Truyện:Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc - Chương 11

Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Trọn bộ 50 chương
Chương 11
Ngàn năm xác ướp cổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."

Bên tai không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia.

Ngữ điệu nhàn nhạt, lại lộ ra nét đe dọa sắc bén làm cho người ta không cách nào thoát khỏi, Âu Dương Sùng Hoa không cách nào giải thích......

"Âu Dương trung tướng, con cảm thấy thế nào? Có khỏe không?" Giáo sư Hà Điền nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa đang ngồi dậy.

Âu Dương Sùng Hoa khi nhìn rõ Giáo sư Hà Điền đang ở trước mắ liền ngồi phắt dậy từ trên đất.

Nàng lại đã trở lại?

Giáo sư Hà Điền nhìn Âu Dương Sùng Hoa đang có bộ dạng mờ mịt, có chút quan tâm hỏi: "Âu Dương, con không sao chứ?"

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, nàng thật sự không biết, bản thân mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Xuyên qua, trở thành Âu Dương Sùng Hoa, tính mạng của nàng dường như đã thoát ra khỏi quy luật bình thường rồi.

Hoàn toàn làm cho nàng không tìm thấy đầu mối.

"Giáo sư, con lần này lại ngủ bao lâu?" Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền chỉ vào đồng hồ tay của mình, nói: "Đại khái là ngủ mê nửa giờ."

Nửa giờ, nửa tháng thời gian.

"Âu Dương, con thật sự không có chuyện gì sao?" Giáo sư Hà Điền vẫn là có chút không yên lòng hỏi Âu Dương Sùng Hoa.

"Con không sao, giáo sư, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi."

Âu Dương Sùng Hoa từ trên mặt đất đứng dậy lại thấy hai chân đau đau, khi nàng cúi đầu thì thấy máu đang từ trên đầu gối mình nhỏ xuống.

"Đây là"

Theo bản năng Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, vuốt lên trán mình, .

"Âu Dương, trán của con"

Giáo sư Hà Điền lúc này cũng đã nhìn thấy trán Âu Dương Sùng Hoa có vết máu đỏ thẫm.

"Cái gương, có gương không?"

Âu Dương Sùng Hoa đảo mắt khắp nơi tìm gương, nàng muốn xem trán của mình, có phải là có ấn ký màu hoa đào kia không.

Âu Dương Sùng Hoa mạnh mẽ lao tới làm cho Giáo sư Hà Điền càng thêm kinh ngạc, đồng thời ông lên tiếng nhắc nhở: "Dùng gương phía sau xe."

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy Giáo sư Hà Điền nhắc nhở, nhìn về phía xe hơi đang ở một bên.

Cả người nàng cơ hồ là lao qua, ghé mặt, nhìn mặt mình qua gương.

Khi thấy ấn ký đỏ tươi hình cánh hoa trên trán thì Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng.

Vì sao, vì sao vết máu của Mặc Âm Trần lại xuất hiện trên trán nàng?

Nàng xoay mạnh người, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư đây, như vậy nàng hẳn là đã trở lại.

Như vậy, vết máu này làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Trong lúc mơ màng rơi vào giấc ngủ, nàng vẫn nghe được câu nói kia, nhưng nó có ý gì?.

"Chỉ cần vết máu này một ngày còn tồn tại, ta và ngươi sống cùng sống, chết cùng chết."

Mặc Âm Trần!

Trừ hắn ra không ai có thể cho nàng đáp án.

Nhất định phải trở về đó! ——

*****

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua vết máu hoa anh đào trên trán, trong đầu chỉ nghĩ đến Mặc Âm Trần, trừ hắn ra, không ai có thể cho nàng đáp án.

Nhưng mà, nàng đang ở hiện đại, phải làm thế nào để trở về đó?

"Âu Dương, thật sự không có chuyện gì sao?" Giáo sư Hà Điền ở bên nhìn xem Âu Dương Sùng Hoa, đối với một loạt hành động của nàng tỏ vẻ ra nghi hoặc cùng quan tâm.

Âu Dương Sùng Hoa quay người lại, nhẹ lắc đầu, nói: "Con không sao, Giáo sư, chúng ta ròi khỏi nơi này trước đã."

Trong khi đang nói chuyện, Âu Dương Sùng Hoa đã điều chỉnh lại tâm lý, hơn nữa đem tầm mắt dừng lại ở sau lưng Giáo sư Hà Điền.

Nằm thẳng trên mặt đất, kia giống như là xác ướp cổ ngàn năm.

