậy rất nhanh sẽ chết, chúng ta cho dù để lại tiểu oa nhi này cũng vô dụng. Lão thái bà, ngươi nói xem tiểu oa nhi này rốt cuộc là đã chết chưa?" Một giọng nói hùng hậu vang lên sau đó tiếp lời hỏi.

"Ta làm sao biết."

"Nhìn xem ra sao." Theo lời nói vang lên, trong động lại nổi lên một trận gió, đem Âu Dương Sùng Hoa đang ngã nằm trên đất đi vào sâu bên trong.

"Leng keng!"

"Lão quái vật, ngươi muốn ghìm chết ta sao?"

"Đợi chút."

Thanh âm đàm thoại bỗng yên lặng một lúc, sau đó tiếng cười to truyền đến: "Ha ha, tiểu oa nhi này vẫn không chết, tốt tốt, xem ra chúng ta có hi vọng thoát khỏi sơn động này rồi..."

Âu Dương Sùng Hoa ngất đi - ý thức trông lúc đau đớn giờ đã dần tỉnh lại, nàng động đậy thân rên một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt

Bốn phía đen kịt làm cho nàng choáng váng một chút, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.

Vừa rồi trận quái phong kia là chuyện gì xảy ra?

"Tiểu oa nhi, ngươi đã tỉnh?"

"Bá" "A..... ?"

Âu Dương Sùng Hoa giật nảy mình vì âm thanh vang lên phía sau lưng, có thể bởi vì chân trái bị thương, làm cho nàng kêu rên thành tiếng.

Nhịn đau, nàng miễn cưỡng ngồi thẳng lên, đưa tay ra nhìn không thấy năm đầu ngón tay, bốn phía tối tăm, mà bên trong sơn động này, lại có người?

*****

Bên trong sơn động tối tăm, nhìn không thấy gì mà lại có người?

"Tiểu oa nhi, coi như ngươi mạng lớn, xương cốt đều gãy mà người còn chưa có chết." Tiếng cười trêu tức từ phía trước truyền đến.

Âu Dương Sùng Hoa hé mắt, thật sự là quá tối nàng vẫn là không cách nào thấy rõ bộ dạng của người kia, chỉ dựa theo thanh âm phán đoán, người đang nói chuyện, ít nhất cũng năm sáu chục tuổi.

Thanh âm già nua lại hùng hậu.

"Lão quái vật, hiện tại tiểu oa nhi có phải như vậy thật không có lễ phép, nhìn thấy chúng ta cũng không hành lễ." Một giọng nữ khác truyền đến, thanh âm bén nhọn không cách nào phân biệt rõ tuổi thật của người này.

Âu Dương Sùng Hoa còn chưa tới kịp lên tiếng, chỉ cảm thấy một lực hút rất mạnh, làm cho nàng cả người như tên rời cung, bay nhanh lên trên.

Âu Dương Sùng Hoa cả người lơ lửng giữa không trung.

"Lão thái bà, ngươi ngàn vạn lần đừng giết chết nàng, chúng ta cần phải dựa vào nàng mới có thể rời khỏi đây."

"Yên tâm đi, lão quái vật, ta sẽ không giết chết nó, nhiều lắm chỉ phế đi một cái cánh tay của nó thôi."

Từ trước đầu truyền đến tiếng vang, làm cho Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy màng nhĩ rung lên, thương thế trên bởi vì tiếng vang mãnh liệt này mà khẽ động làm nàng rên rĩ lên tiếng.

"Các người, là ai!" Cắn chặt hàm răng, Âu Dương Sùng Hoa trấn định lên tiếng hỏi.

"Tiểu oa nhi nhưng lá gan ngược lại rất lớn, rõ ràng không sợ chúng ta." Lão nhân như là phát hiện ra chuyện rất thú vị, nói.

"Đó là nó chưa thấy được bộ dáng của chúng ta, nếu thấy được, nó còn có thể trấn tĩnh như vậy, lão thái bà ta sẽ buông tha mạng cho tiểu oa nhi này." Lão thái bà châm chọc.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy lão bà bà nói chuyện đồng thời rất nhanh tay dùng thêm lực, lồng ngực nàng đang đè ép kịch liệt ở bên trong, phát ra thanh âm cạc cạc nứt xương.

Đau đớn, không phải, càng giống như cảm giác buồn nôn, đang tràn ngập ở sâu bên trong cổ họng.

Nếu không được hô hấp ngay, nàng chỉ sợ rằng mình sẽ không kiên trì được lâu.

"Bang bang"

Hai tiếng nổ mạnh theo ngực Âu Dương Sùng Hoa truyền đến, đồng thời thân hình đang lơ lửng ở giữa không trung của nàng cũng lấy được tự do. Nàng rơi xuống đất, hô hấp trở lại bình thường nàng thở dốc.

"Tiểu oa nhi, nâng đầu của ngươi lên."

Từ trên truyền tới thanh âm, khiến Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu

Vốn không thể thấy rõ bất cứ cái gì trong không gian tối om vừa rồi, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy cảnh vật bốn phía.

