Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 28

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 28
Trọng sinh (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Âu Dương Sùng Hoa theo Lạc Thanh Lưu bước lên thuyền, nàng nhìn mặt sông, Lạc Thanh Lưu nói con sông này tên là Lạc Hà.

Con sông này lớn nhất kinh thành, đừng thấy ban ngày sông này hiếm khi có người, nhưng trời vừa tối sẽ trở thành nơi xa hoa truỵ lạc, tiếng đàn tiếng hát khắp nơi.

Âu Dương Sùng Hoa nghe Lạc Thanh Lưu nói, mơ hồ cảm giác được bản thân mình đối với Lạc Hà có phần quen thuộc.

Giống như mình từng đã đến đây rồi.

Trí nhớ của bản thân rất mông lung, không rõ ràng, nàng cũng không suy nghĩ nữa.

Về phần Lạc Thanh Lưu nói thêm cái gì, nàng cũng không quan tâm.

Ngược lại, Mạc Phi Lê lại khiến cho nàng hiếu kỳ.

Vì sao Mạc Phi Lê biết được một năm sau, Âu Dương Sùng Hoa sẽ mất trí nhớ.

Chẳng lẽ Mạc Phi Lê cũng đã biết nàng vốn dĩ không phải là Âu Dương Sùng Hoa rồi sao?

Từ trong miệng Lạc Thanh Lưu, Âu Dương Sùng Hoa cũng biết thì ra là thân thể nhìn yếu đuối này lại có võ công thâm hậu.

Chỉ tiếc, nàng trừ vật lộn, chưa bao giờ tiếp xúc qua "nội công" trong truyền thuyết.

Hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy ở trong thân thể này cất giấu nội công bí ẩn.

Có lẽ là nàng không phải chính chủ nhân thân thể này, cho nên mới không cảm thấy.

Hiện tại, xem ra cũng chỉ có thể gặp Mạc Phi Lê.

Giương mắt, thấy là cảnh sắc xinh đẹp của Lạc Hà, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ giống như được dát vàng, gió nhè nhẹ thổi......

Ánh mắt Lạc Thanh Lưu nhìn sang bên này, nàng giống như đang nhìn ở phía xa lại giống như đang quan sát Âu Dương Sùng Hoa.

"Một năm rồi, thời gian qua thật mau, một năm trước ngươi nói với ta, ngươi muốn ta đem Mãn Nguyệt lâu trở thành tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ, mặc dù khi đó ta đồng ý rất tự tin, nhưng làm thật đúng là không sao dễ dàng. Nghĩ tới Lạc Thanh Lưu ta cũng được coi là một nhân vật trong chốn giang hồ, thế nhưng danh hiệu đệ nhất thiên hạ cũng không phải dễ dàng mà có được."

Lạc Thanh Lưu giống như xúc động thổ lộ những gian khổ trong một năm qua.

"Tôi không nhớ rõ."

Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nhìn Lạc Thanh Lưu......

"Đúng vậy a, cái gì ngươi cũng không nhớ, ta đối với ngươi vẫn còn xa lạ, ngươi xem, chính là ở nơi này......"

Lạc Thanh Lưu chỉ vào lầu cao cách đó không xa, tựa hồ đang nhớ lại điều gì.

"Chỗ nào?"

Âu Dương Sùng Hoa nhìn theo Lạc Thanh Lưu chỉ, chỉ thấy một tòa lầu cao đứng vững trong rừng.

Hết sức bắt mắt.

"Một năm trước, ở chỗ đó, ngươi đưa Cửu vương gia đi, hơn nữa ở nơi đó, ngươi nói muốn đoạt lại những gì đã bỏ lỡ. Đáng tiếc, ngươi bây giờ đã quên, ta còn nhớ rất rõ, vẻ mặt của ngươi lúc ấy, đầy tự tin, giống như nói với thiên hạ, Âu Dương Sùng Hoa ngươi sẽ trở thành người thống trị thiên hạ, ngươi mới thật sự là mạnh mẽ."

Vẻ mặt Lạc Thanh Lưu toát ra sự sùng bái, có lẽ năm đó trên người Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy tự tin, có phần bá đạo, thêm hận ý không tan được.

