Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 071

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 071
Nhược thủy ba nghìn
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Lazada


Thản nhiên, lạnh như băng, nháy mắt thấm vào da thịt.

Đặt tại nơi cực nóng kia, sự lạnh lẽo ấy thực sự rất khó nhận ra đến mức khiến người khác bỏ qua.

Lại khiến Lưu Nguyệt đột nhiên giật mình.

Lạnh băng như vậy, không phải độ ấm của Hiên Viên Triệt.

Vẻ mê mang trong mắt, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Trước mắt là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, gần trong gang tấc, làm sao có thể là khuôn mặt của Hiên Viên Triệt, đó là Độc Cô Dạ.

Trời ạ, không phải Hiên Viên Triệt!

Mê tình trong mắt trong khoảnh khắc trầm xuống, Lưu Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền dùng chủy thủ đâm một nhát về phía Độc Cô Dạ, đồng thời thân thể giãy giụa lùi lại phía sau.

Âm hàn gió kiếm. Trong nháy mắt, sát khí cực kì đặc đập thẳng vào mặt.

Sát khí sắc bén kia, làm cho Độc Cô Dạ đang lâm vào lửa nóng, đột nhiên cả kinh.

Ngay trong giây phút nguy hiểm ấy, lửa nóng trong cơ thể cùng ánh mắt mê mang liền thanh tỉnh, rất nhanh chóng, thân hình Độc Cô Dạ chợt lóe, xoay người một cái lùi lại phía sau.

Những sợi tóc đen bay phấp phới trong không trung, chậm rãi thả xuống trên mặt đất.

Hai thân ảnh ở cùng một chỗ, trong nháy mắt phân ra hai nơi.

Nhất địa mê tình, trở thành toái nguyệt (?).

Tình cảm mãnh liệt quay cuồng chợt lạnh lẽo, nhìn hai mắt Lưu Nguyệt lạnh như băng, Độc Cô Dạ thanh tỉnh, chợt nhíu nhíu mày, rất khó nhận ra, sờ sờ đoạn tóc bị chém đứt bên thái dương của mình. Nếu chậm chút nữa, lúc này hắn đã đàu lìa khỏi cổ.

Trên mặt không hề hiện lên chút hờn giận hoặc khiếp sợ nào, nhanh chóng điểm huyệt đạo ở mi tâm, thái dương, hai huyệt Ôm nguyên, Thủ nhất, áp chế ý nghĩ cùng lửa nóng trong lòng.

Một đao chém ra, Lưu Nguyệt lui lại hai bước trừng mắt nhìn Độc Cô Dạ.

Chết tiệt! Thiếu chút nữa bị chiếm tiện nghi!

Chướng khí này cư nhiên có cả hai tác dụng mê tình và trí huyễn, thiếu chút nữa đã... Đánh mất một đời thanh danh của chính mình thì không sao cả, vô thức phản bội bản thân mới là đáng chết.

Trong lòng nghĩ vậy, thần trí thanh tỉnh lại đột nhiên mê man, nhìn Độc Cô Dạ đối diện, thân ảnh của Hiên Viên Triệt chậm rãi bao trùm lên người hắn.

Xem ra là do chính mình hít phải hai ngụm chướng khí mới thành ra như thế này.

*****

Trong lòng hiểu rõ, mắt lại bắt đầu mơ hồ.

Giống như trong lúc ngủ mơ, biết rõ mình tỉnh táo, có thể cảm giác được mọi sự chung quanh, nhưng trên thực tế vẫn là đang ngủ say.

Không được, tuyệt đối không thể để tình trạng này tiếp tục.

Cắn răng, Lưu Nguyệt đâm một đao vào chính bả vai mình, một cơn đau nhức chợt ập tới, đôi mắt mê man kia lại một lần nữa thanh tỉnh.

Không hề thốt ra một tiếng nào, quay đầu đi về phía trước.

Huyết sắc từ đầu vai chảy xuống, cắt qua chướng khí mờ ảo màu lam nhạt, tích tụ lại trên mặt đất đầy lá khô, bóng dáng mảnh khảnh kia, lúc này cực kì cương nghị và thiết huyết.

Đứng đối diện Lưu Nguyệt - Độc Cô Dạ, đem toàn bộ động tác của Lưu Nguyệt thu vào trong mắt, thấy vậy mặt mày nhăn nhó thật sâu.

Liền như vậy làm lơ hắn? Tình nguyện tự hại mình cũng muốn duy trì sự thanh tỉnh? Là thủ tiết cho Hiên Viên Triệt sao?

Ánh mát vi thâm, hắn không thích loại cảm giác này.

Nữ nhân này, nếu trượng phu của nàng là hắn...

Nhìn chăm chú Lưu Nguyệt đang tiến lên phía trước, Độc Cô Dạ vung tay áo bào, theo sát phía sau.

