Truyện:Tuấn Hồ - Chương 11

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Anh ở đây lâu một giây tim của em sẽ đau mười năm, bởi vì anh đi em sẽ bị tương tư tra tấn đến già, loại tịch mịch này có lẽ ngươi về sau cũng không sẽ có, mà em lại muốn vĩnh viễn chấp nhận......」 Cô nhìn hắn tha thiết trầm trọng nói.

Ngực hắn căng thẳng đưa tay kéo cô vào trong lòng.

Nhưng cô rất nhanh tránh khỏi cái ôm của hắn, cứng rắn quát:「 Đừng lãng phí thời gian, đi!」

Hắn si ngốc nhìn cô.....

Phút chốc tình ý dường như thúc dục Phong hồn châm, hắn chỉ cảm thấy ngực mãnh liệt đau nhức, sắc mặt không khỏi đại biến rống to.

「 A......」

Cô quá sợ hãi vội vàng dìu hắn đứng lên, tròng mắt rưng rưng nói:「 Không cần do dự, anh đi mau!」

Hắn thở hổn hển ngẩng đầu nhìn cô, làm sao cũng không nỡ để cô ở lại một mình.

「 Van cầu anh, mau trở về đi nha! Trở về giải trừ thống khổ của mình......」 Cô không muốn nhìn hắn bị Phong hồn châm dày vò.

Hắn thở hổn hển lại thật sâu liếc nhìn cô một cái, rốt cục hạ quyết tâm lấy pháp lực còn lại hóa thành hình hồ, thoát ra khỏi phòng hoa xông lên phía chân trời......

Cô chạy theo tới ngoài phòng nhìn hồ ảnh trong trời đêm kia, nước mắt rốt cuộc nén không được, ở trên mặt của cô lan tràn.

「 Vĩnh biệt, anh là người mà em yêu nhất......」 Cô nức nở nói xong.

..................

Thân thể La Ẩn đột nhiên rơi xuống, hắn kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình, rõ ràng phát hiện tứ chi của hắn không biết từ khi nào bắt đầu biến thành tay chân con người!

Hắn hoảng sợ không thôi, hắn định tìm một nơi trong núi ở tạm, không nghĩ tới rơi xuống lại là trong vườn hoa của Bác Phúc.

Trong lòng chưa kịp nhi ngờ trùng hợp này, giọng của bác Phúc bá lại đột nhiên ở sau lưng hắn vang lên.

「 Đã trễ thế này, cậu lại chạy tới vườn hoa này làm gì? Hồ vương. 」

Hắn xoay người nhìn chằm chằm bác Phúc, vào đêm bác ấy lại biến thành một lão khỉ.

「 Tôi cũng không biết chính mình làm sao có thể đến đây, vừa rồi phải về vân tiên động, cơ thể của tôi tự nhiên trở nên có điểm kỳ quái......」 Hắn vươn tay vẫn cảm thấy buồn bực.

「 Cậu phải về tiên giới?」 Bác Phúc kinh ngạc hỏi.

「 Đúng」

「 Không muốn trở thành người?」

「 Không phải không muốn mà là không thể đạt thành. 」 Hắn nhíu lại mày, cảm thán nói.

「 Làm sao có thể không thể đạt thành? Tôi không phải bảo cậu ăn tim của Hướng Uyển Thanh sao?」 Bác Phúc cau mày.

「 Tôi không thể! Tôi làm sao có thể nào ăn tim người phụ nữ mình yêu nha? Tôi thà rằng làm chỉ hồ, cũng không nguyện làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút......」 Hắn tức giận rống to.

「 Cho nên cậu cam nguyện trở về ngoan ngoãn làm sủng thú của tiên nhân?」 Bác Phúc hừ lạnh.

「 ít nhất, trở về còn có thể có mạng nhỏ, còn có thể chờ mong ngày gặp lại cô ta......」 vừa mới đi, hắn đã bắt đầu nhớ đến cô.

「 Hừ! Cậu thật khờ, cậu thật sự nghĩ đến còn có thể nhìn thấy cô ta sao?」Bác Phúc khẽ gắt một tiếng.

「 Cái gì?」 Hắn trừng mắt nhìn Bác Phúc.

