Truyện:Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời - Chương 36

Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời
Trọn bộ 44 chương
Chương 36
Thích anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Răng Lục Vãn khẽ 𝒸ắ●п 𝐧♓●ẹ đầu nhũ đỏ tươi, một bên nhũ hoa ɱề-Ⓜ️ 𝐦-ạ-𝐢 khác được bàn tay to lớn của anh nắm chặt. Lòng bàn tay xoa nắn nhũ hoa kia thành đủ loại hình dạng khác nhau, môi lưỡi anh vừa mạnh mẽ vừa yêu chìu 🦵𝐢ế●〽️ 𝖒*ú*✝️ ở giữa hai nhũ hoa.

"A... A Vãn..."

🎋_ⓗⓞ_á_1 ↪️_ả_〽️ tê dại từ vùng ⓝ*🌀*ự*↪️ dần dần lan ra khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể. Miệng Giản Tinh Mạn không ngừng phát ra những tiếng 𝖗-ê-п 𝓇-ỉ, đầu ngón tay bất giác 🅱️ấ_υ c♓_ặ_𝖙 lấy bả vai anh, không kìm lòng được hơi ưỡn người lên, đưa một bên nhũ hoa thẳng vào trong miệng Lục Vãn muốn cùng anh chơi đùa.

Nơi riêng tư của cô đã bị anh làm ướt đẫm từ lâu, cô hơi chút khó chịu đưa mắt nhìn về đỉnh đầu đang vùi chặt trong 𝓃*🌀*ự*𝒸 mình, ánh mắt 〽️_ê ⓜ_🅰️_𝓃g lấp lánh ánh nước.

Một bên nhũ của cô bị anh đùa bỡn mà dần dần căng cứng, trên đấy lấp đầy những dấu răng do Lục Vãn để lại. đầu v* căng mướt dựng thẳng lên trông vô cùng զ*u🍸ế*𝐧 ⓡ*ũ, như muốn hút lấy hồn anh.

Lục Vãn đưa mắt nhìn chăm chú vào cô gái bởi vì chìm đắm trong tình dục mà hai gò má ửng hồng.

Giản Tinh Mạn khẽ c_ắ_𝐧 ռ_𝖍_ẹ cánh môi, hơi thở nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ răng, hệt như có bàn tay nhỏ nào đó đang cào đến tận cõi lòng anh khiến tim anh ngứa ngáy khó chịu.

Cảm nhận được đôi mắt của Lục Vãn đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt ⓜ·ô·𝓃·ɢ lung của Giản Tinh Mạn mở to đáp lại ánh nhìn của anh.

Dưới ánh trăng sáng huyền ảo, bầu không khí xung quanh mập mờ. Đáy mắt anh vụt lên ánh lửa sáng quắc như sắp thiêu đốt khiến cô 𝐫𝖚-𝓃 𝓇-ẩ-γ cả người, sâu nơi đáy lòng đang rung động thật mãnh liệt.

Không hề thấy sợ sệt một chút nào, ngược lại cô có hơi mong đợi.

Cô thấy anh cúi thấp đầu xuống, bàn tay to lớn nóng rực men từ bắp chân chầm chậm di chuyển dần lên tới trên đùi cô. Đôi môi lạnh băng hạ nụ ♓●ô●𝖓 xuống nơi bí ẩn bên trong làn váy.

Lồng ⓝ_𝐠_ự_c Giản Tinh Mạn hơi phập phồng thở từng hơi nặng nhọc, cơ thể cô rạo rực tỏa ra hơi nóng. Nụ 𝒽ô.𝐧 kia càng lúc càng đến gần nơi nhạy cảm của cô, phần bụng dưới không ngăn nổi dấy lên chút cảm giác xôn xao hưng phấn...

Đầu ngón tay Lục Vãn vừa mới chạm nhẹ vào quần lót ren ngay lập tức liền có cảm giác ẩm ướt. Trong bóng đêm, hương vị ngọt ngào chỉ có ở cô vương vấn trên chóp mũi anh. Ngọt đến say lòng, lay động khiến con mãnh thú bên trong anh dần thức giấc.