Hai người một trước mốt sau chạy ra khỏi chướng khí.

Mà phía sau, ở ngã ba đường, Hiên Viên Triệt cùng Thanh Liên cũng rơi vào mê tình cùng trí huyễn của chướng khí.

"Nóng quá." Thanh Liên công chúa chỉ biết khinh công, không có nội công thâm hậu để có thể chống lại chướng khí, cho dù đã ăn giải dược, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ còn không thể chống cự nổi chướng khí này, nàng cũng đành bó tay chịu thua.

Sớm quên chính mình đang ở trong chướng khí, không thể mở miệng nói chuyện, trong mắt Thanh Liên công chúa chỉ có bóng dáng cao lớn trước mắt.

Thiên Thần Dực Vương - một trong hai song vương trên cõi đời này, giống như Vương huynh.

Từ lần đầu gặp mặt, dung nhan tuấn lãng khiến người người oán trách, là người mà nữ tử dâng tặng cả trái tim, ngày đêm mong nhớ.

Vài bước liền vượt tới phía trước Hiên Viên Triệt, Thanh Liên hai má đỏ bừng nghiêng về phía Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt biết chướng khí này lợi hại, vẫn đề phòng cẩn thận, lúc này chợt nghe thấy âm thanh của Thanh Liên công chúa từ phía sau, cùng thân hình đang sắp dựa vào mình, không khỏi hơi cau mày.

Không có việc gì đem nữ nhân yếu ớt như vậy tới nơi núi rừng nguy hiểm như thế này làm gì, thật phiền toái.

Túm lấy cánh tay của Thanh Liên công chúa, Hiên Viên Triệt cũng không quay đầu lại, chạy gấp về phía trước.

*****

Nam nhân làm chuyện của nam nhân, cùng Ngạo Vân quốc đối đầu, không chấp nhận Độc Cô Dạ, đó là đánh giá của nam nhân, không liên quan đến nữ nhân.

Hắn không keo kiệt đến mức thấy chết không cứu, coi như bố thí cho nàng chút ân tình, tuy rằng hắn cũng không muốn.

Cánh tay bị Hiên Viên Triệt bắt lấy, cách ống tay áo truyền đến sự mạnh mẽ hữu lực, độ ấm cực nóng của nam nhân, trong khoảnh khắc lan truyền ra toàn thân.

Thân thể Thanh Liên công chúa cơ hồ mềm nhũn, dựa hoàn toàn vào người Hiên Viên Triệt đi về phía trước.

"Triệt." Mềm, mang theo tình dục, mang theo ngây thơ, Thanh Liên công chúa nhẹ nhàng gọi tên Hiên Viên Triệt.

Một bên kéo kéo vạt áo trên người. Nóng quá!

"Ai cho phép ngươi gọi tên bổn vương?" Một tiếng quát chói tai, Hiên Viên Triệt quay ngoắt lại, thần tình lạnh băng (Su: tèo đời ca Ca hâm, đi chửi người ta làm gì, mình chịu thiệt a).

Tên của hắn chỉ cho Lưu Nguyệt gọi, những người khác, giết không tha. (Su: cả bố mẹ cũng k cho gọi?)

Mạnh mẽ quay đầu, toàn bộ thân thể của Thanh Liên công chúa đều dựa hẳn vào cánh tay hắn, ngảng đầu lên, khuôn mặt tuyệt sắc vô song thu hết vào tầm mắt Hiên Viên Triệt.

Hai gò má đỏ ửng, sao chổi vạn phần (?), giống như nhật nguyệt, thần thái cùng dung mạo như vậy, không phải Lưu Nguyệt thì là ai?

Lưu Nguyệt?

Hiên Viên Triệt nhăn mày nheo mắt. Tại sao lại là Lưu Nguyệt?

Trong lòng nghĩ vậy, thân thể đi nhanh đến, áp lực như lửa nóng kia như lửa cháy trong rừng, lan tỏa.

Lưu Nguyệt của hắn.

"Triệt." Mơ mơ màng màng xé bỏ quần áo trên người, Thanh Liên công chúa nhào vào trong lòng Hiên Viên Triệt.

Màu lam mờ ảo của chướng khí bao phủ tứ phía, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, phiêu đãng tại nơi này, giống như chốn thần tiên, mĩ huyễn xuất trần.

Ánh mặt trời sáng lạn, chướng khí mê tình.

Dưới chân cực nhanh, xuyên qua chướng khí.

Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ một trước một sau không hề lên tiếng, chỉ phi nhanh mà đi, một đường thuận lợi, không có gì khác thường, chỉ có trên vai Lưu Nguyệt máu tươi chảy từng giọt từng giọt xuống mặt đất.

Tiếng nước tí tách, gió núi thanh u.

