Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 12

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 12
Nữ nhân của ta
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Âu Dương Sùng Hoa không cách nào khống chế bị hồng quang dẫn dắt, cất bước về phía cửa.

Cửa phòng vốn đóng chặt, nhưng khi ba người Âu Dương Sùng Hoa đi đến, chậm rãi mở ra.

Đồng thời cảnh tượng kỳ dị xuất hiện ngoài cửa, làm Giáo sư Hà Điền cùng Từ Mộc Dương cả kinh.

Ngoài cửa, thoáng hiện giữa bạch quang là một bóng dáng thon dài của nam tử tóc trắng.

Giáo sư Hà Điền cùng Từ Mộc Dương, hai mắt, quả thực không dám tin trợn to, Giáo sư Hà Điền càng kinh ngạc hô: "Hắn, hắn hắn thi, thi thể, động, động"

"Âu Dương!" Từ Mộc Dương thu lại ánh mắt, cuống quít gọi Âu Dương Sùng Hoa đang đi ra phía cửa.

Nhưng lại phát hiện Âu Dương Sùng Hoa thờ ơ, không do dự lao về phía nàng.

Đáng tiếc, bị luồng khí mạnh mẽ ngăn trở, cả người ngửa ra sau, cơ hồ té lăn trên mặt đất.

Từ Mộc Dương thật vất vả đứng vững, đảo mắt thì thấy Âu Dương Sùng Hoa đang chạy tới cửa rồi.

Cùng lúc đó, thân thể của nàng cũng bị ánh sáng màu trắng bao bọc.

"Sùng Hoa"

Thanh âm phiêu tán bất định vang lên trong không gian, nam tử tóc trắng đưa tay về phía nàng.

Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, đem tay của mình chậm rãi để vào trong lòng bàn tay của nam tử tóc trắng.

Hai bàn tay chạm vào nhau, làm Âu Dương Sùng Hoa cả người cũng không khỏi run rẩy lên.

Nam tử tóc trắng ngước mắt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt mang màu đỏ, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhu hòa đem Âu Dương Sùng Hoa kéo về phía mình.

"Âu Dương, không cần phải thế! ——"

Giáo sư Hà Điền kêu to lên tiếng, đáng tiếc, cả ông cùng Từ Mộc Dương đều bị luống khí lưu mạnh mẽ kia ngăn cản, không cách nào tiến lên.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đem gò má tới gần phía trước, khi đầu nàng gối trên cánh tay nam tử tóc trắng, ngẩng mặ, trong nháy mắt, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng, lại lộ ra một tia cười ôn nhu, lời nói nhẹ nhàng: "Ta rốt cục đợi ngươi."

"Âu Dương, con đang nói gì thế, mau trở lại!"

Giáo sư Hà Điền nghe giọng nói từ trước vang đến, lại một lần kêu to lên.

Hai chân ông liều mạng muốn đi về phía trước, đáng tiếc khi nam tử tóc trắng vung tay áo, cả người lại bị đẩy lùi ở giữa không trung, dán trên vách tường, không thể động đậy.

Giáo sư Hà Điền cả kinh hô: "Mộc Dương, nhanh nghĩ biện pháp!!"

Từ Mộc Dương căn bản là không có cơ hội để nghĩ biện pháp, người hắn cũng bị cơn cuồng phong dán lên vách tường, không cách nào nhuc nhích.

Ánh sáng bạc quanh quẩn bốn phía.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi nâng tay, vuốt ve qua gò má nam tử tóc trắng, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Âm Trần"

"Sùng Hoa, nữ nhân của ta" nam tử tóc trắng cúi đầu, trong mắt tràn ngập nhu tình, phảng phất như một cái đầm sâu không đáy.

*****

"Sùng Hoa, nữ nhân của ta" nam tử tóc trắng cúi đầu, trong mắt tràn ngập nhu tình, phảng phất như một cái đầm sâu không đáy.

Gió vẫn cuộn lên, làm những sợi tóc trắng bay phơ phất, trường bào phiêu dật.

"Ta rốt cục bắt được nàng, lần này tuyệt đối sẽ không để nàng lần nữa biến mất."

Lời nói êm ái, tựa như lời thề, rót váo tai Âu Dương Sùng Hoa.

Nụ cười trên mặt dần dần càng sâu, đôi mắt xanh đen như phảng phất nét vui mừng.

"Theo ta trở về.", nam tử tóc trắng chăm chú ôm Âu Dương Sùng Hoa

"Âu, Âu Dương —— không cần phải đi! Hắn đã chết, Âu Dương ——"

Từ Mộc Dương cao giọng hét to lên, cố sức giãy giụa, đáng tiếc luồng khí lưu kia như thành tường đồng vách sắt, hắn căn bản không có biện pháp giãy ra.

