Truyện:Vô Tâm - Chương 68

Vô Tâm
Trọn bộ 69 chương
Chương 68
Ngoại Truyện - Sư Phụ (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-69)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Gặp Tần Mộc Viễn ở Nhất Phẩm Lâu là việc ngoài dự đoán của Thẩm Hoành.

Khi tiểu nhị từ chối yêu cầu đổi phòng của A Uyển, Thẩm Hoành đã đoán ra người trong phòng Nhất phẩm có thân phận cao hơn A Uyển. Mà nhìn khắp Nam triều, người có thân phận cao hơn Tây Lăng vương cũng chỉ có hai người, một là Thái tử, một là Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử tuyệt không có khả năng ở đây, như vậy cũng chỉ còn lại một khả năng ——

Tần Mộc Viễn đang ở trong này.

Thẩm Hoành cũng không muốn nhanh như vậy đã gặp lại Tần Mộc Viễn. Hắn biết bây giờ Tần Mộc Viễn còn chưa nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng không chắc hắn thấy A Uyển mà không nhớ lại. Thẩm Hoành không muốn mạo hiểm như vậy.

Nhưng A Uyển đã ngồi xuống, còn tràn trề hứng thú hỏi hắn có kiêng kỵ món nào không.

Đến bây giờ, Thẩm Hoành cũng không nguyện làm trái ý A Uyển, lại càng không nguyện làm A Uyển mất vui.

Hắn thầm nghĩ: Chắc không trùng hợp như vậy đâu...

Bèn an tâm ngồi xuống, cùng chuyện trò vui vẻ với A Uyển. Sau đó, chưởng quầy bưng rượu nho lên, A Uyển uống chén đầu tiên, Thẩm Hoành đã biết A Uyển thích rượu này rồi.

A Uyển thích càng nhiều thứ, Thẩm Hoành càng nắm chắc sẽ khiến A Uyển không rời mình được.

Ủ rượu thôi mà, không làm khó được hắn.

"Nếu con thích, ngày khác ta cũng có thể ủ thử một hũ."

A Uyển hết sức vui vẻ.

Có thể thu được nụ cười của A Uyển, Thẩm Hoành cũng vui lây. Hắn không khỏi cảm khái nếu A Uyển là họa thủy yêu cơ[1], chỉ sợ mình cũng có thể làm Đế Vương tàn bạo hung ác kia.

[1] Hoạ thuỷ yêu cơ: người đẹp lẳng lơ gây hoạ, yêu tinh hoạ thuỷ - chỉ Đắc Kỷ.

Có lẽ thiên ý trêu ngươi, Thẩm Hoành cũng không thể tránh gặp Tần Mộc Viễn.

À, không đúng, kiếp này hẳn gọi là Tư Mã Cẩn Du.

Thẩm Hoành căng thẳng, sợ Tư Mã Cẩn Du sẽ nhận ra A Uyển. Nhưng may mắn có Dịch Phong bên cạnh quấy nhiễu, Tư Mã Cẩn Du thoạt nhìn hình như vẫn chưa nhận ra A Uyển, cũng chưa nhận ra hắn.

...

Sau khi trở về Tây Lăng vương phủ, Thẩm Hoành bắt đầu sai người đi thăm dò tình hình trong phủ Tư Mã Cẩn Du.

Không biết kiếp trước Tần Mộc Viễn đã dùng cách nào để theo A Uyển tới kiếp này, lấy tính cách của Tần Mộc Viễn, chắc kiếp này hắn sẽ lại đi tìm cao nhân về làm vài chuyện nghịch thiên.

Thẩm Hoành phải điều tra rõ để chấm dứt tai hoạ sau này.

Đồng thời, Thẩm Hoành cũng bắt đầu sai người tìm cách ủ rượu nho. Nhận lời A Uyển làm chuyện gì, Thẩm Hoành chắc chắn sẽ đặt lên hàng đầu. Chẳng qua chỉ khổ tâm phúc của Thẩm Hoành, vốn tưởng rằng có thể theo Thái tử điện hạ làm nghiệp lớn, hắn cũng không cầu oai hùng trên chiến trường, cũng không cầu vào triều tranh giành cấu xé nhau. Bây giờ thì tốt rồi, Thái tử điện hạ chỉ toàn tâm toàn ý nhào vào người Bình Nguyệt quận chúa Nam triều.

Hắn theo Thái tử đã nhiều năm, dù Thái tử làm việc gì cũng đều liên quan đến vị Quận chúa này.

Nhìn việc tâm phúc nhà người ta làm, lại nhìn việc Thái tử điện hạ nhà mình sai mình làm, đúng là một trời một vực mà. Có tâm phúc của Thái tử nào mà hết ngày này tháng nọ năm kia chỉ chạy loạn trong triều tìm mấy thứ linh tinh như nhạc công, đầu bếp, người ủ rượu chưa?

Tâm phúc của Thái tử đầy bụng chua xót, hắn thật sự không biết vị Bình Nguyệt quận chúa kia là nạm vàng hay khảm bạc, mà có thể khiến Thái tử điện hạ nhà mình khuynh đảo hơn mười năm! Mà còn cuồng dại mười năm như một ngày!

Cuối cùng, tâm phúc của Thái tử khuyên nhủ bản thân: Chắc chắn trên người Bình Nguyệt quận chúa có giấu bảo đồ! Phải nghe Thái tử đàn, ăn cơm Thái tử nấu, uống rượu Thái tử ủ mới có thể lấy bảo đồ ra! Thái tử điện hạ chính là quên mình vì lợi ích chung!

