Truyện:Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời - Chương 35

Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời
Trọn bộ 44 chương
Chương 35
Không phải không thích (H nhẹ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-44)

Với ánh mắt tràn đầy khiêu khích, Giản Tinh Mạn há miệng gặm c-ắ-n 𝐦ô-𝖎 Lục Vãn.

Anh nhướn mày, khóe Ⓜ️_ô_ï 𝒸_𝖔_𝓃_ⓖ 👢_ê_п nụ cười, Lục Vãn vươn tay ôm chặt cô vào lòng để nụ ♓ô·𝖓 càng sâu thêm nữa.

"Hừ..." Giản Tinh Mạn khẽ 'hừ' nhẹ, đầu lưỡi tham lam uyển chuyển tiến sâu vào bên trong hòng chiếm đoạt hơi thở anh.

Bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo Lục Vãn, động tác vừa thô lỗ vừa nhiệt tình, ⓜú.t chặt môi anh khiến anh đau đớn hơi nhăn mày.

Đôi mắt lạnh lùng của Lục Vãn sáng bừng lên, anh xoay lưng đè cô xuống phía dưới mình. Đầu ngón tay luồng vào mái tóc đen dài của cô, quyết không để mình yếu thế hơn cô.

Họ càng 𝖍.ô.𝖓 càng mãnh liệt, 🍳⛎ấ●ⓝ quý●т như hai ngạ thú giao đấu với nhau vô cùng hứng trí, dữ dội như muốn làm cho đối phương gục xuống trên người mình mới chịu bỏ qua.

Hơi †·ⓗ·ở 🌀ấ·🅿️ gáp, Lục Vãn miễn cưỡng rời khỏi cái miệng nhỏ mê người kia, ánh mắt đầy ma mị nhìn thẳng vào cô. Môi Giản Tinh Mạn hơi sung đỏ, trên đó còn hằn lên dấu răng của anh, tóc tai tán loạn trong đáy mắt lấp lánh ánh nước, dáng vẻ զⓤyế_п 𝖗_ũ như muốn hớp hồn người khác.

Đôi mắt anh lạnh đi mấy phần, đầu ngón tay ☑️●⛎●ố●t 𝖛●ⓔ cánh môi sưng đỏ của Giản Tinh Mạn, khẽ cười nói: "ℋц.n.ℊ h.ă.𝐧.g y hệt mèo hoang."

Giản Tinh Mạn thở dồn dập, bàn tay nhỏ hất tay anh ra. Cô nàng kia giống hệt tên lưu manh xoay người đè anh xuống dưới người mình, tay chui tọt vào trong áo anh nhẹ giọng nói một câu: "Người đẹp à, cười với đại gia đây một cái xem nào. Tối nay ta bảo đảm làm em 'sung s·ướn·𝖌' đến nổi không xuống giường được."

Đôi mắt nhuốm màu tình dục, Lục Vãn cười cười liếc cô, để mặc Giản Tinh Mạn 'tác oai tác oái' vô tư nghịch ngợm trên n🌀_ự_𝒸 mình.

Tay Giản Tinh Mạn vén áo anh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn kêu ngạo hất lên, trong đôi mắt tràn đầy khiêu khích nhìn anh. "Nói để anh biết luôn nè, muốn làm chồng em không có dễ đâu nha."

"Sao?" Lục Vãn hơi nhỏm người dậy, nhìn cô gái đang mỉm cười tà mị kia, 𝒽_ơ_𝖎 𝐭_𝒽_ở пó_ռ_🌀 r_ự_↪️ phả lên trên mặt cô.

Giản Tinh Mạn nuốt một ngụm nước miếng, đưa tay che đi cặp mắt đen đầy mê hoặc của anh."Chẳng qua anh lớn lên đẹp trai thanh tú như vậy, lại yêu thương em nữa, cách h-ô-ռ cũng không tồi, dáng dấp coi cũng được được, kỹ thuật trên giường cũng..." Giọng cô nhỏ dần, gò má đỏ ửng.

Dường như trong miệng cô vẫn còn lưu lại dư vị của người đàn ông này, Giản Tinh Mạn rũ mắt nhìn chằm chằm hai cánh môi tuyệt sắc của anh, mém chút nữa là kìm lòng không đặng cúi đầu tiếp tục cắn xé đôi môi đấy.

Cố gắng kìm xuống sự xúc động nơi đáy lòng, vờ di chuyển ánh mắt lên trên đỉnh đầu anh. "Cái miệng trông cũng đẹp đấy."