Nhìn xung quanh cũng không thấy có bất cứ vật gì có thể chiếu sáng, chỉ có thể đoán rằng trong lúc bất chợt nàng đã có khả nàng nhìn được trong bóng đêm.

Nhưng, Âu Dương Sùng Hoa thấy hai người lơ lửng ở giữa không trung, có dây xích sắt buộc chặt cùng một chỗ.

Không, vậy là hai người mà như một người sao?

Bởi chuyển động ở bên trong xích sắt, hình ảnh xuất hiện trước mắt Âu Dương Sùng Hoa khi là nữ, khi lại là nam

Có như vậy trong nháy mắt, nàng sẽ tưởng là hai người, rồi lại có cảm giác là một người.

Hơn nữa bộ dáng hai người, chỉ có thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung.

*****

Một nam một nữ cánh tay bị xích sắt trói chặt treo ở giữa không trung, nếu chỉ nhìn ở phía trên thì thấy như người bình thường, nhưng nếu rời tầm mắt xuống phía dưới thì sẽ không nhìn thấy trọn vẹn nửa thân dưới.

không biết là bị cắn hay là xé rách mà miệng vết thương, thối rữa đến độ giống như bị ăn mòn đã lâu, tản ra màu xanh đen.

Hai người kia ngược lại làm thế nào lại có thể sống được ở trong động này?

Âu Dương Sùng Hoa mắt nhìn lạnh lùng, đừng nói là sợ hãi, mà ngay cả một tia run run cũng không lộ ra.

"Lão thái bà, xem ra tiểu oa nhi này không phải là người thường." Lão giả thanh âm lộ ra hưng phấn.

"Tiểu oa nhi, ngươi tên là gì." Lão bà bà lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa.

"Âu Dương Sùng Hoa." Âu Dương Sùng Hoa không nhanh không chậm nói ra tên của mình, "Các người là ai?"

"Chúng ta là ai, ngươi cũng không cần biết." Lão bà bà hiển nhiên đối Âu Dương Sùng Hoa quá mức ngạo mạn thần sắc khiêu kích, "Tiểu oa nhi, ngươi có muốn rời sơn cốc này?"

"Điều kiện." Âu Dương Sùng Hoa vẫn ôn hoà mở miệng.

"Ngươi ——" lão bà bà ánh mắt hung dữ muốn phát tác.

"Tốt lắm tốt lắm, ngươi cũng đừng tức giận, ta thấy tiểu oa nhi này rất không tồi, đầu óc tỉnh táo, người không ướt át bẩn thỉu." Lão giả quả thật tương đối hài lòng nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, "Tiểu oa nhi, điều kiện chính là ngươi nhất định phải đưa bọn ta cùng rời khỏi chỗ này."

"Được." Âu Dương Sùng Hoa không chút suy tính liền đáp ứng.

"Ngươi đồng ý nhanh như vậy, tuyệt đối không thể tin." Lão bà bà hừ tức giận.

Âu Dương Sùng Hoa hơi giương mắt, con ngươi đen sáng lên, nhàn nhạt nhìn về phía lão bà bà, "Tổi chỉ không muốn chết trong này."

"Ha ha ha —— ha ha ha —— tiểu oa nhi này rất có ý tứ, ta thích. Lão thái bà, không nên nói nữa, ta tin oa nhi này." Lão giả nghe được lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, cất tiếng cười to.

"Hừ." Lão bà bà hừ lạnh, lại không hề phản bác.

Bà thực sự không phải là nghe lời lão giả nói... , mà là bởi vì cặp mắt kia của Âu Dương Sùng Hoa

Cặp kia lạnh lùng tới cực điểm, nhìn không có một tia cảm tình, con ngươi đen ở bên trong, lại đủ để khiến bà tin phục, lời nói của tiểu oa nhi này là thật.

Chính điểm này là chỗ tin tưởng vững chắc!

Mà như lão giả nói, tiểu oa nhi này thật sự rất có ý tứ.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ muốn là rời ngay khỏi chỗ này thôi, những điều khác đối với nàng mà nói cũng không quan trọng.

"Tiểu oa nhi, ngươi hãy nhìn xuống dưới chân của ngươi một chút."

Lão giả nói chuyện... , làm cho Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu xuống, nhìn qua dưới chân.

Trên mặt đất là một vài bức tranh vẽ, hình ảnh mặc dù không phải là rất rõ ràng, nhưng vẫn là có thể nhìn là vẽ cái gì.

"Đây là ta cùng lão thái bà ở trong sơn động, nhàm chán thì vẽ lại một bộ nội công tâm pháp, chỉ cần ngươi luyện thành, chúng ta có thể rời khỏi sơn cốc này."

"Hừ, chúng ta sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, ngươi phải tự làm lấy tất cả, nếu trước khi luyện thành ngươi bị chết đói, ngược lại có thể cho chúng ta thêm thức ăn, đã lâu cũng không được ăn thịt, đặc biệt là thịt người trắng nõn như vậy." Lão bà bà nói, tiếng cười u ám vang lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)