Vay nóng Tima

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 024

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 024
Võ lâm đại hội (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Lazada


"Mạnh đại ca, thuốc của ta còn trong phòng, huynh có thể theo ta đi lấy chứ?"

Hàn Nguyệt Nguyệt để bát đũa xuống, nói với Mạnh Dịch Vân.

"Được"

Mạnh Dịch Vân gật gật đầu. Trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt cười trộm, đấu với ta, tiểu tử ngươi còn kém lắm, tốt xấu hai kiếp cộng lại nàng cũng đã được năm mươi rồi, lại vẫn không đối phó được hắn sao?.

Đi vào trong phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt đóng cửa lại, Mạnh Dịch Vân quay đầu lại, thấy động tác của nàng, có phần nghi hoặc, lấy thuốc không nhất thiết phải đóng cửa lại. Hàn Nguyệt Nguyệt đi về phía trước Mạnh Dịch Vân, vòng tay ôm chặt cổ hắn, cực kỳ ôn nhu hỏi.

"Mạnh đại ca, ta đẹp sao?"

Đối với động tác thình lình của nàng, Mạnh Dịch Vân có phần phản ứng không kịp, máy móc gật gật đầu. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, nhân lúc Mạnh Dịch Vân phản ứng không kịp, kiễng chân lên hôn hắn, Mạnh Dịch Vân trừng to mắt, không nghĩ tới nàng lại lớn mật như vậy, bất quá hắn rất nhanh phản ứng, Hàn Nguyệt Nguyệt hiện tại là nữ nhân của hắn, của Mạnh Dịch Vân này, mặc kệ làm cái gì đều là chuyện đương nhiên, khóe miệng hất lên trên.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân mở miệng đáp lại chính mình, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, thần tốc đem viên thuốc đổ vào trong miệng hắn, đưa tay vỗ sau lưng Mạnh Dịch Vân một cái. Buông tay ra, Hàn Nguyệt Nguyệt lui về sau một bước, Mạnh Dịch Vân cả kinh.

"Nàng cho ta ăn cái gì?"

Nghi hoặc nhìn nữ nhân trên mắt đầy vẻ đắc ý. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.

"Mê dược a, hôm nay huynh ở trong này nghỉ ngơi cho ta, ta trở về sẽ cho huynh giải dược"

Trong mắt Mạnh Dịch Vân hiện lên một tia bất đắc dĩ, không nghĩ tới chính mình đường đường một đại nam nhân, lại bị cô gái bé nhỏ này đặt vào bẫy. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân nghiêm mặt không nói chuyện, cho rằng hắn tức giận, lập tức chạy tới giữ chặt cánh tay hắn.

"Mạnh đại ca, huynh đừng giận, chúng ta sẽ trở lại thật nhanh, huynh nên ngủ một giấc rồi tính sau"

Lôi kéo Mạnh Dịch Vân đi đến bên giường.

"Nghỉ ngơi, ngủ một giấc thì tốt rồi"

Hàn Nguyệt Nguyệt lấy chăn đắp kín người Mạnh Dịch Vân, ngồi bên giường vẻ mặt quan tâm hắn thì thào. Thấy Mạnh Dịch Vân đã ngủ, nàng mới rời khỏi phòng, đi đến nha môn, đi trước để chuẩn bị tốt dược vật cùng thực vật, sau đó lại dùng xe ngựa kéo qua đi cho bọn họ.

"Tiểu thư, tốt"

Như Họa dựa theo Hàn Nguyệt Nguyệt phân phó, chuẩn bị hơn một trăm suất thuốc uống, hiện tại người trong phòng đã có thể khống chế được độc rồi, thuốc này là giải dược, Hàn Nguyệt Nguyệt lại bảo khâu Tri Phủ chuẩn bị một đống đồ ăn gì đó, những thứ này mới có thể duy trì hai ngày, còn lại sẽ tìm thời gian đưa qua.

Hàn Nguyệt Nguyệt để Như Họa ở lại nha môn, mang theo Như Tuyết đi sắc thuốc, đến dưới chân núi, chỉ thấy Hiểu Tinh chờ ở ven đường, trông thấy bọn Hàn Nguyệt Nguyệt tới, lập tức chạy lại.

"Hiểu Tinh, sao cô lại ở đây?"

Hàn Nguyệt Nguyệt cứ lo lắng làm sao để tìm được bọn họ.

"Ta sợ tiểu thư tìm không thấy, cho nên chờ ở đây"

Ngày hôm qua sau khi mang những người này rời khỏi, nàng vẫn lo lắng cho Hàn Nguyệt Nguyệt, về sau lại nghe tiếng nổ mạnh, nhớ lại Hàn Nguyệt Nguyệt khả năng gặp phải nguy hiểm, vốn nghĩ muốn trở về nhìn xem, nhưng là Hắc Ưng nói có Vương gia sẽ không có việc gì, bọn hắn trọng yếu là dàn xếp những người này, ngày hôm qua tìm đã lâu, mới tìm được cái sơn động lớn để ở, sáng sớm hôm nay, nàng chạy đến đây tiếp ứng.

Trương Hiểu Tinh ngồi vào trên xe ngựa, chỉ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Như Tuyết hai người, có phần khó hiểu hỏi

"Tiểu thư, Vương gia đâu?"

Vương gia sao lại không tới?.

"Hắn bị thương, đang ở Thiên Hương lâu nghỉ ngơi"

Những người trúng độc này, càng ít người biết càng tốt, cho nên ngay cả Tri Phủ Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói, dù sao có Mạnh Dịch Vân ngăn cản, Tri Phủ kia cũng không dám không nghe lời nàng.

"Tiểu thư, nghỉ ngơi một chút đi"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng thi châm cho những người kia, Trương Hiểu Tinh có chút lo lắng thân thể nàng chịu không nổi, đã ba giờ trôi qua, còn có bốn người chưa thi châm. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.