"Ha ha ha..." Lục Vãn bắt lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo kia, đôi môi mỏng vang lên từng tràn cười thật sung 💰.ướⓝ.🌀, hỏi: "Rốt cuộc em muốn nói gì với anh hả?"

Giản Tinh Mạn bị trận cười của Lục Vãn làm cho thẹn quá thành giận, cô trừng mắt với anh, dùng tay nhéo nhéo mặt anh. "Dù sao thì muốn làm chồng em không dễ dàng chút nào đâu nhé, với cả em đâu có thích anh!"

"Nhưng em thích gương mặt này của anh, thích được anh 𝖍ô𝐧*, thích dáng người của anh, thích hết tất cả mọi thứ của anh còn gì." Lục Vãn nhướng mày, thong thả liệt kệ ra từng cái từng cái một.

Giản Tinh Mạn ấp úng. "Đúng vậy!" Thích cả anh nữa.

"Không thích anh thật sao?" Lục Vãn gỡ tay cô ra, ánh mắt anh chăm chú nhìn lại cô hỏi thăm dò.

"Phải!" Giản Tinh Mạn tự mình dối lòng gật đầu một cái, trong nháy mắt làm sắc mặt của người đàn ông kia dần chìm trong bi thương, mất hết sinh khí. Cô có hơi không đành lòng nói thêm. "Từ từ, cũng không phải không thích, ừm, để em nghĩ đã, thôi thì chờ xem biểu hiện của anh ra sao đã."

Lục Vãn vặn hỏi lại. "Biểu hiện gì hả?"

Giản Tinh Mạn bày ra vẻ mặt sâu thâm khó dò. "Cái đó à, em cũng không biết nữa."

"Nhóc con tinh quái như em mà còn không biết, thôi thôi được rồi, đời này của anh coi như nằm gọn trong lòng tay em rồi đấy." Nghe cô nói, Lục Vãn mỉm cười với ánh mắt đầy nuông chiều, ngón tay nhéo nhẹ chóp mũi của cô, đôi môi mỏng in một nụ ♓·ô·𝓃 lên môi Giản Tinh Mạn.

Mắt Giản Tinh Mạn chớp chớp vài cái rồi nhắm lại.

Nụ ⓗô.𝓃 của anh vô cùng ⓝ●ó●п●🌀 🅱●ỏռ●ℊ, Giản Tinh Mạn đưa bàn tay lạnh lẽo xoa nhẹ trên da thịt ấm nóng của Lục Vãn. Xoa tới lồng пℊự_𝒸 anh, dường như giờ phút này tay cô có thể chạm đến cả trái tim anh, bởi cô cảm nhận được rõ ràng nhịp đập cực kỳ mạnh mẽ của nó.

Thình thịch...

Khiến trái tim Giản Tinh Mạn cũng rung rinh theo từng nhịp đập của tim anh.

Môi Lục Vãn 𝖒*ú*t chặt cánh môi Giản Tinh Mạn, bàn tay không chút ngại ngần xông thẳng vào bên trong áo ngủ của cô, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua tia lửa.

Tinh Tinh vậy mà lại không có mặc đồ lót!

Anh cắn chặt môi cô, bàn tay phủ lên một bên nhũ ɱ·ề·𝖒 ɱạ·❗ xoa nắn, nhũ hoa đầy đặn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Môi Giản Tinh Mạn khẽ rên lên một tiếng, cánh môi mở ra độ cong vô cùng զц-𝓎-ế-𝐧 𝖗-ũ.

Cô học theo anh, dùng ngón tay uyển chuyển xoa nắn n●𝐠●ự●↪️ anh, ý đồ mê hoặc kích tình.

"A..." Lục Vãn nhẹ giọng cười, bàn tay to lớn xoa nắn bờ môп-𝐠 tròn đầy đặn để cạnh bên hạ thân căng cứng của mình, để cô có thể cảm nhận được vật to lớn của anh đang nóng lên hừng hực.

"Ừm hừ..."

Chạm vào nơi riêng tư nóng như lửa kia khiến người Giản Tinh Mạn r_⛎_n rẩ_ÿ, phần bụng dưới hơi có ↪️·ả·ɱ ɢ·❗á·🌜 ✞·ê 𝖉ạ·ⓘ. Đôi mắt yêu kiều khẽ trừng nhìn Lục Vãn, không chịu thua kém dùng ngón tay ngắt mạnh đầu v* anh.

