Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 26

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 26
Trọng sinh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tình cảm và dục vọng có lẽ là bị đè nén quá lâu, nay bị nàng khiêu khích, liền bùng nổ.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, trong chốc lát cùng Mặc Ngạo Đình dịu dàng triền miên, nàng chủ động leo lên thân thể của hắn, đem vật cứng rắn của hắn tiến vào thân thể mình, eo nhỏ chuyển động, trong đôi môi đỏ phát ra tiếng rên rỉ mê người.

Mặc Ngạo Đình được vật nữ tính ấm áp của nàng bao lấy, thần trí sớm đã không còn.

Trong mắt hắn không phải là Cẩm Nguyệt, mà là Sùng Hoa.

Giây phút này phảng phất cho hắn niềm vui sướng, chính là nàng cho hắn tình yêu.

Thân thể khô nóng, một cảm giác rạo rực lan toả toàn thân

Dục vọng của cơ thể đòi hỏi, lửa nóng lại lần nữa bùng cháy, một lần thêm một lần không ngừng lại được.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn cuối cùng ở trong cơ thể Âu Dương Cẩm Nguyệt đạt tới cao trào, từ từ tỉnh táo lại.

Không có dịu dàng, càng không có vuốt ve an ủi, chỉ là như một trận gió lốc chiếm đoạt cùng phát tiết.

Âu Dương Cẩmm Nguyệt nhận toàn bộ hành hạ cùng thống khổ, bên ngoài hoa lệ nhưng nàng cũng chỉ là một con rối.

Một con rối thay thế người khác.

Nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng như vậy, nàng là Âu Dương Cẩm Nguyệt, Âu Dương Nhị Tiểu Thư đầy kiêu ngạo!......

Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường, ngắm nhìn ánh trăng từ cửa sổ chiếu xuống, trong đầu vang vọng lời nói của Ngân Tụ.

Ngân Tụ nói cho nàng rất nhiều, cũng làm cho nàng ý thức được mình hiện nay đang rơi vào hoàn cảnh nào.

Thân thể khẽ chuyển động, Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ có thể vô lực ngã trở về chỗ cũ.

Điều trước mắt nàng có thể làm là điều dưỡng thân thể cho tốt, nếu không cái gì cũng làm không được.

Cổ họng có chút đau, Âu Dương Sùng Hoa thử ngồi dậy lần nữa, nàng nắm thành giường muốn lấy ly trà ở bàn bên cạnh.

Đáng tiếc, hiện tại chỉ một ly trà nho nhỏ, cũng có thể khiến cho nàng tiêu hao toàn bộ sức lực.

Trên người truyền tới đau đớn, khiến cho nàng thất bại, đồng thời

"Xoảng"

Ly trà từ trong tay rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất

Âu Dương Sùng Hoa ngã trở về ở trên giường, nàng hiện tại thật vô dụng, một điểm hữu dụng cũng không có!

Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ thất bại và bất đắc dĩ như vậy.

Ngân Tụ vội vội vàng vàng tiến vào trong phòng, khi nàng thấy một ít mảnh vụn trên đất, hoảng hốt mở lớn mắt, tiến lên, "Tiểu thư, đây là thế nào, người muốn uống có phải không, người muốn uống nước thì có thể gọi em a."

Ngân Tụ đi qua những mảnh vụn, đi tới trước giường.

"Thật xấu hổ, làm phiền cho tôi ly nước."

Âu Dương Sùng Hoa chịu không nổi Ngân Tụ càu nhàu, đừng xem thường Ngân Tụ nhỏ tuổi, nhưng nếu là càu nhàu, xem ra còn hơn là mẹ già nữa.

Âu Dương Sùng Hoa là một người thích an tĩnh, cho nên đối với lời nói của Ngân Tụ, nàng lựa chọn phương pháp đơn giản nhất chính là tiếp nhận.

Ngân Tụ đưa tách trà cho Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa cẩn thận cầm ly nước, uống.

"Tiểu thư, thân thể người thật không có chuyện gì sao?"

Ngân Tụ cúi đầu, cẩn thận nhìn Âu Dương Sùng Hoa, có chút lo lắng mà hỏi.

"Không sao, em có thể nghỉ ngơi."