Phiên Ngoại Cuộc Sống Ngọt Ngào (1)Sau khi Thẩm Hoành tỉnh lại, Tiêu Uyển cảm thấy có chút không đúng. Rõ ràng lúc ấy tim Thẩm Hoành đã ngừng đập, nàng cũng bắt mạch cho sư phụ, yên lặng như nước, không giống mạch tượng của người sống, nhưng hôm nay lại đứng sờ sờ trước mặt nàng, rồi gọi nàng là "A Uyển", rồi dịu dàng nhìn nàng, lại còn dỗ con của họ ngủ.

Có lẽ lúc mang thai hơi bị dày vò, nên sau khi sinh ra, đứa bé này vô cùng nghịch ngợm, rất hay khóc, đã khóc là không thể dỗ nín được, tiếng khóc to đến độ có thể phá huỷ một gian phòng.

Nhưng may mà có Thẩm Hoành ở đây, mỗi khi đứa bé vừa khóc, Thẩm Hoành sẽ đứng dậy dỗ bé. Nói cũng lạ, đứa bé này đặc biệt dính Thẩm Hoành, mỗi lần Thẩm Hoành ôm ấp dịu dàng dỗ dành một lúc, bé sẽ an tâm tiến vào giấc ngủ.

Ban đêm, Thẩm Hoành dỗ con ngủ xong, trở về phòng liền thấy Tiêu Uyển đang ngồi trên giường, tóc hơi rối, mắt đen láy nhìn hắn không chớp mắt.

Thẩm Hoành vừa ngồi xuống cạnh giường, khẽ cười khoác áo ngoài lên người Tiêu Uyển, "Con đánh thức nàng à?"

Tiêu Uyển lắc đầu, vẫn nhìn Thẩm Hoành không chớp mắt.

Thẩm Hoành tỉnh lại đã được năm ngày, nhưng Tiêu Uyển luôn cảm thấy có chút không dám tin.

"Sư phụ..." Nàng cúi đầu gọi.

Thẩm Hoành cầm tay A Uyển, phát hiện hơi lạnh, liền hoảng sợ, "Sao tay lại lạnh thế này? Nàng vẫn đang ở cữ, tuyệt đối không được bị bệnh." Nói xong, Thẩm Hoành bọc tay A Uyển vào trong lồng ngực ấm áp của mình.

Tiêu Uyển nói: "Ấm quá."

Thẩm Hoành thoả mãn nói: "Ừ." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Ta thấy nàng mấy ngày nay hơi lạ, nàng đang lo lắng điều gì vậy?"

Tiêu Uyển tựa vào vai Thẩm Hoành, lại cúi đầu "Dạ" một tiếng, nàng hỏi: "Sư phụ, sao chàng tỉnh lại được? Có thể lại..." Nàng ngừng lại, không nói gì nữa.

Nhưng Thẩm Hoành hiểu nàng muốn nói gì.

"Ta bị trúng kịch độc, nhưng Mãn Kỳ đã dùng bí thuật để chữa cho ta, giống như kiếp trước, cũng là cách tìm đường sống trong chỗ chết. Nay ta đã sống lại, sẽ vẫn sống tiếp." Đáy lòng Thẩm Hoành như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.

A Uyển biết quan tâm hắn.

Mặc dù Thẩm Hoành biết A Uyển có tâm, cũng biết A Uyển có tình với mình, nhưng Thẩm Hoành vẫn như trước đây, không xác định được A Uyển dành tình cảm gì cho mình. Nhưng dù như nào, A Uyển nguyện ý ở lại bên cạnh hắn đã là đủ rồi, huống chi bây giờ bọn họ còn có một đứa con.

Ủ ấm tay của Tiêu Uyển xong, Thẩm Hoành lại bắt đầu ủ ấm chân Tiêu Uyển.

Hai người thay đổi tư thế.

Tiêu Uyển nằm trên giường, Thẩm Hoành ngồi xổm bên cạnh Tiêu Uyển, hai tay cầm cổ chân mảnh khảnh, thật cẩn thận để trước ngực mình. Lúc này Thẩm Hoành chỉ mặc một chiếc áo mỏng, mà cổ áo lại mở rộng, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ cùng lồng ngực trắng noãn, còn có hai điểm đỏ thắm như ẩn như hiện.

Tiêu Uyển nhìn chân mình và lồng ngực Thẩm Hoành không chớp mắt.

Mặt nàng đột nhiên đỏ bừng.

Thẩm Hoành chú ý tới, hắn cúi đầu nhìn, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng hai người mây mưa trên chiếc giường này, bụng đột nhiên nóng lên, lại nhìn vào A Uyển đang gần kề trước mắt, Thẩm Hoành nuốt một ngụm nước bọt.

Khi ánh mắt hai người gặp nhau, trong phòng im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.

Thẩm Hoành muốn A Uyển, rất muốn rất muốn. Nhưng bây giờ thì không được, A Uyển còn đang ở cữ, hơn nữa... Hắn không biết rốt cuộc A Uyển có nguyện ý hay không. Hắn chưa bao giờ muốn miễn cưỡng A Uyển chuyện gì cả.

Cuối cùng Thẩm Hoành vẫn mở mắt ra trước, hắn đặt chân A Uyển vào trong chăn, mặt không đổi sắc nói:

"Đêm đã khuya, chúng ta ngủ đi."

Tiêu Uyển do dự, cuối cùng vẫn "Dạ", chỉ là đáy lòng có hơi thất vọng. Nàng còn tưởng sư phụ sẽ hôn nàng, nhưng sư phụ không có.

Nghĩ rằng trong lòng sư phụ vẫn để tâm chuyện nàng và Tư Mã Cẩn Du.

"Sư phụ, ngày mai đặt cho con một cái tên đi, đặt tên mụ trước, vài năm nữa lại đặt tên."

"Được."

...

