Truyện:Tuấn Hồ - Chương 10

Tuấn Hồ
Trọn bộ 12 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong hội trường kết hôn nổi lên hành khúc, Hướng Uyển Thanh bị Lưu Chí Tuyên cường kéo vào trong hội trường, sắc mặt của cô so với lụa trắng trên người cô còn tái nhợt hơn, ngũ quan xinh đẹp lạnh cứng không có tức giận, bước chân lại nặng giống như khối chì......

Rõ ràng là việc vui nhưng khuôn mặt cô lại giống như khóc tang, thậm chí một đôi con ngươi còn chứa đầy nước mắt, sắc mặt chẳng những không có nửa điểm vui mừng, quả thực giống như chịu cự hình thống khổ vạn phần.

Cô đúng là rất đau khổ bởi vì vừa rồi ở trong phòng nghỉ, Lưu Chí Tuyên đột nhiên mang theo nụ cười ác liệt nói cho cô biết, sau khi La Ẩn bố trí xong hội trường, đã bị hắn phái thủ hạ 「 xử lý 」.

Cô giật mình kinh ngạc, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của hắn, nhất thời kinh hãi trừng lớn hai mắt hít mạnh một ngụm khí.

「 Anh...... Giết anh ấy?」Giọng cô run hỏi.

「 Hắn là một người phiền toái giữ hắn lại chỉ làm lòng cho ta phiền lòng, dù sao lợi dụng xong rồi thì dứt khoát giải quyết hắn. 」 Lưu Chí Tuyên nói cho cùng giết người giống như một việc nhỏ không đáng kể.

「 Anh làm sao có thể làm chuyện này? Làm sao có thể......」 Cô đau lòng dường như vỡ vụn, ngay cả mở miệng hít thở cũng không có.

「 vì sao không thể? Chỉ cần ta thấy không vừa mắt, ai cũng có thể trừ bỏ. 」 Hắn tàn ác cười.

「 Anh không phải người! Anh là ác ma!」 Cô tức giận khóc kêu.

「 A, nhìn em xem, làm sao thương tâm như vậy nha? Bất quá hắn đã chết, em cứ khổ sở như vậy thì được gì nha! Anh không thích thấy em vì người đàn ông khác khóc. 」 Lưu Chí Tuyên nắm cằm của cô hừ lạnh nói.

「 Phụt!」 Cô hít một ngụm khí, hướng hắn phun ra một ngụm nước miếng, giận không thể đánh hắn:「 Cút ngay! Đừng chạm vào tôi!」

Hắn sửng sốt sau đó lập tức nổi giận điên cuồng hét lên:「Tiện nhân này -!」

Hắn vốn muốn đánh cô một bữa, nhưng lại nhớ tới hôn lễ sắp tới, mới vội vàng dừng quả đấm ở trước mặt cô.

「 Được lắm, lá gan của em càng lúc càng lớn, không sao, đêm nay anh sẽ chơi với em thật tốt. 」 Hắn hung hăng nở nụ cười, mười ngón tay còn phát ra tiếng vang.

Thân thể cô không ngừng phát run, không phải vì sợ hắn mà là cả trái tim đau đớn không thể chống đỡ.

Giờ khắc này cô chỉ muốn chết.

Mất đi La Ẩn thì ra làm cô đau khổ như vậy, cô rốt cục hiểu được, cô sở dĩ hạ phàm không phải là đơn thuần khuyên hồi chồn bạc, mà là khó có thể điều khiển suy nghĩ trong lòng của mình......

Thời khắc hôn lễ vừa đến, cô cũng không nghĩ tới muốn chạy trốn, chẳng qua là giống như người vô hồn bị Lưu Chí Tuyên lôi ra phòng nghỉ đi vào hội trường.

Mọi người vỗ tay âm thanh nghe tới giống như chuông báo tang, cô khó khăn ngẩng đầu liền thấy 「 Lam công chúa 」, xoay mình đứng lại mở to hai mắt, tim giống như bị người ta rút ra.

Cô nhớ đến La Ẩn từng đem hoa cài lên mép tóc của cô, trong nhắt mắt tim tan nát nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô yêu hắn a! Mặc kệ hắn là người hay là hồ, mặc kệ hắn là yêu ma quỷ quái hay là ai, cô chính là yêu hắn nha......