Âu Dương Sùng Hoa nói xong, đưa tách trà cho Ngân Tụ.

Ngân Tụ cầm lấy cái ly thì vô tình chạm vào tay của Âu Dương Sùng Hoa, kinh ngạc nói: "Trời ạ, tiểu thư, tay của người thật là nóng, tiểu thư sốt phải không?"

"Làm sao có thể."

Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy thân thể rất vô lực, ngược lại không cảm thấy điều gì khác.

Kể từ khi biết nhận thức cho tới nay, thân thể nàng đều khoẻ mạnh, ngay cả loại bệnh cảm cũng không có.

"Là thật a, rất nóng."

Ngân Tụ gấp đến độ luống cuống, nàng chợt xoay người, muốn đi.

"Đợi chút Ngân Tụ, em muốn đi nơi nào?"

Trực giác nói cho Âu Dương Sùng Hoa biết, không thể để cho Ngân Tụ rời đi.

Ngân Tụ dừng bước lại, xoay người, nói: "Tiểu thư, em muốn đi tìm Trường An công công tới đây, bộ dáng người như thế này là không được."

"Không cần Ngân Tụ."

Âu Dương Sùng Hoa vừa nghe, vội kêu Ngân Tụ.

Ngân Tụ không hiểu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, "Tiểu thư, tại sao? Người cũng sốt thành như vậy, em sao có thể yên tâm."

Âu Dương Sùng Hoa rũ mí mắt xuống

Ngân Tụ cho là Âu Dương Sùng Hoa sầu não, trái tim không khỏi đau xót, nước mắt không ngừng trượt ra khỏi hốc mắt.

Ngân Tụ biết, kể từ khi Cửu vương gia rời đi, không ——

Tiểu thư sống đến bây giờ không vui vẻ, trước kia ở Âu Dương phủ thì bị Nhị Tiểu Thư cùng đại phu nhân khi dễ, thật vất vả cho là khi Nhị Tiểu Thư thành hôn, thì nàng cũng sắp trở thành Cửu vương phi.

Ai biết Cửu vương gia lại đột nhiên đi biên quan, lại đi được một năm rồi.

Càng làm cho người ta không nghĩ tới, tiểu thư lại gặp phải những chuyện đáng thương như thế này.

Có lẽ khoảng thời gian tiểu thư vui vẻ nhất, chính là lúc Cửu vương gia còn ở đây.

Cho đến bây giừ ký ức của Ngân Tụ như mới ngày hôm qua, Cửu vương gia đối với tiểu thư sủng ái, chính là nâng niu trong lòng bàn tay.

Ngân Tụ đỏ mắt, nức nở không ngừng, nói: "Tiểu... tiểu thư, Ngân Tụ không hiểu, Ngân Tụ... Ngân Tụ thật không hiểu tại sao hoàng thượng lại đối xử với tiểu thư như vậy?"

Nói đến đây Ngân Tụ bất chợt quỳ gối trước giường, tay nắm chặt tay Âu Dương Sùng Hoa, nuốt nước miếng xuống, thuận khí, đưa mắt, chưa bao giờ con ngươi của nàng lại trong suốt và kiên định như thế, "Tiểu thư, chúng ta trốn đi! Ở lại chỗ này, Ngân Tụ sợ người sẽ chống đỡ không nổi, người xem người vào hoàng cung cũng nửa tháng, nhưng nếu để cho Cửu vương gia gặp người trong tình trạng này, sẽ không biết đau lòng đến thế nào"

Lời nói đến đây, Ngân Tụ lại không biết nên nói tiếp theo như thế nào

Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười nói: "Thật có thể trốn sao?"

Trong thoáng chốc nàng tựa như nhìn thấy gì, chỉ tiếc hình ảnh quá mức đường đột cùng mơ hồ, nàng cũng không cách nào nhìn rõ.

*****

Ngân Tụ nhìn người trước mắt tái nhợt không giống Âu Dương Sùng Hoa, tâm vô cùng bất đắc dĩ, lòng nàng đau mãnh liệt, nhưng đồng thời cũng có chút nghi ngờ.

Nàng là thị nữ cận thân của Âu Dương Sùng Hoa, bởi vì nhiều năm hầu hạ nàng, tự nhiên ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình của chủ tử.

