Vay nóng Tima

Truyện:Vương Phi 13 Tuổi - Chương 072

Vương Phi 13 Tuổi
Trọn bộ 220 chương
Chương 072
Hắc y Tu La
0.00
(0 votes)


Chương (1-220)

Siêu sale Lazada


Chỉ thấy ở dưới chân núi là một hồ nước sâu thẳm màu xanh bích bồng bềnh, uốn lượn, ánh mặt trời hoa mĩ chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng ngọc.

Ánh sáng lấp lánh, xa hoa.

Mà trong màu xanh ấy, một thân hình màu trắng uốn lượn, tung hoành xinh đẹp, tùy ý đùa nghịch trong làn nước.

Ngạo thị quần hùng, duy ngã độc tôn (mạnh hơn tất thảy, quân vương duy nhất).

"Li long." Thanh Liên công chúa không biết tỉnh lại từ khi nào, không kịp nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi đến há hốc.

"Hô mưa gọi gió, lấy nước làm nhà, chiều cao trăm trượng, vảy sáng như bạch kim." Hiên Viên Triệt chậm trãi nói, hơi hơi nắm chặt tay Lưu Nguyệt.

"Long xà ngàn năm." Độc Cô Dạ buông Thanh Liên công chúa, ánh mắt khóa chặt vào sinh vật màu trắng lam bên dưới.

Mấy lời đó rơi vào tai, Lưu Nguyệt từ chối cho ý kiến, ngàn năm long xà cái gì, li long, hô mưa gọi gió? Nó chính là bá chủ rừng mưa, hay nói cách khác, nó chính là đại mãng xà.

Trong nước có cá mập làm bá chủ, mà trên mặt đất, không có gì có thể uy hiếp địa vị bá chủ của mãng xà, cho nên, vừa nghe thấy bọn họ muốn đến Ngàn Năng Sơn tìm long xà gì đó, nàng đã biết nó chính là đại mãng xà, ngoại trừ nó ra, còn có cái gì có thể gọi là long xà?

"Đi." Độc Cô Dạ nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, đột nhiên lạnh lùng ném một chữ, phi xuống dưới.

Phía sau, Thanh Liên, đám người Khinh Thủy lập tức đuổi theo.

Từ phía sau nhìn lại, Thanh Liên không ngừng nói gì đó cùng Độc Cô Dạ, tiếng nói rất nhỏ, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy, có lẽ là cách bắt mãng xà này.

"Đi mau, nếu không bọn họ sẽ đoạt trước." Ngạn Hổ thấy vậy lập tức phóng xuống dưới.

Đường này là do Vương phi của bọn họ dẫn tới, Độc Cô Dạ hắn muốn đến đây, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, hiện tại long xà ngàn năm tìm được rồi, Độc Cô Dạ muôn xuống tay trước, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.

"Hoảng cái gì." Ngạn Hổ chưa nói xong, Lưu Nguyệt đột nhiên nói tiếp, nhìn thân ảnh Độc Cô Dạ đi xa, lạnh lùng cười cười.

Bọn họ không biết những người kia, chả lẽ nàng lại không biết, muốn nẫng tay trên của nàng, không phải chuyện dễ dàng.

*****

Nắm lấy tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt khóe miệng khẽ cong lên, nhướng mày cười nói: "Nơi này phong cảnh không tồi." (Su: 2 anh chị rất được)

"Chúng ta vừa đi vừa ngắm." Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, mắt cong cong.

"Tốt." Hiên Viên Triệt nhất thời cười to, nắm tay Lưu Nguyệt, chậm rãi đi xuống vách núi, một chút háo sắc cũng không có. (Su: háo sắc????? Cái này rất khó tin)

Mộ Dung Vô Địch hai mắt lưu chuyển, có chút hiểu rõ, lập tức nháy mắt mấy cái với Thu Ngân, Ngạn Hổ, cũng từ từ đuổi theo.

Độc Cô Dạ không phải dễ đối phó, long xà ngàn năm cũng vậy, chờ đến lúc cả hai lưỡng bại câu thương (hai bên đều chịu tổn thất), bọn họ ra tay, vậy không phải tốt lắm sao.

Gió núi thổi qua, mùi cỏ cây thơm ngát bay vào mũi.

Hảo sơn hảo thủy nha.

Chậm rãi bước xuống núi cao, tiếng nước hỗn loạn từ xa truyền đến, rất là kịch liệt.

Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đất dưới chân, nhìn hoàn cảnh xung quanh, mặt cỏ tươi tốt, hoa cỏ xanh mơn mởn, nhưng không hề có côn trùng, một con rắn độc, một con bò cạp, ngay cả một con bướm trong không trung cũng không có, một sự yên lặng tuyệt đối, một quy tắc của rừng mưa.

Mọi vật né tránh, không dám xâm chiến.

Một vùng lãnh thổ, chí tôn duy nhất.

