Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 038

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 038
Nhận thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Shopee


Hàn Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần nói "Đi tướng phủ để làm chi?"

Nên là đến hỏi Mạnh Dịch Vân sao lại thế này mới đúng, tối hôm qua hai người nằm chung một tấm chăn, hôm nay liền muốn cùng người khác thành thân.

"Tiểu thư, ngươi u mê, ngươi không phải là thiên kim của tướng phủ sao? Trên thánh chỉ viết đích thị tướng phủ dòng nữ chính cùng Vương gia thành thân, chưa nói là Hàn Thanh Tư"

Tiểu thư như thế nào đem thân thế của chính mình quên, tướng phủ trừ bỏ Hàn lão thừa tướng, không ai biết tiểu thư tồn tại, nếu là tùy tiện đến mà nói, nhất định hẳn không được thừa nhận.

"Đúng vậy, ta là tướng phủ dòng chính nữ"

Hàn Nguyệt Nguyệt gõ gõ đầu, Mạnh Dịch Vân làm cái quỷ gì, đã biết nhiều năm cũng chưa về tướng phủ, đột nhiên xuất hiện người ta nhất định không nhận thức.

"Tiểu thư, ngươi đến biệt trang tìm Hàn lão gia, hiện tại chỉ có tướng gia có thể làm chứng"

Lục Tư Tư thần tốc đem y phục đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt, hiện tại bên ngoài đều nói là Hàn Thanh Tư cùng với Vương gia lập gia đình, tiểu thư nếu không về tướng phủ liền chậm.

"Biết rõ, tự ta mặc, ngươi đi múc nước lại đây"

Hàn Nguyệt Nguyệt mặc quần áo tử tế, rửa mặt hoàn tất.

"Bức họa của mẫu thân để ở nơi nào?".

"Tại thư phòng, có vấn đề?"

Tiểu thư kêu nàng vẽ tất cả đều là một nữ tử, bộ dáng cùng tiểu thư rất giống nhau, cũng là mẫu thân của tiểu thư, Hoàng Thái Phó gia Đại tiểu thư Hoàng Y Lâm.

"Không có việc gì, ngươi vấn tóc ta giống như trong tranh"

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trước gương, nếu là Hàn Diệu Văn không tiếp nhận nàng, kia Hoàng gia hẳn không thể không tiếp nhận, huống chi chính mình cùng mẫu thân bộ dáng giống nhau như thế.

"Tiểu thư thật thông minh, xem ta đều đã gấp đến mức hồ đồ"

Hoàng gia cùng Hàn gia đám cưới lúc ấy cả kinh thành đều biết, Hoàng Y Lâm mới đúng là chính thê của Hàn Thừa tướng. Nếu Hàn gia không nghĩ muốn nhận nàng, cũng còn có Hoàng phủ. Lần này cùng Hoàng gia nhận thân, người của Hoàng gia nhất định sẽ giúp tiểu thư, chuyện tốt như vậy, ai không nghĩ muốn có phần.

Trải tóc xong, Lục Tư Tư lại tìm ra bộ y phục màu vàng nhạt đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt thay, đây là giống như bức họa.

"Tiểu thư, thật sự giống như, giống nhau như đúc, giống như từ trong tranh đi ra, nhưng là tiểu thư xinh đẹp hơn chút"

Bởi vì người trong bức họa không có linh khí như như trên người tiểu thư, đặc biệt là ánh mắt, giống như tiên tử không dính vào khói lửa nhân gian.

"Hỏi thăm một phen, hôm nay tung tích của người Hoàng gia"

Người Hàn gia dù sao cũng là thân nhân của ông nội, nàng không nắm chắc, còn không bằng dựa vào người của Hoàng gia.

"Dạ"

Hàn Nguyệt Nguyệt cơm nước xong liền đứng ở trong phòng suy nghĩ, Mạnh Dịch Vân tới cùng đang làm cái gì, Hoàng thượng hạ chỉ làm sao không cùng tên đó nói rõ ràng, nhất định là Mạnh Dịch Vân cố ý.

"Sao lại thế này?"

