Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Dụng Tình Thánh - Chương 05

Vô Dụng Tình Thánh
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Tại một chỗ ngồi kín đáo trong một nhà ăn tây, Mạch Văn Địch vô cùng nghiêm trọng nhìn người ngồi đối diện mình.

Nhìn thái độ nghiêm trọng của cậu, Tiêu Khải Phong phấn chấn cười chế nhạo, "Văn Địch, cậu làm sao vậy? nếu cậu còn dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi sẽ cho là cậu yêu tôi đấy."

"Nghe nói anh sống cùng em gái của Giang Tâm Linh!" rốt cục cậu cũng mở miệng nhưng giọng điệu lại là trách móc.

Tiêu Khải Phong chẳng những không trả lời lại còn khen ngợi:"Thật không hổ là thám tử nổi tiếng, ngay cả chuyện này cũng biết? Không đúng nha......" anh giống như nhớ ra chuyện gì, "Tôi muốn cậu điều tra Giang Tâm Linh và Dịch Luân đang ở đâu, cậu điều tra tôi làm gì?"

Mạch Văn Địch không trả lời câu hỏi của anh, "Anh muốn thông qua em gái của Giang Tâm Linh trả thù cô ta phải không?"

Thật ra cậu không chủ đích điều tra anh, không cần thiết làm vậy, mà là mấy hôm trước có một đồng nghiệp trong lúc theo dõi gần nhà Giang Tình Quân thấy anh, dù sao Tiêu Khải Phong cũng là người nổi tiếng cho nên đồng nghiệp đem chuyện đó nói lại cho cậu biết, theo sự miêu tả của đối phương, cậu đoán là cô gái ở chung với anh họ là Giang Tình Quân, tốt xấu gì cũng là anh em bà con nhiều năm, anh đương nhiên hiểu những suy nghĩ trong đầu người anh họ phong lưu này.

"Ai kêu cậu chậm chạp như vậy, đến bây giờ cũng không đưa được cô gái kia đến trước mặt tôi, làm cho tôi tức giận công tâm, nếu không để cho em gái cô ta thay cô ta chịu chút tra tấn tôi sẽ không bình tĩnh được." anh hoàn toàn xem nhẹ cảm giác tội lỗi thỉnh thoảng nhen nhóm ở tận sâu trong lòng.

"Anh không nên làm như vậy!" Mạch Văn Địch dùng ánh mắt khiển trách trừng anh.

Hừ lạnh một tiếng, không một phản ứng đối với chỉ trích của cậu em họ, Tiêu Khải Phong chậm rãi lấy ra chùm chìa khóa trong túi quần, quăng đến trước mặt cậu.

"Chìa khóa này trả lại cậu, bây giờ tôi đã có chỗ ở, không cần ở nhờ phòng của cậu nữa."

"Anh......" Nhìn chùm chìa khóa trước mắt, Mạch Văn Địch bất đắc dĩ cười yếu ớt, "Tính tình anh vẫn ngoan cố như vậy, tình nguyện để mình nợ người chứ không để người nợ mình. Quên đi, tôi mặc kệ anh."

Cậu đem chìa khóa cất vào trong túi, tức giận đem túi giấy trên bàn quăng đến trước mặt anh, "Xem cái này đi, nếu xem xong mà anh còn có thể xuống tay với cô gái nhỏ kia, từ nay về sau đừng tìm tôi nhờ giúp đỡ, tôi không có một người anh cầm thú như vậy!"

Nói xong, cậu đứng dậy rời đi, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói. Cậu thừa nhận chuyện Kiều Dịch Luân hại anh họ cũng không thật sự nghiêm trọng nhưng nguyên nhân chính là cậu không thể chấp nhận việc anh tìm một người không liên quan để trút giận, không biết có phải do cá tính cậu có vấn đề.

Tiêu Khải Phong nhíu mày nhìn bóng dáng cậu em. Kỳ lạ, cậu em họ này của anh bình thường chưa từng phản đối việc anh làm, hôm nay tại sao lại như vậy?

Không tự chủ được mở túi giấy lấy tập tư liệu bên trong ra, sau khi anh xem hiểu nội dung của tư liệu, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.

Không giống lúc trước khi điều tra về Giang Tâm Linh chỉ tư liệu cơ bản của Giang Tình Quân, lần này là báo cáo đầy đủ về hoàn cảnh của cô.