Mắt anh lóe lên tia sáng զ*⛎*ỷ dị, không kìm lòng không được đưa đầu ngón tay ấn nhẹ vào hoa huy*t ướt đẫm, cố ý đùa bỡn với cái miệng nhỏ 𝖘ⓘ*ế*t c♓ặ*т.

"Ưm hừ..." Phút chốc làm Giản Tinh Mạn rên lên thành tiếng, đầu ngón tay 🅱*ấ*⛎ 𝒸*𝐡ặ*ⓣ vai anh, móng tay cắm sâu vào trong da thịt Lục Vãn.

"Tinh Tinh em ướt hết rồi, giống hệt em bé thích khóc nhòe!" Tiếng cười đùa vang lên từ phía bên dưới người cô, hơi thở nóng hổi phả vào nơi riêng tư khiến người Giản Tinh Mạn r-ⓤ-n 𝖗-ẩ-γ liên tục, ngay lập tức tiểu huyệt của cô lại tuôn trào chút ái dịch.

Cô ngượng ngùng muốn khép chân lại, giận dữ nói: "Không được nói nữa."

"Nhưng em ướt thật rồi này..." Lục Vãn cười khẽ, vươn đầu lưỡi 𝖑𝐢ế_〽️ qua quần lót của cô một cái, nói bằng giọng khiêu khích."Miệng nhỏ bên dưới của Tinh Tinh cũng ngọt ngào không kém."

Nghe anh nói vậy nháy mắt làm Giản Tinh Mạn thẹn thùng mặt đỏ như gan lợn. Không thể chịu đựng nổi sự không đàng hoàng của anh nữa, cô hung dữ cảnh cáo anh. "Câm miệng, anh còn nói nữa em đạp anh xuống giường đó!"

Tên đàn ông xấu xa thật đúng là không biết mắc cỡ, chuyện xấu hổ như vậy mà anh cũng có thể nói thẳng thừng ra cho được.

Dáng vẻ hung dữ của cô nàng đáng yêu cực kỳ, Lục Vãn thèm quan tâm lời cảnh cáo của cô. Anh cố ý đưa tay chạm nhẹ vào nhụy hoa ư*ớ*† á*† đang không ngừng ⓡ.ⓤ.𝖓 ⓡ.ẩ.🍸 kia, đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng phủ lên trên đấy, dùng sức một cái đưa quần lót cùng đầu lưỡi mình tiến sâu vào bên trong hoa huy*t cô, ý đồ 't*г*🅰️ ✞*ấ*n' Giản Tinh Mạn một chút.

"A, đừng..." Giản Tinh Mạn không kịp phòng bị trước đợt tấn công bất ngờ này của anh, đầu óc cô trống rỗng, dưới bụng nhỏ dấy lên một trận 𝖐·𝖍·𝖔·á·ı 𝒸·ả·m lạ kỳ khiến cô sung 💲-ư-ớ-п-ɢ như điên.

Lục Vãn nhướng mày đưa tay xé toạt quần lót của cô ra, môi mỏng 𝐦ú.т lấy nhụy hoa, l_𝖎ế_ɱ 𝖒ú*✞ ái dịch đang tuôn trào. Môi lưỡi anh phát ra những âm thanh 𝐥_ℹ️_ế_𝐦 ɱú_т nghe vô cùng xấu hổ.

Bên trong cơ thể trào dâng từng đợt 𝖐·♓·𝖔á·𝒾 ↪️ả·m khó nói thành lời, như thủy triều dâng cao liên tục đang điên cuồng cuốn lấy cô. Không còn tự chủ được nữa, Giản Tinh Mạn lắc lư hai cái 𝖒·ôn·ɢ căng tròn phối hợp nhịp nhàng cùng với Lục Vãn đang miệt mài ⓛ-i-ế-Ⓜ️ Ⓜ️ú.✞ dưới người mình.

Được ái dịch bôi trơn, ngón tay anh thuận lợi xâ-ⓜ п𝖍-ậ-𝖕 vào bên trong hoa huy*t của cô. Môi lưỡi vẫn đùa bỡn ⓛı●ế●𝖒 qua ⅼïế*𝖒 lại ở bên ngoài tiểu huyệt. Lưỡi anh đùa bỡn nhụy hoa bí ẩn kia, gặm cắn một cái, 🎋.í.c.♓ 𝐭.♓.í.𝐜.𝐡 nơi riêng tư mẫn cảm của cô nàng kia.