Vừa thấy cô khóc rống thất thanh, tất cả người trong hội trường ồ lên, người nhà họ Lưu nhìn qua cảm thấy mất hết mặt mũi, Lưu Chí Tuyên tức giận đến mặt biến sắc, hắn cắn răng nhìn cô khẽ nói:「 Ngoan ngoãn hoàn thành hôn lễ với tôi! Bằng không tôi tuyệt đối không tha cho cô......」

Cô không để ý đến lời cảnh cáo của hắn, một mạch cúi đầu khóc nức nở, khóc đến các tân khách đều há hốc mồm, khe khẽ nói nhỏ.

Lưu Chí Tuyên không nhịn được thẹn quá thành giận, cơn tức bộc phát rốt cuộc không duy trì được bộ mặt giả dối, cả người phát điên bạo thanh mắng to:「 Cô muốn chết -」

Sau khi gầm lên, hắn cầm lấy bình hoa dung để trang trí trực tiếp nện xuống đầu của Hướng Uyển Thanh -

「A -」 Tất cả người ở hội trường cùng kinh hô.

Đang lúc nguy hiểm, một bóng trắng thật lớn tung người bay đến đẩy Hướng Uyển Thanh ra, dùng thân mình thay cô trúng một đòn.

Bình hoa đánh lên bóng trắng kia, tiếng vỡ vụn vang lên, bóng trắng kia thét lớn một tiếng nhưng vẫn dũng mãnh như cũ vô cùng gọn gàng rơi xuống mặt đất che ở trước người Hướng Uyển Thanh, khiêu khích về phía Lưu Chí Tuyên.

「Woa -」

Mọi người đều kinh thanh thét chói tai, chung quanh bôn đào, bởi vì, cái kia thân hình khổng lồ bóng trắng, đúng là tướng mạo của một con hồ ly màu trắng!

Hướng Uyển Thanh nghĩ đến mình đang nằm mơ, trừng lớn hai mắt đẫm lệ thật lâu không phản ứng.

La Ẩn? Hắn không có chết......

Mắt hồ ly bạc nhìn chằm chằm vào Lưu Chí Tuyên, mà Lưu Chí Tuyên đã sớm sợ tới mức ngốc quên cả việc muốn chạy trốn.

「 Chí Tuyên, mau tránh ra!」 Lưu phu nhân lo lắng nói với con mình, vội vàng hô to.

Lưu Chí Tuyên lúc này mới tỉnh ngộ, xoay người muốn chạy, nhưng hắn mới cất bước chồn bạc liền bay đến, hung hăng trảo phá ngực hắn, móng vuốt xâm nhập vào da, máu tươi liền chảy ra.

「 A-」 Hắn ngã nghiêng về phía sau, vừa sợ vừa đau.

「 Chí Tuyên -」 Lưu phu nhân sợ tới mức dường như té xỉu.

*****

Mau cứu cứu con tôi, mau a!」 Lưu phụ gấp đến độ hướng nhân viên khách sạn đang đứng một bên công tác rống to.

Cư nhiên có một con hồ ly chạy đến tiệc cưới gây rối, chuyện này quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng, hiện trường đã sớm loạn thành một đoàn, vừa thấy bạch hồ công kích người, lại không khống chế được, hơn nữa bạch hồ hung mãnh dị thường căn bản không có người dám tiến đến cứu người.

Bạch hồ dường như chỉ nhằm vào Lưu Chí Tuyên, thấy hắn ngã xuống rồi lại lần nữa tung người nhảy lên, chân trước giẫm lên ở trên ngực hắn, móng vuốt còn kiêu căng để ở cổ hắn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt.

「 Không, cứu mạng a -」 Lưu Chí Tuyên run rẩy hô to.

「 Hừ......」 Bạch hồ lạnh lùng trừng mắt Lưu Chí Tuyên, cúi đầu cố ý ở bên tai hắn hé ra răng nhọn, phát ra tiếng gầm dọa người.

「 Oa — mẹ, cứu con! Mau cứu con!」 Lưu Chí Tuyên giống như đứa nhỏ khóc kêu.