Chính vì thế Lạc Thanh Lưu mới có thể vui vẻ chịu đựng vì nàng mà bỏ hết sức lực, hơn nữa trong vòng một năm, không tiếc cực khổ thành lập Mãn Nguyệt lâu.

Đáy mắt Âu Dương Sùng Hoa nhìn lầu cao đang dần dần biến mất......

Trong đầu như có một hình ảnh đang lặng lẽ tạo thành hiện ra trong mắt nàng.

Đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm, ở trên lầu cao, có hai cô gái đang đứng.

Một người mặc y phục màu trắng, một người mặc y phục màu tím bình thường, họ vừa nhìn về nơi xa, vừa nói chí hướng của nhau......

Chỉ tiếc, nàng không thấy rõ hình dáng hai người kia, chỉ thấy một bóng lưng, ánh mặt trời bao phủ xuống, tản ra khiến người ta run sợ lạnh lẽo.

Tựa như đang cảnh cáo những phàm phu tục tử muốn đến gần.

"Sùng Hoa?"

Lạc Thanh Lưu kêu một tiếng, đem Âu Dương Sùng Hoa kéo về.

Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhìn Lạc Thanh Lưu, hỏi: "Sao?"

"Chúng ta cập bờ."

Lạc Thanh Lưu chỉ vào đầu bờ cách đó không xa, hướng Âu Dương Sùng Hoa nhướng mày cười một tiếng.

"Tới rồi."

Âu Dương Sùng Hoa thì thầm một tiếng.

"Đúng vậy a, đến rồi, có thể bây giờ Mạc Phi Lê đang chờ chúng ta."

Lạc Thanh Lưu mỉm cười.

Đúng lúc, thuyền đã từ từ cặp bờ, Lạc Thanh Lưu dẫn đầu xuống thuyền, đi phía trước dẫn đường cho Âu Dương Sùng Hoa.

Dọc đường màu hồng của hoa đào, màu xanh của liễu, khiến Âu Dương Sùng Hoa nghĩ mình đến một chỗ xuân về hoa nở.

Chỉ là, hiện tại còn chưa đến thời tiết đó.

Nhưng nơi này hoa đào lại có thể nở kiều diễm như thế, màu hồng, màu trắng, màu đỏ, tranh nhau nở rộ.

Vạch hoa đào hai bên ra, xuất hiện ở trong mắt chính là một tòa lầu ba tầng cao cao, Âu Dương Sùng Hoa ngước mắt nhìn......

Ba chữ Mãn Nguyệt Lâu đập vào trong mắt.

Đã tới Mãn Nguyệt Lâu.

Lạc Thanh Lưu mỉm cười quay đầu lại, hướng Âu Dương Sùng Hoa trừng mí mắt, ngay sau đó, đẩy cánh cổng ra, mời Âu Dương Sùng Hoa tiến vào.

Âu Dương Sùng Hoa bước vào Mãn Nguyệt lâu, đầu tiên là thấy một tòa núi giả được điêu khắc khí thế hào hùng, trên núi giả có một suối nước, dòng nước đang theo núi giả chaye xuống......

Lạc Thanh Lưu dẫn Âu Dương Sùng Hoa đi vào bên trong, bên ngoài là hoa đào khắp nơi, mà bên trong là muôn hoa đua thắm khoe sắc.

Trong miệng người đời thì "Thế ngoại đào nguyên" chắc cũng giống như thế.

Đi trên cầu đá quanh co, Âu Dương Sùng Hoa thấy lầu cao được xây dựng tại giữa hồ.

Công trình lớn như vậy, thật đúng là để cho nàng mở rộng tầm mắt.

Cả lầu cao giống như trôi lơ lửng ở trên mặt nước như một chiếc thuyền lớn.

Lạc Thanh Lưu đem Âu Dương Sùng Hoa mời lên lầu hai......

Mặt trời nhô cao chiếu tia nắng ấm áp.

Bức rèm lay động, bên trong lầu ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Trong lầu sớm có tiểu tỳ Hồng Y nhắm mắt mà đứng, còn có bữa tiệc đã dọn sẵn.

Lạc Thanh Lưu dẫn Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở ghế chủ nhà, còn mình ngồi xuống ghế bên phải.

