Truyện:Vô Tâm - Chương 69 (cuối)

Vô Tâm
Trọn bộ 69 chương
Chương 69 (cuối)
Ngoại Truyện - Sư Phụ (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thật lạnh.

Trong lòng Thẩm Hoành đã hơi ngứa, nay Tiêu Uyển vừa chạm tay vào, trướng nóng vừa khó nhịn xuống lại bùng lên, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng mịn kia, cỗ trướng nóng càng mãnh liệt hơn.

Hắn né tay Tiêu Uyển. Nếu cứ như vậy, hắn chắc chắn sẽ không do dự mà ăn A Uyển sạch sẽ mất! Nhưng thấy A Uyển sợ sệt, hình như cũng không có ý muốn cá nước thân mật với hắn.

Thẩm Hoành vẫn luôn để ý Tiêu Uyển, ở trong lòng Thẩm Hoành, Tiêu Uyển là đồ sứ nhẹ nhàng chạm vào là có thể bể.

A Uyển không có ý đó, Thẩm Hoành cũng chỉ biết chịu đựng.

Hắn rũ mắt, "Ta làm rớt đồ ở ngoài..." Nói xong, Thẩm Hoành chuẩn bị ra ngoài gội thêm gáo nước lạnh nữa.

Nhưng khi Thẩm Hoành xoay người, Tiêu Uyển lại khẽ cười thành tiếng.

"Sư phụ muốn ra ngoài tắm nước lạnh hả?"

Thẩm Hoành ngớ ra.

Tiêu Uyển ra vẻ vô tội nháy mắt mấy cái, "Nương tử đang ở trước mặt, sư phụ cần gì phải bỏ gần tìm xa? Một tháng này đúng là hơi cực cho sư phụ, nhưng hôm nay A Uyển tính bồi thường cho sư phụ..."

Nàng khẽ liếc nhìn chỗ đã ngẩng rất cao của Thẩm Hoành, cười tủm tỉm xoay người, nhẹ nhàng bước tới giường.

Mới vừa đi được hai bước, Thẩm Hoành đã như cơn gió quét qua, Tiêu Uyển chỉ cảm thấy dưới chân hư vô, cả người đã bị Thẩm Hoành bế lên, chớp mắt đã ở trên giường.

Tiêu Uyển dở khóc dở cười, "Thì ra sư phụ vội đến vậy, vài bước thôi mà sư phụ cũng phải dùng khinh công..."

"A Uyển." Thẩm Hoành khàn giọng gọi một tiếng.

"Dạ?"

Thẩm Hoành ôm eo Tiêu Uyển thật chặt, "Tối nay... thật sự có thể?"

Tiêu Uyển liền biết sư phụ quá để ý mình, lúc này rồi mà còn hỏi có thể hay không... Nếu tối nay muốn chiếm thế thượng phong, phải để sư phụ thô bạo một tí mới được, chứ nàng nói gì sư phụ nghe cái đó thì không thú vị rồi.

Tiêu Uyển đảo mắt, nàng cân nhắc từ ngữ, "Sư phụ ơi..."

Thẩm Hoành thở gấp vào vai A Uyển, giờ phút này tư thế của hai người chính là Thẩm Hoành đè lên người Tiêu Uyển.

A Uyển cào nhẹ lưng Thẩm Hoành, "Thật ra có lúc thiếp sẽ thích sư phụ... khụ... thô bạo một tí với thiếp... ừm, tất nhiên thiếp cũng không nói sư phụ dịu dàng không tốt, dịu dàng tất nhiên tốt lắm, nhưng... nhưng nếu sư phụ không cần lúc nào cũng lo lắng cho thiếp, thỉnh thoảng thô bạo một tí thì chắc chắn A Uyển sẽ càng thích sư phụ hơn."

Ai da, lời này thật xấu hổ mà.

Nói xong, A Uyển cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Hoành.

Tay Thẩm Hoành vẫn vuốt ve hông A Uyển, nghe thấy A Uyển nói lời này, ngón tay liền dừng lại. Trong lòng có một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ bốc cháy lên.

Thô bạo...

Thô bạo với A Uyển...

Trong đầu Thẩm Hoành bỗng dưng hiện ra hình ảnh —— Hai người khoả thân triền miên trên giường, va chạm kịch liệt, thở dốc rên rỉ, giường đong đưa!

Rõ ràng hai người chưa làm gì, chỉ đè bình thường thôi, mà Tiêu Uyển lại có thể cảm giác được bầu không khí kiều diễm này, hình như có cái gì đó đang chậm rãi chảy xuống giữa hai chân.

Mà vật kia của Thẩm Hoành cũng trở nên nóng bỏng, thẳng tắp đặt giữa hai chân A Uyển.

Hai người đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.

A Uyển ngước mắt, Thẩm Hoành cụp mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau, như có tia lửa xẹt qua, nháy mắt lửa cháy lan cánh đồng!

Thẩm Hoành cúi đầu cắn môi A Uyển, giọng khàn vô cùng.

"A Uyển thích thô bạo một chút?"

A Uyển không trả lời, nàng chỉ chạm ngực Thẩm Hoành cách áo lót mỏng manh, sau đó mắt long lanh nhìn Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành biết đáp án của A Uyển.

Lúc này hắn đã hưng phấn như một con dã thú! Trời mới biết Thẩm Hoành muốn mạnh mẽ ăn A Uyển từ đầu đến chân bao nhiêu lần! Hắn không chút do dự vươn đầu lưỡi quấn lưỡi A Uyển, như điệu múa của giông bão, không buông tha khe hở nào, chỉ ra sức dây dưa với khoang miệng nhỏ nhắn!

Tay hắn cũng không rảnh rỗi, trực tiếp cởi áo choàng của A Uyển, khi hai tay xoa lên, Thẩm Hoành giật mình, không có áo lót, cũng không có áo yếm, chỉ có một áo lụa mỏng manh.

A Uyển không thích Thẩm Hoành dừng lại, liền ừ hừm kháng nghị.