Mỗi ngày, Thẩm Hoành đều dậy rất sớm làm đồ ăn sáng cho A Uyển. Từ sau khi A Uyển sinh con ra, thân thể rõ ràng yếu hơn trước không ít, giờ đây Thẩm Hoành lại phải tốn công vào làm dược thiện.

Chẳng qua hôm nay Thẩm Hoành còn một chuyện cần làm, chính là đặt tên.

Đêm qua trước khi ngủ, A Uyển nói muốn đặt tên cho con, đặt tên là việc hao tâm tốn sức. A Uyển sau khi sanh vẫn chưa khôi phục cơ thể hoàn toàn, không nên suy nghĩ quá nhiều. Kết quả là, Thẩm Hoành gọi tâm phúc của mình.

Tâm phúc Thái tử nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đưa được Thái tử phi an toàn đến bên Thái tử.

Tâm phúc Thái tử nghĩ thầm: Nay Thái tử cuối cùng cũng thành gia, con cũng có rồi, tiếp theo nên lập nghiệp! Thái tử điện hạ, cứ việc sai tiểu nhân xông pha khói lửa ạ[1], tiểu nhân chắc chắn sẽ cúc cung tận tụy tới chết!

[1] Xông pha khói lửa: dùng để bày tỏ quyết tâm và nguyện vọng không để ý nguy hiểm, phấn đấu quên mình.

Thẩm Hoành trầm ngâm một lát, "Đi bảo Mộ Dung thái phó đặt vài tên mụ may mắn dễ nghe cho con gái."

Tâm phúc Thái tử vô cùng chua xót!

Thái tử điện hạ đây là vừa phải chịu đựng Thái tử phi vừa phải cố nhịn tiểu Quận chúa ư? Tiền đồ quả thực mênh mông mà... Không! Hắn nghĩ chắc chắn bảo đồ giấu trên người Thái tử phi đã chạy sang người tiểu Quận chúa rồi! Thái tử điện hạ đây là muốn hy sinh cả đời mình đó.

Hiệu suất làm việc của tâm phúc Thái tử cực cao, đúng lúc Mộ Dung thái phó gần đây rất nhàn rỗi, tuyệt bút vung lên, hàng loạt tên mụ hiện lên giấy. Tâm phúc Thái tử cầm đến trước mặt Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành nhìn lên, nói: "Mấy cái này cũng không tồi."

Tâm phúc Thái tử gật đầu, "Tiểu nhân thấy hai chữ Châu Châu rất hay, minh châu bảo châu như châu như bảo, gọi lên nghe cũng lưu loát."

Thẩm Hoành nói: "Khó tránh khỏi có chút tầm thường, thật ra ta thấy Kiểu Kiểu không tồi, ánh trăng sáng trong, rất nghệ thuật."

Tâm phúc Thái tử nói: "Vẫn là Thái tử điện hạ anh minh."

Thẩm Hoành làm bữa sáng trước, nói: "Cầm giấy này đi đi, để A Uyển chọn một cái."

Tâm phúc Thái tử vội nói: "Đồ ăn sáng để tiểu nhân bưng đi ạ."

Thẩm Hoành cười lắc đầu, "Không cần, đồ của A Uyển ta không thể không cẩn thận."

"Tiểu nhân hiểu ạ." Thái tử điện hạ, Thái tử phi mới là Châu Châu của người ấy! Ai dám ở trong phủ Thái tử hạ độc Thái tử phi chứ...

Khi Tiêu Uyển đang ăn sáng, Thẩm Hoành lại cười nói: "Đêm qua không phải A Uyển nói muốn đặt tên cho con chúng ta à? Ta bảo Mộ Dung thái phó nghĩ vài cái, nàng nhìn xem có thích cái nào không, nếu không thích, ta lại nghĩ cái khác."

Nói xong, hắn cho tâm phúc ánh mắt ra hiệu.

Tâm phúc Thái tử cung kính đặt một cái khay lên bàn gỗ lim, ở trên đặt ngay ngắn vài tờ giấy viết thư.

Tiêu Uyển nhìn cẩn thận, bỗng nhiên cười nói với Thẩm Hoành: "Mấy cái này cũng không tồi."

Đáy mắt Thẩm Hoành đầy ý cười, "Ta cũng cảm thấy không tồi."

Tiêu Uyển cầm giấy có viết hai chữ "Kiểu Kiểu", nói: "Tên này rất hay, chỉ là trăng sáng quá sẽ có vài phần trong trẻo lạnh lùng."

Thẩm Hoành cười nói: "A Uyển nói có lý, trong trẻo lạnh lùng không hợp với con chúng ta."

Tâm phúc Thái tử yên lặng liếc nhìn Thẩm Hoành một cái.

Ánh mắt Tiêu Uyển bỗng nhiên nhìn vào tờ giấy cuối cùng trên khay, nàng ngập tràn tươi cười, "A, Châu Châu này rất hay. Sư phụ, chàng nói có phải không."

Tâm phúc Thái tử lại yên lặng liếc nhìn Thẩm Hoành cái nữa.

Thẩm Hoành mặt không đổi sắc nói: "Ta cũng cảm thấy rất hay, minh châu bảo châu như châu như bảo, gọi lên nghe cũng rất lưu loát, cũng không quá tầm thường, rất thích hợp với con chúng ta."

Tâm phúc Thái tử rơi lệ đầy bụng ——

Trên người Thái tử phi chắc chắn có giấu đồ còn lợi hại hơn bảo đồ! Phải, nhất định là vậy!

Phiên Ngoại Cuộc Sống Ngọt Ngào (2)Sau khi A Uyển hết ở cữ, luôn luôn buồn rầu một việc —— Chính là vì sao sư phụ không chịu chạm vào nàng. Rõ ràng đã hết ở cữ, nhưng mỗi đêm đi ngủ sư phụ đều rất quy củ, nhiều nhất cũng cũng chỉ ôm nàng một cái, ngay cả hôn nàng một cái cũng không có. Đêm qua tay nàng lén sờ vào ngực chàng, khiêu khích vẽ vài vòng tròn, nhưng sư phụ lại chỉ cầm tay nàng mà không làm gì hết.