Đợi đến hai người vừa ngồi xuống ghế, tỳ nữ đưa lên rượu ngon, Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cười nói: "Sùng Hoa, nếm thử rượu Nguyệt Hương của Mãn Nguyệt Lâu chúng ta tự chế tạo xem."

*****

Đợi cho hai người ngồi xuống, tỳ nữ dâng lên rượu ngon và thức ăn, Lạc Thanh Lưu nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, nhẹ nhàng cười hỏi: "Sùng Hoa, nếm thử một chút rượu Nguyệt Hương của Mãn Nguyệt lâu chúng ta tự làm xem."

Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, hỏi: "Mạc Phi Lê đâu?"

Lạc Thanh Lưu đem thần sắc trên mặt Âu Dương Sùng Hoa nhất nhất để vào trong mắt, trên môi dao động mở ra một nụ cười khó hiểu, nói: "Sùng Hoa, đừng nóng vội a, Phi Lê đúng là cố ý vì ngươi chuẩn bị một tiết mục, rất nhanh sẽ xuất hiện."

"Tiết mục?"

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, đúng lúc này, tỳ nữ mở ra cánh cửa đàn hương đỏ thẳm bên hông đại sảnh.

Phía sau cửa buông xuống một bức rèm che màu tím, gió lay động nổi lên, mang theo ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống bóng dáng như ẩn hiện sau màn che.

Thấp thoáng phía sau rèm nhìn thấy một người một cầm......

Âu Dương Sùng Hoa nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, đưa mắt đặt câu hỏi.

Lạc Thanh Lưu cười nói: "An tâm một chút, chớ vội nóng nảy."

Người ở phía sau rèm khoanh chân, ngồi xếp bằng trước cầm án (bàn để đàn), tất cả cử chỉ đều rất ưu nhã, bộ dáng lưu loát sinh động.

Đầu tiền là tay đặt bên trong chậu đồng rửa sạch, lau khô, kế tiếp lại mở ra lò đốt đàn hương, đợi tất cả sẵn sàng, lúc này tay mới để lên bảy dây đàn, điều chỉnh thử một chút âm sắc, liền khảy lên một cái......

Giai đoạn đầu, làn điệu tựa như một dòng suối nhỏ từ trong khe sâu chảy ra, như sầu như thương, làm cho người ta nguyện ý yêu thương.

Bất giác Âu Dương Sùng Hoa cũng điều chỉnh thân thể theo tiếng nhạc, nghiêng tai lắng nghe.

Nghe lại lần nữa, âm thanh chuyển điệu rất nhanh truyền đi, một khúc rung động, dường như có tiếng của ngọc bị phá vỡ, từng âm thanh cao vút nối tiếp nhau, giống như nước cuồn cuộn chảy xiếc từ trên cao đổ xuống ngàn trượng, boong boong...leng keng, thất âm như muốn chấn động lòng người.

Thanh âm cao có thấp có, cuối cùng đột nhiên ngừng hẳn, giữ lại một chút dư âm thoáng ẩn hiện, mãi lâu không biến mất.... .

Âu Dương Sùng Hoa nhìn bóng người bên trong rèm che màu tím.

Không biết tại sao, nàng lại có một loại cảm giác quen thuộc.

Không đơn thuần là người ở sau màn, còn là bởi vì ca khúc kia.

Tầm mắt bất giác nhìn xuyên ở bên trong tầng sa mỏng......

Đàn hương lượn lờ, sương mù mịt mờ, bóng người dường như huyền ảo, khói bay phảng phất không giống với nhân gian.

Chỉ thấy người trong rèm che khẽ giật giật, Âu Dương Sùng Hoa như ở trong mộng tỉnh lại, nhìn về phía Lạc Thanh Lưu: "Hắn chính là Phi Lê?"

Lạc Thanh Lưu nghe hỏi, âm thầm liếc về hướng bên trong rèm che, ý cười không giảm, "Sùng Hoa quả nhiên thông minh, hắn đúng là Phi Lê, như thế nào, tài năng đánh đàn của Phi Lê, có phải làm cho ngươi nhớ đến chuyện gì?"

"Rất quen tai, ta giống như là đã nghe qua."

Âu Dương Sùng Hoa nói thật, quả thật có phần này cảm xúc.