Khi Thẩm Hoành muốn rời lưỡi nàng, A Uyển bỗng nhiên chủ động quấn lấy, cũng hơi dùng sức xoay người, A Uyển thành công đẩy ngã Thẩm Hoành, ngồi trên người Thẩm Hoành.

A Uyển rất đắc chí.

Lúc này, nàng mới rút lưỡi về, nhẹ nhàng cắn môi Thẩm Hoành một cái, rồi Tiêu Uyển ngồi thẳng, chỉ bạc trong miệng bị kéo thành độ cong giữa khoảng không thật mê người.

Nàng từ cao nhìn xuống Thẩm Hoành, vô cùng đắc chí nói: "Thiếp muốn ở trên."

Thẩm Hoành cũng lúc sau mới nhìn rõ y phục trên người A Uyển, chỉ có áo lụa rất mỏng rất mỏng, bên trong là bóng loáng trắng nõn, không có yếm cũng không có tiết khố, màu đỏ trước ngực cùng tối tăm dưới bụng như ẩn như hiện.

Cảnh đẹp như vậy, làm Thẩm Hoành chết mê chết mệt.

Lại nhìn dáng vẻ bây giờ của A Uyển, Thẩm Hoành bỗng nhiên hiểu được, tối nay A Uyển đã lên kế hoạch trước. Hắn thích kế hoạch này, nhưng càng thích dáng vẻ này của A Uyển!

Kẻ hèn này lại được thưởng thức cảnh đẹp bên trên, thật quá sung sướng mà.

"Được."

Ớ, đáp ứng nhanh vậy? A Uyển cúi xuống, hai vật đẫy đà dán vào ngực Thẩm Hoành, "Sư phụ không thấy ở dưới bẽ mặt hả?" Rõ ràng thoại bản đều nói như vậy...

Thẩm Hoành nghe A Uyển nói như vậy, liền hiểu nàng lại đọc thoại bản lung tung nữa rồi.

Hắn nhịn không được vươn tay cầm vật đẫy đà, đáp: "Không thấy." Cảnh đẹp ở dưới cũng thật đẹp thật ngon... Nếu không phải người ở trên sẽ tốn sức hơn, Thẩm Hoành thật muốn sau này đều ở dưới. Còn bẽ mặt cái gì đó, ở trước mặt A Uyển thì Thẩm Hoành chẳng coi ra gì.

A Uyển hơi giận nói: "Haiz, sư phụ làm thiếp không có cảm giác thành tựu..."

Trong mắt Thẩm Hoành chứa ý cười.

"A Uyển muốn thế nào mới có cảm giác thành tựu..."

A Uyển nghĩ nghĩ, phun ra hai chữ: "Chinh phục." Đúng, nàng muốn cảm giác này! Nhìn sư phụ ở dưới thân mình rên rỉ thở dốc, dáng vẻ nhẫn nhịn không chịu nổi!

Nương tử đại nhân muốn cảm giác chinh phục...

Thẩm Hoành vừa nắm vật đẫy đà vừa tự hỏi.

Cuối cùng nói: "Ta hiểu rồi."

Tiêu Uyển không kịp hỏi "Hiểu cái gì" thì đã hoa hết mắt, chờ phản ứng lại thì đã bị Thẩm Hoành đè lên áo ngủ bằng gấm, Thẩm Hoành cúi người cắn quả đỏ đẫy đà của A Uyển, mút lên, đầu lưỡi liếm không ngừng.

A Uyển nhũn hết người.

Nhưng ý thức của nàng vẫn thanh tỉnh.

"Phản... Ưm... A..." Nghe thanh âm mị hoặc của mình, Tiêu Uyển khóc không ra nước mắt. Nàng rất muốn nói với Thẩm Hoành, phản! Phản! Là nàng chinh phục hắn! Không phải hắn chinh phục nàng!

Nhưng sau đó, A Uyển căn bản không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Cánh tay còn lại của Thẩm Hoành không biết khi nào đã chạy tới chỗ sâu thẳm phía dưới, xuyên qua đám cây, trực tiếp ấn vào hạt châu nhỏ lồi ra ở trên.

Hắn liên tục vuốt ve!

A Uyển chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nước chảy ra không ngừng, miệng lại liên tục thở gấp.

"Sư... Sư..."

Thẩm Hoành lại đổi vật đẫy đà, được xoa bóp khiến vật đẫy đà càng xinh đẹp kiều diễm hơn, quả đỏ ngạo nghễ đứng thẳng trước bão tuyết, nhìn từ xa tựa như một đóa hồng mai trên nền tuyết trắng.

Thẩm Hoành càng thô bạo hơn với hạt châu nhỏ của A Uyển.

A Uyển cảm thấy hơi đau, nhưng lại bị khoái cảm vùi lấp, cả người co giật, A Uyển ngửa cổ, hai mắt đọng nước, như vừa ngâm từ trong nước ra.

Thẩm Hoành vẫn thở hổn hển như cũ, nhìn thấy dáng vẻ này của A Uyển liền biết nàng đã đạt cực khoái.

Hắn giảm tốc độ, ngón tay cũng từ từ trượt xuống hạt châu nhỏ mà nhẹ nhàng vuốt ve vùng thịt non mềm mại kia.

A Uyển hồi hồn lại, lúc này phải đạt mục đích đêm nay mới được.

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng Thẩm Hoành vẫn đè nàng, nàng căn bản không thể nhúc nhích, nàng đành phải dùng sức cầm vật nóng rực của Thẩm Hoành. Ánh mắt Thẩm Hoành chợt tối lại.

"Sư phụ, thiếp..."

Nhưng Thẩm Hoành vẫn ghi nhớ hai điều nương tử đại nhân muốn.

Một là thô bạo, hai là chinh phục.

Thẩm Hoành bèn cúi người cắn tai A Uyển, đầu lưỡi từ từ liếm vào, từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong, rồi đến môi A Uyển, cùng nàng miệng lưỡi quấn nhau lần nữa.

Lời A Uyển bị Thẩm Hoành nuốt vào miệng, đột nhiên, trong người bỗng nhiên có thêm một vật lạ, A Uyển "A" lên...

