Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 039

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 039
Sính lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tại Hoàng gia, hai lão nhân Hoàng gia nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vừa khóc vừa cười lôi kéo nàng nói chuyện thật lâu. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng cảm động muốn rơi nước mắt, Hoàng gia lão phu nhân đã lớn tuổi, nói đến nữ nhi, vẫn lại là nhịn không được thương tâm. Hàn Nguyệt Nguyệt an ủi hai người thật lâu, tâm tình mới có thể bình tĩnh trở lại, không đành lòng cự tuyệt lòng tốt của hai vị lão nhân, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải lưu lại ở vài ngày, cũng coi như thay mẫu thân hiếu thuận hai vị lão nhân.

Hàn Nguyệt Nguyệt ở phòng của mẫu thân trước kia. Bên trong phòng không nhiễm bụi, hẳn là mỗi ngày đều có người dọn dẹp. Hàn Nguyệt Nguyệt đảo qua giá sách, tất cả đều là một chút bộ sách liệt nữ, mẫu thân hẳn là người rất có tài hoa. Trên án thư vẫn còn bảng chữ còn chưa có viết xong, phía trước gần cửa sổ đặt một thanh cầm. Năm đó nếu mẫu thân còn chưa lấy chồng, người tới cửa cầu hôn chắc là không ít, nhưng là lại cứ gả cho Hàn Diệu Văn, biến thành hương tiêu ngọc vẫn.

"Nguyệt Nguyệt, vẫn còn chưa quen nơi này, cần cái gì liền nói mợ"

Hoàng phu nhân cười tiêu sái tiến vào, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy nghênh đón.

"Làm phiền mợ, mọi thứ đều tốt, Nguyệt Nguyệt không có gì không quen"

Công công cùng bà bà còn có trượng phu cũng rất thương ngoại tôn nữ này, nàng tự nhiên cũng cần phải chiếu cố thật tốt.

"Nơi này là nhà ngươi, cứ yên tâm ở, nơi này là sân của tiểu cô ở trước khi thành thân, bà bà vì thương nữ nhi, cho nên toàn bộ nơi này đều không có thay đổi. Người nhìn xem, nương ngươi khi còn sống thích nhất là đọc sách"

Trương Thị lôi kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt hiền lành nói. Năm đó nàng vào cửa, tiểu cô còn không có xuất giá, hai người ở chung tình cảm cũng rất tốt.

"Ta hiểu được, làm phiền mợ lo lắng"

Trương Thị thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện như vậy, trong lòng lại càng vui mừng

"Đều là người một nhà, nói những thứ này chỉ làm gì, sắc trời không còn sớm, có chuyện gì thì sai hai nha hoàn đi làm, sớm một chút nghỉ ngơi'

Sau khi tiễn bước Hoàng phu nhân, hai nha hoàn lấy nước cho Hàn Nguyệt Nguyệt rửa mặt chải đầu.

Qua vài ngày, Hàn lão Thừa tướng tới Hoàng gia bái phỏng, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được nha hoàn thông báo, lập tức hướng phòng khách đi đến.

"Gia gia"

Tuy người Hàn gia đáng giận, nhưng là ông nội đối nàng rất tốt, nếu không có ông nội, nàng cũng sẽ không có ngày hôm nay. Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Hàn lão Thừa tướng.

"Không hiểu quy củ, ngươi còn chưa bái kiến ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu"

Nghe được Hàn lão Thừa tướng nói, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức xoay người.

"Thỉnh an ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu"

Hai lão nhân Hoàng gia cười nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Ngoan, tới ngồi bên cạnh ngoại tổ mẫu, ông nội ngươi vừa mới nhắc tới ngươi"

Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh Hoàng lão thái thái ngồi xuống. Người Hoàng gia là không biết mẫu thân chết như thế nào, chẳng thế thì sao còn có thể đối với người Hàn gia khách khí như thế.

"Hoàng huynh, lần này ta tiến đến là muốn tiếp Nguyệt Nguyệt hồi tướng phủ. Ngươi cũng biết Hoàng thượng thời gian trước hạ đạo chỉ. Nguyệt Nguyệt là ta Hàn gia dòng chính nữ, thân phận phải được nhìn nhận"

Thánh chỉ viết đích thị Hàn gia dòng chính nữ, đương nhiên liền là Nguyệt Nguyệt.