"Phi Lê, ngươi xem, ta đã nói Sùng Hoa vẫn còn nhớ rõ, năm đó chính là nàng đã khảy một khúc Phượng Cầu Hoàng này."

Lạc Thanh Lưu hình như rất vui vẻ khi nghe lời nói của Âu Dương Sùng Hoa.

Nàng cười, nhìn về phía người ở trong màn che.

"Thanh Lưu, xem ra là ta thua, ta còn tưởng rằng lâu chủ sẽ không nhớ ra, hoặc là nói tiếng đàn Phi Lê ta nghe không hay."

Rèm che màu tím được vén lên, Phi Lê từ sau rèm đi ra, y phục hắn đơn thuần mở rộng buông xuống, bình tĩnh tự nhiên đi đến trước người của Âu Dương Sùng Hoa, "Mạc Phi Lê ra mắt lâu chủ."

"Lâu chủ?"

Âu Dương Sùng Hoa liếc mắt nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu che miệng cười: "Thật đúng là cái gì cũng đều đã quên rồi, năm đó có nói, ta bất quá chỉ là giúp ngươi, ngươi mới đúng là chủ nhân chân chính Mãn Nguyệt lâu, lâu chủ dĩ nhiên là ngươi."

Âu Dương Sùng Hoa nghe được lời nói Lạc Thanh Lưu, lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Mạc Phi Lê..

Mạc Phi Lê khẽ nghiêng người, đầu hơi ngẩng lên......

Hai mắt như lắng đọng lại, con ngươi màu tím tựa như sao sáng, chỉ là lơ đãng quay đầu lại nhìn một cái, giống như thần tiên hạ xuống giữa thế gian phồn hoa thất sắc.

Hắn là nam nhân, nhưng lại khiến cho không người nào có thể đoán ra được hắn là nam nhân.

Sắc mặt của hắn trắng xanh, gần như tuyết trong suốt, đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng mím lại......

Một người nam nhân như vậy, làm cho Âu Dương Sùng Hoa lại có ý nghĩ như hoa sen trong nước, cũng là hồng như phấn, cũng là trắng như vôi, nói không ra là cao nhã hay là quyến rũ, chỉ cảm thấy thật kinh diễm. (kinh = hoảng sợ, diễm = xinh đẹp ==> đẹp thấy mà sợ á)

Thần sắc Âu Dương Sùng Hoa có một tia hoảng hốt, có lẽ trong mắt nàng đúng là khiếp sợ không thôi.

"Sùng Hoa?" Lạc Thanh Lưu ở bên cạnh gọi Âu Dương Sùng Hoa.

Giật mình tĩnh lại, Âu Dương Sùng Hoa bị tiếng kêu của Lạc Thanh Lưu lay tỉnh, chuyển ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, "Chuyện gì?"

"Có phải nên để cho Phi Lê ngồi xuống hay không? Không phải là ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi sao?"

Lạc Thanh Lưu giương mắt, chỉ vào chỗ ngồi bên người Âu Dương Sùng Hoa, đây chính là vì Phi Lê giữ lại.

"Mời ngồi."

Âu Dương Sùng Hoa hơi hơi gật đầu, ra dấu cho Mạc Phi Lê.

Mạc Phi Lê cúi người, nói: "Vậy thì đa tạ lâu chủ rồi, Phi Lê cung kính không bằng tuân mệnh."

Sau câu nói, Mạc Phi Lê vén lên áo choàng, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy nam nhân này khi giơ tay nhấc chân, cử chỉ phong lưu phóng khoáng, đặc biệt là từ trên người hắn thoang thoảng mùi thơm thanh nhã.

Hương thơm này không nồng đậm giống như nước hoa, nhàn nhạt thanh nhã, hít vào phổi, như quyến luyến giữ lại một chút ở trong đó.

Mạc Phi Lê ngồi xuống, Lạc Thanh Lưu nâng ly rượu trên bàn lên, cười nói: "Tới.. tới, ta đúng là đợi ngày này ước chừng cũng một năm rồi, hiện tại cuối cùng cũng để cho ta đợi được, như thế nào cũng phải uống đủ ba chén, mới không uổng phí chúng ta chờ một năm này."