Thẩm Hoành cũng hơi buồn rầu một chuyện.

Hắn rất nhớ cơ thể A Uyển, cùng với loại sít chặt hưng phấn ấy. A Uyển cũng đã hết ở cữ, nhưng nhìn A Uyển lại không muốn cá nước thân mật chút nào, nàng rất ít chủ động chạm vào hắn. Lần chủ động duy nhất cũng là đêm qua, tay nàng lại lạnh cóng, chịu không nổi mới sờ vào ngực hắn để sưởi ấm. Hắn nắm rất lâu không nỡ thả ra, rất muốn năm ngón tay này chậm rãi dịch xuống...

Nhưng... hắn không dám, sợ A Uyển sẽ biết mình mãnh liệt đến suýt nhấn chìm nàng, cũng sợ A Uyển biết mình mỗi đêm đều luôn muốn nàng hết lần này đến lần khác trong đầu, còn dùng đủ cách để liếm mỗi tấc da tấc thịt trên người nàng.

Chờ hai người đều cùng tự buồn rầu nửa tháng, A Uyển hết nhịn được rồi.

Lúc này đã là buổi chiều, sau khi A Uyển dỗ Châu Châu ngủ, liền đi tìm Thẩm Hoành.

Nàng hỏi Bích Dung: "Giờ nào rồi?"

Bích Dung nói: "Sắp giờ Dậu[1] ạ."

[1] Giờ Dậu: từ 5 - 7 giờ tối.

Giờ này, chắc sư phụ đang ở nhà bếp làm dược thiện cho nàng. Tiêu Uyển chỉnh lại xiêm y, lấy lăng hoa kính ra soi, Bích Dung nhẹ giọng cười nói:

"Dù Công chúa như thế nào, Thái tử điện hạ cũng sẽ không ghét bỏ ạ."

Tiêu Uyển "Ừm" một tiếng, "Muội nói có lý." Sư phụ quả thật sẽ không ghét bỏ nàng, chẳng qua sư phụ mãi không chạm vào nàng chắc là có lý do riêng, mà nửa tháng này, sư phụ cũng chưa từng nhắc tới Tư Mã Cẩn Du, chắc sư phụ vẫn còn để ý.

Trong mấy tháng nàng trúng bí thuật, ai cũng không biết nàng với Tư Mã Cẩn Du rốt cuộc có cá nước thân mật hay chưa.

Sư phụ cũng chưa từng hỏi nàng.

Nàng biết dù một người nam nhân có rộng lượng cỡ nào, thì ít nhiều gì cũng để ý loại chuyện này. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ cực kỳ để ý. Tiêu Uyển bèn quyết định hôm nay sẽ nói rõ với Thẩm Hoành.

Tiêu Uyển đi vào nhà bếp.

Mỗi lần đầu bếp thấy Tiêu Uyển thì đều chua xót cảm khái, vốn là người hầu của phủ Thái tử, ai ngờ Thái tử điện hạ lại thông thạo trù nghệ, từ khi Thái tử phi trở về thì hắn liền không có đất dụng võ ở nhà bếp.

Một thân trù nghệ thông thạo của hắn lại chỉ có thể cống hiến cho thị vệ và nha hoàn trong phủ, còn có con chó Vượng Tài nữa!

"Thái tử đâu?"

Đầu bếp âm u đáp: "Đi vườn đào hái hoa đào, nói là làm đào, tâm, tô cho Thái tử phi ngài ạ!"

Tiêu Uyển cũng không nghe ra đầu bếp nói gì không ổn, nàng nghe xong liền hơi gật đầu đi về phía vườn đào. Khi đi tới vườn đào, quả nhiên đã thấy Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành đứng trước một gốc đào, năm ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua đám hoa đào màu hồng phấn, khi nhặt một đóa hoa màu hồng đào, vừa mới nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Thẩm Hoành liền ngước mắt nhìn.

Mà cảnh này rơi vào mắt A Uyển chính là mỹ nam mỉm cười nhặt hoa dưới gốc đào.

"A Uyển, sao lại..."

Còn chưa nói hết, Tiêu Uyển đã bước ba bước thành hai bổ nhào về phía trước.

Thẩm Hoành chấn động, sợ sẽ làm A Uyển ngã, hai tay vội đỡ eo A Uyển, cả người dán chặt lên cây đào, giỏ trúc trong tay rớt xuống, hoa đào rơi ra.

A Uyển ngửa cổ, "Sư phụ, A Uyển nhớ chàng."

"Ta..." Thẩm Hoành muốn nói ta cũng rất nhớ nàng, nhưng ngay sau đó A Uyển lại nói: "Chúng ta nói chuyện về Tư Mã Cẩn Du nhé."

Đổi chủ đề như vậy làm Thẩm Hoành cũng không kịp trở tay, nhưng Thẩm Hoành vẫn chiều A Uyển, hắn cúi đầu nhìn A Uyển, "Được."

A Uyển đánh một canh bạc.

"Có phải chàng vẫn để tâm chuyện giữa thiếp và Tư Mã Cẩn Du?"

"Chuyện gì?"

A Uyển nói: "Mấy tháng thiếp bị Mãn Kỳ hạ bí thuật khống chế phải làm phu thê với Tư Mã Cẩn Du, thiếp biết sư phụ chắc chắn vẫn để tâm chuyện đó, thiếp..."

Không ngờ Thẩm Hoành lại ngắt lời nàng.

"Ta biết không có."

"Hả?" Tiêu Uyển giật mình.