"Giáo sư, đây có phải là xác ướp cổ không? Con xem qua được chứ?"

Giáo sư Hà Điền không hiểu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Có thể, như thế nào đột nhiên con lại thấy hứng thú với cái này?"

Cho tới nay, Âu Dương Sùng Hoa trừ công việc của mình ra, những việc khác, tựa hồ đối với cái gì cũng không quan tâm.

Trong đó cũng kể cả cái này.

Giáo sư Hà Điền nhớ rõ mình đã từng không chỉ một lần trước mặt Âu Dương Sùng Hoa nhắc đến chuyện xác ướp cổ, chỉ có điều Âu Dương Sùng Hoa biểu hiện không mấy hào hứng, về sau, ông cũng không muốn nói nữa.

"Giáo sư, người cảm thấy trên đời này thật sự có chuyện xuyên qua không gian và thời gian sao?"

Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt, nhìn về phía Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền đẩy gọng kính đen trên mũi, đối với câu hỏi của Âu Dương Sùng Hoa... , ông rất nghiêm túc suy nghĩ.

"Kỳ thật bất kể là theo góc độ khoa học, hay theo dân gian cái gọi là mê tín, chuyện xuyên qua đều tồn tại."

"Vậy thì, có phải là, con người có thể xuyên từ không gian này đến không gian khác?"

Âu Dương Sùng Hoa đối với câu trả lời của Giáo sư Hà Điền, hiển nhiên vô cùng hứng thú, đồng thời, nàng cúi đầu xuống, nhìn qua cụ xác ướp cổ.

"Hẳn là có thể nói như vậy, bất quá hữu quan(quan tài) với chủ đề này, ta cũng không tìm hiểu nhiều lắm. Đúng rồi Âu Dương, làm sao con đột nhiên hỏi cái này, có phải là con đã gặp cái gì?"

Giáo sư Hà Điền nói bóng nói gió, ông mơ hồ cảm thấy Âu Dương Sùng Hoa nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Mặc dù cùng Âu Dương Sùng Hoa tiếp xúc thời gian không tính là lâu, nhưng cũng phần nào có thể hiểu được tính cách Âu Dương Sùng Hoa.

Nếu không cần thiết, Âu Dương Sùng Hoa tuyệt đối sẽ không hỏi chuyện như vậy.

"Giáo sư, nếu con nói, trong thời gian con hôn mê, mặc dù tại thời không này con mất đi ý thức, nhưng tại một thời không khác, con dùng thân phận một người khác còn sống."

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi nói ra, nàng cũng không biết tại sao phải nói với Giáo sư Hà Điền những điều này, nhưng là, trước mắt nàng nếu muốn biết rõ ràng mọi chuyện, chắc hẳn Giáo sư Hà Điền, thân là nhà khảo cổ, hẳn là nhiều ít có thể cho nàng một chút nhắc nhở.

"Âu Dương, con thật sự khẳng định, khi con đang hôn mê, ở một thời không khác con vẫn sống với thân phận một người khác?" Giáo sư Hà Điền khi nghe thấy lời nói của Âu Dương Sùng Hoa, hai mắt sáng lên.

"Giáo sư, về điểm ấy con vô cùng khẳng định." Âu Dương Sùng Hoa nói, nàng giơ tay lên, vươn tay đang đeo chiếc nhẫn về phía giáo sư Hà Điền, đồng thời, nàng dùng cái tay còn lại, xoa lên trán của mình."Giáo sư, chiếc nhẫn cùng vết máu trên trán, khi con trở thành người kia trong thời không khác thì sẽ xuất hiện."

Giáo sư Hà Điền nhìn xem chiếc nhẫn trên tay Âu Dương Sùng Hoa, còn có vết máu trên trán nàng.

Nguyên bản là đôi mắt nhỏ ti hí, lại có chút trợn to lên, ông cơ hồ là hét lên, hỏi: "Chẳng lẽ thời đại con xuyên qua là Hoài Nguyệt vương triều?"......

*****

Trong khi nói chuyện, Giáo sư Hà Điền nhìn về cụ xác ướp cổ ngàn năm.

"Con biết chuyện này rất hoang đường, chính là giáo sư, ta xác thực ngàn năm trước có Hoài Nguyệt vương triều."

Âu Dương Sùng Hoa hai mắt có chút rũ xuống, nàng cũng biết lời này nói ra sẽ không ai tin, nhưng mà, chính nàng đã trải qua việc này mà.