"Đau hả?" Thẩm Hoành vẫn ấn tượng sâu đậm lần đầu tiên động phòng hoa chúc với A Uyển.

A Uyển nói: "Vẫn ổn." Biết sư phụ nhớ tới lần kia, A Uyển nhất thời hơi ngượng ngùng.

Thẩm Hoành nhét ngón thứ hai vào, "Như này?"

"Không đau."

Thẩm Hoành nhét ngón thứ ba vào lấp đầy hành lang nhỏ, A Uyển nuốt nước miếng, đau thì không đau, nhưng cảm thấy trống rỗng... Nàng nói:

"Sư phụ, để thiếp lên trên."

Thẩm Hoành thầm đọc hai chữ "thô bạo" và "chinh phục", sau đó khẽ cười một tiếng.

"Không vội."

Nói xong, Thẩm Hoành không chờ Tiêu Uyển chuẩn bị liền ra vào mạnh mẽ, ba ngón tay ra ra vào vào, khiến mắt A Uyển lại đẫm lệ lần nữa. A Uyển chịu không nổi, nàng bất mãn, kêu lên:

"Sư phụ, vào đi!"

Thẩm Hoành nói: "Không vội!"

"Thiếp vội!"

Thẩm Hoành lúc này không như ý A Uyển, hắn cọ xát vật nóng rực của mình vào cửa động của Tiêu Uyển một chút, sau đó đột nhiên tách hai chân Tiêu Uyển ra.

Hắn nâng cao mông nàng, để hai chân Tiêu Uyển vòng vào cổ mình.

Tiêu Uyển không biết Thẩm Hoành muốn làm gì, chỉ mở to mắt tò mò nhìn.

Mà giờ này khắc này, Thẩm Hoành lại vươn đầu lưỡi, liếm vào chỗ sâu thẳm của A Uyển.

Tiêu Uyển "A" lên.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sư phụ sẽ làm như vậy! Lại... lại... dùng miệng liếm chỗ đó...

"Sư phụ, này..." Còn chưa nói ra, Thẩm Hoành đã mút hạt châu nhỏ, đầu lưỡi đảo không ngừng, còn linh hoạt hơn ngón tay vừa rồi, lúc đầu lưỡi ướt át ấm áp đụng phải hạt châu mẫn cảm, Tiêu Uyển liền không nhịn được thở gấp vài lần, hô hấp cũng dồn dập lên.

Rõ ràng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng hai chân lại không kìm nổi mà kẹp lấy đầu Thẩm Hoành, muốn nhiều hơn, muốn chỗ đó của mình sát môi sư phụ hơn!

Cảm giác được A Uyển động tình, Thẩm Hoành càng ra sức hơn.

Hắn mở hai chân A Uyển ra, chỗ sâu thẳm không hề giữ lại mà bại lộ trước mắt, Thẩm Hoành chỉ cảm thấy phía dưới trướng đau lên, hận không thể tiến vào hành lang chật hẹp kia rồi ra sức rong ruổi!

Nhưng trước đó, phải thỏa mãn A Uyển đã.

Trong lòng Thẩm Hoành, thỏa mãn A Uyển mới là quan trọng nhất.

Thẩm Hoành liếm phía dưới hạt châu nhỏ, tìm được cửa vào liền luồn vào, đầu lưỡi đảo quanh hành lang ấm áp, có nước dâng lên, Thẩm Hoành há miệng đón lấy.

A Uyển hít vào.

"Sư phụ, đừng..."

Mà lúc này, A Uyển rõ ràng nhìn thấy trái cổ của Thẩm Hoành di chuyển, hắn đang nuốt vào.

Mặt A Uyển đỏ bừng.

Tuy bình thường nàng cũng chủ động, nhưng thấy sư phụ nuốt... của mình, nàng vẫn có cảm giác kỳ diệu. Dù lúc này mình không ở trên, cũng không nhìn thấy sư phụ rên rỉ thở gấp dưới thân, nhưng... nhưng... nhìn sư phụ chui đầu vào chỗ sâu thẳm của mình, rồi làm như vậy, trong lòng vẫn có cảm giác thành tựu.

Ui cha, xấu hổ quá à.

Tiêu Uyển che kín mắt.

Thẩm Hoành thấy thế, cảm thấy mềm lòng vô cùng.

Bỗng nhiên A Uyển thấy người nhẹ tênh, nàng buông tay ra, không biết khi nào đã đổi vị trí với Thẩm Hoành, mình lại vững vàng ngồi trên eo Thẩm Hoành, vật nóng rực kia cách khe núi ướt đẫm của mình quá gần.

Chỉ thấy Thẩm Hoành cầm vật nóng rực của mình, sau đó nhìn Tiêu Uyển, hình như đang chờ câu đồng ý của nàng.

Tiêu Uyển khẽ cắn môi, trực tiếp ngồi lên.

Nhất thời, nàng cảm thấy trống rỗng từ lâu đã được lấp đầy.

Thẩm Hoành nâng mông Tiêu Uyển, đỡ mông nàng nhấc lên hạ xuống, bản thân cũng không ngừng hướng lên, cứ như vậy, Tiêu Uyển sẽ không tốn quá nhiều sức, mà Thẩm Hoành lại ra sức nhiều hơn.

Nhưng không sao, chuyện vợ chồng đều là ngươi tình ta nguyện, Thẩm Hoành cũng vui vẻ chịu đựng. Vả lại nhìn vật đẫy đà không ngừng lắc lư trước mắt, cùng với cảm giác được bao chặt, Thẩm Hoành chỉ cảm thấy chờ một tháng này thật đáng giá.

Tiêu Uyển cũng khá thỏa mãn.

Khi hai người cùng lên tới đỉnh, hai người đều thở hổn hển.

Tiêu Uyển ghé vào ngực Thẩm Hoành, Thẩm Hoành cũng ôm Tiêu Uyển, nhưng hai người cũng không tách ra, mà vẫn dính chặt với nhau, đến chỗ đó cũng không tách ra.

Thẩm Hoành hỏi: "A Uyển thấy mệt chưa?"

