← Ch.17 | Ch.19 → |
Giản Tinh Mạn không biết Lục Vãn ôm mình được bao lâu rồi. Lâu tới nổi cô thấy cái cổ mình mỏi nhừ, sống lưng căng cứng lại do cô không dám nhúc nhích mà chỉ nằm bất động từ nãy tới giờ.
Lúc nãy bác sĩ có nói với cô là đầu A Vãn bị va đập mạnh khiến não bị chấn động. Cần có thời gian để hồi phục lại, trong giai đoạn này có thể anh sẽ bị đau đầu, chóng mặt. Bác sĩ đã dặn dò cô phải chăm sóc anh thật tốt.
Tất cả đều tại cô, Giản Tinh Mạn khóc lóc thảm thương rồi hạ quyết tâm phải chăm A Vãn cho thật tốt, để anh có thể vui vẻ hoạt bát như trước.
Phải thật cẩn thận, Giản Tinh Mạn đặt đầu anh tựa lên vai mình, đưa tay vòng qua lưng anh nhẹ nhàng vỗ về, đôi mắt đen to tròn chớp chớp.
A Vãn của cô chắc mệt lắm, anh muốn ngủ sao?
Cô cũng mệt nữa, hôm nay đánh nhau với con điên kia làm cả người cô ê ẩm. Giản Tinh Mạn tựa cằm lên đỉnh đầu anh, mái tóc ngắn mềm mại cọ nhẹ khiến cằm cô nhột nhột ngưa ngứa, có cảm giác êm ái dễ chịu.
Cô ngáp nhẹ một cái, vì buồn ngủ nên mắt nhắm mắt mở. Bàn tay vỗ nhè nhẹ lưng anh chậm dần rồi dừng hẳn.
Vừa qua buổi chiều nên ánh nắng mặt trời nóng rực như lửa, bầu trời quang đảng bát ngát mênh mông. Cơn gió nhẹ nhàng giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, đang chơi đùa đung đưa tấm rèm trắng tinh bên cửa sổ, làm thấp thoáng ẩn hiện hình bóng đôi nam nữ đang ôm ấp nhau.
Bên ngoài cửa sổ nắng nóng vô cùng, còn khung cảnh bên trong thì có chút mờ ám.
Lúc Giản Tinh Mạn tỉnh giấc thì mặt trời đang lặn dần về hướng Tây, cả căn phòng được phủ lên từng lớp màu đỏ hồng của ánh hoàng hôn trông vô cùng ấm áp, bóng của khung cửa sổ được ánh nắng hắt ngược lên trên tường, có phần xinh đẹp lung linh huyền ảo.
Đôi mắt mê mang của cô lấp lánh hơi nước, nhìn chăm chú người đang nằm bên cạnh mình, quên hít thở, quên luôn ý định rời khỏi vòng tay anh.
Ánh nắng chiều nhẹ buông xuống người Lục Vãn. Lúc này đây anh thực sự rất xinh đẹp, thánh thuần như thể thiên thần trong lúc du ngoạn vô tình lạc bước đến nhân gian.
Khuôn mặt trắng ngần của anh thật sắc sảo lạnh lùng, lông mày đen rậm rạp, giữa đôi mày hơi nhăn lại hiện lên chút ưu tư mờ nhạt. Đôi mắt sâu thẳm được mi mắt cùng với hàng mi cong dài che phủ, sống mũi cao thẳng và đôi môi hồng hồng hợp thành vẻ đẹp vô cùng tinh xảo.
Hô hấp của Lục Vãn dù nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến lòng Giản Tinh Mạn cuồn cuộn nổi lên mưa to gió lớn.
Cô lặng lẽ nhìn, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh đang say giấc nồng, trong lòng dâng lên chút xúc cảm kỳ lạ lạ kỳ thật khó mà diễn tả. Chợt đầu cô nảy lên ý nghĩ phải chi anh cứ ngủ say như này mãi nhỉ, để cô được nhìn ngắm anh cho thỏa thích.
Từ trước tới giờ cô không phải tuýt người thích nhìn ngắm trai đẹp, nhưng giờ phút này cô lại "chết mê chết mệt" khuôn mặt đẹp trai của Lục Vãn, trong khi cô nhớ rõ ràng trước đó mình vẫn trốn tránh không cho anh ôm mà, lạ thật đấy.
Nhịp tim của cô dần rối loạn, chẳng biết ma xui quỷ khiến gì mà cô sáp lại gần người kia, đặt một nụ hôn như "chuồn chuồn lướt nước" lên khuôn mặt đẹp trai của anh.
Loạn rồi loạn rồi!
Cặp mắt Giản Tinh Mạn trợn to trừng trừng, cả khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc không dám tin rằng bản thân mình vừa thực hiện một hành vi đáng xấu hổ như thế,
Có phải đêm qua lúc cô đập đầu Lục Vãn, cô cũng tiện thể đập luôn đầu mình hay không!
Lòng dạ rối bời.
Chỉ tích tắc thế thôi mà cô lại không thể kiềm chế được tâm niệm xấu xa của bản thân.
Nghiến răng trừng mắt nhìn chằm chằm người nằm kế bên mình một lúc lâu, Giản Tinh Mạn bực bội ngồi dậy bước xuống giường, miệng lẩm bẩm. "Mai mốt anh còn nhõng nhẽo với tôi thử xem có ăn bạt tay không, mắc cái gì mà càng lớn càng đẹp trai vậy ai chịu cho nổi chứ, có biết bữa giờ tôi thất tình nên đầu óc không được bình thường không hả! Dám dụ dỗ tôi sao, muốn chết rồi chứ gì!"
← Ch. 17 | Ch. 19 → |