"Thanh Lưu, ngươi vẫn luôn hay theo ta lải nhải, nói ngươi thế nào thế nào vất vả, thế nào thế nào đợi không được, cuối cùng, lần này có thể thở nhẹ một hơi đi."

Mạc Phi Lê bưng lên ly rượu, mắt tím kèm với rượu dao động, biểu hiện ôn nhu, rực rỡ xinh đẹp.

Hắn cười, rất lạnh nhạt, nhưng lại có thể rõ ràng làm cho người ta cảm nhận được, tâm tình của hắn vô cùng vui sướng.

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa vẫn luôn ở trên người của Mạc Phi Lê không có dời đi, đặc biệt khi tầm mắt nàng tiếp xúc với một đầu tóc bạc trắng, thậm chí còn có một chút cảm giác chấn động đánh thẳng vào trong lòng.

Bởi vì......

*****

Âu Dương Sùng Hoa bất giác cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp......

Trong nháy mắt trong miệng nồng đậm vị rượu, khác với Bạch Cửu đã uống trước đây, rượu Nguyệt Hương này không cay, thậm chí còn có một phần ngọt, uống ở trong miệng, mùi rượu tựa như chảy qua kẽ răng rất lâu mới chậm rãi trượt vào cổ họng, không xuống bụng...

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, nhìn ly rượu trong tay, như có chút ngoài ý muốn.

"Nguyệt Hương có phải rất ngon không?"

Tất cả Lạc Thanh Lưu đều thấy rõ ràng, Âu Dương Sùng Hoa hơi ngạc nhiên, tự nhiên cũng chưa trả lời liền.

"Rượu rất đặc biệt."

Âu Dương Sùng Hoa mấp máy môi, tựa hồ cảm thấy vị ngọt còn lưu lại trong miệng.

"Đương nhiên được rồi, Nguyệt Hương hao tốn tâm huyết của ta và Mạc Phi Lê không ít."

Lạc Thanh Lưu tự tin nói, đồng thời lại rót đầy chén cho hai người.

"Mặc dù là rượu ngon, nhưng cũng không thể uống nhiều, Thanh Lưu đặc biệt là ngươi, càng không thể uống nhiều."

Mạc Phi Lê nói xong, cầm lấy bình rượu trong tay Lạc Thanh Lưu.

Lạc Thanh Lưu kinh ngạc nhìn bầu rượu bị đoạt đi, một lúc sau mới trở lại bình thường, cười nói: "Ha ha, Mạc Phi Lê, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là thích lo chuyện bao đồng."

"Tốt hay xấu, trong lòng ngươi biết rõ, lâu chủ, thật ra thì Thanh Lưu nàng......"

Mạc Phi Lê xoay người, vừa muốn nói gì, lại bị Lạc Thanh Lưu ngăn lại.

"Được rồi, đừng nói chuyện của ta nữa, ngươi nói một chút về chuyện của Sùng Hoa đi. Nếu không nói, Sùng Hoa sẽ đi." Hoạch

Lạc Thanh Lưu liếc mắt dò xét Âu Dương Sùng Hoa, chỉ thấy giữa hai lông mày Âu Dương Sùng Hoa hơi nhíu lại.

"Cũng phải, ta sao lại có thể quên việc chính đây."

Mạc Phi Lê tựa như đột nhiên tỉnh ngộ lại, vội nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Đúng lúc Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, cùng Mạc phi Lê hai mắt chạm nhau......

Mạc phi Lê nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Lâu chủ, nhất định là muốn biết nguyên nhân một năm trước Mạc Phi Lê biết lâu chủ sẽ mất trí nhớ."

"Đúng, làm sao ngươi biết được."

Âu Dương Sùng Hoa không chút nào che giấu trả lời, thật ra thì nguyên nhân mà nàng ngồi ở đây cũng bởi vì muốn biết đáp án này.

Về phần cái gì lâu chủ, Lạc Thanh Lưu không đủ để cho nàng ở lại chỗ này.

Nếu Mạc Phi Lê có biện pháp đưa mình trở về, vậy thì càng tốt.

"Vậy Mạc Phi Lê sẽ thẳng thắn."

Mạc phi Lê đứng dậy, mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu vào mắt......