Tiêu Uyển thấy hơi mệt, nhưng vừa rồi sư phụ làm mình sướng, nàng cảm thấy cũng nên để sư phụ sướng, nàng cắn môi Thẩm Hoành hỏi:

"Sư phụ muốn làm nữa không?"

Vật nóng rực trong người lại cứng lên chính là câu trả lời của Thẩm Hoành.

Tiêu Uyển cười hì hì, nàng hổn hển cắn môi Thẩm Hoành, vừa cắn vừa hỏi: "Sư phụ, hôm nay A Uyển đã vào Nam thư các xem đông cung đồ đó. Sư phụ có muốn thử kiểu khác không?"

Nghe A Uyển nói vậy, lòng Thẩm Hoành rất ấm áp, trong mắt hiện lên ý cười.

"Hôm nay ta cũng vào Bắc thư các xem đông cung đồ."

Trong mắt A Uyển cũng hiện ý cười, "Xem ra chúng ta đúng là phu thê đồng tâm..."

Thẩm Hoành thích bốn chữ —— Phu thê đồng tâm này.

Thẩm Hoành ôm eo A Uyển, lần này không giống lúc nãy, Thẩm Hoành hôn A Uyển rất dịu dàng. A Uyển thích điểm này của Thẩm Hoành nhất, thô bạo cũng tốt, mà dịu dàng cũng tuyệt.

Nụ hôn dịu dàng này giống những lần cá nước dịu dàng trước đây.

A Uyển muốn Thẩm Hoành được sướng, chờ Thẩm Hoành thả môi mình ra, A Uyển liền đẩy Thẩm Hoành ra, chuẩn bị học như Thẩm Hoành vừa làm, dùng miệng khiến đối phương được sướng.

Không ngờ A Uyển còn chưa rời khỏi Thẩm Hoành, Thẩm Hoành đã ôm eo A Uyển, kéo nàng ngồi xuống.

Cực đại xâm nhập hoàn toàn làm A Uyển không khỏi thở gấp một tiếng.

Mắt nàng như nổi lên hơi nước, "Ưm? Sư phụ?"

Thẩm Hoành hiểu A Uyển muốn làm gì, nhưng hắn không muốn A Uyển làm như vậy. Tuy giữa vợ chồng làm đối phương được sướng chính là tình thú, nhưng Thẩm Hoành không nỡ để A Uyển làm chuyện này. Chỉ cần A Uyển sướng, thì hắn cũng sướng.

Thẩm Hoành bỗng nhiên ôm lấy A Uyển, Thẩm Hoành đặt chân trần xuống đất, hai chân A Uyển vẫn vòng eo hắn như cũ, mà chỗ kia vẫn dính chặt vào nhau, A Uyển nháy mắt mấy cái, "Sư phụ muốn đổi kiểu khác hả?"

Thẩm Hoành nói: "Chúng ta đổi chỗ khác."

Nói xong, Thẩm Hoành liền gọi người mang nước ấm vào, khi Lê Tâm và Bích Dung đổ nước ấm đầy thùng tắm, Tiêu Uyển căng thẳng đến mắt muốn lòi ra.

Nếu Lê Tâm hoặc Bích Dung hiếu kỳ, lén vòng bình phong đi vào, thì chắc chắn sẽ thấy được nàng với sư phụ đang làm gì.

Bọn họ chưa hết mùi, mà vật nóng rực của sư phụ vẫn còn ở trong người nàng, vừa nóng lại vừa cứng.

Mặt Tiêu Uyển như muốn chảy máu.

Thẩm Hoành chú ý tới biểu cảm của A Uyển, bèn cắn tai nàng, hạ giọng hỏi: "A Uyển sợ bị thấy?"

A Uyển gật đầu.

Thẩm Hoành nói: "Nàng đừng lo, Bích Dung và Lê Tâm đều là người hiểu chuyện, cho các nàng mười lá gan cũng không dám nhìn vào trong. Với lại lúc các nàng vào chắc cũng đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì."

A Uyển ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên.

Nàng suýt nữa thì quên, hồi nãy nàng với sư phụ cá nước lớn tiếng như vậy, đừng nói là tiếng, chỉ cần mùi cũng đã lan khắp phòng, Lê Tâm với Bích Dung chắc vừa vào đã biết rồi.

A Uyển nhỏ giọng nói: "Tại sư phụ hết, đang yên đang lành lại đòi thùng với chả tắm." Kỳ thật A Uyển biết Thẩm Hoành sợ phía dưới của nàng sẽ đau nhức nên mới sai Bích Dung và Lê Tâm chuẩn bị nước ấm tắm rửa, nhưng vào thời điểm thế này thì làm nũng cũng được coi là thú vui chốn khuê phòng.

Thẩm Hoành hạ giọng cười nói: "Sau này sẽ đào một cái ao, rồi dẫn suối nước nóng vào, vậy sẽ không cần bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm nữa."

A Uyển nghĩ, phủ Thái tử lại không gần núi thì dẫn suối nước nóng ở đâu ra. Với lại muốn đào ao trong phủ Thái tử cũng không biết đào ở đâu. Sư phụ chắc chỉ nói đùa dỗ nàng thôi.

A Uyển nói: "Nếu có đào, thiếp sẽ hàng đêm cá nước với sư phụ trong ao."

"Thật chứ?" Vật nóng rực trong người A Uyển lại nóng hơn, lúc này Thẩm Hoành còn giật người, hơi rút ra một chút, rồi lại mạnh mẽ đi vào, phát ra tiếng "phạch" không lớn không nhỏ.

A Uyển lườm Thẩm Hoành.

"Có người đó!"

Thẩm Hoành nói: "Các nàng không nghe thấy, nàng nghe tiếng nước lớn chưa kìa."

"Làm gì lớn!" A Uyển hiểu sai.

Thẩm Hoành nói: "Tiếng các nàng đổ nước lớn chưa kìa, nghe thấy không."

A Uyển thế mới biết mình hiểu sai, nàng cắn cổ Thẩm Hoành một cái thật mạnh, "Sư phụ lại trêu thiếp! Mai thiếp phạt chàng chép sách thuốc!"