"Này"

Hoàng gia tổ phụ lần mò chòm râu, cau mày. Nguyệt Nguyệt là Hàn gia dòng chính nữ, đúng là phải gả cho Vân vương. Hắn có phần không vừa ý, Vân vương người quá mức lãnh đạm, làm việc cũng rất tàn bạo, nếu Nguyệt Nguyệt gả cho Vân vương chỉ sợ ngày không dễ chịu, hắn tình nguyện Nguyệt Nguyệt gả cho người bình thường sống hết cuộc đời này.

"Ài ~ ta cũng biết rõ, chỉ là thánh chỉ đã ban, nếu là không tuân liền tính là kháng chỉ"

Nếu không phải Vân vương tìm hắn nói qua, hắn hẳn là không đáp ứng, nếu Nguyệt Nguyệt chính mình đều nghĩ rõ ràng, hắn cũng không tất yếu làm người xấu.

"Hàn huynh nói đúng lắm, không theo liền là kháng chỉ"

Hàn Nguyệt nguyệt nghe được bọn hắn mà nói, biết bọn hắn là vì chính mình suy nghĩ. Hoàng gia tổ mẫu sờ sờ đầu Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng có chút không đành.

Ngoại tôn nữ tưởng mất mà tìm lại được, Hoàng gia lão thái thái như thế nào cũng không để cho Hàn Nguyệt Nguyệt hồi Hàn phủ, không có biện pháp, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải lưu lại một đoạn thời gian.

"Phụ thân, ngươi nói cái gì? Năm đó hài tử không phải đã..."

Hoàng Diệu Văn nghe chính phụ mình mà nói, lập tức nhảy dựng lên, năm đó hài tử không phải tại lúc mẹ nàng mất cũng không thấy nữa sao? Như thế nào lại trở lại.

"Ngươi nghịch tử này, đừng cho là ta không có ở trong phủ cũng không biết ngươi làm những chuyện tốt gì. Qua hai ngày đi Hoàng phủ đón hài tử trở về, nàng mới đúng chúng ta Hàn gia dòng chính nữ"

Hàn lão Thừa tướng chỉ vào Hàn Diệu Văn, hắn đời này thất bại nhất là dạy dỗ con trai như vậy.

"Không được, nếu như đem nàng trở về, kia Thanh Tư làm sao bây giờ. Phụ thân, nàng cũng là cháu gái ngươi. Đứa nhỏ kia đã sống bên ngoài nhiều năm như vậy. Vì sao hiện tại muốn trở về?"

Nếu nàng trở về, Thanh Tư sẽ mất đi thân phận trưởng nữ của Hàn gia sao.

"Nghiệp chướng, đây là lời của một người làm phụ thân nói sao? Ngươi nghĩ muốn, người của Hoàng gia sẽ đáp ứng? Dù sao liền định như vậy. Ngày trừ tịch đi đón Nguyệt Nguyệt trở về bái tế tôn thất"

Để cho Nguyệt Nguyệt ở bên ngoài chịu khổ lâu như vậy, nên đến thời điểm trở về nhận tổ quy tông.

"Dượng, ta tiến vào Hàn gia lâu như vậy không có công lao cũng có khổ lao, ngươi như thế nào có thể đối với mẫu tử chúng ta như vậy"

Đại phu nhân vội tới Hàn lão gia thỉnh an, vừa vặn ở bên ngoài nghe được muốn tiếp nữ nhi của Hoàng Y Lâm trở về, trong lòng kinh ngạc, năm đó không phải nói đã chết sao? Kia hài tử như thế nào còn sống, không được, nàng nhất định không thể để cho hài tử của tiện nhân kia trở về. Chỉ cần hài tử kia trở về thì nhiều năm tâm huyết của nàng liền uổng phí.

Hướng dưới chân Hàn lão Thừa tướng quỳ, khóc hô. Nếu là cô cô còn ở đây nhất định không cho phép, nhưng là hiện tại cô cô bị đưa đi Quốc Quang tự, không được, nhất định không thể để cho tiện nha đầu kia trở về.

