Võ lâm đại hội (2)
← Ch.024 | Ch.026 → |
"Ngày kia đi"
Dù sao hai ngày này đều là các đệ tử của mỗi môn phái phân cao thấp, lấy công phu của chính mình, hắn tin tưởng có thể đi vào vòng trong. Nghe Đông Phương Trí trả lời, Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ vui vẻ, vậy chứng minh ngày mai những cao thủ kia sẽ chưa ra tay.
"A... , thời điểm đó ta nhất định ủng hộ huynh, cố lên!"
Nói chuyện phiếm cùng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn vui vẻ như vậy, bất quá trong lòng hắn vẫn dâng lên một tia đau đớn, nữ tử khó có được như vậy, đáng tiếc không thuộc về mình, bất quá ngẫu nhiên có thể ngồi xuống nói chuyện phiếm, hắn đã thỏa mãn rồi, lúc trước hắn vẫn ôm một phần hi vọng, hi vọng có thể cùng Hàn Nguyệt Nguyệt phát triển tiến thêm một bước, nhưng là hôm nay nhìn thấy hành động của Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân, mới biết được trong lòng nàng đã có người, hơn nữa còn là Vân vương gia.
Mạnh Dịch Vân đứng ở bên cửa sổ, thấy hai người tán gẫu lâu như vậy, trong lòng rất khó chịu, Hắc Ưng đứng ở phía sau có phần bất đắc dĩ, bình thường Vương gia làm việc cũng không kéo dài dây dưa, sao hiện tại lại chần chừ như vậy, không muốn để Hàn cô nương nói chuyện phiếm cùng nam tử khác, trực tiếp kéo trở về không phải là xong sao, hà tất trốn trong phòng nhìn lén.
Đông Phương Trí ra về, Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, xoay vặn cổ, hôm nay dựa vào hơi lâu, cổ có phần không thoải mái.
"Hiểu Tinh, lại đây, nói cho cô chuyện này"
Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy tay về phía Tiểu Tinh đang thu thập dụng cụ rửa mặt cho nàng, ý bảo nàng ngồi xuống.
"Tiểu thư, chuyện gì?"
Trương Hiểu Tinh vẫn không quên đem y phục trong tay gấp cho xong, để lên bàn.
"Ngày mai ba người các cô đi lên võ đài đi, luyện thân thể một chút"
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Trương Hiểu Tinh buông quần áo trong tay ra, nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt:
"Tiểu thư, người nói thật?"
Là người luyện võ, cơ hội như vậy rất khó có được, giờ lên đài cơ bản đều là các đại môn phái có danh tiếng, mình có thể so tài cùng bọn họ một phen tất nhiên là cao hứng.
Thấy bộ dáng của Hiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt trợn trắng, đánh nhau mệt như vậy mà nàng ấy lại tích cực thế.
"Ta nói thật, cô đi gọi hai người kia chuẩn bị đi"
"Được, tiểu thư"
Hiểu Tinh lập tức đem y phục cất kỹ, liền vội vội vàng vàng chạy đi, Hàn Nguyệt Nguyệt khóa lại cửa, duỗi duỗi lưng, lên giường đi ngủ. Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, thấy có người ngồi bên giường, sợ tới mức gần chết, lập tức chuẩn bị xuất thủ.
"Là ta"
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, mới hạ tay xuống, sao người này nửa đêm không ngủ, chạy tới dọa nàng. Trong phòng tối như mực, chỉ nhìn thấy bóng người, Hàn Nguyệt Nguyệt vỗ vỗ trước ngực.
"Làm ta sợ muốn chết"
Mạnh Dịch Vân lấy tay sờ sờ trán nàng.
"Không việc gì chứ"
Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy tay Mạnh Dịch Vân ra.
"Làm sao có thể không có việc gì, tim bị dọa rơi xuống một nửa"
Người nào nửa đêm tỉnh lại thấy trước giường mình có cái bóng đen đang đứng sẽ không bị dọa sao?
"Có việc?"
Thấy Mạnh Dịch Vân không lên tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hòa hoãn hỏi.
"Không có việc gì"
Không có việc gì nửa đêm tới để làm chi, Hàn Nguyệt Nguyệt động động thân thể trườn đến đầu giường. Tuy cực kỳ tối, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn cảm giác được Mạnh Dịch Vân đang nhìn chằm chằm vào mình, người này có thể nhìn vào ban đêm ư? Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay lắc lắc trước mắt Mạnh Dịch Vân, hắn thấy bộ dáng này của nàng, cực kỳ bất đắc dĩ, đưa tay bắt lấy tay nàng.
"Huynh nhìn thấy được?" Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi.
"Uh`m, ta thấy được" tuy cực kỳ tối, nhưng nhìn lâu tự nhiên cũng thấy được."
Hàn Nguyệt Nguyệt rút tay về.
"Nếu không có việc ta ngủ nha"
Đặc biệt tới để cùng nàng chơi mê tàng, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm xuống, kéo chăn lên trên, qua một lúc sau, vẫn thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên giường.
"Mạnh Dịch Vân, huynh tới để làm gì?" Có để cho người ta ngủ hay không.
Mỗi lần Nguyệt Nguyệt tức giận đều gọi tên hắn một cách đầy đủ.
"Muốn nhìn nàng"
Nghe Mạnh Dịch Vân nói, Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm cười cười, người này thực không được tự nhiên, những gì hắn nói nghe thật không có khả năng.
"Đường đường một Vương gia nửa đêm bò vào cửa sổ vào phòng cô nương gia, không sợ tổn hại uy phong?"
Tuy cao hứng, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn là nghiêm mặt nói.
