Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 29

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 29
Trọng sinh (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nàng thở hổn hển, chỉ vào Từ Mộc Dương, mắng: "Ngươi đáng chết, ăn trộm, ta muốn kéo ngươi đi gặp quan!"

Nói xong, tiến lên, sắp bắt được Từ Mộc Dương.

Từ Mộc Dương vội trốn sau lưng Âu Dương Sùng Hoa, thò đầu ra nói: "Không phải chỉ là một cái bánh bao a, đại thẩm đến mức như vậy sao?"

"Cái gì một cái bánh bao, ngươi đáng chết, ăn trộm, rõ ràng ăn trộm ta một lồng bánh bao."

"Cái này đủ chứ."

Trong lúc hai người tranh chấp thì Âu Dương Sùng Hoa lấy ra một thỏi bạc, đưa đến trước mặt vị phu nhân.

Phu nhân nhìn t đĩnh bạc, hừ hừ nói: "Coi như số ngươi gặp may, cũng không hỏi một chút, danh hiệu Vương Phượng tỷ của ta, lại dám ở trong tiệm của ta ăn cắp." Nói xong, nàng nhận lấy bạc của Âu Dương Sùng Hoa, dùng răng cắn cắn, hài lòng rồi, còn không quên trợn mắt trừng Từ Mộc Dương.

Lúc này dường như mới hết giận mà buông lỏng tay ra.

Vương Phượng tỷ cầm bạc, dò xét nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Tiểu cô nương, không nhìn ra, ngươi có lòng dạ tốt như vậy, lại có thể trả tiền cho tên trộm."

"Hắn là bằng hữu của ta, ta chỉ vì bằng hữu."

Âu Dương Sùng Hoa không đổi thanh sắc trả lời Vương Phượng tỷ, Vương Phượng tỷ nhìn bộ dạng kẻ làm người ta có chút chán ghét.

"Bằng hữu?" Vương Phượng tỷ ngón tay chỉ Âu Dương Sùng Hoa lại nhìn Từ Mộc Dương, cười nói: "Bằng hữu này, thật đúng là có ý tứ, được rồi, tiền của ta ngươi đã trả, quản ngươi có phải là bằng hữu hay không làm gì."

Nói xong, Vương Phượng tỷ hướng về phía Từ Mộc Dương, lại nói: "Tiểu tử, về sau phải thông minh hơn một chút, không phải là chỗ nào cũng có thể ăn trộm được."

"Bà nói nhảm nhiều như vậy làm gì, tiền không phải cho bà rồi sao, còn không mau đi."

Từ Mộc Dương vẫn không nói gì, nhưng bởi vì Vương Phượng tỷ gây sự mà biểu hiện tức giận.

Vương Phượng tỷ cong khóe môi, chẳng hề để ý nhún vai một cái đầu, "Lão nương còn không muốn quản các ngươi đấy. Đi nha."

Dứt lời, Vương Phượng tỷ xoay người đi.

Từ Mộc Dương cho đến khi Vương Phượng tỷ rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hai chân hắn mềm nhũn, cả người cứ như vậy ngã ngồi trên mặt đất, thở mạnh.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, nhìn Từ Mộc Dương không ngừng lau mồ hôi, trong đầu có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

"Cô chờ tôi nghỉ một lát, tôi lại nói chuyện với cô."

Từ Mộc Dương tựa hồ xem thấu Âu Dương Sùng Hoa, cả người dứt khoát ngửa về phía sau, nằm trên bãi cỏ.

Âu Dương Sùng Hoa nghe Từ Mộc Dương nói, yên lặng ngồi xuống, ánh mắt nhìn mặt sông......

Hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng gió, hô hấp của Từ Mộc Dương dần dần bình phục lại, hắn rốt cuộc mở miệng lần nữa, nói: "Thật không nghĩ tới, dưới tình huống này gặp gỡ được cô, tôi mới vừa rồi còn cho là mình nhìn lầm đấy."

"Từ giáo sư, làm sao anh lại ở chỗ này? Thật sự là có chuyện gì xảy ra, tại sao tôi với anh......"