「 Cô ta là thiên nữ một mình hạ phàm, tuyệt đối không có khả năng trở lại tiên giới, làm không tốt phải chịu luân hồi chuyển thế, cậu tưởng ở tiên giới có thể gặp lại cô ta căn bản là không thể nha. 」 Bác Phúc đạo hạnh mặc dù ít, nhưng chuyện ông biết cũng không ít.

「 Bác đang nói cái gì?」 Hắn khiếp sợ trợn to mắt.

「 Còn nghe không hiểu sao? Hướng Uyển Thanh, cô ấy vĩnh viễn trầm luân ở nhân thế, cậu trở về sẽ không bao giờ gặp được cô ta nửa. 」 Bác Phúc thở dài.

Hắn thở hốc vì kinh ngạc rốt cục hiểu được Hướng Uyển Thanh vì sao nghe hắn muốn về, vẻ mặt hội thống khổ như thế, đó là vẻ mặt phải xa nhau!

Mà hắn ngu muội lại không phát hiện thống khổ của cô, cứ như vậy để cô ở lại một mình, thế nhưng vì sợ chết mà ruồng bỏ cảm tình của cô......

Nghĩ đến cô mặc lễ phục một mình đứng ở phòng tiễn hắn đi, hắn liền đau lòng khó có thể hô hấp.

「 Cô ấy vì cậu mà phạm luật trời, xem ra cô ấy nhất định vô cùng yêu cậu, cậu đi rồi mỗi ngày đều giống như nhau, có lẽ cô ta sẽ vô cùng thống khổ, không biết cô ấy có đau khổ đến nổi tự sát kết thúc cuộc sống này không......」

Không!

Lời của bác Phúc quả thực làm cho hắn kinh hãi muốn chết, hắn dường như là lập tức đứng dậy, nhảy lên trên không, hận không thể lập trở về phòng hoa.

「 A, Hồ vương, đừng dễ dàng buông tha cho giấc mộng của cậu a......」 giọng của Bác phúc vọng ở trong núi rừng.

Hắn bằng nhanh nhất tốc độ trở lại Xuân Lưu Hoa, vọt vào trong phòng nhìn chung quanh cũng không thấy được Hướng Uyển Thanh.

Ở nơi nào?Cô ấy ở nơi nào?

Hắn lo lắng đi tìm, tim dường như lo lắng muốn vỡ vụn, hắn thực sợ tìm được một thi thể lạnh như băng......

Xác định trong phòng không có bóng dáng của cô, hắn đang muốn đi ra cửa tìm, lúc này vài đóa màu tím hoa chậm rãi bay ở trước mắt hắn.

Tim hắn vừa động, bước chân nhanh nhẹn đến phía nhà ấm....

*****

Cửa nhà ấm khép hờ, hắn đẩy cửa vào, nơi này do hắn thiết kế trông giống như rừng rậm.

Ngọn đèn mờ mịt, hắn thấy cô.

Cô đã thay áo cưới, trên người khoác áo bào trắng của hắn, ngồi ở trên ghế lẳng lặng, không biết suy nghĩ cái gì.

「 Uyển Thanh. 」 Hắn gọi cô.

Cô kinh ngạc quay đầu thấy hắn, tưởng ảo ảnh thì thào lầm bầm:「 Em...... Đang nằm mơ sao?」

La Ẩn đi rồi sau cô không dám ở một mình trong phòng, sợ chính mình sẽ càng thêm đau thương, vì thế thong thả đi vào nhà ấm để cho chính mình lắng đọng lại cảm xúc, không nghĩ tới vào nơi đây, cô đã nghĩ khởi lần đầu tiên ở trong này nhìn thấy hắn, khuôn mặt hắn tuấn tú, hắn cười lạnh, hắn trêu chọc trào phúng, đều xuất hiện rõ ràng ở trong đầu cô, ngược lại càng làm cho nỗi buồn ly biệt của cô không thể bình ổn......

Cho nên giờ phút này hắn đột nhiên xuất hiện, cô mới có thể hoài nghi vì cô nhớ hắn mới sinh ra ảo giác?

「 Uyển Thanh, anh đã trở về. 」 La Ẩn đau lòng nhìn cô, chậm rãi đi đến trước mặt cô, vuốt ve mặt của cô.

Đụng tới thật thể của hắn, cô mới từ ảo mộng bừng tỉnh, phút chốc đứng lên tức giận hỏi:「 La Ẩn, anh trở về làm gì?」

「 Trở về...... vĩnh viễn ở chung với em. 」 Hắn nở nụ cười yên lặng nhìn cô.