Chiếu đôi mắt màu tím của hắn, giống như nhuộm thành màu hơi đỏ......

"Nếu muốn nói nguyên nhân, thì lâu chủ xuất hiện tại nơi này, hoàn toàn là vì một người."

Mạc Phi Lê mở miệng, từ từ nói ra.

"Bởi vì một người?"

Trái tim Âu Dương Sùng Hoa đập mạnh một cái.

"Đúng vậy."

Mạc Phi Lê đáp lời.

"Người nào?"

Rốt cuộc là ai, đã làm nàng trở thành tam tiểu thư của Âu Dương phủ?

"Cửu đệ của đương kim Hoàng đế, Cửu vương gia - Mặc Âm Trần."

Ánh mắt Mạc Phi Lê chậm rãi nhìn Âu Dương Sùng Hoa, gằn từng chữ một.

"Cửu vương gia?"

Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa hơi ảm đạm, Cửu vương gia và nàng có quan hệ gì sao?

"Lâu chủ, có nghe qua vu thuật chưa?"

Ngón tay Mạc Phi Lê luồn vào tóc của mình......

Từng sợi tóc trắng luồn qua kẽ tay của hắn rơi xuống, tựa như một dòng suối......

"Vu thuật, chẳng qua là lời nói vô căn cứ, ta không tin những thứ này."

Âu Dương Sùng Hoa không tin quỷ thần, cũng tự nhiên sẽ không tin những thứ này.

"Ha ha, đáng tiếc, quả thật vu thuật tồn tại trên đời này."

Mạc Phi Lê nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt hắn khẽ nheo một cái.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?"

Âu Dương Sùng Hoa mơ hồ mà cảm thấy Mạc Phi Lê toát ra sự bí ẩn, giống như quanh người hắn có cái gì đó bao phủ khiến người ta không thể đến gần, cũng thể đi vào.

Chỉ có thể cách bức tường vô hình mà tiếp xúc với hắn......

"Lâu chủ, cái gọi là ký ức, vô cùng kỳ diệu, nó có thể bị thay thế, có thể bị sửa đổi, càng có thể bị xoá bỏ, chỉ cần linh lực bước sóng (khoảng cách một chu kì dao động) phù hợp, lại có người biết vu thuật, đã có thể khiến tất cả trở nên rất bình thường. Mất trí nhớ, dĩ nhiên cũng là việc rất đơn giản."

Mạc Phi Lê nói xong, hắn cầm ly rượu đổ xuống......

Âu Dương Sùng Hoa nhìn rượu trong ly chảy xuống, nhưng khi nàng nhìn kỹ lần nữa thì chỉ thấy rượu chảy ngược lên, mỗi lần thấy rượu sắp chạm vào mặt bàn, thì bắt đầu chảy ngược dòng mà lên, một lần nữa trở lại trong ly rượu, cứ thế tuần hoàn.

"Đây là do vu thuật?"

Tròng mắt Âu Dương Sùng Hoa mở lớn, nàng đi tới, để nhìn cho rõ hơn.

Quả nhiên, nàng cũng không phải hoa mắt, ly rượu đúng là nghịch lưu, rồi tuần hoàn!

"Thật ra thì tất cả cũng chỉ là một hiện tượng giả thôi, thông thường chính chỗ hiện tượng giả này có thể thành công đầu độc lòng người."

Mạc Phi Lê đem ly rượu cầm đàng hoàng nay ngắn lại, vẫn là một ly đầy rượu.

Âu Dương Sùng Hoa vừa có chút hiểu rõ lời của Mạc Phi Lê, nhưng lại vừa không hiểu gì cả.

Chỉ cảm thấy lời nói của Mạc Phi Lê đầy huyền ảo.

"Lâu chủ nếu như muốn biết tất cả chân tướng, nhất định phải tìm được Cửu vương gia."

Mạc Phi Lê liếc mắt dò xét, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

"Ta sao phải tin lời nói của ngươi?"

Âu Dương Sùng Hoa đã sớm từ trong kinh ngạc thu hồi dòng suy nghĩ của mình, lời nói của Mạc Phi Lê, ai có thể chứng minh là thật.

Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên đứng lên, nàng nhìn Mạc Phi Lê cùng Lạc Thanh Lưu, nói: "Chuyện này xem ra, ta cần phải kiểm tra lại, cáo từ."