Thẩm Hoành khẽ cười một tiếng, hắn sờ sờ đầu A Uyển, "Mãn Kỳ từng nói cho ta biết, năm tháng đầu hạ bí thuật thì Tư Mã Cẩn Du không thể sinh hoạt vợ chồng với nàng. Nàng chưa đến năm tháng đã trở lại bên ta, sao có thể có chuyện với Tư Mã Cẩn Du chứ? Vả lại, nàng có còn nhớ khi chúng ta ở Nam triều, ta đã từng nói gì với nàng không?"

Tiêu Uyển nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.

Thẩm Hoành từng nói nhiều lắm, nàng không thể nhớ được nhiều như vậy.

Thẩm Hoành cười nói: "Nhớ không được cũng không sao, ta lại nói cho nàng nghe lần nữa cũng được. Chỉ cần nàng còn sống, đó là điều tốt nhất ông trời đã cho ta. Nên dù có xảy ra chuyện gì, ta có lẽ cũng sẽ để tâm một tí, nhưng cũng qua nhanh thôi. Ta chỉ muốn nàng còn sống, vậy là đủ rồi."

"Đứa bé kia..."

"Do cái đêm ta uống rượu say, đúng không?"

Tiêu Uyển giật mình, "Sao chàng biết được?"

Thẩm Hoành nói: "Tuy ta chết giả trong nửa năm, nhưng nàng nói câu nào ta cũng nghe thấy."

Tiêu Uyển cắn cắn môi, "Vậy..."

Thẩm Hoành ôm eo Tiêu Uyển thật chặt, giọng trầm xuống, "Vậy cái gì?"

"Vậy sao chàng không chạm vào thiếp! Đêm qua thiếp cũng chủ động rồi, chàng lại vẫn thờ ơ! Hay chàng ghét bỏ thiếp sinh con xong nhìn không đẹp!" Câu cuối cùng là Tiêu Uyển giận quá mới lỡ lời.

Thẩm Hoành vừa nghe, ánh mắt lập tức thâm thúy hẳn.

Tay hắn hơi run run, giọng khàn khàn hỏi: "Ý nàng đêm qua không phải như ta nghĩ?"

Tiêu Uyển sẵng giọng: "Ai biết đêm qua chàng nghĩ cái gì!"

"A Uyển, ta..."

Ta nhịn không được...

Ta cái gì? Tiêu Uyển đang muốn hỏi, còn chưa nói ra đã bị Thẩm Hoành nuốt vào miệng, đầu lưỡi Thẩm Hoành đảo qua hàm răng A Uyển, sau đó luồn vào miệng nàng, dây dưa triền miền với nàng.

A Uyển bị hôn đến nóng người, hai tay cũng không kìm nổi mà đặt lên vai Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành rút lưỡi về, dùng sức mút cánh môi A Uyển, như đang nhấm nháp món ăn ngon nhất trần gian. A Uyển cũng yêu môi Thẩm Hoành nhất, cảm giác được Thẩm Hoành đang mút môi mình, nàng mở mắt ra.

Vừa mở mắt, đã rơi thẳng vào đôi mắt thâm thúy tràn ngập mãnh liệt của Thẩm Hoành.

A Uyển cảm thấy Thẩm Hoành không cần làm gì cả, chỉ riêng đôi mắt này cũng đủ để nàng nhũn cả người, nàng thậm chí có thể cảm giác được Thẩm Hoành như muốn nuốt nàng vào bụng.

A Uyển đã có vài lần kinh nghiệm, nên cũng không thấy thẹn, hơn nữa trước kia cũng xem nhiều thoại bản, nên cũng tích cực chuyện nam nữ. Nàng kiễng mũi chân, hai tay đặt trước ngực Thẩm Hoành, nhẹ nhàng cắn môi dưới của Thẩm Hoành.

"Sư phụ, hay chúng ta ở trong này..."

Còn đang ngân nga kéo dài, ngón tay A Uyển còn nhẹ nhàng chạm vào cần cổ trơn bóng của Thẩm Hoành, nàng thè lưỡi liếm môi hắn, ngón tay cũng đồng thời vẽ một vòng tròn trên cổ.

Giọng Thẩm Hoành khàn đến không tin được.

"Người nàng..."

A Uyển đẩy Thẩm Hoành ra, làm bộ tức giận nói: "Lúc này mà chàng còn chú ý người thiếp, đúng là mị lực của thiếp chưa..." Chữ "đủ" còn chưa nói ra, đã có lực đạo giữ chặt tay nàng.

Trời nghiêng đất chuyển, Tiêu Uyển đã bị Thẩm Hoành đè lên cây đào.

Hắn liếm cắn xương quai xanh của Tiêu Uyển, hai tay cũng không rảnh rỗi mà linh hoạt với vào trong vạt áo, cầm vật đầy đặn một tay kia cách cái yếm, ngón tay cũng thuận theo tự nhiên mà nhéo quả đỏ trên đỉnh.

Một cơn tê dại truyền khắp người Tiêu Uyển.

Nàng chỉ cảm thấy hai chân hơi nhũn ra, như có dòng nước ướt át chậm rãi chảy ra từ giữa hai chân.

Nàng nhịn không được mà rên thành tiếng.

Nghe thấy A Uyển rên, Thẩm Hoành càng thở gấp, càng ra sức trêu đùa cơ thể A Uyển. Áo lót của Tiêu Uyển cũng không biết đã cởi ra một nửa thì khi nào, lộ ra bờ vai nhẵn bóng, trên yếm mỏng còn mơ hồ thấy được hai quả đang nhô lên.

Thẩm Hoành bỗng nhiên cúi đầu cắn, ra sức mút vào, nhẹ nhàng gặm cắn.

A Uyển khẽ rên, "Ưm... A..."