Cỗ kiệu dừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm lên hướng nha hoàn bên cạnh

"Tiểu thư, đường phía trước bị chặn, ta đi nhìn xem sao lại thế này"

Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu.

"Cô nương, gia nô không hiểu chuyện ngăn cản đường của cô nương, mong cô nương chớ nên tức giận, ta lập tức nói bọn hắn đem cỗ kiệu dời đi"

Đường bên này vốn nhỏ, Hoàng Hạo đứng ở trước cỗ kiệu nói.

"Công tử khách khí, Tiểu Vũ nếu thật sự không được, chúng ta đi đường vòng là được, hà tất quấy rầy công tử"

Nha hoàn Tiểu Vũ nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói lập tức tiến lên

"Tiểu thư nói đúng lắm, là Tiểu Vũ lỗ mãng".

"Tại hạ cũng không phải ý tứ này, cô nương hiểu lầm"

Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Hoàng Hạo lập tức giải thích. Hàn Nguyệt Nguyệt đem mành xốc lên một góc, chỉ thấy Hoàng Hạo cứ đứng ở trước cỗ kiệu

"Tiểu Vũ, lại vẫn thất thần làm gì, còn không đi"

Hoàng Hạo thấy dáng vẻ của nữ tử bên trong kiệu, giật mình nhìn, đợi phản ứng kịp, cỗ kiệu phía trước đã không nhìn thấy nữa.

Đi về phía trước một đoạn, không phát hiện tung tích, hắn hoài nghi chính mình vừa rồi có phải hoa mắt hay không, mặc kệ có đúng hay không, hắn nhất định phải đem nữ tử kia tìm cho ra, xoay người lập tức đi về.

Hàn Nguyệt Nguyệt đến một chỗ thôn trang dừng lại, Tiểu Vũ đem tiền bạc đưa cho kiệu phu, đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào.

"Ca, ngươi đoán xem ta vừa rồi nhìn thấy người nào?"

Hoàng Hạo vừa vào cửa liền lập tức hướng viện Hoàng Dận đi tới, còn không có vào cửa liền hô, hắn vừa rồi phải đi dự tiệc, nhìn thấy nàng kia hắn liên yến cũng chưa đến liền chạy về đây.

"Nhìn thấy Chung gia tiểu thư? Sao kích động như vậy"

Hoàng Hạo đối với tiểu nữ của Chung thái sư rất vừa lòng, Hoàng Dận sau khi biết, hay lấy cái này tới trêu ghẹo hắn.

"Không phải, ngươi đừng nhìn sách nữa"

Hoàng Hạo đem thư trong tay Hoàng Dận đoạt lấy để trên bàn.

"Cẩn thận một chút, làm hỏng sách của ta"

Hoàng Dận thấy sách bị cướp, lập tức mở miệng nhắc nhở. Hoàng gia không được cưới thiếp, cho nên hai người là cùng cha mẹ, Hoàng Dận so với Hoàng Hạo lớn hơn hai tuổi, làm việc có vẻ trầm ổn chút, mà Hoàng Hạo cũng có chút xúc động.

"Huynh còn nhớ rõ cô cô, trong phòng tổ mẫu treo bức họa đó?"

Tổ phụ tổ mẫu có hai người con một trai một gái, cho nên đều yêu thương, đặc biệt cô cô, năm đó cô cô thành thân, tổ mẫu khóc đến muốn mù mắt, bất quá những thứ này đều là hắn nghe người trong nhà nói, thời điểm cô cô qua đời hắn mới một tuổi nên đâu nhớ rõ.

"Nhớ rõ, làm sao vậy?"

Năm đó hắn so với Hoàng Hạo lớn chút, cho nên đối với cô cô có chút ấn tượng.

"Ta trên đường nhìn thấy một nữ tử cùng với bức họa trong phòng giống nhau như đúc, ngươi nói có thể hay không là cô cô?"

Nghe được Hoàng Hạo nói, Hoàng Dận nhíu mày "Ngươi không nhìn lầm chứ? Cô cô đều đã chết hơn mười năm, nếu nàng là cô cô, như thế nào không trở lại xem tổ phụ tổ mẫu"

Người còn sống không có khả năng không trở lại.