"Vân Hương, ngươi là đang nói cái gì. Ngươi tại Hàn gia nhiều năm như vậy, chúng ta Hàn gia có từng hà khắc quá ngươi? Đừng tưởng rằng thủ đoạn nhỏ của các ngươi ta không biết, ngươi làm Hàn gia đương gia chủ mẫu vậy mà không chấp nhận được nữ nhi của chính thê"

Hàn lão Thừa tướng tức giận đập bàn. Đại phu nhân khuê danh Liêu Vân Hương, là cháu gái ruột của Liêu Bội Dung cũng là thê tử của hắn, lúc ấy phu nhân muốn nâng chất nữ nàng vào cửa, hắn cũng muốn thân càng thêm thân, ai biết nàng chính là một đố phụ.

Đại phu nhân thấy Hàn lão Thừa tướng khẩu khí không tốt, không thể không hạ xuống uy phong

"Dượng, dù nói thế nào ta cũng là chất nữ ngươi, ngươi hiện tại đem hài tử kia trở về. Bác Nhân cùng Thanh Tư làm sao bây giờ, bọn hắn cũng là tôn nhi của ngươi"

Sớm không trở lại, muộn không trở về, lại đúng thời điểm cùng Hoàng gia kết thân lại trở về. Này không phải cố ý còn là cái gì.

"Ta khi nào thì nói Bác Nhân cùng Thanh Tư không phải con cháu Hàn gia ta? Đây là Liêu gia giáo ra nữ nhân sao? Hoàng gia năm đó cùng Hàn gia kết thân, là tất cả kinh thành đều biết, ngươi cho là nói mấy câu có thể đem sự thật xóa đi? Cái gì đều không cần phải nói, Bác Nhân cùng Thanh Tư vẫn là Hàn gia dòng chính nữ, nhưng là Nguyệt Nguyệt là Hàn gia đích trưởng nữ, nếu là ai còn có ý kiến, gia pháp xử lý"

Hàn lão Thừa tướng quay đầu nhìn Hàn Diệu Văn "Nhà này sớm hay muộn muốn thua ở trên tay nghịch tử ngươi, muốn chọc giận chết lão nhân ta ngươi mới cam tâm".

"Phụ thân, đều là lỗi hài nhi, ngươi đừng sinh khí, cẩn thận thân thể, ta đi Hoàng phủ đón người là được. Vân Hương là đàn bà, ngươi đừng cùng nàng so đo, thân thể quan trọng hơn"

Hàn Diệu Văn thay cho Hàn lão Thừa tướng rót ly trà, trừng mắt Đại phu nhân đang quỳ trên mặt đất, nữ nhân này thật sự là không có việc gì lại tự đi tìm việc.

Tại Hoàng gia ăn cơm trừ tịch buổi trưa, Hàn Diệu Văn liền đến đón người, khi nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, liền chấn động, hắn lại vẫn cho là Hoàng Y Lâm sống lại. Người Hoàng gia lo lắng. Hoàng phu nhân tự mình đưa Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại Hàn phủ, đem toàn bộ an bài thỏa đáng mới trở về.

Bái qua tổ tông nàng xem như đã nhận tổ quy tông. Hàn Nguyệt Nguyệt do nha hoàn đỡ trở về phòng nghỉ ngơi, nàng hiện tại ở sân trước đây mẫu thân qua đã từng ở. Hàn Nguyệt Nguyệt trái lại không thèm để ý, ở nơi này nàng càng gần gũi mẫu thân.

Mấy ngày hôm trước, Lục Tư Tư từ Tứ Phương thành đem Như Ngọc đến, bên người có người mình mới tốt. Hoàng gia sợ người Hàn gia đối Hàn Nguyệt Nguyệt không tốt, Hoàng gia tổ mẫu đặc biệt phái hai ma ma cùng bốn nha hoàn qua đây hầu hạ nàng.

Ăn xong cơm trừ tịch buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng người Hàn phủ gặp mặt, có mặt của Hàn lão Thừa tướng, ai cũng không dám làm càn. Đại phu nhân cũng chỉ là đối nàng lạnh lùng, không cố ý khó xử cái gì, mà hai vị phu nhân khác trái lại lôi kéo nàng hỏi han.