"Muốn ôm nàng một cái"
Hắn cũng không biết làm sao, dù cho đêm nay nhìn thấy Nguyệt Nguyệt cùng tên Đông Phương Trí kia tán gẫu vui vẻ như thế. Trong lòng hắn không thoải mái, nhớ lại ngủ không được, liền lặng lẽ chạy đến phòng nàng ngó xem. Hắn vốn là không muốn quấy rầy nàng, chỉ là trùng hợp nàng tỉnh lại. Loại lời nói này có thể đến từ miệng Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt rất bất ngờ, nhưng cũng thật vui vẻ.
"Cởi giày ra""
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Mạnh Dịch Vân ngẩn người. Thấy hắn không nhúc nhích, Hàn Nguyệt Nguyệt còn nói.
"Huynh đánh thức ta, ta muốn huynh phụ trách ru ta ngủ mới thôi"
Ban ngày tháng ba tuy ấm áp, nhưng là buổi tối vẫn hơi lạnh, mà người này lại ăn mặc như thế, cũng không sợ cảm lạnh ư. Hàn Nguyệt Nguyệt đem chăn xốc lên, chính mình di chuyển vào bên trong, kéo Mạnh Dịch Vân nằm lên giường.
Mặc dù có điểm không hợp lễ giáo, bất quá Hàn Nguyệt Nguyệt không thèm để ý những thứ này. Mạnh Dịch Vân là bạn trai mình, cũng không phải là người khác, vả lại chỉ là đi ngủ mà thôi.
Thân thể Mạnh Dịch Vân có phần cứng ngắc, tay cũng không biết để ở đâu. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, biết Mạnh Dịch Vân cũ kỹ lễ giáo lại xuất hiện. Đưa tay ôm eo hắn, tìm vị trí thoải mái dựa vào, nếu bộ dạng này của họ bị người khác thấy, không biết có thể bị nhốt lồng heo hay không.
"Sao thân thể huynh cứng như vậy, làm trán ta đau"
Hàn Nguyệt Nguyệt sờ sờ trán, sao người này giống tảng đá quá. Hơi thở nóng hầm hập của Hàn Nguyệt Nguyệt thổi tới cổ mình, ngứa, Mạnh Dịch Vân cố gắng thả lỏng, ôm nàng vào trong ngực. Nguyệt Nguyệt là quá tín nhiệm hắn hay là không có một điểm đề phòng với nam nhân, mình là một nam nhân bình thường, thân thể nàng dán lên, bảo hắn làm sao thả lỏng.
Nàng tất nhiên là biết họ chưa thành thân, Mạnh Dịch Vân sẽ không làm gì nàng, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mới an tâm ôm Mạnh Dịch Vân đi ngủ, nhưng nàng không biết Mạnh Dịch Vân có bao nhiêu dày vò.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, phát hiện Mạnh Dịch Vân sớm đã không thấy bóng dáng, mà vị trí bên cạnh còn lạnh, chắc là đi lâu rồi, có phần mất mát, không phải tư tưởng nàng không bình thường, mà là có cái gối ôm ôm đi ngủ, thật sự là cực kỳ thoải mái.
Cơm nước xong, mấy người lại xuất phát đến sân thi đấu, Như Họa Như Tuyết có phần cấp bách, tối hôm qua nghe Tiểu Tinh nói Hàn Nguyệt Nguyệt kêu các nàng lên sân thi đấu, cao hứng thiếu chút nữa cả đêm không ngủ được.
"Tiểu thư, chúng ta có thể lên chưa?"
Thấy buổi sáng đã trôi qua một nửa, Hàn Nguyệt Nguyệt còn chưa kêu các nàng lên sân đấu, Như Họa vội vã vụng trộm chạy đến bên tai Hàn Nguyệt Nguyệt, nhắc nhở, tiểu thư hẳn là đã quên rồi.
"Chờ một chút, cô xem trận bây giờ, thực lực hoàn toàn dưới cô, sao không làm cho bọn họ đánh thêm mấy trận nữa, để đánh giá thực lực bản thân, tốt rồi hãy lên, hà tất lãng phí khí lực đối phó những thứ tôm nhỏ này"
Võ công nàng không cao, nhưng Như Họa Như Tuyết cùng Tiểu Tinh thì không giống, sư huynh không biết từ đâu mà làm ra cái bản bí tịch ấy, đúng là rất lợi hại, vốn nàng cho rằng những môn phái này võ công sẽ rất cao, nhưng thì ra cũng có như vậy mà thôi.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Như Họa cũng hiểu được, mình cần gì lãng phí thời gian trên tay những người này, thối lui về phía sau tiếp tục xem thi đấu.
"Vị kia còn muốn lên tỷ thí một phen"
Người kia đứng ở đài thượng thắng liền ba trận, võ công lại không tồi, đệ tử Côn Luân phái này còn có mấy lần, bất quá có phần cao ngạo, chỉ là thắng ba trận mà thôi, nói chuyện sao tự đại thế.
"Chúng ta tới thử"
Như Họa Như Tuyết thật sự là không vội, thấy không ai lên đài, hai người lập tức đi lên, thấy hai thiếu nữ, Lý Nghiễm Vinh hơi không đặt trong mắt, dưới đài thấy thế, cũng lắc đầu, hai cô bé mới lớn này không phải đối thủ của Lý Nghiễm Vinh, bất quá đều tò mò chờ xem kịch vui, ánh mắt của họ cũng không hoa, hai nữ tử này là tỳ nữ của cô nương bên cạnh Vân vương, có thể nhân cơ hội nhìn xem thực lực của Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Không biết hai vị cô nương là môn phái nào?"
Đây chính là thời cơ tốt để báo danh, nên những người lên đài đều báo danh tính cùng môn phái.