Hóa thân thành hồ ly bạc La Ẩn nghĩ đến Lưu Chí Tuyên đúng là loại lấn thiện sợ ác, hắn khinh thường hừ một tiếng, tung chưởng chém ở bên má trái của hắn.

Hướng Uyển Thanh sửng sờ ở một bên, thấy Lưu Chí Tuyên bị đáng, biết La Ẩn là ở vì cô trút giận nhưng trong lòng lại là kích động còn có lo lắng.

Hắn cứ như vậy xuất hiện diện mạo thật ở trước công, nếu như bị người ta phát hiện đỉnh đỉnh đại danh hoa nghệ sư La Ẩn lại là một con hồ ly bạc, chẳng phải dẫn đến nhiều chuyện phiền phức hơn sao?

「 A......」 Lưu Chí Tuyên bị đánh đến mắt nổi đom đóm đau đến rốt cuộc kêu không được.

Đúng lúc này nhân viên bảo vệ khách sạn tới, cầm trong tay một vật gây tê nhắm ngay La Ẩn mà phóng ra.

「 Cẩn thận!」 Hướng Uyển Thanh thấy thế lập tức lên tiếng cảnh báo.

La Ẩn nhanh nhẹn tránh khỏi......

Hiện trường tân khách đã sớm chạy bốn phía, ngay cả người nhà họ Lưu cũng rời khỏi hội trường, nhân viên bảo vệ nhìn về phía Hướng Uyển Thanh đang đứng bất động tại chỗ, vội vàng bảo cô rời đi.

「 Chạy mau! Tiểu thư, con hồ ly này hung dữ quá, rất nguy hiểm!」

Hướng Uyển Thanh đứng yên ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt của cô vẫn đuổi theo La Ẩn, giống như chỉ có hắn tồn tại duy nhất trong mắt cô.

Bảo vệ thấy cô bất động không nghe, không có cách nào đành phải cứu Lưu Chí Tuyên ra trước, vì thế ý đồ tiếp cận Lưu Chí Tuyên té trên mặt đất rên rỉ, nhưng La Ẩn không cho bọn họ tới gần hung mãnh nhảy lên trên người Lưu Chí Tuyên, muốn ngăn cản bọn họ tiến lên.

「 Trời ạ, con hồ ly bạc này có phải có thù oán với Lưu thiếu gia hay không? Cũng chỉ đối phó một mình hắn......」 Bảo vệ lẩm bẩm hoài nghi.

La Ẩn cố ý tra tấn Lưu Chí Tuyên chính là không buông ra hắn, móng vuốt còn có ý vô tình quơ ở mặt hắn, làm hắn sợ tới mức cả người run rẩy.

Ngay lúc mọi người chân tay luống cuống là lúc nhóm thuộc hạ của Lưu Chí Tuyên chạy v vào, mỗi người đều cầm trong tay côn cùng với súng lục vây quanh người La Ẩn.

La Ẩn lạnh lùng nhìn bọn họ chung quanhbỗng nhiên triển khai công kích, này bọn thuộc hạ dùng gậy đánh tới nhưng vẫn như cũ không phải đối thủ của La Ẩn, hắn nhảy một cái cắn một tay trong đám người đó, tiếp theo móng vuốt cắt gương mặt tên còn lại, sau đó linh hoạt lủi dưới chân người thứ ba, hung hăng cắn bắp chân người nọ......

「 Hu hu -」

Cả đám người khóc thét vang lên, đám thuộc hạ kia cũng từ từ ngã xuống, mỗi người trên người tất cả đều là vết thương, máu đỏ thẩm phun ra làm những đóa hoa thuần trắng nhiễm lấm tấm điểm đỏ.

Trong đó một gã thuộc hạ thừa dịp chưa bị thương nặng nhằm phía Lưu Chí Tuyên, nâng hắn dậy đang chuẩn bị đưa hắn đi cách xa nơi nguy hiểm này, mắt lạnh La Ẩn thoáng nhìn thấy không muốn ầm ĩ nửa, trực tiếp nhằm phía Lưu Chí Tuyên, Lưu Chí Tuyên hoảng sợ quay đầu, ngay tại giờ khắc này móng vuốt vừa vặn đâm vào vai của hắn.