Nàng cảm thấy chủ tử lần này sau khi tỉnh lại, tựa hồ có chút khác thường.

Mặc dù sự si dại của chủ tử đã khỏi vào một năm trước, chẳng qua trong một năm này chủ tử vẫn luôn rất ít ra khỏi phòng, mỗi ngày trong phòng không phải đánh đàn thì cũng là vẽ tranh, thỉnh thoảng hay ngẩn người dựa bên cửa sổ.

Tuy rằng bây giờ không có cái gì khác lạ, nhưng lại cảm giác nàng như không có sức sống.

Bất quá, nàng chỉ nghĩ rằng tiểu thư là bởi vì Cửu vương gia đi biên quan nên mới có thể trở thành như vậy.

Nhưng là, lần này sau khi tiểu thư tỉnh lại thì thấy không giống.

Có lẽ thật sự là bởi vì nàng từng mất trí nhớ.

Ngân Tụ không hiểu, cũng không cách nào suy đoán được sự thật.

Trong lòng không phải là không có hoài nghi, nhưng cuối cùng lại bị nàng thuyết phục, tuy nói tính tình chủ tử thay đổi, nhưng đối với nàng mà nói, chủ tử chính là chủ tử, bất kể thế nào điều này là không thể thay đổi!

Âu Dương Sùng Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại gần như đã là nửa đêm, bóng đêm đang trải rộng.

Nàng biết Ngân Tụ đang suy nghĩ gì.

Chẳng qua có nhiều chuyện mà Ngân Tụ cũng không biết, thật ra thì ngay chính cả bản thân nàng cũng không hiểu, tại sao lại trở thành Âu Dương Sùng Hoa.

"Ta không sao, ta chỉ là có chút mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ tốt thôi, ngươi đi ngủ sớm đi."

Âu Dương Sùng Hoa khẽ động dưới thân, nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Ngân Tụ nhìn dáng vẻ nằm ngủ của Âu Dương Sùng Hoa, cũng chỉ có thể thở dài.

Có lẽ thật sự là không có chuyện gì, nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy để tự thuyết phục mình.

Âu Dương Sùng Hoa nghe được tiếng bước chân yếu ớt đi ra khỏi trong phòng, càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất, nàng mới từ từ mở hai mắt ra.

Nhìn trần nhà một màu tối đen, ánh trăng theo màn lụa khẽ lay động.

Trước mắt, điều nàng có thể làm, chính là nhẫn nại........ !

Âu Dương Sùng Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ giờ đã gần giữa trưa, "Ta hẳn là ngủ lâu như vậy sao"

Thì thầm nói rồi nàng cố gắng chống thân thể ngồi dậy, lại bởi vì trên người truyền tới đau nhức, vừa nâng được nửa người, lại tự ngã trở về.

Ngân Tụ thấy thế vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, tay vô ý chạm đến da thịt của nàng, không khỏi cả kinh, người nàng toàn thân nóng bỏng, trong lòng quýnh lên, cũng không kịp quản cái gì quy củ, vội duỗi tay đặt lên trán của nàng.

Âu Dương Sùng Hoa thật cũng không cảm thấy khác lạ chỗ nào, chỉ là đối với hành động của Ngân Tụ vô cùng sửng sốt, hỏi: "Thế nào Ngân Tụ?"

Ngân Tụ ngay cả sắc mặt cũng thay đổi, vội la lên: "Tiểu thư, thân thể của người thật là nóng, ta cũng biết không thể chờ, nên buổi tối hôm qua đã đi tìm Trường An công công."

Ngân Tụ bên cạnh vội vàng đỡ Âu Dương Sùng Hoa nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho nàng, sau đó nói: "Nóng thành như vậy, không được. Ngân Tụ phải đi tìm Trường An công công, gọi thái y đến xem bệnh cho tiểu thư mới được."

Vẻ mặt Âu Dương Sùng Hoa vốn là căng thẳng cũng dịu lại, cười nói: "Nha đầu ngốc, ta bất quá chỉ bị chút cảm lạnh, không có gì đáng ngại, không cần thiết đi tìm thái y, ngươi mau đem cái khăn ấm đến cho ta là được rồi.