Nàng chính là Âu Dương Sùng Hoa, Tam tiểu thư của Âu Dương gia.

"Âu Dương" Giáo sư Hà Điền tay run rẩy, nuốt nước bọt, kích động nói: "Âu Dương, con có thể kể cho ta mọi chuyện từ đầu chí cuối không. Chuyện này nếu là thật, tuyệt đối sẽ là một phát hiện cực kỳ quan trọng của nhân loại."

Giáo sư Hà Điền có vẻ có chút nói năng lộn xộn, ông không ngừng gãi cái ót.

Âu Dương Sùng Hoa hai mắt chậm rãi trợn to, nhìn Giáo sư Hà Điền, trên mặt xuất hiện một chút hưng phấn, "Giáo sư chẳng lẽ thật sự tin con?"

"Âu Dương, ta hiểu con mà, con tuyệt đối không sẽ nói dối, đương nhiên nói giỡn lại càng không thể. Con đã nói thế, thì mọi chuyện ta có tám chín phần nắm chắc."

Giáo sư Hà Điền vô cùng tin tưởng cảm giác của mình, cái này đương nhiên cũng là bởi vì lối sống của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn thấy trong mắt Giáo sư Hà Điền có chân thành, Giáo sư, ông ấy...

Rõ ràng thật sự tin tưởng lời của nàng!

"Chúng ta rời khỏi đây trước đã, sau đó con từ từ đem mọi chuyện con đã trải qua nói cho ta biết." Giáo sư Hà Điền nói, người không ngừng xoay vòng quanh tại chỗ, sau đó, ông ấy nắm tóc, vỗ trán, nói: "Đúng rồi, tư liệu, đây là tất cả tư liệu về xá ướp cổ, ta cũng sẽ cầm ra ngoài."

Âu Dương Sùng Hoa nghe Giáo sư Hà Điền nói... , không hỏi thêm cái gì nữa, xem ra trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.

"Con đi xem xe có thể dùng nữa không." Âu Dương Sùng Hoa vừa nói, người đã đi đến bên cạnh xe.

Giáo sư Hà Điền thì lại ngồi xổm người xuống, kiểm tra xác ướp cổ.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi vào trong xe, nàng ngước mắt, khi nhìn vào kính chiếu hậu..

Thoáng đảo tầm mắt, trong thoáng chốc, nàng nhìn thấy trong kính chiều hậu là một khuôn mặt quen thuộc.

Kinh ngạc, nàng xoay mạnh người, nhưng mà, khắp nơi trống không, ngoại trừ những bụi cỏ cao cỡ nửa người thì không còn gì cả.

Nhất định là mình quá mức mẫn, cảm giác rồi, Mặc Âm Trần làm sao có thể xuất hiện ở đây.

Lắc lắc đầu, Âu Dương Sùng Hoa thử khởi động động cơ.

Tiếng nổ ầm ầm, làm cho nàng trong nháy mắt thanh tỉnh lại!

Lúc này nàng thực sự không phải đang ở Hoài Nguyệt vương triều.

*****

Khởi động xe xong, Âu Dương Sùng Hoa lại nắm tay lái thật lâu nhìn qua phía sau xe.

"Âu Dương, xuống giúp ta một chút." Giáo sư Hà Điền ôm cái xác ướp cao hơn mình hẳn một cái đầu, cố hết sức thở hổn hển.

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy lời Giáo sư Hà Điền, rốt cục đem tầm mắt dời đi, xuống xe, đi về hướng ông.

"Giáo sư."

"Âu Dương giúp ta đem hắn lên xe, ngàn vạn phải cẩn thận, không thể để bị sứt mẻ gì được." Giáo sư Hà Điền không ngừng dặn dò.

"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa, cầm cánh tay xác ướp cổ kia, mượn lực giúp Giáo sư Hà Điền nâng nó lên.

Giáo sư Hà Điền bởi vì lực buông lỏng, thoáng cái không thể đứng vững, người thoáng cái liền muốn ngã xuống đất.

Thời điểm cấp bách, ông hô lên: "Bảo vệ xác ướp cổ."

Âu Dương Sùng Hoa vốn định muốn giữ chặt tay Giáo sư Hà Điền, không khỏi kéo xác ướp lại, kéo mạnh một cái, không thể dừng lực, xác ướp cổ đổ về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa vội vàng giữ xác ướp cổ, ngẩng đầu hết sức, trán của nàng bị đôi môi của xác ướp cổ nhẹ chạm vào.