Thẩm Hoành lại hôn môi A Uyển, tay trái với vào yếm, nhưng lại không cầm hai thứ đầy đặn kia, mà nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt ve.

A Uyển bị hôn đến thở hổn hển, chỉ cảm thấy giữa hai chân ướt sũng, lại thấy trong người trống rỗng.

"Sư phụ, thiếp... thiếp muốn..."

Thẩm Hoành khẽ cười một tiếng, "Không vội."

A Uyển cắn bả vai Thẩm Hoành một cái, "Thiếp vội."

"Được, nàng vội, ta sẽ theo ý nàng." Thẩm Hoành ôm Tiêu Uyển, đặt lưng của nàng tựa vào thân cây, hai chân vòng qua eo mình. Giờ phút này ánh mắt Tiêu Uyển như nổi lên một tầng sương mù.

Tiêu Uyển ôm cổ Thẩm Hoành, "Sư phụ..."

Thẩm Hoành một tay nâng mông A Uyển, ngón tay thuận tiện kéo tiết khố của Tiêu Uyển xuống, khi trông thấy rừng cây ướt sũng sâu thẳm, hắn nuốt một ngụm nước bọt thật to.

"Sư phụ..."

Thẩm Hoành bỗng nhiên lại hôn môi Tiêu Uyển, giữa môi răng của hai người lại xảy ra va chạm kịch liệt.

Cùng lúc đó, tay Thẩm Hoành gạt rừng cây sâu thẳm ra hai bên, nhét thẳng vào hành lang ẩm ướt ấm áp."A..." Tiêu Uyển nhịn không được mà rên lên, Thẩm Hoành lại chặn môi của nàng.

Khi Tiêu Uyển bị hôn đến choáng váng mơ hồ, bỗng nhiên có vật nóng bỏng rắn chắc hoàn hoàn tiến vào.

"A Uyển, ta chờ lúc này đã lâu lắm rồi." Hắn chờ lúc hai người đều yêu nhau đã lâu lắm rồi. Nay cuối cùng cũng đợi được, những chuyện đã qua đều không là gì cả.

Tiêu Uyển ngửa cổ.

Cây đào sau lưng vì hai người ra sức tấn công mà rơi hoa xuống, rõ ràng là màu hồng phấn, nhưng lúc này lại thấy kiều diễm và ái muội.

A Uyển nghĩ thầm: Có thể cùng sư phụ vu sơn dưới cây đào, đúng là chuyện hạnh phúc.

Phiên ngoại cuộc sống ngọt ngào (3)Thẩm Hoành lo lắng Tiêu Uyển sẽ không chịu nổi, nên hai người cá nước thân mật một lần liền ngừng lại. Tiêu Uyển thở hồng hộc ghé vào vai Thẩm Hoành, hai chân vẫn vòng eo Thẩm Hoành, Thẩm Hoành cũng giữ chắc mông nàng.

"Mệt à?"

A Uyển khẽ cười nói: "Sư phụ nghĩ thiếp yếu vậy chắc? Chẳng qua..." Hai chân của nàng mới thả xuống, cả người liền mềm nhũn, Thẩm Hoành đúng lúc ôm chặt eo nàng, khẽ cười thành tiếng, "Xem nàng kìa."

Tiêu Uyển lại ghé vào lòng Thẩm Hoành lần nữa.

Nàng xấu hổ nói: "Đợi ra ngoài gặp Bích Dung với Lê Tâm, chắc chắn sẽ bị hai người đó cười cho coi."

Thẩm Hoành tràn ngập nhu tình, nói: "Không ai dám chê cười nàng cả." Nói xong, Thẩm Hoành kéo ngoại bào treo trên ngọn cây xuống đắp lên người A Uyển, che kín người nàng rồi ôm nàng lên.

"Đêm nay sẽ bù cho nàng."

Tiêu Uyển ôm cổ Thẩm Hoành, mỉm cười ghé vào tai hắn, "Thiếp tưởng sư phụ sẽ nói sáng mai dậy chạy quanh phủ Thái tử hai mươi vòng cơ. Nhớ năm đó, sư phụ dữ với A Uyển quá à."

Thẩm Hoành đỏ mặt, "Khi đó ta cũng chỉ lo lắng cho nàng thôi."

Tiêu Uyển thấy Thẩm Hoành đỏ mặt, nhất thời nổi hứng nhẹ nhàng thổi thổi bên tai Thẩm Hoành, "Quả nhiên làm vợ chồng là khác ngay, không tính kiếp trước, kiếp trước sư phụ nghiêm khắc với A Uyển lắm, hở tí là bắt thiếp chép sách thuốc, hồi đó thiếp ghét chép sách thuốc nhất." Hơi ngừng một chút, A Uyển nổi hứng chơi ác, khẽ nhếch môi cắn vành tai Thẩm Hoành, đầu lưỡi mềm mại liếm một cái, "Sư phụ, sau này chàng chọc thiếp không vui, thiếp cũng phạt chàng chép sách thuốc nhé?"

Tai Thẩm Hoành cũng giống A Uyển, đều cực kỳ mẫn cảm.

Tiêu Uyển như vậy, Thẩm Hoành chỉ thấy máu dồn hết lên não, lỗ tai nháy mắt đỏ như tôm luộc, tà hoả chưa dập hết lúc nãy lại hừng hực bốc cháy.

Thẩm Hoành khàn giọng.

"A Uyển, đừng nghịch."

Tiêu Uyển thấy đạt được mục đích, bèn cười rực rỡ, "Sư phụ còn chưa trả lời thiếp đâu."

"Cái gì?"

Tiêu Uyển thả vành tai của Thẩm Hoành ra, giận dỗi: "Sư phụ không tập trung nghe thiếp nói."