「 A-」 Hắn đau đến thét chói tai quỳ rạp xuống đất, máu từ vai không ngừng chảy ra.

Thuộc hạ kia sợ hãi, rốt cuộc bất chấp hắn dường như tự mình bỏ chạy.

La Ẩn không bỏ qua tính một lần giải quyết hắn, vì thế đang chuẩn bị nhảy lên, đột nhiên Hướng Uyển Thanh ra tiếng ngăn lại.

「 Dừng tay! La Ẩn!」

La Ẩn ngẩn ra nhíu mày lại nhìn cô.

「 Đủ rồu, đừng vì hắn mà mang thêm tột sát sinh, đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi!」 Cô không muốn làm lớn mọi chuyện.

「 Nhưng mà cứ bỏ qua cho hắn như vậy không khỏi sau này......」 La Ẩn chỉ cảm thấy không nên buông tha Lưu Chí Tuyên dễ dàng như vậy.

「 Em không muốn thấy hắn cũng không muốn ở lại chỗ này, chúng ta cùng nhau đi thôi!」 Cô vươn tay về phía hắn.

Hắn đau lòng nhìn cô, không hề kiên trì đi trở về bên người cô, lấy mặt nghiêng nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay của cô, cô thì khom người ôm lấy cổ hắn, đem mặt vùi vào da lông của hắn, trong lòng tràn đầy rung động mất đi vật yêu quý nhất sao đó lại được.

Mọi người núp ở bên ngoài nhìn thấy tình cảnh này đều ngây dại, bạch hồ hung ác ở trước mặt Hướng Uyển Thanh ôn thuần giống như một sủng vật, hoàn toàn cảm giác không ra cảnh giết chóc trước đó.

「 Dẫn em đi, đưa em rời khỏi nơi này, mau dẫn em đi......」 Cô thấp giọng nói.

La Ẩn gật gật đầu nhẹ nhàng liếm hôn mặt của cô, dắt cô dọc theo hồng thảm chậm rãi đi ra hội trường.

Tuy rằng thực quỷ dị nhưng dáng cô mặc áo cưới và bạch hồ gắn bó đi ở trên thảm hồng lại giống một đôi yêu cuồng nhiệt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một loại hạnh phúc khó có thể nói thành lời............

Tất cả mọi người nín thở nhìn bọn họ, không dám tới gần, mà Lưu Chí Tuyên ngã vào hội trường miễn cưỡng mở hai mắt trừng bóng người của Hướng Uyển Thanh và hồ ly bạc, trên mặt lộ ra khiếp sợ sau lại dữ tợn.

Chỉ có hắn nghe thấy hồ ly bạc mở miệng nói chuyện.

Chỉ có hắn nghe thấy Hướng Uyển Thanh gọi hồ ly bạc là「 La Ẩn 」.

Có thể sao? Chuyện vớ vẩn này lại xảy ra ở trước mắt hắn, La Ẩn không phải người? Hắn...... là một con hồ ly bạc?

Không ngờ hắn là súc sinh? Một súc sinh...... Chết tiệt!

Cho dù đau đến ngất đi, một cỗ phẫn nộ còn đang trong lòng hắn cấp tốc mở rộng, hắn trước khi mất hết ý thức đã thề không buông tha hai người bọn họ.

Dù có chết cũng không buông tha......

*****

La Ẩn hồi phục hình người mang theo Hướng Uyển Thanh trở lại Xuân Lưu Hoa, cô kinh ngạc nhìn hoa viên rực rỡ này, không khỏi cảm khái ngàn vạn than nhẹ một hơi.

Mới cách mấy ngày mà nơi này cảnh vật như trước nhưng trong lòng cô đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc trước cô đối với nơi này, đối với La Ẩn đều cảm thấy cực độ sợ hãi hận không thể thoát đi. Nhưng hiện tại cô đã có loại cảm giác về nhà......

「 Vào thay quần áo trước, sau đó nghỉ ngơi thật tốt!」 La Ẩn dịu dàng nhìn cô tâm tư thoáng động.