Lập tức, vết máu trên trán Sùng Hoa như là chiếm được thúc hóa bình thường, tản mát ra nhàn nhạt hồng quang.

Trên trán truyền đến cảm giác nóng bỏng, làm Âu Dương Sùng Hoa bất giác run lên.

"Sùng Hoa, tỉnh lại đi, Sùng Hoa, tỉnh lại."

Bên tai tức thì vang lên một giọng nói, tràn đầy khẩn thiết, giống như cầu khẩn nàng.

Âu Dương Sùng Hoa bưng kín cái trán, lòng bàn tay nóng hổi, cơ hồ đốt cháy tay nàng.

"Mặc Âm Trần" Âu Dương Sùng Hoa lẩm bẩm trong miệng.

"Âu Dương, con không sao chứ? Đều tại ta không tốt, con không sao chứ? " Giáo sư Hà Điền từ trên mặt đất đứng lên, lo lắng đi đến trước mặt Âu Dương Sùng Hoa.

"Con" Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy nét ân cần trong mắt Giáo sư Hà Điền thì lắc đầu: "Không có việc gì."

Cái trán khi nãy phát ra hồng quang, hiện tại lại khôi phục bình thường.

Giống như vừa rồi hết thảy đều là ảo giác.

Âu Dương Sùng Hoa dùng sức lắc qua lắc lại đầu, ngước mắt, lần nữa nhìn về phía Giáo sư Hà Điền, nói: "Chúng ta mau đưa hắn đặt lên xe đi thôi."

"Được được." Giáo sư Hà Điền gật đầu, tiến lên, đỡ xác ướp tựa ở trước Âu Dương Sùng Hoa.

Hai người hợp lực, đem xác ướp cổ lần nữa mang lên xe.

Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trên ghế lái, nhìn về phía một bên thở phì phò Giáo sư Hà Điền, nói: "Giáo sư, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Giáo sư Hà Điền vuốt cái trán, trầm tưmột chút, nói: "Đi Nam Thành, ở đó ta có một vị bằng hữu rất tốt. Hơn nữa về chuyện của con, ta nghĩ ông ấy có thể hiểu hơn ta."

"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, lại lần nữa khởi động xe, đem xe nhanh chóng cách rời lùm cây, chạy lên đường cái.

*****

Âu Dương Sùng Hoa không nghĩ tới Giáo sư Hà Điền cho nàng gặp người được mệnh danh là đệ nhất quỷ tài giới khảo cố học: Từ Mộc Dương.

Chỉ là, đánh già về Từ Mộc Dương, đánh giá phần nhiều nếu không phải kẻ điên thì là kẻ ngu.

Đơn giản là vì, hắn được bày đặt tốt tiền đồ mà không đi, hết lần này tới lần khác lại cố ý chọn đi những đường gập ghềnh, người khác không muốn đi đụng chạm hắn lại đi nghiên cứu.

Lần đầu tên nhìn thấy Từ Mộc Dương, Âu Dương Sùng Hoa thấy vô cùng ngoài ý muốn, trước mắt là một người ôn tồn tao nhã, chính là được người xưng là kẻ điên thiên tài.

"Lão Hà, thật không nghĩ tới ông thật sự sẽ đến." Từ Mộc Dương lộ ra hàm răng trắng noãn mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, cởi mở cho Giáo sư Hà Điền một nụ cười thật tươi.

"Tiểu Từ a, chuyện lần này, ta xem thì chỉ có tìm ngươi." Giáo sư Hà Điền cười, hướng Từ Mộc Dương giới thiệu Âu Dương Sùng Hoa, "Đây chính là Âu Dương trung tướng."

"A, nàng chính là Âu Dương trung tướng trong truyền thuyết?" Từ Mộc Dương hiển nhiên đối với Âu Dương Sùng Hoa tuổi trẻ cảm thấy ngoài ý muốn, "Thật đúng là không nghĩ tới, Âu Dương trung tướng lại là còn trẻ và xinh đẹp như vậy."

"Tiểu Từ a, ngươi tiểu tử này cái này miệng chính là một chút cũng không thay đổi." Giáo sư Hà Điền vừa cười vừa nói.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ đơn giản hướng về Từ Mộc Dương nhẹ gật đầu.

"Lão Hà, ngươi lần này tới tìm ta không phải chỉ để muốn giới thiệu ta mỹ nữ a?" Từ Mộc Dương cong khóe môi, tầm mắt sớm đã dừng ở sau lưng Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền ho khan một tiếng, ha ha cười nói: "Thật đúng là cái gì đều lừa không được ngươi, xác thực là không có vệc gì không lên Tam Bảo Điện, đúng là có việc nhất định phải là ngươi ra tay."