"Được." Hơi ngừng lại, Thẩm Hoành lại hỏi: "Đổi thành vẽ đông cung đồ được không?"

A Uyển sẵng giọng: "Sư phụ càng ngày càng không đứng đắn!"

Thẩm Hoành cười hỏi: "A Uyển thích không?"

A Uyển nói: "Thiếp không nói cho chàng nghe đâu."

Thẩm Hoành lại chuyển động, A Uyển lại đỏ hết mặt, đúng lúc này, giọng Bích Dung vang lên, "Thái tử điện hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi ạ."

Thẩm Hoành mặt không đổi sắc lên tiếng.

Chờ hai người lui ra ngoài, A Uyển mới cắn má Thẩm Hoành một cái, nói: "Dám trêu thiếp này!"

Thẩm Hoành mỉm cười bế A Uyển vào thùng tắm, "Vi phu trêu ai cũng không dám trêu A Uyển, A Uyển là bảo bối của vi phu. Vừa rồi A Uyển mê người quá, nên vi phu mới nhất thời... không kìm lòng nổi."

Miệng sư phụ càng ngày càng ngọt mà.

Khi Thẩm Hoành với A Uyển cùng ngâm trong nước, A Uyển hỏi: "Sư phụ, chàng nhìn lén thoại bản của thiếp hả? Mấy lời này nghe quen quá à."

Thẩm Hoành khẽ ho một tiếng, nhưng không trả lời, chỉ hỏi: "A Uyển thấy chúng ta làm trong nước được không?"

"Kiểu Quan âm toạ liên?"

"Cũng được."

Làm trong nước có cảm giác khác, nước ấm áp giảm cơn đau phía dưới, đồng thời cũng có cảm giác can đảm hơn. Nhưng làm ở trong nước thật mệt mà.

Làm xong rồi, Tiêu Uyển đến sức mở mắt cũng không có, đành để Thẩm Hoành tắm hộ.

Tiêu Uyển không buồn ngủ, nàng chỉ không muốn động đậy thôi.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

"Sư phụ, chàng nhớ không? Có lần chàng say rượu, chúng ta cũng cá nước thân mật trong thùng tắm, là cái lần có Châu Châu ấy. Không biết lúc này có may mắn như thế không."

"Sẽ không." Thẩm Hoành trả lời rất chắc chắn.

Tiêu Uyển giật mình, mở mắt ra.

Thẩm Hoành cười nói: "Bé ngốc, mấy ngày nay an toàn, kinh nguyệt của nàng không phải mới hết à?"

Nói cũng phải, Tiêu Uyển cũng cười nói: "Kinh nguyệt của thiếp đến lúc nào đi lúc nào, sư phụ còn nhớ rõ hơn thiếp nữa."

Thẩm Hoành nghiêm túc đáp: "Tất nhiên rồi, nàng không thích nhớ mấy chuyện vặt đó thì ta phải nhớ kỹ rồi." Thẩm Hoành chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến ngày được ở bên A Uyển, kế tiếp hắn cũng chỉ chờ một chuyện.

Chỉ mong có thể rời nhân thế sau A Uyển...

Chứ nếu mình rời bỏ A Uyển, thì không biết có ai sẽ nhớ đến sở thích của nàng, chú ý thân thể nàng, chăm sóc nàng. Cũng không biết người đó có thể khiến A Uyển vui vẻ giống mình hay không.

Việc này khiến Thẩm Hoành rất lo lắng.

Nên chỉ mong mình sẽ rời nhân thế sau A Uyển, như vậy sẽ có thể ở bên A Uyển đến lúc cuối cùng.

Tiêu Uyển thấy lòng ấm áp, nàng sáp lại ôm lấy cổ Thẩm Hoành, "Sư phụ, chúng ta lại lần nữa đi."

...

Tâm phúc Thái tử gần đây rất ưu sầu.

Thái tử điện hạ sai hắn đào một cái ao trong điền trang trên núi Lăng Vân, sau đó dẫn suối nước nóng vào. Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng tâm phúc Thái tử luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Điền trang trên núi Lăng Vân đã có từ lâu rồi, cũng phải xây từ mười năm trước.

Khi đó tâm phúc nghĩ Thái tử điện hạ muốn dùng để bí mật luyện binh gì đó, nhưng đến sau này, điền trang càng ngày càng xuất hiện nhiều thứ Thái tử phi thích, như rừng đào mười dặm, lại như đủ loại thoại bản không ngừng mang đến từ phủ Thái tử...

Điều này làm tâm phúc không thể không hoài nghi một chuyện.

Mà chuyện này cuối cùng cũng xảy ra vào lúc Châu Châu quận chúa đầy một tuổi.

Ngày ấy nắng trời rực rỡ, trong triều bỗng nhiên hạ chỉ sửa Thái tử, Nhị hoàng tử Thẩm An thành Thái tử, Thái tử Thẩm Hoành bị biếm làm thứ dân đày lên núi Lăng Vân ăn chay niệm Phật.

Trước khi cả nhà Thẩm Hoành dời lên núi Lăng Vân "ăn chay niệm Phật", tâm phúc đã yên lặng nhìn Lê Tâm và Bích Dung vui vẻ thu dọn hành lý, lại yên lặng nhìn Thái tử điện hạ cười ôn văn nho nhã trước sau như một, lại yên lặng nhìn Thái tử phi nạm vàng khảm bạc cùng Châu Châu quận chúa.

Hắn bỗng nhiên nói: "Thái tử điện hạ, thần cũng đi."

Thẩm Hoành nhìn hắn một cái, "Được."

Đêm trước khi lên núi Lăng Vân, Tiêu Uyển nói với Thẩm Hoành: "Sư phụ, tâm phúc của chàng hình như có gì đó không ổn."

Thẩm Hoành nói: "Hắn sẽ nghĩ thông suốt, nàng đừng lo."

Dừng một chút, Thẩm Hoành cười tủm tỉm nói: "Lúc trước A Uyển nói với ta là thật chứ? Ta đã sai người đào một ao suối nước nóng trong điền trang rồi."