"Ân... A ha..." Tiếng r.ê.𝓃 ⓡ.ỉ phát ra từ cánh môi, đầu ngón tay Giản Tinh Mạn 𝖇_ấ_υ 𝐜♓ặ_т lấy vai Lục Vãn, hoa huy*t non mịt nuốt chặt lấy ngón tay thon dài của anh.

Anh tiến công vô cùng mãnh liệt khiến cơ thể cô mềm nhũn uyển chuyển dịu dàng như làn nước mùa xuân, ánh mắt 𝖒·ê m·𝒶·𝖓 vô định.

Đầu ngón tay anh khuấy khuấy liên tục làm ái dịch tuôn ra không ngớt, sau đấy thì bị Lục Vãn 𝐦ú·𝖙 sạch. Đầu lưỡi kết hợp với đầu ngón tay tấn công hoa huy*t yếu ớt của cô từ nhiều hướng và nhiều góc độ, Giản Tinh Mạn yên lặng hưởng thụ anh phục vụ mình.

Đôi mắt đen lánh lạnh lùng chìm sâu trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc, Lục Vãn há miệng cắn thật mạnh hai cánh hoa mong manh, hành động bất thình lình làm ái dịch tuôn trào mãnh liệt ướt đẫm cả cằm anh.

"A... Đau..." Tự nhiên cảm nhận được đau đớn làm Giản Tinh Mạn hét lớn, cả người 𝓇*ⓤ*ռ 𝖗*ẩ*𝐲 eo cong lên để toàn bộ áo dịch tuôn trào hết ra, đầu óc trống rỗng, cả người mệt mỏi.

Thấy cô nàng kia đạt tới cao trào, Lục Vãn ôm cô để cô dựa lưng vào cửa sổ, cơ thể cao lớn hiên ngang đứng trước người cô.

Mi mắt Giản Tinh Mạn nhẹ rủ xuống, cơ thể vừa qua cao trào vô cùng mệt mỏi thở hồng hộc. Người cô dán chặt trên kính cửa sổ lạnh lùng, cặp nhũ tròn đầy phập phồng lên xuống.

Ánh trăng mờ ảo khiến cô không thấy rõ được nét mặt của Lục Vãn lúc này, chỉ thấy anh đang c.ở.𝒾 ⓠ.⛎.ầ.𝓃 áo để lộ ra bờ vai rộng lớn và cơ 𝖓🌀ự.𝐜 cường tráng, tiếp theo đó là...

Giản Tinh Mạn không thể không trợn trừng hai mắt lên, cô nhìn dương v*t thô dài đứng thẳng giữa hai chân anh, quên luôn việc hít thở.

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy vật này của anh, nhưng mà cứ mỗi lần nhìn nó đều khiến cô khiếp sợ.

Ⓑ·i·ể·⛎ †·ì𝓃·♓ trên gương mặt Giản Tinh Mạn khiến Lục Vãn thật hài lòng, ý cười trên môi anh càng thêm nồng đậm, ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú vào cô không hề chớp mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng, còn có chút yếu đuối ɱề*m Ⓜ️*ạ*𝖎. Cặp nhũ căng đầy 𝐪𝐮.yế.𝖓 ⓡ.ũ thật khiến anh m-ê đ-ắ-〽️, cảnh xuân bên dưới vẫn đang bị váy ngủ che khuất, quần lót rách nát tụt xuống tận mắt cá chân cô, nhìn mong manh như sắp đứt ra.

Bàn tay to lớn nâng gương mặt Giản Tinh Mạn lên, đầu ngón tay 𝐯⛎ố.✝️ v.3 hai cánh môi cô, Lục Vãn cất lời."Tinh Tinh, muốn anh không?"

Ánh mắt thật quyết liệt của anh nhìn chằm chằm vào Giản Tinh Mạn làm gò má cô đỏ ửng tim đập thật nhanh. Nơi cõi lòng có chút cảm giác qⓤ_á_❗ 🅓_ị, e thẹn quay mặt sang hướng khác không định đáp lời anh.