"Là việc lần này ở Vân Nam phát hiện xác ướp cổ kia?" Trên khuôn mặt trắng nõn của Từ Mộc Dương đã lộ ra không ít hào hứng.

"Đúng, nhưng ngoại trừ cái này, ta còn mang đến cho ngươi một tin tức khác." Giáo sư Hà Điền nói đến chỗ này, cố ý khoe khoang.

"A?" Từ Mộc Dương có chút ngoài ý muốn nhìn qua Giáo sư Hà Điền.

"Trước giúp ta mang thứ đó vào đã." Giáo sư Hà Điền vỗ vỗ vai Từ Mộc Dương, mình thì đi về hướng xe.

Từ Mộc dDơng sờ lên mũi, cười lắc đầu, khi đi qua Âu Dương Sùng Hoa thì không khỏi dừng bước, ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng một cái.

Âu Dương Sùng Hoa trùng hợp cũng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Từ Mộc Dương nhàn nhạt cười, liền quay gót, đi về phái Giáo sư Hà Điền.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua bóng lưng thon dài kia, trực giác nói cho nàng biết, Từ Mộc Dương, tuyệt đối là người không đơn giản......

Hai giờ sau.

"Lão Hà, ngươi có thể khẳng định, đây chính là Hoài Nguyệt vương triều, thật sự chính là thời đại theo lời nói của Âu Dương trung tướng?"

Trên mặt Từ Mộc Dương sớm đã không còn trầm ổn cùng bình tĩnh lúc trước.

Lại thêm Âu Dương Sùng Hoa trình bày thêm nửa giờ, cộng thêm nửa giờ Giáo sư Hà Điền nửa giờ bổ sung cùng xác minh.

Hiện tại hắn đã sơ bộ có thể khẳng định, Hoài Nguyệt Vương triều theo lời Âu Dương Sùng Hoa, chính là thời đại của xác ướp cổ ngàn năm kia...

*****

Từ Mộc Dương đứng ngồi không yên, hắn khi thì đứng người lên gãi gãi đầu, khi thì ngồi xuống dậm chân một cái.

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền nhìn Từ Mộc Dương suy tư rồi lại nhìn nhau, cũng không lên tiếng.

"Hai người chờ một chút." Từ Mộc Dương bỗng dưng đứng lên, nói một câu với hai người, liền vội vội vàng đi vào phòng mình.

Giáo sư Hà Điền nhún nhún vai, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa vẻ mặt không biết lắc đầu, ông cũng không hiểu nổi Từ Mộc Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Âu Dương mệt không, nghỉ ngời trước một chút đi?"

Khuôn mặt Âu Dương Sùng Hoa tràn đầy vẻ mỏi mệt, làm cho Giáo sư Hà Điền có chút bận tâm nói.

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, "Con không sao." Hiện tại cho dù có mệt hơn nữa, nàng cũng không ngủ được.

Chỉ không biết Từ Mộc Dương rốt cuộc đi tìm cái gì, nhìn thần sắc hắn rời đi lúc nãy, nhất định là phát hiện ra gì đó.

"Lão Hà, lão Hà ——"

Từ Mộc Dương hô to, từ trong phòng gọi Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền đứng lên, bước nhanh đi về phía căn phòng, hỏi: "Chuyện gì?"

"Cái tư liệu kia, hữu quan với xác ướp cổ tất cả tư liệu, lập tức tìm cho ta."

Giọng nói Từ Mộc Dương từ trong phòng truyền ra.

Giáo sư Hà Điền đi được một nửa, lại đi vòng trở về, nói: "Được."

"Nhanh ——"

Từ Mộc Dương thúc giục.

"Biết rồi."

Giáo sư Hà Điền đáp lời, lần nữa đi tới trong phòng khách, đến trước sô pha, mở ra cặp tư liệu, đem tài liệu bên trong lấy ra.

Khi đi qua Âu Dương Sùng Hoa thì nói: "Âu Dương vậy con ngồi xuống một chút đi, ta đi đưa hắn đống tư liệu."

"Dạ." Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, nàng đưa mắt nhìn Giáo sư Hà Điền đi vào phòng.

Phòng khách vì không có Giáo sư Hà Điền nên nhất thời an tĩnh lại.

Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, chậm rãi dạo bước đến cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào vách tường.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi, cơ hồ khiến chân nàng có chút đứng không vững.