Tiêu Uyển nhớ tới đêm đó bèn nói, "Sư phụ chỉ giỏi nhớ chuyện không đứng đắn."

"Ừ?"

Tiêu Uyển khẽ hừ một tiếng, "Chờ thiếp nhìn thấy ao đó rồi nói sau."

Thẩm Hoành khẽ cười nói: "Chắc chắn nương tử sẽ hài lòng."

Giọng hai người càng lúc càng nhỏ lại, dần dần, trong phòng truyền ra tiếng thở gấp ngân nga khiến người ta đỏ mặt tía tai. Tâm phúc ở ngoài che kín tai của Tiểu Châu Châu, "Phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nghe!"

Tiểu Châu Châu mở to mắt chớp chớp.

Tâm phúc càng nhìn càng thích, hắn sờ sờ đầu Tiểu Châu Châu, "Tiểu Quận chúa à, sau này chắc chắn người sẽ thành người lợi hại hơn Thái tử điện hạ đó!" Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, một vầng trăng tròn cao vằng vặc.

Điền trang núi Lăng Vân nhất định có sứ mệnh quan trọng hơn ngôi vị Hoàng đế!

Tâm phúc thầm nghĩ như vậy.

Phiên Ngoại Sư Phụ (8)Dựa vào giao ước đã định ban đầu, sau khi trợ giúp Tiêu Việt lên ngôi, A Uyển sẽ được gả cho hắn.

Sau khi thành công giúp Tiêu Việt lên ngôi, Thẩm Hoành hơi buồn rầu. Hắn không biết nên bộc lộ thân phận của mình với A Uyển như thế nào. Thẩm Hoành hơi chột dạ, hắn biết dựa theo mức độ nào đó, hắn cũng cùng một loại với Tư Mã Cẩn Du, cũng không từ thủ đoạn để được kết hôn với A Uyển.

Hắn sợ A Uyển biết được sẽ hận hắn.

Sau khi tâm phúc của Thái tử biết chủ mình buồn vì cái gì, đã không biết phải nói sao cho phải, thầm nghĩ cũng chỉ là mở miệng một tiếng, nào có gì khó chứ? Vả lại thân phận Thái tử điện hạ được biết bao nữ tử mơ ước! Có thể gả cho Thái tử làm vợ, đó là tam sinh hữu hạnh!

Tuy tâm phúc của Thái tử nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám nói ra, hắn theo Thái tử điện hạ từ nhỏ, Thái tử làm cho Tiêu Uyển bao nhiêu chuyện, hắn đều thấy rõ. Nếu bây giờ doạ Thái tử phi tương lai chạy mất, công sức chờ hoa nở mười mấy năm qua sẽ tiêu tan mất.

Cho nên, tâm phúc của Thái tử khuyên giải an ủi nói: "Thuộc hạ thấy Công chúa cũng không phải người không hiểu chuyện, chắc chắn sẽ hiểu cho Thái tử điện hạ ạ." Hừ hừ hừ, Công chúa chính là người bốc đồng ngang ngược không hiểu lý lẽ! Thái tử điện hạ ngài cứ trực tiếp đánh bất tỉnh rồi mang đi là an toàn nhất!

Mấy ngày qua, Thẩm Hoành vội tìm cách trợ giúp Tiêu Việt lên ngôi nên vẫn không biết phải mở miệng nói với A Uyển thế nào, rồi thêm đống công vụ trong nửa năm qua của Bắc triều, nhất thời người không gì không làm được như Thẩm Hoành cũng đổ bệnh.

Thẩm Hoành bệnh đến hôn mê bất tỉnh.

Đan Lăng nói muốn đưa A Uyển tới, Thẩm Hoành tất nhiên không chịu. Không phải sợ A Uyển thấy dáng vẻ thảm hại của mình, mà sợ sẽ lây bệnh cho A Uyển.

Đan Lăng thấy Thẩm Hoành cố chấp như vậy cũng đành bỏ cuộc.

Khi Thẩm Hoành nhìn thấy Tiêu Uyển, phong hàn đã đỡ nhiều rồi, chuyện hắn buồn rầu mấy ngày qua cũng phải giải quyết.

Tiêu Uyển cười nói: "Sư phụ, A Uyển cũng đã nghĩ kỹ rồi. Con là người vô tâm, vậy gả cho ai cũng giống nhau thôi. Với lại sư phụ chăm sóc A Uyển tốt như vậy, A Uyển tất nhiên nguyện ý gả cho sư phụ, chỉ sợ sau này sư phụ sẽ cảm thấy chán ghét tính cách này của A Uyển..."

Thẩm Hoành nghe xong, đầu tiên thấy vui, sau đó giật mình. A Uyển không phải người nhẫn nhục chịu đựng dễ nói chuyện như vậy, thoạt nhìn hơi không ổn thì phải. Sau đó, Thẩm Hoành nghe lời Tiêu Uyển cùng đi vào mật đạo trong Tây Lăng vương phủ.

Khi nghe Tiêu Uyển nhắc tới mật đạo trong Vương phủ, Thẩm Hoành thở dài trong lòng, nhưng cũng không nói dối, mà nói hết những việc hắn biết cho nàng nghe.

Thẩm Hoành biết Tiêu Uyển từ năm mười tuổi, mấy năm sau cũng chỉ vây quanh Tiêu Uyển, nhìn Tiêu Uyển nhăn mày, Thẩm Hoành liền biết nàng không thoải mái chỗ nào, chuyện đào hôn sao có thể thoát được mắt thần của Thẩm Hoành chứ?

Hắn đành ám chỉ đủ kiểu, từ rõ ràng đến kín đáo rằng hắn sẽ đối xử tốt với nàng cả đời.

Tuy A Uyển đã chính miệng thừa nhận sẽ an phận gả cho hắn, nhưng Thẩm Hoành biết A Uyển chỉ nói cho có thôi. Nhưng dù biết A Uyển sẽ đào hôn thì đến ngày đón dâu, Thẩm Hoành vẫn không ngừng vui vẻ trong lòng.