Âu Dương Sùng Hoa sắp xếp ngôn ngữ, muốn hỏi rõ ràng.

Từ Mộc Dương ngậm cây cỏ dại, nói: "Về việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết khi tôi tỉnh dậy thì tất cả thay đổi, xui xẻo hơn nữa tôi lại không có đồng nào, cô không biết trong khoảng thời gian này tôi xui xẻo bao nhiêu đâu, cho nên, mới có thể làm chuyện như vậy."

"Anh cũng không biết?"

Âu Dương Sùng Hoa lặng lẽ mở mắt, còn tưởng rằng gặp gỡ Từ Mộc Dương sẽ có thu hoạch, kết quả hắn xem ra so với mình cũng không tốt được bao nhiêu.

Chỉ nhìn chuyện hắn ăn trộm vừa rồi thì biết.

"Nhưng nói đi thì nói lại, tôi không nghĩ đến, ngủ một giấc cũng có thể làm cho người ta xuyên qua."

Từ Mộc Dương đột nhiên ngồi dậy, trên mặt đầy vết bẩn, nhưng lại vô cùng hưng phấn.

"Sùng Hoa, tôi thật ra thì rất vui vẻ, tôi có thể đi tới nơi này, điều này nói rõ quan điểm của tôi là chính xác, quả thật chuyện xuyên không, mà không phải là hư cấu, cô cũng biết tôi vẫn đang làm nghiên cứu vấn đề này, không nghĩ tới, thật là không nghĩ đến a."

Từ Mộc Dương vừa nói đến nghiên cứu, thì càng hưng phấn.

Cũng không quan tâm Âu Dương Sùng Hoa có lắng nghe hay không, liền thao thao bất tuyệt nói ra một tràng.

"Nghe anh nói như vậy, chúng ta ở chỗ này, nhất định có nguyên nhân?"

Mặc dù Từ Mộc Dương nghiên cứu những vấn đề rất hoang đường và kỳ lạ, nhưng mà đối với Âu Dương Sùng Hoa đã ở vương triều Lung Nguyệt mà nói, lại có một phần tin phục.

"Đúng vậy, nếu tôi không đoán sai, tôi đi tới nơi này, nhất định là cùng cái này có quan hệ."

Từ Mộc Dương nói xong, hắn giơ tay lên, chỉ chiếc nhẫn trên tay mình.

"Anh nói là chiếc nhẫn này?"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, nhìn ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn, nhìn qua tựa như một viên lưu ly bình thường.

"Đúng vậy a, cô ngàn vạn lần không được xem thường chiếc nhẫn này, nghe nói chủ nhân của chiếc nhẫn này, là vu thuật sư có linh lực tương đối cao, tôi còn điều tra ghi lại, chiếc nhẫn này là có một đôi."

Từ Mộc Dương nói xong, giống như là vuốt ve bảo bối, cẩn thận từng li từng tí vuốt chiếc nhẫn.

Lại vu thuật?

Như vậy Mạc Phi Lê nói không sai ư?

Chẳng lẽ trên đời này thật tồn tại những chuyện kỳ lạ như vậy sao?

Nếu như Từ Mộc Dương là bởi vì chiếc nhẫn mà đến tới đây, như vậy nàng thì sao?

Tại sao nàng lại tới đây?

Từ Mộc Dương ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cười nói: "Thế nào, cô không tin tôi sao?"

"Không phải là không tin, chẳng qua cảm thấy có chút khó tin, bởi vì lời nói của anh, mới vừa rồi tôi cũng đã nghe, có chút tương tự."

Theo như lời Âu Dương Sùng Hoa nói, dĩ nhiên là Mạc Phi Lê nói cho nàng biết.

"A? Cô vừa rồi nghe được cái gì rồi hả?"

Từ Mộc Dương nhất thời tới hăng hái, thật ra thì trong khoảnh khắc thấy Âu Dương Sùng Hoa, hắn có một loại cảm giác đặc biệt.

Hơn nữa, giúp hắn tìm được Âu Dương Sùng Hoa chính là chiếc nhẫn này, là nó dẫn dắt hắn, mới có thể để cho hắn phát hiện Âu Dương Sùng Hoa.