Lãnh địa rộng lớn không hề có bất kì loài động vật nào khác sinh sống, nhưng mà xa như vậy cũng không có con vật nào, Bích Ba Đầm này, không thể coi thường.

Trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc: "Chú ý một chút, có thể nó còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của chúng ta."

Nàng biết mãng xà lợi hại. Năm đó nàng vào rừng mưa để chấp hành một nhiệm vụ, đụng trúng một con đại mãng xà.

Sức mạnh như vậy, so với hỏa tiễn còn lợi hại hơn, nơi đi qua, không ai có thể kháng cự, làm nàng phải nhờ vào hỏa tiễn mới có thể bắn hạ nó, thiếu chút nữa lộ tung tích.

Mà bây giờ, không có AK47, không có M16, lại càng không có pháo truy kích, hỏa tiễn, muốn giết nó lại càng khó khăn.

Lợi kiếm màu bạc đã nắm trong tay, Hiên Viên Triệt chưa từng gặp qua đại mãng xà, nhưng không có nghĩa là hắn không cảm giác được nguy hiểm.

*****

Trường kiếm trong tay, chậm rãi tới gần, một hàng năm người thu hồi sự khinh thường, toàn bộ là tinh thần đề phòng.

Ra khỏi vách núi, Bích Ba Đầm lập tức thu vào trong mắt mọi người.

Bọt nước văng khắp nơi, màu trắng tung hoành.

Lợi kiếm nhô lên cao, sát khí bay tán loạn.

Chỉ thấy Độc Cô Dạ cùng tứ đại thống lĩnh bay nhảy khắp nơi, cực kì mạnh mẽ bao vây tấn công đại xà màu trắng.

Kiếm khí nhảy lên không, Khinh Thủy, Thiên Nhai, Lưu Trình, Lí Mộ, bốn người liên thủ, tứ kiếm giơ cao, rống to một tiếng nhảy vào không trung đánh thẳng vào sát thân con mãng xà.

Cùng khắc, Độc Cô Dạ một mình ở phía đuôi con mãng xà, lợi kiếm trong tay nhanh chóng vung lên, đánh thật nhanh vào phần đuôi của nó.

Hai kiếm cùng vung, mạnh mẽ tuyệt luân.

Đầu đại mãng xà to như đầu trâu, hơn phân nửa thân mình ngâm trong đầm nước, dựng cao đầu uốn éo, hướng thẳng đến chỗ bốn người Khinh Thủy.

Tứ kiếm vung lên, không tới.

Bọn Khinh Thủy vốn là cao thủ trong cao thủ, bốn người cùng liên thủ, cho dù xương cốt cứng như sắt thép cũng bị chém nát.

Chỉ nghe tiếng bốn thanh kiếm chém vào thân mãng xà như tiếng thiết khí (vũ khí bằng sắt) va vào nhau, vang lên sang sảng, trên lớp da màu trắng bị bốn người đâm có một vết thương.

Máu tươi lập tức chảy ra.

Bốn người nhất thì vui vẻ, kiếm trong tay còn chưa kịp đánh tiếp, đại bạch xà liền nổi giận, đầu mổ tới, lực đạo mạnh mẽ tựa ngàn cân.

Một đầu hung hăng đánh tới, đánh thẳng vào bốn người trong không trung.

"Phốc." Một ngụm máu tươi phun ra, vẽ trong không trung một đường cong hoa lệ. Lí Mộ, Lưu Trình, Khinh Thủy, Thiên Nhai - tứ đại thống lĩnh, oanh một tiếng bị văng ra xa, té mạnh trên mặt đất, máu tươi ở khóe miệng không ngừng trào ra.

Chỉ một cái đầu, đã có sức mạnh như vậy.

Mà ngay khi đầu đại xà đánh về phía đám Khinh Thủy, Độc Cô Dạ phía sau vung lợi kiếm phá không, đâm mạnh vào đuôi con mãng xà.

Cái đuôi lớn đặt trên bãi cỏ, lập tức bị Độc Cô Dạ cắm chặt trên mặt đất.

"Ti." Một tiếng kêu, đại bạch xà giận tím mặt, đuôi bị cắm trên mặt đất, nháy mắt giãy ra khỏi sự khống chế của Độc Cô Dạ, quét về phía hắn.

*****

Tiếng xé gió, rất rõ ràng.

Độc Cô Dạ thấy tình thế không ổn, lợi kiếm trong tay vung lên, phi thân một cái nhảy về phía sau.

Nhưng hắn mau, đại bạch xà thân thể nhìn cục mịch kia lại tuyệt không chậm hơn hắn, đuôi đập mạnh vào người Độc Cô Dạ.

Thân hình Độc Cô Dạ lung lay, ở trong không trung trở mình hai cái liền ngã xuống mặt đất.