"Không có việc gì"

Nếu chỉ dựa vào dược vật khống chế thì sẽ rất chậm, cho nên nàng muốn dùng ngân châm thử xem có thể bức độc đi ra hay không, nào ngờ lại có thể, người trước kia không có dược vật tác dụng, độc không bức được, hiện tại bớt việc hơn, cứ như vậy, không tới năm ngày, những người này có thể sinh hoạt giống người bình thường.

Như Tuyết cùng Hắc Ưng không ngừng sắc thuốc, giải độc cho mười sáu người xong, Hàn Nguyệt Nguyệt sớm mệt đến mức thở không nổi, phương pháp thi châm của nàng không giống bình thường, những châm này đều phải dùng nội lực đánh vào trong mới được, cho nên bình thường Hàn Nguyệt Nguyệt luôn tận lực tránh thi châm. Lần này châm lâu như vậy, thân thể sớm đã cạn sức.

Hiểu Tinh cùng Hắc Ưng vẫn lưu lại chiếu cố những người này, cho nên sau khi đưa Hàn Nguyệt Nguyệt lên xe ngựa, Như Tuyết vội vàng cho xe ngựa rời đi.

"Nhanh chuẩn bị nước ấm đưa đến phòng tiểu thư"

Như Tuyết xuống xe liền phân phó cho tiểu nhị, Hàn Nguyệt Nguyệt được Như Tuyết đỡ xuống xe ngựa, cả người hỗn loạn, mắt không mở ra nổi, mệt mỏi quá, rất muốn đi ngủ.

"Vương gia?"

Như Họa đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, thấy nằm trên giường Hàn Nguyệt Nguyệt là Mạnh Dịch Vân, có phần bị dọa. Hàn Nguyệt Nguyệt bị hành động của Như Tuyết lấy lại tinh thần, đã quên Mạnh Dịch Vân còn đang tại trong phòng nàng.

"Như Tuyết, đem cái hòm thuốc lại đây"

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi vào bên cạnh bàn, phân phó đến, nàng cho Mạnh Dịch Vân ăn dược lượng nhiều gấp bội, không có giải dược mà nói, muốn ba ngày sau mới có thể tỉnh.

Như Tuyết đem cái hòm thuốc đến trước Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng chỉ vào một cái bình sứ màu trắng.

"Mở ra, để cho Vương gia ngửi một chút, hắn sẽ tỉnh"

Hàn Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng chống đỡ. Như Họa đem bình dược tới trước mũi Mạnh Dịch Vân, thấy Mạnh Dịch Vân mở mắt, lập tức thu hồi bình dược. Mạnh Dịch Vân đứng lên, chỉ thấy mặt Hàn Nguyệt Nguyệt trắng xanh, hai mắt vô lực tựa vào bên cạnh bàn, xốc chăn lên, lập tức đi qua, vẻ mặt lo lắng hỏi:

"Nguyệt Nguyệt, làm sao vậy?"

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, thấy Mạnh Dịch Vân miễn cưỡng tươi cười.

"Không có việc gì, là do mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi"

"Tiểu thư, tắm rửa trước đi"

Như Tuyết nhắc nhở đến, nếu không tắm rửa, chỉ sợ Hàn Nguyệt Nguyệt mê man luôn. Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu.

"Mạnh đại ca, huynh đi nghỉ trước đi, ta ngủ một giấc thì sẽ tốt thôi"

Ly khai Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt ngâm mình trong nước, Như Tuyết thêm chút tinh dầu vào nước, đây là thứ Hàn Nguyệt Nguyệt chuyên dùng để nâng cao tinh thần. Như Tuyết thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ mới ra ngoài trở về nghỉ ngơi, hôm nay nàng bận một ngày muốn mệt chết, vẫy vẫy cánh tay, so với một ngày luyện võ còn khó chịu.

Nửa đêm, Mạnh Dịch Vân ngồi ở bên giường Hàn Nguyệt Nguyệt, giơ tay sờ sờ gương mặt tái nhợt, vừa rồi Hắc Ưng đã trở về báo cho hắn về sự tình hôm nay, trong một ngày Hàn Nguyệt Nguyệt đã bức độc cho mười sáu người, làm hắn thực kinh ngạc, quả thực là hành động liều chết, mà càng thêm đau lòng, nếu hôm nay mình đi theo, hắn nhất định không để cho nàng làm như vậy.

Bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân này luôn cho thấy hắn vài hành động không thể tưởng được, bất quá mỗi lần đều khiến hắn nhiều thêm phần thưởng thức với nàng.

"Tiểu thư, dậy ăn một chút gì đi"

Sáng sớm, Như Tuyết liền bưng bát cháo đến phòng Hàn Nguyệt Nguyệt. Tối hôm qua Hàn Nguyệt Nguyệt trở về cũng chưa ăn gì cả, sáng nay tỉnh lại nhất định sẽ đói bụng.

Hàn Nguyệt Nguyệt mở to mắt, sờ sờ bao tử, thật đúng là đói bụng.

"Vương gia"

Thấy Mạnh Dịch Vân đến đây, Như Tuyết lập tức thối lui qua một bên.

"Nguyệt Nguyệt thế nào?"

Hàn Nguyệt Nguyệt chuyển bát không cho Như Tuyết, tiếp nhận khăn lau miệng.

"Không có việc gì, ngủ một giấc đã tốt hơn nhiều, thương thế của huynh đã đỡ chưa?"

Như Tuyết hầu hạ xong lập tức đi ra ngoài, nàng thấy Mạnh Dịch Vân đen mặt, trong lòng cảnh giác, người này còn tức giận chuyện ngày hôm qua hả?

"Không có việc gì"

Mặt Mạnh Dịch Vân không chút thay đổi nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng cúi đầu, trong lòng cực kỳ hoảng, lần đầu tiên Mạnh Dịch Vân có bộ dạng này với nàng. Trong lòng thầm tính toán các loại chiêu thức ứng phó.