「 Đừng như vậy nha, anh ở lại sẽ mất hết hồn phách nha......」 Cô vội la lên.

「 Anh không sợ. 」 Hắn rất nhanh trả lời.

「 Lỡ như không được thành người......」

「 Vậy coi như xong. 」

「 Lỡ như ngay cả thành hồ cũng không được......」

「 Không sao cả. 」

「 Anh......」 Cô ngây dại. Hắn thật sự không cần sao?

Hắn mở ra hai tay ôm lấy cô, hai tay vòng thật chặt.

「 Anh yêu em, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em, anh không cần mình thành cái gì, không cần chính mình còn có thể sống bao lâu. 」

Cô trợn to hai mắt, thật sự không nghĩ tới hắn sẽ trở về, cho dù bị hắn ôm lấy cô vẫn không quá tin tưởng hắn đã trở lại bên người cô.

「 Em là đồ ngốc! Vì sao không nói cho anh biết em căn bản không thể quay về tiên giới? Tiên giới không có em, em bảo anh sống một mình như thế nào? Anh là vì có thể mỗi ngày nhìn thấy em cho nên mới trở về a! Là vì mới quyết định tiếp tục làm hồ, em chẳng lẽ không hiểu......」 Hắn đem cô ôm chặt trước ngực, vừa hôn mái tóc trên đỉnh đầu cô, vừa thầm oán cô vì sao giấu diếm.

「 La Ẩn......」Mắt của cô lại bắt đầu rơi lệ.

「 Hiện tại nếu em không thể quay về anh cũng không đi, anh muốn yêu em......」 Hắn cúi đầu nhìn cô thâm tình nói.

「 Nhưng mà Phong hồn châm......」 Cô lo lắng nói.

「 Tùy nó đi! Trước phi nó phong hồn phách của anh, anh chỉ muốn yêu em thật nhiều thôi ......」 Hắn nói xong nâng cằm của cô lên, chiếm lấy hai cánh môi làm hắn mong nhớ ngày đêm.

Cô nhắm mắt lại khẽ thở dài một hơi.

Cả một đêm tim của cô lúc cao lúc thấp, lúc nóng lúc lạnh, lên đến thiên đường lại rơi xuống địa ngục, hại cô đến bây giờ còn choáng váng.

Hắn mềm nhẹ mút lấy môi của cô, rất khó tưởng tượng chính mình lúc trước tại sao có thể rời khỏi cô, môi của cô mới món ăn quý và lạ mà hắn muốn tìm, hơi thở của cô mới là không khí để hắn sống, vì sao hắn không nghĩ ra điểm này nha?

Hắn hôn làm cho cô hiểu được, không có hắn cô ngay cả một ngày cũng sống không nổi, càng không nói đến vô số luân hồi.

Một lần lại một lần, hai người lại lần nữa gặp nhau ôm nhau, trong lòng bọn họ đều có tất cả quyết tâm, bởi vậy càng thêm quý trọng khoảng thời gian ở chung này.

Môi bọn họ dính chặt vào nhau, hấp thụ lẫn nhau, đầu lưỡi làm càn giao triền, cái gọi là cấm kỵ và giới luật cũng không có thể ngăn cản bọn họ yêu nhau......

Hắn hôn càng lúc càng cuồng dã, được cô đáp lại, dục vọng như củi khô lửa thiêu đốt cả người hắn, hắn khó kìm lòng nổi ôm lấy cô ngã xuống ghế, cả người đè ép lên, vây cô ở dưới hai cánh tay.

「 Sợ sao?」 Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.

「 Sợ cái gì?」 Cô thở nhẹ hỏi lại.

「 Anh không phải là người......」 Hắn nói.

「 Anh là!」 Cô rất nhanh nói, một đôi con ngươi như ao nước mùa thu lóe lên nhu tình mật ý.

Hắn ngẩn ra, Phong hồn châm đâm vào ngực hắn cho tới nay thủy chung dây dưa làm hắn đau đớn bỗng nhiên giảm bớt một ít.

「 Trong lòng em, anh đã sớm là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ......」 Cô yêu thương vỗ về khuôn mặt hắn.

Một trận kích động ở trong lòng hắn nổ tung, hắn hít một hơi cúi đầu đáp lại cô bằng một nụ hôn mãnh liệt nóng rực mất hồn.