"Cũng thế, bất quá thật sự giống nhau như đúc, ta không hoa mắt, còn rất trẻ"

Nếu cô cô còn sống hiện tại nên là hơn - ba mươi tuổi thôi, cái kia nữ tử giống như mới mười bảy tám tuổi, tuổi quả thật không đồng nhất.

"Người hiện tại ở nơi nào?"

Hoàng Dận hỏi, mặc kệ là ai, gặp mặt một lần liền biết, Hoàng Hạo gãi đầu.

"Ta lúc ấy giật mình, chờ ta phục hồi tinh thần lại người không biết đi nơi nào."

"Vậy trước đừng nói cho những người khác, bây giờ phái người đi thăm dò để tra nữ tử kia đặt chân, chắc còn đang ở bên trong thành"

Hi vọng không phải có người cố ý dùng thân phận của cô cô để chuyện gì.

"Ta biết, ta đã phái người đi thăm dò, giờ chắc là có tin tức"

Kinh thành tuy lớn, nhưng là lấy thế lực của hắn, tìm một người không phải là việc khó. Hàn Nguyệt Nguyệt đang ở trong viện ăn điểm tâm. Đây là nhà nàng mua, Thiên Hương lâu không thể ở, nơi này vừa lúc có thể dùng. Tiểu Vũ là nha hoàn nơi này, bình thường trong viện này không có chủ nhân, toàn bộ đều là Tiểu Vũ xử lý.

Hiện tại nàng cái gì đều không cần làm, cứ chờ người ta tìm tới cửa là được, nơi này tốt tìm như vậy, lấy thế lực của Hoàng gia nên là rất nhanh có thể tới cửa.

"Tiểu thư, có người tìm"

Tiểu Vũ đứng ở phía sau Hàn Nguyệt Nguyệt, đi theo đằng sau là hai người. Đương nhiên là Hàn Nguyệt Nguyệt đã phân phó, nói cho Tiểu Vũ nếu là có người tìm tới cửa, trực tiếp mang vào.

"Tiểu Vũ đi đổi ấm trà lại đây, trà này có phần lạnh"

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, nàng liền đoán được là hai công tử của Hoàng gia.

"Công tử tới đây không biết có chuyện gì?"

Nhìn nữ tử trước mắt, Hoàng Dận cũng chấn động, thật là rất giống, quả thực giống nhau như đúc.

"Công tử?"

Thấy hai người không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt nhắc nhở.

"Cô nương thật sự là cùng một vị cố nhân bộ dáng rất giống, Hoàng mỗ nhất thời thất thần, mạo phạm"

Mở miệng chính là Hoàng Dận, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.

"Công tử vẫn là qua đây ngồi xuống đi, thời tiết lạnh, uống ly trà đã"

Hàn Nguyệt Nguyệt ý bảo hai người ngồi xuống, Tiểu Vũ đem trà rót đến.

"Đi xuống trước đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt đối Tiểu Vũ nói đến, nha đầu kia nàng cũng là hôm qua mới tiếp xúc, vẫn là cho rời đi mới thỏa đáng.

Hoàng Dận, Hoàng Hạo ngồi xuống nhưng là nhãn tình không chớp nhìn chằm chằm mặt Hàn Nguyệt Nguyệt. Quả thật là quá giống.

Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu, Hoàng Dận thấy thế, xấu hổ nói

"Tại hạ thất lễ, không biết cô nương như thế nào xưng hô, là người phương nào?"

"Tiểu nữ tử họ Hàn, tên Nguyệt Nguyệt, hai vị công tử tới có việc gì hay không?" Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

Họ Hàn? Làm sao có thể khéo như vậy, chẳng lẽ là nữ nhi của cô cô? Năm đó cô cô sau khi đi, tiểu biểu muội cũng không biết tung tích, nữ tử này chẳng lẽ liền là tiểu biểu muội năm đó?