Giang Tình Quân mặc dù có cha mẹ vô cùng xuất sắc nhưng bởi vì bề ngoài của cô không nổi bật, cũng không thông minh như chị cho nên cô bị cha mẹ ghét bỏ, họ cảm thấy sự vụng về và ngoại hình bình thường của cô làm mất mặt gia đình, ngay khi cô còn nhỏ đã đưa cô về nông thôn ở với bà ngoại.

Từ đó về sau, cô rất ít khi gặp bố mẹ mình, thậm chí có đôi khi 1, 2 năm cũng không gặp.

Mà bà ngoại của cô đối xử với cô cũng không tốt, bà là điển hình của lối tư duy trọng nam khinh nữ cho nên bà luôn làm khó cô, lúc tuổi còn nhỏ cô đã phải gánh vác mọi việc trong nhà bà ngoại.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, bà ngoại của cô mất, ba mẹ bán đi nhà bà ngoại ở nông thôn, mà lúc này cô cũng vừa thi đậu đại học.

Ba mẹ cô chỉ cho cô một chút tiền sinh hoạt, để mặc cô tự sinh tự diệt ở bên ngoài, thế nào cũng không đồng ý cho cô cùng họ trở về Đài Bắc cho nên cô chỉ có thể thuê một căn phòng nhỏ ở gàn trường, sau đó vừa học vừa làm.

So với Giang Tâm Linh được đối xử như công chúa, em gái như cô rõ ràng chính là nàng lọ lem bị mẹ kế ngược đãi.

Mấy năm trước, ba mẹ hai người gặp tai nạn máy bay qua đời, tài sản để lại rõ ràng hơn 100 triệu nhưng Giang Tâm Linh lại chỉ đưa cho cô có 3 triệu mà thôi.

Anh đoán cô ta nhất định là thuyết phục Giang Tình Quân kí vào thỏa thuận phân chia tài sản thừa kế, theo như hiểu biết của anh về cô ngốc kia, cô chắc chắn là ngây ngốc đồng ý rồi.

Đối với chuyện này cô chưa từng trách móc câu nào, chỉ cố gắng làm thêm kiếm tiền nuôi sống bản thân, mỗi lần đến ngày giỗ của bà ngoại và ba mẹ cô đều mua hoa và trái cây đến thắp nhang, mà người nắm giữ gần như toàn bộ tài sản của ba mẹ - Giang Tâm Linh - một lần cũng không thấy đến.

Nhìn tư liệu này, Tiêu Khải Phong cơ hồ muốn đánh chính mình một chút. Anh là thằng ngốc, anh là thằng ngốc, trả thù nửa ngày, kết quả lại là người mà đối phương không hề coi trọng!

Cầm tầm hình Giang Tình Quân tươi cười sáng lạn, nhìn vào đôi mắt như trăng rằm mê người của cô khóe môi anh nở một nụ cười đau lòng, "Thật sự là một cô ngốc......"

Anh đã không thể phủ nhận việc mình thích nha đầu ngốc này, thậm chí càng thích hơn so với anh nghĩ.

Anh vì cô mà đau lòng, thật sự rất đau, thậm chí suy nghĩ, nếu quen biết cô sớm hơn thì tốt rồi, có lẽ cô sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.

☆ ☆ ☆ ☆

Ngồi trước máy tính, hai mắt tuy rằng chăm chú nhìn màn hình nhưng đầu óc lại suy nghĩ ở đâu đâu.

Anh thật may mắn, ngân hàng đem nhà và xe của anh bán đấu giá được 700 ngàn cùng với khoản tiền gửi ngân hàng của anh cuối cùng cũng thanh toán xong khoản nợ kia, mà số tiền anh mượn bạn đầu tư chứng khoán cũng đã trả.

Chẳng lẽ tiền tài cùng địa vị thật sự quan trọng hơn chân tình?

"Khải Phong, ngày mai anh có rảnh không?" Giang Tình Quân nhẹ nhàng mở cửa phòng, gương mặt nhỏ nhắn nhìn vào trong, "Di? Anh đang đánh máy sao, tôi có làm phiền anh không?"

Anh tao nhã xoay ghế đối diện cô, ngoắc tay "Lại đây."