Thẩm Hoành cúi đầu cười, mổ môi của A Uyển một cái, "A Uyển không vui, phạt vi phu chép sách thuốc nhé?"

A Uyển mở to mắt.

Thẩm Hoành nói: "Mỗi câu mỗi chữ A Uyển nói, ta đều nhớ rõ ràng."

...

Tiêu Uyển quyết định cải thiện cơ thể của mình, hôm sau ngủ dậy cũng không cần Thẩm Hoành thúc giục đã chạy quanh phủ Thái tử. Thấy A Uyển chủ động cải thiện bản thân, Thẩm Hoành cũng rất vui mừng.

Nhưng từ từ, Thẩm Hoành chỉ thấy khổ không thể tả.

A Uyển mỗi ngày chạy vòng quanh phủ Thái tử mười vòng, hết mười vòng, A Uyển liền thở hồng hộc mệt không chịu nổi, vừa mới lên giường đã ngủ. Thẩm Hoành nhịn lâu như vậy cuối cùng mới giải được một ít trong vườn đào, tính để A Uyển nghỉ mấy ngày rồi tiếp lần nữa, không ngờ A Uyển lại chạy thành nghiện, nàng chạy liên tục một tháng trời.

Trong một tháng này, Thẩm Hoành nhìn A Uyển ngủ say bên cạnh mà chỉ biết ngậm ngùi đứng dậy ngâm nước lạnh, sau đó qua phòng bên cạnh dỗ Châu Châu, sợ Châu Châu khóc sẽ phá giấc ngủ của A Uyển.

Hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Hoành lại đi làm đồ ăn sáng cho A Uyển như thường lệ.

Tầm này A Uyển đã tỉnh dậy chạy bộ, hôm nay lại vẫn nhắm mắt ngủ. Thẩm Hoành nhìn A Uyển, lúc này A Uyển đã lim dim mở mắt nói:

"Sư phụ, hôm nay thiếp không chạy bộ."

Thẩm Hoành vui vẻ trong lòng.

Không chạy bộ đồng nghĩa với tối nay A Uyển sẽ không ngủ sớm.

A Uyển không ngủ sớm đồng nghĩa với tối nay có thể mây mưa với nhau!

Mắt Thẩm Hoành sáng lên, trong đầu phát sáng như ánh mặt trời tháng Bảy tháng Tám. Hắn cúi đầu hôn hai má A Uyển, giọng không che lấp được vui sướng, "Được."

Cửa phòng vừa đóng, Tiêu Uyển liền mở đôi mắt tỉnh như sáo không buồn ngủ.

Nàng ngồi dậy, duỗi thắt lưng, mắt sáng lên.

Nàng vất vả một tháng vì ngày hôm nay!

Lần trước làm trong vườn đào, nàng đã đánh giá cao bản thân, cứ tưởng ít nhất cũng được hai ba lần, không ngờ lại yếu đến mức một lần cũng chịu hết nổi. Lần này A Uyển muốn tẩy sạch sỉ nhục!

Chuyện nam nữ này, A Uyển thích tư thế nữ trên nam dưới nhất.

Nhưng A Uyển biết tư thế này nếu nhà gái yếu quá sẽ không làm được, nên nàng mới tự giác cải thiện bản thân. Tối nay sẽ kiểm nghiệm thành quả một tháng nay.

...

Khi Lê Tâm và Bích Dung hầu hạ Thẩm Hoành cùng Tiêu Uyển dùng đồ ăn sáng, đều cảm thấy hôm nay Thái tử điện hạ và Công chúa hơi lạ, hai người đều ý cười đầy mặt, nhưng trong ý cười lại pha thêm cái gì đó.

Nhất là khi ánh mắt Công chúa nhìn đến Thái tử điện hạ liền phát ra khí thế ép buộc, Thái tử điện hạ lại vẫn trước sau như một nhìn Công chúa bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, thâm sâu thầm kín.

Vả lại hai người đều nhìn nhau cười ngây ngô, khiến Lê Tâm và Bích Dung thấy khó hiểu.

Lê Tâm cùng Bích Dung liếc nhìn nhau một cái.

—— Thái tử điện hạ và Công chúa làm sao vậy?

Ăn sáng xong, Thẩm Hoành hiếm khi không ở bên A Uyển, mà nói với A Uyển: "Ta đi Tàng thư các đọc sách."

Thẩm Hoành vừa rời đi, Lê Tâm đã lén hỏi: "Công chúa, người cãi nhau với Thái tử điện hạ hả? Bình thường Thái tử điện hạ muốn đọc sách nào là sai người mang từ Tàng thư các qua đây mà?"

A Uyển cười tủm tỉm nói: "Muội nghĩ nhiều quá rồi."

Sư phụ rời đi cũng tốt, cũng đỡ phải bịa lý do để rời sư phụ. A Uyển rời bàn, hỏi: "Đi xem sư phụ đi Tàng thư các nào?"

Trong phủ Thái tử có rất nhiều sách, tổng quản liền chia làm hai cái. Một cái ở phương Bắc, một cái ở phía Nam, gọi là Bắc thư các và Nam thư các.

Rất nhanh, Bích Dung đã trở lại.

"Bẩm Công chúa, Thái tử điện hạ đi Bắc thư các ạ."

A Uyển nghe xong, liền nói: "Ta nhớ rõ tổng quản mới mua về không ít thoại bản, ta đi Nam thư các đọc. Các muội không cần đi theo."

Lê Tâm cùng Bích Dung lại liếc nhau cái nữa.

—— Thái tử điện hạ và Công chúa rốt cuộc bị sao vậy?

...

Trong Bắc thư các, Thẩm Hoành đang dựa vào giá sách, trong tay lật xem một quyển sách bìa xanh. Hắn cực kỳ nghiêm túc, ngón tay nhẹ nhàng lật trang sách.