Bình thường các nàng đều phải xem sắc mặt Đại phu nhân, trong lòng không phục lắm, hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt trở về, Đại phu nhân trong lòng rất không vui. Hàn Nguyệt Nguyệt lại là trưởng nữ mà Hàn lão Thừa tướng nhận định, kia gả cho Vân vương tự nhiên không phải Hàn Thanh Tư, cho nên hai vị phu nhân trong lòng mỗi người đều có tính toán.

Ngày thứ hai là mùng một, Hàn Nguyệt Nguyệt sáng sớm đi chúc tết gia gia. Lại cho các vị phu nhân thỉnh an, mới trở lại trong viện nghỉ ngơi.

"Như Ngọc, đi gọi nhóm người trong viện triệu tập tới"

Trừ bỏ Như Ngọc cùng Hoàng gia đưa tới sáu người, Hàn phủ cũng an bài cái nha hoàn lại đây, người Hoàng gia tạm thời còn có thể tín, nhưng là ba ha hoàn của Hàn phủ thì không nhất định. Đại phu nhân hận không thể bới, lột da của nàng, không có ở trong viện an bài cơ sở ngầm mới là lạ.

"Mọi người nếu ở trong viện ta làm việc, hôm nay liền đem sự tình an bài, các ngươi nếu là làm là tốt, ta nhất định không bạc đãi, nhưng nếu là dám ăn cây táo, rào cây sung vậy đừng trách ta không khách khí"

Không ra oai phủ đầu, những người đó còn tưởng rằng nàng dễ khi dễ.

"Mận ma ma cùng Tô ma ma là ngoại tổ mẫu đặc biệt đưa tới chiếu cố ta, ta tự nhiên tin tưởng. Nguyệt Nguyệt tuổi còn nhỏ, có chừng nhiều chỗ nào không hiểu, ngày sau lại vẫn cần hai vị ma ma nhắc nhở".

Mận ma ma cùng Tô ma ma lập tức cùng nói "Tiểu thư khách khí, lão nô nhất định hội tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư"

Lão phu nhân từng phân phó, sợ biểu tiểu thư tại Hàn phủ chịu uất ức, để cho các nàng trấn áp.

"Kia về sau trong viện lớn nhỏ sự việc liền dựa vào hai vị ma ma. Như Ngọc là nha hoàn bên người ta, về sau có chuyện gì các ngươi có thể tìm nàng, hiện tại bên cạnh ta còn kém ba cái nhất đẳng nha hoàn, ma ma có thể có tiến cử người nào?"

Tuy trước kia vẫn đều là Như Ngọc một người hầu hạ chính mình, nhưng là hiện tại không giống như thế, ngày sau nhất định sẽ có rất nhiều việc cần ứng phó, một mình Như Ngọc khẳng bận không làm nổi.

"Nếu tiểu thư tín nhiệm lão nô, lão nô liền lớn mật nói một câu, Tiểu Hoa cùng Tiểu Cầm tại Hoàng phủ là nhị đẳng nha hoàn, mà Tử Thanh là nhất đẳng nha hoàn, mà Tiểu Cúc là tam đẳng, tiểu thư có thể quan sát" Tô ma ma mở miệng nói.

"Nếu nói như vậy, kia Tiểu Hoa cùng Tiểu Cầm còn có Tử Thanh nâng lên, đổi tên là Ngân Nguyệt, Kim Thu cùng Trúc Thanh, Tiểu Cúc là nhị đẳng nha hoàn"

Cho Hàn phủ ba nha hoàn thành thật một chút là nhị đẳng, còn lại hai người là tam đẳng chuyên làm việc nặng.

"Tạ tiểu thư ban thưởng tên"

Mấy người quỳ xuống trên mặt đất, Như Ngọc an bài sự tình cho bốn người xong xuôi, Ngân Nguyệt phụ trách việc ăn, Kim Thu phụ trách quần áo, Trúc Thanh cùng Như Ngọc phụ trách một chút việc vặt.

*****

Sáng sớm mùng hai, Hàn Nguyệt Nguyệt đi Hoàng phủ chúc tết, Hoàng gia chủ mẫu lôi kéo Hàn Nguyệt Nguyệt nói chuyện thật lâu. Hàn Nguyệt Nguyệt lắng nghe từng cái, ăn xong cơm trưa mới trở về.