Chớp chớp đôi mắt to, cô khó hiểu đi về phía anh, không đợi cô đứng vững, anh bá đạo kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Ngô, anh làm em sợ!"

"Em nói vậy làm tổn thương lòng anh, anh còn nghĩ em sẽ cảm thấy thật kinh hĩ." Mỗi lần nhìn thấy cô, anh đều kìm chế không được muốn đem cô ôm vào trong lòng, hung hăng yêu thương một chút.

Ôm thân hình nhỏ nhắn, mềm mại của cô, chóp mũi ngửi thấy hương vị tươi mát, ngọt ngào thoang thoảng trên người cô đã trở thành sự hưởng thụ lớn nhất trong đời anh.

Anh thân thiết vuốt vuốt mái tóc dài của cô, "Ngày mai có chuyện gì sao?"

"Ách...... Là như vậy......" Tuy rằng vẫn còn thẹn thùng nhưng cô thật sự thích cử chỉ thân mật của anh, tuy anh còn chưa nói thích cô nhưng cô đã trao ra chân tình.

"Tiểu Nhã vừa mới gọi điện thoại cho em, ngày mai khách sạn nơi cô ấy làm việc tổ chức một buổi tiệc lớn rất quy mô, xa hoa nhưng lại không đủ người phục vụ, cô ấy hi vọng em có thể đến giúp, em đã nghĩ kĩ, dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ, đúng lúc nhân dịp này kiếm thêm thu nhập cũng tốt, cho nên em quyết định làm nhân viên phục vụ tạm thời."

Cô lộ ra một chút đáng yêu tươi cười, "Khải Phong, hay anh cũng đi cùng em đi, gần đây em thấy anh ngày nào cũng buồn chán ngồi ở nhà đánh máy tính, tâm trạng cứ kìm nén như vậy sẽ rất khó chịu, thật ra thỉnh thoảng làm thêm cũng tốt, có thể quen biết nhiều người hơn, còn có thể mở rộng hiểu biết."

"Cái gì? Em muốn anh đi làm phục vụ?" Tuy rằng trước đây khi mới lập nghiệp anh cũng từng làm qua nhưng đó là trước đây, bây giờ đã có rất nhiều người biết anh, đi bưng đồ ăn không phải muốn người ta chế giễu?!

Giang Tình Quân lập tức nhướn mày, "Đúng vậy! Tốt nhất không nên nói với em trước đây anh chưa từng làm qua! Theo như sự hiểu biết của em về anh qua mấy ngày vừa rồi, em đoán nhất định anh không có người nhà, nếu không tại sao lại vẫn ở nhà em...... Ách......"

Cô đột nhiên lấy tay che miệng lại, thái độ cũng rất khoa trương, "Em muốn nói, tuy rằng trước đây anh là một đại luật sư nổi tiếng nhưng bây giờ bất ngờ phá sản...... Ách......"

Cô lại khoa trương che miệng lại lần nữa, "Cái kia...... thật ra em muốn nói anh từng, có lẽ, đại khái, rất có thể là con nhà nghèo, sau khi trải qua quá trình cố gắng phấn đấu mới có được thành tựu như ngày hôm nay, cho nên, con nhà nghèo khi đi học nhất định đi làm thêm, làm phục vụ bàn đúng không?"

Phù! Rốt cục có thể nói ra suy nghĩ trong lòng, hoàn mĩ diễn đạt ra.

Di? Tại sao anh lại không nói tiếng nào?

Giang Tình Quân ngây ngốc ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn tú của anh nhìn thấy một chút giống như cười mà không phải, "Chuyện em nói buồn cười lắm sao?"

"Không có!" anh nhún vai, cố gắng kìm chế tiếng cười sắp bộc phát của mình.

Con nhà nghèo? Đột nhiên phá sản? Đây là anh trong mắt cô? Anh mừng thầm trong lòng. Cô ấy thật sự thích mình, cho dù anh bình thường như vậy cô cũng không ghét bỏ.

"Nếu như vậy, chúng ta quyết định ngày mai cùng đi làm thêm."

Di? Quyết định? Anh có đồng ý đi cùng cô sao?

Rất muốn từ chối nhưng vừa thấy ánh mắt chờ đợi trong đôi mắt trong sáng kia anh đành đem lời từ chối nuốt vào trong bụng.