Cô còn mặc áo cô dâu màu trắng, đang cùng hắn đi vào phòng hắn ở giống như đêm tân hôn của đôi vợ chồng mới cưới......

Đây từng là giấc mộng hắn không thể chạm vào nhưng hiện tại lại nghiễm nhiên trở thành sự thật, việc này đối với thứ không thuộc về mình mà nói là tàn nhẫn hay là khoan dung?

Hướng Uyển Thanh nhìn hắn thản nhiên cười, nắm vạt áo đi vào phòng hoa.

Không khí lạnh lẽo nhẹ nhàng khoan khoái trong phòng quen thuộc như thế, cô hít thật sâu một hơi mới xoay người nhìn La Ẩn nói:「 Trở lại nơi này là thật tốt, giống như cái gì cũng không lo lắng sợ hãi. 」

La Ẩn mở đèn lên, nhìn chằm chằm dáng người tiều tụy của cô ở dưới ngọn đèn, nhịn không được khẽ vuốt mặt của cô, thương tiếc nói:「 Em sợ lắm phải không? Anh không nên để em ở lại bên người Lưu Chí Tuyên, thằng khốn kia có thương tổn em hay không?」

「 Được rồi được rồi, mặc kệ hắn đối với em như thế nào, em đã không còn sợ hắn. 」Cô lắc đầu chủ động tựa vào hắn, ôm eo của hắn, lại nói tiếp:「 Em chỉ sợ hắn đối phó anh, khi hắn nói cho em biết anh bị hắn giết, em đau lòng căn bản không thể hô hấp, em cứ nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại anh, liền hận không thể chết theo anh......」

「 Uyển Thanh......」 Hắn ngẩn ra bị giọng nói nồng đậm tình ý của cô lay động.

Hắn thật vất vả mới quyết định vĩnh viễn đem này phần cảm tình này chôn sâu an phận trở về làm hồ, nhưng cô nói những lời đó làm tim hắn hoàn toàn đảo lộn.

「 Em hận chính mình vì sao không sớm chút thừa tâm ý chính mình, tại sao luôn muốn đẩy anh xa ngàn dặm, tại sao rõ ràng yêu anh nhưng cố tình che giấu..... 」 Cô đem tất cả cảm tình của mình một lần nói hết.

Tim của hắn theo lời tỏ tình của cô đập thật nhanh, lý trí đang từng giọt từng giọt biến mất......

「 Em yêu anh, La Ẩn, giống như anh từng nói em từ lúc thật lâu trước kia đã yêu anh!」 Cô ngẩng đầu lên rốt cuộc không còn băng khoăng.

「 Uyển Thanh, anh......」 Nhìn cô kích động mà khuôn mặt càng xinh đẹp, ngực hắn rung động.

「 Em không ép anh trở về nửa, em chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, anh là người em sẽ là vợ anh, nếu anh là hồ thì em như bạn của hồ, anh còn sống em cũng sẽ sống, anh biến mất em cũng sẽ chết theo anh, mặc kệ tương lai như thế nào em cũng không rời bỏ anh......"Cô cao giọng nói hết giống như đang nói lời thề mãi mãi không thay đổi.

Trong lòng hắn một trận hồi hộp nhanh chóng cúi đầu che lại miệng của cô, rất sợ cô nói thêm gì đi nữa sẽ trở thành lời sấm truyền, nói thêm gì đi nữa cũng sẽ dao động quyết định của hắn.

Chẳng qua là bốn cánh môi vừa tiếp xúc, ngay lúc bọn họ im lìm lửa tình liền lập tức thiêu cháy. Hắn thở gấp một hơi, đầu óc trong nháy mắt bị dục vọng chi phối, rốt cuộc không thể tự hỏi lý tính, thầm nghĩ chặt chẽ khóa trụ cánh môi trơn bóng mềm mại của cô, thầm nghĩ đem mùi hơm trong miệng cô chiếm làm của riêng.

Khi hắn cuồng liệt hôn cô đến run rẩy, lần đầu tiên cô hoàn toàn rộng mở trái tim đối với hắn, không hề kháng cự cũng không lại do dự để hắn tùy ý công chiếm cái miệng nhỏ của cô, hơn nữa sợ hãi đáp lại đầu lưỡi trêu chọc của hắn, ngây ngô hôn trả lại hắn.