Ngân Tụ bừng tỉnh, vội y theo lời của Âu Dương Sùng Hoa mang nước ấm tới, đem khăn lụa vắt khô rồi để ở trên trán Âu Dương Sùng Hoa.

Bận rộn một hồi, cũng đã đến thời gian dùng bữa trưa.

Liếc nhìn thấy chủ tử đã ngủ, nàng lại vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, tới phòng bếp lấy thức ăn trưa.

Không lâu sau, Ngân Tụ đã mang thức ăn trưa cùng canh gừng trở về tây phòng Đông viện, đặt cái mâm xuống, nàng bưng canh gừng đi đến bên giường, mắt nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa đã ngủ thiếp đi.

Chỉ là bệnh nhẹ nhưng sao thật giống như là càng lúc càng phát nặng, lúc trước mặt tái nhợt nay lại một mảnh đỏ bừng, ngược lại càng tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Ngân Tụ cũng sợ đến mức quýnh lên, vội lấy khăn lụa ngâm nước ấm lần nữa rồi để lên trán nàng, ở trong lòng âm thầm hướng thần linh cầu xin cho cơn sốt kia nhanh chóng dừng lại.

Chỉ là thần linh làm như không nghe thấy được lời cầu nguyện của Ngân Tụ, cho đến đêm khuya, Âu Dương Sùng Hoa chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại tình huống càng nghiêm trọng hơn, trên người nàng nóng như lửa thiêu, hết sức kinh người.

Ngân Tụ cắn răng, liền muốn đi mời thái y, nhưng Âu Dương Sùng Hoa trong cơn hỗn loạn vẫn là đưa tay ra giữ nàng lại, nhỏ giọng nói: "Đừng đi!"

Ngân Tụ đối với tình cảnh trước mắt rất lúng túng.

Chẳng qua giờ phút này, chủ tử đã bệnh thành ra như vậy, nếu không để cho thái y đến xem qua, kê đơn thuốc điều trị, thân thể này vốn đã yếu đuối, chỉ sợ đến lúc đó căn bản sẽ không còn chữa kịp.

Ngân Tụ sợ đến nỗi rơi nước mắt, nức nở nói: "Nhưng mà, tiểu thư, nếu không đi, bệnh của người...."

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng cầm tay của nàng, khẽ mỉm cười nói: "Ta sẽ không có chuyện gì."

Ngoài miệng vừa nói không có sao, nhưng đến buổi chiều, Âu Dương Sùng Hoa lại lâm vào hôn mê, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói mê sảng.

Ngân Tụ cũng không nhịn được nữa, giậm giậm châm, cuối cùng hạ quyết tâm hướng thắng tẩm cung Kỳ viện chạy đi.

Tuy rằng nơi này đã vào mùa xuân, nhưng trời đêm khuya vẫn rất lạnh, cộng thêm hiện tại đang có mưa phùn rơi xuống, cả tây phòng như bao phủ một tầng sương mù, làm cho tầng tầng lớp lớp mưa bụi càng thêm mông lung.... .

Mặc Ngạo Đình đang ở dưới ngọn đèn dầu nhìn xuống mật báo từ biên quan truyền tới, bên trong viết Mặc Âm Trần ở mười ngày trước đã thành công bình định chiến sự, nửa tháng sau sẽ thuận lợi bái sư hồi triều.

Vừa đem chiếu thư để xuống một bên, thì nghe được tiếng Trường An khẽ gọi "Hoàng Thượng", hắn ngẩng đầu lên, trên mặt không dấu vết gì của Trường An nay lại thấy xuất hiện một tia dị thường, hắn nói: "Hoàng Thượng, Ngân Tụ đang ở ngoài cửa, nàng nói là cầu xin Hoàng Thượng để thái y đi qua xem Sùng Hoa tiểu thư một chút."

Đuôi lông mày Mặc Ngạo Đình nhíu lại, ánh nến chiếu lên trên mặt của hắn, khiến cho người ta nhìn không rõ lắm, "Sùng Hoa thế nào? Không phải mới vừa cho thái y xem qua sao?"

*****

Đuôi lông mày của Măc Ngạo Đình nhíu lại, ánh nến chiếu mặt của hắn làm cho người ta nhìn không rõ nét mặt, "Sùng Hoa thế nào? Không phải vừa cho thái y xem qua sao."