Hắn còn cái gì để tiếc nuối nha? Cô đã sớm nhận định hắn, không phải sao?

Toàn thế giới chỉ cần cô nhận định hắn là người là đủ rồi, vậy là đủ rồi......

Giống như dùng cả nghìn năm qua phóng thích một lần, hắn hôn giống nhưgió lốc, đem cô cuốn vào, cô thì nằmở trong lòng hắn, để hắn mặc sức yêu thương......

Dục hỏa gắn bó ở răng môi hai người từ từ tăng cao, hắn dời đi trận địa khẽ cắn vành tai của cô, liếm hôn cổ trắng như tuyết của cô, tay dọc theo cổ áo bào trắng đi vào.

「 A......」 Cô than nhẹ nghĩ đến chính mình sẽ hóa thành một vũng nước.

Hắn ngậm đỉnh nụ hoa cho đến khi nó đứng thẳng, tiếp theo ngón tay của hắn dời xuống bụng cô, chậm rãi thâm nhập vào chổ sâu giữa hai chân cô, lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve cô

"A.. La Ẩn.........." Thân thể cô run một cái, thở gấp gọi tên hắn.

Hắn nâng người lên thưởng thức dung nhan kiều diễm của cô, tất cả khắc chế đều bị tiếng gọi của cô hóa thành hư ảo.

Nhìn cô như vậy khiến cho hắn dục hỏa khó nhịn, hắn mạnh mẽ kéo nịt ngực và quần lót của cô ra, sau đó cúi đầu hôn lên thân thể lộ ra trọn vẹn kia......

「 Anh muốn em...... Uyển Thanh, anh muốn em......」 Hắn khao khát nhìn chằm chằm cô, đau khổ và dục vọng bị đè nén vỡ đê.

「 Em đã là của anh......」 Ánh mắt của hắn làm cô run rẩy, cô biết chính mình cũng thật sâu khát vọng hắn, cô muốn hắn giống như hắn muốn cô.

「A...... Uyển Thanh của anh......」 Hắn thở dài nhanh chóng rút đi quần áo, ôm cả người cô lại một lần nữa khóa trụ môi của cô.

Bọn họ giống như nam châm hấp thụ lẫn nhau, chặt chẽ không có một khe hở giống như trời sinh ra vốn là nhất thể, một khi xác nhập sẽ rất khó phân ra......

Một trận kịch liệt triền miên, bọn họ chiếm lĩnh lẫn nhau, trong tình yêu mới có đau đớn và khoái cảm làm cho cô có được của hắn, cũng làm cho hắn có được tất cả của cô......

Đêm trăng u ám, trong nhà ấm hơi thở hoan ái lấn áp cả mùi hoa, giờ khắc này dường như tất cả tội cùng với trừng phạt đều đã rời xa, bọn họ chỉ hy vọng chìm đắm ở trong cơn mộng đẹp này vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh......

*****

Thật lâu sau, La Ẩn cho rằng mình biến thành người.

Khi hắn nhìn Hướng Uyển Thanh rúc vào trong ngực hắn ngủ say, cái loại cảm giác thỏa mãn không thể nói rõ tràn đầy trong ngực hắn.

Chỉ có 「 người 」 mới có thể cảm nhận được loại hạnh phúc này nha? Cũng chỉ có 「 người 」 mới có thể yêu khắc sâu như thế?

Tính tình hiện tại của hắn có thể chứng tỏ hắn đã là 「 người 」hay chưa?

「 Ưm......」 Hướng Uyển Thanh giật mình dường như cảm thấy lạnh, càng hướng hắn trong ngực thiếp đi.

Hắn dịu dàng giúp cô kéo lại chăn, rồi cúi đầu hôn lên trán của cô.

Ở nhà ấm một trận mây mưa thất thường, sau đó hắn ôm cô trở lại phòng hoa, hai người lại ở trên giường lớn của hắn tiếp tục triền miên, thẳng đến kiệt sức mới cùng nhau nhủ.

Nhưng hắn đang ngủ say lại đột nhiên tỉnh, không biết là nguyên nhân gì nhưng hắn cảm thấy giống như sắp xảy ra chuyện gì, một chút lo âu lẻn vào trong lòng hắn, tuy rằng hắn nói cho chính mình đừng miên man suy nghĩ, chẳng qua là không hiểu sao cảm thấy khó có thể bình tĩnh.