"Mạnh đại ca, ta sai rồi, huynh đừng tức giận"

Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận nói, Mạnh Dịch Vân có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, ngày hôm qua lại bị nàng tính kế, nhất định trong lòng rất không thoải mái. Mạnh Dịch Vân không nói gì, nàng vụng trộm nhìn thoáng qua, lấy tay giữ chặt ống tay áo Mạnh Dịch Vân.

"Nếu không huynh cũng làm ta mê choáng tại nơi này một ngày, được không?"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hắn mà nói thật, như vậy được chưa. Mạnh Dịch Vân hơi nhíu mày, không phải hắn tức chuyện bị mê choáng, mà là Hàn Nguyệt Nguyệt không quan tâm đến thân thể của mình mà đi bức độc cho nhiều người như vậy.

"Lần sau ta sẽ không dám nữa, huynh cũng đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe"

Hàn Nguyệt Nguyệt cười hì hì nói, Mạnh Dịch Vân thở dài, thấy bộ dáng này của nàng, hắn vẫn không thể tức giận nổi.

"Mỗi lần nàng thi châm đều như vậy?"

Lần trước ở trong cung cũng thế, thi châm xong liền hôn mê bất tỉnh, lần này cũng nghiêm trọng như vậy.

"A?"

Hàn Nguyệt Nguyệt có phần khó hiểu khi nghe hắn nói.

"Không có a, chỉ là ngày hôm qua quá sức, thân thể có phần không chịu nổi, về sau tuyệt không như vậy, ta đảm bảo"

Hàn Nguyệt Nguyệt quỳ trên giường, vươn tay trái ra thề cho Mạnh Dịch Vân xem, trong lòng lại vụng trộm cười, nam nhân này thực không được tự nhiên, lo lắng liền lo lắng thôi, lại bày ra một bộ dáng lạnh như băng. Mạnh Dịch Vân nhét Hàn Nguyệt Nguyệt vào trong chăn.

"Nghỉ ngơi tốt đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười.

"Huynh ngồi xuống giúp ta"

Mạnh Dịch Vân ngồi bên giường, Hàn Nguyệt Nguyệt lôi kéo tay Mạnh Dịch Vân, nhắm mắt lại, trong lòng thấy ấm áp. Khi Hàn Nguyệt Nguyệt thở đều đều, đã ngủ, Mạnh Dịch Vân mới rút tay về, đem tay Hàn Nguyệt Nguyệt để vào trong chăn, mới xoay người ra ngoài.

"Bọn họ đã tốt lên"

Hàn Nguyệt Nguyệt bắt mạch xong cho những người này, quay đầu nói với Mạnh Dịch Vân, lần trước nàng đã giúp họ bức độc ra, lại ăn vài ngày thuốc, thân thể đã không có việc gì, chẳng qua có phần suy nhược, về nhà tĩnh dưỡng một thời gian là được rồi. Mạnh Dịch Vân gật gật đầu:

"Hắc ưng, cho bọn họ một chút bạc để bọn họ về nhà đi"

Mạnh Dịch Vân với Hắc Ưng phía sau, phân phó, đám người trúng độc nghe được, lập tức quỳ gối trước Hàn Nguyệt Nguyệt:

"Tạ ơn ân nhân, tạ ơn ân nhân"

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười

"Các ngươi đứng lên đi, chúng ta chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, mọi người cầm chút tiền ấy về nhà đi"

Hắc Ưng đưa mỗi người hai lượng bạc, rồi đưa những người đó xuống núi.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn bóng lưng họ rời đi, trong lòng cảm khái, niềm vui khi được về nhà là không thể so sánh được.

*****

"Chúng ta cũng đi thôi"

Mạnh Dịch Vân nhắc nhở, vì sự tình này đã làm chậm trễ thời gian đến đại hội võ lâm, nếu giờ không xuất phát, sẽ không kịp đến. Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại, đi tới xe ngựa. Hiểu Tinh điều khiển xe ngựa, mà Mạnh Dịch Vân cùng Hắc Ưng ngồi ở trên lưng ngựa, mấy người họ liền rời đi, Như Tuyết Như Họa còn ở Thiên Hương lâu.

Hiện tại là ngày mùng sáu, khoảng cách tới võ lâm đại hội là tám ngày, đến Hoàng Sơn nhanh nhất cũng cần tám ngày a, lỡ như trên đường lại có chuyện gì giống trước kia, chẳng phải là tới không kịp sao? Hàn Nguyệt Nguyệt rất lo lắng.

"Hiểu Tinh, nếu cưỡi ngựa đi Hoàng Sơn nhanh nhất mất mấy ngày?"

Cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa nhanh hơn rất nhiều.

"Năm sáu ngày đi, sao vậy tiểu thư?"

Trương Hiểu Tinh khó hiểu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, tiểu thư cũng sẽ không cưỡi ngựa, hỏi cái này để làm gì. Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý tới Hiểu Tinh, chạy đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân.

"Mạnh đại ca, ta cưỡi ngựa đi thôi, ngồi xe ngựa quá chậm"

Vốn mấy người còn tưởng rằng thời gian cực kỳ thoải mái, không nghĩ tới bị chuyện này trì hoãn, hơn nửa tháng mới đi qua.

Mạnh Dịch Vân nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, khó nghĩ, Nguyệt Nguyệt không phải là không biết cưỡi ngựa sao? Thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức giải thích:

"Ta sợ trên đường lại trì hoãn, cho nên ta muốn cưỡi ngựa để đi nhanh một chút"

Nàng hẳn không cưỡi ngựa, không phải có bọn họ ở đây sao?

"Kia, được rồi"

Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, cưỡi ngựa quả thật so với xe ngựa nhanh hơn rất nhiều, đến đó cũng có một số việc cần phải bàn bạc.

Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ xe ngựa lại, kêu Như Họa và Như Tuyết không cần mang theo gì cả, mọi thứ để lại Thiên Hương lâu trước, thời điểm trở về quay lại lấy sau, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, hai người cũng thấy vui vẻ thoải mái.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi phía trước Mạnh Dịch Vân, Hiểu Tinh cùng Như Họa và Như Tuyết trừng to mắt, đây là chuyện gì? Bất quá rất nhanh đã phản ứng kịp, mọi người đều nói Vân vương lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt, nhưng trong khoảng thời gian ở chung, Vân vương gia không hề giống như giang hồ đồn, đặc biệt là thời điểm ở với tiểu thư. Nguyên lai hai người sớm thầm thương trộm nhớ lẫn nhau, mỗi ngày bồi ở bên cạnh tiểu thư cũng không phát hiện, hai người đó giữ bí mật quả thực rất tốt. Bất quá họ cũng cao hứng, đó là tiểu thư sẽ được làm Vương Phi.

"Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi Tàng Kiếm sơn trang"

Mạnh Dịch Vân đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt xuống ngựa, Hàn Nguyệt Nguyệt thiếu chút nữa không đứng vững, hai chân run lên, mấy ngày nay một đường bôn ba, toàn thân rã rời.

Nơi này đã là dưới chân núi Hoàng Sơn, lần này võ lâm đại hội là do Tàng Kiếm sơn trang cử hành, mấy ngày nay các đại môn phái nhao nhao đến Phong Vân trấn dưới chân Hoàng Sơn, tùy ý đều có thể nhìn thấy một đám người mang theo kiếm hoặc là đao, cực kỳ náo nhiệt, ngày mai là đại hội võ lâm. Mạnh Dịch Vân tính ở trong này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên núi, Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm mệt không muốn động đậy, toàn bộ đều do Mạnh Dịch Vân quyết định, nàng chỉ cần đi theo là được.

Thoải mái tắm nước nóng, mỏi mệt trên người đã giảm bớt rất nhiều, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm trên giường, vẫn là lần đầu tiên nàng cảm thấy thân thể của mình yếu như vậy, vài người trong đó, chỉ có mỗi nàng là đi nửa cái mạng, may mà dọc theo đường đi đều dựa vào trong lòng Mạnh Dịch Vân, không thì sớm đã rớt xuống ngựa.

"Đây là Tàng Kiếm sơn trang?"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn đại môn phía trước, cũng cùng là đại môn phái trên giang hồ, Tàng Kiếm sơn trang cùng Minh Nguyệt sơn trang lại hoàn toàn khác nhau, đại môn của Minh Nguyệt sơn trang xa hoa như thế, nhìn xem Tàng Kiếm sơn trang, đại môn cũng quá khiêm tốn, mà còn lạnh lẽo, Hàn Nguyệt Nguyệt hoài nghi bọn họ có phải đi nhầm địa phương hay không, ngày mai không phải là võ lâm đại hội sao? Sao lại không thấy người nào cả.

"Người tham gia đại hội võ lâm buổi chiều mới đến"

Mạnh Dịch Vân nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, trách không được, nguyên lai là bọn họ tới sớm.

"Vương gia mời vào bên trong, trang chủ chúng ta đang xử lý chút chuyện, phiền Vương gia chờ một chút"

Gã sai vặt dẫn bọn họ đến phòng khách, dâng hồ trà lên rồi đi xuống. Vương gia đã đến đây, cũng không ra cửa nghênh đón, Tàng Kiếm sơn trang này so với Minh Nguyệt sơn trang lại nhỏ hơn. Bất quá cũng là, tham gia đại hội võ lâm người nhiều như vậy, chủ nhà khẳng định bề bộn nhiều việc, không có việc gì không tiếp khách thì cực kỳ bình thường, huống chi là bọn hắn tới sớm. Hàn Nguyệt Nguyệt cước bộ đuổi theo Mạnh Dịch Vân

"Mạnh đại ca, lần này không phải huynh cũng tham gia trận đấu sao?"

Lấy võ công của Mạnh Dịch Vân, tranh chức Võ Lâm minh chủ tỉ lệ thành công là rất cao

"Vì sao Nguyệt Nguyệt cảm thấy ta sẽ tham gia?"

Hắn hỏi lại, đường đường một Vương gia của vương triều Đại Khánh, còn để ý vị trí Minh Chủ nho nhỏ này ư? Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu

"Không có nha, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, võ công huynh cao như vậy, làm Minh Chủ cũng là đúng nha"

Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói, tuy Võ Lâm minh chủ không có bổng lộc không có quan chức, nhưng kêu gọi lực lượng ở giang hồ cũng rất dễ nha, đáng tiếc võ công của bản thân không tốt, không thì có thể thử xem, hô hô.

Đến chỗ tiểu viện người hầu đã chuẩn bị, Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại phòng, ghé vào giường, Mạnh Dịch Vân thật sự là kẻ đầu gỗ, nói chuyện với hắn, một cảm giác yêu đương đều không có. Hỏi một câu đáp một câu, càng đừng nói cái gì lời ngon tiếng ngọt, bi ai a, yêu đương ở cổ đại so với nước còn thuần khiết hơn.

Bất quá Mạnh Dịch Vân có một điểm rất tốt chính là cảm giác an toàn, nghĩ đến mấy ngày này cứ ru rú trong lòng người ta, Hàn Nguyệt Nguyệt không khỏi cười cười, (đừng nghĩ sâu xa, là Hàn Nguyệt Nguyệt không cưỡi ngựa được, cho nên ngồi ở phía trước Mạnh Dịch Vân), thật sự là nam nhân khó chịu, tuy giống đầu gỗ, nhưng loại này mới không trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Tiểu thư, người muốn ra ngoài?"

Trương Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thay quần áo, lập tức hỏi, lần trước ở Minh Nguyệt sơn trang nửa đêm ra ngoài bị người đuổi giết, lần này tới tham gia đại hội võ lâm người nhiều như vậy, tiểu thư ra ngoài chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

"Đúng vậy a, ta ra ngoài xem thử"

Khi trời tối, Hàn Nguyệt Nguyệt liền vội muốn đi xem vui, hiện tại cao thủ trên giang hồ đều đã tụ tập ở đây, đây là cơ hội khó có được.