Trường An cúi đầu, trả lời: "Hoàng thượng, nghe nói là sốt cao, có thể đã bị nhiễm phong hàn."

Tâm tư của hoàng thượng Trường An quả thật nhìn không thấu, chẳng qua đối với việc Âu Dương Sùng Hoa bị bệnh vẫn động lòng trắc ẩn, không khỏi chen miệng nói: "Hoàng thượng, nô tài cho Lý thái y đi xem bệnh được không?"

Mặc Ngạo Đình nhạy bén ngẩng đầu, thì thấy bóng dáng Ngân Tụ xông vào trong cung.

Ngân Tụ ở ngoài cửa chờ đã lâu mà không thấy Trường An ra ngoài, trong lòng lo lắng cho bệnh tình của Âu Dương Sùng Hoa, cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, liền chạy vào phòng của Mặc Ngạo Đình.

Ngân Tụ đi tới trước mặt Mặc Ngạo Đình thì khẽ cong đầu gối, quỳ xuống, vội vàng nói: "Hoàng thượng, tiểu thư hình như bị nhiễm phong hàn, hiện tại đang sốt, thần trí có chút mơ hồ, cầu xin hoàng thượng cho thái y qua chẩn bệnh, nô tỳ sợ chậm trễ, tiểu thư... nàng..."

Nói đến đây, nàng nghĩ đến giờ phút này tiểu thư đang một mình nằm ở trong phòng lạnh như băng, không biết bệnh tình ra sao rồi thì không nhịn được mà nghẹn ngào.

Trường An cảm thấy căng thẳng, hôm qua thân thể của Âu Dương Sùng Hoa cũng chỉ suy yếu một chút, cũng chỉ mới qua một đêm chẳng lẽ đã trở nặng.

Mắt Trường An không khỏi nhìn Mặc Ngạo Đình, hắn mặc dù nhìn không thấu suy nghĩ của chủ tử, nhưng Âu Dương Sùng Hoa cũng thật đáng thương, Trường An cũng nhìn thấy, những việc làm những hành động của hoàng thượng đối với Âu Dương Sùng Hoa từ lâu đã không còn bình tĩnh như trước đây.

Mặc Ngạo Đình buông quyển trục (ở đây có thể hiểu nôm na là những văn thư của quan lại) trong tay xuống, phất tay áo, ngẩng mặt, ưu nhã từ trên ghế đứng lên, đi về phía cửa sổ.

Hắn nhìn ngoài cửa sổ, mưa dần dần lớn, đã có thể nghe rõ âm thanh "leng keng" của nước mưa rơi trên mái hiên.

Ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía Ngân Tụ vẫn quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp, nhướng mày nói: "Hôm nay xem ra rất lạnh, mưa lại lớn."

Ngân Tụ thấy Mặc Ngạo Đình lãnh đạm như thế, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn không muốn buông tha, năn nỉ nói: "Hoàng thượng, van cầu ngài, van cầu ngài cứu ...cứu... tiểu thư đi hoàng thượng"

Vừa nói vừa dập đầu trên đất.

Mặc Ngạo Đình quay đầu, chậm rãi đi trở về trước bàn, cầm quyển trục, lại xem.

Trường An nâng mắt, liếc nhìn Mặc Ngạo Đình, ngay sau đó cong thân, đi tới Ngân Tụ, nói: "Đi thôi."

"Trường An công công, vậy tiểu thư nhà ta..."

Ngân Tụ nhìn Trường An, nàng hiện tại chỉ cầu hoàng thượng có thể khai ân, cho thái y đến xem bệnh cho tiểu thư.

"Mau về đi, chăm sóc thật tốt cho tiểu thư nhà ngươi."

Trường An nửa ép buộc kéo Ngân Tụ đi ra ngoài.

"Không được a... Trường An công công, thân thể tiểu thư thật không tốt, phải mời thái y đến xem mới được, Trường An công công."

Ngân Tụ gấp đến độ đẩy Trường An ra, lại muốn chạy tới Mặc Ngạo Đình.

Chỉ tiếc, nàng còn chưa đi được một bước, thì bị Trường An kéo lại, bị hắn mạnh kéo đi ra khỏi cửa cung.