"Tiểu thư, nhị tiểu thư đến đây"

Hàn Thanh Tư tới làm gì, tuy không cùng nàng tiếp xúc qua, nhưng là có người mẹ như Đại phu nhân liền tất nhiên không phải là kẻ dễ bắt nạt.

"Biết rõ, ta ra ngay"

Hàn Nguyệt Nguyệt ở nhà thường không chú ý quần áo chính mình, hiện tại chỉ mặc toàn thân bạch sắc áo choàng, tóc thoáng vấn lên, trang sức đều không có mang, trên mặt cũng là sạch sẽ.

"Để cho nhị tiểu thư đợi lâu, không biết có gì muốn làm?"

Hàn Nguyệt Nguyệt bước ra, chỉ thấy Hàn Thanh Tư ngồi ở trong phòng khách, phía sau là hai nha hoàn. Đại phu nhân dáng vẻ không tính xuất sắc, nhưng là này Hàn Thanh Tư lại là một mỹ nhân khó có được.

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tiến vào, Hàn Thanh Tư nhìn chằm chằm, mấy ngày hôm trước nàng chỉ liếc sơ qua Hàn Nguyệt Nguyệt, cũng bất giác thấy được có bao nhiêu xinh đẹp. Hiện tại nhìn kỹ, toàn thân quần áo áo bào trắng, trên người không mang bất luận trang sức gì, trên mặt cũng không trang điểm, đến làm cho người ta có một loại cảm giác không ăn khói lửa nhân gian.

"Tỷ tỷ vừa tới, muội muội như thế nào có thể không tới bái phỏng một phen"

Hàn Nguyệt Nguyệt đoạt đi toàn bộ của nàng, địa vị, hôn nhân nàng hết thảy đều không có, trong lòng đều đã bắt đầu vặn vẹo, nhưng là trên mặt vẫn là một bộ mỉm cười đẹp ngọt ngào.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống "Làm phiền, không biết nhị tiểu thư hôm nay tới đây, cho nên không có chuẩn bị"

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không gọi người mang điểm tâm, hai người câu có câu không nói xong, Hàn Nguyệt Nguyệt không muốn cùng nàng có dính líu.

Mấy ngày nay phố lớn ngõ nhỏ đều vẫn đang thảo luận chuyện hôn nhân của tể tướng phủ cùng Vân vương, vốn tất cả mọi người cho rằng vị trí Vân vương phi là Hàn Thanh Tư, ai biết nửa đường nhảy ra cái Hàn Nguyệt Nguyệt, mọi người mới nhớ tới Hàn Tể tướng năm đó cưới hỏi đàng hoàng đích thị Hoàng gia dòng chính nữ, kia vị trí trưởng nữ của Hàn gia đương nhiên thuộc về Hàn Nguyệt Nguyệt.

Tháng giêng mùng sáu, sáng sớm trên đường liền đầy ấp người, mọi người đều tò mò thái độ của Vân vương luôn không gần nữ sắc đối với cuộc hôn nhân này. Cho nên nghe được là ngày mùng sáu Vương Phủ hướng tể tướng phủ mang sính lễ, tất cả mọi người tò mò nghĩ muốn biết sính lễ này.

Đương một gánh lại một gánh mang tới tướng phủ, khi đó tất cả mọi người bị hoa mắt, chỉ là thượng đẳng tơ lụa đều đã vài chục rương, trời ạ, đây là lần đầu tiên thấy sính lễ nhiều thứ như vậy.

Đại phu nhân là đương gia chủ mẫu của Hàn gia, những thứ này tự nhiên là do nàng xử lý, khi những sính lễ này được đưa tới trước mặt nàng, trong lòng lại càng không thoải mái, nếu không có Hàn Nguyệt Nguyệt xuất hiện, hiện tại toàn bộ đều là của nữ nhi nàng.

Bà mối đem danh mục quà tặng đưa cho Đại phu nhân, Đại phu nhân mở ra đảo qua một lần, trọn vẹn ba tờ giấy quà tặng, trong lòng càng ngày càng không thoải mái, người Vương Phủ còn đang tại đây, không dám phát huy.