"Haizzz"

Thật sâu thở ra một hơi, Âu Dương Sùng Hoa dựa trên bệ cửa sổ, tầm mắt hướng đến nơi xa, ......

"Sùng Hoa"

"Sùng Hoa ta thật mệt quá, giúp ta một chút."

Bên tai vang lên lời nói, làm cho Âu Dương Sùng Hoa đang dựa vào của sổ tỉnh lại, đồng thời đảo mắt nhìn cung quanh, nhìn có chút ngốc, người chậm rãi hướng về bên cạnh phòng nhỏ đi đến.

"Sùng Hoa đến đây."

Thanh âm nhẹ nhàng mà bồi hồi ở bên tai, Âu Dương Sùng Hoa mở cửa phòng nhỏ, chậm rãi đi vào.

*****

Bồi hồi, Âu Dương Sùng Hoa mở ra căn phòng nhỏ, người chậm rãi đi vào.

Âu Dương Sùng Hoa hai chân vừa bước vào phòng nhỏ, cả người như bị điện giựt run lên.

Lập tức, thần trí rời rạc trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.

Đối mặt với chuyện tray đổi không gian, Âu Dương Sùng Hoa có một chút mờ mịt cùng kinh ngạc.

Mình tại sao lại ở chỗ này?

Lại là như thế nào đến nơi đây, trí nhớ đúng là trống rỗng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ngắm nhìn bốn phía, nhìn về bức màn làm trong phòng nhỏ có vẻ âm u.

Ánh sáng duy nhất trong phòng là chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường.

Dưới ánh sáng lờ mờ, là xác ướp cổ ngàn năm đang lẳng lặng nằm.

Tóc trắng dưới ánh đèn, lại như lóe ra ánh bạc.

Mà ngay cả tầm mắt cũng vì cảnh giả tưởng này, mà trở nên mông lung.

Trong thoáng chốc, Âu Dương Sùng Hoa lại cảm thấy lồng ngực của xác ướp, có chút phập phồng.

Tiến lên loạng choạng một chút, hoàn hồn, Âu Dương Sùng Hoa cũng đã bước nhanh về phía trước giường.

Ánh mắt của nàng chăm chú chằm chằm vào ngực xác ướp cổ, đó là ảo giác hay là?

Không có khả năng, người này cũng đã chết đi ngàn năm rồi, làm sao có thể còn sống?

Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, xem ra thật là chính mình quá mệt mỏi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.

Nàng chậm rãi đứng thẳng lên, ngồi xuồng bên cạnh giường.

"Âu Dương, Âu Dương, con ở đâu?"

Giáo sư Hà Điền thanh âm từ ngoài truyền tới.

Âu Dương Sùng Hoa, đứng thẳng người lên, đi về phía cửa ra vào, nói: "Giáo sư, con ở trong này." Lời vừa nói, Âu Dương Sùng Hoa mở cửa phòng nhỏ ra, đi ra ngoài.

Nhưng mà, khi cửa phòng chậm rãi đóng lại, vốn là phía trên xác ướp cổ quanh quẩn ánh sáng bạc, đột nhiên lóe lên ánh sáng màu hồng nhạt.

Tỏa ra khắp bốn phía......

"Âu Dương, ." Giáo sư Hà Điền nhìn thấy Âu Dương Sùng Hoa thì nét mặt biểu lộ ra nét hưng phấn.

Ông hướng về Âu Dương Sùng Hoa ngoắc tay, chính mình thì lại một lần nữa quay trở về thư phòng.

Âu Dương Sùng Hoa nghe thấy lời Giáo sư Hà Điền, cũng đi theo vào thư phòng.

Vừa mới đi vào, đầu tiên đập vào mắt hai cái giá sách to đùng, cả thư phòng mất trật tự cơ hồ khó có thể đứng thẳng.

"Không sao đâu, ngươi cứ chọn một chỗ đứng." Từ Mộc Dương trên sống mũi là kính không gọng, xoay người sang bên cạnh chỉ vào những giá sách kia, lại cúi người, không biết đang tìm kiếm cái gì.

Giáo sư Hà Điền đi đến trước bàn sách, đem sửa sang tư liệu về hữu quan và xác ướp cổ lúc nãy lấy tới, giao cho Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Con trước nhìn xem những tư liệu vừa mới sửa lại đi."

Âu Dương Sùng Hoa tiếp nhận tư liệu, cúi đầu, nhìn những dòng chữ đầu tiên.