"Trường An công công, không thể như vậy, tại sao hoàng thượng không chịu tìm thái y xem bệnh cho tiểu thư?

Ngân Tụ ở cửa ra vào, chảy nước mắt, khóc hỏi Trường An.

Trường An lắc đầu mà thở dài một hơi, "Ngân Tụ, trở về đi thôi, chăm sóc tiểu thư nhà ngươi cho tốt." Dứt lời, Trường An vung phất trần, xoay người, liền vào trong cung.

NgânTụ đi trên bậc thang, mưa nhỏ sắp trở nên lớn hơn, sắc trời một mảnh âm u, trước cửa nước mưa đã tụ thành vũng nước.

Nàng nâng mắt nhìn căn phòng phía tây một chút, vừa nghĩ tới Âu Dương Sùng Hoa hiện tại không biết sống hay chết nằm ở trên giường, trong lòng đau xót, cắn răng, cuối cùng hai chân vừa gập, quỳ xuống đất trong cơn mưa.

Dưới ánh nến, mưa càng ngày càng lớn, Trường An thỉnh thoảng nhìn một chút người vẫn ngồi ngay ngắn xem quyển trục, lại thỉnh thoảng đem ánh mắt chuyển sang cửa.

Nhìn bóng người quỳ trong mưa, đừng nói là cứu Âu Dương Sùng Hoa, chỉ sợ ngay cả Ngân Tụ cũng sẽ ngã bệnh.

Trong lòng Trường An tuy không đành lòng nhưng cũng không dám không vâng lời Mặc Ngạo Đình, chỉ có thể chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Mặc Ngạo Đình buông quyển trục xuống, vuốt vuốt cần cổ, sau đó thả lỏng thân thể dựa vào cái ghế nhắm mắt lại, tựa như ngủ say.

Trường An hạ quyết tâm, đi tới bên người chủ tử, nhỏ giọng, hỏi: "Hoàng thượng, tiểu thư Sùng Hoa bị bệnh là thật, có lẽ là bởi vì vết thương hôm qua đã chuyển biến xấu chăng?

Mặc Ngạo Đình cắn môi, cũng không mở mắt, "Trường An, , trẫm rất vô tình sao?"

Trường An hai đầu gối khẽ cong, quỳ trên mặt đất cúi đầu, "Nô tài không dám."

Mặc Ngạo Đình lặng lẽ mở mắt, mỉm cười nhìn Trường An quỳ trên đất, nói: "Đi thôi, trẫm cũng nên đi xem Sùng Hoa một chút."

Trường An thủy chung cúi đầu, đột nhiên nghe được lời Mặc Ngạo Đình, có chút phản ứng không kịp.

Cho đến khi Mặc Ngạo Đình đứng lên, đi tới cửa cung, lúc này tinh thần chợt phục hồi lại, bước nhanh lên phía trước, lên tiếng: "Hoàng thượng, nô tài đi trước dẫn đường cho ngài."

Trường An cầm lấy cây dù xanh che mưa cho Mặc Ngạo Đình.

Mặc Ngạo Đình đi tới trước mặt Ngân Tụ, "Còn không mau đứng lên, đi thôi."

Cả người Ngân Tụ bị ướt, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa, nức nở, "Hoàng thượng"

"Còn không mau đứng lên, hoàng thượng muốn ngươi dẫn đường."

Trường An vội vàng nháy mắt ra dấu với Ngân Tụ.

Ngân Tụ ngây ngô trợn to hai mắt, nàng có chút không dám tin nhìn Mặc Ngạo Đình.

"Mau a, nhanh lên một chút."

Trường An vừa cầm dù che mưa, vừa thúc giục Ngân Tụ.

Đầu óc Ngân Tụ vẫn có chút chậm chạp, nhưng vẫn lập tức từ dưới đất đứng dậy, ý vị gật đầu, đồng ý nói: "Dạ, nô tỳ dẫn đường cho hoàng thượng...dẫn đường cho hoàng thượng, "

*****

Trên gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Cẩm Nguyệt hiện đầy lo lắng, tiếng mưa rơi tựa như đóm lửa phẫn nộ cháy hừng hực trong lòng nàng.