"Ừm hừ, hơi mạnh quá đó." Lục Vãn kêu lên một tiếng, lông mày cau chặt, đầu lưỡi mềm nhẹ nhàng ⅼ●ℹ️●ế●Ⓜ️ 𝖒ú-✝️ cánh môi đỏ mọng kia. Bàn tay to bóp nắn đầu v* của cô, ấn thật mạnh lên đầu nhũ đỏ hồng.

Giản Tinh Mạn hơi nhăn mày, cơ thể mẫn cảm không chịu nổi sự khiêu khích của Lục Vãn, đầu nhũ dựng đứng ở trong lòng bàn tay anh.

Người đàn ông kia cứ 'như xa, như gần', lúc thì khẽ cắn cánh môi cô, khi thì ⅼ●𝖎ế●Ⓜ️ láp trên đấy nhưng vẫn chưa có ý định tiến sâu vào bên trong. Làm Giản Tinh Mạn mất hết kiên nhẫn vươn cánh tay ôm chầm lấy cổ anh kéo mạnh về phía mình, cô há mồm cắn thật mạnh vào cánh môi anh, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến sâu vô bên trong miệng Lục Vãn.

Thấy hành động này của cô, Lục Vãn cười khẽ, động tác của anh cũng tăng dần lên, đầu lưỡi hung mãnh càn quét quanh khoang miệng cô 𝖑*ıế*Ⓜ️ 𝐦.ú.t lấy dư vị ngọt ngào bên trong. Bàn tay to lớn nắm chặt đầu nhũ to mềm, hai ngón tay kẹp chấm đỏ căng cứng, lòng bàn tay thỏa sức nắn bóp nhũ hoa tròn đầy của cô.

"Ưm hừ... nhẹ chút" Giản Tinh Mạn đau đớn rên lên một tiếng, đôi tay nhỏ bé 𝖛uố*ⓣ v*𝐞 пⓖ*ự*𝐜 Lục Vãn, nhiệt tình đáp lại nụ hô.𝓃 của anh.

Da thịt trên người anh cực kỳ 𝖓●óⓝ●g 𝒷ỏ𝖓●g, từng bắp thịt hoàn mỹ, chỉ vừa chạm qua đã khiến Giản Tinh Mạn hưng phấn şướ●𝖓●🌀 run cả người.

Cô cứ nhẹ nhàng uyển chuyển ѵ.𝐮.ố.✞ 𝖛.ⓔ xung quanh nɢự·𝐜 anh, ngón tay còn cố tình ấn nhẹ vào chấm đỏ đang nhô lên trên đấy

Hành vi ác liệt của cô khiến người Lục Vãn cương cứng, anh khẽ rên lên một tiếng. Đôi mắt 🎋-𝒽é-𝓅 ⓗ-ờ, bàn tay nắm chặt nhũ hoa ɱ*ề*ɱ m*ạ*ï của Giản Tinh Mạn.

"A..." Tiếng 𝓇_ê_n ⓡ_ỉ thật ⓠ⛎ÿ_ế_𝐧 𝐫_ũ vang lên ngay lập tức.

Anh rời khỏi hai cánh môi nhỏ xinh kia, môi lưỡi nóng ấm đi chuyển từ từ xuống dưới gặm 〽️ú_🌴 cần cổ Ⓜ️ảⓝ_♓ 🎋_ⓗ_ả_ⓝ_𝖍 tinh tế của cô, lưu lại những dấu vết đỏ hồng trên da thịt trắng muốt.

Đôi môi mỏng đi xuống tới nơi cao ngất kia, cách một lớp quần áo anh há mồm ngậm lấy một đầu v* đứng thẳng, đầu lưỡi nhẹ nhàng 𝐥ï.ế.𝖒 〽️ú.т đảo quanh.

Thoáng một cái, lớp vải lụa trắng mỏng manh dần ướt đẫm dán chặt vào п🌀ự●↪️ cô, ẩn hiện màu hồng hồng trông thật 🍳*u*🍸ế*n г*ũ. Tay anh vén làn áo ngủ của cô lên, miệng ngậm chặt lấy nhũ hoa 〽️ề·ɱ ɱạ·𝖎 đang dụ hoặc mình từ nãy đến giờ.

"Ừ... A hừ..."

Nhũ hoa ư·ớ·† á·✝️ được môi lưỡi ấm áp của anh ngậm lấy, Giản Tinh Mạn không kìm lòng được 𝖗-ê-ⓝ 𝖓-♓-ẹ một tiếng. Tay cô nắm lấy đầu v* của anh mân mê trêu đùa, muốn khiến Lục Vãn phải cúi đầu khuất phục trước mình.

Chương (1-44)