"Chỉ là thấy một người, hắn phải là một vu thuật sư."

*****

"Chỉ là thấy một người, hắn hẳn là một vu thuật sư."

Nếu như lời nói Mạc Phi Lê cùng Từ Mộc Dương là thật, như vậy Mạc Phi Lê rất có thể là một vu thuật sư.

Hiện tượng của ly rượu chảy ngược kia, còn có cặp mắt màu tím cùng tóc trắng, cũng đã nói lên Mạc Phi Lê đúng là không bình thường.

Huống chi Lạc Thanh Lưu đã nói qua, vào một năm trước Mạc Phi Lê cũng biết Âu Dương Sùng Hoa bị mất trí nhớ.

"Cái gì ——"

Từ Mộc Dương bỗng dưng đứng lên, ngơ ngác nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Làm sao vậy?"

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc của Từ Mộc Dương.

"Ta mấy ngày nay, đều ở cùng vu thuật sư, nếu suy đoán của ta không sai, chiếc nhẫn này là vu thuật gì đó, nhất định cũng chỉ có vu thuật sư mới có thể mở ra. Cho nên, nếu chúng ta muốn trở về, nhất định phải tìm được vu thuật sư, ngươi bây giờ lại nói cho ta biết, ngươi vừa rồi mới thấy qua một cái, ta như thế nào có thể không kích động?"

Từ Mộc Dương nói ra suy đoán của mình.

"Ta cũng không thể khẳng định, nhưng mà hắn quả thật phi thường, không giống người bình thường.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Từ Mộc Dương.

"Mặc kệ có phải hay là không, bây giờ ngươi dẫn ta đi gặp hắn, chẳng phải sẽ biết."

Từ Mộc Dương đã không chờ đợi được, rất muốn gặp mặt vu thuật sư tồn tại trong truyền thuyết ——.

Vấn đề quan trọng nhất có liên quan đến là có thể trở về hay không?

Âu Dương Sùng Hoa chần chờ, chẳng lẽ hiện tại lại trở về Mãn Nguyệt lâu?

"Thế nào Sùng Hoa, tại sao còn chưa đi?"

Từ Mộc Dương đi được vài bước, lại phát hiện Âu Dương Sùng Hoa cũng không có đi theo, bất đắc dĩ phải quay trở lại đến trước mặt nàng hỏi.

"Thật ra hắn để cho ta đi tìm một người, hắn nói, chỉ có đến tìm người kia, mới có thể cho ta biết đáp án."

Âu Dương Sùng Hoa không rõ ràng lắm, rốt cuộc có nên tin tưởng lời Mạc Phi Lê nói hay không?

"Sùng Hoa, ta như thế nào càng nghe càng mơ hồ, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, ngươi phải kể từ đầu tới đuôi cho ta biết rõ."

Từ Mộc Dương hình như cũng nhận thấy được sự tình không đơn giản.

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu một cái, thở dài, nói: "Sự tình kỳ thật là như vậy, ta......"

Từ Mộc Dương nghe Âu Dương Sùng Hoa trình bày, khi thì kinh ngạc, khi thì nghi ngờ, khi thì vỗ ngực liên tục, khi thì thở dài liên tiếp......

Khi Âu Dương Sùng Hoa nói xong, hắn cũng không chỉ có thở dài thật dài, "Không nghĩ tới cảnh ngộ của ngươi so với ta cũng không tốt hơn được bao nhiêu, bất quá bây giờ ta cũng có thể hiểu rõ ràng, vì cái gì ngươi phải mặc một thân y phục, trang sức hoa lệ như vậy, có thể đưa cho ta thức ăn hay tiền bạc a."

Không thể không nói, tạo hóa trêu ngươi, Âu Dương Sùng H oa lại có thể gặp phải sự tình phức tạp, khó khăn như vậy.

Một Trung tướng đang yên lành, không hiểu đến nơi này lại có thể trở thành hoàng đế cá chậu chim lồng. (ý nói cuộc sống tù túng bó buộc nhỉ)

"Xem ra cái người tên Mạc Phi Lê kia, cho dù không phải vu thuật sư, nhất định cũng cùng vu thuật sư có quan hệ nào đó. Không được, Sùng Hoa, hiện tại ngươi phải lập tức dẫn ta đi gặp mặt hắn."