Hoàng Dận trong lòng vui vẻ nói không nên lời, khẳng định là, chẳng thế thì hai người làm sao có thể giống nhau đến thế, ngay cả họ cũng là họ Hàn, đều là vừa khéo.

"Ngươi thật sự họ Hàn? Vậy ngươi cha mẹ ở đâu, chỗ nào?"

Hoàng Hạo lại hỏi, nếu thật là biểu muội, tổ mẫu cùng tổ phụ nên cao hứng biết bao nhiêu.

"Nguyệt Nguyệt từ nhỏ chưa thấy qua phụ mẫu của chính mình, là được sư phụ nuôi lớn"

Trừ bỏ ông nội, nàng thật sự chưa thấy qua Hàn Diệu Văn, đây không tính nói dối.

"Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Có biết thân thế của mình?"

Hoàng Dận có phần sốt ruột. Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt

"Công tử vậy có ý gì?"

Đường đường thế gia công tử, như thế nào tùy tiện hỏi tuổi cô nương nhà người ta, nếu quá mức theo bọn hắn, bọn hắn khẳng định lại có nghi ngờ, Hàn Nguyệt Nguyệt cố ý cả giận nói.

Hoàng Dận ý thức chính mình thất lễ, lập tức áy náy, hắn này không phải quá kích động?

"Thực xin lỗi, tại hạ lại mạo phạm, chỉ là cô nương quả thật cùng một vị thân nhân của tại hạ bộ dáng rất giống, cho nên khó tránh khỏi kích động chút".

"Hai vị công tử tới chơi Nguyệt Nguyệt trong lòng cực kỳ cảm tạ, chỉ là ta cùng với hai vị công tử vốn không quen biết, hai vị không biết là hỏi thăm nhiều lắm sao? Huống chi hiện tại ta cũng không từng biết thân phận của hai vị công tử"

Hàn Nguyệt Nguyệt xem hai người trước mắt, khẩu khí có phần để lộ ra nàng hiện tại rất không thoải mái.

"Tại hạ Hoàng Dận, đây là bào đệ Hoàng Hạo, cô nương chớ nên tức giận, chúng ta cũng chỉ là tò mò thôi"

Hoàng Dận cùng Hoàng Hạo có phần xấu hổ.

Sắc mặt Hàn Nguyệt Nguyệt hoà hoãn xuống "Nguyên lai là Hoàng công tử, là Nguyệt Nguyệt thất lễ"

Không thể quá phận, chuyện kế tiếp còn phải dựa vào bọn hắn.

"Đâu nào, là huynh đệ chúng ta mạo phạm mới đúng, cô nương họ Hàn, cùng đương kim Tể tướng có thể có quan hệ?"

Hàn Nguyệt Nguyệt biết hai người bắt đầu nói khách sáo, trên mặt mỉm cười "Nếu theo lời hai vị công tử, nếu không có gì sai lầm mà nói, Hàn Tể tướng hẳn là cha ta, chỉ là ta từ nhỏ ở trong núi lớn lên không có về tướng phủ, sợ là trở về, tướng gia cũng sẽ không nhận thức ta, lần này gia gia thân thể đau yếu, Nguyệt Nguyệt mới đặc biệt tiến đến"

Nếu không có xuất hiện cái gì khoa trương lại giả tạo ly miêu hoán thái tử, hoặc là mẫu thân cùng những người khác...phi, phi, làm sao có thể, nàng nhất định là nữ nhi của Hàn Diệu Văn.

Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Hoàng Dận cùng Hoàng Hạo hai người nhất thời kích động đứng lên "Thật sự? Kia khẳng định không sai, Nguyệt Nguyệt, không ngại ta như vậy gọi ngươi đi, ta là biểu ca của ngươi"

Hoàng Hạo mở miệng nói. Hàn Nguyệt Nguyệt lộ vẻ khó hiểu nhìn ý tứ của hai người này, Hoàng Dận lại giải thích

"Nương ngươi là cô cô của ta, ngươi cùng nương lớn lên giống nhau như đúc, khẳng định không sai được"

*****

"Nương ta? Cô cô? Ta chưa từng nghe gia gia nhắc tới, ta cũng chưa thấy qua mẹ ta, bà vú nói mẹ ta lúc ta còn rất nhỏ liền qua đời"

Hàn Nguyệt Nguyệt thật sự nói, nàng quả thật cũng chưa thấy qua bộ dáng Hoàng Y Lâm, chỉ là nhìn qua bức họa mà thôi.