Phi thân một cái lao ra khỏi mùi hương của chướng khí, ánh mặt trời lấp lánh, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, một khe núi sừng sững trước mặt.

*****

Phía trước là một cây cầu đã kéo dài qua khe núi rộng lớn, nối liền hai vách đá với nhau, vực núi phía dưới sâu không thấy đáy, tiếng nước chảy tí tách kia chính là từ trong dưới đó truyền đến, loáng thoáng.

Ngay bên trên, gió núi lạnh thấu xương phi múa, nhất địa thanh u.

Lưu Nguyệt tưng bước dừng lại phía trước vách đá, ngửa đầu không ngừng hít sâu.

Gió núi trong lành lướt qua, mang đến hương vị đặc hơn, rõ ràng hơn, làm cho đầu óc người ta tỉnh táo trở lại.

Theo sát phía sau Lưu Nguyệt - Độc Cô Dạ, cũng từng bước dừng lại bên vách núi, khép hờ đôi mắt cảm nhận gió mát, hắn không thể thất thố.

Gió núi thổi qua, Lưu Nguyệt nhanh chóng hồi phục sự trầm tĩnh, đem chủy thủ trên vai rút ra.

Huyết sắc văng khắp nơi, nhiếm hồng cây cỏ xanh tươi bên dưới.

Trên mặt một chút thay đổi cũng không có, Lưu Nguyệt cúi người lau sạch vết máu khô trên chủy thủ, nhìn lướt qua mọi thứ.

Không ai, bọn Hiên Viên Triệt còn chưa có đi ra ngoài.

Hơi nhíu mày, chướng khí này lợi hại như vậy, bọn họ có thể hay không....

Huyết sắc từ đầu vai chảy ra, Lưu Nguyệt căn bản khong có cảm giác gì, giống như bình thường.

Độc Cô Dạ đứng bên cạnh mở mắt ra, đem hết thảy thu vào trong mắt, thấy vậy chậm rãi tiến lên, đầu ngón tay điểm nhẹ trên đầu vai Lưu Nguyệt, che lại huyệt đạo chung quanh vết thương.

Huyết sắc, lập tức ngừng lại.

Lưu Nguyệt thấy vậy nghiêng đầu nhìn Độc Cô Dạ một cái, hai gò má đỏ ửng trong chướng khí đã hoàn toàn biến mất, dung nhan kia trong trẻo lạnh lùng như trước, hơi thở lạnh lẽo nghiễm nhiên.

Lưu Nguyệt gật gạt đầu với Độc Cô Dạ, cũng không nhiều lời.

Cái này cũng chỉ là ngoài ý muốn, đối với hai người mà nói chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, không có gì hay ho để truy cứu, cũng không phải bọn họ muốn vậy.

Lưu Nguyệt nàng còn không vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo.

Gật gật đâu, đứng dậy, Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn quét qua chung quanh.

Độc Cô Dạ thấy vậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn Lưu Nguyệt một cái, lạnh lùng mở miệng: "Vương muội của ta đi cùng đường với hắn."

Một câu không đầu không đuôi, lập tức làm cho đôi mắt Lưu Nguyệt trầm xuống.

Chậm rãi quay đầu, Lưu Nguyệt bình tĩnh nhìn Độc Cô Dạ, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm.

*****

Độc Cô Dạ vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, một chút cũng không vì nguy hiểm trong mắt Lưu Nguyệt mà thay đổi, ngẩng đầu nhìn một mảnh chướng khí mờ nhạt màu lam, chậm rãi nói: "Ngươi đi cùng ta, Hiên Viên Triệt đi cùng Thanh Liên."

Khi Lưu Nguyệt bắt lấy tay hắn, hắn hơi hơi kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khoảng cách giữa Thanh Liên và Hiên Viên Triệt rất gần, khoảng cách gần như vậy, nhất định là đi cùng nhau.

"Ý của ngươi là gì?" Lưu Nguyệt nắm chủy thủ, thanh âm lạnh đi vài phần.

Rời mắt khỏi chướng khí màu lam, Độc Cô Dạ cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt cả người tỏa ra lãnh khí, thản nhiên nói: "Tự ngươi hiểu được."

Hơi thở trầm lãnh kia, hắn sớm biết Lưu Nguyệt đã hiểu được.

Bọn họ hai người công phu như vậy, còn thiếu chút nữa bọ mê hoặc trong chướng khí, Hiên Viên Triệt và Thanh Liên ở cùng một chỗ, như vậy còn cần nhiều lời sao?

Hắn biết, Thanh Liên cũng không có võ công, lại càng không thể chống lại chướng khí hung mãnh như vậy.

Hai mắt giương lên, Lưu Nguyệt đột nhiên lạnh lùng cười: "Ta tin tưởng Triệt của ta."