"Tại hạ Như Tuyết và Như Họa của Mai hoa trang, thỉnh công tử chỉ giáo"
Mai hoa trang? Đầu óc Lý Nghiễm Vinh soát qua một vòng, chưa hề nghe tới môn phái này, chắc là mới vừa thành lập, liền không đem Như Họa Như Tuyết để vào mắt. Bất quá những lời này khơi dậy một thành bọt nước trong lòng vài người, Mai hoa trang, là thần y thôn trang. Lúc trước bọn họ cầu thầy trị bệnh nên tìm đến Mai hoa trang, thần y cứu bọn họ, nhưng không thể tiết lộ tung tích của nàng, cùng điều kiện không tìm hiểu tin tức của nàng, cho nên rất ít người trên giang hồ biết Mai hoa trang, bọn họ chỉ biết thần y là nữ tử, tin tức khác hoàn toàn không biết gì cả, hiện tại hai nữ tử này báo là Mai hoa trang, chẳng lẽ cô gái che mặt bên người Vân vương là thần y?
Mỗi người đều đang tính toán trong lòng, mà trận đấu trên đài đã gần bắt đầu, công phu của Như Họa cùng Như Tuyết đều là song kiếm phối hợp, thêm Hàn Nguyệt Nguyệt dạy mọc cánh thành tiên nữa, tốc độ biến hóa lại càng mau hơn rất nhiều, không tới mấy chiêu, Lý Nghiễm Vinh đã sắp bại trận đến nơi.
"Đa tạ"
Lý Nghiễm Vinh không thể tưởng được mình vậy mà thua trên tay hai nữ tử, trong lòng không phục lắm, nhưng tranh tài chỉ đến điểm đó là dừng, cho nên đành phải áp khí lui ra.
"Không ngờ Như Họa cùng Như Tuyết song kiếm lợi hại như vậy"
Nghe thấy thanh âm của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu.
"Đó là đương nhiên"
Võ công chính mình không cao, bên người không có người lợi hại như vậy là không được. Mạnh Dịch Vân thấy kiếm pháp của Như Họa và Như Tuyết cực kỳ xa lạ, chưa bao giờ thấy qua, có phần tò mò, kiếm pháp tốt như vậy, vì sao Nguyệt Nguyệt không học? Võ công tỳ nữ bên người nàng đều rất tốt, duy nhất là chính nàng ấy là công phu mèo quào.
"Ta muốn thử"
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng bay đến đài, Hàn Nguyệt Nguyệt trông qua, quá xa, có phần không rõ mặt mũi.
"Đây là môn phái nào?"
Mạnh Dịch Vân chậm rãi uống trà nói "Nga Mi"
Nguyên lai là Nga Mi a, trách không được, không biết sư phụ bọn họ có phải là Diệt Tuyệt sư thái hay không.
"Tại hạ Nga Mi Tống Hải Vân, xin chỉ giáo"
Như Họa và Như Tuyết nhìn nhau, đều là nữ tử, hai người họ đánh một mình người ta có thể hay không không công bằng a? Nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt cho bọn họ cái thủ thế cố lên.
"Đắc tội"
Rất nhanh, ba người liền đồng khởi, xem nữ nhân đánh nhau so với nam nhân thú vị rất nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt mắt không rời nhìn người trên đài, động tác liên tục đẹp như thế.
*****
Không ngờ võ công Nga Mi lại cao thế, hơn một trăm chiêu qua đi, đều bất phân thắng bại, bưng ly trà bên cạnh uống một ngụm, không biết các nàng có khẩn trương hay không, dù sao nàng đã ở bên cạnh xem vì bọn họ khẩn trương hồi lâu.
"Đắc tội"
Thấy nữ tử áo trắng té trên mặt đất, trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt mới lộ ra nét cười, hô hô, không ngờ võ công Như Họa Như Tuyết lại tiến bộ như thế.
"Tại hạ Nga Mi Trương Du, đắc tội"
Lại thấy một nữ tử áo trắng nữa đi tới, nguyên lai là người ta tới báo thù đây, Hàn Nguyệt Nguyệt vẫy tay Hiểu Tinh ở phía sau.
"Người này ở Nga Mi có chức vụ gì?"
Hiểu Tinh nghe nàng nói, lập tức trả lời: "Là nhị đệ tử của Nga Mi"
Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, nếu thua cũng không mất mặt vì nhị đệ tử của người ta cũng đã lên rồi.
"Tiểu thư, chúng ta thua"
Như Họa và Như Tuyết đến phía trước Hàn Nguyệt Nguyệt, vốn các nàng có thể thắng, ai biết người nọ sử dụng hư chiêu lừa gạt các nàng.
"Không có việc gì, cố gắng lần sau"
Hàn Nguyệt Nguyệt khích lệ bọn họ, dù sao chỉ là rèn luyện mà thôi, giao thủ nhiều mới có thể biết thực lực của chính mình, trở về cố gắng luyện tập thêm là được. Giờ lên đài đều là các đại đệ tử của các môn phái, trôi qua như vậy, đến xế chiều hôm nay coi như xong rồi, nhưng đến buổi chiều, Hàn Nguyệt Nguyệt mới biết được, cao thủ so chiêu tự nhiên bất đồng, không phải mấy chiêu thức đã phân thắng thua, mà đánh hơn nửa canh giờ mới kết thúc.
"Tại hạ Trương Hiểu Tinh của Mai hoa trang, xin chỉ giáo"
Trương Hiểu Tinh? Dưới đài, mọi người nghị luận nhao nhao lên. Trương Hiểu Tinh này không phải là Trương Gia Bảo Đại tiểu thư sao? Khi nào thì thành người của Mai hoa trang, ba năm trước đây, Trương Gia Bảo bị diệt môn, đồng thời Trương Tiểu Hinh cũng mất tích, trên giang hồ đều nói nàng đã chết, cũng không ngờ đến hôm nay có thể nhìn thấy ở đây.