Hắn thiếu chút nữa bị chủ động của cô bức điên, rầu rĩ than nhẹ một tiếng, nhanh ôm vòng eo của cô, lưỡi càng xâm nhập cuốn lấy lưỡi cô, thâm tình cuốn mút, không buông tha bất kỳ hơi thở của cô, không để cho không khí bốn phía chia xẻ cô chỉ vì hắn mới tỏa ra mùi hương mềm mại......

Bọn họ ôm hôn trở nên kích cuồng, hơi thở thiêu đốt người ở quanh quẩn trong miệng lẫn nhau, cô ý loạn tình mê ôm cổ hắn, hai chân hắn chống đỡ thân thể mềm yếu của chính mình, áo cưới rũ xuống bởi vậy hai gò bồng đào trơn bóng nhanh chóng dán vào trong ngực hắn, xúc cảm tốt đẹp kia dường như làm tan rã định lực cuối cùng của hắn.

Một tiếng rên rỉ thỏa mãn từ ở chỗ sâu trong ngực hắn vang lên, hắn bắt đầu hôn từ môi dời về vành tai mẫn cảm của cô, dọc theo sau gáy mê người đến xương quai xanh.

「 Ừm......」Môi hắn in dấu lửa, hôn đến nơi nào nơi đó như bị thiêu đốt, giờ phút này ngực của cô cũng bị thiêu đốt......

「 Uyển Thanh......」 Hắn hôn lên đỉnh mềm mại trước ngực làm người ta mất hồn kia, trong thân thể từng tế bào đều đang khát vọng cô.

「 La Ẩn...... La Ẩn......」 Cô vui mừng ôm lấy đầu của hắn, đầu ngón tay xoát qua mái tóc dài của hắn, cảm quan trở nên sâu sắc dị thường.

Hắn hừ nhẹ một tiếng đang muốn kéo áo ngực xuống, bỗng dưng quay đầu đi, vừa vặn thấy khuỷu tay cô có dấu răng hồ, nhất thời cả người hắn cứng đờ giống như cảnh tỉnh tất cả kích tình trong nháy mắt biến mất.

Không được!

*****

Một chỉ hồ không thể có được cô!

Hắn giống như bị trúng điện mạnh đẩy cô ra, vẻ mặt ảo não cùng với tức giận.

「 La Ẩn?」 Hướng Uyển Thanh sửng sốt một chút, khó hiểu mở to một đôi mắt đẹp đầy sương mù nhìn hắn.

「 Uyển Thanh...... Em tốt nhất cách xa anh một chút, đừng tới gần anh......」 Hắn thở hổn hển quát khẽ, thân thể nhưng đứng ở bờ vực đau khổ nói.

「 Sao vậy?」 Cô vẫn không hiểu.

「 Anh...... Thật ra anh đã quyết định trở về vân tiên động」 Hắn hít một hơi, thật vất vả mới đem dục hỏa trong cơ thể áp chế.

Cô giật mình nhìn hắn, khuôn mặt vốn phi hồng giờ trở nên tái mét.

「 Anh...... anh phải đi về sao?」Cô đột nhiên cảm thấy lời của hắn giống như tảng đá lớn nặng ngàn cân.

Lúc trước cô hy vọng hắn trở về nhưng hiện tại trong tình huống này cô lại có cảm giác bị vứt bỏ.

「 Phong hồn châm làm anh hao tổn không ít sức lực, anh gần đây ngay cả duy trì hình người cũng rất khó khăn, chứ đừng nói biến thành người thật sự...... Cho nên, anh quyết định sẽ trở về Vân Tiên Động, đi tìm tiên nhân giúp thu châm......」 Hắn xoay người tránh ra, không đành lòng nhìn vẻ mặt cô lúc này.

「 Nhưng sau khi anh trở về...... thì sẽ vĩnh viễn là dáng hồ......」 Cô can thiệp nói.

「 Anh biết, nhưng theo như lời em nói, làm hồ còn tốt hơn cả đời bị nhốt trong bóng tối. 」 Hắn thản nhiên nói.