Nàng tin tưởng hắn, nàng hiểu được tình cảm của hắn đối với nàng, nàng có thể nhận ra Độc Cô Dạ, hắn cũng có thể nhận ra Thanh Liên.

Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt khẳng định vạn phần, hai tròng mắt lam hắc lại càng trầm xuống.

"Tin tưởng?" Độc Cô Dạ thản nhiên lập lại hai chữ này lần nữa, khóe miệng cười trào phúng.

Nếu không phải trước mắt là Lưu Nguyệt, hắn vừa rồi cũng sẽ không khống chế được, nếu Hiên Viên Triệt nhầm Thanh Liên thành Lưu Nguyệt, nam nhân xúc động, hắn biết rõ hơn Lưu Nguyệt.

Không nói gì thêm, hai chữ "tin tưởng" này, lại thêm nụ cười tròa phúng đó, làm cho Lưu Nguyệt nhíu mày, chủy thủ trong tay nắm chặt.

Nhìn năm ngón tay Lưu Nguyệt nắm chặt chủy thủ, Độc Cô Dạ vuốt mái tóc dài phía sau, thản nhiên nói: "Sao lại tức giận? Hiên Viên Triệt sơm muộn gì cũng là Thiên Thần Vương, tam cung lục viện bảy mươi hai phi. Việc này sớm hay muộn ngươi cũng phải đối mặt, y tay ngươi đoạn không sợ các nàng khi đến ngươi trên đầu (?)." (Su: bất lực ta hiểu theo 2 nghĩa liền, chả biết cái nào đúng nữa)

Sự thản nhiên trong lời nói, trong khoảng khắc gợi lên lửa giận của Lưu Nguyệt.

Năm ngón tay nắm chủy thủ kêu răng rắc. Tam cung lục viện bảy mươi hai phi.

*****

Nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, ở trong mắt nàng, Hiên Viên Triệt chính là của nàng, của một mình nàng, một vợ một chồng, thiên kinh địa nghĩa (việc bình thường, tự nhiên, lẽ đương nhiên).

Chính là nàng đã quên mất, nơi này không phải thế kỉ hai mươi mốt, nơi này là thời đại của ba vợ bốn nàng hầu, thời đại mà một quân vương lại có cả đống phi tần.

Một người nam nhân cũng không biết kiểm điểm, cũng không biết trung trinh, cũng không biết một đời chỉ yêu một người.

Nữ nhân cũng vậy, trong mắt bọn họ là thiên kinh địa nghĩa.

Đặc biệt là những người sinh ra trong hoàng thất, loại quan niệm giữ gìn trinh tiết chỉ vì một người lại càng là chuyện mơ tưởng giữa ban ngày.

Chậm rãi quay đầu, hai mắt nhìn chăm chú vào chướng khí màu lam.

Hiên Viên Triệt, ta tin tưởng chàng, đừng để ta thất vọng.

Hiên Viên Triệt, ta tin tưởng chàng, không được phản bội ta, hậu quả của nó người thường không gánh nổi đâu.

Hơi thở chậm lại, dần hạ hỏa, áp chế cơn giận, chỉ còn lại sự bình tĩnh.

Hai tròng mắt ngắm nhìn chướng khia lam nhạt, trong đáy mắt Lưu Nguyệt không thể nhìn ra được bất kì cảm xúc nào.

Kiếp trước không liên hệ với bất kì điều gì, không nếm qua yêu hận.

Kiếp này, trời ban tặng cho, trân trọng đối đãi.

Là Hiên Viên Triệt làm cho mình muốn yêu một người, quý trọng một người, là hắn cho mình tình cảm chân thành, sinh tử không hối hận.

Không thể dễ dàng phá hỏng nó, không cần hủy hết tất cả yêu hận của nàng.

Nàng sẽ không đi cứu hắn, nàng cũng sẽ không đi tìm hắn.

Nếu cửa ải này hắn không qua được, dễ dàng đánh vỡ hết thảy, như vậy thì dù hôm nay nàng ngăn cản, nhưng sẽ có một ngày nào đó chuyện này lại tái diến.

Tình yêu, là chuyện của hai người, không phải chuyện của một người.

Nhưng mà, nếu hôm nay hủy hết tâm ý của nàng, nàng không dám cam đoan nàng sẽ làm ra cái chuyện kinh khủng đến cỡ nào, chính nàng cũng không biết.

Ánh mặt trời vàng mật, gió núi thổi vù vù.

Bên dưới vách núi trước mắt, tiếng nước chảy loáng thoáng truyền đến, một mảnh yên tĩnh, cây cối dày đặc.

Đứng thẳng đón gió một thân lỗi lạc.