Thần sắc vẫn lạnh lùng như trước, khóe miệng có một tia máu tươi chậm rãi chảy ra, hiển nhiên cũng bị thương.

Nháy mắt một cái, năm người xuất sắc nhất Ngạo Vân quốc đều bị đánh đến chịu thương.

Mà Thanh Liên không có võ công bị an bài ở chỗ rất xa, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.

Cầm lấy chủy thủ, nhìn đám người Độc Cô Dạ bị đánh bại trong nháy mắt, mày Lưu Nguyệt gắt gao nhíu chặt.

Nhìn thân thể trước mắt cơ hồ phải đến một trượng, chiều ngang ba thước, chồng chất nhiều múi cơ thịt trắng rắn chắc, Lưu Nguyệt nhức đầu. Mãng xà này sống không ít năm, thân hình thực hùng vĩ.

Thứ này, phỏng chừng đến hỏa tiễn cũng không đánh lại nó.

Đầm nước quay cuồng, đại bạch xà bị thương hai nơi, nhất thời đỏ hai mắt, một cỗ hơi thở cực kì áp lực, từ trên người nó phát ra.

Ở trong này xưng vương xưng bá đã lâu, chưa hề có bất cứ thứ gì dám nhảy lên đầu nó, vậy mà hôm nay cư nhiên lại bị thương.

Đại bạch xà nổi giận.

Giương đầu lên, mở to cái iệng cực kì dữ tợn, ở trong Bích Ba Đầm quay cuồng một cái, bắn thẳng về phía mặt đất.

"Nhờ các ngươi dẫn đường, hươu chết vào tay ai, tùy vào bổn sự (tài năng) mỗi người." Thanh âm lạnh như băng truyền đến, Độc Cô Dạ giương lợi kiếm trong tay lên, mũi chân điểm trên mặt đất, nhảy vào không trung đánh về phía đại bạch xà đang bò lên bờ.

Cùng khắc, bốn người Khinh Thủy bị đánh đến hộc máu cũng nhảy lên.

Không phải là không biết người đánh trước sẽ chịu thiệt, nhưng mà hắn đã tò tò đi theo bọn Lưu Nguyệt, xung phong đi làm đại bạch xà bị thương, hắn là người ân đền oán trả, cũng không muốn chiếm tiện nghi của người ta mãi.

*****

Mỗi một kiếm đều hướng về phía mãng xà đang đỏ mắt kia, cũng không phân biệt ai đang công kích nó, liền đánh về phía Lưu Nguyệt.

Phía sau, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ đều xông lên đánh tiếp.

Ai đánh đầu, ai đánh đuôi, không có trao đổi, nhưng một khi cùng nhau hành động lại cực kì ăn ý, căn bản không cần phân phó gì.

Trận chiến vừa rồi, tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, nhưng bọn họ cũng thấy rõ ràng, đầu của Ngàn năm long xà là bộ phận lợi hại nhất, ngược lại cái đuôi khá yếu ớt.

Nếu để nó cuộn người lại, cái đuôi kia ngâm vào trong nước, không còn nhược điểm nữa, bọn họ chỉ có thể chịu để bị nó đánh tơi bời.

Khống chế đuôi của nó, không thể để nó tấn công cả hai đầu, như vậy mới có chút hy vọng.

Nhất thời, Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch tấn công đầu, Thu Ngân, Ngạn Hổ tấn công đuôi.

Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ và Khinh Thủy cũng vọt lên, Độc Cô Dạ đánh đầu, mà bốn người Khinh Thủy đánh đuôi. Hai bên hợp lại thành một, ba người mạnh nhất ở phía trước, sáu người yếu hơn ở phía sau.

Trong khoảnh khắc, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Lưu Nguyệt giương mắt nhìn chín người xông lên tiền phương, chỉ thấy bóng kiếm phi múa, nhanh đến mức làm cho nàng không nhìn thấy rõ chiêu thức, thân hình lúc cao lúc thấp, khinh công tuyệt đỉnh tung hoàng tiến lùi, chỉ thấy bóng người chớp lên, nếu không phải do quần áo, căn bản không nhìn ra đâu là người đâu là ảnh.

Quá nhanh.

Đây là chỗ tốt của khinh công.

Lưu Nguyệt chỉ chớp mắt vài cái, không hề động thủ.

Nàng chính là một chiêu mất mạng, chính là giết chóc, chính là đạn pháo súng ống, mà con mãng xà này nhìn qua cũng phải một trăm tám mươi năm, muốn một chiêu chí mạng, thật không dễ dàng, nàng không có tài năng như đám người Hiên Viên Triệt tung hoành trong không trung.

Nàng bây giờ tiến lên, chỉ có vướng chân, không giúp được gì.

Cẩn thận nhìn trận chiến kịch liệt trước mắt, chín thân ảnh tung bay không ngừng, kiếm khí ngang trời.