Được rồi, bất quá là bẽ mặt mà thôi, hoàn cảnh hiện tại của anh đã rất mất mặt không sợ mất mặt thêm.

Nghe nói hôm nay là sinh nhật của một thương nhân giàu có ở Đài Bắc cho nên con gái ông ta mới bỏ ra một số tiền lớn đặc biệt tổ chức một sinh nhật mới lạ tại tầng 16 của nhà hàng xa hoa này, chỉ riêng bánh kem cũng đã cao 8 tầng, xung quanh trang trí làm cho người xem thán phục.

Giang Tình Quân mặc đồng phục phục vụ, chạy qua chạy lại như con thoi trong đám đông khách khứa, trên tay bưng khay bạc đi khắp nơi thu dọn những ly rượu không đã được dùng qua.

Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười mềm mại, cô không tự chủ được ngẩng lên nhìn về phía đó, chỉ thấy Tiêu Khải Phong mặc đồng phục phục vụ bị một đám mỹ nữ bao vây xung quanh, mà tiếng cười lúc nãy chính là của đám mỹ nữ kia vọng lại, cảnh tượng này không khỏi làm cô sinh ra một tia ghen tuông.

Cái gì đây! Hôm nay mục đích gọi anh đến là làm nhân viên phục vụ tạm thời không phải muốn anh làm hoa hoa tình thánh, anh cần gì phải đối với những nữ nhân chủ động dâng tặng này cười mê người như vậy...... Ách không, phải nói là tính tình đáng ghét a?

Nghĩ đến đây, cô nhịn không được bắt đầu buồn bực.

Thật ra cô không nên càng ngày càng thích anh như vậy, còn bắt đầu lén quan sát từng hành động của anh.

Mỗi ngày nhìn anh đem đồ ăn cô nấu ăn sạch, mỗi ngày giúp anh giặt quần áo, ủi áo sơmi, mỗi ngày bị anh ôm vào trong ngực đi vào giấc ngủ, mỗi ngày cùng anh giành phòng tắm, chuyện này giống như trong vô thức đã trở thành thói quen của cô.

Nhưng cô là một cô gái hiểu rõ bản thân, biết mình nhất định không xứng với anh, cho dù bây giờ khi anh nghèo khó sẽ cùng cô chen chúc trong một căn phòng nhỏ nhưng một ngày nào đó anh lại lần nữa thành công, nhất định sẽ quên mất ba chữ Giang Tình Quân này rốt cuộc nói lên cái gì.

Nếu anh có thể cả đời làm người nghèo thì tốt rồi...... huhm! Cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Lại nguyền rủa anh cả đời không có tiền, nếu suy nghĩ này bị anh biết, nhất định tức giận đến oa oa kêu to.

Trong lúc đang suy nghĩ, ngay lúc Giang Tình Quân không yên lòng mà cúi đầu lại phát hiện một đoạn ống quần màu đen xuất hiện trước mắt cô, cô vội vàng tránh qua bên trái một bước, muốn vượt qua đối phương, không ngờ người đó cũng đồng thời bước qua.

Cô lại tránh qua bên phải một bước, ai ngờ đối phương lại di chuyển cùng cô.

"Tiên sinh, có thể nhờ ngài tránh đường không?" cô thấp đầu, buồn bực xin đối phương nhường đường.

"Không thể!" từ trên đầu cô truyền đến giọng nói kìm nén tức giận của nam nhân.

Bị từ chối Giang Tình Quân tò mò ngẩng đầu, khi cô nhìn rõ gương mặt anh tuấn xuất hiện trước mặt mình, không khỏi ngẩn ngơ, "Di? Khải Phong?"

"Dùng ánh mắt kinh ngạc đó nhìn anh làm gì?" gương mặt tuấn tú của Tiêu Khải Phong lộ ra chút khó chịu, tức giận trừng cô.

"Không phải vừa nãy anh đang nói chuyện phiếm với các mĩ nữ sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?" lại còn cố ý chắn đường của cô, hại cô nghĩ có người nhàm chán quá muốn trêu trọc cô.

"Theo anh đến toilet!" anh không nói đến câu thứ hai, đoạt đi cái khay trong tay cô để lại trên bàn ăn, bắt cô đi theo anh.