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nói ra ý tứ của mình.

"Ngươi đã muốn gặp hắn như vậy, ta liền dẫn ngươi đi."

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về hướng một tòa lầu cao phía trước, bất quá, nàng cũng chỉ vừa ra khỏi Mãn Nguyệt lâu không lâu.

Lại không nghĩ tới nhanh như vậy đã muốn trở về.

"Đi thôi, ngươi không phải muốn tiếp tục ở trong này đi?"

Từ Mộc Dương thúc giục Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu, quả thật nàng không muốn tiếp tục sống ở chỗ này, nơi này mặc dù cho nàng cảm giác vài phần quen thuộc, nhưng đúng hơn là một phần áp lực, ngực như bị cái gì đó áp chế, hít thở như thế nào cũng không thông.

Nghe tiếng Từ Mộc Dương thúc giục, Âu Dương Sùng Hoa cuối cùng cũng cất bước, mang theo hắn đi về hướng Mãn Nguyệt lâu....... .

Từ Mộc Dương lần đầu tiên nhìn thấy bề ngoài của Mãn Nguyệt lâu, cũng không khác gì Âu Dương Sùng Hoa......

"Không nghĩ tới cái chỗ này, lại có thể có một tòa lầu các mỹ lệ như vậy."

Từ Mộc Dương từ đáy lòng tán thưởng nói.

"Đi thôi."

Âu Dương Sùng Hoa dẫn đầu bước vào cửa viện, cũng giống như lúc mới tới khi đó, trong nội viện này vẫn là không thấy một người.

Dựa theo đường đi trong trí nhớ, Âu Dương Sùng Hoa dẫn Từ Mộc Dương đi tới đứng trước lầu.

Vừa rồi Lạc Thanh Lưu cũng là như vậy mang theo nàng lên lầu hai.

"Ta hiện tại rốt cuộc biết được chân lý bốn chữ say rượu mê tiền, nghĩ đến những người cổ nhân này, cũng thật là biết hưởng thụ, ít nhất so với hưởng thụ của ta, cũng chỉ là một lầu các, lại có thể chế tạo thanh lịch tao nhã như vậy."

Từ Mộc Dương lần nữa sợ hãi than.

Âu Dương Sùng Hoa nghe qua, chỉ là nhàn nhạt đảo một vòng lông mày, đi lên lầu hai......

"Nơi này chính là chỗ mới vừa rồi ta gặp được Mạc Phi Lê."

Nàng nói xong đẩy ra cửa phòng, bài trí bên trong vẫn còn ở đây, đáng tiếc......

"Ngươi không phải nói, mới vừa rồi còn ở nơi này uống rượu sao? Thế nào hiện tại một người cũng không có?"

Từ Mộc Dương bước vào cánh cửa, giống như là Lưu bà bà tiến vào đại quan viên, nơi nơi đều khiến cho hắn cảm thấy mới lạ cùng hưng phấn.

Những thứ này vốn là chỉ có thể thấy từ trên sách khảo cổ gì đó, ở chỗ này lại có thể tận mắt nhìn thấy, còn có thể tự tay sờ được.

"Wow, chủ nhân Mãn Nguyệt lâu này nhất định là một người giàu có, ngươi nhìn xem những thứ đồ này, đều là bảo bối a. Nếu lấy về một cái, liền đủ cho chúng ta ăn uống cả đời."

Từ Mộc Dương cầm một pho tượng tam thải gốm sứ, trong miệng khen không dứt.

"Đáng tiếc, lâu chủ trong miệng bọn họ, bất quá chỉ là người vô dụng, cái gì cũng không biết."

Đầu ngón tay Âu Dương Sùng Hoa lướt nhẹ qua mặt bàn, nhưng thứ ở phía trên chính là mới vừa rồi nàng đều vẫn không động qua, chẳng qua Lạc Thanh Lưu cùng Mạc Phi Lê đã biến mất, ngay cả những Hồng Y tỳ nữ kia cũng không thấy.