"Tiểu thư, không được, bên ngoài rất nguy hiểm"

Trương Hiểu Tinh đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, phản bác, những người này ngoài mặt là quân tử nhân nghĩa nhưng ai biết sau lưng có thể làm ra chuyện gì, nếu tiểu thư gặp phải họ, sẽ có phiền toái.

Hàn Nguyệt Nguyệt không để ý Trương Hiểu Tinh, đeo cái khăn che mặt lên, nàng vẫn không đem những người đó để vào mắt.

"Tiểu thư"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói chuyện, Trương Hiểu Tinh ở một bên gọi, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến cạnh cửa, quay đầu lại nói.

"Không cho phép nói cho Vương gia"

Trong khoảng thời gian tiếp xúc, mấy nha hoàn của mình đều đã thành người của Mạnh Dịch Vân. Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ra ngoài, Trương Hiểu Tinh đứng ở trong phòng không biết làm sao bây giờ. Tiểu thư ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, tính tình tiểu thư ngang ngược, căn bản khuyên không được, giờ chỉ có Vương gia nói tiểu thư mới nghe, nhưng tiểu thư lại không cho nàng nói.

Hàn Nguyệt Nguyệt phi lên nóc nhà Tàng Kiếm sơn trang, bây giờ còn chưa trễ, rất nhiều sân đều sang đèn, những người này chắc là đều tới tham gia đại hội võ lâm, nói vậy ngày mai sẽ cực kỳ náo nhiệt.

"Người nào?"

Hàn Nguyệt Nguyệt đã quên mọi người ở đây là cao thủ trên giang hồ, nhất thời sơ suất bại lộ hành tung, thấy có người đuổi theo, Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng xuất ra ám khí, mình không phải cao thủ đánh nhau, vẫn nên chạy nhanh có vẻ an toàn hơn.

Trần Đình Hạo mới thoát mấy mũi ám khí, quay người lại, bóng người phía trước sớm không còn tung tích, khinh công thật nhanh, hắn ở giang hồ vài thập niên, cố nhìn khắp thiên hạ, tuy chính mình không phải đệ nhất, nhưng khinh công so được với hắn không tới năm người, đều là đại nhân vật trên giang hồ, nhưng bóng người vừa rồi rõ ràng là nữ tử trẻ tuổi, không biết là người nào, khinh công có thể cao đến thế.

"Sư phụ, vừa rồi là người phương nào?"

Thấy Trần Đình Hạo trở về, mấy người ngồi ở trong phòng lập tức đứng lên, Trần Đình Hạo đi đến vị trí cao nhất rồi ngồi xuống, đem hai hồng ngân châm trong tay để trên bàn. Vệ Hải lên phía trước, cầm lấy ngân châm, coi hồi lâu, cũng không biết hồng ngân châm có chỗ đặc biệt gì.

"Có thể phát hiện được cái gì?"

Vệ Hải là đại đệ tử của Côn Luân phái, là người có tu vi cao nhất trong các đệ tử. Nghe Trần Đình Hạo hỏi, Vệ Hải lắc đầu, cây châm bạc cùng ngân châm phổ thông không có gì khác nhau.

"Đây là vật người vừa rồi để lại, vi sư cũng đoán không ra là người phương nào, người này khinh công rất cao, mà còn là một cô gái trẻ tuổi, các môn phái trên giang hồ không có đệ tử nào có thể có tu vi cao như vậy"

Trần Đình Hạo hơi nhíu mày, hắn thật đoán không ra cô gái kia là người phương nào. Mấy đệ tử ngồi ở phía dưới ngươi xem ta ta xem ngươi.

"Sư phụ, có thể là người của Quỳnh Hoa cung hay không?"

Vệ Hải nói, trên dưới Quỳnh Hoa cung đều là nữ tử, mà còn giết người không chớp mắt, nếu vừa rồi cô kia là người của Quỳnh Hoa cung, chuyện đó sẽ không phải là tầm thường.

Trần Đình Hạo gật gật đầu, hắn cũng đoán vậy, nhưng khinh công của Cung chủ Quỳnh Hoa cung vẫn chưa cao tới mức đó? Cho nên mới không xác định được, nhưng việc này không thể qua loa, điều này quan hệ đến tất cả an nguy của giang hồ.

"Vệ Hải, nhanh nhanh đi thông báo các môn phái khác làm tốt phòng bị"

Vệ Hải không dám qua loa, lập tức đi đến nơi các môn phái khác cư trú để thông báo sự tình. Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ lại người đuổi theo phía sau, không dám tiếp tục lượn vòng, lập tức bay đến sân mình.

"Là ta"

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy có người bay tới bên này, vừa mới chuẩn bị xuất thủ, nghe được thanh âm của Mạnh Dịch Vân mới thu hồi tay.

"Mạnh đại ca, huynh sao lại ở đây?"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi, Mạnh Dịch Vân không trả lời, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, đi vào trong viện. Thấy Mạnh Dịch Vân không nói chuyện, Hàn Nguyệt Nguyệt cho rằng Mạnh Dịch Vân tức giận, lập tức thành thành thật thật để tùy ý Mạnh Dịch Vân lôi kéo, không dám nói lời nào. Đến trong viện, Mạnh Dịch Vân dừng bước.

"Mạnh đại ca?"

Hàn Nguyệt Nguyệt gọi thật cẩn thận, hắn mà nóng giận thì cực kỳ khủng bố, sao chính mình lại giẫm lên địa lôi của hắn.

"Bảo nàng ngồi trong phòng, tại sao lại chạy ra ngoài, nàng có biết rất nguy hiểm hay không?"