Hàn Nguyệt Nguyệt này tới cùng là người phương nào? Vừa rồi võ công của hai nha hoàn đã thất truyền, song kiếm hợp bích, nếu là luyện thành chắc chắn tạo ra một hồi phong ba ở giang hồ sẽ, hiện tại lại là Trương Hiểu Tinh, Mai hoa trang này thật làm cho bọn họ giật mình không thôi.
"Trương Hiểu Tinh? Không ngờ là Trương gia Đại tiểu thư, hôm nay có thể vừa vặn được thấy tại hạ thật vinh hạnh"
Năm đó thanh danh của Trương Khôn trên giang hồ vang ầm ầm, chỉ là không biết gặp phải cừu gia, một đêm bị diệt môn, không ngờ Trương Tiểu Tinh vẫn còn sống.
"Không dám, giờ Hiểu Tinh chỉ là người của Mai hoa trang, mong chỉ giáo"
Hai người đánh một hồi, còn chưa phân ra thắng bại, tâm Hàn Nguyệt Nguyệt đều níu chặt. Hiểu Tinh võ công không tồi, đã đánh năm trận, vẫn không bị đả bại, bình thường chỉ thấy mấy người các nàng luyện tại hậu viện, chân chính giao thủ cùng người khác, Hàn Nguyệt Nguyệt không có thấy quá lắm.
"Nàng dạy họ?"
"Cái gì?"
Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, khó hiểu?.
"Khinh công"
Mạnh Dịch Vân chậm rãi phun ra hai chữ, giao thủ đã lâu, hắn phát hiện khinh công mấy nha hoàn đều rất tốt, tránh rất nhanh, cho nên mới có thể kiên trì lâu như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại.
"Đúng vậy"
Nàng mạnh nhất là khinh công, chỉ là muốn để thời điểm các nàng gặp nguy hiểm chạy trốn một cách nhanh nhất mà thôi, cho nên mới dạy, không ngờ, sẽ biến các nàng thành hạng mạnh.
"Võ công họ cao như vậy, sao nàng lại không học?"
Mạnh Dịch Vân rất kỳ quái, thân thủ nha hoàn của nàng cũng không tồi, mà nàng lại không được
"Đánh nhau quá mệt mỏi"
Hao phí thể lực như thế nàng mới không muốn dính dáng, có khinh công có thể chạy là được, hà tất đi học. Mạnh Dịch Vân nghe Hàn Nguyệt Nguyệt trả lời, lại cảm thấy có ý tứ.
Thấy có ám khí bay về phía Tiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng phát lông trâu châm ra chặn đứng, thủ đoạn thật hèn hạ, nếu nàng không xem nghiêm túc, đúng là không thể phát hiện, không phải là luận võ sao? Hà tất như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt rất tức giận.
Hiển nhiên Hiểu Tinh cũng chú ý tới ám khí, chuẩn bị tránh ra, vừa vặn người nọ đánh ra chưởng lực, thấy Hiểu Tinh ngã xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bay về phía thượng đài, phía dưới chỉ thấy một cái bóng trắng chớp lóe, mặt trên, người cũng đã đến chỗ lôi đài, khinh công thật thần tốc, họ không khỏi kinh ngạc.
Nữ tử này tới cùng là người phương nào? Khinh công vậy mà cao đến thế, mấy vị trưởng lão mặt lộ vẻ kinh hách, nữ tử này tuổi còn trẻ đã mạnh như vậy, nếu bọn họ đoán không sai, nàng sử dụng mọc cánh thành tiên thất truyền đã lâu, khinh công này có thể làm cho người ta thân thể nhẹ tựa lông hồng, tốc độ nhanh, trách sao có thể được Vân vương gia thưởng thức như vậy. Hàn Nguyệt Nguyệt phi châm bắn về phía người đối diện, lập tức đi đến bên cạnh Trương Hiểu Tinh.
"Hiểu Tinh, thế nào?"
Hiểu Tinh lắc đầu, nhưng khóe miệng vẫn chảy máu, rõ ràng nói là đến điểm đến là dừng, sao đến phiên của nàng người này liền hạ độc thủ.
"Ngươi động tay động chân gì? Vì sao sư đệ ta toàn thân đều không động được?"
Người nọ thấy nam tử trên đài ngã xuống lập tức chạy đến, chỉ vào Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn là đang tức giận, còn dám trêu chọc nàng.
"Tránh ra, nếu không đừng trách ta khách khí"
Hàn Nguyệt Nguyệt cho Tiểu Tinh ăn viên thuốc, ý bảo Như Họa và Như Tuyết phía sau đem Hiểu Tinh nâng dậy, không ngờ đối phương xuống tay nặng thế, hoàn toàn là muốn lấy mệnh.
"Đao kiếm không có mắt, luận võ bị thương chính là chuyện thường, các ngươi dám hạ độc thủ với sư đệ ta"
Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, chỉ thấy nam tử bị nàng phóng châm té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mà tên kia luôn mồm kêu hô sư đệ đứng cách Hàn Nguyệt Nguyệt không xa, chỉ vào nàng lên án.
"Đao kiếm không có mắt, luận võ quy định điểm đến là dừng, tỳ nữ của ta đã bị thương, lệnh sư đệ vẫn còn từng bước ép sát, nếu ta không ra tay, chỉ sợ tỳ nữ liền tắt thở trên tay sư đệ ngươi"
Hàn Nguyệt Nguyệt không chút sợ hãi trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, muốn khi dễ người của nàng, không có cửa đâu.