Đại bạch xà bị vây quanh, đỏ mắt suy nghĩ, mở lớn miệng đấu đá lung tung, răng nanh màu đen dưới ánh kim quang của mặt trời, tỏa ra sát khí âm trầm, hơi thở tanh hôi đến mức nàng đứng xa như vậy vẫn thấy ghê tởm.

*****

Đại mãng xà da dày, công kích bình thường không tạo bất kì thương tổn gì cho nó. Khinh Thủy, Thu Ngân đâm một kiếm xuống, mười kiếm thì có tám cái chỉ để lại một ấn kí nhỏ trên đại bạch xà, hoàn toàn không tạo ra được bất cứ vết thương nào.

Chỉ có hai người Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ, mỗi kiếm đều họa trên người nó một lỗ hổng, máu nhè nhẹ thấm ra ngoài.

Nhưng là, trong vòng bảy tấc xung quanh mãng xà phòng hộ cực kì nghiêm mật, không ai có thể tới gần, cho dù cường hãn như Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ cũng không lọt vào bán kính bảy tấc của nó.

Mà đại bạch xà bị thương ngày càng nhiều, hai mắt ngày càng đỏ, tuy rằng không phải vết thương chí mệnh, nhưng lại xúc phạm uy nghiêm của nó.

Trong cơn giận dữ, mãng xà mấy chục trượng kia nhô lên cao, liên tục phun ra nuốt vào, công kích vật lí mạnh mẽ, cơ hồ không ai dám cản trở.

"Oanh." Đầu mãng xà hướng về phía Hiên Viên Triệt đang đâm một kiếm trên người nó, Hiên Viên Triệt phi thân nhanh như chớp, đại bạch xà không kịp thu thế, đầu đập mạnh lên phiến đá như cái thớt ở giữa Bích Ba Đầm.

Chỉ thấy sau khi một tiếng oanh trầm đục vang lên, phiến đá bị đại bạch xà đụng phải dập nát, những hòn đá nhỏ văng ra khắp nơi.

Mà đại bạch xà chỉ lắc lắc đầu vài cái, xong liền quay đầu lại, há mồm táp về phái Độc Cô Dạ, trên đầu không hề bị xước tí da thịt nào.

Mọi người thấy vậy, không khỏi đều thay đổi sắc mặt.

Nó rốt cuộc mạnh đến mức nào đây?

"Nguyệt, tránh xa một chút." Một kiếm nhảy lên không, Hiên Viên Triệt đang vội vã cũng không quên quay đầu lại hô to với Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt không có khinh công, cũng không có nội công, hắn biết vậy, nếu để Ngàn năm long xà đánh tới, Lưu Nguyệt có thể sẽ không ngăn cản được.

Lời nói của Hiên Viên Triệt vào trong tai, Lưu Nguyệt vẫn không hề động đậy, hai mắt lợi hại tập trung nhìn vào đại bạch mãng vì đầu bị công kích, cử động hỗn loạn.

Khi rắn tấn công, trạng thái hoàn mĩ nhất chính là cuộn tròn thành vòng, công thủ toàn vẹn, hỗ trợ lẫn nhau, đứng hiên ngang, mà hiện nay là bá chủ rừng mưa, hiển nhiên xem thường nhân loại nhỏ bé trước mặt này, bỏ qua hình thái tấn công hoàn mĩ, để lộ nhược điểm.

*****

Cái bụng yếu ớt, hiện ra ngay trước mắt.

Chậm rãi lấy ra từ trên đùi một thanh chủy thủ vẫn chưa dùng qua, Lưu Nguyệt lấy ra từ trong lòng một bình chất lỏng nhỏ vẫn mang theo bên người, đổ lên chủy thủ tỏa ra ánh sáng âm lãnh.

Chất lỏng trong suốt nhỏ giọt trên mặt cỏ, cây cỏ lập tức héo rũ, toát ra khói nhẹ, toàn bộ tan rã.

Ở trong không trung vung lên hai cái, chất lỏng trong suốt trên chủy thủ bị gió hong khô, mặt Lưu Nguyệt không chút thay đổi nhìn thoáng qua chủy thủ trong tay, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đại bạch xà ngày càng để lộ ra bụng.

Bụng, không phải nhược điểm của mãng xà, nhưng nàng muốn đem nó biến thành nhược điểm.

"Phanh." Hiên Viên Triệt sượt qua người của đại bạch xà, thân thể giương lên, khóe miệng hiện lên một tia máu.

Cái đuôi hùng vĩ đảo qua, Thu Ngân, Ngạn Hổ bị đánh lập tức lui vài bước, vạt áo rách nát, một ngụm máu tươi cuồng phun ra ngoài.

Đao quang kiếm ảnh, huyết sắc vẩy ra khắp nơi.

Có máu của mãng xà, lại có càng nhiều máu của chín người đang tấn công.

Phòng ngự vật lí của đại mãng xà rất kinh người.