Mạnh Dịch Vân xoay người, lạnh lùng nói, bình thường để nàng tùy ý hồ nháo còn chưa tính, nhưng là giờ đang trong sơn trang, nơi nơi đều là cao thủ, nếu nàng có nhiêu đó công phu, không bị tóm mới là lạ.

Hàn Nguyệt Nguyệt cúi đầu thật thấp, trong lòng thầm mắng nha đầu Hiểu Tinh kia, rõ ràng kêu nàng không nói, vậy mà còn dám nói cho Mạnh Dịch Vân. Trương Hiểu Tinh là oan uổng, nàng nào dám vi phạm lời nói của Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng còn đang trong phòng trốn tránh, rõ ràng là Mạnh Dịch Vân thông minh, sớm đoán được nàng sẽ chạy đi, mới có thể đợi ở đây.

Thấy bộ dáng này của Hàn Nguyệt Nguyệt, trong mắt Mạnh Dịch Vân cũng tràn đầy bất đắc dĩ, hắn chỉ là lo cho an nguy của nàng mà thôi, Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm nhìn Mạnh Dịch Vân một cái, thấy sắc mặt không có khủng bố như vừa rồi, lấy tay lôi kéo cánh tay Mạnh Dịch Vân.

"Mạnh đại ca, ta biết sai rồi, huynh đừng tức giận"

Mạnh Dịch Vân lắc đầu

"Hiện tại trong sơn trang rất nguy hiểm, không cần chạy loạn nơi nơi"

Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức gật đầu:

"Tuân mệnh"

Nàng biết Mạnh Dịch Vân không đành lòng mắng nàng. Nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại nghĩ, ta còn chưa có gả đã bị Mạnh Dịch Vân quản chết như vậy, về sau thì còn gì nữa? Nàng cũng có cuộc sống tự do của chính mình, nhưng là chỉ dám nghĩ muốn ở trong lòng, ngoài miệng vẫn không dám nói.

"Trở về nghỉ ngơi đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhanh chóng hôn một cái lên mặt Mạnh Dịch Vân, lập tức chạy về phòng, chỉ còn lại Mạnh Dịch Vân ngơ ngác đứng trong viện. Đây là lần thứ hai nàng chủ động hôn hắn, hai người còn chưa có thành thân, như vậy rất không phù hợp lễ giáo, nhưng hắn cũng không cảm thấy nàng lỗ mảng, ngược lại trong lòng cực kỳ vui vẻ, nếu tiếp tục như vậy, khó đảm bảo ngày nào đó chính mình không làm ra chuyện gì khác người, xem ra phải nhanh cưới nàng vào cửa mới được, mới nghĩ tới đây, khóe miệng không tự giác nhấc lên trên, qua một lúc lâu sau, mới đi về phòng mình.

*****

Do đi cùng Mạnh Dịch Vân, mấy người Hàn Nguyệt Nguyệt không cần đến đại đường dùng cơm, mà là ở tiểu viện. Vương gia thân phận tôn quý, Tàng Kiếm sơn trang tự nhiên không dám thất lễ, lại đặc biệt phái hai nha hoàn đến hầu hạ. Cơm nước xong, Hàn Nguyệt Nguyệt chủ tớ bốn người đi theo sau Mạnh Dịch Vân đến điểm luận võ.

"Tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế"

Vừa đi vào đại đường, thấy Mạnh Dịch Vân tới, mọi người trong phòng lập tức quỳ xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt nhảy dựng, trước kia loại này đều thấy qua trên TV, tận mắt thấy vẫn là lần đầu tiên, bất quá nàng là nhờ phúc Mạnh Dịch Vân.

"Tất cả mọi người đứng lên đi"

"Tạ Vương gia"

Mạnh Dịch Vân tay vừa nhấc, mọi người trên mặt đất đều nhao nhao đứng lên, hắn rất đẹp trai. Hàn Nguyệt Nguyệt vụng trộm cười trong lòng. Thấy Mạnh Dịch Vân đi lên phía trước, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức theo sau, người ta thân phận tôn quý, mình chỉ có thể đứng ở bên người Mạnh Dịch Vân.

"Lần này Vương gia có thể tới tham gia võ lâm đại hội, là vinh hạnh của chúng tôi"

Một ông lão hơn sáu mươi tuổi đi ra khỏi đám người, khom lưng nói với Mạnh Dịch Vân.

"Trang chủ khách khí, bổn vương chỉ là tới tham gia náo nhiệt mà thôi, sự tình nên chấp hành như thế nào thì cứ như thế mà làm, mọi người tiếp tục đi"

Vẫn vẻ mặt không chút thay đổi nói với cấp dưới, Hàn Nguyệt Nguyệt trợn trắng con mắt, khí thế của huynh lớn như vậy đặt tại nơi này, ai còn dám không tôn trọng huynh.

Mấy người cầm đầu ngươi xem ta, ta xem ngươi, thấy Mạnh Dịch Vân không có ý định nói gì, lắc đầu.

"Chúng tôi xin tiếp tục"

Mạnh Dịch Vân ngồi chậm rãi phẩm trà, mà Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ có thể đứng ở bên cạnh, thật sự là không công bằng, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng cũng muốn, bất quá nàng vẫn là một bộ dáng một lòng nghe người phía dưới thảo luận đại hội võ lâm lần này.

Nguyên lai lần này tham gia đại hội có ba mươi bảy bang phái, không giới hạn người tham gia, chỉ cần muốn thử xem đều có thể lên đài nhiều lần, ai thắng cuối cùng, người đó sẽ là Võ Lâm minh chủ, trận đấu tổng cộng có thời gian là ba ngày.