Thật sự là tức chết anh! Anh đến đây để làm nhân viên phục vụ không phải làm trai bao, mà ánh mắt của đám nữ nhân hư hỏng kia nhìn anh lại giống như bầy sói đói lâu ngày nhìn đồ ăn, như thế nào cũng không chịu thả anh đi.

Thậm chí có người còn quá mức phát ra tín hiệu muốn qua đêm với anh, nếu đổi lại là trước đây, anh nhất định vui vẻ chấp nhận, nhưng bây giờ anh đã có cô gái nhỏ đơn thuần thiện lương này, với anh nếu đem cô gái kia so sánh với Tình Quân thì căn bản là anh không thèm để mắt đến, nhưng vấn đề là cô gái của anh căn bản là không đến cứu anh!

"Này, nếu chúng ta bỏ về giữa chừng sẽ bị trừ tiền." Tránh được hai lần cô cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay của anh, chỉ có thể để anh mạnh mẽ kéo đi đến toilet.

Đại thiếu gia này thật sự là còn không rõ hoàn cảnh hiện tại, anh là một đại nam nhân đi toilet tại sao lại muốn cô đi cùng, cô là nữ nha, không thể cùng anh đi vào một chỗ, cô khẽ thở dài.

"Đi toilet sẽ không bị trừ tiền!" anh bá đạo kéo cô lôi thẳng đến một góc không người, động tác lưu loát tiêu sái đẩy cô dựa vào tường, sau đó dùng hai tay giam cô trong ngực của mình, cúi đầu hôn lên môi cô.

Nếu không hôn cô để an ủi tinh thần bị những nữ nhân đáng ghét kia xúc phạm tới, anh sợ nửa đời sau của mình sẽ thật sự bất lực mất.

Thật sự là kỳ quái, môi của cô giống như hương vị mật ngọt nhất trên thế giới, làm cho anh lúc nào cũng cảm thấy không đủ, quả thực muốn nuốt cả người cô vào bụng.

Cô thật sự rất ngọt, thơm quá, rất mê người.

Nếu như không phải trong đầu còn tồn tại một chút lí trí, anh hận không thể tại đây yêu cô.

Giang Tình Quân bất ngờ bị anh hôn cuồng nhiệt như vậy khiến cho thân mình mềm nhũn, gần như tê liệt ngã xuống, may mắn anh kịp lúc ôm lấy thắt lưng của cô, cả người vô lực cô chỉ có thể nắm lấy quần áo của anh, tùy ý anh mạnh mẽ cướp lấy ngọt ngào trong miệng mình.

Mùi hương thảo mộc trên người anh giống như hương mê mạnh nhất trên thế giới tấn công thần kinh của cô, cô không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng, chỉ cần dính vào hơi thở của anh đầu óc cô sẽ ngừng hoạt động, hoàn toàn để mặc anh an bài.

Bỗng dưng, anh thở hổn hển buông cô ra. Không được, anh không thể tiếp tục, phải ngừng lại khi anh vẫn còn một chút lí trí, nếu không anh nhất định sẽ không khống chế được mình.

Giang Tình Quân cảm giác được anh rời khỏi môi cô, lặng lẽ mở mắt ra, trong nháy mắt khi cô bắt gặp ánh mắt của anh, gương mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ thêm.

Cô thật sự không hiểu, sao mỗi lần làm chuyện này anh lại không có thẹn thùng?

Giúp cô chỉnh trang lại quần áo vì mình mà trở nên xộc xệch, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, Tiêu Khải Phong cố gắng bình tĩnh nói:"Đi thôi, chúng ta quay về làm việc."

Về phần chuyện lúc nãy chưa làm xong, anh sẽ đợi sau khi về nhà lại tiếp tục, vừa nghĩ đến bộ ngực mềm mại, đầy đặn, làn da trắng tuyết, mịn màng của cô, anh liền xúc động toàn thân đều đau.

"Thiếu gia? Cậu là Khải Phong thiếu gia sao?"

Ngay tại lúc trong đầu anh toàn là ý nghĩ đen tối, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút quen tai, anh quay đầu về nơi phát ra giọng nói, phát hiện một đại thúc từ trong toilet đi ra.

Khi anh thấy rõ gương mặt của đối phương thì không khỏi sửng sốt, thì thào kêu lên:"Chung bá?"

Khi anh thấy rõ người lớn tuổi bên cạnh Chung bá, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét, ngay cả một câu chào cũng không nói, liền kéo cô gái bên cạnh rời đi.