"Cô nương, đây là sao, mọi người đang ngồi đều nhìn thấy chính nàng ta va chạm vào chưởng phóng tới, cũng không phải là sư đệ ta cố ý hạ thủ, thua liền thua, giờ ngươi đem sư đệ ta biến thành như vậy, không phải phạm vào quy tắc luận võ sao?"
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy nam tử kia một điểm cũng không sợ hãi, xem ra đã có chuẩn bị, sự tình không có đơn giản như vậy.
"Phải không?"
Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ đi đến bên cạnh lôi đài, lấy tay rút ám khí vừa rồi ra.
"Đây là cái gì?"
Mọi người thấy thế, lập tức lên tiếng bàn tán. Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến trước nam tử kia, quang minh chính đại bắn về phía nam tử kia, võ công không được, không có nghĩa là nàng không biết ám khí, năm đó nàng vì bảo mệnh, đã khổ công học tất cả các loại.
"Muốn chơi ám khí với ta, về nhà luyện vài năm nữa đi"
Nam tử kia tránh ám khí, mặt liền hung dữ, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người, chỉ thấy Trương Hiểu Tinh nói không ra tiếng với nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn nhìn, mới hiểu được, nguyên lai là địch nhân của Hiểu Tinh, trốn tránh vài năm thanh tịnh, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải, năm đó đám người này xuống tay nặng như thế, cơ hội khó có được, phải báo thù mới được, không thì khẩu khí trong lòng nuốt không trôi. Xoay người đối mặt với nam tử phía sau, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.
"Không biết Hiểu Tinh cùng vị công tử này có thù hằn gì?"
Trước mắt nam tử kia hiện lên một tia kinh hãi, bất quá rất nhanh mặt lại trở về bình thường.
"Luận võ thắng bại là thường tình, nào nói đến cừu hận"
Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, trình diễn không tệ, không biết người đứng sau là ai.
"Như vậy nha, tiểu nữ tử có lỗi, độc mà sư đệ trúng bổn cô nương cũng không có giải dược" Hàn Nguyệt Nguyệt cố ý lộ ra một bộ dạng xấu hổ.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, nam tử kia rốt cuộc nhịn không được, lập tức xuất thủ đánh về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế vọt qua một bên, người này thật là đùa khiếm nhã, mới nói hai câu liền nhịn không được ra tay liền.
Mạnh Dịch Vân thấy thế, lập tức bay về phía lôi đài, che trước Hàn Nguyệt Nguyệt, công phu Hàn Nguyệt Nguyệt căn bản không phải đối thủ của người nọ, nhưng không biết vì sao Nguyệt Nguyệt vẫn cố ý khơi mào, mọi người dưới đài quan sát trận đấu cũng không dám nhúng tay.
"Mạnh đại ca, đừng phí sức với hắn"
Hiểu Tinh còn chịu thương thế kia, nàng mới không có thời gian lãng phí ở đây. Mạnh Dịch Vân nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, mấy chiêu liền đánh người nọ ngã xuống đất, Hàn Nguyệt Nguyệt đi lên phía trước, đem một viên thuốc nhét vào miệng người nọ, nhỏ giọng nói đến.
"Trở về nói cho chủ tử các ngươi, nghĩ muốn đụng đến người của ta, không có cửa đâu, còn thù hận của ba năm trước đây, chúng ta sớm hay muộn cũng đến đòi lại" Nói xong Hàn Nguyệt Nguyệt trở về bên cạnh Mạnh Dịch Vân.
Diệp Nhất Phàm thấy Mạnh Dịch Vân chế trụ người kia, lập tức chạy tới.
"Dẫn người xuống, Vương gia, người không có việc gì chứ?"
Mạnh Dịch Vân lắc đầu
"Không cần, cho bọn họ đi thôi" Hàn Nguyệt Nguyệt ngăn cản, nếu bắt hắn lại, người nào đi truyền lời.
Diệp Nhất Phàm mặt lộ vẻ khó hiểu: "Hàn cô nương, có gì không ổn?"
Người có mắt đều nhìn ra hai người này bất thiện, nếu thả họ rời đi, không phải thả hổ về rừng sao.
"Trang chủ không cần lo lắng, ta đã cho bọn hắn ăn tán công hoàn, công phu đã phế, đời này cũng không thể luyện võ"
Hai người này trở về giống như phế nhân, chủ tử bọn hắn khẳng định hẳn không lưu lại bọn hắn, dù sao đều là chết, sao không làm cho bọn họ giúp bản thân đem lời truyền tới a.
"Vậy y theo lời Hàn cô nương, người tới, đem hai người này ném ra ngoài trang"
Hàn Nguyệt Nguyệt thấy sự tình giải quyết, quay đầu hướng mọi người phía dưới nói.
"Chúng ta chủ tớ mấy người cũng không phải vì tranh đoạt vị trí Minh Chủ chỉ là muốn mượn cơ hội này để thể nghiệm mà thôi, xin lỗi vì chậm trễ mọi người"
Sau đó lại xoay người đối Diệp Nhất Phàm nói "Trang chủ, tiếp tục đi, chúng ta cáo từ trước"
Có chỗ dựa là Mạnh Dịch Vân, ai dám khó xử nàng. Diệp Nhất Phàm gật gật đầu, Mạnh Dịch Vân cũng không có hứng thú xem tiếp, đi theo Hàn Nguyệt Nguyệt cùng trở về sân. Thấy mấy người Mạnh Dịch Vân rời đi, Diệp Nhất Phàm mới tuyên bố luận võ tiếp tục.