Thủ tục năm nay vẫn giữ như mọi năm, cho nên thảo luận không thay đổi lắm, hơn nửa canh giờ đã kết thúc, một đám người đi đến sân thi đấu. Ngồi ở vị trí trên cao đương nhiên là mấy vị trưởng lão có danh tiếng trên giang hồ, hai bên là các môn phái, ở giữa là một cái võ đài rất lớn. Vốn là không có vị trí của Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng là mấy vị trưởng lão thấy Mạnh Dịch Vân cực kỳ khách khí với cô gái che mặt bên người nên không dám thất lễ, lập tức réo người nâng cái ghế dựa lên. Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên cạnh Mạnh Dịch Vân, thấy phía dưới cũng không nhiều người lắm. Mỗi môn phái có lẽ chỉ có đại đệ tử đến đây để thượng đài tranh vị trí Minh Chủ. Trang chủ Tàng Kiếm sơn trang Diệp Thiên Phàm lên đài nói vài câu, đợi tiếng hò hét vỗ tay phía dưới qua đi, đại hội liền tuyên bố chính thức bắt đầu.

Ngày đầu tiên tự nhiên không có cao thủ, đều là đệ tử của các môn phái thiết tha, đều muốn nhân cơ hội này rèn luyện một phen, các chưởng môn cũng sẽ không đi tranh, cao thủ phải ngày sau cùng mới xuất hiện, một giờ đi qua, Hàn Nguyệt Nguyệt không ngừng ngủ gà ngủ gật, trận đầu tiên quá nhàm chán.

Mạnh Dịch Vân quay đầu, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt híp mắt, đầu nghiêng về một bên, hắn cười cười, lấy tay đem đầu Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào bả vai mình, sau đó mới quay đầu xem tiếp trận thi đấu.

Mấy trưởng lão ngồi ở bên cạnh thấy thế, đều trừng to mắt, Vân vương không gần nữ sắc người người đều biết, vậy mà cùng một cô gái che mặt thân mật, tất cả đều cố đoán nữ tử tựa vào vai Mạnh Dịch Vân là ai? Nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Tất cả chưởng môn phía dưới nhìn thấy, đều tính toán làm sao để đặt lên cây đại thụ Vân vương gia này.

Mà đứng ở sau người nàng, Hiểu Tinh cùng Như Họa và Như Tuyết thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt thì lắc đầu, khung cảnh đồ sộ như vậy mà tiểu thư còn có thể đi ngủ, nhưng lại tựa vào vai Vương gia, nhiều người như vậy, có khả năng ngày mai toàn bộ giang hồ đều biết tiểu thư nhà mình là Vân vương phi.

"Nguyệt Nguyệt, tỉnh tỉnh"

Hàn Nguyệt Nguyệt mở mắt ra, thấy Mạnh Dịch Vân đang nhìn mình, dụi mắt nhìn về phía dưới.

"Kết thúc sao?"

Quay đầu nhìn Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, cười cười.

"Không khác lắm, nếu buồn ngủ thì đi về trước nghỉ ngơi đi?"

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào trận không đến nửa canh giờ liền ngủ thẳng tới giờ. Mạnh Dịch Vân lắc đầu, dù sao quan hệ hai người sớm muộn gì những người đó cũng biết, cho nên vừa rồi hắn mới không thèm để ý ánh mắt của những người đó. Nữ nhân của Mạnh Dịch Vân hắn nếu ai dám chú ý, thì đừng trách hắn không khách khí. Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu.

"Không có việc gì, dù sao ngủ xong rồi, lại xem tiếp đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hai người trên sàn đấu, những người được gọi là đại đệ tử của các đại môn phái cũng không khá hơn chút nào, kêu Như Họa và Như Tuyết lên đều có thể dễ dàng đánh thắng. Ngày mai gọi ba người các nàng lên thử xem, coi như rèn luyện, thua dù sao cũng không có gì tổn thất, thắng đó là tốt nhất, như vậy cũng không uổng phí các nàng một chuyến tới đây.

Rốt cục cũng kết thúc, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng lên. Hiểu Tinh tiến đến chỉnh lại y phục, ngủ lâu như vậy y phục đều bị nhăn lại cả.

"Vương gia xin dừng bước"

Nghe thanh âm phía sau, Mạnh Dịch Vân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt đều dừng bước lại, xoay người.

"Trang chủ có chuyện gì?"

Nguyên lai là trang chủ Tàng Kiếm sơn trang

"Đêm nay lão phu thiết yến (mở tiệc), mời Vương gia tới hậu viện"

Ngày hôm qua quá vội vàng, hiện tại khó lắm mới có chút thời gian, Diệp Nhất Phàm tự nhiên muốn chiêu đãi Mạnh Dịch Vân.

"Trang chủ khách khí"

Diệp Nhất Phàm đi trước dẫn đường, thường cùng Mạnh Dịch Vân phiếm vài câu, Hàn Nguyệt Nguyệt chen miệng lại vào không lọt, đành phải thành thật theo ở phía sau.

Sau khi tới, Hàn Nguyệt Nguyệt mới biết được, không chỉ là mời mấy người các nàng, các chưởng môn cơ bản đều đã ở đây, nhìn thấy Mạnh Dịch Vân tới, lập tức đứng lên hành lễ, một phen hàn huyên qua đi, mọi người mới ngồi vào vị trí của mình.

"Lão phu mắt vụng về, không biết cô nương là môn phái nào?"

Trên giang hồ vẫn chưa xuất hiện môn phái mới, cô gái che mặt đây không biết là người nào, có thể được Vân vương đối đãi như vậy. Nghe Diệp Nhất Phàm nói, những người khác lập tức an tĩnh lại, vểnh tai nghe, bọn họ cũng tò mò cô gái che mặt là người phương nào. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy mọi người rốt cục cũng phát hiện mình sự tồn tại, lập tức mỉm cười trả lời:

"Trang chủ nói giỡn, tiểu nữ cũng không phải người trong giang hồ, lần này đến chỉ là muốn mở rộng tầm mắt"

Nàng vốn là tới xem náo nhiệt. Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Diệp Nhất Phàm sờ sờ mấy sợi râu dưới cằm, cười đáp:

"Thì ra là thế, thế không biết cô nương xưng hô như thế nào? Hôm nay vừa thấy hẳn là hữu duyên"

Ông đoán nữ tử này cũng không ở môn phái nào cả, bởi vì ông từng thấy cô gái này.