Tâm phúc Thái tử gần đây rất rảnh rỗi, hôm nay gặp Thái tử điện hạ khó có dịp không ở bên Thái tử phi mà chạy tới Bắc thư các, trong lòng liền nóng lên —— Thái tử điện hạ cuối cùng cũng không vòng quanh Thái tử phi nữa.

Tâm phúc Thái tử rất giỏi khinh công.

Thấy Thẩm Hoành cho mọi người lui, chỉ một mình ở trong Bắc thư các, chắc Thẩm Hoành đang muốn mưu tính chuyện đại sự gì đây.

Hắn lén trèo lên nóc nhà, lại lén mở ngói ra, cuối cùng lén nhìn vào trong. Nhìn thấy Thẩm Hoành im lặng lật sách, vẻ mặt chuyên chú, mà hai má lại hơi ửng hồng.

Tâm phúc liền kích động không kiềm chế được.

Thái tử điện hạ quả nhiên đang mưu tính đại sự mà, nhìn vẻ mặt này, chắc chắn đang nghĩ đến tuyệt thế diệu kế mà!

Tâm phúc cảm thấy mỹ mãn liền đậy ngói lại, khi dùng khinh công đáp xuống đất, mới nghe thấy Lê Tâm và Bích Dung đang đi ngang qua nói chuyện ——

"Công chúa đi Nam thư các, Thái tử điện hạ đi Bắc thư các, rốt cuộc muốn làm gì đây?"

"Chắc tình thú vợ chồng đây mà."

Ớ? Vị Thái tử phi nạm vàng khảm bạc còn có đồ lợi hại hơn tàng bảo đồ đang ở Nam thư các?

Tâm phúc quyết định đi thăm dò, bèn dùng khinh công nhảy đến Nam thư các. Nhưng tâm phúc nghĩ Thái tử phi chưa từng tập võ, nên hắn trực tiếp dựa sát cửa sổ.

Vừa nhìn vào, quả nhiên đã thấy Thái tử phi đang ngồi trước bàn.

Nhìn hình bóng này thật đoan trang.

Tâm phúc nghĩ thầm: Không lẽ Thái tử phi đổi tính?

Hắn ngừng thở, lặng lẽ nhảy lên xà ngang, cúi đầu nhìn xuống, mặt Thái tử phi ửng hồng, tay hơi run run. Tâm phúc tò mò, lại nhìn thêm vài lần, đúng lúc Tiêu Uyển hạ sách xuống, duỗi lưng một cái.

Tâm phúc thấy rõ trang sách đang mở.

Mặt tâm phúc đỏ ngay lập tức!

Hắn biết Thái tử phi không đứng đắn mà! Ban ngày ban mặt mà lại chui vô Thư các xem đông cung đồ! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá đi!

Tâm phúc đỏ mặt rời khỏi Nam thư các.

Mà lúc này Thẩm Hoành đang ở Bắc thư các cũng hạ sách xuống, hắn từ từ thở ra, khi đặt sách về lại giá, không cẩn thận lỡ tay rớt xuống.

Đúng lúc có cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, trang sách bị gió thổi qua hiện ra tờ đầu tiên, trong đó vẽ hai người đang khoả thân, cơ thể họ đang dính chặt vào nhau.

Thẩm Hoành mặt không đổi sắc cúi người nhặt lên.

...

Ban đêm, A Uyển đã sớm tắm rửa thơm phức, phủ thêm áo lụa mỏng rồi chui vào chăn gấm. Nàng còn dặn Lê Tâm và Bích Dung tối nay mang Châu Châu ngủ, để ngừa nửa đêm khóc quấy hai người.

Thẩm Hoành mang trái tim nhộn nhạo vào phòng liền thấy Tiêu Uyển đã yên tĩnh nằm trên giường.

Hắn nhất thời hơi thất vọng.

Cứ tưởng tối nay A Uyển sẽ không ngủ sớm cơ.

Nhớ tới cảnh kiều diễm trong đông cung đồ hôm nay đã xem, Thẩm Hoành nhất thời cảm thấy bụng trướng không chịu nổi.

Thẩm Hoành vừa tiến vào là Tiêu Uyển đã nghe thấy tiếng bước chân, nàng vốn muốn chờ Thẩm Hoành đến gần liền nhào qua, không ngờ tiếng bước chân lại cách xa dần, sau đó lại vang lên tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Tiêu Uyển khó tránh khỏi có chút uể oải, đợi lát nữa không thấy Thẩm Hoành vào thì nàng sẽ đi tìm hắn.

Nàng thuận tay lấy áo choàng, phủ vào rồi chuẩn bị đi tìm Thẩm Hoành. Vừa mới đi tới cửa, đang muốn đẩy cửa thì cửa đã mở ra, Thẩm Hoành giật mình đứng trước cửa, trên mặt còn có bọt nước chưa kịp lau khô.

"A Uyển, nàng..."

Còn chưa nói hết, Tiêu Uyển đã hỏi: "Sư phụ đi đâu vậy?"

Thẩm Hoành thấy Tiêu Uyển mặc đồ mỏng manh, sợ nàng đứng cạnh cửa sẽ bị lạnh liền kéo nàng vào phòng, vừa đụng vào tay A Uyển, trong lòng Thẩm Hoành chỉ thấy mềm nhũn, bàn tay mềm mại nhỏ bé như không có xương tựa như lông chim phe phẩy gãi vào tim hắn, mà tối nay trên người A Uyển lại có mùi hương không giống ngày thường, Thẩm Hoành sáp lại ngửi, "Nàng đổi hương liệu?"

Tiêu Uyển "Dạ", rồi nàng bỗng nhiên vươn tay sờ mặt Thẩm Hoành, khi chạm vào bọt nước, nàng hơi ngẩn ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-69)