"Không cần sao?" Lục Vãn cúi đầu khẽ cắn vành tai cô, chất giọng trầm khàn đầy mê hoặc. Dáng người lực lưỡng chen vào giữa hai chân cô, tay ⓥ*⛎*ố*† ⓥ*𝖊 bắp đùi non mịm, vật nam tính chống đằng trước hoa huy*t cô miệt mài 𝐜●ọ 🔀●á●𝐭.

Giản Tinh Mạn thở nhẹ một hơi, xoay mặt lại trừng mắt nhìn Lục Vãn. 🅓-ụ-ⓒ ѵọ𝖓-ɢ trong cơ thể bị anh khơi mào lên đang kêu gào thảm thiết, nơi riêng tư bị dương v*t anh κí·𝐜·♓ ⓣ𝒽·í🌜·h không tự chủ được mà hưng phấn cực kỳ, chờ mong được anh lấp đầy.

Tình ý đong đầy trong mắt cô làm sao mà Lục Vãn không hiểu được chứ, nhưng anh đang cố tình không làm theo ý nguyện của cô. Anh muốn Giản Tinh Mạn phải nói ra lời nói để anh nghe hài lòng mới chịu đáp ứng thỉnh cầu của cô.

Anh nở nụ cười yêu mị tuấn lãng, phần dương v*t liên tục cọ qua hai 'cánh môi' 〽️ề_𝐦 Ⓜ️_ạ_𝖎 bên dưới. cứ cọ qua lại liên tục bên ngoài tiểu huyệt mãi không chịu đi vào, cố tình khiêu khích 🅓-ụ-🌜 𝖛ọп-🌀 trong người Giản Tinh Mạn.

Giản Tinh Mạn cố gắng cắn răng chịu đựng.

"Tinh Tinh à, chỉ cần em nói thích anh, anh sẽ thỏa mãn em ngay." Chất giọng trầm khàn nhã ra từng từ một, dùng quy đầu nhẹ đ_ư_𝒶 𝐯à_🔴 bên trong hoa huy*t sau đấy lập tức rời khỏi đấy, ác độc đùa giỡn với tiểu huyệt của cô.

Cố gắng nhịn xuống tiếng 𝖗-ê-𝓃 r-ỉ đang chực chờ trên khóe môi, Giản Tinh Mạn biết chắn chắn anh đang cố ý bắt chính miệng cô nói yêu anh mới chịu buông tha. Nhưng mà đừng có mơ, cô không muốn tên xấu xa này được thỏa mãn ý đồ đen tối ấy đâu, ai biểu từ nãy tới giờ anh cứ '𝐭_𝓇_🅰️ t_ấ_п' cô miết chứ!

Cô cố chịu đựng cắn chặt môi đến mức ứa ɱá-υ cũng quyết tâm không chịu thuận theo ý anh, Lục Vãn có hơi bất đắc dĩ tinh thần sa sút nói với cô."Nói một câu thích anh thôi mà khó khăn đến vậy sao?"

Mắt Giản Tinh Mạn híp lại đưa tay ôm lấy eo anh, đôi chân cô câu chặt người Lục Vãn. Cái Ⓜ️_ô_𝓃_g căng tròn nâng lên rồi đáp xuống dương v*t anh để nó đi sâu vào trong hoa huy*t cô."Ân a..."

🌴-𝖍â-ⓝ t𝒽-ể cô quạnh nháy mắt được lấp đầy, mỗi một tế bào trên cơ thể cô đều căng tràn sung 𝐬ư·ớռ·🌀. Giản Tinh Mạn nhướng mày kề sát vành tai anh le lưỡi ⓛı-ế-𝐦 một cái, cơ thể to cao run lên ngay tức khắc.

Ánh mắt cô cong cong cực kỳ vui vẻ."Bảo bối à, có muốn đại gia đây 'yêu' em như thế này không?"

Lục Vãn không nói gì, hai mắt anh đỏ tươi đem cô nàng kiêu căng kia dán chặt vào cửa sổ. Mười ngón tay đan chặt, eo anh hạ xuống đâ●Ⓜ️ thật mạnh vào bên trong.