Dáng vẻ A Uyển mặc gía y, hắn đã từng thấy qua. Gía y do Thẩm Hoành lựa chọn kỹ càng, khi Tiêu Uyển mặc thử gía y đi ra, ánh mắt Thẩm Hoành liền chăm chú ngắm nhìn, tim cứ thình thịnh thình thịch liên hồi.

A Uyển đúng là đẹp không ai bằng.

Tâm phúc Thái tử nhìn Thái tử điện hạ nhà mình đang nằm sấp trên nóc nhà mà chua xót trong lòng.

Khi Bích Dung xuất cung thay A Uyển, Thẩm Hoành chỉ liếc một cái đã biết tân nương trong phượng liễn không phải Tiêu Uyển. Tuy biết A Uyển sẽ đào hôn, nhưng khi Thẩm Hoành trực tiếp nhìn thấy thì trong lòng vẫn rất buồn bã.

Hắn hỏi Đan Lăng: "Mọi chuyện đều chuẩn bị tốt chứ?"

Đan Lăng thở dài: "Sư huynh cần gì phải vậy chứ? Biết rõ nàng sẽ đào hôn, trói nàng lại không phải tốt hơn sao?"

Thẩm Hoành nói: "Lấy tính cách của A Uyển, nàng không trốn một lần sẽ không cam lòng. Nàng muốn chạy trốn thì để nàng trốn, phu xe cũng an bài tốt chứ? Cẩn thận chút, chớ để nàng nhìn ra sơ hở."

Sau đó, Thẩm Hoành lại gọi tâm phúc đến, "Nhà trọ chuẩn bị tốt chưa? Trời lạnh, nhớ bỏ thêm vài lò than, chăn đệm có chuẩn bị loại tốt nhất chưa? Bảo ông chủ nhà trọ chuẩn bị chu đáo, cơm canh nước ấm cũng phải chuẩn bị sẵn, đi cả đường dài, A Uyển chắc cũng mệt mỏi."

Tâm phúc càng đau lòng hơn.

Thái tử điện hạ phải chịu khổ vì tàng bảo đồ, đúng là không dễ dàng mà.

Thẩm Hoành thành công bắt A Uyển về, toàn bộ đều trong dự đoán của mình, mặc dù giữa đường xảy ra chuyện nhỏ ngoài ý muốn —— Vai trái của A Uyển bị thương, nhưng không sao, tĩnh dưỡng cẩn thận một thời gian là có thể khỏi hẳn.

Chẳng qua nhớ tới việc ngoài ý muốn này, Thẩm Hoành liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bình thường chỉ cần A Uyển nhăn mày một cái, hắn đã đau lòng, thế nhưng bây giờ lại bị người khác giương cung bắn bị thương, giờ đây trái tim Thẩm Hoành còn đau hơn bị trúng tên. Hắn đành phải vừa cẩn thận chăm sóc A Uyển dưỡng thương, vừa phái người đi xử lý thuộc hạ cũ của Tư Mã Cẩn Du, A Uyển bị thương, cũng cần phải trả giá.

Sau khi Tiêu Uyển vào phủ Thái tử, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Hoành cuối cùng cũng buông xuống một nửa. Mặc dù A Uyển vẫn là người vô tâm, nhưng dù sao bây giờ hắn cũng đã lấy được người về nhà, cuộc sống lâu dài sau này, tình cảm có thể từ từ vun đắp.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hoành cũng khó tránh khỏi hơi buồn bã. Chắc kiếp trước Tạ Uyển cũng nghĩ như vậy, kiếp trước khi A Uyển gả cho hắn nhất định cũng hy vọng không ít, có lẽ còn nghĩ tới thời gian tốt đẹp sau này của hai người...

Chẳng qua không ngờ rằng sẽ có kết cục như vậy.

Thẩm Hoành nghĩ rằng, kiếp này tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.

Chuyện kế tiếp khá thuận lợi, Thẩm Hoành còn tưởng rằng sẽ có một ít chuyện xấu, không ngờ gió yên biển lặng, không xảy ra chuyện gì cả. Thẩm Hoành sợ A Uyển mệt mỏi, toàn bộ đại hôn đều giản lược.

Tuy Đế Hậu Bắc triều không hài lòng, nhưng cũng không thay đổi được ý muốn của Thẩm Hoành.

Sau khi Thẩm Hoành củng cố thế lực của mình, liền trực tiếp nói quyết định của mình với Đế Hậu Bắc triều. Lúc ấy ngữ khí của Thẩm Hoành khá uyển chuyển, dù áy náy cũng không rời khỏi một chuyện —— Con không cần giang sơn này, Thẩm An là người kế vị tốt, về sau sẽ là Hoàng đế tốt, nhi thần bất hiếu, trong lòng chỉ có mỹ nhân...

Đế Hậu tức giận mấy ngày, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể chiều ý con.

Làm mẫu thân sao có thể không hiểu lòng con chứ, đứa con này từ bé đã biểu hiện tài hoa và thiên phú kinh người, nếu bọn họ ép buộc nó, sợ rằng cuối cùng chỉ có thể dẫn đến kết cục ân đoạn nghĩa tuyệt.

Con trai lớn không cần cha, Hoàng đế Bắc triều tỏ vẻ muốn làm gì thì làm, dù sao vẫn còn một Hoàng nhi ưu tú, giang sơn không lo không có người nối nghiệp.

Hoàng đế không lo, đến lượt Thẩm Hoành lo.

Tối nay chính là đêm động phòng, một trong bốn việc vui nhất đời người chính là đêm động phòng hoa chúc. Thẩm Hoành đã nghĩ sẽ không miễn cưỡng A Uyển, dù cả đời phải làm vợ chồng hữu danh vô thật với A Uyển thì hắn cũng chấp nhận.

Nhưng Thẩm Hoành thật không ngờ, hai mắt A Uyển lại sáng lên nói với hắn: "Cởi quần áo, động phòng."

Thẩm Hoành tất nhiên vô cùng vui sướng.

A Uyển từ trước đến nay luôn có suy nghĩ không giống nữ tử bình thường, lần đầu tiên gặp A Uyển nàng đã không hề kiêng dè hỏi ba chữ "Thuật phòng the", hai mắt sáng rực như những ngôi sao đêm, ngây thơ hồn nhiên như vậy đã khắc sâu vào trái tim Thẩm Hoành.