Chỉ là, những thứ món ngon này, còn có trong phòng tràn đầy mùi rượu Nguyệt Hương, rõ ràng nói cho nàng biết, quả thật vừa rồi nàng ở trong này có gặp qua Mạc Phi Lê!

*****

Nhìn những món ngon kia, còn có mùi rượu Nguyệt Hương tràn đầy trong phòng đã cho Âu Dương Sùng Hoa biết rõ, quả thật mới vừa rồi nàng gặp Mạc Phi Lê ở chỗ này...

"Sùng Hoa, đây là......"

Từ Mộc Dương đi tới trước bàn, nhìn thức ăn trên bàn, mùi rượu kì lạ, còn những thức ăn này làm cho bụng hắn cồn cào.

Đã nhiều ngày hắn chưa ăn cái gì, vừa rồi trong tiệm của Vương Phượng tỷ mới chỉ ăn trộm mấy cái bánh bao thì đã bị bắt.

Căn bản cũng chưa no.

"Bọn họ chắc vừa rời đi không lâu, anh đói bụng?"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn một vòng bốn phía, phát hiện hương trong lư hương vẫn đang cháy, đoán Lạc Thanh Lưu và Mạc Phi Lê rời đi không lâu.

Hơn nữa, nhìn hai mắt phát sáng của Từ Mộc Dương......

Từ Mộc Dương gãi gãi đầu, sờ sờ bụng của mình, có chút ngượng ngùng, nói: "Tôi quả thực có đói một chút, nhưng những món ăn này, và rượu này......"

"Cũng không có vấn đề, rượu này tôi mới vừa uống, nhưng cũng chưa ăn, tôi nghĩ có lẽ Mạc Phi Lê để lại cho chúng ta."

Âu Dương Sùng Hoa nói xong, từ từ ngồi xuống.

Mạc Phi Lê có thể tính được chuyện của một năm sau, chỉ một khắc này (một khắc bằng 15') nhất định có thể tính được nàng có thể trở lại.

Chẳng lẽ Mạc Phi Lê cố ý rời đi, không muốn để cho nàng nhìn thấy hắn......

"Nếu đúng như vậy, Mạc Phi Lê quả thật đáng gặp."

Từ Mộc Dương quệt quệt mồm, lau lau rồi nuốt nước miếng, cũng không nhẫn nại nữa, sau khi ngồi xuống, liền cầm chiếc đũa.

"Cô xem nơi này cư nhiên để bốn bộ bát đũa."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn mặt bàn, kinh ngạc phát hiện, cư nhiên nhiều hơn một bộ bát đũa.

Vốn chỉ có ba bộ, nhưng bây giờ lại nhiều thêm một bộ, chuyện này giống như nói cho hai người biết bọn họ đã sớm biết, nàng sẽ trở lại, hơn nữa còn mang thêm một người trở lại.

"Được rồi, chờ tôi cơm nước no nê, chúng ta đi tìm."

Từ Mộc Dương cầm đũa, không khách khí nữa mà ăn uống.

Âu Dương Sùng Hoa cũng không lạc quan như Từ Mộc Dương, nàng chỉ cảm thấy chuyện càng ngày càng kỳ lạ khó lường.

Từ Mộc Dương ăn vô cùng chuyên chú, hắn thậm chí không ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa, tựa hồ tâm tư đều để trên bàn với những món ăn ngon......

Cho đến khi thấy Âu Dương Sùng Hoa bên cạnh không động đũa, mới ngẩng đầu lên, động tác gắp thức ăn vẫn không dừng lại.

"Sùng Hoa, sao cô không ăn, cô không đói sao?"

Vừa bỏ thức ăn vào miệng vừa hỏi.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Từ Mộc Dương bận rộn ăn uống, nhíu mày một cái, "Anh đói đến thế này sao?"

"Cô thử bốn ngày bốn đêm không có một hột cơm xem, sẽ biết vì sao tôi đói như vậy."

Từ Mộc Dương đối với những xui xẻo mình gặp, cảm thấy hết sức uất ức.

"......"