Đem Hiểu Tinh đỡ đến trên giường, Như Tuyết mang chậu nước cho Tiểu Tinh lau mặt.
"Tiểu thư"
Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Hiểu Tinh.
"Cái gì đều không cần phải nói, cũng không cần nói cho ta biết"
Hiện tại trên người Hiểu Tinh thương tổn nghiêm trọng, Như Họa đem cái hòm thuốc của Hàn Nguyệt Nguyệt để trên bàn, Hàn Nguyệt Nguyệt vận dụng nội lực chữa thương cho Tiểu Tinh.
"Như Tuyết, chuẩn bị nước ấm"
Như Họa giúp Hàn Nguyệt Nguyệt lau mồ hôi trên trán, sau đó đỡ Tiểu Tinh nằm xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh bàn, đem dược đã chuẩn bị, Tiểu Tinh kinh mạch có chút bị hao tổn, tuy đã ăn qua dược nhưng ngâm dược vẫn là tốt hơn, Như Họa cùng Như Tuyết đỡ Hiểu Tinh vào trong thùng, Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc bột đổ vào.
"Như Họa, đem ngân châm lại đây"
Nơi này không có than lửa để đun nước nóng, dụng ngân châm mới giúp thân thể Tiểu Tinh hấp thu được chứ nếu là nước lạnh rồi dược liệu cũng vô dụng. Như Họa và Như Tuyết đều đứng ở một bên chờ Hàn Nguyệt Nguyệt, đây là lần đầu tiên thấy người bên người nàng chịu tổn thương nặng như vậy, cực kỳ lo lắng, một điểm cũng không dám qua loa.
Hai nha đầu ở trong lòng tạo mục tiêu cho chính mình, nhất định phải luyện võ công hoàn hảo, như vậy mới có thể thay Hiểu Tinh tỷ báo thù, trước kia các nàng đã quá thoải mái, không gặp nhiều giang hồ hiểm ác.
*****
Đem Tiểu Tinh đỡ lên trên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt đem ngân châm tiêu độc cất kỹ.
"Các ngươi ở lại chăm sóc Hiểu Tinh"
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Như Họa và Như Tuyết có chút lo lắng, tiểu thư sắc mặt có phần trắng xanh. Hàn Nguyệt Nguyệt uống ly nước để thuận khí.
"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là ổn, các cô ở đây chăm sóc Hiểu Tinh"
Nàng cũng không thể đảm bảo cừu nhân của Tiểu Tinh có còn ở thôn trang hay không, hiện tại Tiểu Tinh tung tích bị lộ, khó tránh khỏi sẽ có người truy tìm. Hàn Nguyệt Nguyệt đem hòm thuốc cất kỹ, ra khỏi phòng, Mạnh Dịch Vân nhìn thấy lập tức đi tới.
"Nguyệt Nguyệt, không có việc gì chứ"
Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu đối Mạnh Dịch Vân lộ ra mặt tươi cười.
"Không có việc gì"
Thấy sắc mặt Hàn Nguyệt Nguyệt không tốt, Mạnh Dịch Vân dơ tay sờ trán nàng, lần nào cũng làm bản thân mình ra vậy, chính mình còn không lo lắng thì làm sao cứu được người.
"Huynh làm gì vậy?"
Mạnh Dịch Vân đột nhiên chặn ngang ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt, cô giật mình.
"Trở về phòng nghỉ ngơi"
Mạnh Dịch Vân không để ý quả đấm của nàng, nhấc chân hướng phòng nàng đi đến. Đem Hàn Nguyệt Nguyệt đặt ở trên giường, lấy hòm thuốc để qua một bên, kéo chăn đắp kín. Thật là mệt chết, Hàn Nguyệt Nguyệt mặc kệ Mạnh Dịch Vân, nhắm mắt lại ngủ, Mạnh Dịch Vân thấy nàng thiếp đi, khép cửa ra khỏi phòng. Không biết qua bao lâu, Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, chống thân thể ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài trời sáng rồi mà không ai kêu nàng, nàng lao xuống giường, mặc thêm y phục đi đến phòng Hiểu Tinh.
"Tiểu thư"
Như Họa vừa thấy nàng tới, lập tức hỏi thăm. Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến bên giường, Hiểu Tinh mở to mắt.
"Tiểu thư"
"Khỏe chưa?"
Như Họa mang cái ghế đến bên giường cho Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống
"Tốt hơn nhiều"
Y thuật tiểu thư rất tốt, trãi qua một tối, cảm giác đã tốt hơn nhiều.
Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xuống, lại xem mạch cho Hiểu Tinh, coi như bình thường chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn, Hàn Nguyệt Nguyệt thả tay Hiểu Tinh.
"Người cố gắng nghỉ ngơi, vài ngày là khỏi, những người đó ngươi không cần lo lắng"
Hiểu Tinh vẻ mặt tự oán, nếu không phải mình, cũng sẽ không cho tiểu thư mang đến phiền toái.
"Tiểu thư"
Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười. Thời điểm Hiểu Tinh vừa mới bắt đầu theo nàng, nàng đã đảm bảo sẽ bảo vệ nàng ấy an toàn.
"Không có việc gì, nghỉ ngơi đi"
"Tiểu thư, ta giúp ngươi rửa mặt chải đầu"
Như Họa thấy Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ khoác áo khoác, tóc không chải, đứng ở phía sau nhắc nhở, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, về phòng rửa mặt chải đầu.
"Tiểu thư, ăn điểm tâm đi"
Như Tuyết đem thức ăn mang đến phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào bên cạnh bàn, ăn xong bữa sáng.
"Vương gia đâu?"