"Đây là hai ma ma là Vương gia đặc biệt phái tới dạy lễ nghi, sính lễ cũng đều tại đây, thỉnh Hàn phu nhân nói ngày sinh tháng đẻ của tiểu thư cho lão nô, ngày thành thân mới nhanh có thể định đoạt"

Những ma ma này không phải là kẻ dễ bắt nạt, mà đại tiểu thư cũng không phải do Hàn phu nhân sinh ra, hôn sự nhất định không để bụng, mà đại tiểu thư ngày sau đúng là chủ tử các nàng, như thế nào có thể làm cho người ta cho khi dễ, cho nên mới phái hai ma ma tới nhìn chằm chằm, có các nàng ở đây, những người này cũng không dám vọng động.

"Xem, ta đều đã vội vàng hồ đồ, ma ma ngồi xuống trước uống ly trà, ta cái này kêu là người đi lấy"

Đại phu nhân không dám đắc tội người Vương Phủ, đành phải vui tươi hớn hở bồi các ma ma, nàng không nghĩ tới Vân vương sẽ coi trọng việc hôn nhân này như vậy.

Vương Phủ ma ma, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám thất lễ, để cho Tô ma ma an bài chỗ ở, mỗi ngày đều nghe hai vị ma ma thay phiên dạy nàng học, cái gì phụ nhân chi đạo, cái gì cung trung lễ nghi, tuy cực kỳ phiền, nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn là thật sự nghe, hai vị là lão nhân của Vương Phủ, ngày sau nhất định có chỗ cần đến các nàng, không thể đắc tội người ta.

Qua vài ngày, ngày đại hôn định xuống, định tại trung tuần tháng sáu. Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày đều ở trong sân, bất quá buổi tối liền không an tĩnh như thế.

"Tiểu thư, phu nhân dẫn người vội tới làm giá y"

Trúc Thanh đứng ở ngoài cửa nói, Hàn Nguyệt Nguyệt đang luyện chữ, bị quấy rầy trong lòng rất không thoải mái. Hàn Nguyệt Nguyệt để bút xuống.

"Đã biết, ta ra ngay"

Có người Hoàng gia cùng người Vương Phủ ở đây, Đại phu nhân thật không dám tới cửa tìm nàng để gây phiền toái, chỉ là tại thời điểm không có người thường nói chuyện cay nghiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ là cười cười, không để ý đến.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới phòng khách chỉ thấy Đại phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, lập tức đi vào

"Nữ nhi bái kiến mẫu thân"

Đại phu nhân khoát tay, trên mặt có phần không kiên nhẫn, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nàng tâm liền có điểm run sợ.

"Đứng lên đi, đây là sư phó của Hồng Tú lâu, hôm nay vội tới làm giá y cho ngươi"

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, xem qua hai người của Hồng Tú Lâu đang đứng ở một bên. Hồng Tú lâu là tú lâu có nổi danh ở kinh thành, quan gia tiểu thư đều là ở nơi đó làm y phục.

"Làm phiền mẫu thân lo lắng, giá y nữ nhân sớm chuẩn bị tốt, chỉ là còn không có tới kịp cùng mẫu thân nói một tiếng. Là nữ nhi lơ là, để cho mẫu thân lo lắng vô nghĩa"

Nàng mới nhìn không tới y phục của Hồng Tú lâu, giá y là áo cưới của nữ nhân, cả đời chỉ mặc một lần, đương nhiên là muốn tốt nhất, đẹp nhất.

"Cái gì? Giá y đều đã chuẩn bị tốt"

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Đại phu nhân trong lòng một đoàn hỏa, vừa mới chuẩn bị mở miệng, chỉ thấy Vương Phủ ma ma đứng ở một bên, đành phải đem lời muốn nói nuốt xuống.

Thay đổi khuôn mặt, khẩu khí phóng nhu "Nếu xong rồi để ta nhìn xem, cô nương gia cả đời chỉ có một lần, cũng không thể qua loa".