Không có vì Hiên Viên Triệt bị thương mà đảo mắt qua, ánh mắt Lưu Nguyệt chớp cũng không chớp, tập trung nhìn con mãng xà bởi vì tự đại mà không cuộn người lại, tay chậm rãi giơ lên.

Đầu mãng xà quay sang ngang, đánh thẳng về phía Hiên Viên Triệt và Độc Cô Dạ, đuôi quăng lên không, đánh thẳng vào sáu người phía sau, bụng hoàn toàn lộ ra.

Chính là giờ phút này.

Đôi mắt tĩnh lặng của Lưu Nguyệt bỗng nhiên sáng ngời, cái nàng chờ đợi chính là thời khắc này.

Cổ tay giương lên, ngay sau đó, Thiên Tàm Ti bắn ra, bám vào bụng mãng xà, Lưu Nguyệt dựa vào sợi tơ, phi thân một cái liền vọt tới bụng của nó.

Thiên Tàm Ti bám chặt vào bụng mãng xà, Lưu Nguyệt lắc mình một cái liền kề sát nó, chủy thủ chứa độc trong tay, mạnh mẽ đâm vào.

Thần binh lợi khí của Hiên Viên Triệt, lập tức cắt sâu vào bộ da cực kì cứng rắn của mãng xà.

Không sâu, nhưng đủ để kết thúc.

Điện quang thạch hỏa, nhanh như thiềm điện (cả câu chỉ có một ý duy nhất: nhanh như chớp).

Chủy thủ trong tay đâm vào da mãng xà, Lưu Nguyệt ở trên người nó nhoáng lên một cái, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, chủy thủ xẹt qua bụng nó trong khoảng khắc, tạo thành một vòng tròn

*****

Huyết sắc chảy ra, cái bụng của đại bạch xà xuất hiện một cái vòng tròn màu đen, tiếng tan chảy xèo xèo vang lên giống như bị acid sunfuric ăn mòn.

Cắn răng, đáng tiếc, da quá dày, đâm không sâu, nếu không một dao này, có thể đem mãng xà cắt thành hai nửa.

Ý niệm trong lòng chợt lóe, tay Lưu Nguyệt vũng không hề chậm lại.

Cổ tay trái run lên, Thiên Tàm Ti đang bó chặt trên người đại bạch xà nháy mắt liền vọt ra xa, hai chân Lưu Nguyệt ở trên người mãng xà nhún một cái, thân như phi yến, bay ra xa.

Hết thảy chỉ trong nháy mắt, mấy người đang giao chiến cùng mãng xà cũng chẳng ai thấy.

Trường kiếm trong tay ngang trời, đang định chống lại cái đầu đang lao tới của mãng xà, không nghĩ tới nó lại đột nhiên ngừng lại trong không trung một chút, thân hình kịch liệt run rẩy, máu đỏ trong mắt như lửa tràn ra cánh đồng, vẻ mặt cực kì dữ tợn, không thèm chống lại bất kì ai, quay đầu mạnh mẽ đánh về một hướng khác.

Hiên Viên Triệt thấy vậy không khỏi ngu ngơ, cũng nhìn về phía con mãng xà quay đầu.

Tóc đen phi múa, thân hình như điện, chỉ thấy Lưu Nguyệt cầm lấy Thiên Tàm Ti nhảy lên không, vọt ra xa.

Phía sau, mãng xà không biết sao lại phát cuồng, giương to mồm, lao về phía Lưu Nguyệt như điên.

Tốc độ kia, nhanh đến mức làm cho người ta há hốc mồm.

"Nguyệt, mau tránh ra." Liếc mắt một cái liền thấy rõ đối tượng công kích của đại bạch xà, tim Hiên Viên Triệt nháy mắt trồi lên tận cổ họng, bất chấp nguy hiểm, từng bước nhảy lên không, đuổi theo mãng xà đang hướng về phía Lưu Nguyệt.

Máy người còn lại đều sửng sốt. Mãng xà này sao đột nhiên lại đi công kích Lưu Nguyệt?

Phía sau có vật đột nhiên phi nhanh tới, Lưu Nguyệt mặt trầm như nước, sát khí dữ tợn sau lưng, cơ hồn có thể nuốt chửng nàng, đại bạch xà đang đến đây.

Sát khí phá không tới trong giây lát, nhanh đến mức nàng còn không có thời gian để thở dốc.

Hai hàng lông mày nhíu lại, cổ tay Lưu Nguyệt run lên, cả người cuộn lại, lộn ngược ra phía sau.

Nàng phản ứng mau, nhưng mãng xà phía sau tốc độ nhanh hơn.

*****

Lưu Nguyệt vừa mới né tránh một chút, mãng xà đã xông đến, đầu đánh ngay vào bả vai trái của nàng.