Như Tuyết vừa cầm chén đũa cất vừa trả lời Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Tiểu thư, hôm nay là trận chung kết, Vương gia sáng sớm đã đi xem thi đấu"
Hàn Nguyệt Nguyệt lúc này mới nhớ tới. Đúng vậy a, hôm nay đúng là tuyển Võ Lâm minh chủ.
"Sao lại không gọi ta dậy"
Nàng còn nhớ rõ đã hứa Đông Phương Trí đi cổ vũ hắn, hiện tại đã trễ thế này, không biết có kịp không.
"Vương gia nói để cho tiểu thư ở trong viện nghỉ ngơi, vẫn để cho Hắc Ưng ở lại"
Như Họa ở một bên tiếp lời, Vương gia đối tiểu thư cũng thật tốt. Hàn Nguyệt Nguyệt có chút buồn bực, nha hoàn của người nào, tại sao luôn nghe theo Mạnh Dịch Vân.
"Như Họa, cô ở lại chăm sóc Hiểu Tinh, ta cùng Như Tuyết đi xem trận thi đấu"
Nếu Mạnh Dịch Vân để Hắc Ưng lại, bên này sẽ không có gì nguy hiểm.
"Tiểu thư ~"
Như Họa còn đang ấm ức, tại sao không mang theo nàng, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Như Tuyết đã đi đến trận đấu. Vòng qua bên cạnh đài chủ tịch đi đến ghế tựa ngồi xuống, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên cạnh, lập tức hỏi.
"Sao lại đến đây? Không phải bảo nàng nghỉ ngơi sao?"
Hàn Nguyệt Nguyệt không nhìn Mạnh Dịch Vân, ánh mắt nhìn về phía dưới, không biết Đông Phương Trí lên sân khấu chưa.
"Không có việc gì, Đông Phương Trí lên đài chưa?"
Mạnh Dịch Vân trong lòng có phần không thoải mái, kêu nàng nghỉ ngơi không nghe, chạy tới không để ý tới hắn còn hỏi nam nhân khác. Hắn lạnh lùng mở miệng nói.
"Không có"
Hàn Nguyệt Nguyệt một lòng chỉ chú ý đến trận thi đấu, không chú ý tới Mạnh Dịch Vân đang biến sắc. Mấy trận qua đi, rốt cục cũng đến Đông Phương Trí lên đài, không tin được Đông Phương Trí võ công cao như vậy, có thể đả bại Hải Sa Bang bang chủ, xem rất hấp dẫn.
Nếu là Đông Phương Trí lên làm Võ Lâm minh chủ, nàng lại có một bằng hữu cứng rắn ở phía sau hậu trường, nhưng ngẫm lại, dù sao Đông Phương Trí còn trẻ, nếu đánh thắng mọi người cũng nhất định không phục hắn.
Thật không thể như ý Hàn Nguyệt Nguyệt, bởi vì Đông Phương Trí bị bang chủ Côn Luân phái đả bại. Thấy trận đấu không có xem đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào ghế, nàng không có hứng thú xem những lão nhân đánh nhau. Cho đến khi kết thúc tranh đoạt vị trí Minh Chủ, quay đầu ngắm ngắm Mạnh Dịch Vân, mặt vẫn là không chút thay đổi nhìn trận đấu, hắn không cảm thấy nhàm chán sao? Đã nhìn lâu như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt đưa tay đến phía dưới bàn vụng trộm kéo ống tay áo Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân quay đầu lại.
"Có phải có chỗ nào không thoải mái?"
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thân thể hướng Mạnh Dịch Vân bên cạnh nói
"Người nào chính là Võ Lâm minh chủ?"
Đánh một hồi lâu như vậy, không biết khi nào thì mới kết thúc.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lại là Diệp Nhất Phàm tiếp tục kế nhiệm?"
Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, thấy Mạnh Dịch Vân lại theo dõi trận đấu, Hàn Nguyệt Nguyệt không thú vị quay đầu đi. Buổi chiều, Hàn Nguyệt Nguyệt không đi, để cho Mạnh Dịch Vân trở về hỏi kết quả là được, vốn cho rằng lần này có thể nhìn thấy cái gì tuyệt thế võ công, không nghĩ lại nhàm chán tới vậy, xem ra mình không thích hợp hồ lộng trên giang hồ, vẫn là trở về kiếm tiền vui vẻ hơn nhiều. Hiện tại Thiên Hương lâu đã ổn định, lại có Tư Tư cùng Như Song quản, chính mình căn bản không cần quan tâm, hiện ngẫm lại sẽ làm thêm cái gì, tiền bạc vĩnh viễn cũng không ngại tăng lên.
Ngủ vào buổi chiều, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi dậy, không nghĩ trời đã tối đen như vậy, ngủ lâu vậy mà cũng không ai gọi dậy. Rời giường mặc quần áo, tóc buộc đơn giản buông xuống một bên, buổi tối khuya quấn tóc phiền toái.
"Mạnh đại ca, vị trí Minh Chủ là ai?"
Hàn Nguyệt Nguyệt vừa đi đến phòng khách, thấy Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên trong, lập tức đi vào. Mạnh Dịch Vân nghe được thanh âm của Hàn Nguyệt Nguyệt, ngẩng đầu
"Là Diệp Nhất Phàm"
Không có vượt ra ngoài dự kiến của hắn, Hàn Nguyệt Nguyệt biết kết quả, ngồi vào một bên.
"Hắn võ công cao như vậy sao?"
Liên tiếp hai năm đều làm Minh Chủ, xem ra thực lực không thể coi thường. Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, Diệp Nhất Phàm võ công ở trên giang hồ coi như không mạnh nhất, chủ yếu chính là tính tình, tính cách con người của hắn là điểm quyết định một nửa thắng lợi.