*****

Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên đứng lên, nàng nhìn về phía Mạc Phi Lê cùng Lạc Thanh Lưu, nói: "Chuyện này xem ra, ta cần phải đi thăm dò một chút, cáo từ."

"Sùng Hoa......"

Lạc Thanh Lưu vội đứng lên, muốn chạy đuổi theo.

Lại bị Mạc Phi Lê chặn lại, "Để nàng đi đi, hiện tại ngươi có nói gì, nàng cũng sẽ không tin tưởng."

"Nhưng......" Lạc Thanh Lưu chần chờ, "Nàng hiện tại cái gì cũng không nhớ, muốn đi thăm dò thế nào?"

Mạc Phi Lê bưng ly rượu lên, đầu ngón tay khẽ vuốt qua miệng chén......

"Phi Lê, ngươi cái gì cũng tốt, chính là quá mức trầm mặc, khiến cho ta cũng không biết nói cái gì cho phải."

Lạc Thanh Lưu nhướn người ra, nhìn phía bên ngoài, Âu Dương Sùng Hoa từ lâu đã biến mất ở trong viện......

"Tốt lắm, hiện tại muốn đuổi theo cũng đuổi theo không kịp, nhưng Sùng Hoa là lâu chủ, cũng một năm rồi, chuyện lớn nhỏ trong lâu chẳng lẽ còn muốn một mình ta làm lụng vất vả?"

Lạc Thanh Lưu bụng đầy bực tức, nàng cực khổ một năm, thật vất vả mới đợi được Âu Dương Sùng Hoa trở lại.

Nhưng bây giờ......

"Ngươi yên tâm đi, nàng sẽ rất nhanh trở lại."

Mạc Phi Lê bình tĩnh mà tự tin, trên mặt hắn mơ hồ mang theo ý cười.

Lạc Thanh Lưu nghi ngờ nhìn Mạc Phi Lê, thấy hắn như vậy, cũng ngưng lại lời nói.

"Trần Yên."

"Có thuộc hạ."

Lạc Thanh Lưu vừa nói xong, một vị thiếu nữ mặc trang phục màu tím, uyển chuyển từ bên ngoài đi vào.

"Đi theo lâu chủ, âm thầm bảo vệ là được."

Lạc Thanh Lưu nhìn về phía Liễu Trần Yên căn dặn.

"Dạ, thuộc hạ đi ngay."

Liễu Trần Yên đáp lời, đứng dậy, xoay người rời đi......

Mạc Phi Lê nhìn phương hướng Liễu Trần Yên rời đi, nhẹ nhàng cười: "Ta xem ngươi càng lúc càng giống bảo mẫu rồi."

"Đúng vậy a, dù sao lời nói đều là ngươi nói, ta có thể làm thế nào? Đứa nhỏ Trần Yên này, đi theo bên cạnh ta thời gian cũng không phải là một năm hai năm, nàng là người thích hợp nhất để đi theo bảo vệ lâu chủ."

Lạc Thanh Lưu hình như vô cùng tin tưởng thiếu nữ được gọi là Liễu Trần Yên.

"Uống rượu đi."

Mạc Phi Lê mang ý cười, bưng bầu rượu, hướng Lạc Thanh Lưu nói.

Lạc Thanh Lưu trừng mắt nhìn Mạc Phi Lê, cuối cùng, cũng cười hì hì một tiếng, cười đến có chút bất đắc dĩ cùng mờ mịt, nhưng vẫn là ngồi trở lại tại chỗ.

............................................................

Âu Dương Sùng Hoa từ Mãn Nguyệt lâu đi ra, chậm rãi dọc theo bờ Lạc Hà mà đi......

Có lẽ bởi vì chỗ này thuộc vùng hẻo lánh, cho nên hiếm thấy có người đi qua.

Gió mát nhẹ nhàng thổi tới, thổi tung hỗn độn mái tóc dài đen nhánh......

Không biết vì sao, càng đi gần tới bờ Lạc Hà, nàng cảm thấy được như đã từng quen biết.

Nàng đối với nơi này mà nói, hẳn phải là xa lạ mới đúng.