Lưu Nguyệt đang ở giữa không trung, vốn không có ngăn cản, chịu va chạm như vậy, lập tức bị đánh bay về phía tảng đá lớn bên cạnh, đầu hướng về phía tảng đá.

"Nguyệt." Hiên Viên Triệt đuổi sát tới thấy vậy, hai mắt nháy mắt liền hiện lên màu đỏ, rống to một tiếng, thân hình đột nhiên phá không, tốc độ tăng thêm vài phần, giống như lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi trăng = nhanh chóng), vọt về phía tảng đá đang sát gần đỉnh đầu Lưu Nguyệt.

Đám người Thu Ngân phía sau nhất tề kinh ngạc há hốc mồm.

"Hôm nay xui xẻo." Lưu Nguyệt bị mãng xà đánh toàn lực, cơ hồ khung xương toàn thân đều vỡ vụn, thân thể không chịu khống chế bay về phía sau.

Trơ mắt nhìn tảng đá gần trong gang tấc, lại không thể làm được gì.

Thanh như tia chớp, bay đi như bão.

Mắt thấy Lưu Nguyệt sắp bị đập lên tảng đá kia, Hiên Viên Triệt phía sau như chỉ màng treo chuông, cuống cuồng phi tới, chắn ở trước người Lưu Nguyệt.

Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, "Phanh" một tiếng, đập vào một chỗ mềm mại, một ngụm máu tươi không khống chế được rốt cuộc cuồng phun ra, dính vào trên người người trước mặt.

"Nguyệt, Nguyệt." Hiên Viên Triệt thấy vậy hai mắt cơ hồ phun ra huyết, vẻ mặt dữ tợn.

"Không chết được." Ngẩng đầu, Lưu Nguyệt để lộ hàm răng dính đầy máu.

Miệng đầy tơ máu, làm cho vẻ dữ tợn trong mắt Hiên Viên Triệt càng sâu, một cỗ sát khí cực kì cường đại tỏa ra, bão táp trong đáy mắt Hiên Viên Triệt kịch liệt nổi lên.

Ngay tại lúc hai người một hỏi một đáp, mãng xà phát cuồng phía sau lại xông lên, mở rộng mồm cắn về phía Lưu Nguyệt.

Hiên Viên Triệt nắm chặt lợi kiếm trong tay, cổ tay ôm Lưu Nguyệt run lên, ném Lưu Nguyệt về phía Độc Cô Dạ.

Cùng khắc, trong mắt hiện lên sát khí dày đặc. Làm tổn thương Lưu Nguyệt của hắn, hắn bắt nó phải đền mạng. (Su: ~^O^~ ô ô ô, e càng ngày càng yêu ca, chụttttttttttttttttttt)

Lợi kiếm bay lên cao, dung nhan xinh đẹp trong nháy mắt thiết huyết như Tu La.

Tiếng gào thét phá không, Hiên Viên Triệt không hề chần chừ, một kiếm liền hướng đến đại bạch xà đang đứng thẳng kia, bão táp mà âm trầm, xuyên thủng mây xanh.

*****

Nhuyễn kiếm màu bạc cơ hồ không nhìn ra hình bóng, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, Hiên Viên Triệt một kiếm quét ngang, đâm thẳng vào cái mồm rộng lớn của mãng xà.

Cơ hồ mấy cái răng nanh của nó, đều treo trên đầu Hiên Viên Triệt, nước dãi dính hết lên người hắn.

Trong cái mồm to khủng bố đó, Hiên Viên Triệt thật sự rất nhỏ bé.

"Vương gia." Thu Ngân từ xa chạy tới, tim bị dọa đến mức ngừng đập.

Rất nguy hiểm.

Đón lấy Lưu Nguyệt rơi về phía mình, Độc Cô Dạ nhìn Hiên Viên Triệt, nhướng mày.

Mạt mày một mảnh thiết huyết, Hiên Viên Triệt hét to một tiếng, cánh tay vung lên, cầm lấy lợi kiếm đang đâm vào mồm mãng xà, quét ngang, phi về phía sau nó.

Chỉ thấy ngân quang lướt qua, đầu của đại bạch xà, từ khóe miệng, bị Hiên Viên Triệt chém một kiếm chia thành hai nửa.

Máu tươi, lập tức văng lên mặt Hiên Viên Triệt.

Mộ Dung Vô Địch đang đi nhanh tới, thấy vậy khiếp sợ mở to mắt. Đầu mãng xà cứng đến mức nào, bọn họ đều biết, này... Cư nhiên trực tiếp chém đứt, này...

Đại bạch xà ăn đau, lại càng điên cuồng hơn.

Giương đầu lên, duôi đánh về phía Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt thần tình thiết huyết, trong mắt chỉ có ánh sáng lạnh lẽo, dữ tợn giống như quỷ dạ xoa.