Có lẽ là Phong hồn châm vẫn không có động tĩnh gì sao?

Cả một đêm hắn rõ ràng cao trào mãnh liệt, nhưng vì sao Phong hồn châm không hề làm cho hắn cảm thấy đau đớn?

Là vì hắn tu thành người sao?

Hắn tuy hy vọng xa vời nhưng hắn quá rõ chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, loại tình huống này nói không chừng là hồi quang phản chiếu, hoặc là trước yên tĩnh là một cơn bão sắp kéo đến......

Cũng có lẽ là trời xanh từ bi làm tròn tâm nguyện của hắn, để cho tình yêu của hắn và Hướng Uyển Thanh có kết quả, sau đó mới muốn thu thập hắn?

「 Anh đang suy nghĩ cái gì?」 Hướng Uyển Thanh mở mắt ra thì thầm hỏi.

「 Không có gì, em ngủ đi!」 Hắn ôm cô trong lòng bỗng dưng có chút sợ hãi.

Tình yêu vốn là một cái động không đáy, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần yêu nhau một ngày thì chống đỡ được vĩnh viễn, nhưng thật sự sau khi có được Hướng Uyển Thanh, hắn trở nên tham lam không muốn ngừng, một ngày làm sao đủ? Ngàn năm cũng không đủ a, hắn muốn yêu cô thật yêu lâu, thật lâu......

Không biết có phải là hắn quá tham lam đã rước lấy trừng phạt, đúng lúc này một đau đớn cỗ chưa bao giờ có phút chốc nổ tung ở trong lòng hắn, toàn thân hắn trong nháy mắt co rút, lớn tiếng gào thét -

「 A-」

Hướng Uyển Thanh thức tỉnh, ngồi dựng lên, thấy cả người hắn vặn vẹo ở trên giường lăn lộn, sợ tới mức thẳng kêu.

「 La Ẩn! La Ẩn!」

La Ẩn cái gì cũng nghe không thấy, hắn một cái xoay người ngã nhào xuống dưới giường giống như dã thú bị thương, không ngừng thống khổ giãy dụa.

「 Trời ạ! Là Phong hồn châm sao? Phải không? Làm sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Ai tới nói cho mình biết......」 Hướng Uyển Thanh đi theo nhảy xuống giường, gấp đến độ đỏ hốc mắt lại không biết làm như thế nào mới có thể giúp hắn.

La Ẩn có thể cảm nhận được băng hỏa luân phiên di động ở trong ngực hắn, đó có phải là Phong hồn châm sắp đoạt đi hồn phách của hắn, cũng nói rõ hắn như cũ là một chỉ hồ......

Đáng ghét!

Hắn không muốn rời khỏi Hướng Uyển Thanh, thời gian quá ngắn! Hắn còn có thật nhiều điều muốn nói với cô, còn có thật nhiều việc làm chung với cô..... Hắn không muốn biến mất như vậy......

Cuộn tròn than thể gầm nhẹ, hắn đau đớn than thể không ngừng run rẩy, cảm thấy sức lực toàn than từng chút từng chút bị hút đi.

「 La Ẩn......」 Hướng Uyển Thanh quỳ gối ở bên người hắn, muốn ôm chặt hắn muốn thay hắn chia sẻ cơn đau, nhưng mà cô lại sợ ngược lại sẽ hại hắn.

「 Đừng khóc......」 Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cô, chuyên chú nhìn dường như muốn khắc sâu mặt cô.

「 Em nên làm như thế nào mới có thể cứu anh?」 Cô rơi lệ nhìn hắn.

「 Chỉ cần em yêu anh, anh sẽ không đau, Uyển Thanh......」 Hắn nói mới nói một nửa đột nhiên cảnh giác nổi lên.

Trong không khí có tiếng động khác thường truyền đến, có người xâm nhập Xuân Lưu Hoa, hơn nữa người tới còn mang theo luồng sát khí tà ác.

Mùi này......

Hắn ngửi mùi hơi thở kia, đột nhiên sắc mặt đại biến.

Cái loại nước hoa tinh phẩm này, hắn từng ở trên người một người ngửi qua......

「 Làm sao vậy?」Cô phát giác sắc mặt hắn thay đổi.

「 Đáng ghét...... Có người đến......」 Hắn nhíu mày thầm nguyền rủa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)