"Thiếu gia, thiếu gia cậu đừng đi!" người được anh gọi là Chung bá vừa thấy anh phải rời khỏi, vội vàng ngăn anh lại, vẻ mặt cầu xin.

"Thiếu gia, cậu không thể cứ đối xử với lão gia như vậy, từ sau khi biết chuyện của cậu lão gia vẫn ăn không ngon ngủ không yên, tốt xấu gì cậu cũng nên chào ngài một câu......"

Chung bá là quản gia phục vụ ở Tiêu gia ba mươi mấy năm, đối với cha con Tiêu gia vẫn trung thành và tận tâm.

"Lão Chung, ngươi quay lại cho ta, không cần nói chuyện với thằng nhóc không ra gì này!" Tiêu Thiên Ngao dùng gương mặt uy nghiêm phát ra mệnh lệnh.

"Lão gia, không dễ gì ngài mới gặp được thiếu gia, đừng mắng cậu ấy nữa." hốc mắt Chung bá đều đỏ lên, nghĩ muốn thay thiếu gia cầu tình, "Lão gia ngài xem, bây giờ thiếu gia còn phải đi làm nhân viên phục vụ, cậu ấy đã thảm như vậy, ngài tha thứ cho thiếu gia đi......"

"Chung bá, bá không cần nói tiếp, tôi chưa từng làm sai, không cần người khác tha thứ!" Tiêu Khải Phong mặt xanh mét, nói xong câu đó liền kéo bạn gái đi qua Chung bá.

Đáng chết, anh biết là mình không nến nơi này rồi mà, nếu không anh cũng không gặp phải người anh đã thề cả đời này cũng không gặp.

"Thiếu gia, thiếu gia......" Chung bá muốn đuổi theo, nhưng Tiêu Thiên Ngao lại gõ thật mạnh cây trượng trong tay làm ông ngừng lại.

"Lão Chung, nếu ngươi dám chạy theo nó, ngay lập tức về nhà tự mình trùng phạt cho ta...... Khụ khụ khụ......" Vừa dứt lời, ông ta liền ho khan một trận, Chung bá vội vàng chạy lại đỡ lấy ông ta.

Giang Tình Quân bị kéo đi không dừng chân lại được, chỉ có vừa đi vừa quay đầu lại hiếu kì nhìn phiên bản Tiêu Khải Phong cao tuổi. Cô dám chắc người đó nhất định là ba của anh, bề ngoài bọn họ thật sự quá giống nhau.

Nhưng là...... cha con bọn họ vì sao lại đối xử với nhau như vậy?

"Khải Phong, Khải Phong, anh muốn dẫn em đi đâu?" Đột nhiên phát hiện mình bị lôi một mạch ra khỏi khách sạn, cô rốt cục cảm thấy không thích hợp.

"Chúng ta về nhà!" Tiêu Khải Phong kéo cô đi về phía bãi đỗ xe, chuẩn bị đi tìm con cừu nhỏ của cô.

"Không được, không thể về nhà, chúng ta còn chưa hoàn thành công việc, hơn nữa cũng còn chưa lấy tiền công, lương tối nay là 150 tệ một giờ, nếu tối nay chúng ta làm đủ 6 tiếng có thể kiếm được 1800 tệ!" Nghe thấy anh nói chuẩn bị đưa cô về nhà, Giang Tình Quân vội vàng bỏ tay anh ra.

Đùa giỡn cái gì, hai người bọn họ đã làm hơn hai giờ, nếu không hoàn thành công việc để lấy lương không phải là không có lời sao?!

"Giang Tình Quân, em nhất định muốn anh trở về nơi đó chịu sự cười nhạo của mọi người có phải hay không?" Tiêu Khải Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, làm cho cô sợ tới mức bả vai co rúm lại một chút. Nhìn thấy cô như vậy, anh cũng biết chính mình lớn tiếng, anh chính là đang tìm người để trút giận, "Bây giờ anh muốn về nhà."

Tuy rằng trong lòng ủy khuất, nhưng nhìn sắc mặt anh không tốt lắm, đoán rằng có lẽ anh không thoải mái, cô đành phải lựa chọn thỏa hiệp, "Được thôi, nếu anh muốn về nhà, vậy thì về nhà."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-11)