"Trên tư liệu ghi lại từng ly từng tý về vương triều Lung Nguyệt, nhưng mà, khi Âu Dương Hoa thấy một loạt chữ ở trên thì không khỏi kinh ngạc nhảy dựng.

Vương triều Lung Nguyệt năm 26, hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt chết vì bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người, đây là một kiểu tra tấn thời xưa), mà người châp hành lại là —— Âu Dương Sùng Hoa......"

*****

Tư liệu cũng không ghi lại nhiều, chỉ đơn giản viết nguyên nhân hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt chết.

Đối với Âu Dương Cẩm Nguyệt, Âu Dương Sùng Hoa cũng không có ấn tượng gì, tại Lung Nguyệt vương triều Âu Dương gia thì nhị tiểu thư Âu Dương Cẩm Nguyệt chưa xuất hiện qua một lần.

Theo thời gian phán đoán, nguyên niên 26, hẳn là tám năm sau.

"Âu Dương, phát hiện cái gì?"

Giáo sư Hà Điền vượt qua trên đất đống bừa bộn sách vở, đi về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa chỉ vào phía trên có ghi năm, nói ra: "Cái này... Âu Dương Cẩm Nguyệt là Âu Dương gia nhị tiểu thư."

"Phải không?"

Giáo sư Hà Điền hai mắt đột nhiên sáng lên, xoay người, nói với người nãy giờ vẫn chui trong phòng – Từ Mộc Dương, "Tiểu Từ a, tới đây nhanh lên, có một phát hiện trọng đại."

"Đừng làm phiền ta." Từ Mộc Dương chỉ là đứng lên, chống cằm, nhìn qua gì đó dưới chân, "Thứ này hẳn là để ở chỗ này." Nói xong, hắn lại khom lưng, tìm kiếm tiếp.

Giáo sư Hà Điền xoay người, lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa, đẩy sách vở trên ghế ra, nói với Âu Dương Sùng Hoa, "Âu Dương, đến đây, ngồi ở đây, con cẩn thận nói cho ta một chút."

Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trên ghế, đem những gì mình biết từng cái nói cho Giáo sư Hà Điền.

Giáo sư Hà Điền nghe được, khi thì líu lưỡi, khi thì khó nén kích động vặn vẹo dưới thân thể.

"A, tìm được rồi tìm được rồi, ta liền nhớ rõ hẳn là để ở chỗ này."

Từ Mộc Dương giọng nói hưng phấn từ phía sau truyền đến, trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ, vẻ mặt vui sướng hướng đi đến chỗ Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền.

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền khi nghe thấy tiếng Từ Mộc Dương, cả hai cùng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Từ Mộc Dương đi đến phía trước hai người, vỗ vỗ vào hộp gỗ, vui vẻ nói: "Đến đây, hai người đều đến đây xem, thứ này xem như có chỗ dùng rồi."

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền liếc nhìn lẫn nhau, không hiểu nhìn Từ Mộc Dương đang mở hộp gỗ ra.

Bởi vì thời gian dài không được động đến, hộp gỗ vừa mở ra thì có một cỗ nồng đậm mùi nấm mốc bay vào mũi.

Giáo sư Hà Điền chịu không nổi ho nhẹ vài tiếng: " Đây là cái gì?"

"Cái này bản chính là thứ tốt, nhìn xem, trên đây ghi lại Hoa Hạ 5000 năm qua tất cả tư liệu kì quái, thần tiên, quỷ quái, dụ dỗ, còn có Đạo gia, Phật gia, thậm chí là vu thuật, dù sao chính là thập cẩm, cái gì cũng có."

Từ Mộc Dương nói xong lời cuối cùng cũng lười đi giải thích rồi, chỉ lật qua lật lại quyển sách dày cộp.

"Ta nhớ được hẳn là có ghi lại, đừng nóng vội, ta tìm xem."

Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền nghe Từ Mộc Dương tự lẩm bẩm một mình, nhất tề nhăn lại lông mày.

"Tiểu Từ a, ta đã nói với ngươi, ngươi tìm đi ra làm cái gì? Hay là tới nghe một chút Âu Dương vừa rồi phát hiện gì đó a."

Giáo sư Hà Điền liên tiếp lắc đầu, ông không cảm thấy cái đồ Từ Mặc Dương vừa tìm thấy kia có thể giúp gì được.

"Một chút thôi." Từ Mộc Dương lại tiếp tục điên cuồng lật giở.

Giáo sư Hà Điền bất đắc dĩ hướng về Âu Dương Sùng Hoa nhún nhún vai.