Bên trong cả tòa Phượng Linh cung im vắng thanh tĩnh, cung nữ hầu hạ lo lắng trùng trùng, e rằng sẽ gặp phải tai họa bất ngờ.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn như ôn hòa nhưng kì thực rất ác độc, ở trong hoàng cung ai cũng e ngại nàng.

Ngân Nguyệt bưng ly trà, nơm nớp lo sợ tiến lên, nàng nhìn thấy cung nữ thái giám, không biết làm sao lại quỳ trên mặt đất.

"Hoàng Hậu, trà đến!"

Đưa tách trà đến trước người của Âu Dương Cẩm Nguyệt, Ngân Nguyệt thậm chí không dám ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn chủ tử.

Âu Dương Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh lệ nhìn Ngân Nguyệt, "Thế nào, dù sao cũng là người một nhà, tại sao không dám ngẩng đầu lên nhìn Bổn cung?"

"Không nghe Hoàng hậu hỏi sao? Các ngươi ngây ngốc quỳ ở đây làm cái gì, còn không mau trả lời!"

Ngân Nguyệt hơi thẳng người lên, nhìn về phía cung nữ nạt nhỏ.

"Hoàng hậu bớt giận, hoàng hậu bớt giận."

Từng người một, chẳng những không có một ai dám ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, ngược lại đầu càng cúi thấp hơn.

"Ba...!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt giơ tay đánh xuống trên án kỷ (bàn dài để văn kiện), cung nữ, thái giám sợ tới mức cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất, hô: "Hoàng hậu bớt giận, hoàng hậu bớt giận...."

Âu Dương Cẩm Nguyệt âm lãnh đảo qua những cung nữ luôn miệng xin nàng bớt giận kia, nhưng nàng phải như thế nào bớt giận?

Lửa giận thiêu đốt tim phổi của nàng, lòng kiêu ngạo của nàng đã bị làm tổn thương.

Bất ngờ, Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt từ trên ghế đứng lên, nàng dùng sức gạt mâm trà trong tay Ngân Nguyệt.

"Loảng...xoảng..., Ngân Nguyệt vội quỳ thụp xuống.

"Hoàng hậu, xin bớt giận, nô tỳ đi pha ly trà khác cho người."

Ngân Nguyệt nằm rạp trên mặt đất, nói xong, vội vã chạy đi.

"Đợi chút."

Âu Dương Cẩm Nguyệt lạnh lùng kêu Ngân Nguyệt dừng lại.

"Hoàng hậu!"

Ngân Nguyệt khẽ ngước mắt, ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt như nhìn thấu nội tâm của nàng, nàng thập phần kinh hãi, vội vã cúi đầu xuống.

Âu Dương Cẩm Nguyệt hầu như cũng không có phát hiện thần sắc Ngân Nguyệt dị thường. Lúc này, Ngân Nguyệt mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tối qua chủ tử đi tìm Hoàng Thượng, không nghĩ tới sau khi trời sáng trở về, ánh mắt giống như đã bị khác đi một chút.

Mặc dù thái y đã chẩn đoán qua, nói là không có gì đáng ngại, chỉ là từ khi đưa thái y trở về, không bao lâu thì tâm tình của chủ tử liền xuống dốc.

Thật ra, ở trong Phượng Linh cung này, tình huống giống như vậy không biết đã xuất hiện qua bao nhiêu lần.

Chỉ cần mỗi lần Hoàng Hậu đi gặp Hoàng Thượng, sau khi trở lại cũng sẽ có một trần cuồng phong đánh tới.

Bất quá, không biết lần này lại có người nào sẽ bị không may.

Ánh mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt tàn ác nhìn về phía trên người một cung nữ đang quỳ gối bên cạnh, dáng vẻ nhanh nhẹn, cơ trí, thân thể mềm mại ở dưới lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện, cổ áo rộng lớn không che giấu được xuân ý để lộ ra ngoài.

Tầm mắt nàng di chuyển lên trên, đến khi nàng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tú lệ, đáy mắt nổi lên một tia lạnh lẽo đầy sát ý.

"Ngươi, tới đây!"

Tức giận trên mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt dần dần mất đi, nàng nhìn về hướng cung nữ kia ra lệnh.

Cung nữ nhìn hai bên một chút, thấy Âu Dương Cẩm Nguyệt chỉ đích danh để cho nàng tiến lên, hai chân đã mềm nhũn.