"Tiểu nữ họ Hàn, tên gọi Nguyệt Nguyệt, lần này tùy tiện đến, mong trang chủ đừng trách"

Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục nói.

"Hàn cô nương khách khí, cô nương có thể tới là hàn xá vinh hạnh, trái lại nếu có chiêu đãi không được chiêu toàn, vẫn mong Hàn cô nương đừng trách"

Sau khi biết Hàn Nguyệt Nguyệt họ Hàn xong, các chưởng môn đang ngồi ở dây trong lòng suy tư một phen, nữ tử này không là người trên giang hồ, kia hẳn là quan gia tiểu thư nhà nào. Phóng nhãn cả triều, đương kim Tể tướng họ Hàn, nhưng theo bọn họ biết, Hàn Tể tướng hiện chỉ có một nữ, tuổi tuy không chênh lệch lắm, nhưng không phải là Hàn Nguyệt Nguyệt, mà là Hàn Thanh Tư, chẳng lẽ là họ hàng của Hàn Thừa tướng?

Tất cả suy đoán đều có, nhưng chỉ để trong lòng, vẫn không dám nói ra, Hàn Nguyệt Nguyệt đương nhiên không biết.

"Trang chủ khách khí"

Cơm nước xong, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân cáo từ, loại cơm ăn kiểu này thật mệt người, uống ly rượu vẫn còn khách khí thật lâu. Xa xa Hàn Nguyệt Nguyệt thấy một người bồi hồi đứng phía trước tiểu viện của mình, đi qua,

"Đông Phương công tử?"

Hàn Nguyệt Nguyệt đến gần, mới biết là Đông Phương Trí, kinh ngạc gọi, nàng không ngờ ở nơi này có thể gặp phải hắn, lần trước hai người tán gẫu thật vui vẻ, khó có được người bạn, Hàn Nguyệt Nguyệt tự nhiên rất nhiệt tình.

Đông Phương Trí nghe thấy thanh âm, xoay người, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức đi tới.

"Hàn cô nương, thật là cô nương?"

Hôm nay hắn thấy cô gái bên cạnh Vân vương rất giống Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng không dám gọi, hỏi thăm nơi bọn họ ở, buổi tối mới dám tới xác nhận một phen.

"Đúng vậy, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được"

Mạnh Dịch Vân thấy hai người thân thiết như thế, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Nguyệt Nguyệt"

Nghe giọng của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Đông Phương Trí đồng thời đi qua.

"Tại hạ Đông Phương Trí, tham kiến Vương gia"

Vừa rồi hắn nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thật là vui, trái lại xem nhẹ Vân vương phía sau, Mạnh Dịch Vân cau mày.

"Đứng lên đi"

Hắn đối với nam nhân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt thân thiết cực kỳ không hảo cảm. Thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực, chính mình đâu nào chọc tới hắn, vừa rồi còn tốt, xoay người liền thay đổi sắc mặt.

"Mạnh đại ca, Đông Phương công tử là bằng hữu của ta, huynh đi vào trước đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt nói với Mạnh Dịch Vân, khó có thể gặp mặt, thật muốn tâm sự thật lâu, Đông Phương Trí đúng là người bạn duy nhất của nàng ở đời này.

Đơn độc tâm sự? Nàng không biết nam nữ hữu biệt sao? Hơn nữa còn là buổi tối khuya, trong lòng Mạnh Dịch Vân bốc hỏa, nữ nhân này thật không thể hiểu nổi, bất quá trên mặt vẫn không chút thay đổi.

"Nếu là bằng hữu của Nguyệt Nguyệt, vậy vào trong viện tán gẫu đi"

Không đợi hai người trả lời, Mạnh Dịch Vân liền nhấc chân bước vào trong viện. Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người nói với Đông Phương Trí:

"Chúng ta vào sân tán gẫu đi"

Đông Phương Trí gật gật đầu, lúc trước sau khi biết Hàn Nguyệt Nguyệt là ông chủ của Thiên Hương lâu xong hắn liền biết nàng không tầm thường, nhưng không ngờ nàng cùng Vân vương. Đông Phương Trí lắc đầu, chuyện hôm nay, khả năng tất cả trên giang hồ đều biết Hàn Nguyệt Nguyệt là nữ nhân của Mạnh Dịch Vân.

Vào trong viện, kêu Hiểu Tinh pha ấm trà, lần trước họ gặp mặt đến nay đã là hơn hai tháng, Đông Phương Trí là con cả của Đông Phương gia tộc, chắc sẽ muốn đại diện Đông Phương gia tộc tham gia đại hội võ lâm.

"Không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp Hàn cô nương"

Hắn cho rằng Hàn Nguyệt Nguyệt là thương nhân, với những chuyện trong chốn võ lâm không có hứng thú, Hàn Nguyệt Nguyệt rót cho Đông Phương Trí ly trà.

"Khó có được cơ hội nhìn thấy nhiều cao thủ tụ cùng một chỗ như vậy, tất nhiên ta không thể bỏ qua"

Đáng tiếc ngày đầu tiên đều là những con tôm nhỏ, làm hại nàng ngủ say ở trường thi đấu.

"Đông Phương công tử cũng tham gia sao?"

Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, làm con cả của Đông Phương gia tộc, không gương mẫu sao được.

"Đúng vậy, thử một lần" Đông Phương Trí nói.

"Khi nào thì thi đấu? Ta ủng hộ huynh"

Võ công của Đông Phương Trí hẳn là không kém, hắn lên sân khấu sẽ có trò hay. Hàn Nguyệt Nguyệt có phần chờ mong xem cao thủ so chiêu là như thế nào, còn có nên là tránh đi những người này. Nếu cho bọn Tiểu Tinh thi đấu, mới vừa lên đã bị đánh hạ, chẳng phải rất mất mặt hay sao.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-106)