*****

Giáo sư Hà Điền bất đắc dĩ hướng về Âu Dương Sùng Hoa nhún nhún vai.

Âu Dương Sùng Hoa cũng không có biểu lộ quá nhiều, kỳ thật nàng đối với những lời Từ Mộc Dương mới nói cảm thấy có chút hứng thú.

Bởi vì nàng cũng nhận thấy, chính mình gặp những chuyện này, thực sự không phải là bình thường sẽ xuất hiện.

Không chừng, thật sự chính là cái gì thần tiên ma quái....

Bằng không, vết máu trên trán nàng, giải thích thế nào?

"Chính là chỗ này, Sùng Hoa, đưa ra bàn tay đang mang nhẫn ra đây." Từ Mộc Dương đem sách vở mở ra tại trước mặt hai người, hơn nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa, nghi ngờ liếc nhìn từ Mộc Dương, đưa tay ra, theo ý của Từ Mộc Dương, đặt lên trang sách hắn chỉ.

"Hai người nhìn xem, chiếc nhẫn này có giống với chiếc nhẫn ghi lại ở đây không?"

Từ Mộc Dương vẻ mặt hưng phấn chỉ vào sách chỗ hình vẽ chiếc nhẫn, còn có Âu Dương Sùng Hoa trên tay đeo miếng Lưu Ly giới.

Từ Mộc Dương vừa thốt lên, Giáo sư Hà Điền cả người mạnh nhào tới trước, nâng mắt kính của mình, tinh tế nhìn xem chiếc nhẫn của Âu Dương Sùng Hoa, lại nhìn hình vẽ Từ Mộc Dương vừa chỉ.

Âu Dương Sùng Hoa cũng nghiêng người.

"Nhìn qua đúng là không khác nhau lắm, nhưng mà ở đây ghi lại, chiếc nhẫn này là biết sáng lên, nhưng chiếc nhẫn của Âu Dương lại không sáng."

Giáo sư Hà Điền nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Mộc Dương.

"Chiếc nhẫn này gọi là Khốn Linh giới, vốn nên là một đôi mới phải, xem ra chắc là phải ở trên người có cùng linh lực với Sùng Hoa."

Từ Mộc Dương căn cứ theo sách trên tay, lớn mật suy đoán.

"Sùng Hoa, chiếc nhẫn kia là ai đưa cho con? Còn có, nó có phải có cái gì đặc biệt không?"

Âu Dương Sùng Hoa sau khi nghe Từ Mộc Dương nói, ánh mắt không khỏi chuyển hướng bên ngoài thư phòng.

Chiếc nhẫn này rốt cuộc là như thế nào ở trên ngón tay của nàng, nói thật nàng căn bản là không nhớ rõ.

"Như thế nào, ngươi không biết?"

Từ Mộc Dương nhìn nét mặt Âu Dương Sùng Hoa, không khó để suy đoán.

"Qủa thật không biết." Âu Dương Sùng Hoa gật nhẹ đầu, "Ta chỉ nhớ rõ lần thứ hai xuất hiện ở Lung Nguyệt vương triều, trên tay không hiểu sao lại có cái này. Hơn nữa như thế nào đều không thể tháo ra."

"Việc này thật kì quái, theo sách ghi lại, người cho ngươi đeo chiếc nhẫn này, nhất định phải có được chiếc còn lại, cũng chính là người có cùng linh lực với ngươi."

Từ Mộc Dương khó hiểu liên tiếp chống cằm.

"Đợi chút. Hai người mau nhìn xem."

Lời nói kinh ngạc của Giáo sư Hà Điền vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Âu Dương Sùng Hoa cùng Từ Mộc Dương.

Hai người nhất tề nhìn về phía Giáo sư Hà Điền đang chỉ.

Chiếc nhẫn trên tay Âu Dương Sùng Hoa đang Oánh Oánh hồng quang, hồng quang một chút hướng về tay của nàng mặt sau lan tràn, không có trong chốc lát, liền đem tay nàng toàn bộ bao phủ.

"Đây là"

Từ Mộc Dương hai mắt không khỏi lồi ra nhìn chiếc nhẫn đang sáng lên.

Mà, Âu Dương Sùng Hoa giờ phút này, tay của nàng theo hồng quang dẫn dắt, duỗi lên, chỉ ra bên ngoài.

Âu Dương Sùng Hoa không cách nào khống chế bị hồng quang dẫn dắt, cất bước về phía cửa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-50)