"Chúng ta đây khi nào thì trở về?"
Võ lâm đại hội kết thúc, bọn hắn cũng cần phải trở về, chuyến đi này cũng đã hai tháng, không biết thôn trang có việc gì hay không. Mạnh Dịch Vân đặt ly trà xuống, nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, theo ta về kinh thành được không?"
Hắn nghĩ muốn lập tức trở về thành thân, như vậy bọn hắn không cần tách ra. Hôm nay đại hội kết thúc, hắn nghĩ đến chính mình trở lại kinh thành còn có rất nhiều chuyện muốn xử lý, mà Nguyệt Nguyệt lại phải về Tứ Phương thành, như vậy hai người không biết bao lâu mới có thể gặp lại, cho nên hắn nghĩ muốn đem Nguyệt Nguyệt cùng về kinh thành, dù sao bọn hắn sớm hay muộn đều phải thành thân, tại sao không sớm một chút.
"A?"
Hàn Nguyệt Nguyệt có phần phản ứng không kịp, đi kinh thành để làm chi, nàng còn muốn trở lại Tứ Phương thành tính thêm chuyện làm ăn.
"Theo ta về Vương Phủ"
Mạnh Dịch Vân nói đến. Hàn Nguyệt Nguyệt có phần sửng sốt, về Vương Phủ? Hẳn không nhanh như vậy đi, nàng tuy cũng không muốn hai người tách ra, nhưng là thế này thì phát triển thật sự quá nhanh, thật tình nàng không nghĩ muốn lập gia đình sớm như thế, quá tháng Tám nàng mới mười bảy, tại hiện đại còn chưa trưởng thành. Nhưng là Mạnh Dịch Vân không có nghĩ như vậy, nữ tử mười sáu tuổi là có thể lập gia đình, Nguyệt Nguyệt tuổi đã mười bảy, thành thân, hắn liền có lý do giữ nàng tại bên người.
"Có phải quá sớm hay không?"
Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận hỏi, nàng còn chưa có chuẩn bị tốt tư tưởng thành thân? Quá xa xôi. Mạnh Dịch Vân sắc mặt có chút không tốt, chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt không định gả cho hắn? Còn nữa, hôm nay nàng vì Đông Phương Trí mà kích động như thế, trong lòng lại càng không thoải mái, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy được Mạnh Dịch Vân không vui, biết mình lại trêu chọc hắn tức giận.
"Ta nghĩ nên chờ một thời gian nữa, ta nghĩ muốn về Tứ Phương thành một chuyến"
Người này thực không thể trêu chọc.
"Muốn bao lâu?"
Mạnh Dịch Vân hỏi, hắn chưa bao giờ khẩn cấp quá như vậy, hắn nghĩ muốn lập tức đem Hàn Nguyệt Nguyệt trói bên người mang về kinh thành, sau đó tuyên bố với thiên hạ nàng là nữ nhân của Mạnh Dịch Vân hắn, nếu ai dám có chủ ý với nàng trước hết phải coi chừng bản thân.
Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ đương nhiên là càng lâu càng tốt, nhưng là ngoài miệng không dám nói, hiện tại đã trung tuần tháng ba, trở về mất hơn mười ngày, nếu không sai tháng Tư mới có thể trở lại Tứ Phương thành, công việc buôn bán nếu muốn ổn định, ít nhất mất nửa năm đi, tính xong thời gian, cẩn thận nhìn về phía Mạnh Dịch Vân.
"Cuối năm như thế nào?"
Dù sao đến lúc đó thuận tiện có thể ra mắt ông nội. Hơn tám tháng, Mạnh Dịch Vân sắc mặt càng ngày càng xấu, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đứng dậy đến phía sau Mạnh Dịch Vân, hai tay ôm cổ Mạnh Dịch Vân, vùi đầu tại gáy hắn, làm nũng nói.
"Ta đảm bảo cuối năm nhất định sẽ đi kinh thành, nếu ta cuối năm không đi, ngươi có thể phái người tới bắt ta có được hay không ~"
Thấy bộ dạng này của Hàn Nguyệt Nguyệt, tâm tình của Mạnh Dịch Vân tốt hơn rất nhiều. Thấy Mạnh Dịch Vân không có động tĩnh gì, cho rằng hắn còn đang tức giận, còn nói đến.
"Có được hay không? Uh`m ~"
Khí nóng hầm hập thổi tới cổ Mạnh Dịch Vân lại thêm thanh âm khó hiểu kia của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng không thể kiềm chế. Mạnh Dịch Vân một tay kéo nàng ngồi vào trên đùi của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt đối với hành động thình lình xảy ra đã giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, đưa tay ôm chặt cổ Mạnh Dịch Vân.
Mạnh Dịch Vân thấy người trong lòng yểu điệu, không biết kế tiếp nên làm như thế nào, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân, cười cười, hiện tại là ở phòng khách, cửa đều mở ra, nếu như bị người ta nhìn thấy, còn không biết nghĩ như thế nào. Nguyệt Nguyệt ghé sát bên tai Mạnh Dịch Vân, nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đây là phòng khách"
Nghe được nàng nói, Mạnh Dịch Vân mới phản ứng kịp, ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt bay ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt rúc ở trong lòng Mạnh Dịch Vân cười khanh khách, liền thích thú với bộ dáng này của Mạnh Dịch Vân, Hắc Ưng thấy vương gia nhà mình ôm Hàn Nguyệt Nguyệt chạy đi ở trong đêm đen, thức thời dừng bước, theo chủ cũng phải canh thời gian, vương gia lúc này chắc chắn không muốn hắn xuất hiện.
← Ch. 024 | Ch. 026 → |