"Tới đây!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt không giận mà uy, nhấn mạnh.

Cung nữ không dám không tuân, vùng vẫy đứng dậy, hai chân vô lực lảo đảo từng bước đi về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt.

Tại lúc cung nữ đi tới, Âu Dương Cẩm Nguyệt vô cùng bình tĩnh, trên mặt càng có vẻ âm trầm.

Cung nữ còn chưa kịp mở miệng, liền bị Âu Dương Cẩm Nguyệt một tay tóm lấy ngực

"A ——"

Mềm mại ở trước ngực bị Âu Dương Cẩm Nguyệt nắm chặt phát ra đau nhức, trong nháy mắt, sắc mặt cung nữ trắng xanh.

"Tiện nhân!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt trong miệng quát khẽ, sức lực trong tay càng tăng thêm, cố gắng đem phần tức giận trong lòng toàn bộ trút hết ở trên người cung nữ.

"Hoàng hậu tha mạng.... Hoàng hậu tha mạng a...——"

Nước mắt cung nữ chảy xuống, đau đớn làm nàng khẽ cong người.

"Soạt.... ——"

Lụa mỏng ở trong tay bị Âu Dương Cẩm Nguyệt xé rách.

Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn cung nữ trên mặt đất khóc thút thít, cười nói: "Các ngươi nói, nàng phải là giống như một người nào?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt lên tiếng, những cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất cả kinh, càng cúi đầu xuống, không ngừng lắc đầu.

"Tất cả đều ngẩng đầu lên nói cho Bổn cung biết, các ngươi cảm thấy nàng giống ai, nói.. ! Nếu ai nói không đúng, lập tức lôi ra ngoài chém."

Lời nói dịu dàng của Âu Dương Cẩm Nguyệt, cũng là bắt buộc, làm mọi người vô cùng lo sợ, kinh hãi không dứt.

"Hoàng hậu, nàng...nàng giống như người...Hoàng hậu!"

Từng người một không biết là ai phải nói trước, cho nên tất cả lập tức liền cùng nhau mở miệng.

Thế nhưng, đáp án vừa được nói ra, khiến cho những cung nữ nằm lăn trên mặt đất, giống như gặp phải tội tử hình, quỳ trên đất, dập đầu nói: "Hoàng hậu tha mạng, hoàng hậu tha mạng."

"Tha mạng? Hừ, tiện nhân, ngươi không biết tốt xấu, hết lần này đến lần khác cố tình nói giống Bổn cung, nhìn ngươi thật chướng mắt!"

Âu Dương Cẩm Nguyệt thu lại nụ cười trên mặt, quả thật rất giống, đặc biệt là cặp mắt kia.

Giống như một loại hắc thạch óng ánh trong suốt, bộ dạng đông đầy nước mắt, đúng thật làm cho người ta thương tiếc a.

Sùng Hoa, Âu Dương Sùng Hoa!!

"Ngươi tên là gì?"

Âu Dương Cẩm Nguyệt chậm rãi đi trở về giường nhỏ, ngồi ngay ngắn trên giường, đưa tay túm lấy búi tóc cung nữ, lôi kéo nàng đến cùng đối mặt.

Đau đớn cơ hồ cướp lấy hô hấp của nàng, so với cái chết còn đáng sợ hơn nhiều, khiến cho nàng duy trì bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Âu Dương Cẩm NGuyệt, nói: "Hoàng hậu, nô, nô tài là Hồng Diệp, Hồng Diệp biết sai rồi, biết sai rồi."

Âu Dương Cẩm Nguyệt hừ nhẹ, hất tay, trên tay còn lưu lại một nhúm tóc của cung nữ.

Đem tóc từ trên tay phất nhẹ, Âu Dương Cẩm Nguyệt gỡ gỡ búi tóc, trên mặt trở về vẻ ung dung hoa quý như trước, nhàn nhạt quét qua cung nữ nằm trên mặt đất, đáy mắt nổi lên cười lạnh, "Bổn cung không thích đôi mắt này của ngươi, lấy ra cho ta!"

Hồng Diệp ngây người, nước mắt lẳng lặng chảy xuôi ở trên mặt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)