"Thật sự, nương ngươi là cô cô ta, muội muội của cha ta, năm đó gả cho đương kim Hàn Thừa tướng, chỉ là sau khi sinh hạ ngươi, cô cô liền chết, ngươi cũng mất tích, ta tìm khắp, còn tưởng rằng, còn tưởng rằng ngươi đã chết."

Hàn Nguyệt Nguyệt rơi vài giọt nước mắt "Chưa từng có người nói với ta những điều này, nguyên lai mẹ ta là vì sinh ta mà chết"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt khóc, hai người không biết làm sao an ủi "Biểu muội, ngươi đừng khóc, không phải như vậy, cô cô là sinh bệnh mà chết, không liên quan tới ngươi"

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay lau nước mắt "Ta như thế nào mới có thể tin tưởng các ngươi nói là thực hoặc là giả"

Hoàng Hạo nhìn Hoàng Dận liếc mắt một cái. Đúng vậy, chuyện lớn như vậy, bằng vào hai người bọn hắn nói như vậy quả thật không thể tin tưởng.

"Như vậy, ngươi theo chúng ta về Hoàng phủ một chuyến liền tự nhiên biết rõ"

Tổ mẫu cùng cô cô bộ dáng hơi giống nhau, còn có bức hoa của cô cô, Nguyệt Nguyệt thấy nhất định sẽ tin tưởng.

"Ta xem hay là thôi đi, nhiều năm đều đã qua như vậy, hà tất đi quấy rầy các ngươi, dù sao qua một thời gian ngắn ta trở về trên núi. Ta trở về chỉ làm cho các nàng tăng thêm thương cảm"

Nghe được Hàn Nguyệt Nguyệt mà nói, Hoàng Hạo vừa định mở miệng, đã bị Hoàng Dận giữ chặt.

"Nguyệt Nguyệt nói cũng có lý, dù sao ngươi cũng sẽ không rời khỏi kinh thành nhanh như vậy, chúng ta sẽ chọn thời gian tốt là được, chúng ta đi về trước"

Thấy Hoàng Dận lôi kéo Hoàng Hạo đi tới, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn như cũ ngồi tại chỗ, thừa dịp hiện tại Hàn gia những người đó chưa phát hiện ra mình, bọn hắn nên là không có phòng bị, muốn tra ra nguyên nhân mẫu thân chết sẽ dễ dàng chút.

Buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt liền hướng tể tướng phủ đi đến. Hàn Thanh Tư nhỏ hơn mình một tuổi, vậy chứng minh thời điểm mẫu thân còn chưa có chết, Đại phu nhân liền vào cửa, hiện tại hiềm nghi lớn nhất liền là nàng, mà còn nàng lại là chất nữ của lão phu nhân, mẫu thân đã chết, nàng liền thuận thế thành vợ kế của Hàn Diệu Văn, còn nhị phu nhân cùng tam phu nhân là sau khi mẹ nàng mất mới cưới vào cửa, cùng chuyện này quan hệ không lớn.

Tướng phủ nàng mấy ngày hôm trước cũng đã tới, đại khái đường đi coi như rõ ràng. Hàn Nguyệt Nguyệt bay đến trước cửa sổ của phòng lão phu nhân, thấy lão phu nhân nằm ngủ, trong phòng còn có một ma ma, hẳn là gác đêm. Hàn Nguyệt Nguyệt mở cửa sổ ra, ma ma nghe được thanh âm mở cửa sổ, tưởng rằng gió lớn đem cửa sổ thổi mở, lấy quá đèn đứng dậy chuẩn bị đi đóng, chỉ thấy một người đứng ở phía trước cửa sổ, lập tức sợ tới mức hét rầm lêm, ngã trên mặt đất.