Thấy vậy hừ lạnh một tiếng, chẳng những không tránh đi, ngược lại vung cao kiếm, vọt lên, nhảy lên không, bay về phía đuôi, một kiếm phá không.

Ngân quang chớp động, trong không trung cứ như có một tia chớp xẹt qua.

Đuôi xà thật lớn và tia chớp nhảy lên không, men theo thân thể của mãng xà mà chém, đâm sâu vào tầng da cuối cùng.

Đám người Thu Ngân đang chạy nhanh về phía này, thấy vậy không khỏi mắt mở lớn, dừng bước. Vương gia bọn họ phát cuồng.

Thân thể đại bạch xà trong khoảnh khắc đều đứng thẳng lên, đầu quay tứ tung, sát khí dữ tợn.

Không đợi kiếm quang dừng lại, hai mắt Hiên Viên Triệt hiện lên sự ma quái, xoay người phóng tới trên người mãng xà.

*****

Ngân quang xẹt qua, cực kì sắc bén.

Chỉ trong khoảnh khắc, chỉ thây ngân quang phi múa, âm hàn sát khí, bao phủ toàn bộ không gian, âm trầm, cực kì thiết huyết.

Mỗi kiếm đều chém lên người đại bạch xà, máu văng khắp nơi, sát khí phi lên không, nước Bích Ba Đầm bắn lên.

Lưu Nguyệt bị Độc Cô Dạ tiếp được, giãy dụa. Nàng không cần Độc Cô Dạ ôm.

Độc Cô Dạ ngăn cản Lưu Nguyệt giãy dụa, quay người lui ra phía sau.

"Buông ra." Lưu Nguyệt nhất thời lạnh giọng.

"Hắn phát cuồng." Độc Cô Dạ cũng không giải thích nhiều, chỉ lui ra phía sau tạo ra khoảng cách, nói xong, thả Lưu Nguyệt ra.

Lưu nguyệt nghe lời nói của Độc Cô Dạ, nhìn theo ánh mắt hắn, cách đó không xa là một mình Hiên Viên Triệt cùng giao phong với mãng xà, không khỏi trừng mắt.

Hiên Viên Triệt hình như chưa bao giờ để lộ thân thủ trước mắt nàng, nàng chưa bao giờ biết, hắn cư nhiên lợi hại đến mức này.

Vừa rồi, chín người đồng thời ra tay, cũng không áp chế được con mãng xà trăm năm này, lúc này Hiên Viên Triệt một mình một người chống lại, cư nhiên chiếm thế thượng phong.

Màu bạc nhảy lên không, tơ máu vẩy ra.

Mặt Hiên Viên Triệt dính đầy máu, một thân hắc hồng ở trong trời đất, giống như Tu La.

Hơi thở xơ xác, âm trầm, tiêu điều. Bốn phía tung hoành, cực kì vô tình thiết huyết.

Phi thân một cái, đi lên đỉnh đầu con mãng xà, trong mắt Hiên Viên Triệt lộ ra vẻ hung ác tuyệt đối, dưới chân dùng sức một chút, đại bạch xà kia nửa thân thể đều dựng đứng trong không trung, trên đỉnh đầu giống như bị núi đè xuống, căn bản không chống đỡ nổi, gục xuống.

Chỉ nghe Bích Ba Đầm oanh một tiếng nổ, bụi đất phi lên, bọt nước văng khắp nơi.

Mãng xà kia bị Hiên Viên Triệt đá một cước, rớt xuống hồ, bắn lên vô sô bọt nước.

"Làm tổn thương người của ta, ta muốn ngươi phải chết." Vẻ mặt lãnh khốc như Tu La, Hiên Viên Triệt đứng trên đỉnh đầu mãng xà, toàn thân đều là sát khí.

Mà lúc này, đại bạch mãng bị ép xuống đất, bụng không ngừng tan chảy, lộ ra một lỗ hổng lớn, máu loãng nhiễm đỏ toàn bộ cỏ cây bên cạnh.

*****

Thân thể mãng xà không ngừng vặn vẹo, làm cho Bích Ba Đầm trời long đất lở.

Nước văng khăp nơi, giống như một cơn mưa to tầm tã, bao phủ toàn bộ không gian.

Mà Hiên Viên Triệt lại như một pho tượng sát thần, đứng sừng sững trên đỉnh đầu mãng xà, không chút sứt mẻ.

Hắc y Tu La, đứng tại nơi cao nhất, nhìn xuống hết thảy.

Mọi người chung quanh đều ngừng động tác, chỉ ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt, chính là Độc Cô Dạ và tứ đại thống lĩnh.

Hiên Viên Triệt hung hăng đá cho đại bạch xà một cước, không cho nó trở mình, một bên ngân kiếm trong tay vung lên, hung hăng đâm vào đầu nó, ngay trên vị trí hai mắt, đâm hai cái, một vật chui ra, phi nhanh ra ngoài.