Bốn ngày bốn đêm đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, đơn giản là chuyện thường như cơm bữa, nghĩ đến quá khứ thi hành nhiệm vụ, xem như nửa tháng nàng không ăn cũng chắc chắn không giống như Từ Mộc Dương.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, nàng vòng qua cửa hình vòm, đi tới chỗ Mạc Phi Lê đánh đàn lúc nãy.

Đàn vẫn lẳng lặng nằm trên án kỷ, hương nhang vấn vít ở bốn phía, lụa trắng đón gió nhẹ nhàng phiêu động......

Cho dù hiện tại là người đi lầu trống, nhưng chỗ ngồi tựa hồ còn sót lại phần khí tao nhã của Mạc Phi Lê.

Âu Dương Sùng hoa đùa dây đàn, khi đầu ngón tay chạm dây đàn, mộ thanh âm nhè nhẹ vang lên......

Nàng bỗng dưng, giống như bị chập tay, chợt rụt trở về.

Đây là cảm giác gì, giống như tay bị dây đàn hấp dẫn khiến cho nàng bị thu hút một lúc lâu......

Hẳn là muốn tiến lên khảy đàn.

Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ chạm vào đàn, tại sao có thể có cảm giác kỳ diệu như vậy?

"Sùng Hoa, cô hứng thú với nó sao?"

Từ Mộc Dương chẳng biết lúc nào đã đứng lên, hắn ăn được tương đối thỏa mãn, rốt cuộc no bụng, trên mặt hiện lên nụ cười.

"Không biết."

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, cũng không phải là hứng thú, có thể chỉ là xúc động nhất thời.

"Tôi còn tưởng rằng cô thích, thật là đáng tiếc."

Từ Mộc Dương bóp cổ tay lắc đầu, hắn đi tới, an vị ở cầm trước án.

Hắn giống như là vô cùng hưng phấn vuốt cầm, vậy mà, nhưng mà khi hắn kéo lên một dây đàn thì......

"Chớ kéo, rất dễ đứt......"

Âu Dương Sùng Hoa bật thốt ra.

Từ Mộc Dương nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Thì ra cô hiểu loại đàn cổ này?"

"Tôi......"

Âu Dương Sùng Hoa muốn trả lời, lại đột nhiên, cả người lui về phía sau xoay một cái, nhanh chóng chạy đến hàng hiên, "Người nào, ra đi."

Đáy mắt vừa thoáng qua một bóng dáng, khiến Âu Dương Sùng Hoa đề phòng, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Sùng Hoa......"

Từ Mộc Dương cau mày, hắn từ trên chiếu đứng lên, vội vã đi tới cửa, cùng Âu Dương Sùng Hoa sóng vai mà chiến đấu.

"Ta thấy ngươi rồi, mau ra đây."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn chăm chú về phía hàng hiên, cho dù là thoáng qua cũng không phải là ảo giác, quả thật có người đang giám thị bọn họ.

"Không có đâu, thật sự có người sao Sùng Hoa?"

Từ Mộc Dương dò xét, một tay leo lên cửa, nhìn bên ngoài, nhưng hắn cũng không chú ý.

"Ừ, vừa rồi tôi thấy chỗ này có cái bóng thoáng qua, mặc dù thân thủ không tệ, rất nhanh liền biến mất, nhưng tôi thấy được."

Âu Dương Sùng Hoa vừa nói xong, hướng bên trái bước đi, nàng hướng Từ Mộc Dương nháy mắt ra dấu.

Từ Mộc Dương gật đầu một cái, ý bảo Âu Dương Sùng Hoa là hắn hiểu.

Hơn nữa đem thân thể từ từ rụt trở về......

*****

Từ Mộc Dương gật đầu, ý bảo Âu Dương Sùng Hoa, hắn hiểu.

Hơn nữa lấy thân thể từ từ lui trở ra......

"A nha, thì ra hắn ở trong này ——"

Âm thanh Từ Mộc Dương hô to, Âu Dương Sùng Hoa xoay người một cái, nhanh chóng nhảy lên bên trái xà nhà, mau lẹ như một trận gió xẹt qua.

Cùng lúc đó, thanh âm đánh nhau từ trên xà nhà truyền đến.