Độc Cô Dạ đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của nang, trong mắt xẹt qua một tia thản nhiên, không nói nhiều, chắp hai tay sau lưng, ngắm nhìn vách núi đen ở bên kia.

Sóng vai mà đứng, đều lạnh như băng, cũng không có bất cứ tình cảm gì.

*****

Nhiều chấm màu vàng chạy ra ngoài, lọt hết vào mắt.

"Mẹ nó, thật là chướng khí lợi hại." Người trong chướng khí màu lam nhạt nhoáng lên một cái, Khinh Thủy vẻ mặt đỏ bừng chui ra.

"Thiếu chút nữa không khống chế được." Cách Khinh Thủy khoảng một trượng, Lí Mộ theo sát phía sau cũng vọt ra, người đầy mồ hôi.

Hai người vừa lao ra, lập tức hít lấy hít để từng ngụm không khí trong lành.

Lưu Nguyệt thản nhiên lướt nhìn về phương hướng bọn họ vừa đi ra.

"Thái tử, không có việc gì chứ?" Hít mấy ngụm không khí trong lành, Khinh thủy bình tĩnh lại, đi tới bên người Độc Cô Dạ hỏi.

Độc Cô Dạ lạnh lung lắc đầu, cũng không nói gì.

Khinh Thủy đi theo hắn cũng hiiểu rõ tính cách hắn, lập tức cũng không hỏi lại, nhìn lướt qua bên người, nói một tiếng: "Thanh Liên công chúa chạy đi đâu?"

Tiếng nói vừa dứt, cách bọn họ vài chục trượng, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên từ xa vọt lại, hai người theo sát phía sau hắn cũng lao ra - Ngạn Hổ cùng Thủ hạ của Độc Cô Dạ, Thiên Nhai.

"Phi phi, cái chướng khí quái gì, thiếu chút nữa khiến lão tử mất mặt." Ngạn Hổ cuồng xông lên lên đỉnh núi, vừa kịch liệt hô hấp không khí, vừa hung hăng nhéo mặt mình.

"Mê tình thêm ảo ảnh, quỷ, thật là lợi hại!" Thiên Nhai một bên sờ sờ mặt, một bên đi tới bên Độc Cô Dạ.

Mộ Dung Vô Địch đã khá lớn tuổi, ngược lại không bị lửa nóng kích thích, vẻ mặt bình tĩnh. Thấy Lưu Nguyệt đứng bên này, liền đi tới.

Rõ ràng cùng đường bước vào chướng khí, cư nhiên đến lúc đi ra, khoảng cách lại xa như vậy.

Lưu Nguyệt nhìn Mộ Dung Vô Địch, Ngạn Hổ, Thiên Nhai vừa lao ra, ánh mắt đảo qua vị trí đó, không thấy bóng dáng Hiên Viên Triệt.

Năm ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, Ngạn Hổ cũng đều đi ra, hắn cùng Thanh Liên còn chưa thấy đâu.

"Nguyệt Nhi, tại sao lại bị thương?" Nhanh chóng đi tới, Mộ Dung Vô Địch liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết thương của Lưu Nguyệt, nhíu mày.

Chướng khí này là độc, nhưng bên trong cũng không có nguy hiểm gì, tại sao lại bị thương? Chẳng lẽ đánh nhau cùng Độc Cô Dạ?

*****

Ý niệm trong lòng vừa chuyển, Mộ Dung Vô Địch lập tức nhíu mày, gắt gao đánh giá Độc Cô Dạ đứng bên cạnh Lưu Nguyệt.

Chướng khí này có công hiệu gì, hắn biết rõ ràng, chẳng lẽ?

Đi nhanh qua đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ?

Trong lòng Mộ Dung Vô Địch bồn chồn không yên.

Không trả lời, Lưu Nguyệt căn bản không để ý tới Mộ Dung Vô Địch, hai mắt tối sầm, chỉ nhìn chăm chú vào chướng khí trước mặt.

"Khụ khụ, chướng khí quái quỷ gì thế này?" Từ nơi cách vài chục trượng, thanh âm của Thu Ngân truyền đến, một thân ảnh vọt ra.

Mà cùng lúc đó, thủ hạ của Độc Cô Dạ là Lưu Trình cũng lao ra, từ xa đã nghe thấy tiếng.

Thủ hạ của hai bên đều ra hết, chỉ còn duy nhất Hiên Viên Triệt và Thanh Liên chưa ra.

Không nói gì, Độc Cô Dạ thu hồi ánh mắt nhìn vào vách núi đối diện, thản nhiên nhìn Lưu Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào chướng khí.

Nói gì cũng không nói, nhưng ánh mắt kia, lại giống như kim châm sau lưng.

Hiên Viên Triệt vẫn chưa trở ra.