"A, quỷ a, quỷ a"

Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt, cái này ma ma hẳn là lão ma ma, chẳng thế thì làm sao mà biết nàng là quỷ.

Hàn lão phu nhân nghe được tiếng thét chói tai, lập tức kinh tỉnh xốc lên cái màn giường, lão phu nhân tuổi lớn, sợ ban đêm đứng dậy thấy không rõ, cho nên trong phòng luôn đốt mấy ngọn đèn, phủ thêm y phục mang hài.

"Vương ma ma, làm sao vậy?"

Vương ma ma đã sớm sợ tới mức nhắm kín mắt, hồ ngôn loạn ngữ.

"Ngươi chết với ta không quan hệ, ngươi đừng tới tìm ta"

Lão phu nhân đi ra, thấy vương ma ma ngã trên mặt đất ôm đầu, ngọn đèn dầu rơi trên mặt đất đã tắt, dầu đổ trên đất, ánh mắt hướng bên cửa sổ, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lão phu nhân. Tuy lão phu nhân là thê tử của gia gia, nhưng là cùng nàng không quen, lão phu nhân bị kinh hách đến nỗi trừng to mắt, phản ứng không có mãnh liệt như cái ma ma kia, một hồi qua đi, đưa tay chỉ vào Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Ngươi tiện nữ nhân này, ta là bà bà của ngươi mà ngươi cũng dám tới dọa ta, nếu ngươi không đi, ta lập tức kêu người tới thu ngươi"

Nghe được một tiếng tiện nữ nhân, Hàn Nguyệt Nguyệt tâm tình thật không tốt, chẳng lẽ lão phu nhân không thích mẫu thân? Cũng đúng, Đại phu nhân là cháu gái ruột của bà, thích mẫu thân mới là lạ.

Hàn Nguyệt Nguyệt hướng trong phòng thần tốc bay vào, lão phu nhân chỉ thấy kia quỷ hướng chính mình bay tới, lập tức sợ tới mức ngã xuống đất ngất đi. Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại, bay tới phía trước ma ma, kia ma ma thấy lão phu nhân té xỉu mà quỷ lại bay tới trước mặt mình, khẩn trương che kín ánh mắt.

"Không phải ta, thật sự không phải ta"

Hàn Nguyệt Nguyệt đem thanh âm giáng xuống thật sự thấp, dụng nội lực phát ra tiếng rất nhẹ.

"Trả mệnh lại cho ta, trả mệnh lại cho ta".

"A, thật sự không phải ta hại chết ngươi, là lão phu nhân, đúng, là lão phu nhân"

Vương ma ma toàn thân phát run, Hàn Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới ma ma này có thể nói ra tin tức hữu dụng như vậy.

"Là ngươi, là ngươi hại chết ta, còn có nữ nhi của ta, là các ngươi, trả mệnh lại cho ta"

Hàn Nguyệt Nguyệt tới gần bên người ma ma kia.

"Không phải ta, không phải ta, thật là lão phu nhân, là nàng cùng Đại phu nhân, bọn hắn muốn hại chết ngươi, không tin ngươi đi tìm Ngô ma ma, là nàng đã hạ thủ, ta cái gì cũng không biết, ta cũng là vụng trộm nhìn đến, không phải ta, thật sự không phải ta"

Ma ma kia sớm bị dọa đến hồ ngôn loạn ngữ, Hàn Nguyệt Nguyệt sợ dọa chết ma ma kia nên dừng lại, dù sao nàng đã biết chuyện nàng muốn biết.

Nguyên lai là lão phu nhân cùng Đại phu nhân đã hạ thủ, các nàng hai người hại chết mẫu thân. Hàn Nguyệt Nguyệt một bụng hỏa, lại đi đến sân của Đại phu nhân. Đại phu nhân đã sớm nghỉ ngơi, Hàn Nguyệt Nguyệt lặng lẽ đẩy cửa đi vào, nha hoàn gác đêm ghé vào ghế dựa ngủ thiếp đi. Không làm kinh động nha hoàn, Hàn Nguyệt Nguyệt bay tới bên giường, gió thổi mở cửa sổ, Hàn Nguyệt Nguyệt dụng ngân châm đâm vào người trên giường đang ngủ giống lợn chết tỉnh lại. Đại phu nhân mở mắt thấy, chỉ thấy một cái bóng dáng phiêu phiêu trước giường, khi thấy khuôn mặt đó, nhất thời thét chói tai đến.