Nam tử tóc trắng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén quét về phía Từ Mộc Dương.

Ánh mắt tràn ngập nụ cười kia, lại lạnh lùng đến mức làm cho Từ Mộc Dương sợ hết hồn vía, lời nói đến miệng rồi lại phải thu lại, không cách nào nói ra được.

Cùng lúc đó, Từ Mộc Dương phát hiện, chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của nam tử tóc trắng, lại giống chiếc nhẫn của Âu Dương Sùng Hoa, như vậy nói cách khác, người này chính là người cho Âu Dương Sùng Hoa chiếc nhẫn!

"Ngươi là người đã chết của ngàn năm rồi!" Từ Mộc Dương cũng không biết từ đâu tới đây dũng khí cùng lực lượng, đơn giản chỉ cần thông cổ họng đang nghẹn lại, lớn tiếng hô lên."Âu Dương!! ——"

Vốn đang tựa trên người nam tử tóc trắng, thân thể Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên run lên.

Vốn là đôi mắt mờ mịt, lập tức trong suốt như suối.

Từ gò má truyền đến cảm giác man mát, làm Âu Dương Sùng Hoa ngẩng mạnh đầu.

Đập vào đôi mắt nàng,

Là đôi mắt màu đỏ lạ thường.

Cảm giác mạnh mẽ đánh sâu vào tâm trí nàng.

Tay trong khoảnh khắc giơ lên, lại phải hạ xuống.

Lại bị người vững vàng bắt lấy, lộ ra nụ cười, nói: "Một chút cũng không thay đổi, thô lỗ như vậy."

"Buông tay!" Âu Dương Sùng Hoa Thanh giọng nói lạnh lẽo.

"Ta là tới đón nàng trở về." Nam tử tóc trắng khẽ cười, ngón tay thon dài, mơn trớn khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa

"Đây hết thảy thật sự đều là ngươi làm ra "

Có lẽ là bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện cổ quái, hiện tại mặc dù nàng biết rõ người nam nhân này, chính là xác ướp cổ, cũng không kinh ngạc.

Chỉ là nỗi băn khoăn trong lòng rốt cục được giả đáp.

"Phải nói, là nàng cùng ta."

Nam tử tóc trắng mỉm cười, đôi mắt vẫn không dời Âu Dương Sùng Hoa.

"Ta với ngươi?"

Đôi mắt lạnh của Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng rung động.

"Xem ra nàng thật đã quên hết mọi chuyện. Nhưng không sao, ta nhất định sẽ làm cho nàng nhớ lại tất cả."

Nam tử tóc trắng cúi người, hơi thở mang theo một luồng khí lạnh, truyền đến tai Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên ngẩng mặt, nhìn về phía nam tử tóc trắng bên cạnh, trong mắt nàng lộ ra vô tận kinh ngạc cùng nghi hoặc, lời hắn nói thật sự sao?......

*****

Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên ngẩng mặt, nhìn về phía nam tử tóc trắng bên cạnh, trong mắt nàng lộ ra vô tận kinh ngạc cùng nghi hoặc, lời hắn nói thật sự sao?......

Nhưng mà, nàng cũng có một chút nhớ được.

Nam tử tóc trắng, hướng về Âu Dương Sùng Hoa vươn tay, "Theo ta đi."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn bàn tay đang ngày càng gần mình.

Lại cúi đầu nhìn bàn tay mình, khó có thể đưa ra quyết định.

"Âu Dương, không thể nghe theo hắn ——"

Thanh âm của Từ Mộc Dương từ trong thư phòng truyền ra.

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng mạnh đầu, theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy Từ Mộc Dương cùng Giáo sư Hà Điền đang bị dính chạt lại trên tường.

"Đây là ngươi làm?"

Âu Dương Sùng Hoa quay sang, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt của nam tử tóc trắng.

"Bọn họ quá ồn."

Nam tử tóc trắng cười nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, ống tay áo hướng phía trước vung lên.

Tức thì, hai người vốn đang dính trên tường, ngã nhào xuống đất.

Ngay lúc ấy Âu Dương Sùng Hoa cũng nhấc chân bước về phía trước.

Nhưng không ngờ, nam tử tóc trắng kịp thời nhốt chặt vòng eo nàng, đem nàng kéo lại.

Hắn cúi đầu, con mắt chăm chú nhìn gương mặt Âu Dương Sùng Hoa, "Nàng muốn đi nơi nào?"

"Ta không thể đi theo ngươi."

Âu Dương Sùng Hoa dứt khoát cự tuyệt lời hắn.

Đôi mắt vốn mang một chút vui vẻ, bỗng nhiên trầm xuống, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại bộ dáng cười yếu ớt như trước.

Ngón tay thon dài trắng nõn mơn trớn khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa, "Sùng Hoa, phản kháng ta, hậu quả, nàng biết rồi đó."