Xa xa, Thanh Liên cong chúa sớm đã bị làm cho kinh ngạc bước nhanh tới, thấy hạt châu trắng bay về hướng nàng, không khỏi giương hai tay tiếp lấy Long vương đan.

Hươu chết vào tay ai, tùy vào bổn sự, đây là ca ca và Dực vương lấy được, Long vương đan bị ai lấy được, cũng không ai có thể cướp đi. (Pra: ý là cả hai người đều góp sức như nhau tiêu diệt mãng xà, nên bây giờ người đầu tiên cầm được long đan cũng sẽ được sở hữu nó luôn)

Trong mắt hiện lên một tia vui sướng, nàng cư nhiên có vận khí tốt như vậy.

Cách đó không xa, Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, cổ tay run lên, Thiên Tằm Ti chớp lên, phá không bay về phía Long vương đan.

Cho nàng ta, mơ đi.

Đó là Hiên Viên Triệt liều mạng lấy được.

Hai tay giơ lên không, mắt thấy sắp tiếp được Long Vương đan kia, đột nhiên màu bạch chợt lóe, một vật phá không mà đến, một phen túm lấy Long vương đan sắp tới tay.

Thanh Liên công chúa không khỏi sửng sốt, nhìn theo ngân quang.

Chỉ thấy Long vương đan màu trắng bị Lưu Nguyệt nắm chặt trong tay, ánh mắt lạnh như băng lại cực kì lãnh duệ quét qua nàng, lạnh đến mức có thể giết chết người.

Thanh Liên công chúa không khỏi đánh cái rùng mình.

"Thế nào?" Căn bản không để ý tới Long vương đan, Hiên Viên Triệt nhảy xuống thân thể của mãng xà vẫn không ngừng vặn vẹo, vọt về phía Lưu Nguyệt.

Thần tình lo lắng, một bên túm lấy cánh tay Lưu Nguyệt, vẻ xơ xác tiêu điều trên người vẫn bén nhọn như trước.

*****

"Không chết được." Lưu Nguyệt quay qua, thần tình lạnh như băng lập tức chuyển hóa thành xuân sắc, mỉm cười nhìn Hiên Viên Triệt vẻ mặt đầy máu.

Thật giỏi, Hiên Viên Triệt của nàng thật giỏi.

Va chạm kia đúng là lợi hại, nhưng lúc đánh lên người nàng, trong nháy mắt, lực đạo mạnh nhất đều tan biến, nhìn thì có vẻ lợi hại, kì thật đụng chạm vào nàng cũng chỉ có một chút lực, cũng không nghiêm trọng lắm.

Vuốt cánh tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt kiểm tra hết lượt, Lưu Nguyệt tuy rằng hộc máu, thương thế cũng không nặng như hắn tưởng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, va chạm kia làm hắn sợ hãi đến mức tim đau.

Một cú đánh toàn lực của mãng xà trăm năm kia, đến cự thạch đều bị vỡ nát, Lưu Nguyệt thân thể là phàm nhân, chịu một đòn này, quả thực làm hắn sợ đến hồn phi phách tán.

Sự lo lắng trong lòng buông lỏng, Hiên Viên Triệt dang hai tay ôm lấy Lưu Nguyệt vào trong lòng, vừa rồi đã nghĩ rằng sẽ mất đi nàng.

Cảm giác được sự kích động của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhẹ nhành vỗ phía sau lưng hắn: "Không có việc gì, ta tự biết bảo vệ bản thân, không lo lắng, không lo lắng."

Vừa nói, một bên bì hấp dẫn lực chú ý của Hiên Viên Triệt, giơ Long vương đan trong tay lên, Lưu Nguyệt cười nhìn Hiên Viên Triệt nói: "Đây, của chúng ta."

Độc Cô Dạ bên cạnh thấy vậy hai tay chắp sau lưng, cũng không tiến lên cướp đoạt, chỉ lãnh đạm nhìn.

Không thành công chính là không thành công. Hắn thua.

"Nàng cầm lấy, về sau chú ý một chút, tại sao đột nhiên chạy đến, nếu lần sau bị thương thì làm thế nào bây giờ? Về sau không được làm bậy, có nghe hay không? Còn có thêm lần nữa, ta lột da nàng."

Cơn giận còn sót lại, Hiên Viên Triệt ngẩng đầu trừng Lưu Nguyệt, ôm chặt lấy, trong mắt là sự lo lắng. Vừa rồi hù chết hắn.

Nâng tay lên, lau đi vết máu trên mặt Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cười ôn nhu.

Ôm lấy cổ Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng hôn hai má Hiên Viên Triệt, khó lắm mới nhu thuận nói: "Ừ."

"Trời ạ, mau nhìn." Đám người Khinh Thủy Thu Ngân bên cạnh nhìn thế cục đã định, đột nhiên cả kinh rống lên, ngữ khí đều là khiếp sợ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-220)