"A, quỷ a, quỷ a"

"Trả mệnh cho ta, trả mệnh lại cho ta ~~"

Tốt nhất hù chết những người này.

"Không phải ta, không phải ta, ngươi tránh ra, ai kêu ngươi trước đoạt lấy vị trí của ta, ngươi là xứng đáng, không liên quan chuyện của ta, không liên quan chuyện của ta"

Đại phu nhân đem gối đầu chăn toàn bộ hướng Hàn Nguyệt Nguyệt bên này ném, bên ngoài nha hoàn nghe được động tĩnh

"Phu nhân, làm sao vậy? Phu nhân"

Chỉ thấy chăn gối đầu toàn bộ rơi trên mặt đất, Đại phu nhân ôm đầu, miệng vẫn hồ ngôn loạn ngữ.

"Tránh ra, ngươi tránh ra, không phải ta, thật sự không liên quan ta, là ngươi tự tìm"

Nói xong sợ tới mức khóc ngon lành, nha hoàn mới vừa đụng tới thân thể của Đại phu nhân, đã bị đẩy ra.

"Phu nhân, ta là Xuân Tới, ngươi làm sao vậy?"

Đại phu nhân nghe được là nha hoàn của chính mình, ngẩng đầu, nhìn một vòng, bóng dáng vừa rồi sớm không thấy nữa, trong phòng đèn toàn bộ sáng, chỉ còn lại những vật hỗn loạn trên đất.

"Quỷ, có quỷ, vừa rồi liền đứng ở chỗ này"

Đại phu nhân toàn thân phát run, Xuân Tới xem tình huống không ổn, lập tức chạy ra đi tìm người hỗ trợ, giờ này sân của Đại phu nhân bận bịu rối rít, mà lão phu nhân bên kia cũng là đèn đuốc sáng trưng.

Ngày hôm sau tất cả tể tướng phủ đều đã rối thành một nùi, nơi nơi đều có pháp sư làm phép, Hàn Diệu Văn đỡ đầu, hắn tối hôm qua nghe được nha hoàn báo lại, nói lão phu nhân cùng Đại phu nhân gặp quỷ, bị dọa đến không nhẹ, nguyên bản không tin, nhưng là hôm nay nhìn thấy mẫu thân trắng xanh mặt, phu nhân nằm ở trên giường hồ ngôn loạn ngữ, hồn đều không có. Hắn không tin trên đời này có cái gì Quỷ Hồn, nhất định là có người cố ý quấy rối, nhưng là vẫn không lay chuyển được mẫu thân, đành phải mời đến một đám hòa thượng tiến đến làm phép.

Hàn lão tướng gia sáng sớm nhận được tin tức, liền biết là Nguyệt Nguyệt giở trò quỷ, nhưng là cũng chỉ có thể lắc đầu. Năm đó nếu hắn biết chuyện làm căng lên, có lẽ đều không phát sinh sự kiện kia, hiện tại nha đầu kia nhất định đã biết rõ chân tướng, cho nên mới chạy tới tướng phủ. Nếm qua điểm tâm, chuẩn bị kiệu trở về tướng phủ.

"Phụ thân, ngươi xem đây là ~"

Hàn Diệu Văn nhìn Hàn lão tướng, trong lòng hắn rối thành một nùi. Hàn lão thừa tướng khoát tay.

"Ta đều biết, chờ nương ngươi có phần chuyển biến tốt đẹp sẽ đưa đến Quốc Quang tự tĩnh dưỡng một đoạn thời gian"

Hắn chỉ hi vọng Nguyệt Nguyệt trong lòng không oán giận hắn mới tốt.