"Thưa mẫu thân, giá y hiện đang được thợ may của Thiên Hương làm theo yêu cầu, khả năng là vẫn cần một đoạn thời gian mới có thể hoàn thành. Khi nào giá y đưa tới, nữ nhi nhất định trước tiên đưa mẫu thân xem "

Thợ may của Thiên Hương lâu bình thường may một bộ y phục phổ thông đều phải hơn năm mươi lượng, giá y chẳng phải là muốn trên trăm lượng? Nha đầu kia tuyên bố là muốn đối nghịch nàng, chuyện lớn như vậy cũng không cùng nàng nói một tiếng.

"Thợ may của Thiên Hương lâu? Kia tiêu bao nhiêu bạc, của ngươi đồ cưới ta đều đã hao hết tâm tư, chuyện lớn như vậy không cùng ta thương lượng một phen"

Một bộ giá y liền muốn tiêu nhiều bạc như vậy, nàng cho rằng tướng phủ là mở ngân hàng tư nhân sao.

Ma ma đứng ở một bên nghe được Đại phu nhân nói, trong lòng có chút không thích. Vương Phi các nàng tự nhiên muốn mặc giá ý đẹp nhất, sính lễ của Vương Phủ là một số lượng không nhỏ, như thế nào ngay cả đồ cưới cũng không đầy đủ.

Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cười lạnh, vì nàng quan tâm đồ cưới? Sợ là ngày đêm quan tâm như thế nào nuốt hết đống sính lễ kia.

"Là nữ nhi sơ suất, mấy ngày hôm trước ma ma bồi nữ nhân ra ngoài đi dạo phố, vừa lúc đi dạo đến nhà may của Thiên Hương lâu bên kia, thấy y phục xinh đẹp, nữ nhân liền định, tiền đặt cọc đã giao phó, khi nào y phục đưa tới lại giao tiếp, nữ nhi đang lo như thế nào mở miệng với mẫu thân, nếu mẫu thân hỏi, kia nữ nhi nói luôn, mẫu thân cũng dễ suy xét"

"Này giá y vốn là muốn một ngàn lượng, nữ nhi sợ quá quý, nhưng là ma ma nói đây là cùng với Hoàng gia kết thân, giá y không thể quá tùy tiện, đắt thì đắt thật, may mà hình thức đẹp, cho nên nữ nhi thanh toán năm mươi lượng làm tiền đặt cọc, còn lại chín trăm năm mươi lượng khi nào giá y được đưa tới thì khi đó trả phần còn lại"

Nghe được giá y một ngàn lượng, người không biết chuyện đều đã hít vào một hơi, này giá y là nạm vàng hay là khảm ngọc, nếu quý như vậy, đây chính là bọn hắn lần đầu tiên nghe được giá y có giá trên trời như vậy.

Đại phu nhân mặt đều nhanh tái, Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt vô tội, này quả thật là Vương Phủ ma ma nói như vậy, nàng lại không nói dối, bất quá chính là nàng đem y phục bán cho chính mình để cho người khác trả tiền bạc thôi.

"Mẫu thân có phải hay không sinh khí? Nguyệt Nguyệt cũng biết một ngàn lượng quá quý. Nếu là mẫu thân không thích, Nguyệt Nguyệt đi hồi lại là được"

Hàn Nguyệt Nguyệt một đôi ánh mắt thương tâm, cẩn thận nhìn sắc mặt Đại phu nhân.

"Đại tiểu thư không cần lo lắng, Vương gia nói qua không thể uất ức Đại tiểu thư, toàn bộ chỉ cần Đại tiểu thư vui vẻ là được, nếu thật sự không được, lão nô về Vương Phủ lấy bạc là được"

Đại phu nhân còn không có mở miệng, một bên ma ma đã nói, đem Đại phu nhân một hồi đỏ một hồi xanh.

"Ma ma nhiều lo lắng, giá y như thế nào cũng do nhà gái chuẩn bị sao có thể để cho nhà trai bỏ ra, nếu đã định như vậy, đợi y phục đưa tới nói với ta một tiếng"

Tiễn bước Đại phu nhân, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Như Ngọc trở về phòng cười to một phen, nghĩ nàng là quả hồng mềm để tha hồ nắn sao, không có cửa đâu.