「 Cũng đúng......」 Cô thử muốn nhìn hắn cười, nhưng không biết vì sao cố gắng mãi vẫn không cười được.

Mới nói không bao giờ nữa rời khỏi hắn, không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ cách xa......

「 Em đã nghĩ thật lâu, làm như vậy cả hai chúng ta sẽ đều tốt, anh sẽ không mất đi hồn phách, mà em cũng có thể báo cáo với tiên nhân......」 Hắn chỉ có thể như thế an ủi cô và cả chính mình.

Đối với hai người như vậy đều tốt......

Hắn không biết cô cũng là hạ nhiều quyết tâm mới có thể ở cùng một chỗ với hắn, cô lãng phí rất nhiều thời gian mới nghĩ thông suốt, cô không muốn khai báo với ai, cô chỉ là muốn dũng cảm yêu.

Không nghĩ tới cô cố gắng hết sức, hắn lại lùi bước......

「 Sau khi anh đi rồi, tất cả đồ dung và cả phòng hoa đều để lại cho em, em có thể ở ở trong này nhưng một mình tốt nhất cẩn thận một chút, đừng có tiếp xúc gì với Lưu gia nửa, về sau muốn tìm đối tượng tốt nhất mở to hai mắt, đừng lại tìm người đàn ông xấu như tên khốn kia......」 Hắn nén đau lòng ra vẻ thoải mái mà nói.

「 Đừng nói nữa!」 Cô không muốn nghe hắn dùng loại gì khẩu khí nhắc nhở này nói chuyện với cô.

Hắn ngẩn ngơ, ánh mắt lại nhìn vào con ngươi tối đen của cô.

「 Chuyện của em, em sẽ tự mình xử lý......」 Cô nhìn hắn, sâu kín nói tiếp:「 Cuộc đời này nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, em sẽ thay chính mình tìm một người bạn đời, anh yên tâm......」

「 Uyển Thanh......」 Hắn không rõ vì sao cô có vẻ mặt tuyệt vọng này.

「 Sau khi trở về phải an phận tu hành! Đừng nữa trốn loạn, làm cho tự quan khó xử......」 Cô nói xong lại có chút nghẹn ngào.

「 Anh sẽ trở về chờ em, có lẽ chúng ta không thể thành người yêu, vậy thì vĩnh viễn làm bạn đi, anh làm ngươi hồ còn em làm tự quan của anh, chúng ta vẫn có thể lấy một loại phương thức khác ở cùng một chỗ......」

Lời hắn còn chưa dứt cô đã rơi lệ đầy mặt.

Hắn quyết định trở về làm một chỉ hồ, nhưng mà cô lại chỉ có thể luân hồi ở nhân gian, bởi vì cô một mình hạ phàm cho nên phải trả giá khá đắt -

Vĩnh viễn không về được tiên giới.

Hắn bị nước mắt của cô làm hồ đồ, là cô muốn hắn trở về, hiện tại hắn thuận theo lời của cô, vì sao cô ngược lại thương tâm thành như vậy?

「Em làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Hay là em không muốn anh đi?」 Hắn nhìn cô hận không thể ôm cô vào lòng, khi tay vươn ra được một nửa lại rụt trở về.

Hắn sợ ôm được cô sẽ không muốn buông tay.

Cô lắc đầu, vội la lên:「 Không, quyết định của anh là đúng, vậy trở về đi! Trước khi Phong hồn châm đoạt hồn phách của anh thì mau trở về......」

Cô làm sao có thể vì bản thân mà hại hắn, nói đi nói lại lúc trước hạ phàm mục đích cô là khuyên hắn trở về sao.

La Ẩn cảm thấy cô hình như đang gạt hắnchuyện gì trong lòng có chút bất an.

「 Không vội, anh ngày mai mới đi. 」 Hắn muốn ở bên cô trong chốc lát.

「 Không, phải đi liền, đừng trì hoãn thời gian. 」 Cô nhanh thanh thúc giục.

「 Em chẳng lẽ không muốn ở bên cạnh anh thêm một chút sao?」 Hắn có chút oán giận.

「 Không muốn. 」Cô quả quyết nói.

「 Em......」

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)