Nghĩ đến có thể điên loan đảo phượng[1] cùng A Uyển, người mình đã khát khao bấy lâu lại nở rộ dưới thân, Thẩm Hoành kích động đến run hết người.

[1] Điên loan đảo phượng: dùng để hình dung nam nữ giao hoan.

Chỉ là lúc này Thẩm Hoành đã quên một việc, A Uyển sợ đắng, đồng thời, nàng cũng sợ đau.

Thẩm Hoành không đành lòng nhìn A Uyển đau, đành phải miễn cưỡng bản thân. Thẩm Hoành lặng lẽ đi tắm nước lạnh. Nước lạnh lạnh thấu xương, dập tắt khô nóng trong người. Khi trở về phòng, A Uyển đang ôm áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm ngủ say sưa, mặt mày giãn ra, hình như đang mơ thấy mộng đẹp.

Thẩm Hoành nhẹ nhàng ngủ cạnh A Uyển, gối đầu lên gối uyên ương, trăm con ngàn cháu, tóc đen của hai người quấn vào nhau, không phân rõ được của ai. Mười năm? Trăm năm? Thẩm Hoành cũng không nhớ rõ mình đã chờ bao nhiêu năm, nhưng giờ phút này thật an lòng.

—— Nàng ngay bên cạnh mình.

Thẩm Hoành chính thức giận Tiêu Uyển là sau tân hôn được vài ngày.

Khi đó hai người vẫn còn hữu danh vô thật, Thẩm Hoành luôn không đành lòng với A Uyển, biết rõ bất chấp đau đớn mưa tuyết qua đi trời sẽ lại trong xanh, nhưng mỗi khi nhìn thấy A Uyển kêu la, hắn không hạ quyết tâm nổi.

Hắn suy nghĩ đủ cách, chẳng hạn như đánh ngất A Uyển, hay dùng thuốc nào đó.

Cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Một ngày nọ, Thẩm Hoành biết Cố Phán Tình đến phủ Thái tử liền hơi nóng vội. Tuy hắn và Phán Tình sư muội không có gì cả, nhưng hắn sợ A Uyển sẽ hiểu lầm. Bèn phê công văn thật nhanh, rồi chạy về phủ.

Sau khi trở về vẫn chưa nhìn thấy Phán Tình sư muội, Thẩm Hoành thở phào nhẹ nhõm.

Khi nhìn thấy A Uyển, nàng nói cười đưa cho hắn một bát canh nghi ngút mùi Nhân sâm, trong đó còn trộn lẫn một mùi không bình thường. Thẩm Hoành là đại phu, nên vô cùng quen thuộc với những loại dược này.

Trong bát canh hạ thứ gì, Thẩm Hoành vừa ngửi đã biết.

Thẩm Hoành đoán được vài phần tâm tư của A Uyển, lập tức vui vẻ uống hết bát canh như ăn mật ngọt, lúc này, trong lòng Thẩm Hoành đang nhảy nhót. A Uyển lại nói:

"Sư phụ làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa con sẽ về."

Thẩm Hoành lại cười nói: "Được."

Sau khi trở về phòng, thuốc trong người đã bắt đầu phát tác, da măt Thẩm Hoành dần dần đỏ ửng, cả người cũng hơi khô nóng, nhất là bụng dưới, rất trướng đau. Tuy đau, nhưng trong lòng rất vui vẻ.

Thẩm Hoành ngồi xuống giường, chờ A Uyển về, đồng thời nghĩ đến lát nữa nên dùng tư thế nào mới có thể làm A Uyển thoải mái chút.

Không ngờ trời tối đen vẫn chưa thấy bóng A Uyển đâu, mà luồng khí khô nóng trong cơ thể kia lại càng lúc càng mãnh liệt.

Trước mắt Thẩm Hoành hơi dao động.

Hắn chuẩn bị đi đốt đèn.

Nhưng vào lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra.

Thẩm Hoành vui vẻ trong lòng, cũng không đốt đèn. Ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, nhưng lại như có nước lạnh từ đầu dội xuống, Thẩm Hoành đẩy người trong lòng ra, giọng lạnh lùng trước nay chưa từng thấy.

"Càn quấy!"

Chỉ hai chữ này, Thẩm Hoành không cần nhiều lời.

Cố Phán Tình đẫm lệ ngã ngồi xuống đất.

Nàng nói: "Sư huynh, rốt cuộc muội không bằng nàng ta chỗ nào? Tiêu Uyển căn bản không yêu huynh!" Nàng ta có tài đức gì để huynh dù bị thuốc phát tác đến mức này mà vẫn phân biệt rõ người trong lòng ngay lập tức...

Nàng còn chưa ôm eo sư huynh, đã bị đẩy ra một cách thô lỗ.

Thẩm Hoành không đáp, hắn đè xuống khô nóng trong người rồi lục tung tìm một vật. Những lời Cố Phán Tình nói, hắn đều không nghe thấy. Một lát sau, Thẩm Hoành tìm được xuân dược, thi triển khinh công nhanh chóng rời đi.

Hắn không trả lời câu hỏi của Cố Phán Tình.

Thẩm Hoành vào Tàng thư các trước, Tiêu Uyển đang nhàn nhã lật xem một quyển sách ảnh. Trên đường đến Thư các, Thẩm Hoành tức giận vô cùng, buồn bực muốn gặp Tiêu Uyển rồi dạy bảo nàng một trận.

Nhưng khi thật sự nhìn thấy Tiêu Uyển, Thẩm Hoành lại phát hiện hắn không nỡ.

Dù nàng làm chuyện quá đáng, nhưng Thẩm Hoành vẫn không nỡ dạy bảo nàng như trước, chỉ một chút thôi cũng không nỡ. Hắn nghĩ nếu yêu thảm nữ nhân vô tâm vô phế này, thôi thôi, dù vô tâm vô phế hắn cũng vui vẻ chịu đựng, trước mắt phải giải quyết xuân dược chết tiệt này trước đã.

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-69)