Nam tử tóc trắng trên mặt biểu hiện vô cùng lịch sự tao nhã, nụ cười vô hại, nhưng Âu Dương Sùng Hoa thấy rõ, thực sự không phải là như thế.

Đầu ngón tay như băng lạnh lẽo, như thầm vào tim phổi.

"Buông Âu Dương ra."

Chẳng biết từ lúc nào Từ Mộc Dương đã đứng lên, thậm chí là đến trước mặt nam tử tóc trắng cùng Âu Dương Sùng Hoa, ánh mắt mãnh liệt mà bức người thẳng chằm chằm vào nam tử tóc trắng, ra lệnh.

"Hừ."

Nam tử tóc trắng hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không đem Từ Mộc Dương để ở trong mắt.

"Âu Dương."

Từ Mộc Dương tuy sợ hãi nam tử tóc trắng có chút quỷ dị, lại vẫn là đánh bạo tiến lên, cố gắng giữ chặt Âu Dương Sùng Hoa.

"Đồ không biết sống chết."

Nam tử tóc trắng ống tay áo đi phía trước hất lên, khí lưu cuồn cuộn trong nháy mắt đánh về phía Từ Mộc Dương.

Từ Mộc Dương kinh ngạc nhìn luồng khí đang đánh dến phía mình, muốn tránh đi nhưng không thể.

Nhưng mà, khi nam tử tóc trắng cùng Tù Mộc Dương không chú ý, Âu Dương Sùng Hoa bóng dáng rất nhanh nhảy đến trước người Từ Mộc Dương, dùng thân mình chắn cơn gió cuồn cuộn kia.

"Sùng Hoa" đôi mắt nam tử tóc trắng trầm xuống, đem luồng khí thu hồi lại.

Âu Dương Sùng Hoa đứng thẳng tại chỗ, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ có đôi mắt đen bóng, con ngươi lóe ra tia sáng.

*****

Đột nhiên xuất hiện chuyển biến, Từ Mộc Dương kinh hãi, hắn thậm chí không kịp có bất cứ phản ứng nào, đã bị công kích, cả người "bịch" một tiếng ngã về phía sau.

"Âu Dương —— không cần ——"

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang thay mình chắn luồng lực kia, thê lương hét lên một tiếng.

Cho dù nam tử tóc trắng tại thời khắc Âu Dương Sùng Hoa lao ra, đã thu hồi khí lưu, nhưng hơn phân nửa vẫn đánh váo nàng.

Trong nháy mắt, trong phòng vang lên thanh âm xé rách..

Từ Mộc Dương chỉ cảm thấy tất cả trước mắt như một pha quay chậm, giống như là thời gian bị đọng lại.

Bóng trắng lắc lư trước mắt.

Bóng dáng quỷ dị của nam tử tóc trắng, dễ dàng vượt qua dòng khí lưu, tới trước mặt Âu Dương Sùng Hoa.

Quần áo hai người đều bị xé rách, mái tóc đều tung bay trong gió.

Âu Dương Sùng Hoa ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng nam tử tóc trắng.

"Vì sao?"

Đột ngột mở miệng hỏi, ngay Âu Dương Sùng Hoa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ngực truyền đến cảm giác đau nhói, cũng có phần ấm áp, chính nàng cũng bắt đầu hoài nghi.

Mình rốt cuộc có biết hắn hay không?

"Nữ nhân bướng bỉnh, là muốn đã bị phạt."

Nam tử tóc trắng đưa tay, cũng với lời nói thì tay đã đặt lên huyết ấn trên trán Âu Dương Sùng Hoa.

"A a a a ——"

Đầu đau như muốn nứt ra, cả người truyền đến cảm giác như bị xé rách.

Âu Dương Sùng Hoa thậm chí không nén được đau đớn, điên cuồng gào thét ra tiếng.

Huyết ấn lại bắt đầu chảy máu, hai người lại bị ánh sáng bao phủ.

Tay Âu Dương Sùng Hoa bắt được cánh tay nam tử tóc trắng, đau đớn làm cho nàng không cách nào khống chế mình, chỉ có thể dùng cái này để phát tiết.

Từ không trung truyền đến tiếng nói, từng câu từng chữ lọt vào tai Âu Dương Sùng Hoa.

"Ngươi nói, chúng ta là không phải vừa thấy đã yêu?"

"Không, bởi vì nàng lần đầu tiên căn bản cũng không chú ý ta."

"Vậy chúng ta là cái gì?"

"Định mệnh."

"Định mệnh?"

"Định mệnh, cho ta gặp nàng, định mệnh, cho ta yêu nàng, định mệnh, cho nàng trở thành nữ nhân của ta, định mệnh, định mệnh của chúng ta gắn với nhau, định mệnh"

Hết thảy đều là định mệnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)