Từ Mộc Dương nghe được tiếng đánh nhau, vội chạy đến xem......

Thật đúng là có người ở trên xà nhà cùng Âu Dương Sùng Hoa so chiêu.

Hơn nữa nhìn thân hình mảnh khảnh kia, rõ ràng chính là nữ nhân.

Âu Dương Sùng Hoa ra quyền tốc độ hết sức nhanh mà hung ác, nhưng thân thủ đối phương lại tương đối nhẹ nhàng.

Mặc dù ra quyền không nhanh chóng như Âu Dương Sùng Hoa, nhưng cũng bởi vì phần nhẹ nhàng này, mỗi lần đều biến nguy thành an.

Âu Dương Sùng Hoa phát hiện võ công của đối phương so với nàng không hề yếu, thậm chí còn cao hơn nàng một chút, chẳng qua giống như là cố ý nhường cho nàng.

Có tầng này ý thức, Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh trở mình một cái, người từ trên xà nhà nhảy xuống.

Trong lúc Âu Dương Sùng Hoa nhảy xuống xà nhà, người nọ cũng không có thừa thắng xông lên......

"Ngươi là người của Mãn Nguyệt lâu?"

Âu Dương Sùng Hoa đứng trên hàng hiên, người đứng thẳng ở phía trên cô gái.

Nữ tử đúng là phụng mệnh Lạc Thanh Lưu âm thầm bảo vệ Âu Dương Sùng Hoa, Liễu Trần Yên. Chỉ là không nghĩ tới, nàng luôn luôn kiêu ngạo về khinh công của mình, nay lại có thể nhanh như vậy đã bị Âu Dương Sùng Hoa phát hiện.

Liễu Trần Yên nhẹ nhàng nhảy xuống, đi tới trước người của Âu Dương Sùng Hoa, quỳ một gối trên đất, cung kính nói: "Thuộc hạ là Liễu Trần Yên phụng mệnh của Lạc tả sứ, bảo vệ an toàn cho lâu chủ."

"Lạc Thanh Lưu."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Liễu Trần Yên, nàng diện mạo thật thanh tú, sống mũi cao vút, khuôn mặt tròn trắng nõn, ngược lại có chút giống con lai.

"Dạ, chính là Lạc tả sứ."

Liễu Trần Yên đáp lời.

"Ta không phải là lâu chủ, cho nên ngươi bảo vệ lầm người rồi, bây giờ ngươi lập tức đi nói cho Lạc Thanh Lưu, ta muốn gặp nàng cùng Mạc Phi Lê."

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa lướt nhẹ qua tia sáng, hướng về phía dưới lầu......

"Nhiệm vụ của Trần Yên là bảo vệ lâu chủ."

Liễu Trần Yên tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của nàng, nói gì cũng không nguyện ý rời đi.

Âu Dương Sùng Hoa đang định mở miệng lần nữa, lại bị Từ Mộc Dương bên cạnh vẫn lẳng lặng đang quan sát, giành nói trước.

"Sùng Hoa, thì ra ngươi chính là lâu chủ Mãn Nguyệt lâu a."

Hắn nói xong, vui cười tiến lên, thân thiện khoác cánh tay lên vai của Âu Dương Sùng Hoa.

Lôi nàng vào trong phòng.

Âu Dương Sùng Hoa cau mày, vai nàng run run: "Từ giáo sư."

"A nha, đừng vô tình như vậy, nói gì chúng ta cũng là đồng chí."

Từ Mộc Dương nhún nhún vai, không cho là đúng cười hắc hắc.

"Ngươi kéo ta vào đây làm cái gì?"

Vẻ mặt Âu Dương Sùng Hoa âm trầm.

"Ta kéo ngươi vào đây, đương nhiên là có nguyên nhân. Ngươi nghĩ a, nếu bọn họ coi ngươi là lâu chủ, đó không phải là một chuyện tốt sao?"

Từ Mộc Dương suy nghĩ chuyện không phải đơn giản như vậy, chỉ nhìn thân thủ vừa rồi của Liễu Trần Yên, khiến cho hai mắt Từ Mộc Dương tràn đầy ánh sáng.