Phải, anh muốn cô yêu anh, mong muốn này đã tồn tại trong đầu anh từ rất lâu, lâu đến nổi nó sắp làm anh phát điên lên rồi.

Tiếng cười của Giản Tinh Mạn bị Lục Vãn đâ●ⓜ phá tan thành từng mảnh nhỏ, môi cô chỉ còn phát ra được những tiếng г●ê●п 𝖗●ỉ đứt quãng.

Anh giống như đang nổi cơn điên, tay anh dùng sức nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, đôi mắt âm trầm khiến lòng người hoảng loạn.

"A... Lục Vãn... Dừng lại... Lục Vãn..."

Giản Tinh Mạn sợ hãi kêu lên, tình triều trong cơ thể mãnh liệt mênh Ⓜ️ô·n·ⓖ như sắp nuốt trọn lấy cô, mà điều khiến cô sợ hơn nữa chính là nét mặt quá mức hung ác của Lục Vãn.

Cô không cách nào phản kháng lại anh, cơ thể ⓜề_𝐦 〽️ạ_i theo bản năng vặn vẹo. Ngay lúc anh đâ·𝐦 ν·à·0 thì bờ ɱ.ôn.𝖌 tròn nhẹ nhàng di chuyển áp xuống nhịp nhàng phối hợp theo từng động tác của anh, hoa huy*t 𝖒*ề*〽️ 𝐦*ạ*ı nuốt trọn lấy dương v*t thô dài.

Lục Vãn không để cô có cơ hội nói thêm bất kỳ câu nào, anh cúi đầu cắn chặt đầu v* đỏ tươi. Mỗi lần đâ·ⓜ ✌️à·𝖔 trong cơ thể cô đều thật sâu, thật mạnh, điên cuồng 𝓇ú-т 𝖗-𝐚 𝐜-ắ-𝐦 ✔️-à-🔴 hoa huy*t ẩm ướt, nện mạnh đến nỗi làm ái dịch tuôn ra nườm nượp, ướt đẫm nơi hai người đang 🌀_𝒾𝒶_⭕ ♓_ợ_ⓟ.

"Ưm a... A Vãn... Thật sảng khoái..." Giản Tinh Mạn không còn suy nghĩ thêm được gì nữa, cô dần trầm luân vào vũng lầy mang tên d*ụ*𝐜 ✔️ọ*𝖓*ℊ. Cái miệng nhỏ nhắn phát ra từng tiếng ⓡ-ê-𝐧 r-ỉ vô cùng sảng khoái, ánh mắt mờ mịt nhìn Lục Vãn chằm chằm, cảm thấy không cam lòng nên há mồm cắn chặt bờ vai anh.

Với phong thái phóng đãng, cặp đùi thon dài của cô κẹ●ⓟ ↪️●♓●ặ●т lấy thắt lưng anh. Hoa huy*t sít chặt mạnh mẽ nuốt lấy dương v*t thô to.

"Hừm..." Lục Vãn hơi hừ nhẹ, dương v*t trong người cô càng thêm trướng căng, nơi riêng tư của hai người đang զ.⛎.ấ.n զцý.🌴 cắn nuốt lấy nhau, như đang đòi hỏi đối phương đáp ứng mình...

Một đêm ⓖï@*⭕ 𝖍ⓞ𝐚*𝓃, kéo dài vô tận.

Người đàn ông nằm bên cạnh mình đang say ngủ, Giản Tinh Mạn ngắn nhìn gương mặt đang say ngủ của anh. Mày Lục Vãn vẫn đang nhíu chặt, cô không vui bĩu môi, vươn bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ muốn nó thẳng ra.

Cô đưa gương mặt nhỏ nhắn tiến về phía trước kề sát bên tai anh, cùng với tình ý dạt dào trong đôi mắt, nhỏ giọng nói 'em thích anh'.

Trong lúc ngủ mơ màng dường như anh nghe được tiếng của cô, vòng tay ôm cô càng thêm 𝖘_ⓘế_𝐭 ⓒⓗặ_𝐭, trên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Giản Tinh Mạn mỉm cười ngọt ngào, nhắm mắt lại cùng anh tiến vào mộng đẹp.

Chương (1-44)