"Tiểu thư, ngươi thật giỏi, đem Vương gia nhấc lên, cho nàng mười cái lá gan cũng không dám không ra bạc, lần này nhưng lại kiếm lớn"

Như Ngọc cao hứng nói, giá y quả thật là ở Thiên Hương lâu, chẳng qua là tiểu thư tự mình thiết kế cho Tô nương các nàng làm mà thôi.

"Nhỏ tiếng chút"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở, Như Ngọc lập tức ngậm miệng, nàng cao hứng đã quên, nơi này cũng không phải là Mai hoa trang.

Đảo mắt đến tháng ba, trời dần dần ấm lên. Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trong viện phơi nắng, cuộc sống này đã nhanh làm người nàng mốc meo rồi, hi vọng nhanh đến tháng sáu bái đường, là có thể đem Mạnh Dịch Vân đi chơi.

Tuy nói trước khi thành thân hai người tốt nhất không cần gặp mặt, nhưng luôn luôn chống không lại nỗi nhớ trong lòng. Mạnh Dịch Vân thường xuyên vụng trộm nửa đêm chạy tới xem nàng, nàng ngẫu nhiên ngủ không được cũng chạy đi tìm Mạnh Dịch Vân, biến thành hai người giống như yêu đương vụng trộm.

"Tiểu thư, nhị tiểu thư phái người nói là ngày mai mời người cùng đi du hồ"

Như Ngọc nói, Hàn Thanh Tư đã tới vài lần, bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt chẳng muốn ứng phó, mỗi lần đều rất không khách khí, như thế nào còn có thể lại vẫn mời nàng đi du hồ.

"Biết rõ"

Mặc kệ thế nào vẫn đi là tốt, dù sao nàng cũng đang sầu không cớ đi chơi, cơ hội nếu đã đưa tới cửa thì nàng phải lợi dụng thật tốt.

Ngày hôm sau nếm qua điểm tâm, Hàn Thanh Tư liền phái người tới thúc giục. Hàn Nguyệt Nguyệt toàn thân y phục màu vàng nhạt, trên đầu cài mấy cây trâm, mang theo Như Ngọc cùng Trúc Thanh hai người hướng đại môn đi.

Từ khi biết mẫu thân thích mặc y phục màu vàng, Hàn Nguyệt Nguyệt gần đây cũng thường xuyên mặc y phục màu vàng, mỗi lần thấy khuôn mặt kinh hách của đại phu, nàng cảm thấy rất thoải mái.

"Tỷ tỷ hôm nay thật xinh đẹp"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tới, Hàn Thanh Tư lập tức tiến lên nói.

"Nào dám cùng muội muội so với, hôm nay muội muội xinh đẹp làm hoa cũng thấy xấu hổ"

Hàn Thanh Tư toàn thân hồng nhạt, thêm nữa khuôn mặt không sai, xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt, trái lại Hàn Nguyệt Nguyệt lại nhìn có vẻ mộc mạc.

Bị Hàn Nguyệt Nguyệt khen như vậy, Hàn Thanh Tư thẹn thùng đỏ hồng mặt.

"Tỷ tỷ đây là đang chọc ghẹo ta"

Hàn Nguyệt Nguyệt mặc kệ, thuận tiện đáp vài câu, liền chui vào cỗ kiệu.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trong khoang thuyền, từ cửa sổ nhìn cảnh sắc phía bên ngoài, cổ đại nữ tử liền là phiền toái, ra ngoài chơi cũng không có thể lộ diện, trái lại Hàn Thanh Tư vẻ mặt vui vẻ nhìn bên ngoài.

"Trên thuyền là tiểu thư của Hàn tướng phủ?"

Nghe được có người hỏi, nha hoàn của Hàn Thanh Tư nhanh nhạy ra ngoài xem, chỉ nghe đến hàn huyên vài câu, liền vén rèm lên tiến vào.

"Tiểu thư, là Lý tiểu thư cùng Trần tiểu thư hôm nay cũng tới du hồ, không nghĩ gặp phải, cho nên phái người tới mời tiểu thư qua cùng nhau du hồ"

Hàn Thanh Tư trên mặt lộ ra vui vẻ không che dấu.

"Thật tốt quá, chúng ta hiện tại liền qua đi"

Đối với Hàn Thanh Tư đột nhiên mời nàng du hồ hiện tại có hưng phấn như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ nhất định có điều khả nghi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-106)