Bên cạnh nếu có người như vậy bảo vệ, trên đường đi cũng có chút an tâm.

"Chúng ta chưa quen cuộc sống ở nơi này, lại muốn có một chỗ dừng chân. Còn nữa... , Lạc Thanh Lưu không phải đã nói với ngươi, Mãn Nguyệt lâu này là đệ nhất thiên hạ tổ chức tình báo sao?"

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt nhìn Từ Mộc Dương, sắc mặt của nàng mặc dù không có chuyển biến tốt, nhưng giọng nói hiển nhiên đã hòa hoãn xuống.

"Ta nói, sao ngươi không lợi dụng bọn họ, giúp chúng ta tìm ra biện pháp trở về?"

Từ Mộc Dương ở bên cạnh kề sát vào tai Âu Dương Sùng Hoa, đè thấp tiếng nói.

"Ngươi muốn ta tiếp nhận cái thân phận này?"

Âu Dương Sùng Hoa nâng lên nửa bên lông mày, con ngươi đen lạnh lẽo, lóe lên ánh sáng rực rỡ trong suốt.

"Ân, chẳng những tiếp nhận, hơn nữa phải đem toàn bộ quyền hành nắm trong tay, để cho Mãn Nguyệt lâu chân chính trở thành của ngươi."

Trên mặt Từ Mộc Dương cười cười, nhưng trong hai mắt, lại lóe tia sáng gian xảo......

Âu Dương Sùng Hoa nhìn vẻ mặt gian trá của Từ Mộc Dương, con ngươi đen rung chuyển, chậm rãi lắng đọng xuống......

Lời Từ Mộc Dương nói, cũng không phải không có đạo lý, quả thật đây là biện pháp tốt nhất.

Cũng là phương pháp nhanh nhất.

Nhưng, chẳng biết tại sao, nàng lại có loại đau buồn âm thầm.

Chuyện tuyệt đối sẽ không đơn giản như bọn hắn nghĩ như vậy......

"Sùng Hoa, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, ta cũng không biết, ngươi rốt cuộc tại sao được đối đãi như thế, nhìn ngươi mặc sức ăn uống, so với ta rõ là tốt hơn nhiều."

Từ Mộc Dương chỉ vào một đầu bù xù dơ bẩn của hắn, suy nghĩ lại hắn trước kia mặc dù không bằng ai, nhưng cũng không có giống như bây giờ, nghèo túng cùng nhếch nhác a.

Âu Dương Sùng Hoa trên dưới đánh giá Từ Mộc Dương, không nói một câu đi trở lại trước cầm án......

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, sờ sờ đôi môi, cười nói: "Liễu cô nương, ngươi cũng không cần phải ở bên ngoài a, dù sao cũng đã bị chúng ta phát hiện, sao không đi vào, cùng chúng ta tâm sự a."

Nói xong, từ Mộc Dương ló người ra, nhìn về phía Liễu Trần Yên vẫn đang đứng ở cửa.

Thật đúng là Đại Mỹ Nhân a, nhưng chỉ là tên tay chân, thật sự là đáng tiếc....

Liễu Trần Yên nhàn nhạt liếc nhìn Từ Mộc Dương, cũng không có tiến vào trong phòng, vẫn đứng ở cửa, quang minh chánh đại trở thành thần giữ cửa.

Từ Mộc Dương thu lại ánh mắt, lòng tốt của hắn thật đúng là không được báo đáp nha.

Biết rõ không lay chuyển được Liễu Trần Yên, Từ Mộc Dương cũng chỉ có thể hậm hực bước nhanh trở về phòng......

"Sùng Hoa, có thể tìm cho ta bộ quần áo để thay đổi hay không, ta muốn tắm rửa một chút, đem cái thân xúi quẩy này tẩy cho sạch."

Từ Mộc Dương đi tới trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, chỉ vào y phục trên người.

Âu Dương Sùng Hoa tiện tay ném một thỏi bạc vụn cho Từ Mộc Dương, cũng không có nói một câu.

Từ Mộc Dương nhìn bạc vụn trong tay dở khóc dở cười, chẳng lẽ còn để cho hắn tự đi mua hay sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)