"Phụ thân ~"

Quốc Quang tự là tự miếu của Hàn gia thờ phụng tổ tiên, đưa đi tĩnh dưỡng còn không bằng nói là giam cầm, đi vào trong đó mọi người là phạm vào gia quy mới đi.

"Cái gì đều sau này hãy nói, liền định như vậy"

Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được tin tức, trong lòng cười lạnh, không làm việc trái với lương tâm không sợ quỷ gõ cửa, dọa thành như vậy là các nàng tự chuốc phiền. Năm đó thời điểm các nàng xuống tay sao không nghĩ sẽ có một ngày như vậy, nếu năm đó nàng không bị vụng trộm đem ra khỏi tướng phủ, sợ là cũng chạy không thoát ma trảo của các nàng. Nàng như vậy đối với các nàng đã là thủ hạ lưu tình.

"Tiểu thư, Hoàng công tử đến đây"

Tiểu Vũ nói, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người "Ta tới"

Hoàng gia dù sao cũng là nhà của mẫu thân, không thể vắng vẻ.

"Hoàng công tử"

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa đi vào phòng khách, chỉ thấy một người trung niên nam tử đứng lên.

"Ngươi là Nguyệt Nguyệt, giống, thật sự quá giống"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía bên cạnh Hoàng gia huynh đệ.

"Phụ thân, ngươi trước bình tĩnh đã" Hoàng Dận nói "Xem, ta quá hưng phấn, Nguyệt Nguyệt, ta là cữu cữu của ngươi"

Tối hôm qua hắn nghe được hai đứa con trai nói, vốn định lập tức tới ngay.

"Ngài là Hoàng đại nhân?"

Nguyên lai là ca ca mẫu thân, làm sao không giống. Bất quá huynh đệ Hoàng gia trái lại cùng phụ thân hắn rất giống.

"Cái gì Hoàng đại nhân, ta là cữu cữu ngươi. Nhiều năm không thấy ngươi đã lớn như vậy, dáng vẻ của ngươi cùng nương giống nhau như đúc"

Hoàng Duy Kiệt lôi kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Cữu cữu"

Hàn Nguyệt Nguyệt kêu một tiếng.

"Ai ~ cháu ngoan, nhiều năm qua khổ ngươi"

Năm đó muội muội mất, trong nhà đều đã quá mức thương tâm. Đợi cho phản ứng kịp, hài tử đã sớm thất tung, phái người tìm hồi lâu đều không có tin tức, ngay cả đứa con duy nhất của muội muội cũng chiếu cố không tốt, nhiều năm qua hắn vẫn tự trách.

"Phụ thân, ngươi ngồi xuống trước"

Hoàng Dận nhắc nhở đến, cứ đứng nói như vậy cũng không tiện. Hoàng Duy Kiệt lôi kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào bên cạnh hắn, trong mắt mơ hồ một tầng nước mắt.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Cùng cữu cữu về nhà, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ngươi nhìn thấy ngươi nhất định cao hứng"

Mẫu thân mỗi ngày nhìn bức họa gạt lệ, phụ thân ngoài miệng tuy không nói, nhưng là tất cả mọi người đều biết hắn cũng cực kỳ thương tâm. Lâm nhi từ nhỏ liền là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, muội muội qua đời đối bọn hắn đả kích rất lớn, trong một đêm già hơn rất nhiều.

"Ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ thân thể có khỏe không?"

Hàn Nguyệt nguyệt hỏi, tâm tình cũng bị không khí ảnh hưởng, không khỏi có chút thương cảm.

"Tốt, thân thể đều vẫn cường tráng, chỉ là tuổi già, có chút tật xấu"

Trời lạnh thì đau khớp, trời nóng lại đầu cháng váng. Không lay chuyển được phụ tử Hoàng gia, Hàn Nguyệt Nguyệt đành phải cùng bọn hắn trở về Hoàng gia. Dọc đường đi, Hoàng Duy Kiệt bắt đầu lôi kéo nàng hỏi cái này hỏi cái kia, bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng ấm áp, mặc kệ ngày sau Hoàng gia đối nàng như thế nào, ít nhất hiện tại, hắn là thiệt tình đối nàng tốt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-106)