Sâu trong đáy mắt, bão táp lập tức hình thành, nhưng vẻ mặt lại càng bình tĩnh, cái loại cảm giác mưa gió sắp tới này, càng ngày càng mạnh.

"A, Vương gia tại sao còn chưa đi ra?" Thu Ngân vừa thở vừa nhìn một đám người đang tụ tập, kinh ngạc nói.

"Thanh Liên công chúa tại sao cũng không ở đây?" Lưu Trình vẻ mặt nhăn nhó bước nhanh đi tới.

Thu Ngân vừa dứt tiếng nói, Mộ Dung Vô Địch ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thu Ngân, ánh mắt sắc bén cực kì. Cùng khắc, đứng đầu tứ đại thống lĩnh - Khinh Thủy cũng hung hăng quét mắt về phía Lưu Trình.

Thu Ngân nhất thời sửng sốt. Mộ Dung tướng quân trừng hắn làm gì?

Ý niệm trong lòng chợt lóe, Thu Ngân đột nhiên hiểu ra. Không xong, chướng khí này hiệu quả như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng, mê tình cùng trí huyễn, bọn họ bởi vì biết rõ mình chỉ đi một mình, cho dù mê tình cùng trí huyễn, cũng không có tác dụng lớn lắm, cũng không phát sinh chuyện gì (Su: ai nha, làm tâm hồn hủ nữ tan nát).

Nhưng hiện tại chỉ còn Hiên Viên Triệt và Thanh Liên chưa đi ra, lúc đi vào chướng khí, khoảng cách giữa bọn họ khá gần.

*****

Mà bọn họ vốn nghĩ Vương gia đi cùng với Vương phi, vậy mà bây giờ, Vương gia còn chưa có đi ra... Thu Ngân đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.

Bên kia Lưu Trình nhìn sắc mặt của Khinh Thủy, lại nhìn lướt qua Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, cái loại bình tĩnh sâu không lường được, thực vững vàng, nhưng quanh thân lại nổi lên hương vị của bão táp.

Trong lòng đột nhiên hiểu rõ, lập tức nhanh chóng đứng phía sau Độc Cô Dạ, âm thầm đề phòng, Lưu Nguyệt bình tĩnh rất dọa người.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có thể hôm nay bọn họ...

Gió núi xuy phất, từ trong chướng khí lao về phía mọi người, không ai dám nói lời nào, phân làm hai chiến tuyến tự bảo vệ bản thân, bình tĩnh nhìn chăm chú vào chướng khí màu lam nhạt.

Ánh mặt trời ấm áp, nơi đây lại lạnh như băng.

"Sàn sạt sàn sạt." Trong một mảnh tĩnh mịch ấy, đột nhiên có tiếng bước chân từ rất xa truyền đến, thực rõ ràng, mọi người đồng thời quay đầu nhìn về phía xa xa.

Trong một mảnh màu lam nhạt, Hiên Viên Triệt một thân hắc hồng, quần áo chắc nịt chậm rãi từ trong chướng khí bước ra, trên vai khiêng Thanh Liên công chúa.

Gió núi thổi tới, quần áo trên người Thanh Liên công chúa rõ ràng không chỉnh tề.

Chủy thủ dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Bước nhanh đi tới, Hiên Viên Triệt từng bước vượt qua trước mặt Lưu Nguyệt, ném Thanh Liên công chúa đang khiên trên vai về phía Độc Cô Dạ.

Độc Cô Dạ khẽ cau mày, tiếp lấy.

Thấy Thanh Liên trong lồng ngực sắc mặt ửng đỏ, cực kì xinh đẹp, vạt áo không chỉnh, lộ ra đầu vai tuyết trắng, trên mặt có một dấu tay màu đỏ.

Nhè nhẹ lạnh như băng nháy mắt càng sâu.

Lưu Nguyệt nhìn lướt qua hồng ấn do lực đạo tạo thành, mắt càng đen.

"Chính mình mang theo, tự mình quản lấy, lần sau đừng hòng ta giúp ngươi thu thập cái đuôi thêm lần nữa." Lạnh lùng ném một câu, Hiên Viên Triệt xoay người đi tới bên Lưu Nguyệt.

Thần sắc cực kì tự nhiên.

Không chú ý trong mắt Lưu Nguyệt tối đen, hai tay Hiên Viên Triệt duỗi ra, ôm lấy Lưu Nguyệt, trừng mắt nhìn nàng, căm giận nói: "Lần sau còn chạy loạn, để ta không tìm thấy người, xem ta xử lí nàng như thế nào."

*****

Còn chưa nói xong, mày Hiên Viên Triệt đột nhiên dựng thẳng, một phen ấn vết thương của Lưu Nguyệt, đôi mắt trầm xuống, sắc mắt chợt lóe qua tia giận dữ: "Tại sao lại bị thương?"