Vì sao, lại cảm thấy có phần quen thuộc xen lẫn hỗn loạn trong đó đây?

Lời Mạc Phi Lê nói, thỉnh thoảng lại thoáng qua trong đầu......

Âu Dương Sùng Hoa dừng lại, đứng cạnh bờ sông, nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng, trong lúc nhất thời nàng như bị cuốn hút vào trong đó.

Hiện giờ nàng cần phải đi như thế nào, đồng thời làm sao để tìm đường trở về?

' Ngươi muốn lấy được đáp án, nhất định phải đi gặp một người —— Mặc Âm Trần. '

Lời của Mạc Phi Lê lần nữa hiện lên trong đầu, chẳng lẽ thật sự chỉ có đi tìm Mặc Âm Trần, mới có thể có được đáp án?

Tin, hoặc là không tin, hiện tại nàng nhất định phải lựa chọn.

Mặc Âm Trần, Cửu vương gia, vương triều Lung Nguyệt...

Hắn thật có thể cho nàng đáp án sao?

Âu Dương Sùng Hoa tự hỏi, nàng không hề muốn lại cùng người trong hoàng thất có cái gì liên quan, nhưng là bây giờ......

"Có trộm a —— người đâu mau tới, bắt kẻ trộm a ——"

Từ nơi không trung xa xôi truyền tới âm thanh kêu la, kéo Âu Dương Sùng Hoa từ trong trầm tư trở về.

Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong vườn hoa đó, có một người quần áo lam lũ đang chạy trốn......

Hắn tóc tai bù xù, làm cho không thể thấy rõ bộ dáng, nhưng tốc độ chạy trốn kia lại tương đối mau lẹ, người này chẳng lẽ có võ công?

Thời điểm Âu Dương Sùng Hoa muốn thu hồi tầm mắt, lại phát hiện phương hướng chạy trốn của người kia thay đổi, vốn là chạy thẳng, nhưng cũng ngay lúc đó quay đầu trở lại, hiện tại hắn đang chạy về phía của nàng.

Hơi nhíu đầu lông mày, Âu Dương Sùng Hoa cũng không muốn cùng người này có gì dây dưa.

Đúng lúc muốn rời đi......

"Sùng Hoa, Sùng Hoa, cứu ta a...... Cứu ta a......"

Giữa lúc Âu Dương Sùng Hoa xoay người rời đi, người nọ lớn tiếng quát to kêu lên.

Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên dừng bước, người này làm sao có thể biết tên nàng?

"Sùng Hoa, là ta a, Từ Mộc Dương, ta là Từ giáo sư a! Âu Dương Trung Tướng."

Từ Mộc Dương vén lên sợi tóc phủ khắp khuôn mặt, vừa chạy vừa kêu.

Trong nháy mắt Âu Dương Sùng Hoa có chút giật mình kinh ngạc, bởi vì nàng thật sự không ngờ, lại có thể ở chỗ này gặp được Từ Mộc Dương......

"Từ giáo sư?"

Âu Dương Sùng Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm, Từ Mộc Dương đã chạy đến trước người của nàng, cúi người, thở liên tục.

"Đúng vậy a, Sùng Hoa, là ta...... Là ta Từ Mộc Dương a!"

Từ Mộc Dương thở hổn hển, hắn lại một lần nữa vén tóc lên, gương mặt đen thui cùng một thân dơ dáy bẩn thỉu, khiến cho hắn nhìn không ra được là một vị giáo sư nổi tiếng, chỉ lưu lại là một phần nhếch nhác.

"Thật sự là ngươi, Từ giáo sư."

Mặc dù trên mặt hiện đầy vết bẩn, nhưng Âu Dương Sùng Hoa vẫn nhận ra Từ Mộc Dương.

Hắn ——

Như thế nào cũng giống như nàng, đến nơi này?

"Ăn trộm a, bắt kẻ trộm a ——"

Phụ nhân kia đuổi theo từ Mộc Dương, vừa chạy đến vừa kêu la.

Nàng thở hổn hển, chỉ vào Từ Mộc Dương, mắng: "Cái tên ăn trộm chết tiệt nhà ngươi, mau theo ta đi gặp quan a!"

Nói xong, tiến lên, bắt lấy Từ Mộc Dương.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)