"Vô sự, chàng thì sao?" Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Triệt, khóe mắt quét qua Thanh Liên công chúa bên cạnh, thực nhạt.

"Ta có thể có chuyện gì..." Nói được một nửa, Hiên Viên Triệt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, bề ngoài bình tĩnh nhưng sâu bên trong là ba đào mãnh liệt (cuồn cuộn sóng dữ). Hơi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt nàng, giống như sáng tỏ cái gì, Hiên Viên Triệt trở nên nghiêm túc: "Nguyệt, tin tưởng ta không?"

"Tin tưởng." Không hề chần chờ, cũng không có không xác định.

Nàng nguyện ý tin tưởng hắn, nàng chỉ tin tưởng hắn.

Nghe đáp án không chút do dự của Lưu Nguyệt, vẻ mặt nghiêm túc của Hiên Viên Triệt chậm rãi tản ra, khôi phục vẻ tươi cười tà mị, nhéo nhéo chóp mũi Lưu Nguyệt, cười nói: "Ghen tị."

Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt không có trả lời, chỉ cầm lấy tay của Hiên Viên Triệt, nhanh thật nhanh cầm lấy.

Cũng gắt gao nắm lại tay của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhẹ giọng nói: "Ngu ngốc, ta sao lại không nhận ra được nàng. Ta, cũng chỉ cần một mình tiểu vương phi của ta là đủ rồi."

Một câu hai nghĩa, rất nhẹ, thực nhạt, lại rất có khí phách, có bị gió núi cuốn lên cũng không tiêu tan.

Quả thật lúc ấy có hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng khi tới gần, có thể nhận ra thật giả. Người mình khắc ghi trong lòng, sao có thể nhận sai.

Ba nghìn phần trang điểm, lục cung nhan sắc, cũng không thể hơn được Lưu Nguyệt từ trong máu tươi đầy người, núi đao biển lửa đi tới, cũng không thể hơn được tiểu vương phi luôn bỉ dực tề phi (kề vai sát cánh) bên cạnh hắn.

Kiếp này đắc chí, thiên hạ chi hạnh, sao lại cô phụ (Su: thỉnh mọi người tự hiểu ta hiểu nôm na, nhưng mà không diễn đạt được.

"Ba nghìn con sông, chỉ cần một gáo." Nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười ôn nhu, cười khuynh thành, lại càng cười đa tình.

Tiểu vương phi của hắn, hắn sao lại không biết cảm giác của nàng như thế nào, sao lại không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cần liếc mắt một cái hắn liền nhận ra.

Nữ nhân trong thiên hạ này dù nhiều bao nhiêu, hắn chỉ cần một mình nàng là đủ rồi.

Dục vọng, không phải không thể khắc chế, chỉ có với Lưu Nguyệt mới mênh mông trào đang, với những nữ tử khác, thì cũng chỉ là chuyện vặt.

*****

Đôi mày nhăn lại hiện lên sự đau xót. Vết thương này sợ là vì ép chính bản thân thanh tỉnh, Lưu Nguyệt của hắn, Lưu Nguyệt của hắn, nữ nhân ngốc nghếch này, nữ nhân ngốc nghếch làm hắn thương tâm.

Bão táp ở sâu trong con ngươi đen chậm rãi tản đi, băng hàn cũng nhanh chóng tan ra.

Mùa xuân trở lại, vạn vật nhảy múa.

Bên môi chậm rãi vẽ lên nụ cười, đôi mắt sâu thẳm, nở rộ như đóa hoa.

Tay duỗi ra, kéo đầu Hiên Viên Triệt xuống, Lưu Nguyệt hôn lên thật sâu (Su: đây là nụ hôn thứ mấy a?).

Hiên Viên Triệt của nàng, Hiên Viên Triệt như vậy, sao có thể không yêu, sao có thể không thương?

Gắn bó như môi với răng, cực kì nóng bỏng. (Su: so hotttttttt, H đê H đê, ta chưa đủ tuổi, không phải edit, há há há)

Gió núi thổi qua, đứng trên vách núi, cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.

Tình cảm mãnh liệt tràn ra bốn phía, chung quanh mọi người muốn lồi cả mắt.

Lớn mật như vậy, không để ý đến ánh mắt của thế tục, Lưu Nguyệt này quả thực, quả thực...

Đám người Khinh Thủy không khỏi nhất tề quay đầu đi, đương sự cũng không tị hiềm, tại sao bọn họ phải tị hiềm, thật là. Nhưng trong lúc ấy lại lơ đãng đảo khóe mắt qua. Nhược thủy ba nghìn, chỉ lấy một, một đế vương mà dám nói lời như vậy, quả thực rất kinh người, bọn họ thực khiếp sợ. (Pra: Nguyên câu ý giống như câu Hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ độc sủng một người)

Trên đời, chưa bao giờ nghe nói qua.

Ở một chỗ khác, Mộ Dung Vô Địch lại thở dài một hơi. May mắn, may mắn, nếu không, hôm nay có thể thật sự không thể trở về, không phải chết trong tay mãnh thú, mà là chết trong tay tiểu vương phi.

Ôm lấy Thanh Liên, Độc Cô Dạ nhìn vào cổ nàng, một đạo dấu tay, Thanh Liên bị Hiên Viên Triệt chặn cổ. (Su: rất... hôn sao lại để lại dấu tay?)(Pra: chặn động mạch -> bất tỉnh)

Giương mắt, nhìn hai người ôm nhau trên vách đá, trong mắt Độc Cô Dạ chợt lóe qua tia thâm trầm. Tình cảm như vậy, tình cảm như vây...

Vách núi đen xì, ấm như hơi thở mùa hè.

"Khụ khụ, cái kia, con kiến..." Trong hoàn cảnh tình cảm mãnh liệt ấy, Ngạn Hổ đột nhiên ho khan hai tiếng, hắn không muốn phá Vương gia và Vương phi, nhưng mà thực nhân nghĩ phía sau thật làm người ta sợ hãi nha.

Chậm rãi tách ra, ngăm đen chống lại đỏ sậm, không có gì không xác định, không co nghi kì gì, chỉ có tín nhiệm, chỉ có thâm tình.

"Đi." Gắt gao túm lấy tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hăng hái bừng bừng.

Hiên Viên Triệt cũng gắt gao nắm lại tay Lưu Nguyệt, về sau sẽ không nắm nhầm tay người khác: "Đi."

Sóng vai mà đi, ngăm đen cùng đỏ sậm tôn nhau thành đôi.

*****

"Đi đi." Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy lập tức bước nhanh đi theo.

Độc Cô Dạ vẫn đứng sát ở vách núi, mắt nhìn hai đôi bàn tay đang hòa vào nhau kia, lại nhìn Thanh Liên đang hôn mê trong ngực, mắt không chút thay đổi đi theo sau, hắn quyết định...

Cây cầu duy nhất nối hai vách đá với nhau, đi tới giữa, liền dừng lại.

Phía dưới, vực đá sâu thẳm, âm trầm đen tối.

"Đuổi tới rồi." Thiên Nhai đi cuối cùng đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, nhìn từ trong chướng khí xa xa toát ra một tầng màu đen.

Thực nhân nghĩ đuổi theo.

"Chém." Không có quay đầu lại, Hiên Viên Triệt trên mặt hiện lên sự quyết tuyệt.

"Chúng ta làm sao trở về?" Mộ Dung Vô Địch ngẩn ra, chém đứt cầu, bọn họ cũng không còn đường lui.

"Núi rừng rộng lớn như vậy, còn sợ không có đường ra." Lưu Nguyệt chậm rãi ném một câu.

Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ ra dấu cho Thiên Nhai ở phía sau, chém, không lo không có đường trở ra.

Ba người đều là người quyết định nhanh chóng, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra điều đó.

Khinh Thủy đi phía sau Thiên Nhai thấy vậy, trường kiếm trong tay xoay một vòng, hướng tời phần giữa yếu ớt nhất của cây cầu chém tới.

Hai đạo kiếm quang chợt lóe, ở giữa cây cầu gãy ầm ầm, rơi xuống vách đá đen tối, thật lâu không còn nghe thấy tiếng gì nữa.

Mà ở bên trên cây cầu, mọi người thấy vậy lập tức chuyển động nhanh hơn, khinh công vài cái liền lên tới vách đá bên kia.

Xoay người, Thực nhân nghĩ màu đen đã đến bên kia đầu cầu, nhìn lại căn bản không thấy cuối.

Nhưng, không thấy cuối thì làm sao, phía trên cái vực này, dù chỉ là khoảng cách bằng ngón tay cái, chúng nó cũng không dám phi qua.

Màu đen tụ tập một chỗ, không bao giờ còn là nỗi uy hiếp nữa.

Nhìn nhau cười, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt quay đầu đi nhanh về phía trước, giống như ở nơi sơn cùng thủy tận không còn đường, lại có thể thấy một thôn nhỏ.

Tâm tình rất tốt, làm việc lại càng nhanh chóng, trèo qua vách núi cao cao, tầm mắt trải rộng, nhìn xuống mảnh đât rộng lớn trù phú, một khung cảnh tuyệt đẹp.

"Trời ạ, là nó, là nó..." Mộ Dung Vô Địch nhìn chằm chằm khung cảnh kì diệu phía dưới, đột nhiên khiếp sợ mở to miệng, một ngón tay chỉ xuống dưới.

Bá chủ rừng mưa, uốn lượn tung hoành.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-220)